Tiểu Đóa, Vì Đó Là Em - Chương 17

Tác giả: Nhược Thiện Khê

“Năm trăm?!” Diêm Tiểu Đóa ngớ cả người, dù rằng cô cũng có ước ao một ngày nào đó sẽ mua được một ngôi biệt thự năm trăm mét vuông, nhưng giờ nghĩ lại, quét dọn một ngôi nhà diện tích lớn như thế có khi phải mất cả ngày trời, xem ra Cố Nặc Nhất thật sự muốn đào tạo cô thành bà chủ gia đình mất rồi.
“Bé Ngốc à, sinh nhật vui vẻ nhé!” âm thanh mỗi lúc một gần, Diêm Tiểu Đóa bỗng có ảo giác rằng dường như Cố Nặc Nhất đang ở ngay bên cạnh cô.
Tiếng chân đạp tuyết “lộp bộp” từ sau lưng vang lên mỗi lúc một gần, Diêm Tiểu Đóa quay người lại, nhìn thấy Cố Nặc Nhất. Anh đang khẽ mỉm cười, ánh mắt vẫn ấm áp như thế. Nhưng Diêm Tiểu Đóa lại không thể bình tĩnh thản nhiên nổi, cô chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh đêm nay, cô còn phải giải thích với anh chuyện cô phẫu thuật thẩm mĩ nữa. Tất cả đều xảy ra quá bất ngờ khiến cô trở tay không kịp.
Điều Diêm Tiểu Đóa lo lắng cuối cùng cũng đã tới. Nụ cười của Cố Nặc Nhất tắt ngấm, lúm đồng tiền ngọt ngào biến mất. Chỉ cần nhìn thấy Cố Nặc Nhất chau mày, Diêm Tiểu Đóa liền lắp bắp: “Nặc Nhất…”
“Rốt cuộc ba tháng nay em đã làm gì hả?...”
Ba tháng, đó là ba tháng được thêu dệt bởi vô vàn lời nói dối. Đối mặt với chất vấn của anh, Diêm Tiểu Đóa không ngẩng đầu lên nổi, cô cắn chặt môi, im lặng thay cho thừa nhận. Bốn bề tĩnh lặng. Yên tĩnh tới nỗi Diêm Tiểu Đóa chỉ còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
“Ông trời ơi… vậy mà anh cứ luôn tin tưởng em…” Cố Nặc Nhất bước từng bước đến bên cô, Tiểu Đóa chỉ có thể lùi ra phía sau: “Về quê cũ biểu diễn từ thiện ư? Theo đoàn ca múa nhạc ra nước ngoài ư? Đến vùng khó khăn thăm hỏi các em học sinh ư? Anh không thích em phẫu thuật thẩm mĩ mà em bất chấp cảm giác của anh cứ nhất quyết làm, đã vậy còn dùng nhiều lời nói dối đến vậy để lừa gạt anh! Diêm Tiểu Đóa, có phải là anh đối xử với em quá tốt, nên em tưởng cảm xúc của anh quá rẻ mạt phải không… không đáng trân trọng phải không…” Diêm Tiểu Đóa nghe vậy hoảng loạn vô cùng, cô không dám nhìn vào mắt Cố Nặc Nhất: “Không phải vậy đâu… thực sự không phải vậy đâu anh.”
“Anh thật là nực cười, sao lại có thể thích em được nhỉ? Giờ vẻ bề ngoài của em đã đẹp rồi, vậy mà nội tâm vẫn xấu xí như cũ.”
Đầu Diêm Tiểu Đóa nổ đoàng một tiếng, thích cô… Cố Nặc Nhất từ trước đến giờ luôn thích cô… câu trả lời mong mỏi đã lâu thế mà lại được nghe trong hoàn cảnh này, ấy vậy mà cô không hề có chút cảm giác hạnh phúc nào. Mắt Diêm Tiểu Đóa ngấn lệ, cô không chịu nổi những lời lạnh lùng như băng của Cố Nặc Nhất, dù chỉ là một câu cô cũng không chịu nổi: “Anh đừng nhìn em như thế…”
Trong thế giới màu xanh lam, những bông tuyết vẫn lặng lẽ bay như lúc ban đầu, chỉ có điều giờ chúng lại hỗn xược thấm lạnh vào cả trong tim họ. Cố Nặc Nhất ngẩng đầu lên hít sâu một hơi, giật lại chiếc chìa khóa trong tay Diêm Tiểu Đóa. Chiếc chìa khóa đang ấm áp trong lòng bàn tay cô, lúc này lại bị anh căm hận muốn bẻ gãy làm đôi: “Em quá háo danh rồi, không xứng có được chiếc chìa khóa này nữa.”
Bóng dáng thon dài khiến người ta quyến luyến sải bước như sao xẹt rời khỏi khu rừng, những ngọn đèn màu cũng không còn nhấp nháy nữa, khoảnh khắc lãng mạn ngắn chẳng tày gang. Diêm Tiểu Đóa trông theo bóng hình đang xa dần ấy, rồi bỗng bất chấp tất cả đuổi theo, mặt đất quá trơn, cô trượt ngã rồi lại bò dậy. Cuối cùng Tiểu Đóa cũng đuổi kịp Nặc Nhất, ôm chặt lấy anh từ phía sau. Cố Nặc Nhất dừng bước, nhưng Tiểu Đóa có thể cảm nhận được hơi lạnh từ anh tỏa ra khắp người.
Lần này, cô không khóc, chỉ bật ra tiếng cười nhạt đầy bất lực: “Nặc Nhất… anh biết không? Trong màn đêm những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh nhất, thế nhưng những ngôi sao… lại rất sợ bóng tối. Cho nên khi em đứng ở nơi sáng nhất, những ngôi sao ấy nhìn thấy em… sẽ không còn sợ hãi nữa…”
Cố Nặc Nhất cứ để yên cho cô ôm, rũ mắt xuống nhìn đôi tay đã lạnh cứng đỏ hồng của Tiểu Đóa. Cứ tưởng cô sẽ ôm anh mãi như thế rồi xin được tha thứ, nhưng Tiểu Đóa lại buông tay.
Diêm Tiểu Đóa nhìn về phía khu rừng ngô đồng đẹp tựa ảo mộng, cảnh mộng ấy quả thực rất đẹp, đáng tiếc rằng nó kéo chỉ dài trong chốc lát mà thôi. Hôm nay, bỗng dưng cô có thật nhiều điều muốn nói: “Có lẽ em đã làm sai quá nhiều chuyện, nên ông trời mới trừng phạt em, không chỉ lấy đi sắc đẹp, còn lấy đi cả sự nghiệp. Anh nói anh muốn em làm bạn gái của anh, nhưng em… chỉ cảm thấy sợ hãi vô cùng, em sợ đến cả mối tình quý giá này cũng bị ông trời lấy đi mất. Thế nên em luôn cố gắng đuổi theo, hy vọng một ngày nào đó có thể đuổi kịp anh. Nhưng Nặc Nhất, anh lại nói anh muốn nuôi em. Câu nói ấy mới là thứ em sợ nhất, bởi vì nó khiến em càng lúc càng xa anh hơn.”
Cố Nặc Nhất nghe xong quay người lại, trên mái tóc nhuộm đen của cô rơi đầy hoa tuyết. Anh muốn phủi giúp cô, nhưng bàn tay lại ngừng giữa không trung. Giờ đầu óc anh rối bời, mất đi lý trí. Anh không muốn nhìn thấy gương mặt tựa như tượng điêu khắc của cô: “Anh không hiểu nổi suy nghĩ của em, chỉ có một điều là, anh rất thất vọng vì em.”
