“Đông Nguyên, aiya, sao cậu lại giặt quần áo cho tôi….” Lúc Bạch Tân Vũ vừa chạy đến phòng giặt đã trông thấy, quả nhiên là Phùng Đông Nguyên đang vò quần áo cho cậu, ngay cả giày lục chiến của cậu cũng đã được lau sạch sẽ.
Phùng Đông Nguyên cũng không quay đầu lại, “Không có gì, vừa lúc hôm nay đang nhàn rỗi.”
“Bây giờ tôi giặt quần áo còn nhanh hơn cậu, cậu không cần làm những thứ này nữa đâu.” Bạch Tân Vũ nói xong bèn đoạt lại cái chậu giặt.
Phùng Đông Nguyên đỡ lấy tay cậu, hiền hậu cười cười, “Anh ở đây được có vài ngày, về sau có muốn em giặt cho cũng không được nữa đâu.”
Bạch Tân Vũ cười khúc khích, “Sao nghe cậu nói cứ như con gái sắp đi lấy chồng vậy ta.”
Phùng Đông Nguyên cười mắng: “Biến xuống địa ngục đi.”
Bạch Tân Vũ vén tay áo lên vò cùng Phùng Đông Nguyên, “Sao quần áo của tôi bẩn thế này nhỉ?”
“Sao anh hỏi em?”
“À, cậu không biết mấy ngày vừa rồi trên Tuyết Sơn…”
Hai người ngồi cạnh nhau nhàn nhã hàn huyên, Bạch Tân Vũ có cảm giác mình lại trở về đại đội, tại sao khi đó cậu có thể than phiền là đại đội mệt mỏi cái gì chứ, đây rõ ràng là ung dung tự tại vô cùng mà.
Đột nhiên có một người đi vào, “Anh ở đây à?”
Hai người quay đầu, Bạch Tân Vũ có chút ấn tượng với người đang bước vào, chính là cái tên lính mới được Phùng Đông Nguyên chăm sóc đặc biệt kia, nửa năm không thấy, dường như càng cao vống lên.
Phùng Đông Nguyên nói: “Cậu tìm tôi có việc gì?”
Hắn đi tới, liếc xéo Bạch Tân Vũ, lại lướt mắt qua đống quần áo trong chậu nước, lông mày lập tức nhíu lại, ánh mắt ném về phía Bạch Tân Vũ không thực sự thân thiện cho lắm, “Không có việc gì thì không được tìm anh à?”
Phùng Đông Nguyên cười: “Bọn tôi đang ngồi nói chuyện phiếm, cậu đến giặt quần áo à?”
“Không phải.”
Bạch Tân Vũ nhíu mày: “Hai người cùng đội đấy à?”
Phùng Đông Nguyên đáp: “Không, cậu ta ở đội 2.”
Bọn họ cũng không để ý, tiếp tục trò chuyện, tên nhóc kia liền đứng ở bên cạnh, cũng chẳng giặt quần áo, càng không nói chuyện, cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào tay Phùng Đông Nguyên, khiến Bạch Tân Vũ càng ngày càng thấy không được tự nhiên, giặt xong y phục liền trở về ký túc xá.
Bệnh của Hoắc Kiều còn chưa dứt, vừa tựa ngồi ở trên giường truyền nước muối, vừa cùng Lão Sa nghiên cứu các tài liệu liên quan đến nhiệm vụ, Bạch Tân Vũ vừa vào ký túc xá, chợt nghe Du Phong Thành túc trực ở một bên nói: “Cậu làm lính nhiều năm như thế, lẽ ra phải hiểu chuyện hơn cháu chứ, phát sốt thì làm sao lên Tuyết Sơn được? Không phải là muốn ૮ɦếƭ sao?”
Hoắc Kiều phớt lờ phất tay, “Ngày mai chắc chắn sẽ hạ sốt.”
Lão Sa cũng nói: “Mấy thứ này hết sốt rồi tính.”
Hoắc Kiều trừng mắt: “Mấy tên đó sẽ chờ tôi hạ sốt chắc?”
Lão Sa cũng nhìn hắn chằm chằm, “Cậu chưa hết sốt mà vẫn theo tôi dẫn đội, nào ai dám làm như vậy, lẽ nào cậu muốn đi chịu ૮ɦếƭ thật đấy à?”
