Sau khi Du Phong Thành bước lên bục, hướng về toàn trường chào một cái theo quân lễ tiêu chuẩn, thạch cao cứng ngắc cùng nạng gỗ chướng mắt không làm hư hao phong thái rắn rỏi oai hùng của hắn. Hắn chưa nói câu nào, dưới khán đài đã bắt đầu vỗ tay, hắn chính là bộ mặt của một thế hệ mới, rất nhiều học sinh đều biết rằng, đó là một bộ đội đặc chủng vừa mới bị thương do chấp hành nhiệm vụ, không có ai thích hợp đại diện cho những rường cột nước nhà ở đây lên phát biểu nhân ngày khai giảng hơn hắn.
Sau khi hắn hoàn thành lễ nghi, bắt đầu chỉnh mic trên giá cho cao lên, song cái giá kia chỉnh đến cao nhất, vẫn cần hắn khom lưng, hắn dứt khoát cầm mic lên luôn, dưới đài vang lên một tràng cười.
Du Phong Thành cũng cười, hắn nhìn xung quanh khán đài, tựa như đang tìm cái gì, nhưng do có quá nhiều người, rốt cục hình như là không tìm được. Hắn ho nhẹ hai tiếng, bắt đầu bài phát biểu nhập học của mình. Đương lúc kết thúc đoạn dạo đầu nghìn bài như một xong, hắn đi vào vấn đề chính: “Tôi biết rất nhiều người tò mò tại sao tôi lại bị thương, tôi lấy thân phận là lính đặc chủng trong thời hạn nghĩa vụ của Báo Tuyết đại đội được cử đi đào tạo chuyên sâu ở học viện quân sự, vết thương này lưu lại sau lần chấp hành nhiệm vụ gần nhất, đây cũng là nhiệm vụ mà tôi bị thương nặng nhất, nhưng đối với tôi và đồng đội của tôi mà nói, chiến tổn lần này so với bình thường đã khiến chúng tôi vô cùng hài lòng. Gia nhập Báo Tuyết đại đội không lâu, trong khoảng thời gian hơn một năm, tôi mất đi 6 chiến hữu, tôi có thể rõ ràng nhớ được tỉ mỉ đường nét khuôn mặt bọn họ, cách họ trò chuyện, hoàn cảnh trong nhà, cùng với việc bọn họ hi sinh khi nào, và như thế nào, có người trúng đạn, có người rơi xuống từ trên cao, có bị nhiễm bệnh, có cùng kẻ địch đồng quy vu tận, thậm chí có người còn tươi sống mệt ૮ɦếƭ. Trong những người đã hi sinh này, đại bộ phận đều từ quê nhà vạn dặm đi đến biên cương, huấn luyện của chúng tôi rất nghiêm khắc, tiền lương không cao, an toàn không được đảm bảo, lúc nào cũng phải chiến đấu cùng kẻ địch hung tàn, nhưng dù có khổ nữa mệt nữa, tôi cũng chưa từng nghe chiến hữu của mình oán giận một câu, bởi vì đây chính là lựa chọn của chúng tôi, lựa chọn của những người đàn ông. Phần lớn thời gian khi chúng tôi xông pha chiến trận, thực ra còn chẳng kịp suy tư quốc gia đại nghĩa, điều duy nhất chúng tôi biết, chính là chúng tôi đang làm chuyện đúng đắn, chúng tôi còn muốn báo thù cho các chiến hữu đã bị thương và hi sinh.”
Cả sân thể dục lớn như vậy rơi vào an tĩnh.
Đôi mắt Du Phong Thành rốt cục cũng tìm được thân ảnh Bạch Tân Vũ, hắn kinh ngạc nhìn Bạch Tân Vũ hai giây, trong ánh mắt đó có một loại ỷ lại khó có thể hình dung.
Hai giây tạm dừng này làm cho rất nhiều người đều ngoảnh về phía hắn đang nhìn, Bạch Tân Vũ hiểu rõ những người đó sẽ không biết rằng Du Phong Thành đang nhìn cậu, nhưng vẫn cảm thấy hai gò má có chút nóng lên.