A Hoa nói đàn ông nào cũng thích phụ nữ đẹp, nhưng rõ ràng điều này không áp dụng được với Cố Nặc Nhất. Diêm Tiểu Đóa nhìn bước chân Cố Nặc Nhất rời đi, lần này cô không đuổi theo nữa. Sự dứt khoát của anh thấm đẫm từng câu từng chữ, cô nghe từng từ từng từ một rất rõ ràng. Cố Nặc Nhất không rời khỏi vườn hoa mà ngồi lại ở hành lang ven hồ. Những ngọn đèn màu lam vẫn nhấp nháy ở khu rừng phía xa, ánh sáng phản chiếu lên mặt hồ tựa như thương cảm cho một di tích tình yêu. Bên người vọng tới tiếng chó sủa. Chú chó Labrado đáng thương đang ngước đầu nhìn anh, trên bộ lông màu đen nhỏ bé phủ đầy tuyết trắng. Chú chó này là anh mượn của Tiểu Nhã, nhưng lại chẳng có được kết quả như mong đợi.
Lời của Diêm Tiểu Đóa cứ quanh quẩn mãi bên tai, khiến cho lòng anh phiền muộn rối bời. Phải làm sao thì Bé Ngốc kia mới không nhạy cảm nữa, phải làm sao để cô không còn tự ti? Để có được gương mặt thon dài kia rốt cuộc cô đã phải chịu bao nhiêu khổ sở? Anh thật muốn nói cho cô biết bao, rằng những gì cô để ý, anh lại không hề bận tâm.
Cố Nặc Nhất đứng dậy đi đến bên hồ, ném chiếc chìa khóa trong tay xuống hồ. Phía cuối đường ném chỉ dấy lên đóa hoa nước nhỏ, thậm chí còn không có tiếng nước lay động. Ở cái đất Bắc Kinh phồn hoa tột đỉnh này, căn biệt thự năm trăm mét vuông đã khiến anh tiêu hết toàn bộ số tiền tích lũy được, thế nhưng ngôi nhà không đợi được người con gái đó tới, thì chiếc chìa khóa này còn có nghĩa lý gì nữa đâu.
Tuyết vẫn không ngừng rơi, không hề có dấu hiệu dừng lại. Diêm Tiểu Đóa cởi bỏ giày cao gót, bước giẫm lên tuyết sạch bong, tất đã thấm ướt, cô chỉ bước đi một cách máy móc. Cứ chốc chốc Diêm Tiểu Đóa lại ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, không một ngôi sao nào xuất hiện hết.
Khi về đến nhà đã là 4 giờ sáng, cô đã đi bộ gần như suốt cả đêm, gần như tự ngược đãi ђàภђ ђạ bản thân vẫn không thể khiến cho cô quên được đôi mắt lạnh băng của Cố Nặc Nhất. Đứng dưới vòi hoa sen, hơi nóng nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ phòng tắm. Cô để mặc cho dòng nước nóng chảy từ đầu tới chân, cơ thể dần dần ấm trở lại, chỉ có cõi lòng vẫn cứ giá băng.
˜™
Khi đã hết sạch nước nóng trong bình nóng lạnh, một dòng nước lạnh bất ngờ giội vào làm Diêm Tiểu Đóa choáng váng. Cô tắt bình nóng lạnh, để tóc ướt rượt đứng trước bồn rửa mặt. Cô cứ đứng đó rất lâu rất lâu, rồi dường như nhớ ra điều gì, cô chỉ dùng chiếc khăn lớn quấn người rồi xông ra khỏi phòng tắm. Cô mở va li hành lý ra, tìm thấy chiếc áo sơ mi màu trắng hơi nhăn nhúm. Rồi cô quay lại phòng tắm, khăn tắm khẽ rơi xuống sàn, lộ ra thân thể nõn nà trắng như tuyết. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng đó vào, rồi cẩn thận cài từng chiếc cúc một.
Diêm Tiểu Đóa dùng tay miết những giọt nước đọng trên chiếc gương, trong mơ hồ nhòa nhạt cố gắng nhìn thấy bộ dạng của mình. Áo sơ mi hơi to, thân hình gầy guộc nhỏ xinh của cô khẽ run rẩy. Cô thích ngửi mùi xà phòng trên chiếc sơ mi ấy, cô cố chấp nghĩ rằng đó là mùi của Cố Nặc Nhất. Khóe mắt dần dần đỏ lên, cô hít sâu một hơi, âm thầm cảnh cáo chính mình: Diêm Tiểu Đóa, tất cả mọi việc của ngày hôm nay là do mày tự chuốc lấy, mày không có tư cách để khóc.
