Bọn họ ăn xong điểm tâm buổi sáng rồi đi luôn. Bạch Tân Vũ không muốn để những người khác đến tiễn, cậu là người nặng tình lại còn mau nước mắt, cậu không muốn lúc mình đi vẫn khóc sướt mướt, sẽ vô cùng tổn hại đến hình tượng của bản thân.
Ba người chất hành lý lên xe, lúc cuối còn cẩn thận quét mắt qua một lượt từ nơi bọn họ sinh hoạt cho đến nơi đóng quân, sau đó lưu luyến không rời lên xe.
Xe vừa đi không xa, lúc Bạch Tân Vũ ghé mắt qua kính chiếu hậu, đột nhiên phát hiện điều gì, cậu vụt xoay người qua, chỉ thấy người của đại đội không biết từ lúc nào đã chạy ra, hướng tới chiếc xe đang chở bọn họ thẳng tắp hành quân lễ, Du Phong Thành cùng Trần Tĩnh cũng xoay đầu, nhìn bóng dáng càng ngày càng thu nhỏ lại của đồng đội mình, trong lòng họ không khỏi chua xót.
Trong lòng Bạch Tân Vũ cũng nóng lên, lệ lại bắt đầu đảo quanh hốc mắt, cậu nhanh chóng xoay người qua, không dám nhìn nữa.
Trần Tĩnh cũng chuyển mình trở về, tựa lưng vào ghế ngồi thở dài thườn thượt.
Bạch Tân Vũ ôm lấy cánh tay anh, nức nở nói: “Tiểu đội trưởng, bình thường chúng ta có thể trở về thăm mọi người được không?”
Trần Tĩnh nói: “Có lẽ rất khó, nơi này tương đối hoang vu, không phải nơi máy bay có thể trực tiếp hạ cánh.”
Bạch Tân Vũ nức nở, “Bây giờ tôi đã bắt đầu nhớ mọi người rồi.”
Trần Tĩnh vỗ vỗ lưng cậu, “Chỉ cần cậu nhớ bọn họ, về sau chắc chắn sẽ có cơ hội gặp mặt.”
Bạch Tân Vũ gật đầu, cậu lại chuyển hướng về phía Du Phong Thành, ôm chút hi vọng mà dò hỏi: “Lần trước tại sao cậu của cậu thường xuyên tới chỗ này vậy? Có phải thường có nhiệm vụ ở gần đây không?”
Du Phong Thành lắc đầu, “Cậu tôi có chuyện phải tìm lãnh đạo ở đây, cho dù có nhiệm vụ cũng sẽ không nói cho chúng ta biết, về sau nếu chúng ta cũng có nhiệm vụ, càng không có khả năng trở về thăm thú người thân bạn bè.”
Bạch Tân Vũ dùng sức hít mũi một cái, khó chịu nhưng cũng không biết nên nói cái gì, Du Phong Thành lặng lẽ cầm tay cậu, niết lấy lòng bàn tay cậu trấn an, bàn tay kia dày rộng ấm áp khiến tâm trạng cậu dần trở nên bình tĩnh. Lần này chia lìa, tuy rằng cũng khiến cho cậu đau lòng, nhưng hoàn toàn không giống với thời điểm hơn một năm trước khi cậu rời khỏi nhà, bởi vì hiện tại bên cạnh cậu có Du Phong Thành và Trần Tĩnh, Bạch Tân Vũ biết chính mình không cô độc.
Đông Nguyên, Tiền Lượng, anh Vượng, Võ đội trưởng, chúng ta nhất định sẽ gặp lại!
Tài xế được cử tới đưa bọn họ đến nhà ga, ba người ngủ một đêm ở trên xe lửa, ngày hôm sau đến Ürümchi, Hoắc Kiều tự mình lái xe tới đón bọn họ.
Lúc này không có người ngoài, Du Phong Thành cùng Hoắc Kiều rất là tự nhiên thân thiết, hai người kề vai sát cánh lên xe, nói toàn chuyện trong nhà, Bạch Tân Vũ cảm giác một câu cũng không chen vào nổi.
Hoắc Kiều nhìn Trần Tĩnh cùng Bạch Tân Vũ trong gương chiếu hậu, cười nói: “Hai ngày nay chắc nóng lắm hả?”
Trần Tĩnh gật gật đầu, “Giữa trưa quả thật có hơi nóng.”
“Khí hậu ở chỗ này tốt hơn so với ở núi Côn Lôn nhiều, dù sao cũng là thành phố, đồ ăn ngon cùng chỗ giải trí không thiếu, lúc rảnh tôi sẽ đưa mọi người đi dạo chung quanh.” Truyện được chỉnh sửa và đăng tại KenhTruyen24h.Com - Thích Truyện Chấm VN
Khi Bạch Tân Vũ nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa sổ, tâm trạng tựa như tốt lên nhiều, rốt cuộc cậu có thể trở về một thành phố lớn, tuy rằng cậu đã thích ứng với điều kiện ở núi Côn Luân xa xôi cằn cỗi, nhưng trước nay cậu vẫn thích thành thị hiện đại hơn, Bạch Tân Vũ vui vẻ nói: “Bình thường có thể nghỉ không?
“Trong lúc tập huấn thì không được, nếu các cậu có thể trụ lại, về sau mỗi tháng sẽ có hai ngày nghỉ.”
Vừa nghe thấy còn được nghỉ ngơi, Bạch Tân Vũ càng thêm hứng chí.
Hoắc Kiều nhìn cậu cười một cái, lập tức hất đến một thùng nước lạnh, “Việc đầu tiên là cậu có thể trụ lại đã.”
Bạch Tân Vũ cười gượng hai tiếng.
Một lát sau, Hoắc Kiều đến cây xăng bơm xăng, Trần Tĩnh đi vệ sinh, trước khi Hoắc Kiều xuống xe còn quay lại nói với Du Phong Thành: “Phong Thành, ở chỗ đóng quân không cho dùng điện thoại, bây giờ cháu gọi điện về cho chị đi, nhắn tin cũng được, đến cùng thì cháu muốn trốn tránh tới khi nào?”
Du Phong Thành buồn bực nói: “Cháu không muốn cho nàng biết.”
“Sao nàng lại không biết được chứ, nếu cháu đã đến đây rồi, nàng cũng không thể lôi cháu về được, dù sao chí ít cũng phải gọi điện thoại cùng nàng nói rõ ràng.” Nói xong, hắn đóng cửa xe, đi trả tiền.
Du Phong Thành bất đắc dĩ thở dài, hắn quay đầu hướng phía Bạch Tân Vũ nói: “Mượn điện thoại một chút, điện thoại của tôi vứt trong đống hành lý rồi.”
Bạch Tân Vũ lấy điện thoại từ trong bao ra đưa cho hắn, “Sắp hết pin rồi, cậu……”
Cậu vừa dứt lời, điện thoại nằm trong tay Du Phong Thành liền vang lên tiếng chuông.
Đó là một dãy số xa lạ, Bạch Tân Vũ ngó một cái, “Ai thế?”
Du Phong Thành nói: “Làm sao tôi biết.” Nói xong cầm điện thoại trả cho Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ tiếp máy, “Alo?”
Bên trong điện thoại truyền đến giọng nói nũng nịu của một cô gái, “Alo, là Bạch thiếu gia sao? Tại sao anh lại tắt máy, em gọi mãi đó nha.”
Bạch Tân Vũ sửng sốt, giọng nói này nghe có chút quen tai, nhưng cậu lại không nhớ ra là ai.
Trong xe vô cùng im lặng, âm thanh bên trong điện thoại lập tức truyền vào lỗ tai Du Phong Thành, sắc mặt hắn lập tức trở nên nặng như đeo đá.
Bạch Tân Vũ cảm nhận được ánh mắt âm trầm của Du Phong Thành, đang nghĩ muốn cúp điện thoại, song bộ dạng đó có vẻ rất chột dạ nên cậu đành kiên trì hỏi: “Xin hỏi ai đây?” Nói xong còn đem lỗ tai áp sát vào loa.
Cô nàng kia nói: “Anh không nhớ rõ em sao?” Sau đó cô ả nói ra một cái tên.
Bạch Tân Vũ nghe xong, một chút ấn tượng cũng không có, cậu không khách khí nói: “Cô lừa đảo hả.”
Giọng nói của cô ả chợt chua ngoa, cô ta tăng thêm âm điệu: “Không phải! Ngày 12 hồi Tết tại quán rượu xx, anh thật sự quên rồi à?”
Bạch Tân Vũ cả kinh, lập tức nhớ tới cô ả tiếp cận cậu hôm đó, dường như cậu thật sự đã quên, số điện thoại đem cho người ta, nhưng cậu không hề lưu số của cô ta, cậu không nghĩ tới lúc này lại nhận được điện thoại của cô ả, giọng điệu Bạch Tân Vũ có chút lạnh lùng, “Tôi đang bận, nói chuyện sau.”
“Chờ một chút!” Cô ả đột nhiên kêu lên một tiếng.
Vốn Bạch Tân Vũ ép sát loa vào lỗ tai để cho Du Phong Thành không nghe được gì nữa, thế nhưng tiếng gọi vừa nãy thật sự rất lớn, Bạch Tân Vũ buộc phải đẩy điện thoại ra khỏi tai một khoảng, ngay lúc cậu đang tính toán cúp máy, cô nàng kia lớn tiếng nói:“Em có thai rồi!”
Những lời này rành mạch truyền vào bên trong lỗ tai hai người, sắc mặt Bạch Tân Vũ chợt biến, ánh mắt Du Phong Thành trong phút chốc lạnh đi, thâm trầm nhìn chằm chằm Bạch Tân Vũ, đường cong căng chặt nơi cằm tiết lộ cảm xúc của hắn lúc này.
Bạch Tân Vũ trừng mắt nhìn, hướng về phía Du Phong Thành dùng sức lắc lắc đầu, cậu một lần nữa tiếp điện thoại, lạnh lùng nói: “Cô con mẹ nó đừng nói hươu nói vượn, tôi có ngủ với cô hay không mà tôi còn không biết sao!”
Cô ả lạnh lạnh nói: “Ngủ hay không ngủ mà anh còn nhớ rõ sao? Anh uống đến như thế.”
Bạch Tân Vũ xanh cả mặt, cậu cảm giác ánh mắt Du Phong Thành nhìn mình đã muốn ăn người rồi, cậu cả giận nói: “Con mẹ nó cô muốn tiền chứ gì?”
“Đúng thế, anh cho em à?”
Bạch Tân Vũ vừa muốn nói tiếp, Du Phong Thành đã chộp lấy điện thoại, thanh âm lạnh như hàn băng, “Tôi cho cô một số điện thoại, cô liên hệ với người đó cho tôi.”
“Anh là ai?”
Du Phong Thành đọc ra một dãy số, sau đó uy Hi*p nói: “Cô mà còn dám gọi đến số này, một cắc cùng đừng nghĩ có thể mò tới.” Nói xong ngay lập tức cúp máy, tắt nguồn, sau đó lạnh lùng nhìn Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng lên, “Tôi không ngủ với cô ta, hôm đó uống say, tôi……”
Du Phong Thành dùng lực cầm điện thoại ném tới trên người cậu, lạnh lùng nói: “Bạch Tân Vũ anh là đồ ngu! Hồi năm mới anh nói với tôi như thế nào hả? Anh nói anh không đi tìm bất cứ ả đàn bà nào, vậy đây là cái gì hả?”
Bạch Tân Vũ vội vã biện giải: “Hôm đó tôi cùng đám bạn đi uống rượu, có thể là bọn họ sắp xếp, hôm sau tỉnh lại đã thấy…… Tôi, tôi thật sự không chạm vào cô ta.”
Du Phong Thành nheo mắt, “Làm sao anh biết? Không phải anh uống say sao? Nhỡ đâu cô ta có thai con của anh thật thì làm sao!”
Trong lòng Bạch Tân Vũ trầm xuống, trên trán đã toát ra mồ hôi lạnh, tuy rằng cậu cảm thấy mình không hề chạm vào cô nàng kia, nhưng dù sao cũng là mất trí nhớ một đêm, cậu cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm, nhỡ đâu……
Cậu do dự khiến Du Phong Thành càng giận dữ, hắn nâng tay lên xốc cổ áo Bạch Tân Vũ, hung tợn nói: “Tôi đang hỏi anh, nhỡ đâu thật sự là con của anh thì làm sao đây hả?”
Bạch Tân Vũ nuốt nước miếng, “Ý cô ta không muốn phá, nếu vậy chỉ có thể sinh……”
“Có cái rắm! Anh muốn loại đàn bà như thế sinh con cho mình?”
Bạch Tân Vũ cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Du Phong Thành, “…… Cô ta muốn vòi tiền…… Cho nên là……”
“Con mẹ nó lúc đó anh đáp ứng tôi như thế nào? Hả? Anh còn dám gạt tôi?”
Bạch Tân Vũ vội la lên: “Tôi mẹ nó uống say như ૮ɦếƭ, làm sao biết được chứ!”
Du Phong Thành còn muốn nói cái gì, đã thấy Trần Tĩnh cùng Hoắc Kiều lục tục trở lại, liền buông lỏng cổ áo Bạch Tân Vũ, hắn nhìn Bạch Tân Vũ, trong mắt lộ ra hàn quang, “Việc này anh không cần quan tâm nữa, để tôi xử lý, nhưng nếu anh con mẹ nó còn để tôi phát hiện ra chuyện như thế này một lần nữa, tôi sẽ không tha cho anh!” Nói xong hung hăng đẩy Bạch Tân Vũ một cái, xoay người đi.
Trần Tĩnh cùng Hoắc Kiều trở lại trên xe, không phát hiện ra dị trạng giữa hai người họ, Hoắc Kiều còn hỏi Du Phong Thành, “Đã gọi điện cho mẹ chưa?”
“Điện thoại hết pin.”
Hoắc Kiều đem chính điện thoại của mình mình ném cho hắn, “Gọi.”
Du Phong Thành hít sâu một hơi, gọi cho mẹ mình, thấp giọng trò chuyện.
Bạch Tân Vũ ngồi yên ở phía sau, đầu óc hỗn loạn duyện thành một nùi, cậu không tin cô nàng kia thật sự mang thai con của cậu, nhưng cậu chỉ sợ nhỡ đâu…… Hơn nữa cậu biết Du Phong Thành thật sự nổi giận, đã lâu lắm rồi quan hệ giữa bọn họ không căng thẳng như vậy, Bạch Tân Vũ cảm thấy mình chưa bao giờ khó chịu đến thế, không nghĩ tới ngày đầu tiên đến Báo Tuyết đại đội lại nghênh đón cậu bằng loại sự tình không mấy vui vẻ này!
Dọc theo đường đi hai người không hề nói chuyện, sau khi đến nơi đóng quân, Hoắc Kiều cùng Trần Tĩnh đều nhận ra không khí quái dị giữa bọn họ, lúc xuống xe Trần Tĩnh còn lặng lẽ hỏi Bạch Tân Vũ, “Cậu cãi nhau với Phong Thành à?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, yếu ớt nói: “Không.”
Trần Tĩnh nhìn cậu, muốn nói lại thôi.
Hoắc Kiều đi tới ôm bả vai hai người, “Đến đây, lại xem quân doanh mới đi nào, vui vẻ lên chứ.”
Bạch Tân Vũ nhìn quân doanh hiện đại trước mắt, so với nơi đóng quân ở núi Côn Lôn quả thật có khí phái hơn, đáng tiếc hiện tại cậu không có tâm tình gì mà thưởng thức, cậu cứ mãi trộm liếc Du Phong Thành, Du Phong Thành cũng không thèm nhìn lại cậu, lạnh mặt.
Sau khi Hoắc Kiều đưa bọn họ vào, đi tới chào đón là một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh, quân hàm hai sao một gạch, hành quân lễ với Hoắc Kiều xong, mặt không chút thay đổi nói: “Phó đội trưởng, đội trưởng đang tìm anh.”
“Tôi đi bây giờ, ba người này đến từ xx đoàn, cậu sắp xếp cho bọn họ một chút.” Hoắc Kiều chỉ vào hắn ta, nói: “Đây là huấn luyện viên Nghiêm Cường.” Giới thiệu xong, liền xoay người bước đi.
“Huấn luyện viên Nghiêm.” Ba người hành lễ nói.
Nghiêm Cường lạnh lùng nhìn, mở ra cặp văn kiện trong tay, lướt qua trong chốc lát, “Trần Tĩnh.”
“Có.”
“Số 22.”
“Dạ?”
Nghiêm Cường lạnh nhạt nói: “Số của cậu, người mới không có tên, chỉ có số, Du Phong Thành số 23, Bạch Tân Vũ số 24.”
“Rõ!”
“Đi theo tôi.” Nghiêm Cường mang theo ba người xuyên qua thao trường, đi vào một khu ký túc xá, dẫn họ đến một gian ký túc chưa có người ở, “Tờ giấy trên bàn kia là quy định ở chỗ này, các cậu phải học thuộc lòng cẩn thận cho tôi, những điều các cậu cần biết đến đều có ở trên, không có chính là không có, đừng tùy tiện đặt câu hỏi.”
Bạch Tân Vũ nhíu mày, tự hỏi sao lão này thái độ dữ vậy, có là trung úy cũng không cần chảnh mèo đến thế á, chẳng lẽ là do trời sinh tính tình đã không tốt?
Nghiêm Cường nói xong sau, xoay người đi mất.
Ba người đứng ở bên trong ký túc xá, trong phút chốc đều cảm thấy xúc động.
Điều kiện trong khu ký túc xá ở đây so với ký túc xá trước kia của bọn họ tốt hơn nhiều, hai cái giường tầng, không gian rất rộng rãi, đồ dùng cho sinh hoạt đều được chuẩn bị đầy đủ, ba người bắt đầu sắp xếp hành lý.
Trần Tĩnh cầm lấy tờ giấy trên bàn kia, thì thào đọc.
Bạch Tân Vũ một bên sắp đồ một bên hỏi: “Tiểu đội trưởng, trên đó có cái gì?”
“Hơi nhiều nội dung, cậu phải tự xem, đại khái chính là những nơi không được lui đến bên trong doanh trại, bình thường phải chú ý cái gì, linh tinh.” Trần Tĩnh nhíu mày, “Có vài quy định khá là biến thái, cái này sao giống như quản thúc tù nhân thế nhỉ, bình thường cấm tùy tiện rời khỏi khu ký túc xá, cấm tùy ý bắt chuyện cùng người khác, cấm gọi thẳng tên người khác, chỉ có thể gọi bằng số?”
Bạch Tân Vũ bĩu môi, cảm giác không khí ở chỗ này thật sự có chút áp lực, hơn nữa Du Phong Thành vẫn mặt lạnh không nói lời nào, cậu cảm giác mình bị đông thành đá rồi cũng nên, cậu quyết định phải nhân cơ hội hai người ở cùng một chỗ giải thích cho ra nhẽ với Du Phong Thành.
Bởi vì không để tùy tiện rời khỏi khu ký túc xá, sau khi bọn họ sắp xếp xong đồ đạc chỉ có thể ngồi trong ký túc xá đọc sách Gi*t thời gian, cho đến tận 5, 6 giờ, tiếng chuông vang lên nhắc nhở bọn họ đi ăn cơm.
Ngay lập tức các binh sĩ đều túa ra khỏi phòng, Bạch Tân Vũ nhìn một chốc, có rất ít người, khả năng không đến 30, dường như binh sĩ từ các đoàn đã đến hết, nhìn tất cả đều rất sáng sủa, cái loại khí chất vừa thấy đã biết không phải người bình thường, có thể thông qua sơ cấp chọn lựa của Báo Tuyết đại đội tất nhiên đều là tinh anh đứng đầu các đoàn, Bạch Tân Vũ cảm thấy áp lực có hơi lớn, không biết những người giống như cậu trà trộn vào được có nhiều hay không. Lúc này cậu cảm thấy vô cùng nguy cơ, cậu rất sợ bản thân dẫm vào vết xe đổ hơn một năm trước, lại rớt lại ở phía cuối xe, cho dù như vậy, bây giờ cậu cũng sẽ không nhắm mắt buông xuôi, cho dù chênh lệch giữa cậu và những người khác có lớn đến bao nhiêu, cậu đều sẽ liều mạng đuổi theo.
Đến căng-tin ăn cơm đều là người mới sống trong cùng một tòa nhà, có vài người tính cách quảng giao, liền bắt đầu cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm, vừa mới nói không được hai câu Nghiêm Cường đã vào, chắp tay sau lưng đứng ở cửa, lạnh lùng nói:“Cấm tùy tiện cùng người bắt chuyện, thời gian ăn cơm cấm nói chuyện.”
Toàn bộ căng-tin nhất thời lặng ngắt như tờ, mọi người im lặng xới cơm, im lặng nuốt. Trước kia khi còn ở núi Côn Luân, Bạch Tân Vũ thích nhất chính là lúc ăn cơm, không những được nghỉ ngơi còn có thể nhân cơ hội cùng đồng đội chém gió nói chuyện phiếm, một đám tụ tập ăn cơm cảm giác vô cùng ngon, nhưng nơi này hoàn toàn không hề có không khí khi đó, ăn một bữa cơm giống như bị người giám thị, khiến người ta mất hết khẩu vị, Bạch Tân Vũ nhớ khi đó các đàn anh đi vào bắt bọn họ đồng thanh đọc: “Cày đồng đang buổi ban trưa…”, nhưng nơi này dường như chẳng ai có tâm trạng làm chuyện đó, khiến cậu càng ngày càng nhớ đại đội.
Sau khi cơm nước xong, bọn họ trở lại ký túc xá tiếp tục ngẩn người, lúc hơn tám giờ từng nhóm bắt đầu đi tắm rửa.
Trần Tĩnh chuẩn bị xong, “Phong Thành, Tân Vũ, các cậu có đi tắm không đấy?”
Bạch Tân Vũ vừa muốn nói chuyện, Du Phong Thành đã lạnh nhạt nói: “Chúng tôi đi với nhóm tiếp theo.”
Bạch Tân Vũ nuốt trở vào mấy lời đang định nói, Trần Tĩnh nhìn nhìn bọn họ, “Được rồi, tôi đi trước đây.”
Trần Tĩnh đi rồi, Du Phong Thành liếc xéo Bạch Tân Vũ, “Cả ngày nay anh đều tìm cơ hội nói chuyện với tôi, bây giờ nói đi.”
Bạch Tân Vũ nuốt nước miếng, “Tôi muốn giải thích với cậu.”
“Giải thích cái gì? Lúc đó là gọi nhầm điện thoại chắc?” Du Phong Thành nguy hiểm nheo mắt, “Bạch Tân Vũ, anh cho là tôi ngu lắm à?”
“Ngày hôm đó tôi cùng bằng hữu đi uống rượu, lúc uống say, bọn họ sắp xếp cho tôi một……” Bạch Tân Vũ cảm thấy có chút khó có thể mở miệng, cậu cùng đám bạn nhậu kia không phải lần đầu tiên làm cái trò này,“tri kỷ” tặng cho đối phương một đêm phong lưu, mới thể hiện tình bạn chí cốt, đám người kia khẳng định cảm thấy cậu vào bộ đội nhịn lâu lắm rồi nên mới có ý muốn khao cậu một chút, không nghĩ đến sẽ gặp chuyện không may này.
Du Phong Thành cười lạnh, “Săn sóc tốt thật nhỉ, bọn họ sắp xếp cho anh bao nhiêu người? Có phải mỗi ngày đổi một hay không thế.”
Bạch Tân Vũ vội la lên: “Không phải, hôm đó tôi say thật, hôm sau lúc tôi tỉnh lại hoàn toàn không có cảm giác đã bắn, tôi cảm thấy tôi không chạm vào cô ta……”
“Anh cảm thấy? Nhỡ đâu anh làm thật rồi thì sao?” Du Phong Thành từng bước tới gần Bạch Tân Vũ,“Anh từng đáp ứng với tôi sẽ không theo người khác làm loạn rồi còn gì? Bạch Tân Vũ, anh dám đùa giỡn tôi, anh muốn ૮ɦếƭ có phải hay không?”
Bạch Tân Vũ bị ánh mắt cùng biểu cảm của Du Phong Thành uy Hi*p phải lùi về phía sau một bước, ngọn lửa nhỏ trong lòng cậu đột nhiên ngùn ngụt bốc lên, “Cậu nghe tôi hay nghe người khác nói, tôi uống say! Chuyện này đổ hết lên đầu tôi là sao hả!”
Du Phong Thành đột nhiên Ϧóþ chặt cằm cậu, “Đám bạn kia của anh có loại đức hạnh gì mà anh không biết? Các người đi ra ngoài uống rượu không gọi đàn bà hả? Hôm nay một ả đàn bà gọi đến Tân Cương đòi anh chịu trách nhiệm, sau đó bảo tôi tin là anh không ngủ với ả?” Du Phong Thành nheo mắt, “Nếu là anh? Anh có tin được không”
Trên trán Bạch Tân Vũ toát ra mồ hôi lạnh, Du Phong Thành nói không sai, nếu đổi lại là cậu, cậu cũng không tin……
Du Phong Thành đột ngột đem cậu đẩy ngã ở trên giường, ánh mắt sâu xa mà băng lãnh, “Bạch Tân Vũ, tôi nói rồi, chuyện này tôi sẽ giải quyết, không đến lượt anh động tay, tôi có thể bỏ qua cho anh lần này, nhưng anh mà còn để tôi biết được anh đi làm loạn một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ khiến anh hối hận!”
Bạch Tân Vũ dại ra nhìn Du Phong Thành quơ lấy cái gì đó rồi nhanh chóng rời khỏi ký túc xá, cậu nằm tại chỗ, ngẩn ra thật lâu. Đại khái là não bộ của cậu không đủ dùng, cậu suy nghĩ nửa ngày, mới nghĩ đến chính mình hẳn phải hỏi Du Phong Thành một chút đến tột cùng là dựa vào cái gì mà đòi chất vấn cậu, quan hệ giữa hai người là như thế nào? Bạch Tân Vũ cho rằng Du Phong Thành nối máu ghen, chính mình hẳn phải vui vẻ lắm, nhưng cậu không vui nối, cậu không rõ Du Phong Thành biến cậu thành cái gì, mơ hồ không chừng, như gần như xa, có đôi khi dường như rất để ý cậu, giúp cậu khắp nơi, có đôi khi lại có thể không do dự bỏ rơi cậu, cậu hoàn toàn bị Du Phong Thành làm cho rối loạn, mà Du Phong Thành từ đầu đến cuối đều vô cùng tỉnh táo, đem cậu quay vòng vòng tại chỗ, cậu rõ ràng biết chính mình càng ngày càng lún sâu vào vị trí bất lợi, nhưng đến lúc phát hiện ra, giống như mọi thứ đã quá muộn màng.
Ngày hôm sau, huấn luyện của bọn họ vẫn chưa bắt đầu, mọi người đều chán đến ૮ɦếƭ đứng ở bên trong ký túc xá, bọn họ đối với chỗ đóng quân này, đối Báo Tuyết đại đội có quá nhiều nghi vấn, đáng tiếc rằng không ai có thể giải đáp cho bọn họ.
Buổi chiều, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, tiếp đó, cửa phòng bị gõ hai tiếng, sau đó trực tiếp bị đẩy ra một cách тһô Ьạᴏ, Nghiêm Cường đứng ở cửa, suồng sã đánh giá bọn họ.
Ba người có đang đọc sách, có người đang chơi game trên điện thoại, đều bị hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía cửa, phía sau Nghiêm Cường có một người, vành mũ ép tới sát đầu, trong tay xách theo hành lý, hiển nhiên cũng là người mới.
Nghiêm Cường nói: “Người này được phân đến ký túc xá của các cậu, đánh số 27, người mới cuối cùng đã đến, ngày mai bắt đầu chính thức huấn luyện.” Nói xong hắn liền đi mất.
Người đứng ở cửa mang theo hành lý bước đến, bởi vì Bạch Tân Vũ đang nằm trên giường, vắt chân bắt chéo chơi game, cậu lười xoay người, ngướn cổ nhìn người mới tới, đó là một người đàn ông rất cao, trông như cùng với Du Phong Thành không chênh nhau là mấy, thứ Bạch Tân Vũ nhìn thấy đầu tiên là một đôi chân dài thẳng tắp.
Người nọ cởi mũ, lộ ra gương mặt tuấn dật phi phàm, hắn có một đôi mắt đào hoa, thời điểm hắn hướng về phía ba người mỉm cười, không thể nói rõ phong lưu phóng khoáng trong đó.
Bạch Tân Vũ ngẩn người, nghĩ rằng quân doanh thật sự đúng là nơi đẻ ra mấy tên đẹp trai, cậu chán ghét nhất là có thằng nào còn đẹp trai hơn mình lởn vởn bên cạnh, để nhìn rõ khuôn mặt của người ta, cổ cậu ngướn ra quá xa, bả vai dựa vào gối trượt xuống, toàn bộ nửa người trên lao xuống mặt đất, Bạch Tân Vũ hét to một tiếng ngã xuống đất cái uỳnh, bị choáng đến sao bay đầy trong mắt.
Du Phong Thành nhăn mày, đến xách cậu lên, “Tên ngu ngốc này.”
Người nọ nhìn Bạch Tân Vũ, ha ha nở nụ cười, đuôi mắt hơi hơi cong lên nhìn qua phi thường mê người.
Bạch Tân Vũ buồn bực xoa đầu, “Móa, chắc không bị đập đến có vấn đề đâu.”
Trần Tĩnh lắc lắc đầu, nói với người đó:“Tôi tên Trần Tĩnh, đây là Du Phong Thành, đó là Bạch Tân Vũ, trước kia chúng tôi đều thuộc trinh sát đoàn, ba người bọn tôi được đánh số phân biệt là 22,23 cùng 24.”
Người nọ cười nói: “Tôi tên là Yến Thiếu Trăn, trước kia ở trinh sưu đoàn [1] .”
Bạch Tân Vũ chú ý tới quân hàm trên vai hắn, là trung úy [2], không nghĩ tới sĩ quan cấp uý vậy mà cũng là người mới giống bọn họ.
Yến Thiếu Trăn chú ý tới ánh mắt Bạch Tân Vũ, ngó ngó quân hàm của chính mình, “Sao thế? Ngạc nhiên à?”
Bạch Tân Vũ lúng túng nói: “Ớ, không phải.”
“Báo Tuyết đại đội trâu bò đầy rẫy, tôi chưa là gì.” Yến Thiếu Trăn lười biếng duỗi eo,“Ngồi trên xe một ngày mệt ૮ɦếƭ tôi rồi.” Hắn hướng về phía Bạch Tân Vũ nói: “Giường của tôi ở phía trên cậu hả?”
Bạch Tân Vũ gật đầu.
Yến Thiếu Trăn nheo mắt cười cười, “Đúng rồi, giường trên giường dưới, còn phải xin giúp đỡ nhiều.” Yến Thiếu Trăn nói rồi vươn tay về phía cậu.
Bạch Tân Vũ lập tức nhớ tới Phùng Đông Nguyên, lúc trước Phùng Đông Nguyên cũng bởi vì nằm ngủ ở giường trên cậu mới có thể trở nên gần gũi đến thế, bằng không lúc trước cậu bị cả đội ghét bỏ, Phùng Đông Nguyên hẳn là cũng sẽ không chủ động đến gần cậu đâu, bởi vì có Phùng Đông Nguyên, cậu đối với người anh em sắp cùng giường với mình đột nhiên có chút yêu quý, cậu bận rộn vươn tay ra nắm lấy tay Yến Thiếu Trăn, cười nói:“Chắc chắn rồi.”