Tiếng xe máy ầm vang bên tai, Lạc Anh ôm thắt lưng Thẩm Chi Châu càng chặt.
Cùng với tiếng gió, giọng nói nhỏ nhẹ ghé vào tai anh thì thầm: "Thẩm Chi Châu."
"Có chuyện gì?"
" Những gì người phụ nữ kia vừa nói, anh ngàn vạn đừng để ở trong lòng..."
Người phụ nữ kia?
Thẩm Chi Châu lập tức hiểu rõ, bên môi nở một nụ cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: " Ừ. Anh không để ở trong lòng."
"Kỳ thực..." Lạc Anh bĩu môi nói, "Trong lòng em, chưa bao giờ coi thường anh, anh luôn luôn xuất sắc, mỗi người đều có lĩnh vực chuyên môn và sở thích riêng, chẳng qua lĩnh vực anh thích không được người công nhận. Không đúng, cũng không phải không được công nhận, chẳng qua người lớn có tư tưởng cổ hủ, anh đừng để ý bọn họ."
Thẩm Chi Châu sủng nịch cười cười, rất phối hợp lên tiếng trả lời: "Biết."
"..."
"Anh còn chưa đến nỗi tự ti như vậy, chỉ cần có em ở đây, anh vĩnh viễn đều vui vẻ."
"Em?" Lạc Anh giật mình cười, rõ ràng cao hứng không được, lại mạnh miệng nói, "Quên đi."
"..."
•••••
Thẩm Chi Châu đưa cô ra bờ sông.
Ở đó có chợ đêm náo nhệt, gió nhẹ, ban đêm mát mẻ.
Lạc Anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng lệch vai, bả vai gầy trắng nõn, bởi vì cúi đầu động tác biên độ quá lớn, cổ áo trễ xuống, lộ ra xương quai xanh, cùng với đường cong mềm mại của người phụ nữ dưới lớp vải mỏng.
Trên đường cái người còn rất nhiều, thỉnh thoảng có người liếc mắt lại đây.
Thẩm Chi Châu luôn cảm thấy cổ áo len có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, anh nhìn nó vài lần, không nhịn được đưa tay nâng cổ áo của cô lên cao.
Lạc Anh trừng lớn mắt, chất vấn anh: "Anh làm cái gì vậy?"
Thẩm Chi Châu liếm liếm môi, nhìn chằm chằm cô, hỏi: "Em không lạnh sao?"
"Không lạnh a." Lạc Anh cảm thấy anh hơi khó hiểu, lắc lắc đầu, chân thành nói, "Em cảm thấy rất ổn, bây giờ thời tiết này..."
Thiếu nữ lời nói còn chưa nói xong——
Người đàn ông cứng rắn cởi bỏ áo khoác của mình, khoát lên đầu vai cô, để cô mặc nó, còn thoáng khom lưng, cúi người, ngón tay cầm lấy khóa kéo, hướng lên trên lôi kéo, trực tiếp kéo đến đỉnh.
Lạc Anh: "Không còn gì để nói. Rất khó coi, đây là phối kiểu gì?"
"Anh cảm thấy đẹp mắt."
"..." Lạc Anh đầu óc cũng không tính là ngốc, một thoáng chốc, liền đại khái đoán được Thẩm Chi Châu làm như vậy có ý gì, lén lút trừng mắt, hoạt bát nói, "Vậy anh đúng là quê mùa."
Thẩm Chi Châu nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn cô: "Quê em cũng phải mặc cho anh."
"Em có nói không mặc đâu..." Lạc Anh nói nhỏ, đi giày cao gót, ngẩng mặt nhìn anh, giống như cao một chút, rốt cục có thể nhìn thẳng vào cằm của anh.
Nhận thức này khiến cô ngốc ngốc cao hứng vài giây.
Cô nheo lại mắt, hơi hơi nghiêng đầu, vừa muốn nói gì ——
Một người bán hàng rong nhỏ đẩy xe đi qua phía sau, những vết dầu nóng gần như văng khắp người Lạc Anh.
Thẩm Chi Châu một tay kéo cô qua, Lạc Anh chân lệch một chút, ngã vào trong lòng anh, gắt gao ôm lấy anh.
Ngửi thấy mùi vị quen thuộc, mùi thuốc lá hòa quyện với mùi bạc hà, trong hơi thở tràn ngập mùi ấm áp.
Trái tim giống như một con nai con, đập loạn nhịp, một chút một chút, bên tai yên lặng đỏ lên.
Người đàn ông nhỏ giọng hỏi: "Có sao không?"
Lạc Anh nhíu nhíu mày, khuôn mặt như khóc tang, ủy khuất ba ba nói: "Thẩm Chi Châu, em ngửi thấy, muốn ăn cánh gà và mực."
"..."
"Thẩm Chi Châu, chân em đau."
"..."
Thẩm Chi Châu thở dài, đỡ cô, bất lực hỏi: "Có thể đi không?"
"Em thử xem?"
Lạc Anh thử đi, mắt cá chân rất đau, tựa hồ còn sưng đỏ lên.
Vốn mang giày cao gót cũng đã đủ khó chịu, lúc này Lạc Anh cảm thấy như là đã cạn kiệt sức lực, khập khiễng bước đi.
Thời tiết u ám, chân trời hạ xuống một cơn mưa phùn, những giọt nước tí tách rơi trên mặt đất, có nhiều vệt nước nhỏ trong vắt.
Thẩm Chi Châu để Lạc Anh cởi giày, anh nhấc lên đôi giày cao gót của cô, đưa cô đến chỗ có thể trú mưa gần đó.
Sau đó, để cô ở lại,trở lại màn mưa một mình...
Lạc Anh kéo kéo tay áo anh, lo lắng hỏi: "Anh đi đâu?"
"Mua vài thứ." Anh cho cô một ánh mắt yên tâm, đôi mắt tối đen liếc lại, nói, "Ngay tại đối diện, rất nhanh. Chờ anh một chút."
"Ồ"
Lạc Anh ngẩn người, gật gật đầu, tầm mắt đuổi theo bóng lưng của anh mà đi.
Thấy anh đi đến một quán nướng, mua cánh gà nướng và mực cô muốn ăn, sau đó, lại đội mưa chạy vào một tiệm thuốc, trên tay nhiều hơn túi này nọ.
Thẩm Chi Châu trở lại bên người Lạc Anh, ngồi xổm xuống, để cô dựa vào lưng mình.
Lạc Anh đau lòng nhắc nhở: "Tóc anh ướt rồi."
"Để sau gội là được. Trước tiên tìm khách sạn ở gần đây, đêm nay chỉ sợ không thể về nhà."
Lạc Anh không biết nhớ tới cái gì, mẫn cảm hỏi: "Về nhà nào?"
"Nhà chúng ta."
"..."
Lạc Anh nhìn anh, nháy mắt mấy cái, mặt trở nên nóng bỏng.
Mặc kệ anh.
Gần đây có một khách sạn, không còn phòng đôi nữa, Thẩm Chi Châu thuê một phòng đơn, cõng Lạc Anh vào.
Buổi tối khuya, bóng đêm nồng đậm.
Người phụ nữ ở quầy lễ tân thấy một anh đẹp trai cao 1m8, lưng cõng một mỹ nữ phấn nộn nhu thuận, còn chuẩn bị đi vào phòng đơn, ào ào xấu hổ đỏ mặt, không nhịn xuống thấp giọng thảo luận, nhìn Lạc Anh với ánh mắt ghen tị.
Lạc Anh tiếp nhận những ánh mắt nóng rực, vùi đầu vào vai Thẩm Chi Châu, biết rõ còn cố hỏi: "Thẩm Chi Châu, tại sao họ lại cười?"
Người đàn ông nhướn mày, hỏi lại: "Em nói xem?"
"Em làm sao mà biết."
Vào phòng, Thẩm Chi Châu đặt Lạc Anh lên giường, chạm vào tấm nệm mềm mại thoải mái, cô nhất thời mặt đỏ lên.
Luôn có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Người đàn ông nheo lại mắt, thoáng nghiêng người, thân mình dựa gần vào cô, một tay đặt ở bên eo cô, nhẹ giọng nói: "Có lẽ là, nghĩ rằng anh muốn làm gì đó với em."
Lạc Anh tim dừng lại một nhịp, lui về sau, cảnh giác nói: " Anh muốn làm gì?"
"Em đang nói gì vậy?"
Thẩm Chi Châu đưa cho cô món nướng vừa mới mua, ngồi xổm xuống, bàn tay dày rộng xoa Ϧóþ chân cô.
Xúc cảm truyền đến trong lòng bàn tay, làn da bóng loáng nhẵn nhụi.
Anh nhẹ nhàng chạm vào chỗ sưng đỏ.
Lạc Anh hít một ngụm khí lạnh, "Tê" kêu lên: "Đau..."
"Vậy đừng nhúc nhích, anh xoa xoa cho em."
Lạc Anh nhìn người đàn ông nửa quỳ ở trên thảm, nhìn chằm chằm vào đôi chân sưng đỏ khó coi, xoa một ít dầu thuốc lên tay, mang hơi thở mát mẻ, ấn chân cho cô.
Mà cô, ngồi ở trên giường cắn cánh gà...
Lạc Anh cảm thấy giống như có chút không công bằng, khom lưng, đem cá mực đưa qua, hỏi: "Anh có muốn ăn không?"
Thẩm Chi Châu ngước mắt nhàn nhạt lườm cô một cái: "Không có tay. "
"Cũng đúng." Lạc Anh đồng ý gật gật đầu, để cá mực ở trên bàn bên cạnh, " Em giữ cho anh, đợi lát nữa anh lại ăn."
"Nhưng anh muốn ăn bây giờ."
Lạc Anh cũng đã để phần một nửa xong, anh đột nhiên lại bổ sung một câu.
Cô bé kinh ngạc: "Anh ăn làm sao? Anh đi rửa tay lại ăn đi, không cần xoa Ϧóþ, thực ra nó không còn đau nữa."
Anh cười cười: "Em đút cho anh."
"..."
Cô chậm chạp không có đáp lại, thậm chí còn cho anh ánh mắt nghi vấn.
Người đàn ông đương nhiên nói: "Đây không phải là những gì bạn gái nên làm sao?"
Bạn gái? Khi nào thì thành bạn gái?
"..." Lạc Anh trong lòng lộp bộp một tiếng, gò má bỗng chốc đỏ lên, tim đập gia tốc, thình thịch thình thịch.
Bị dọa đến nói chuyện đều lắp ba lắp bắp, "Anh đang nói cái gì? Ai là bạn gái anh?"
"Thế nào?" Thẩm Chi Châu hắng giọng, phảng phất như nói một chuyện rất bình thường, "Ôm cũng ôm qua, hôn cũng có thể hôn, còn không tính bạn gái, là cái gì?"
Lạc Anh tay nắm chặt, không biết nên phản bác thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói, "Vậy anh cũng chưa có hôn, cho nên không tính."
"Chưa hôn?" Thẩm Chi Châu nhướn mày, ngước mắt nhìn cô một cái, "Cho nên, em đang ám chỉ anh cái gì?"
Phòng yên tĩnh, không khí bỗng chở nên ái muội.
Người đàn ông thanh âm khàn khàn, hô hấp rất nặng, cả người nóng lên.
Lạc Anh nhìn ra điểm không thích hợp, lập tức rút chân về, trèo lên giường, cách xa anh, dùng chăn che lại bản thân, xấu hổ nói: "Không thể, không muốn, hiện tại không được. Em còn không chuẩn bị sẵn sàng..."
"..."
Sau đó, sợ anh cho rằng bản thân không thừa nhận, lại bổ sung câu, "Ít nhất cũng phải ngày mai đi?"
"Được rồi." Thẩm Chi Châu nhéo mũi cô, xoay người, đi vào phòng tắm tắm rửa.
••••
Sau khi tắm rửa xong, màn đêm thật sâu, tiếng chuông rạng sáng giờ phút này vang lên.
Lạc Anh nằm ở trên giường,yên tĩnh, đã ngủ.
Chăn che lại bụng cô, chiếc áo khoác cô đang mặc cũng bị cô cởi ra, tư thế ngủ quái dị, cổ áo len trượt xuống một chút, hai luồng mềm nhũn như ẩn như hiện.
Thẩm Chi Châu mắt nheo lại, anh cúi xuống với đôi mắt nặng nề, không vui dùng chăn che cho cô.
Cô bé xoay người, nâng tay xoa xoa khóe mắt, vỗ nhẹ vào anh, buồn ngủ ௱ôЛƓ lung mở miệng: "Làm gì? Tránh ra."
Thẩm Chi Châu không nói chuyện, nhìn khuôn mặt buồn ngủ của cô, vừa thơm vừa ngọt ngào, trầm mặc vài giây, đôi môi mỏng gợi lên một vòng cung vừa ôn nhu vừa lưu luyến cười, nhỏ giọng nỉ non: "Lạc Anh, hiện tại hình như là ngày thứ hai..."
"..." Lạc Anh không thế nào nghe rõ, chỉ biết là có người luôn luôn quấy nhiễu cô ngủ, phiền ૮ɦếƭ được, cô ngáp một cái, không để ý.
"Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Cái gì... Cái quỷ gì?
Lạc Anh buồn ngủ không chịu được, lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, cuối cùng cũng không biết bản thân rốt cuộc đang làm gì.
Cảm thấy rất nóng, đem chăn đá văng ra.
Người đàn ông mắt tối sầm lại, đi qua.
Nhìn chằm chằm đôi môi anh đào phấn nộn của cô, đang muốn hôn lên, đột nhiên vòng vo một phương hướng, đôi môi mềm mại lại ướƭ áƭ trực tiếp in lên trán no đủ trắng nõn của cô.
Xúc cảm ấm áp mãnh liệt.
Cô theo bản năng thanh tỉnh, trừng lớn mắt, lông mi mềm mại khẽ run, nhăn lại mày, tay để ở иgự¢ anh, nghĩ đẩy anh ra.
" Ưm—— anh làm gì? Anh đánh lén!"
"Đừng nhúc nhích."
Tay Lạc Anh bị anh đè lại, đặt ở đỉnh đầu.
Người đàn ông giọng nói khàn khàn, tựa hồ cảm thấy hôn không đủ, lại lần nữa hôn xuống.
Cô nhẹ nhàng giãy dụa, như thể sắp khóc, giọng cô hầu như không thể nghe thấy: "Thẩm Chi Châu, em...anh đừng..."
Lời còn chưa nói hết, môi đã bị ngăn chặn, đầu lưỡi hướng vào trong, xẹt qua hàm răng cô, nhẹ nhàng ʍúŧ đầu lưỡi cô, hơi thở nam tính ấm áp mềm mại lại mãnh liệt nháy mắt chiếm lấy cảm quan của cô.
Lạc Anh nhắm mắt lại.
♡♡♡♡♡
Cuối cùng cũng hôn rồi:)