Cô cứ mặc chiếc áo sơ mi ấy rồi ôm Bé Dưa ngủ. Cô cứ tưởng mình đang được Cố Nặc Nhất ôm vào lòng, trầm luân chìm đắm gây tê chính mình không muốn tỉnh dậy. Chỉ ngủ được hơn hai tiếng, Diêm Tiểu Đóa bị tiếng gõ cửa đánh thức, cô nằm ì trên giường, không muốn dậy mở cửa. Nhưng điện thoại lại đổ chuông, là Tiểu Nhã. Diêm Tiểu Đóa cuống cuồng nhấc máy: “Chị… chị Tiểu Nhã!”
“Mau ra mở cửa đi!”
Tiểu Nhã đứng ngoài cửa, Diêm Tiểu Đóa chân trần từ trên giường bước ra mở cửa. Dù Tiểu Nhã đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn bị bộ dạng của Diêm Tiểu Đóa làm cho giật mình. Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, cô nhớ ra chuyện chính: “Bé Dưa đâu?”
Thì ra Tiểu Nhã đến đón Bé Dưa đi, địa chỉ nhà chắc cũng là Cố Nặc Nhất nói cho cô ấy biết, xem ra anh thực sự không muốn nhìn thấy cô thêm một lần nào nữa. Bé Dưa bị đưa vào Ⱡồ₦g, nó sợ hãi nhìn Diêm Tiểu Đóa meo meo gọi mấy tiếng. Dù Diêm Tiểu Đóa không nỡ rời Bé Dưa, nhưng cuối cùng thì chủ nhân của nó vẫn là Cố Nặc Nhất.
Tiểu Nhã không ở lại lâu, vội vã rời đi luôn, trước khi đi còn không quên mỉa mai hai câu: “Nữ diễn viên hàng đầu hả? Thần tượng đang nổi ở châu Á hả? Hay là ngôi sao quốc tế? Tôi thật muốn xem xem cái đồ vô lương tâm như cô rốt cuộc có thể đi được đến đâu. Tôi thấy tiếc cho Tiểu Nhất, thích một đứa con gái như cô chẳng khác nào ăn phải ruồi.”
Diêm Tiểu Đóa không phản bác, chỉ đứng trước cửa sổ nhìn Bé Dưa thêm lần nữa, thế nhưng cô lại nhìn thấy chiếc xe đua của Cố Nặc Nhất, anh mặc đồ đen ngồi ở ghế lái. Tiểu Nhã nhanh chóng lên xe, rồi chiếc xe phóng ✓út đi khỏi tầm mắt Tiểu Đóa. Mọi thứ đã kết thúc khi vẫn còn chưa kịp bắt đầu, giống như một trò đùa, chẳng hề có chút nào nghiêm túc.
A Hoa chơi đã đời rồi mới đến tìm Diêm Tiểu Đóa. Anh chàng nằm ngay đơ trên ghế bành, dúi tấm thẻ vào tay Diêm Tiểu Đóa: “Hôm qua tiêu hết hai ngàn, giữ lại chút tiền hàng tháng trả lãi, còn lại thì đi mua mấy bộ quần áo cho ra hồn về mặc. Nếu đã không phải là ngôi sao lớn, ta vẫn là đại mĩ nữ, kiểu gì cũng không thể quá rách rưới được.”
Diêm Tiểu Đóa nhìn tấm thẻ, rồi đẩy trả A Hoa: “Em có quần áo mới rồi, là Cố Nặc Nhất mua cho ở Seoul.” Khó khăn lắm mới thốt ra được cái tên đó, Diêm Tiểu Đóa vội vàng chuyển chủ đề. “Hơn 100 ngàn còn lại trong này trả lại chủ nợ đi, sau này gánh nặng nợ nần của chúng ta cũng nhẹ hơn một chút.”
“Cô giữ lại tiêu đi! Ai mà biết cô có ký được hợp đồng hay không, chúng ta giữ lại chút tiền tiêu. Nếu thất bại còn có tiền để anh giúp cô kiếm việc tốt mà làm.”