Rất may Du Phong Thành đã nhanh chóng dời đi ánh mắt, hắn tiếp lời: “Từ ngày tất cả mọi người bước vào học viện quân sự, trở thành quân nhân chuyên nghiệp chính là lựa chọn của chúng ta, bốn năm sau chúng ta có thể được phái đến bất cứ địa phương nào và bất cứ binh chủng nào, gánh vác trách nhiệm của chính mình, trong những người ở đây sẽ có người làm chỉ huy, có nhân viên nghiên cứu khoa học, cũng có nhân viên kỹ thuật, còn có người giống như tôi sẽ ra tiền tuyến, cho dù chúng ta sắm vai nhân vật gì tại quân ngũ trong tương lai, tôi tin tưởng không một ai sẽ oán trách hay hối hận, bởi vì mỗi một dạng tri thức mọi người được tiếp thu ở học viện quân sự tốt nhất cả nước này, mỗi một giọt mồ hôi ta cống hiến cho mảnh đất này, đều được phó thác một trách nhiệm thiêng liêng mà ý nghĩa. Bức điêu khắc trên sân thể dục này chạm tên các đàn anh, đều là những dũng sĩ trong suốt 60 năm qua vì tổ quốc quật khởi mà đã hi sinh không giữ lại chút gì, anh linh của bọn họ chấn nhi*p toàn bộ vườn trường, bọn họ cống hiến hạnh phúc cho đại địa Thần Châu*, chúng ta phải tiếp nhận đôn đốc của các đàn anh, nỗ lực học tập, gian khổ huấn luyện, trong ngôi trường của chúng ta, mọi người phải thủy chung nhớ kỹ rằng, chúng ta trả giá nỗ lực, là vì sau lưng chúng ta chính là Tổ quốc cùng những người thân yêu.” Ánh mắt của Du Phong Thành lại chuyển về phía Bạch Tân Vũ lần nữa, “Chúng ta là súng, là khiên, là phòng tuyến, chúng ta phải tôi luyện chính mình mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn, kiên cố hơn, đây chính là ý nghĩa của tất cả chúng ta khi đứng ở nơi này!”
*Thần Châu (神州) đại địa: Một trong những tên gọi của Trung Quốc, có nghĩa là “đất nước thần thánh.”
Toàn bộ khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, một hồi lâu cũng chẳng thấy ngừng.
Trái tim Bạch Tân Vũ bị tiếng vỗ tay chấn động đến trực tiếp run rẩy, cách nửa vòng sân, ánh mắt của cậu và Du Phong Thành va chạm trong không khí, trong thoáng chốc, dường như cả trời đất chỉ còn lại mình họ với nhau, tiếng vỗ tay liên tiếp kia cũng tựa như âm thanh từ nơi cao xa nào đó, cắt đứt bọn họ với không gian bên ngoài, trong mắt Du Phong Thành như có một ngọn lửa thiêu đốt, khiến cho một bộ phận nào đó trong trí não cậu cũng cháy rụi.
Yến Thiếu Trăn đẩy cậu một cái, ý nhị hỏi: “Ê, choáng sao?”
Bạch Tân Vũ phục hồi lại tinh thần, phát hiện Du Phong Thành đã rời khỏi đài chủ tịch rồi. Cậu có chút hoảng hốt mà rằng: “A, cậu ta nói xong rồi à? Chúng ta đi thôi.”
Phùng Đông Nguyên vẫn còn đang vỗ tay, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: “Phong Thành nói hay quá, không hổ là tam ban của đại đội ta.”
Ba người bước ra khỏi khán phòng, Bạch Tân Vũ vẫn không nói gì, trái tim của cậu đến tận lúc này vẫn đang bang bang đập loạn.
Phùng Đông Nguyên nói: “Em phải về trường rồi, Tân Vũ, sau khi em biết thời khóa biểu, sẽ thông báo cho anh thời gian đến làm thêm.”
Yến Thiếu Trăn ngó đồng hồ đeo tay một cái, “Tôi có việc ở ngay cạnh trường của cậu đó, cùng đi đi!” hắn nhìn Bạch Tân Vũ vẫn còn đang sững sờ một chốc, “Tân Vũ, cậu không sao chứ?”
Bạch Tân Vũ cười đáp: “Sao cơ? Hai người đi đi, hôm nay nóng vậy mà vẫn bắt các cậu đến đây với tôi, lần sau mời hai người đi ăn nhé.”
Yến Thiếu Trăn vỗ vỗ đầu cậu, “Khách khí gì đâu.”
Hai người họ đi rồi, Bạch Tân Vũ đứng ở ngoài sân thể dục, quan sát các tốp sinh viên đang giải tán, từng mảnh quần áo rằn ri lục sắc khiến cho cậu giật mình cảm thấy như mình đã trở về trại tân binh trên núi Côn Lôn, năm đó có phải khuôn mặt cậu cũng ngây ngô như thế này không? Thật hoài niệm, thật hoài niệm từng thời từng khắc trong quân ngũ.
Cậu than một tiếng, đi ra khỏi khuôn viên trường. Mới đi được không bao xa, đã nghe thấy đằng sau lưng có người gọi cậu, cậu nhìn lại, là Hoắc Khiết.
Hoắc Khiết nói: “Trùng hợp quá, nhiều người như vậy, vẫn gặp được cháu.”
Bạch Tân Vũ khách khí cười cười, “Cô khỏe ạ.”
“Tài xế đưa Phong Thành về ký túc xá, giờ chắc cũng sắp đi qua đây rồi đấy, cháu có muốn cùng cô gặp nó không?”
Bạch Tân Vũ lắc đầu, “Cháu còn có việc, cháu đi trước ạ.”
Hoắc Khiết cười nhàn nhạt: “Hôm trước cô và mẹ cháu đi shopping đó.”
Bạch Tân Vũ giật mình, “Dạ, mẹ cháu có kể…” Trong lòng cậu có một tia đề phòng, nhưng lại thấy nhỡ đâu là mình cả nghĩ quá thôi, bất kính với trưởng bối thì hỏng.
“Mẹ cháu có nói với cô, bình thường người đi theo bà ấy dạo phố chính là cháu, cháu còn giúp bà ấy xách giỏ hàng, chọn quần áo, phối đồ, đi mệt còn đưa bà ấy đi mát-xa.” Hoắc Khiết cười cười, “Có rất ít đứa con trai nào mà thân thiết như cháu vậy.”
Bạch Tân Vũ cười đáp: “Bồi mẹ của mình là phải đạo mà ạ.”
Hoắc Khiết nhẹ nhàng thở dài, “Nếu cô có thể sinh hai đứa, thật muốn có một cô con gái, con trai thực tình là mười thì đến tám chín không muốn thân mật, Phong Thành á, đừng nói là theo cô đi dạo phố, không phải lúc ở nhà, có khi cô phải giục nó nó mới nhớ gọi điện thoại về nhà ấy chứ. Cơ mà, nếu có đứa con trai như cháu, thực ra có hay không có con gái cũng chẳng sao.”
Bạch Tân Vũ hơi ngường ngượng, không biết phải tiếp lời thế nào.
Hoắc Khiết hiền lành nói: “Cháu và Phong Thành vẫn là đồng đội phải không? Thật hi vọng cháu có thể tiếp xúc với nó nhiều hơn một chút, e là nó cũng có thể học được chút gì từ cháu.”
Bạch Tân Vũ quẫn bách đáp: “Ách, a, được ạ.”
Hoắc Khiết bật cười, “Có phải cháu bị dọa hay không, thấy cả nhà cô đều rất không được bình thường.”
Bạch Tân Vũ nghĩ thầm, thì ra bà ấy cũng biết.
“Nói thật, cả đời cô cũng chưa từng thấy đứa trẻ nào khó quản hơn Phong Thành, cháu còn chưa biết hồi còn bé nó là cái dạng gì đâu, thích đàn ông thực sự cũng chẳng phải việc gì quá kinh khủng, có thế nó cũng không đi gây rối hay phạm tội, mà nó….cứ đâm đầu vào mấy trò ૮ɦếƭ người, chưa bao giờ khiến người ta bớt lo, lúc cháu nhìn thấy nó trong quân ngũ, nó đã thành thục hơn rồi đấy, lần này rời Báo Tuyết trở về, còn thay đổi nhiều hơn nữa. Cô nghe mẹ cháu nói, cháu ở trong bộ đội đã thoát thai hoán cốt, cô nghĩ, không chỉ có mình cháu thay đổi, Phong Thành cũng trở nên hiểu chuyện hơn so với trước kia, cô cảm thấy có công lao của cháu.”
Bạch Tân Vũ lúng túng nói: “Ở bộ đội mỗi người đều sẽ thay đổi, không liên quan nhiều đến cháu lắm đâu ạ.”
Hoắc Khiết lắc đầu, “Chí ít nó tình nguyện rời khỏi Báo Tuyết đại đội, là vì cháu, cha nó luôn nói, không thể ngăn cản lý tưởng của quân nhân, nhưng thân là một người mẹ, mỗi ngày nó còn ở Báo Tuyết là cô ăn không ngon ngủ không yên, cho nên là, cho dù chuyện này có bao nhiêu quan hệ, cô đều cảm tạ cháu từ tận đáy lòng.”
Bạch Tân Vũ cúi đầu, luôn cảm thấy mình không gánh nổi loại “khen ngợi” và cảm ơn này.
Hoắc Khiết tiến đến gần một bước, vỗ nhè nhẹ lên bả vai Bạch Tân Vũ, bà cười dịu dàng nói: “Con à, con giúp cô nhé.”
Bạch Tân Vũ chừng như muốn cong chân vọt lẹ mất thôi, ở trước mặt người phụ nữ luôn không nhanh không chậm, đại khí ung dung này, cậu lúc nào cũng có cảm giác bị triệt để nhìn thấu, dường như cậu đang suy nghĩ cái gì, Hoắc Khiết đã thấy được rõ rành rành, nực cười là đến chính cậu còn không rõ mình đang thực sự nghĩ cái gì.
Cậu vừa mới đi tới bãi đỗ xe, điện thoại của Du Phong Thành liền gọi tới, Bạch Tân Vũ tiếp máy, không đợi Du Phong Thành mở miệng liền bảo: “Cậu thấy tôi rồi đấy, tôi đã tới, giờ tôi phải trở về công ty rồi.”
Du Phong Thành ngừng một chút, “Trường quân đội quản nghiêm lắm, chỉ có cuối tuần là có thể ra ngoài thôi, giờ tôi đang tới bãi đỗ xe, anh chờ tôi một chút có được không.”
“Công ty tôi còn có việc. Chân cậu như thế cậu cũng đừng có mà chạy lung tung.”
“Không có việc gì đâu, tài xế đưa tôi đến mà, giờ tôi muốn gặp anh.”
Bạch Tân Vũ than: “Du Phong Thành, cậu để tôi yên ổn mấy ngày có được không?”
Du Phong Thành im lặng một chốc, “Nếu không liên lạc trong thời gian dài, anh sẽ trở nên lạnh lùng hơn, Tân Vũ, đời tôi chưa từng sợ ai hay chuyện gì, chỉ sợ anh hờ hững với tôi.’’
Trong thâm tâm Bạch Tân Vũ đau xót, bất đắc dĩ đáp: “Được rồi, cậu đến đi.”
Tài xế nhanh chóng đưa Du Phong Thành đến, Du Phong Thành không khiến người ta đỡ, chống gậy đi tới.
Bạch Tân Vũ ngó bộ dáng một thân quần áo rằn ri của hắn, trong thoáng chốc như thấy được Du Phong Thành ở trại tân binh, một Du Phong Thành ngạo mạn không chịu gò bó, cười cợt tà khí, lấy việc trêu đùa cậu làm thú vui ấy, phảng phất chỉ mới là ngày hôm qua, nhưng hôm nay trong cặp mắt kia đã không còn vẻ trêu ghẹo khinh bỉ chẳng hề che giấu nữa, chỉ còn lại chuyên chú cùng cố chấp. Bạch Tân Vũ có loại xúc động muốn xông lên đỡ lấy hắn, cậu biết, thân là người luôn thấy một Du Phong Thành bước đi như gió táp ấy, không quen nhìn thấy bộ dạng Du Phong Thành ngay cả đi đứng cũng khó khăn như thế này.
Du Phong Thành đi tới trước mặt cậu, cười một cái lấy lệ, “Hôm nay tôi đẹp trai không?”
Bạch Tân Vũ gật đầu, “Đẹp trai, nhiều người muốn xin số điện thoại của cậu chứ nhỉ.”
“Ừ, trên đường trở về ký túc có nhiều người, tôi nói cho mấy cô đó biết là tôi đã có chủ rồi.” Du Phong Thành hơi hơi cúi đầu, “Nếu không phải tôi sợ cha tôi sẽ đập ૮ɦếƭ tôi, tôi thật sự muốn đứng trên đài chủ tịch chỉ vào anh nói, “Đó là bà xã nhà tôi, đừng có xớ rớ.”
Bạch Tân Vũ nhịn không được mà cười mắng, “Đừng nói hươu nói vượn nha.”
Du Phong Thành ngẩn người, đột nhiên tựa như không nói được gì nữa, biểu tình cứ thế mà cứng lại luôn, đôi mắt lấp lánh.
Bạch Tân Vũ hỏi: “Sao thế?”
“Lâu như vậy từ lúc ở núi Côn Lôn đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên anh cười với tôi.” Giọng nói của Du Phong Thành đột nhiên có cái gì đó không đúng, hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, ho nhẹ hai tiếng, xác định bản thân khôi phục bình thường rồi, mới ngoảnh lại, song con mắt vẫn có hơi đỏ lên như cũ.
Bạch Tân Vũ cũng choáng luôn, cậu không nhớ nổi, nhưng từ lúc đó trở về sau, quả thực hai người chưa bao giờ trò chuyện thân thiết.
Giọng Du Phong Thành khàn khàn: “Thật sự muốn hôn anh một cái bây giờ luôn.”
Bạch Tân Vũ nhanh chóng lùi ra sau một bước, khắp bãi đỗ xe toàn là người, nhưng nếu Du Phong Thành giở chứng, thật hôn một cái cũng không phải không thể.
Du Phong Thành rất chi không nỡ mà ngó cậu, “Phải một tuần sau mới gặp lại đấy.”
Bạch Tân Vũ gật đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng còn đẩy mình vào thế lúng túng, ngơ ngác nhìn Du Phong Thành.
Trong mắt Du Phong Thành đều là ý cười, hắn nhẹ nhàng bắt lại được tay Bạch Tân Vũ, nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, “Lái xe nhớ cẩn thận.”
Bạch Tân Vũ lái xe ra khỏi bãi đỗ, từ trong kính chiếu hậu, cậu vẫn nhìn thấy Du Phong Thành một mực dõi theo mình, cho mãi đến khi cậu quẹo mất. Cậu lặng lẽ siết tay thành nắm đấm, nơi lòng bàn tay dường như vẫn hội tụ một tia ấm áp nhỏ nhoi, cậu lại siết càng chặt, cảm giác lại càng chân thực.
Bạch Tân Vũ biết mình động lòng, nếu như một năm trước cậu còn to mồm hô sẽ đá Du Phong Thành, hiện tại cậu đã không còn cách nào áp chế khát vọng bộc phát với Du Phong Thành, áp chế hoài niệm về khoảng thời gian tốt đẹp từng có giữa hai người. Khi cậu buông xuống oán niệm với Hoắc Kiều từ tận đáy lòng, cậu lẽ ra phải biết sẽ có một ngày như vậy, từ nhỏ đến lớn cậu đều quen con gái, chỉ có duy nhất Du Phong Thành, khiến cho cậu nếm trải hết thảy những tâm tình mà khi yêu đương người ta nên cảm nhận được, điều này khiến cậu cảm giác, ngoại trừ Du Phong Thành, cậu cũng không thể gặp được người mình thích nữa, mặc dù cậu không thể nói chính xác được chuyện tương lai, nhưng chí ít ở hiện tại, cậu không thuyết phục được bản thân thay đổi ý nghĩ này.
Đời này cậu chưa từng được ai theo đuổi như điên như cuồng đến vậy, mà cái người này lại là người mà cho dù làm thế nào cậu cũng không thể quên đi được, cậu còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa đây? Cậu nhớ Du Phong Thành, nhớ bàn tay Du Phong Thành, môi, tóc, đôi mắt, cơ thể….thậm chí là biểu cảm khinh khỉnh và nụ cười mỉa mai đó, còn có thâm tình khi hắn hướng về cậu mà thành khẩn bày tỏ, cùng với nỗi khổ sở mà hắn liều mạng che giấu khi bị cậu cự tuyệt.
Du Phong Thành nói mình đã bại trong tay cậu mất rồi, tại sao không phải là cậu bại trên người Du Phong Thành? Cho dù về sau cậu có gặp được người khiến cậu yêu thích hay không, cậu đều có thể khẳng định, sẽ chẳng bao giờ có một ai khiến cậu quên mình như vậy nữa.
Sau khi về đến nhà, cậu ngạc nhiên phát hiện Giản Tùy Anh cùng Lý Ngọc đã tới.
Bạch Tân Vũ làm như không có chuyện gì xảy ra lượn qua chào hỏi, “Anh, Lý Ngọc, đến ăn cơm sao?”
Giản Tùy Anh sầm mặt lại, hờ hững mà “ờ” một tiếng.
Lý Ngọc nói: “Lần trước anh hứa đưa ảnh chụp của anh ấy cho tôi.”
Bạch Tân Vũ vỗ gáy một cái, “À à, tôi quên, tí nữa đưa cậu đi tìm, phục chế xong cậu trả lại cho tôi nha.”
“Được.”
Lý Úy Chi bưng hoa quả đến, “Lại đây nào, nếm thử long nhãn mới hái xong.”
Lý Ngọc cầm lấy một quả nhãn, tiện tay lột vỏ mớm vào trong miệng Giản Tùy Anh, Giản Tùy Anh chẳng thèm liếc mắt, há miệng liền nuốt luôn, sau đó nhanh chóng phun hột ra, tay của Lý Ngọc còn sẵn ở bên miệng y. Dáng vẻ hai cái người này cứ như đương nhiên nó phải thế, biểu cảm chả có tí quái dị nào.
Bạch Tân Vũ ngó thấy quen luôn, chính cậu cũng là nửa gay đó, không có tư cách chướng mắt người ta, nhưng Lý Úy Chi thì không như thế, bà không gặp Lý Ngọc nhiều lắm, tuy bà đã quen Giản Tùy Anh, nhưng chứng kiến cảnh đó vẫn có chút không được tự nhiên.
Dường như Lý Ngọc cảm nhận được ánh mắt của Lý Úy Chi, liền quay qua mà mỉm cười với bà, lễ phép lại còn chu đáo, gương mặt tuấn tú hạp với nụ cười như vầy, quả thực có thể miểu sát tất cả các bác gái trung niên, quả nhiên, trái lại Lý Úy Chi còn hơi ngượng ngùng.
Trong lòng Bạch Tân Vũ có chút buồn cười, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Lý Úy Chi đẩy cậu một cái, “Không phải con muốn tìm ảnh cho hai đứa nó sao, mẹ đi tìm cùng con nhé, cái tính bừa bãi của con, phỏng chừng tìm cũng không ra.”
“Được ạ.”
Hai người lên tầng, rất nhiều ảnh đều đặt trên giá sách trong phòng Bạch Tân Vũ.
Vừa vào phòng, Lý Úy Chi nhỏ giọng nói: “Ây dà, có hơi không quen nha, con nói xem anh con cũng thế, Lý Ngọc cũng thế, mấy đứa trẻ đẹp trai như vậy, tại sao cứ phải thích đàn ông để mà làm gì.”
Bạch Tân Vũ có chút chột dạ, “Không phải rất tốt sao, người ta cam tâm tình nguyện là được.”
“Vầy cũng đúng, quan trọng nhất vẫn là đôi bên cam tâm tình nguyện, anh con sống với đứa trẻ đó có ổn không thế?’
“Vẫn khỏe, bọn họ làm ăn rất tốt, trong cuộc sống lại bù trừ cho nhau, Lý Ngọc cũng là số ít người có thể thích ứng được với tính khí của anh con á.” Sau khi Bạch Tân Vũ nói xong, không nhịn được mà xì một cái, sao cậu có thể nói đỡ cho Lý Ngọc chứ, cậu còn chưa quên cái tên đó trước đây đã hãm hại anh mình đâu, nhưng mà biểu hiện của Lý Ngọc quá tốt đi, đôi lúc cậu cũng không nhớ đến.
Lý Úy Chi tìm kiếm trong đống album trên giá, sầu muộn nói: “Vậy con cái thì phải làm sao? Lúc già rồi dù sao cũng cần có người chăm sóc mà.”
“Không phải anh con nói sẽ nhận con nuôi sao, giờ bọn họ còn trẻ chưa muốn, dù sao cũng để sau 30 đã.”
Bạch Tân Vũ lật mở cuốn album, “Chỗ này có mấy tấm này.” Cậu đặt đống sách trên bàn, lấy từng tấm ảnh chụp có Giản Tùy Anh ra.
“Vậy cũng được, không có vợ cũng ổn thôi, nhưng con cái là nhất định phải có, nếu không…..sau khi già rồi sẽ cô đơn lắm.” Lý Úy Chi cầm lấy một quyển album, phát hiện ra cuốn album này rất mới, thanh niên bây giờ rất hiếm khi dùng album để giữ ảnh, Bạch Tân Vũ đều dùng máy tính để lưu ảnh, cho nên mấy quyển album đều rất cũ, nhưng quyển album mới tinh này lại khiến bà có hơi ngạc nhiên, bà tiện tay lật ra, quét mắt thấy đó là ảnh chụp con trai mình và Du Phong Thành. Bà còn tưởng đây là album khi còn ở trong quân ngũ, nhưng lật qua mấy trang nữa, nhân vật chính trừ con trai bà và Du Phong Thành ra thì không còn ai khác, hơn nữa những tấm hình kia đều khiến cho người ta thấy được hai bọn họ …..có hơi thân mật.
Bạch Tân Vũ không quay đầu lại mà hỏi: “Mẹ, mẹ tìm mấy quyển khác chưa?”
Lý Úy Chi cả kinh, vội để quyển album lại giá sách, bà cầm lấy mấy quyển khác, “A, còn, vẫn còn.”
“Cứ đem hết ra đi ạ, ta cùng nhau lựa.”
Lý Úy Chi liếc mắt nhìn quyển album đó, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Buổi tối lúc ăn cơm, mấy người đàn ông đều bàn chuyện làm ăn, Lý Úy Chi không nói một lời, cũng chẳng ai nghĩ ngợi gì.
Sau khi cơm nước xong, Giản Tùy Anh cùng Lý Ngọc muốn về, Bạch Tân Vũ ra khỏi cửa tiễn bọn họ.
Ở trong sân, cả buổi tối Giản Tùy Anh đã không thể nói chuyện với cậu, bèn lôi cậu qua một bên, “Tao nghe nói Hoắc Khiết đang cố ý tiếp cận dì cả, đúng hay không?”
Bạch Tân Vũ gật đầu, “Em không biết bà ấy muốn làm gì.”
Giản Tùy Anh nghiến răng nghiến lợi, “Cái nhà đó là đám kỳ cục nhất mà anh mày từng thấy, so với nhà mình còn quái hơn.”
Lý Ngọc nhịn không được cười khúc khích.
Giản Tùy Anh thẹn quá hóa giận, “Cậu cười cái gì? Cậu không nghe ý tứ trong lời của Hoắc Kiều chắc?”
Lý Ngọc cười nhạt đáp lại: “Hiểu chứ, anh cũng đâu làm gì được bọn họ.”
Bạch Tân Vũ hỏi: “A, anh ta nói gì vậy?”
“Hắn nói đó là chuyện nhà họ Du, hắn không quản được, mẹ kiếp, nếu không phải từng là bạn bè, tao thật muốn đập hắn.” Giản Tùy Anh nhìn Bạch Tân Vũ chăm chăm, “Mày nói tao nghe coi, nếu như mày muốn thực sự cắt đứt sạch sẽ với Du Phong Thành, tao tìm ông nội tao đứng ra, trực tiếp qua nhà ông cụ bên đó luôn, tao không tin không ai trị được thằng lỏi đó.”
Vẻ mặt Bạch Tân Vũ lúng túng không thôi, “Anh, anh đừng vì loại chuyện vớ vẩn này mà kinh động đến ông, bêu ra thì em mất mặt ૮ɦếƭ.”
“Mày còn biết mất mặt, đáng tiếc thằng Du Phong Thành đó không biết, chẳng biết xấu hổ mà cũng chả cần thể diện gì ráo, mày nói làm nào giờ?”
Bạch Tân Vũ lau mặt, “Anh, để em tự giải quyết đi.”
“Mày càng giải thì nó càng loạn.”
Bạch Tân Vũ kéo tay Giản Tùy Anh, cười nói: “Anh, em nói thiệt mà, sau này anh đừng phí tâm vì chuyện này, em lớn rồi, để em tự xử lý, được không anh?”
Giản Tùy Anh lặng thinh nhìn cậu, mặt mày âm tình bất định.
Bạch Tân Vũ làm nũng mà cười, “Anh ơi, em biết anh quản em quen rồi, nhưng anh cũng nên hiểu, chuyện này anh không giúp được em, duy có chuyện này, chỉ em mới có thể giải quyết. Có người anh mạnh mẽ như anh là niềm kiêu hãnh cả đời của em, điểm này sẽ không bao giờ thay đổi, em tình nguyện để anh quản em cả đời, nhưng chỉ có chuyện này, anh để em tự mình xử lý đi mà.”
Giản Tùy Anh quay mặt đi, thở dài thườn thượt, xoay người lên xe,
Bạch Tân Vũ kéo cửa xe, cười hì hì mà rằng: “Anh, ngày mai chúng ta đi câu cá đi, được nhé?”
“Không, buông ra.”
“Chúng ta đi câu cá đi anh, hai anh em mình thôi, không mang theo Lý Ngọc.”
Lý Ngọc nhíu mày.
Giản Tùy Anh không nhịn được nạt: “Mau buông tay ra.”
Bạch Tân Vũ không nghe, hận không thể lắc lắc cái đuôi, “Anh ơi, mai đi câu cá đi, lâu lắm rồi hai anh em mình không đi chơi riêng với nhau.”
Giản Tùy Anh phiền ૮ɦếƭ mà đáp: “Được rồi được rồi biết rồi.”
Bạch Tân Vũ thở phào nhẹ nhõm, anh trai cậu là người dễ nổi xung nhất trần đời, nhưng có đôi khi cũng dễ dụ khị nhất.
Tiễn Giản Tùy Anh về xong, Bạch Tân Vũ vào nhà. Bác giúp việc đang thu dọn chén đĩa, Bạch Tân Vũ hỏi, “Mẹ con đâu ạ?” Thường thì lúc này hẳn là bà đang xem phim rồi.
Bác giúp việc nói: “Trên phòng con đó.”
“Phòng con?” Bạch Tân Vũ có chút quái quái, bước thẳng lên tầng.
Đẩy cửa phòng ra, cậu nhìn thấy mẹ cậu đang ngồi trước bàn đọc sách, trước mặt là một cuốn album thật dày, bà cúi đầu, không nói một lời.
Ban đầu Bạch Tân Vũ không phản ứng kịp, cảm thấy cuốn album kia khá quen mắt, chờ khi cậu phản ứng lại, sắc mặt cậu lập tức thay đổi, kẹp trong album đó, là ảnh mà một nữ sinh đã chụp cậu và Du Phong Thành lúc huấn luyện quân sự ở Khố Nhĩ Lặc!