Hoắc Kiều bĩu môi: “Chắc chắn sẽ khỏi.”
“Cứ coi như hạ sốt trong một khoảng thời gian ngắn cũng có khả năng tái phát lại, cậu, lần này cậu đừng đi, quá nguy hiểm.” Du Phong Thành nhấc cánh tay đang cầm tài liệu của Hoắc Kiều đè xuống, nghiêm túc nhìn hắn.
Hoắc Kiều ngó xung quanh, mọi người trong ban bếp núc đều đã đi làm việc, trong phòng chỉ có Báo Tuyết đại đội, hắn thở dài, thấp giọng nói: “Cháu có biết lần này chúng ta phải đối mặt với ai không? Cấp trên đã xác nhận là lính đánh thuê Châu Phi, chúng đã được huấn luyện ở Mỹ, ngoại trừ cậu, trong đội này chưa có ai từng ᴆụng độ qua lính đánh thuê được huấn luyện ở Mỹ, Hàn Trác cùng hai đội phó khác đều đang ở xa ngàn dặm, lại có nhiệm vụ, càng không thể trở về dẫn đội. Lão Sa, không phải tôi không tin tưởng cậu, nhưng cậu chưa từng có kinh nghiệm ở mặt này, hơn nữa tôi cũng không đành lòng để cậu gồng gánh toàn bộ trận chiến. Mấy người có từng nghe thấy đội phó của đoàn bộ đội đặc chủng nào vì cảm mạo mà không nhận nhiệm vụ bao giờ chưa?
Lão Sa lớn tiếng nói: “Nhỡ có tình huống gì, phát sốt trên Tuyết Sơn, cậu còn trở về được sao?”
Hoắc Kiều vỗ vỗ bờ vai hắn, “Tôi đã nói rồi, ngày mai chắc chắn khỏi.”
“Cậu…”
Du Phong Thành nhìn Hoắc Kiều, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Bạch Tân Vũ ở một bên nghe được cũng vô cùng lo lắng, nếu như không có Hoắc Kiều chỉ huy, tổn thất của bọn họ nhất định sẽ càng nặng nề, nhưng nếu Hoắc Kiều chưa khỏi sốt, cũng cương quyết không được để hắn lên núi, nhiệm vụ lần này còn chưa bắt đầu đã thấy nguy cơ trùng trùng.
Những người khác còn muốn khuyên, Hoắc Kiều đã phất tay ngăn lại, “Được rồi được rồi đừng nói nữa, trong bụng tôi hiểu rõ.”
Du Phong Thành phiền muộn cào tóc, đứng dậy đi mất, Bạch Tân Vũ vội vã đuổi theo.
“Phong Thành.”
Du Phong Thành đi tới chòi nghỉ chân, đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống, thở dài một cái thật sâu.
Bạch Tân Vũ cũng ngồi xuống, “Làm lính ai mà chẳng có tính bướng bỉnh, khuyên cũng không khuyên nổi đâu.”
Du Phong Thành siết chặt tay, “Nếu đến lúc đó hắn còn chưa khỏe lại, có ૮ɦếƭ tôi cũng không cho hắn lên núi.”
Bạch Tân Vũ vỗ vỗ bờ vai hắn, “Tất cả mọi người cũng sẽ cản anh ta lại mà.”
Du Phong Thành gật đầu.
Bạch Tân Vũ làm bộ vu vơ nói: “Tình cảm giữa cậu với đội phó tốt thật đấy, hai người cũng coi như là lớn lên cùng nhau từ bé nhỉ.”
“Cũng không chính xác, cậu tôi chỉ ở nhà tôi có ba năm, nhưng hắn đã dạy cho tôi rất nhiều thứ, học tập, rồi đánh lộn như thế nào, làm người phải như thế nào, làm việc phải ra sao.” Ánh mắt Du Phong Thành phiêu đãng về một nơi xa xăm, “Phần lớn quan niệm cùng lý tưởng từ lúc còn rất nhỏ của tôi đều do cậu tôi tạo thành.”
“Cho nên cậu vẫn luôn coi anh ta là mục tiêu của mình.”
Du Phong Thành nhún vai, “Không chỉ có tôi, trẻ con trong nhà đều được dạy phải lấy hắn làm gương, nhưng tôi thân thiết với hắn nhất.” Trong giọng nói của Du Phong Thành có phần đắc ý.
Bạch Tân Vũ nghĩ thầm, cậu phải cạnh tranh địa vị với cái người được coi là “Nhân sinh đạo sư” kia như thế nào đây, lại nói dù giành giật được thì cũng có gì tốt, cậu cười nói: “Vậy cũng không khác anh trai tôi lắm.”
Du Phong Thành nhíu mày, không khách khí đáp: “Đừng đánh đồng cậu của tôi với anh trai anh.”
Bạch Tân Vũ trợn mắt, “Cậu có ý gì?”
Du Phong Thành lạnh nhạt buông một câu, “Cậu của tôi là quân nhân thủ hộ quốc gia, vì bảo vệ mảnh biên cương này, không biết đã đổ bao nhiêu máu và mồ hôi, anh trai của anh? Chẳng qua chỉ là một tên thương lái đầu cơ hay chơi bời trăng hoa, lấy cái gì để so sánh?”
Bạch Tân Vũ đứng bật dậy, cả giận quát: “Con mẹ nó cậu có biết ăn nói hay không! Đúng, anh trai của tôi ở phương diện này so ra kém đội phó, nhưng đối với tôi mà nói anh ấy là người từ nhỏ tôi đã luôn tôn trọng, anh trai tôi rất khôn khéo lợi hại, nguồn sống của cả đại gia đình đều đặt trên lưng anh ấy, trong mắt cậu đội phó mới là mục tiêu, nhưng trong mắt tôi ai cũng không thể so sánh với anh trai mình.”
Gân xanh trên trán Du Phong Thành nhảy lên giần giật, hắn cười lạnh: “Anh lấy Giản Tùy Anh làm mục tiêu, kết quả anh có giống hắn được không? Anh đó, ngoại trừ học được một đống kỹ năng chơi bời lêu lổng, còn học được cái gì? Nếu như anh không vào bộ đội, cả đời anh chắc cũng vẫn là cái dạng bùn nhão không dính được lên tường, quân đội đã cải tạo anh, không phải tên anh trai kia của anh. Anh nhìn lại mình một chút đi, rồi nhìn tôi xem, anh còn cảm thấy có thể đánh đồng anh trai anh với cậu của tôi được nữa không?”
Bạch Tân Vũ cảm giác mỗi câu nói của Du Phong Thành đều mang theo lưỡi dao, thật sâu đâm cậu bị thương, ngàn vạn lần cậu cũng không nghĩ tới, người anh trai được cậu sùng kính tự đáy lòng, lại chẳng là cái thá gì trong mắt Du Phong Thành, thậm chí còn không xứng được xếp ngang hàng với Hoắc Kiều, thứ khiến cậu còn khổ sở hơn nữa, là việc cả hai cùng xem một người khác là hình mẫu, Du Phong Thành lớn lên hoàn mỹ đến vậy, cậu lại giống như cây liễu ngả nghiêng thiếu dinh dưỡng, cứ thế mà đem ra so sánh quả thực tựa như có hơi dìm anh trai cậu xuống, đấu miệng với Du Phong Thành, cậu đương nhiên không có cách nào phản bác lại, cứ coi như hiện tại cậu đã thay đổi, cũng không làm thế nào có thể gạt bỏ được sự tồn tại của cái thằng mình trước kia, thật sâu trong nội tâm của Du Phong Thành vẫn có chút coi thường cậu, coi thường anh trai cậu, điều đó càng khiến cậu không thể chịu đựng nổi. Cậu siết chặt nắm đấm, vành mắt đỏ lên, một ngọn lửa giận cuồn cuộn trong bụng, dường như sẽ nổ tung ngay tức khắc.
Du Phong Thành nhìn dáng vẻ đau lòng cùng căm phẫn của cậu, cũng có chút hối hận, bèn kéo tay cậu, “Được rồi, đừng linh tinh nữa, tôi…”
Bạch Tân Vũ hung hăng hất tay hắn ra, không lựa lời mà đâm chọc: “Chí ít anh trai tôi không dạy tôi làm gay, cậu thì sao? Đây cũng là cậu của cậu dạy cho cậu sao? Còn tự khai với Hoắc Kiều chính mình là gay, cậu suốt ngày cậu tôi thế này cậu tôi thế nọ, cậu không thích anh ta đấy chứ? Có phải mấy cái này cũng là anh ta dạy…..”
Bạch Tân Vũ không nói tiếp được nữa, bởi vì biểu cảm của Du Phong Thành nhìn như đã muốn ăn thịt người. Du Phong Thành chợt đứng dậy Ϧóþ cổ cậu, ấn cậu lên trên cây, trong mắt là lửa giận hừng hực, cả người bạo phát như con thú hoang, lúc nào cũng có thể nuốt người ta vào trong bụng, hắn lạnh giọng: “Con mẹ nó anh nói bậy cái gì đấy?”
Bạch Tân Vũ không cam chịu yếu thế mà Ϧóþ cổ hắn, “Vậy cậu con mẹ nó nói bậy bạ cái gì? Cậu không xứng phán xét anh trai tôi.” Đè nén cùng nghi kỵ mấy ngày qua trong nháy mắt bùng lên, đầu cậu kêu ong ong, trong lòng không chút nghĩ ngợi mà thốt ra, “Chí ít anh trai tôi không dạy tôi thích đàn ông, Hoắc Kiều dạy cậu thích chính cậu của mình rồi đúng không hả?!”
Tròng mắt Du Phong Thành hoàn toàn đỏ ngầu, một đấm thụi vào bụng Bạch Tân Vũ, Bạch Tân Vũ chỉ cảm thấy một trận đau đớn, dường như lục phủ ngũ tạng cũng lệch khỏi vị trí, cậu thét lớn một tiếng, một tay giữ chặt eo Du Phong Thành, kéo hắn bổ nhào xuống đất, nắm đấm cứng như sắt hung hăng đập về phía khuôn mặt Du Phong Thành, Du Phong Thành dùng tay đỡ lấy, khớp ngón tay bị chấn động có chút tê dại, một quả đấm khác của Bạch Tân Vũ cũng vừa vặn vọt tới, đánh thẳng vào sườn mặt Du Phong Thành, đầu hắn nhất thời có chút choáng váng, một cước nhấc lên đạp Bạch Tân Vũ xuống, sau đó cũng nhanh chóng tỉnh hồn, lại cho Bạch Tân Vũ một đạp, Bạch Tân Vũ cũng nhảy dựng lên từ trên mặt đất, tàn nhẫn tung ra một cú đánh móc sau gáy.
Hai người đang trong cơn thịnh nộ, hoàn toàn đánh bậy đánh bạ, cho dù đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhất của bộ đội đặc chủng, đấu kỹ đều tinh xảo, nhưng Bạch Tân Vũ vẫn kém Du Phong Thành một bậc, đến lúc một đám người chạy tới can ngăn, Bạch Tân Vũ đã trúng mấy đấm mấy đạp, Du Phong Thành cũng chẳng khá hơn, nửa bên mặt đều sưng vù lên.
“Con mẹ nó hai thằng ranh, dám đánh nhau ngay dưới mắt ông đây à!” Hứa Sấm là người đầu tiên vọt tới, một cước đạp Du Phong Thành lăn quay trên mặt đất, sau đó ôm lấy hông Bạch Tân Vũ, cùng Trần Tĩnh đè nghiến Bạch Tân Vũ đang nổi cơn điên xuống đất, Lão Sa cùng mấy người khác cũng lôi Du Phong Thành ra, trong lúc đó không thiếu người bên cạnh bị ăn đòn oan.
Một đám người xâu xé nửa ngày, cuối cùng cũng tách được hai người, bọn họ cách xa nhau mấy mét, vẫn trợn mắt giận dữ trừng lấy đối phương như cũ.
Bạch Tân Vũ mắng to: “Du Phong Thành, tôi thao cả lò nhà cậu!” Cậu há miệng, quai hàm đau đến độ nước mắt cũng ào ào chảy ra.
Trần Tĩnh đùng đùng cho cậu hai cái bạt tai, lạnh lùng quát: “Câm miệng!”
Hoắc Kiều cũng chạy tới, âm u nhìn hai người, giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Hai đứa bọn bây còn cần mặt nữa không hả? Có đúng thế không? Gọi người đến chứng kiến cái loại tố chất này của Báo Tuyết đại đội đấy hả?”
Hứa Sấm mặt lạnh: “Cấm túc đi. Chuyện ngày hôm nay không cho phép ai nói ra ngoài, nhanh giải tán.”
Du Phong Thành đã tỉnh táo lại, hắn liếc Bạch Tân Vũ một cái thật sâu, xoay người đi.
Vành mắt Bạch Tân Vũ chua xót, môi run rẩy, bị Trần Tĩnh cứng rắn lôi đi, đi không được bao xa, cậu liền giữ chặt lấy Trần Tĩnh, tủi thân khóc lên.
Trần Tĩnh còn đang bực mình, nhìn thấy cậu khóc như thế, cũng bất đắc dĩ nói, “Cậu thật sự là không khiến người ta bớt lo.”
Bạch Tân Vũ nức nở: “Tiểu đội trưởng, hức hức hức hức, thao cả nhà hắn…..”
Trần Tĩnh vuốt vuốt lưng cậu, “Được rồi, cậu đó.”
Hứa Sấm nghiêm khắc vỗ xuống đầu cậu, “Bây còn muốn thao ai hả, làm cái trò mèo, mặt mũi đều bị bây làm bay sạch rồi.”
Bạch Tân Vũ khóc sướt mướt bị quăng vào phòng tạm giam, nháy mắt lúc cửa đóng lại, ký ức khủng bố lúc khảo nghiệm tâm lý nhất thời đánh úp cậu, cậu lập tức ngưng bặt, hét lớn: “Đại đội trưởng, tiểu đội trưởng, tôi bị nhốt bao nhiêu ngày?”
Hứa Sấm tức giận nói: “Đời này cũng đừng hòng ra.”
Trần Tĩnh nhỏ giọng; “Ba ngày a…”
Hứa Sấm cả giận chửi: “Đừng cầu xin, cút con nghé nó đi.”
“Đại đội trưởng….”
Thanh âm dần dần đi xa, bốn phía chỉ còn lại bóng tối vắng ngắt.
Bạch Tân Vũ dựa vào góc nhà, sờ lên mặt mình một cái, thấy một đống nước mắt nước mũi, trái tim cậu tê rần, nhưng khóc không nổi nữa, hiện tại bốn về vắng lặng, cậu khóc cho người nào xem chứ, cũng chẳng có ai thương cảm. Cậu ᴆụng đầu vào tường cành cạch, hồi tưởng lại tất thảy những gì mới phát sinh, quả thực không tin được mình có thể xúc động đến như vậy, đến tột cùng là do anh trai bị người khác xem thường, hay vì đố kị với Hoắc Kiều, cậu cũng không biết nữa, thực ra là có rất nhiều nguyên nhân á! Một bụng oán giận cậu đã nín quá lâu, chỉ là không có cơ hội nói ra, cũng không dám nói, chuyện ngày hôm nay vừa lúc cho cậu một con đường để trút hết đáy lòng, cậu hoàn toàn bạo phát!
Vừa rồi cậu đấm Du Phong Thành mấy cái? Ba năm lần liền, còn đá vài cái nữa, thật hối hận sao không đánh thêm chút nữa, nắm đấm của Du Phong Thành cũng không có lưu tình, đánh loạn xà ngầu….Xuống tay thật ác độc.
Bạch Tân Vũ chậm rãi thả người trên đất, những nơi bị đánh giờ đau đến nỗi trán cậu cũng giần giật, dường như cơ thể muốn rời ra từng mảnh, thực ra cái này so với lúc huấn luyện cũng chưa tính là gì, có thể là do Du Phong Thành đánh, nên mới đau đến như vậy….Cậu hít mũi một cái, bóng tối vây quanh bốn phía hiu quạnh làm cho cậu có ảo giác mình hít thở cũng không thông, cậu không nhịn được mà nhớ tới lần khảo nghiệm đó, rốt cuộc cậu đã dựa vào cái gì mà chống đỡ đến cùng? Du Phong Thành nhất định cũng là một nguyên nhân trong đó! Bây giờ suy nghĩ lại, thực sự có đáng giá không? Cho đến bây giờ Du Phong Thành cũng chưa từng nói qua một câu thích cậu, xuống tay đánh trả lại ác độc đến vậy, nói nói cậu của hắn vài câu đã khiến hắn tức tối đến thế ư…..
Du Phong Thành thực sự thích Hoắc Kiều sao? Hắn không thừa nhận, cũng không hề phủ nhận, sau đó hai người liền đánh nhau.
Bạch Tân Vũ ôm đầu, dùng sức rống lớn hai tiếng, cậu cảm giác đầu mình muốn nổ tung ra mất, lúc ra khỏi chỗ này rồi, cậu nhất định phải tìm Du Phong Thành hỏi cho rõ ràng, tính cách của cậu nguyên bản không phải là một người có thể nhịn ở trong lòng, đơn giản nói hết ra sạch sẽ gọn gàng đi!
Có kinh nghiệm từ lần trước, Bạch Tân Vũ ngồi trong phòng tối vô cùng bình tĩnh, hơn nữa lần cấm túc này cũng không nghiêm ngặt, cậu còn mang theo được cả đồng hồ đeo tay. Cậu nhìn thời gian, chưa đến nửa ngày thứ hai, cửa phòng tạm giam đã mở ra, một vệt sáng hắt vào, Bạch Tân Vũ nhanh chóng đưa tay lên che mắt.
Trần Tĩnh tựa vào cửa: “Chúng ta lập tức sẽ lên đường, mau ra đây đi!”
Bạch Tân Vũ theo Trần Tĩnh ra ngoài, trong chốc lát mắt còn chưa thích nghi được với ánh sáng, chỉ có thể hí ra một nửa, cậu bấu lấy tay áo của Trần Tĩnh đi về phía trước, nhỏ giọng nói: “Tiểu đội trưởng à, cậu đừng giận tôi.”
Trần Tĩnh đáp: “Tôi không nên tức giận vì mấy chuyện như thế này, tôi đã sớm không phải đội trưởng của cậu nữa.”
“Cậu vĩnh viễn là tiểu đội trưởng của tôi.”
Trần Tĩnh thở dài, “Tân Vũ, quan hệ giữa cậu và Phong Thành, tất cả mọi người đều mắt nhắm mắt mở, thế nhưng có đôi lúc, cho dù giữa các cậu xuất hiện mâu thuẫn gì, cũng không nên phát sinh xung đột trực tiếp, nói nhỏ mà bảo nhau, lần này chỉ náo loạn một chút, nhưng nếu nói lớn chuyện ra, các cậu là đồng đội cùng nhau ra chiến trường, cho dù là nhân tố gây bất an nào ở trên chiến trường cũng phải ngăn chặn nghiêm ngặt, đó chính là nơi sống còn, các cậu làm trò như thế, những đồng đội khác có thể yên tâm ư?”
Bạch Tân Vũ thấp giọng nói: “Tiểu đội trưởng, tôi sai rồi.”
“Cậu nhận sai với tôi cũng vô ích, chuyện lần này lớn nhỏ ra sao, phải xem phán xét của đội phó.”
Bạch Tân Vũ gật đầu, nhớ tới Hoắc Kiều, trong lòng một hồi khó chịu. Bản thân cậu không hề có suy nghĩ bất kính với Hoắc Kiều, thậm chí còn bội phục hắn giống phần lớn mọi người trong Báo Tuyết đại đội, nhưng cậu không biết hiện tại làm cách nào để có thể tự nhiên đối mặt với Hoắc Kiều. Đều là lỗi của cái tên ngu ngốc Du Phong Thành.
Trở lại ký túc xá, quả nhiên tất cả mọi người đều đã thu dọn đồ đạc, Du Phong Thành ngẩng lên một cái, hai người đối mặt, đều hơi sững sờ, sau đó đều quay mặt đi.
Bạch Tân Vũ ngó khuôn mặt sưng lên của Du Phong Thành, liền có thể tưởng tượng được bản thân đang là cái dạng gì, cậu cũng lười soi gương, vội vã sắp xếp hành lý.
Hoắc Kiều đeo trang bị trên lưng đi ra ngoài, lúc đi ngang qua cậu có nói: “Chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, tôi phải nói với cậu mấy câu.”
Bạch Tân Vũ buồn buồn “Vâng” một tiếng. Nếu Trần Tĩnh nói phần lớn mọi người đều đã biết, vậy Hoắc Kiều chắc chắn cũng biết, nhưng không đoán được Hoắc Kiều sẽ nhìn nhận bọn họ như thế nào, nói gì đi nữa, Hoắc Kiều cũng là bậc cha chú của Du Phong Thành….Sao chuyện này lại rắc rối như vậy chứ, phiền ૮ɦếƭ đi được.
Bạch Tân Vũ chào tạm biệt Võ Thanh, Phùng Đông Nguyên cùng Tiền Lượng xong, lần này mọi người đều trở nên bình tĩnh, không có thương cảm như nửa năm trước nữa, nhưng trong mắt bọn họ lại có một loại lo lắng sâu đậm hơn.
Phùng Đông Nguyên chẳng nề hà mà dặn dò: ”Tân Vũ, anh nhất định phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận.”
Bạch Tân Vũ vỗ vỗ bờ vai cậu ta, cười nói: “Yên tâm đi, mạng của chính tôi mà tôi cũng không cẩn thận được sao.”
Võ Thanh biểu tình nghiêm túc nói: “Nhiệm vụ lần này nghe có vẻ vô cùng trắc trở, tôi không nói lời vô dụng, chúc cậu bình an.”
Bạch Tân Vũ gật đầu cái rụp, “Đội trưởng Võ, em nhất định sẽ không phụ công bồi dưỡng của anh.”
Võ Thanh cười, “Đi thôi.”
Bạch Tân Vũ lưu luyến không rời nhìn bọn họ, xoay người lên trực thăng.
Sau khi an vị, Bạch Tân Vũ trộm nhìn Du Phong Thành, bình thường hai người họ luôn ngồi chung một chỗ, nhưng bây giờ dường như lại cách xa nhau nhất, cậu thở dài từ tận đáy lòng, trải qua hai ngày tự vấn trong bóng tối, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, phải tìm cơ hội đem chuyện này nói rõ ràng! Cậu không muốn mọi thứ không minh bạch như vậy, trái tim treo ở cuống họng không phải cảm gác dễ chịu gì cho cam, nếu như chỉ có mình cậu khó chịu, vậy thì càng không đáng, nếu như Du Phong Thành thực sự không để cậu ở trong lòng, cậu….cậu cũng không phải đồ ti tiện, cậu cũng không muốn lãng phí thời gian vào vấn đề cuối cùng thì Du Phong Thành thích ai, Du Phong Thành chỉ có thể thích cậu, hoặc hai người chia tay.
Yến Thiếu Trăn ngồi qua, đưa cho cậu nửa quả quýt.
Bạch Tân Vũ nhận lấy, trực tiếp ném vào trong miệng, kết quả cậu đã đánh giá quá cao thực quản của mình, nửa quả quýt suýt khiến cậu sặc ૮ɦếƭ, nhất thời ho khan đến đỏ bừng mặt. Yến Thiếu Trăn bất đắc dĩ cười cười, vuốt lưng cho cậu, Bạch Tân Vũ chộp lấy cánh tay hắn, chỉ vào hắn nói, “Cậu….khụ khụ….cậu mưu sát tôi đấy à….”
“Nếu tôi muốn mưu sát cậu, cũng sẽ không dùng một quả quýt.” Yến Thiếu Trăn đưa nước cho cậu, “Đến đây, uống từng ngụm thôi.”
Du Phong Thành ngồi tréo họ trong cabin, nghe được âm thanh hai người nói chuyện, cả người và đầu cũng không hề nhúc nhích, vẻn vẹn có đôi mắt là liếc qua, lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm.
Yến Thiếu Trăn ngẩng đầu nhìn Du Phong Thành mỉm cười, xoay người lại vuốt lưng Bạch Tân Vũ, Du Phong Thành nheo mắt, nắm đấm siết lại nghe răng rắc.
Bạch Tân Vũ không buông tha mà tọng quả quýt vào họng, uống hết mấy ngụm nước, chầm chậm hỏi, “Cậu lấy quýt ở đâu đấy?”
“Đồng hương của tôi ở ban bếp núc cho.” Yến Thiếu Trăn cười cười, “Cậu không phải ngại mình phơi nắng đen đi sao, ăn quả này mới trắng ra nè.”
Bạch Tân Vũ giễu cợt: “Tôi phải ăn tiếp một quả quýt ở núi Côn Lôn nữa mới trắng lại được.”
“Không cần trắng như hồi trước cũng tốt lắm mà.”
Bạch Tân Vũ nhìn hắn một cái, luôn cảm thấy nụ cười kia có chút không đúng lắm, nhưng cậu cũng chẳng suy nghĩ nhiều, thấp giọng nói: “Cậu đang tính hỏi tôi tại sao đánh lộn với Du Phong Thành chứ gì? Đừng hỏi, tôi cũng sẽ không nói.”
Yến Thiếu Trăn bật cười: “Cậu cảm thấy tôi không đoán được ấy à?”
Bạch Tân Vũ liếc xéo hắn, đột nhiên nghĩ chính là do hồi trước huyên thuyên với thằng này, nên mới bắt đầu nghi thần nghi quỷ, nếu như không phải Yến Thiếu Trăn nói cho cậu biết sự kiện kia, cả đời này đầu óc cậu cũng không muốn nghĩ theo chiều hướng đó, cậu cũng nên cảm tạ Yến Thiếu Trăn, bằng không cậu sẽ còn muốn u mê đến bao giờ nữa. Cậu ho nhẹ một tiếng, “À, cũng đúng.”
Yến Thiếu Trăn dựa sát vào cậu, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà tôi cũng không đoán được các cậu sẽ gây nhau thật.”
Bạch Tân Vũ nhíu mày, “Sao nghe giọng của cậu có chút hả hê thế nhỉ.”
Yến Thiếu Trăn nháy mắt, “Có không?”
Bạch Tân Vũ phiền muộn xoa xoa tay, “Đừng nhắc mấy chuyện này với tôi nữa, phiền lắm.”
Yến Thiếu Trăn vỗ vỗ bờ vai cậu, “Lúc nào muốn dốc bầu tâm sự đều có thể tìm đến tôi, tôi luôn đợi.”
Bạch Tân Vũ cười cho có lệ, “Được.”
“Nhưng mà nói thật, tôi cảm thấy hai cậu không hòa thuận được bao lâu.”
Bạch Tân Vũ chớp mắt, “Từ đâu mà cậu nhìn ra được?”
Bởi hai người ngồi gần cánh máy bay, tạp âm rất lớn, dường như muốn nói là phải dán mặt vào, người bên cạnh thoạt nhìn qua càng thân mật, Du Phong Thành như đứng đống lửa như ngồi đống than, mấy lần muốn bước tới, rồi lại phải cố dằn xuống, biểu cảm càng ngày càng khó coi.
Yến Thiếu Trăn cười thần bí, “Cậu ở trong mắt hắn, vĩnh viễn kém hơn so với đội phó, cậu chịu được à?”
Sắc mặt Bạch Tân Vũ hơi biến, mím chặt vành môi, trong lòng vô cùng khó chịu. Yến Thiếu Trăn nói không sai, cứ cho là Du Phong Thành đối với Hoắc Kiều không có loại tình cảm đó, địa vị của cậu cũng không so sánh được với Hoắc Kiều, đây không phải là vấn đề có chấp nhận hay không, mà là….tại sao cậu phải chấp nhận chứ? Tại sao cậu con mẹ nó phải cạnh tranh với ông cậu của người nào đó chứ! E rằng đúng như lời Yến Thiếu Trăn nói, hai người bọn họ không thể dài lâu, cậu thậm chí còn không biết khi nào mình sẽ rời khỏi Báo Tuyết đại đội, hai người biết đi đường nào sao, nhưng thật sự chẳng lẽ mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đây ư? Cậu không cam lòng, đời này lần đầu tiên cậu thật tâm thích một người, tại sao lại ᴆụng phải chuyện phiền lòng như thế?
Bạch Tân Vũ ôm lấy đầu, tâm loạn như ma.
Máy bay đáp xuống một doanh trại biên phòng, bọn họ xuống máy bay, một trận gió tuyết kéo tới, thổi vào mặt người khiến gò má tê buốt. Giá lạnh trời đông triệt để bao phủ, lúc này Côn Lôn Tuyết Sơn, tựa như ma quỷ ăn thịt người.