Dù nói vậy nhưng Diêm Tiểu Đóa biết A Hoa nào có quen biết được người tử tế gì, hầu hết đều là đám ất ơ du thủ du thực lẫn lộn nhiều luồng. Giao tiền vào tay chúng cùng lắm cũng chỉ đổi lại một cơ hội phỏng vấn không chút bảo đảm. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng nợ A Hoa quá nhiều rồi.
Hai người đang rảnh rỗi nhàm chán ngồi xem ti vi, bỗng bất ngờ nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh. A Hoa xem địa chỉ trên gói đồ rồi ngoác miệng gào lên: “Tiểu Đóa, là Phi Thiên Entertainment gửi tới này!”
Diêm Tiểu Đóa vội vã giành lấy gói bưu phẩm trong tay A Hoa, bóc ra tầng tầng lớp lớp giấy gói, bên trong là một hộp quà. Chiếc hộp rất tinh xảo, trên mặt ngoài màu tím nhạt có kết nơ bươm bướm. Diêm Tiểu Đóa cẩn thận mở ra, trước mắt là một bộ lễ phục, lấp lánh trong suốt như cánh gián. Diêm Tiểu Đóa nhấc chiếc váy sa tanh màu tím lên, một tấm thiệp màu đỏ rơi xuống đất. A Hoa nhặt lên, đọc từng chữ từng chữ một: “Kính mời cô Diêm Tiểu Đóa tham dự triển lãm tranh của ông Hà Trục diễn ra vào ngày 16 tháng 11. Vậy chẳng phải là ngày mai hay sao? Hay quá, còn có thể dẫn theo một người nữa này! Tiểu Đóa, trước giờ anh chưa từng được dự triển lãm tranh, ngày mai cô dẫn anh theo với nhé!”
Diêm Tiểu Đóa đọc tấm thiệp, dù cô không hiểu thế nào là nghệ thuật hội họa, nhưng Hà Trục là cổ đông quan trọng nhất của Phi Thiên Entertainment, cô không có lý do gì để từ chối.
Những triển lãm tranh bình thường sẽ chọn thời gian ban ngày mà tổ chức, nhưng triển lãm của Hà Trục lại diễn ra vào buổi tối. Ngồi trên chiếc Mecerdes Benz A Hoa thuê, Diêm Tiểu Đóa cứ vuốt ve mãi chiếc áo lông thú dáng ngắn. A Hoa nói triển lãm tối nay tụ tập toàn dân tai to mặt lớn, cô không thể lãng phí cơ hội xuất hiện này được, hai người tiêu mất mấy chục ngàn mua một chiếc áo lông về diện. Xe Benz đỗ lại tại nơi được chỉ định, Diêm Tiểu Đóa hít một hơi thật sâu, A Hoa đoán quả không sai, trước cổng triển lãm đã đậu không biết cơ man nào là xe xịn, ai ai cũng ăn mặc trang điểm mỹ miều. A Hoa mở cửa cho Tiểu Đóa, gió lạnh thốc tới lay động tà váy sa tanh tím. Dù cô đã mặc áo lông nhưng phần chân cô vẫn lạnh, vừa xuống xe cô đã hắt xì hơi.
Đưa thiệp mời xong, hai người nhanh chóng bước vào đại sảnh. Sảnh triển lãm và bên ngoài dường như là hai thế giới khác hẳn nhau. Trong sảnh ấm áp vô cùng. Không ngoài dự đoán, Diêm Tiểu Đóa thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, trong mắt họ ngập tràn những tia kinh ngạc. Lúc này Diêm Tiểu Đóa mới phát hiện, những người đến tham gia triển lãm đều thuộc giới giải trí cả.
Trông thấy Vi Vi mặc một bộ lễ phục màu trắng đứng cách đó không xa, cô liền vội vàng đi tới chào hỏi. Vi Vi nhìn chằm chằm Diêm Tiểu Đóa mấy giây liến: “Tiểu Đóa đi nghỉ về đẹp ra nhiều rồi đấy!”
Diêm Tiểu Đóa chỉ nhếch môi cười, không biết phải trả lời sao mới phải.
A Hoa có hơi phấn khích quá độ, kéo Diêm Tiểu Đóa đi tham quan xem xét khắp nơi. Lúc này Diêm Tiểu Đóa mới biết triển lãm nghệ thuật lần này kéo dài tổng cộng năm ngày, nhưng chỉ nửa công khai, nên chỉ những người được mời mới có thể tham dự. Mấy ngày trước đã mời các nhà phê bình của hiệp hội hội hoa và các giới khác, hôm nay mới là ngày người trong giới biểu diễn. Hội trường khổng lồ không ngớt người vào, đều là những gương mặt quen thuộc cả.
Trước đây Diêm Tiểu Đóa thích trò chuyện rồi nâng ly, nhưng hôm nay cô lại không muốn, chỉ đứng trước một bức tranh lẳng lặng ngắm nhìn. Cô không hiểu nghệ thuật, đứng trước bức tranh chắc có lẽ là tranh trừu tượng này cũng chẳng hiểu được nó diễn tả điều gì, chỉ thấy tranh của Hà Trục và con người anh ta rất giống nhau, không chịu trói buộc, lúc nào cũng phóng khoáng tựa biển rộng trời cao.
Phía sau vang lên một tiếng huýt sáo, Diêm Tiểu Đóa xoay người. Hà Trục đã đứng sau lưng cô tự bao giờ, anh mặc một bộ lễ phục màu đen từ đầu đến chân, và vẫn dùng dải lụa buộc tóc đuôi ngựa. Hà Trục mỉm cười, ánh mắt nheo nheo ẩn chứa mấy phần dịu dàng: “Trang điểm như thế này đúng là đẹp thật, mặt thon gọn phối với tóc dài quả nhiên là đẹp.”
Đã bao lâu rồi Hà Trục không nói chuyện bình thường với cô như thế này rồi? Cô mỉm cười đáp lại anh. Bị anh mỉa mai quá nhiều nên Diêm Tiểu Đóa không còn tìm thấy cảm giác thân thiết trước kia của hai người nữa. Hà Trục thấy cô không mặn mà thì không khỏi cảm thấy mất hứng: “Em vẫn còn để bụng hay sao? Trên đời này làm gì có kẻ thù và bạn bè vĩnh viễn, cứ yêu ghét rõ ràng thế thật chẳng hay chút nào.”
Bỏ lại câu nói ấy xong, Hà Trục rời đi. Anh là nhân vật chính của buổi tối hôm nay, làm gì có thời gian rảnh rỗi. Diêm Tiểu Đóa thở dài một tiếng, mười ngón tay đan vào nhau. Tất nhiên là cô biết quan hệ giữa người với người rất phức tạp, chỉ có điều cô đã hạ mình cầu xin Hà Trục đến thế rồi mà vẫn không thấy anh có thái độ chấp nhận, vậy thì dù cô có mặt dày hơn nữa cũng làm gì có đất dung thân.
A Hoa quẳng cô lại, hớn hở đi bày trò hề với một đám nữ nghệ sĩ. Người trong sảnh triển lãm cứ đông dần, nhưng không ồn ào lắm. Dù thế Diêm Tiểu Đóa vẫn cảm thấy rất bức bối. Phòng triển lãm chẳng khác gì mê cung, đường đi tạo thành đường ngang lối dọc cắt nhau, các tác phẩm tranh được treo trên tường của cái “mê cung” ấy. Cô rẽ ngoặt vào một góc, đi sâu vào phía trong. Trong “mê cung” có những góc khuất không ai ngó ngàng, là nơi yên tĩnh nhất.
Tiếc là Diêm Tiểu Đóa chẳng được như ý. Ở nơi cuối hành lang, cô đã gặp người đàn ông đó.
Cố Nặc Nhất nghiêng người dựa vào tường, nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ bất giác quay đầu, vẻ hoảng hốt của Diêm Tiểu Đóa rơi vào trong mắt anh. Cô không kịp nghĩ ngợi gì, quay người bỏ đi luôn, trước khi anh lộ ra ánh mắt chán ghét và những lời nói lạnh lùng, cô phải chạy trốn trước, ít nhất như thế trong lòng còn cảm thấy dễ chịu.
