Tiểu Dã Miêu Dưới Móng Lãnh Sư - Chương 12

Tác giả: Nguyên Viện

Bát quái*! Bát quái cực lớn đây!
* Y chỉ tin tức nhiều chuyện, thị phi.
Tin tức bát quái truyền ra khắp nơi, Nhi*p Đại tướng quân cưới vợ ! Hơn nữa cưới làm vợ chính là Mộ tiểu thư!
Cái gì? Là Mộ Chi Kì sao? Hắn không phải chính nam nhân ư? Như thế nào lại thành con gái được?
Sai lầm rồi! Sai lầm rồi! Nghe nói Mộ Chi Kì bất hạnh nhiễm bệnh nặng, không đến vài ngày bị bệnh liền đã ૮ɦếƭ, Mộ gia hai lão đau lòng không thôi, vì để an ủi nỗi đau tang thương, đã nhận nuôi một cô con gái nuôi, gọi là Mộ Kì Nhi.
Cũng không biết là như thế nào, nghe nói bộ dạng Mộ Kì Nhi kia cùng Mộ Chi Kì giống nhau như đúc, tựa như hai người song sinh vậy, chuyện này thật đúng là quái dị mà!
“Chẳng qua, nghe nói Nhi*p tướng quân chính là bởi vì Mộ Kì Nhi bộ dạng rất giống Mộ thiếu gia, mới bằng lòng cưới nàng.” Người qua đường chép miệng .
“Này ta cũng có nghe nói, nhưng mà Mộ thiếu gia là bị bệnh gì? Như thế nào tuổi còn trẻ sẽ ૮ɦếƭ yểu vậy nha?”
“Nghe nói. . . . . .”
Mọi người đang tám chuyện đều dừng lại, một người bỗng xuất hiện trước mắt đám đông làm toàn bộ ánh mắt mọi người tập trung hết lên trên người hắn, lúc này hắn mới đắc ý hề hề mở miệng nói một câu.
“Là bệnh hoa liễu.”
“Phốc!” Một người khách đang ngồi ở khách điếm nghe chuyện thị phi nhịn không được phun ra một miệng nước trà lại chính là một vị cô nương .
“Xôn xao! Bệnh hoa liễu!” Mọi người kinh hô. “Kia, kia Nhi*p Đại tướng quân không phải. . . . . .”
Đều im lặng, nhưng mọi người suy nghĩ thực đều giống nhau.
Không được! Nhịn không được . . . . . .
Vị cô nương phun trà kia nhịn không được cười ha ha, mà nam nhân cao to ngồi ở bên cạnh nàng thực bình tĩnh uống trà nóng, khuôn mặt anh tuấn thập phần lãnh đạm, không mang theo một tia biểu tình.
“Ông trời ơi! Bệnh hoa liễu? Cười ૮ɦếƭ ta . . . . . .” Vị cô nương kia đấm vào cái bàn, ôm bụng chịu không nổi thực cười to.
“Trời ơi! Là Nhi*p tướng quân cùng Nhi*p phu nhân!” Có người phát hiện bọn họ, mắt sắc sợ tới mức hô nhỏ, trong nháy mắt, tất cả mọi người đang tám chuyện toàn bộ đều làm đà điểu trốn tránh đi.
Khách điếm ngay lập tức một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại có tiếng cười.
“Trời ơi! Ta cười đến ૮ɦếƭ mất . . . . . .” Lau đi khóe mắt cười đến ra nước mắt, Mộ Chi Kì mặc nữ trang cười đến đỏ lên cả khuôn mặt nhỏ nhắn.
Nhi*p Vô Tung thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, con ngươi đen rất nhanh xẹt qua ý cười. “Cười vui đến vậy sao? Nhi*p phu nhân?”
“Ừ, cười vui lắm . . . . . .” Mộ Chi Kì gật gật đầu, nhịn không được lại cười ha ha. “Ngươi. . . . . . Bệnh hoa liễu a!”
Ông trời ơi, chuyện bát quái này cũng truyền quá lắm đi ?
Nhìn nàng như vậy, Nhi*p Vô Tung hơi hơi câu môi, uống trà nóng.”Nếu ta thực bị bệnh hoa liễu, nàng còn có thể quấn quít lấy ta sao?
“Đương nhiên!” Mộ Chi Kì nghiêng người ôm chặt lấy cánh tay hắn. “Cho dù chàng bị bệnh gì, đời này ta sẽ vẫn quấn lấy chàng !”
Nàng hừ hừ, khuôn mặt nhỏ nhắn có đầy cố chấp.
Nghe xong lời của nàng, Nhi*p Vô Tung nhẹ giọng nở nụ cười.”Đứa ngốc!”
“Đúng là không còn có biện pháp, ai biểu ta yêu ngươi nhiều như vậy ?” Mộ Chi Kì bĩu môi nhẹ giọng hờn dỗi. “Thì cũng giống như ngươi yêu ta nhiều như vậy thôi, đúng hay không?
“Đúng vậy, con mèo nhỏ của ta, nàng nói gì đều đúng cả!” Nhi*p Vô Tung đắc ý cười, cúi đầu hôn môi của nàng.
Hắn là thực rất yêu nàng – hắn thực yêu con mèo nhỏ hoang dã này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc