Bạch Tân Vũ bị khen đến có chút hơi ngại ngùng, nói thật, Lương Tiểu Mao cũng tốt, Hứa Sấm cũng tốt, được những người không ưa mình khi trước nhìn với cặp mắt khác xưa, cái loại cảm giác hãnh diện này thật sự khiến người ta sảng khoái cả người, bây giờ cậu hoàn toàn có thể thấu hiểu được cảm giác rèn sắt không thành thép khi nhìn thấy mình của cha và anh trai lúc trước, một người đàn ông có trách nhiệm thì khó có thể chấp nhận một tên ăn bám, cậu càng ngày càng biết ơn anh trai lúc trước đã đưa cậu vào bộ đội, chính ở nơi này Bạch Tân Vũ mới có thể tìm thấy giá trị và danh dự của chính mình.
Hứa Sấm cùng bọn họ nói chút chuyện công việc, cuối cùng còn trêu chọc: “Thông qua chọn lựa lần đầu cũng không phải đã chứng minh các cậu là người của Báo Tuyết, nhiều nhất chỉ có thể tính là bước nửa bàn chân vào, kỳ hạn huấn luyện ba tháng có thể còn tra tấn hơn chọn lựa sơ cấp vừa qua, nếu các cậu không chịu nổi, vẫn còn có thể vác xác về, các cậu cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu thật sự bị đá trở về cũng đừng hoang mang quá, đoàn bộ đội đặc chủng số một Tây Bắc Trung Hoa, không phải chỗ người bình thường có thể làm loạn, tóm lại, đại gia đình này vĩnh viễn hoan nghênh các cậu.”
Trần Tĩnh cười nói: “Đại đội trưởng, cho dù làm cái gì tôi cũng sẽ dốc hết toàn lực, để đến cuối cùng không phải hối hận, vậy nên hơn phân nửa là tôi sẽ không trở lại.”
Du Phong Thành nói: “Đó là mục tiêu của tôi, tôi chắc chắn sẽ trụ lại.”
Bạch Tân Vũ nghĩ rằng chính mình cũng phải tỏ chút thái độ, không thì mất hết khí khái đàn ông, lập tức nói: “Ơ, tôi, tôi cũng sẽ cố gắng.” Nói xong chính cậu còn muốn đập bản thân một trận, một chút khí thế đều không có là bị làm sao.
Hứa Sấm hừ nói: “Tôi cũng lười chúc mừng, hết thảy đều do chính bản thân các cậu quyết định, trong mấy ngày tới tính toán chia tay anh em cho vui vẻ vào.”
“Đã rõ.” Ba người đồng loạt hành quân lễ.
Sau khi trở lại ký túc xá, ba người lập tức bị đồng đội vây quanh, Phùng Đông Nguyên cùng Tiền Lượng kéo Bạch Tân Vũ đến một bên, hỏi han quá trình chọn lựa như nào như nào, nhưng vì có một hiệp định yêu cầu giữ bí mật, Bạch Tân Vũ không thể nói quá nhiều, cậu đành phải dốc sức mơ hồ hóa các chi tiết, nói một ít những gì có thể nói, chủ yếu là bốc phét sự tích anh hùng của bản thân lên tận trời, các thể loại tỉ như kiên cường đến giây phút cuối cùng, khiến đám người đang hóng tấm tắc kêu là kỳ lạ ghê, bên trong mắt đều lóe ra tia sáng sùng bái, khiến tâm lý yêu hư vinh của Bạch tiểu thiếu gia rất là thỏa mãn.
Bạch Tân Vũ khoác lác xong, liền hỏi hai người họ gần đây thế nào, một chuyến này của cậu ngót nghét hơn một tuần, lại cảm giác Phùng Đông Nguyên có vẻ đen đi.
Phùng Đông Nguyên cười nói: “Lúc mọi người đi rồi, đại đội trưởng phái bọn em đi hỗ trợ huấn luyện tân binh.”
Tiền Lượng chế nhạo nói: “Cái đó gọi là hỗ trợ huấn luyện tân binh hả? Cậu có mà đi làm bảo mẫu tân binh thì có.”
Phùng Đông Nguyên ngượng ngùng cười, “Đều là mấy đứa trẻ mới rời xa gia đình, ngẫm lại lúc trước chúng ta ngay từ đầu cũng rất mê man, lúc vừa mới chân ướt chân ráo đến cũng muốn được quan tâm nhiều một chút.”
Tiền Lượng bĩu môi, bắt đầu tán phét cùng Bạch Tân Vũ, “Aiya, Tân Vũ, cậu có biết tiểu tử này làm người ta bực mình thế nào không chứ? Có tên lính mới thấy cậu ta hiền lành, bám cậu ta đòi dạy cái này rồi dạy cái kia, quần áo còn không tự giặt lấy, cứ vứt cho cậu ta, tay bị thương một chút, liền sai cậu ta đi nướng khoai lang cho hắn, nếu không phải tôi ra mặt ngăn cản vài lần, thì cậu ta đã trở thành ✓ú nuôi tại gia cho cái thằng nhóc kia rồi.” Tiền Lượng nói nói một lát đã thấy tức anh ách, dí trán Phùng Đông Nguyên: “Tại sao cậu lại khờ như thế hả, có chút tôn nghiêm của đàn anh có được hay không!”
Bạch Tân Vũ nghe thấy thế cả người không được tự nhiên, việc không tự giặt quần áo của mình còn bắt Phùng Đông Nguyên xử lý hộ kia, chính cậu lúc trước cũng từng làm, còn kéo dài đến vài ngày lận, Phùng Đông Nguyên là loại người vô cùng ái ngại chuyện cự tuyệt kẻ khác, chỉ cần da mặt đủ dày, dẻo mỏ một chút, chuyện gì giúp được cậu ấy sẽ giúp hết, cho nên rất nhiều người đều sẽ có tâm tư lợi dụng, cho dù sau này lúc trưởng thành hơn tất nhiên không thể tiếp tục như vậy nữa, Bạch Tân Vũ tuy rằng chính mình cũng trải qua mấy chuyện không nên nói ra như thế, nhưng nghe qua thì thấy tên lính mới kia còn không biết xấu hổ hơn cả cậu, thế này cũng quá đáng lắm rồi.
Phùng Đông Nguyên biện giải nói: “Nhưng cậu ta thật sự là không giặt quần áo, hơn nữa tay cậu ta không phải quả thật cũng bị thương sao?”
Tiền Lượng vui vẻ, “Ai nha, cậu còn nói đỡ cho tên đó, tôi thật sự muốn bửa đầu cậu ra nhìn, xem tại sao cậu lại dễ bị người ta lợi dụng như thế.”
Phùng Đông Nguyên nhíu mày, khó xử nói: “Nhưng tôi cũng không có cảm giác ai đang lợi dụng mình cả, tôi cảm giác mọi người đều rất tốt.”
Tiền Lượng niết mặt Phùng Đông Nguyên, một bộ nói nữa cũng như nước đổ lá khoai.
Bạch Tân Vũ nói: “Tiền Lượng, cậu kể cho tôi một chút đi, đến cùng là tại sao lại thế, tân binh dám sai vặt đàn anh, làm phản đấy à, không được, chúng ta phải đi cho oắt con đó biết tay.” Bây giờ cậu cũng một thân ngạnh chân ngạnh tay, mười phần tức tối.
Phùng Đông Nguyên liên tục vẫy tay, “Không sao đâu mà, Tiền Lượng nói quá lên nhiều đó.”
“Đến đây tôi nói cho mà nghe nè, có một tiểu tử như này, rất giống cậu hồi trước, hình như là phá làng phá xóm, trong nhà không quản được, đá vào bộ đội, nhưng mà nhìn qua cũng hổ báo lắm, không giống cậu lúc đầu co vòi đâu nha.”
Bạch Tân Vũ trừng mắt, “Nói vào trọng điểm đi cha nội.”
Tiền Lượng cười sằng sặc, “Cái tên oắt đó, đại khái được người khác hầu hạ thành quen, tới chỗ này ngay lập tức nhắm Phùng Đông Nguyên thành ✓ú nuôi nhỏ của hắn.”
Phùng Đông Nguyên vỗ vỗ vai Tiền Lượng, “Nói bừa cái gì đấy, là do lòng dạ cậu hẹp hòi mà thôi, đồng đội giúp đỡ nhau một chút, tại sao lại biến thành tính toán chi ly như vậy làm cái gì?”
Tiền Lượng thoáng nhướn mi, “Tôi hỏi cậu, sao cậu phải giặt tất với ҨЦầЛ ŁóŤ cho hắn?”
Phùng Đông Nguyên đột nhiên im re.
“Chuyện này có thật không?”
Phùng Đông Nguyên hơi uất ức nói: “Có.”
“Mẹ, làm loạn đấy à!” Bạch Tân Vũ quát ầm lên.
Phùng Đông Nguyên giữ chặt cậu lại, “Tân Vũ, không phải như anh nghĩ đâu, anh phải nghe em nói.”
Bạch Tân Vũ thật sự đã có chút nổi giận, Phùng Đông Nguyên là anh em đồng đội tốt nhất của cậu, sao có thể để một tên lính mới tò te bắt nạt như vậy.
Phùng Đông Nguyên thở dài: “Không phải cậu ta bắt tôi giặt, là đứa nhỏ này…… quá lãng phí, cậu biết không, cậu ta không thèm giặt ҨЦầЛ ŁóŤ cùng tất, mặc được một ngày là ném vào thùng rác, tôi không trơ mắt nhìn được, sao có thể lãng phí như vậy, đều còn mới, lại vẫn còn tốt nữa.”
Tiền Lượng trợn trắng mắt, đau thương nói: “Tân Vũ, tôi sắp bị cậu ta làm tức ૮ɦếƭ rồi nè.”
Bạch Tân Vũ cũng chấn kinh đầy mặt: “Cái đó, vậy nhưng cậu cũng không thể…… Không phải, người ta có lãng phí hay không thì liên quan gì đến cậu chứ.”
“Em là tiểu đội trưởng của đội tân binh đó.” Phùng Đông Nguyên mang vẻ vô cùng đau đớn, “Đồ tốt như vậy mặc một lần đã vứt đi, em thật sự không chấp nhận được, em thấy khó chịu, cho nên……” giọng Phùng Đông Nguyên nhỏ đi 8 nút volume, ngại ngùng nói: “Em liền nhặt về giặt……”
Bạch Tân Vũ cùng Tiền Lượng giống nhau nói không ra lời, cuối cùng nghẹn ứ cả nửa ngày, cậu mới nói: “Bộ đội không phải cả ngày tuyên truyền cần kiệm là đức tính tốt sao, tại sao cậu không dạy hắn?”
“Em dạy rồi, cậu ta cũng đã đáp ứng sẽ sửa, cho nên bây giờ em đang dạy cậu ta giặt quần áo.” Phùng Đông Nguyên nghiêm túc nói: “Mỗi người đều có tật xấu, nhưng chỉ cần muốn là khẳng định có thể sửa được.”
Bạch Tân Vũ không nói gì nhìn Tiền Lượng, Tiền Lượng xòe tay, trưng ra biểu cảm “Thế nào, hết nói nổi.”
Phùng Đông Nguyên cười nói: “Thật sự không có gì, cùng lắm thì, lúc em ở trại tân binh vui lắm luôn, thật giống như thấy được chúng ta một năm trước, cảm giác chính mình rốt cuộc cũng thành đàn anh.”
Tiền Lượng cũng phụ họa nói: “Trở thành đàn anh thật sự rất thích, có thể quản người, còn được đám tân binh ngưỡng mộ, chậc chậc, thật sự là rất thỏa mãn.”
Hai người bắt đầu kể lại mấy chuyện thú vị xảy ra ở trại tân binh cho Bạch Tân Vũ, bọn họ trò chuyện thật sự vui vẻ, Bạch Tân Vũ vừa nghĩ đến chính mình rồi sẽ phải rời xa bọn họ, trong lòng tự nhiên không nỡ, nhưng dù sao mọi người cũng chưa ai nhắc đến chuyện này, chỉ hi vọng trong mấy ngày này có thể vui vẻ bên cạnh nhau.
Buổi tối sau khi cơm nước xong, Bạch Tân Vũ đi đến ban bếp núc tìm Võ Thanh.
Võ Thanh sớm đã nghe tin cậu thông qua chọn lựa, thấy cậu đến nhưng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.
Bạch Tân Vũ nhớ lại từng lời Võ Thanh nói với mình trước khi đi, sau đợt này cậu mới hiểu được ý tứ trong những câu nói đó.
Võ Thanh đang hút thuốc, liếc xéo cậu, “Tiểu tử cậu thật sự khiến tôi bất ngờ, vậy mà thật sự thông qua chọn lựa, hơn nữa lần này lại tuyển được tận 3 người, mọi khi tuyển được cũng chỉ 1, 2 người là cùng.”
Bạch Tân Vũ cười nói: “Thật ra là do em may mắn thôi, có hai người mạnh mẽ luôn giúp đỡ em, không thì em tuyệt đối không thể thông qua.”
“Tôi cũng đoán vậy, muốn hay không với trình độ của cậu, kém xa tôi hồi trước.”
Bạch Tân Vũ hứng chí nói: “Võ đội trưởng, lần này kỹ năng bắn súng của em được trọng dụng đó.”
“Hửm?” Võ Thanh cảm thấy hứng thú, “Nói cho tôi nghe một chút.”
Bạch Tân Vũ liền đem tình huống nguy cấp lúc bọn họ chỉ còn lại có nửa băng đạn, Du Phong Thành làm mồi như thế nào, cậu bắn như thế nào sinh động miêu tả lại, dường như nhớ lại cảm giác tim đập gia tốc, cảm giác não bộ bình tĩnh ngoài ý muốn, liền khiến cậu nhiệt huyết sôi trào, trong nháy mắt đó, linh hồn cậu giống như tiến vào một không gian khác, cậu tựa như một người đứng xem hờ hững, bình tĩnh chế ngự được cả ánh mắt lẫn khẩu súng trong tay mình, ngắm chuẩn, Ϧóþ cò súng, lưu loát một hơi, loại tập trung đến mức độ khiến người ta dường như rũ bỏ được cái nặng nề của xác phàm, làm cậu có loại cảm giác trải qua trạng thái “phi nhân loại”, thứ mà Bạch Tân Vũ khao khát nếm trải lần nữa.
Võ Thanh nghe xong sau, cười nói: “Không sai, cậu thật sự có tài.”
Bạch Tân Vũ nói: “Chủ yếu là do lá gan Du Phong Thành lớn, nếu cậu ta không nhảy ra làm mồi, em cũng không có cơ hội nổ súng.”
“Gan lớn là một chuyện, quan trọng là sức phán đoán của cậu ta rất mạnh, cậu ta đã sớm hiểu rõ tay súng bắn tỉa kia qua những lần tấn công trước đó, phán đoán được hắn ta trình độ hữu hạn, nếu đổi lại là tôi ngồi ở trên trực thăng, đừng nói bốn người, cho dù có là 14 người các cậu cũng đừng nghĩ có cơ chạy, lần này thánh nhân đãi kẻ khù khờ, nếu Báo Tuyết đại đội thật sự phái lính tiêu chuẩn của bọn họ đến ngăn cản các cậu, cả lũ sớm đã xách dép về nhà, cho nên Du Phong Thành nhìn như đang mạo hiểm, thực ra đã phải suy tính rất nhiều, tiểu tử này quả thật là nhân tài mà Báo Tuyết đại đội cần.”
Bạch Tân Vũ ngẩn ngơ, “Em cũng không hề nghĩ tới chuyện đó.”
“Chờ cậu trải qua huấn luyện tân binh của Báo Tuyết đại đội xong, cậu sẽ hiểu thôi.” Võ Thanh gõ tàn thuốc,“Đương nhiên, cậu cũng không chắc có thể kiên trì tận ba tháng, rất nhiều tân binh bỏ cuộc ở ngay cuối tuần đầu tiền, có thể kiên trì qua một tuần, lại kiên trì qua một tháng chính là điểm mấu chốt, cơ bản sau đó là có thể ở lại.”
“Lại là liều mạng tra tấn người, rất có phong cách của Báo Tuyết đại đội.”
“Ờ, tra tấn đúng chỗ hiểm.” Võ Thanh nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Huấn luyện mà bị thương thì thành thương binh, ૮ɦếƭ thì thành liệt sĩ, cố gắng cho tốt đi.”
Bạch Tân Vũ rụt vai, “Đội trưởng, anh nói nghe dọa người quá.”
Võ Thanh cười nói: “Bây giờ hù dọa cậu, lúc cậu đi mới không đến mức bị bọn họ dọa đến tè ra quần, kỳ thật cũng không đáng sợ như thế, nếu cậu thật sự không thích hợp, rất nhanh sẽ biết thôi, bọn họ cũng sẽ không ép buộc cậu, đuổi cậu về là xong chuyện. Thế nhưng nếu cậu thật sự muốn trở thành một bộ đội đặc chủng khi đứng trên chiến trường có thể tự bảo vệ bản thân, khiến đồng đội tin tưởng giao phía sau lưng của họ cho cậu, cậu nhất định phải đạt tới tiêu chuẩn của bọn họ, một binh sĩ không xứng đáng sẽ hại ૮ɦếƭ rất nhiều người.”
Bạch Tân Vũ nói: “Võ đội trưởng, em có thể hỏi anh vấn đề này được không?”
Võ Thanh trừng cậu, “Cậu hỏi tôi đủ thứ chuyện trên đời, bây giờ còn cái gì nữa?”
Bạch Tân Vũ cười khúc khích, “Em chỉ muốn hỏi anh một chút, lúc ấy tại sao anh muốn làm bộ đội đặc chủng?”
“Vì bảo vệ quốc gia, vì thực hiện lý tưởng của quân nhân.” Võ Thanh nói xong, tự mình nở nụ cười, “Như vậy nghe có sáo rỗng không nhỉ? Vài thứ đó đều là những lời phải nói lúc tuyên thệ, kỳ thật nếu cậu không đứng trên chiến trường thực thụ, cậu rất khó có thể có được cảm giác ấy. Lúc trước tôi muốn làm bộ đội đặc chủng, căn bản không có tín ngưỡng cao thượng như vậy, tôi chỉ cảm thấy, thật ngầu làm sao, tôi có thể trở thành một trong những binh sĩ mạnh mẽ nhất, được sử dụng súng và trang bị tốt nhất, tiếp xúc với tin tức tuyệt mật, chỉ cần nói tên Báo Tuyết đại đội ra thôi, tôi đã cảm thấy vô cùng vinh dự, đi đường như bay như nhảy, khi đó tôi đương còn trẻ trung, chừng 20 tuổi giống cậu, khí huyết thực sự thịnh, tôi chỉ muốn trải qua một cuộc sống đầy kích thích. Nhưng sau khi chấp hành qua vài nhiệm vụ……”
Bạch Tân Vũ mắt không chớp nhìn hắn.
Võ Thanh hút điếu thuốc, “Tôi cảm thấy chính cậu tự đi mới hiểu được.”
“Aiya đội trưởng à, anh đừng thích úp mở thế chứ.”
“Nói như thế nào được bây giờ, khi cậu nhìn thấy biểu tình cảm kích của vài đồng bào mới được cậu cứu giúp, khi cậu chém Gi*t đám súc sinh dám xâm phạm biên cương tổ quốc, khi cậu cảm thấy một niềm tự hào từ đáy lòng vì mình đã trừ gian diệt ác, bảo hộ những người lương thiện, cậu sẽ hiểu thôi, cậu sẽ hiểu việc mình phải đâm đầu vào chỗ ૮ɦếƭ để tập luyện là vì cái gì, cậu sẽ hiểu việc cậu chịu khổ, gánh vác nguy hiểm có đáng giá hay không.”
Bạch Tân Vũ nhất thời quả thật không hiểu được cảm giác như vậy, nhưng cậu vẫn nghe được máu huyết sôi trào, sống trong bộ đội đã lâu, mỗi ngày đều nghe Trung với Đảng, Hiếu với Dân, chung quanh bị vây bởi bầu không khí như vậy, ngay từ đầu đã cảm thấy những thứ như thế chỉ là nói mồm, nhưng mưa dầm thấm đất, con người ta cũng chầm chậm phát sinh biến hóa, cậu cũng muốn trừ gian diệt ác, bảo hộ người lương thiện, cậu cũng muốn tài năng của bản thân có đất dụng võ.
Võ Thanh vỗ vỗ đầu cậu, “Cứ coi như cậu là đồ đệ đầu tiên của tôi đi, đến Báo Tuyết đại đội đừng khiến tôi mất mặt, thế nhưng cậu cũng không nên ép uổng chính mình, chung quy cuộc đời còn rất nhiều điều quan trọng, đừng vì chuyện này mà thật sự phá hỏng thân thể, tóm lại, giống một gã đàn ông chân chính, cố gắng hết sức là được.”
Bạch Tân Vũ dùng lực gật đầu, “Võ đội trưởng, em nhất định không làm anh mất mặt!”
Võ Thanh cười nhìn cậu, bên trong mắt có tán thưởng, cũng có hâm mộ, Bạch Tân Vũ đọc hiểu ánh mắt hắn, nhịn không được có chút xót xa, nhưng càng thêm kính trọng đối với người đàn ông này, trong lòng cậu thầm hạ quyết tâm, cậu muốn trở thành một tay súng bắn tỉa giống Võ đội trưởng.
Vài ngày cuối cùng còn ở đại đội, Bạch Tân Vũ không tập luyện, để dành thời gian làm thật nhiều thứ khác, cho lợn ăn, phát cỏ, đến ban bếp núc giúp đỡ một chút, cậu gọi điện thoại về cho cha mẹ và anh trai, nhưng không dám nói với bọn họ bản thân muốn trở thành bộ đội đặc chủng, cuối cùng, cậu viết một lá thư cho Trình Vượng Vượng.
Lúc cậu đến phòng thường trực gửi thư, người đang trực ban đưa cho cậu một xấp thư, nói lúc cậu mới đi thì gởi đến, Bạch Tân Vũ mở ra, đều là từ Khố Nhĩ Lặc, chắc chắn là những học sinh kia gửi tới, cậu nhìn qua mấy phong thư, tính toán lúc trở về nhất định phải hồi âm từng bức một, cuối cùng cậu mở ra một bưu kiện, phát hiện là Trần Thần gửi đến, bên trong có một chút đồ ăn vặt, đặc sản của Khố Nhĩ Lặc, còn có một phong thư, bên trong vậy mà lại là một xấp ảnh chụp, lật mấy tấm lên xem, tất cả đều là cậu cùng Du Phong Thành! Nhìn kỹ cả đống ảnh này dường như đều là chụp lén, cứ như paparazzi săn ảnh ngôi sao, đủ mọi góc độ, đủ mọi cảnh tượng, chừng hơn ba mươi tấm, còn có một tấm bưu thi*p, bên trên là nét chữ xinh đẹp của Trần Thần: Huấn luyện viên Bạch, chúc anh cùng huấn luyện viên Du yêu nhau hạnh phúc ~
Bạch Tân Vũ nhìn trên ảnh chụp thấy mình và Du Phong Thành đang tự tại nói giỡn, đột nhiên trong lòng nóng lên, nhịn không được nghĩ, con cái nhà ai mà đều đẹp trai vậy ta, đứng cùng nhau thật sự rất chi là xứng đôi nha.
Cậu cẩn thận thu lại đống ảnh chụp, tính đợi đến lúc không có ai đưa cho Du Phong Thành xem xem.
Trước khi đi một ngày, Hứa Sấm bảo bọn họ đến trại tân binh, phát biểu một chút, khích lệ đám lính mới.
Ngày đó không chỉ có người của trại tân binh, còn có một ít đàn anh cũng vô góp vui, nhìn người chen chúc dưới khán đài, Bạch Tân Vũ thực sự có hơi sợ, chung quy đây là lần đầu tiên cậu phát biểu trước nhiều người như thế.
Trần Tĩnh cùng Du Phong Thành nói rất hay, lời ít mà ý nhiều, Bạch Tân Vũ không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nhiệt liệt và sùng kính dưới khán đài.
Đến phiên Bạch Tân Vũ, cậu nắm trong tay bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn, có chút khẩn trương đứng trước microphone, những người phía trước đều đã làm rất tốt, có thể thấy được, nhìn vài khuôn mặt non nớt, tươi sáng kia, cậu thật sự cảm giác mình đang trở về hơn một năm trước, hơn mười tháng ngắn ngủi, sự lột xác của bản thân khiến chính cậu cũng không tin nổi, trong đám tân binh này có phải cũng có người đang tụt lại phía sau, đang vô cùng chán nản hay không? Tựa như chính cậu lúc trước vậy.
Cậu nhét tờ giấy vào trong túi quần, ho nhẹ một tiếng, nói: “Nói thật, lúc tôi mới bước vào bộ đội, khả năng so ra có lẽ kém hơn tuyệt đại đa số các cậu ở đây, ngày đầu tiên huấn luyện đã đến muộn, sau khi bị đại đội trưởng cảnh cáo, ngày hôm sau tôi lại đến muộn, bị phạt chạy bộ, chạy đến chút nữa thì hộc máu.”
Dưới khán đài vang lên tiếng cười.
Bạch Tân Vũ cũng cười cười, “Một tháng huấn luyện đầu tiên, tôi vẫn mang tâm lý được chăng hay chớ, luôn nghĩ đánh bài lười, cho nên lúc ấy thành tích trong đội của tôi xếp thứ nhất từ dưới đếm lên, sau này nghe nói thành tích không tốt phải đến ban bếp núc nuôi lợn, tôi mới bắt đầu nghiêm túc tập luyện, nhưng đến lúc đó đã muộn, lúc kiểm tra thành tích kém, cuối cùng quả nhiên vẫn bị tống đi ban bếp núc nuôi lợn.”
Dưới khán đài lại là một trận cười vang.
“Kể từ thời điểm đó, tôi mới ý thức được bản thân nhớ cây súng của mình, nhớ khẩu lệnh đánh thức mọi người rời giường đến thế nào, tôi nghĩ muốn trở thành một binh sĩ khiến người ta chú ý, một binh sĩ đủ tư cách, tôi muốn trở lại đại đội, tôi chính là ôm một mục đích, thật sự nỗ lực tập luyện, khi các cậu hướng tới một mục tiêu nào đó mà cố gắng, rất nhiều việc sẽ tự nhiên tốt lên, tôi đạt được danh dự và thành công vui sướng mà bản thân luôn khao khát, tôi bắt đầu thấy thời gian của bản thân có ý nghĩa, tôi còn muốn trở nên mạnh mẽ hơn nữa. Tôi nói nhiều như vậy, là đang muốn nhắc nhở những binh sĩ mới vào bộ đội, sinh hoạt còn chưa thông thuận, các cậu không cần hoài nghi năng lực của chính mình, nếu đã tới đây, đừng nên tay không trở về, đem hết khả năng mình có mà phát huy, nhất định có thể đạt được!”
Dưới đài tiếng vỗ tay vang lên như sấm!
Hứa Sấm cùng Trần Tĩnh ngồi ở phía sau cậu, vui mừng tươi cười lộ ra trên mặt.
Du Phong Thành nhìn thân hình cao ngất của Bạch Tân Vũ, thật giống như thấy được dáng Bạch Dương [1] thẳng tắp mọc khắp nơi trên mảnh đất bọn họ đóng quân, sừng sững đón gió nơi đỉnh núi Côn Lôn cao xa, dường như bất cứ thứ gì cũng không thể bẻ cong cột sống của nó, lúc này Bạch Tân Vũ quay mặt lại, đôi mắt trong suốt của cậu chớp động, sáng ngời có thần, ánh mắt hai người cách 3 mét gặp nhau, trong chớp mắt, trái tim bọn họ đều điên cuồng đập loạn.
Sau khi đại hội kết thúc, Bạch Tân Vũ gặp cái tên được Phùng Đông Nguyên đặc biệt “chiếu cố” kia, vóc dáng rất cao, lớn lên rất dễ nhìn, nhưng trong ánh mắt là một cỗ bướng bỉnh, vừa nhìn thấy là biết ngay tính tình không tốt đẹp gì cho cam, Bạch Tân Vũ còn cố ý cảnh cáo hắn hai câu, hắn tuy rằng ngoài mặt “Dạ” tới “Dạ” lui , nhưng giống như không thèm để mấy lời Bạch Tân Vũ nói vào trong mắt. Dù sao cũng còn Tiền Lượng, có nhiều anh em như vậy, cũng không thể để đám lính mới tò te cưỡi đầu cưỡi cổ, kỳ thật cậu chính là không nỡ khổ Phùng Đông Nguyên cùng Tiền Lượng, vừa nghĩ sắp phải chia tay bọn họ, cậu vẫn muốn làm chút gì đó, lưu lại điều gì, nhưng cậu biết lần này chia tay chính là chia tay, cũng không biết lần sau gặp mặt là khi nào.
Tiền Lượng rất xót xa nói: “Chả bao giờ nghĩ tên đồng đội suốt cả năm qua lại bái bai anh em mà đi mất, dù sao cũng chưa chắc chắn, nói không chừng cậu không thông qua đợt lựa chọn thứ hai rồi quay trở về cũng nên.”
Bạch Tân Vũ thở dài: “Cậu biết ăn nói quá há, cám ơn nhiều nha.”
Buổi tối, Hứa Sấm tổ chức một bữa tiệc chia tay của ba người, tổng cộng đại đội có đến hơn 100 người quen biết, cũng tới đầy đủ, tổ chức ở căng-tin.
Bạch Tân Vũ nhìn căng-tin trên tường treo đầy bóng bay, tranh hoặc chữ viết, đột nhiên nghĩ đến ngày Trình Vượng Vượng xuất ngũ, lúc ấy cậu còn cảm thán, Trình Vượng Vượng cứ đi như vậy, không biết kế tiếp sẽ đến phiên ai, lại không nghĩ rằng, người tiếp theo chính là cậu, khi bản thân trở thành người rời đi, trong lòng đột nhiên trăm mối ngổn ngang.
Đến bộ đội đã hơn một năm, cuộc sống của cậu hoàn toàn thay đổi, cậu dường như đã quên bộ dáng của mình khi trước, cậu chỉ biết là, ở trong này cậu đã học được nhiều thứ mà hai mươi năm trước mình chưa bao giờ được học, rũ bỏ những thói hư tật xấu từ khi còn bé, quen biết một ít anh em, lãnh đạo tốt, thấy được rất nhiều phẩm chất tốt đẹp mà từ trước tới nay cậu căn bản không tin sẽ tồn tại, tỷ như chính nghĩa, ngay thẳng, vô tư, tâm huyết, tìm thấy ý nghĩa cùng mục tiêu của cuộc sống sinh hoạt tích cực.
Nhất là, cậu gặp được Du Phong Thành, bởi vì có Du Phong Thành, cậu mới biết chuyện chân chính động lòng với một người là cảm giác gì, không phải nhìn thấy иgự¢ bự đã lập tức muốn trăng gió, không phải thấy người khác bao dưỡng minh tinh là chính cậu cũng phải đi kiếm cho ra một bé chân dài, cậu trơ mắt nhìn chính bản thân mình từ hâm mộ, ghen tị, nhìn ngắm, sùng bái rồi biến thành thích Du Phong Thành, cảm giác này thật sự quá sâu sắc, cho dù cuối cùng cậu cùng Du Phong Thành sẽ thế nào, cậu một đời cũng sẽ không quên mình đã từng chút một thích phải một người, cuối cùng phát hiện chính mình đã không thể khống chế nổi bản thân nữa.
Ba ly rượu vào bụng, Bạch Tân Vũ khóc, sau đó rất nhiều người đều khóc, Bạch Tân Vũ ôm Phùng Đông Nguyên cùng Tiền Lượng, khóc thật lâu thật lâu, ý muốn duy nhất lúc ấy trong lòng cậu, là muốn trở về thăm bọn họ, nhất định phải trở về thăm bọn họ.