“Đứng lại!”
Cố Nặc Nhất chỉ thốt ra hai chữ, Diêm Tiểu Đóa liền đứng yên như tượng. Anh bước từng bước tới gần cô, Diêm Tiểu Đóa siết tay thành nắm đấm, bất an chờ anh cất lời.
“Anh cho em thêm một cơ hội nữa, chuyện phẫu thuật chỉnh hình anh không truy cứu nữa, nhưng em bắt buộc phải rời khỏi giới giải trí.”
Diêm Tiểu Đóa biết Cố Nặc Nhất ghét nhất là những người phụ nữ động dao kéo trên gương mặt, thế nhưng anh đã nói là sẽ không truy cứu nữa. Dù cô có ngốc cũng hiểu lời của anh có ý gì. Chỉ có điều hôm nay cô đi tới bước đường này, đã không còn lựa chọn nào khác. Mắt Diêm Tiểu Đóa nhòa lệ: “Cảm ơn anh đã tha thứ cho em, nhưng cả anh và sự nghiệp em đều không muốn từ bỏ.”
“Anh và sự nghiệp, em phải chọn một.”
“Sự nghiệp.”
Lần này đến lượt Cố Nặc Nhất nghẹn lời. Anh tự tin đến thế, vậy mà Diêm Tiểu Đóa lại một lần nữa khiến anh nếm trải cảm giác thua cuộc: “Tại sao?”
“Bởi vì, chỉ có ngôi sao mới không sợ bóng đêm, chỉ vậy em mới có tư cách được hạnh phúc.”
Cố Nặc Nhất nhìn Diêm Tiểu Đóa cất bước chạy xa, đột nhiên cảm thấy thật bất lực. Cả hành lang đại sảnh vọng ra tiếng hét phẫn nộ của anh: “Ngôi sao không sợ đêm đen thì có liên quan gì đến em? Đừng có hành động theo cảm tính, nói năng lung tung!”
Đây là lần cuối cùng Diêm Tiểu Đóa dừng chân, nhưng cô cũng không quay đầu lại: “Không phải em hành động theo cảm tính, cũng không phải em nói năng lung tung. Đây là tội của em, em phải chuộc tội.”
Cố Nặc Nhất đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, đây là lần dũng cảm bộc lộ tâm tình nhất, vậy mà cô lại một lần nữa không cần. Cái giới giải trí mà anh ghét bỏ này quan trọng với cô đến thế ư? Chẳng qua là cái cớ ngụy biện cho thói ham hư vinh thôi, rồi khoác lên tấm áo hợp lý cho sự điên cuồng. Cố Nặc Nhất tung nắm đấm thật mạnh vào tường.
“Cố tiền bối, anh làm em tìm lâu quá.” Vi An xuất hiện từ một góc khuất, thận trọng hỏi anh.
Lông mày đang nhíu chặt của Cố Nặc Nhất dãn ra: “Tìm tôi có việc gì?”
Cố Nặc Nhất nghiêm nghị làm cho Vi An hoảng sợ: “Thì là… lát nữa sẽ tiết lộ tác phẩm chính của buổi tối hôm nay, anh không muốn đi xem ư?”
Cố Nặc Nhất nhìn ánh mắt khi*p sợ của cô, nỗi tức giận cũng bớt đi một chút, không nên để tâm trạng của mình ảnh hưởng đến người vô tội.
Diêm Tiểu Đóa uể oải quay lại nơi đám đông, A Hoa rốt cuộc cũng nhảy nhót trở lại cạnh cô: “Cô chạy đi đằng nào thế hả?”
Diêm Tiểu Đóa cúi đầu mặc kệ A Hoa. Ở trung tâm triển lãm có một khu được quây rào bảo vệ, ở giữa là một bức tranh cao hai mét được phủ vải nhung đỏ thắm. Mọi người đều rất háo hức được xem bức tranh ấy. Nhà đầu tư trẻ tuổi này vốn đã gợi lên tò mò của tất cả mọi người, nhất là những người có chút am hiểu về nghệ thuật, không ai là không muốn thông qua tác phẩm mà thăm dò tìm hiểu nội tâm Hà Trục.
