Buổi sáng mười một giờ, Lạc Anh đúng giờ tới tổng bộ Thịnh Kinh, cô đi giày cao gót theo dẫn dắt của lái xe kiêm trợ lý của Thẩm Chi Châu, bước vào tòa nhà văn phòng cao tầng của Thịnh Kinh.
Bên trong thiết kế thủy tinh khinh xa xám trắng, giữa trưa ánh mặt trời xuyên thấu qua các cửa sổ lớn sát đất tiến vào, bên trong rộng rãi sáng sủa,mỗi nhân viên vào công ty đều mặc trang phục chuyên nghiệp trang trọng và sạch sẽ, trên cổ mỗi người đều đeo thẻ công tác.
Có người đi qua đại sảnh thấy Lạc Anh, tò mò nhìn một cái, cảm thấy lạ mắt, lại liếc mắt một cái, nhìn cô dưới sự dẫn dắt của trợ lý tổng tài hướng thang máy của tổng tài đi, cảm thấy kinh ngạc.
Trợ lý ấn thang máy, chờ đợi vài giây.
"Đinh ——" một tiếng.
Hai cánh cửa thang máy trơn tru từ từ mở ra.
Lạc Anh vừa đi vào, phía sau liền bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
"Ôi ôi ôi, đó là ai vậy?"
"Không biết, không biết a. Nhưng là có thể được tổng tài đón lại đi thang máy của tổng tài, nhất định có lai lịch lớn đi? Không nói những cái khác, nhìn rất xinh đẹp, còn trẻ tuổi?" Nhân viên nhỏ bé sững sờ, hết sức tò mò vị có thể lên thang máy tổng tài là thần thánh phương nào.
Trong khi đó, lão bánh quẩy công tác vài năm ở Thịnh Kinh ôm văn kiện đi tới, trộn vào câu: "Nghị luận cái gì? Các người không biết sao? Kia là bạn gái của Thẩm tổng. Tôi nói với các cậu, trước kia Thẩm tổng còn chưa có vào Thịnh Kinh, là làm tuyển thủ điện cạnh..."
"Ừ, đúng đúng đúng." Các cô gái vẻ mặt tò mò, hai mắt lóe sáng nghe tình sử của ông chủ.
"Tôi nhớ được, lúc đó Thẩm tổng rời đội, còn công khai nói qua bản thân muốn kết hôn."
Có người chen vào nói nói: "Tôi cũng nhớ được, video tuyên bố tôi có xem, Thẩm tổng rất đẹp trai, khi anh ấy nói câu nói kia, cười lên khiến tôi có thể nhớ cả đời, hâm mộ cô gái kia ૮ɦếƭ đi được, cũng không biết đối tượng kết hôn của anh ấy là ai. Sau này, qua một năm cũng không thấy kết hôn, sẽ không phải chia tay đi?"
"Không chia tay. Sau khi Thẩm tổng vào Thịnh Kinh, sợ ảnh hưởng Thịnh Kinh, tổng tài ra giá cao không đến mấy tháng, liền đem tin tức sinh hoạt cá nhân của anh ấy phong tỏa, cho nên các người mới tìm không được tin tức về bạn gái anh ấy. Thật ra, người ta ngọt ngào lắm, ở cùng nhau sắp hai năm, Thẩm tổng mỗi ngày đi đón bạn gái tan học, ngày kỷ niệm nên chúc mừng nhất định chúc mừng, nghe nói cô gái kia hai mươi tuổi, sẽ kết hôn."
"Hai mươi tuổi???"
"Ừ..."
Như vậy tính ra, không phải là mười tám tuổi liền ở cùng nhau sao?
Hắn đây mẹ phải là cứu vớt hệ ngân hà đi?
Chua không được chua không được....
Người ta mười tám tuổi thắng nhân sinh ngủ tổng tài, tôi mười tám tuổi mặc áo ngủ ở phòng ngủ thức đêm xem tiểu thuyết.
Càng đối lập, càng khó chịu.
••••••
Thẩm Chi Châu đang ở văn phòng xem văn kiện, gần đây công việc không phải là rất nhiều, nhưng vì không để có sai sót, mọi việc đều phải tự thân tự lực, tự mình duyệt qua một lần mới yên tâm.
Cũng không muốn ở tiền nhiệm ngắn ngủn một hai năm còn chưa có đứng vững gót chân, khiến bản thân nhảy vào hố lửa.
Lạc Anh đi tới tầng cao nhất, trợ lý cung kính khom lưng duỗi tay, ý bảo cô: "Thiếu gia ở trong văn phòng, cô cứ đi thẳng là có thể thấy."
Lạc Anh tâm tình rất tốt gật gật đầu, "Ừ" một tiếng, vẫy vẫy tay: "Tốt, tôi đã biết. Anh có việc thì cứ đi đi."
Trợ lý đi rồi.
Lạc Anh chậm rãi đi qua, ngoài ý muốn phát hiện tầng này căn bản không có người làm việc, trên đường có rất nhiều phòng trống, xuyên thấu qua cửa thủy tinh trong suốt trộm nhìn vào, một đống, đơn giản chính là phòng họp, phòng nghỉ, phòng trà nước, phòng giải trí...
So với khách sạn còn đầy đủ hơn, bài trí trong phòng đều lộ ra một cỗ cao quý xa hoa, lại đối lập với phòng trọ nhỏ của bọn họ, liền có vẻ hơi keo kiệt.
Thậm chí, cô còn cảm thấy luôn chen chúc tại phòng trọ nhỏ kia, có phải ủy khuất Thẩm Chi Châu hay không.
Nghĩ nghĩ, cô bị bể cá trong phòng hội nghị hấp dẫn tầm mắt, nhìn chằm chằm vào cá vàng đặc sắc bên trong, yên lặng đi vào, lòng hiếu kỳ nổi lên, tính chụp tấm hình gửi cho Lâm Duyệt nhìn xem, hỏi cô ấy xem có biết là giống gì hay không.
Thẩm Chi Châu ngồi sau bàn làm việc, một tay xoay xoay 乃út, tay kia thì đầu ngón tay gõ nhẹ ở trên mặt bàn, không vội không nóng nảy xem văn kiện, ở mặt ngoài "Gió êm sóng lặng tôi thật nghiêm túc ", thật ra trang web văn kiện qua mười phút vẫn chưa lật.
Anh hơi hơi nhíu mày, hạ mắt liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã mười một giờ mười lăm phút, lái xe mười giờ đi đón cô, cho dù có tắc đường cũng phải đến nơi rồi.
Sau đó, anh trực tiếp cầm lên di động trên bàn, gọi cho trợ lý.
Đối phương run rẩy mở miệng, vô cùng hoảng sợ: "Phu nhân không tới sao??? Không phải đâu??? Tôi rõ ràng mười phút trước đã đưa người đến tầng ba mươi. Thiếu gia đừng nóng vội, tôi tôi tôi... Tôi hiện tại đi tìm."
"Đưa đến tầng ba mươi?" Thẩm Chi Châu tức khắc từ ghế làm việc đứng dậy, sải bước đi ra bên ngoài, nhìn qua tất cả các phòng, thoáng chốc liền thấy người nào đó đi giày cao gót ở trong phòng hội nghị cho cá ăn.
Mày giãn ra vài phần, hướng điện thoại bàn giao vài câu, liền treo điện thoại, cũng không đi vào, liền như vậy dựa ở cửa, ôm cánh tay, lẳng lặng nhìn cô.
Cô gái nhỏ miệng khép mở,một bên ghé vào bể cá lớn, một bên nghe di động không ngừng nói chuyện.
Hình như còn rất vui vẻ?
Thẩm Chi Châu không tiếng động cười cười, nhéo nhéo mũi, nghĩ đến bản thân cuối cùng thích một cô gái bất cẩn lại vô tâm, đến công ty kéo gần khoảng cách, thế mà còn có thể bị một con cá hút đi lực chú ý, gọi điện thoại cùng người khác bàn luận.
Đại khái lại qua hai phút, cô vẫn không phát hiện ra hắn.
Thẩm Chi Châu không thể nhịn được nữa, trực tiếp đi qua, ôm lấy cô từ phía sau, một tay ôm thắt lưng cô kéo vào trong lòng, tay kia mạnh mẽ kéo di động của cô, giúp cô ấn nút tắt máy.
Lạc Anh kinh hỉ quay đầu: "Làm sao anh lại đến đây —— "
Còn chưa nói hết câu, đã bị người đàn ông kéo cô, cúi người, ngăn chặn môi mềm mại.
Trước khi ra cửa, Lạc Anh đã đi tắm qua, giờ phút này hai người dựa vào thật sự gần, người đàn ông rõ ràng có thể ngửi được mùi sữa tắm quen thuộc trên cơ thể cô, sự sạch sẽ thanh thuần cùng mê hoặc của cô, làm cho người ta tức thời trầm mê.
Lạc Anh đi giày cao gót, chênh lệch chiều cao thu hẹp vài cm, khiến nụ hôn càng thuận tiện, trực tiếp bị khóa trong иgự¢ anh, cường thế nhúng chàm lời lẽ của cô.
Cho đến khi bị cô dùng răng khẽ cắn lưỡi, cảnh cáo nhỏ một phen, người đàn ông mới thích thú rút lui.
Lạc Anh trừng anh một cái, lấy gương kiểm tra lớp trang điểm chuẩn bị kỹ càng trước khi ra cửa để ăn ảnh hơn, son môi đã phai nhạt, cô lấy ra son môi tô lại.
Người đàn ông vuốt ve cằm cô, bị bắt làm cái giá hình người cầm gương cho cô.
"Vừa mới đi lên, thế nào không tìm anh trước?"
"Em đã đi tìm anh." Lạc Anh một bên trang điểm lại một bên mơ hồ không rõ nói.
"Hả?" Thẩm Chi Châu hiển nhiên không quá tin, " Anh thế nào không biết."
"Anh ở bên trong xem văn kiện rất nghiêm túc, anh đang làm việc, em đi vào cũng không có việc gì, chỉ biết quấy rầy anh, cho nên đến chỗ này chơi." Cô còn một bộ "Em có phải thật hiền lành thật săn sóc không", trang điểm xong, một đôi mắt sáng lấp lánh cong cong nhìn anh, chờ đợi khen ngợi.
Người đàn ông gõ đâu cô, Lạc Anh bĩu môi che đầu, nghe anh bình thản nói: "Lần sau trực tiếp tiến vào, không được như vậy."
"Vâng."
••••••
Hai người chưa ăn cơm trưa, trực tiếp hướng cục dân chính mà đi.
Vừa khéo là giữa trưa, cục dân chính không ai, tòa nhà nghiêm túc bình dị đứng sừng sững,biến thành bước ngoặt trong cuộc sống của mỗi người, có kết hôn, cũng có ly hôn, có vui vẻ, cũng có tiếc hận khổ sở.
Thẩm Chi Châu đưa Lạc Anh vào, gắt gao nắm lấy lòng bàn tay cô, ướt đẫm mồ hôi, mỗi bước chân đều rất nặng nề, trùng trùng ý thức trách nhiệm đè nặng trên vai anh, không lùi bước còn có chút chờ mong.
Đột nhiên, anh dừng bước chân, cả người đứng ở đó, bất động.
Lạc Anh không hiểu quay đầu nhìn anh: "Như thế nào?"
Anh như là đang làm ra quyết định trọng đại, đi về phía trước, cầm lấy tay cô, lại hỏi một lần: "Anh Đào, em đã suy nghĩ kĩ chưa? Em mới hai mươi tuổi..."
Lạc Anh ngước mắt nhìn anh, lông mi dày và dài như là một hàng cây quạt nhỏ càng không ngừng quạt quạt, cô cười cười đánh gãy nói: "Anh cũng biết em hai mươi tuổi. Em hai mươi tuổi, em biết bản thân đang làm cái gì, ai đối em tốt, em thích ai, em đều biết rõ."
"Thẩm Chi Châu." Cô nâng tay lên, vuốt lại mái tóc hỗn độn trước trán anh, lộ ra đôi mắt đen thâm thúy.
Thẩm Chi Châu: "Anh đây."
"Không cần cảm thấy hiện tại kết hôn là anh lợi dụng em, kết hôn luôn luôn là chuyện hai người, không tồn tại nói em bây giờ còn nhỏ, chính là lợi dụng em, hoặc là bởi vì nguyên nhân khác, anh cảm thấy có lỗi với em."
"..."
"Em nhớ được anh nói với em..." cô gái nhỏ thong thả đem ngón tay mở ra, đan xen giữa ngón tay anh, "Không cần ủy khuất cùng miễn cưỡng bản thân. Em luôn luôn đều nhớ được, cho nên, hiện tại hoặc là về sau, tất cả quyết định, em đều là cam tâm tình nguyện, không ủy khuất không miễn cưỡng."
Quá trình lĩnh chứng kết hôn rất nhanh, hoàn thành mẫu đơn, chụp ảnh trên cơ bản đều được hoàn thành.
Khí chất của Thẩm Chi Châu lạnh lùng, mặt anh rất ăn ảnh, Lạc Anh hoạt bát đáng yêu, cười tươi như hoa, đẹp trai xinh gái, chọc ánh mắt toàn bộ nhân viên công tác đều bị bọn họ hấp dẫn.
Phía dưới nghị luận ào ào, mấu chốt là cô gái nhìn cũng không lớn, cùng người đàn ông so sánh nho nhỏ một cái, cực hạn tương phản càng khiến người ta hâm mộ.
Lĩnh chứng xong, Lạc Anh đi ra đại sảnh, thở phào nhẹ nhõm, như là một giấc mơ.
Cô vậy mà thật sự cùng Thẩm Chi Châu kết hôn.
Thân phận hợp pháp được công nhận.
Hai người trầm mặc không nói, trên đường trở về đều mang tâm sự, ăn ý mười phần, ai cũng không có đánh vỡ trầm mặc.
Lạc Anh lấy giấy chứng nhận kết hôn trong túi ra tỉ mỉ xem xét, ngữ điệu mềm nhẹ, nhỏ giọng nói: "Thì ra giấy chứng nhận kết hôn trông như thế này, em chưa từng thấy giấy chứng nhận kết hôn trông như thế nào."
Người đàn ông duỗi tay tới, xoa xoa đầu cô, khóe môi khẽ giật giật.
Lạc Anh sợ anh không tin, lại thuật lại một lần: "Thật sự, thật sự. Ba mẹ em rất sớm liền ly hôn, em căn bản là chưa thấy qua giấy kết hôn của họ, nhưng mà, chúng ta kết hôn, chú Thẩm biết không?"
"Không biết."
"A?" Lạc Anh cảm giác có chút băn khoăn, khẩn trương hỏi, "Anh chưa nói cho chú biết sao? Có phải không tốt lắm không?"
"Ông ấy đã đoán được rồi, huống hồ ông ấy hiện tại cũng không có tâm tư quản chúng ta. Chờ mấy ngày nữa, chúng ta lại trở về ăn một bữa cơm."
"Được cứ vậy đi." Lạc Anh nhếch miệng cười, dùng sách đỏ che lại đôi môi xinh đẹp, cong mắt, vụng trộm nở nụ cười, không chút nào che giấu nói, "Hạnh phúc."
"Hả?" Người đàn ông nhíu mày, đến dưới lầu, anh đỗ xe không nói mội tiếng ôm cô từ ghế phụ lên đùi, nâng kính xe, gọi, "Anh Đào."
"Hả? Làm gì?" Lạc Anh ngồi ở trên đùi anh, giật giật, tìm tìm vị trí thoải mái để ngồi.
"Em có vẻ đã quên một việc."
"Cái gì vậy?" Lạc Anh ngơ ngác nhìn anh, một chốc không phản ứng lại, đợi anh cúi người, ở bên tai cô hô hai chữ kia, Lạc Anh mới hiểu, thính tai cũng dần dần đỏ lên.
Người đàn ông nâng hàm cô lên, cũng không ép buộc cô, chỉ là chậm rãi chờ đợi, ở bên môi cô hôn, hôn, thấy cô còn không nói, cắn cắn môi dưới của cô, từ từ nghiến lại.
Cô cuộn tròn trong lòng anh.
Cuối cùng, Lạc Anh chịu không nổi, cắn môi dưới, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp lại thanh nhã theo hàm răng cô, chậm rãi phát ra.
Thanh âm thật nhỏ, giống như mèo con.
"Ông, xã."
"Ngoan."