Nhưng Diêm Tiểu Đóa lại chẳng có chút hứng thú nào với những thứ đó, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc rồi sau đó rời khỏi cái nơi khiến cho người ta ngạt thở này. Đám đông bỗng nhiên yên lặng, A Hoa chọc chọc cánh tay Diêm Tiểu Đóa: “Tổng giám đốc Hà lại gần bức tranh rồi kìa. Không biết rốt cuộc là vẽ gì nhỉ? Cứ ra vẻ thần bí mãi. Cái bọn nghệ sĩ đều rõ là khó hiểu!”
Diêm Tiểu Đóa hờ hững, vẽ gì thì có liên quan gì đến cô.
Đứng trước bức tranh khổng lồ, khóe môi Hà Trục khẽ nhếch lên, anh dùng ngón tay miết lên góc tấm vải đỏ, rồi giật mạnh một cái, vải đỏ rơi xuống mặt đất, không hề có tiếng vỗ tay như trong tưởng tượng, chỉ có yên tĩnh tuyệt đối.
A Hoa hừ mũi cười: “Ha ha, Tiểu Đóa mau nhìn kìa! Tổng giám đốc Hà thật là hay quá, thế này chẳng phải là lôi chúng ta ra làm trò đùa hay sao?”
Diêm Tiểu Đóa ngẩng đầu lên, cô cũng vô cùng kinh ngạc. Đây đâu phải là một bức tranh, rõ ràng là một trang giấy trắng, bên trên không hề có một chút vết tích nào. Nhưng nụ cười trên gương mặt Hà Trục vẫn cứ tự tin như thế, đôi mắt hẹp dài đóng đinh vào người Diêm Tiểu Đóa, thái độ khác thường khiến cô không nắm bắt nổi.
Hà Trục khẽ 乃úng tay, tất cả đèn bỗng vụt tắt. Kỳ tích bắt đầu hiện ra trong bóng tối!
Trang giấy khổng lồ vốn tưởng trống trơn bỗng nhiên hiện ra những đốm sáng li ti, những đốm sáng ấy từ từ dệt nên đường nét. Mười giây sau, công chúng ồ lên kinh ngạc. Diêm Tiểu Đóa không thể bình tĩnh nổi nữa, người trong bức tranh không phải ai khác mà chính là cô.
Trong tranh, Tiểu Đóa đang nghiêng đầu, mái tóc xõa tung trước иgự¢ trần, gương mặt thon gầy chỉ có hàng mi dài như bươm bướm, nửa người dưới bị kén trói chặt, tựa như nàng ve sầu kết kén đã lâu giờ sắp tung cánh bay lên.
Trong bóng tối âm thanh chứa đầy ma lực của Hà Trục vang lên: “Đây là bức tranh mang tên “Niết bàn”, phá kén chui ra để được hồi sinh, tượng trưng cho sức sống vô hạn, tôi sáng tác đặc biệt dành tặng Phi Thiên Entertainment, dành tặng cô Diêm Tiểu Đóa.”
Anh vừa dứt lời thì đèn bỗng bật sáng, “Niết bàn” lại một lần nữa ẩn mình dưới ánh sáng chói lòa. Những tiếng vỗ tay lúc này mới dấy lên không ngớt, Diêm Tiểu Đóa bởi được sủng ái mà có chút kinh hãi, ૮ɦếƭ trân trước toàn bộ cảnh tượng diễn ra trước mắt. Rõ ràng nhân vật chính hôm nay không phải Hà Trục, mà chính là cô.
Hà Trục thế mà lại đồng ý ký hợp đồng với cô, hơn nữa còn dùng cách chính thức đặc biệt như vậy chiếu cáo thiên hạ. Phóng viên nhà báo lập tức nhanh chóng vây lấy Diêm Tiểu Đóa đang giấu mình trong đám đông, chụp ảnh đủ các góc 360 độ, ấy thế mà đầu óc cô cứ trống rỗng chẳng hề để ý.
Đã bao lâu rồi cô không đứng ở nơi tập trung bao ánh đèn?
Giờ đây, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và hoang mang.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc