Lạc Anh theo bản năng phản bác: "Không phải ai cũng giống như anh, không biết xấu hổ!"
"Anh không biết xấu hổ?"
Lạc Anh ánh mắt sáng lấp lánh, gật gật đầu.
Thẩm Chi Châu hạ mắt nhìn cô vài lần, ngữ khí sủng nịnh cùng bất đắc dĩ, "Được, anh không biết xấu hổ."
•••••••
Trong nháy mắt, một tháng đi qua.
Lạc Anh nghe điện thoại của ông ngoại, trong điện thoại ông giọng có chút khàn khàn, hơi khô, cùng với ho khan.
Lạc Anh phát hiện không đúng, lập tức liền hỏi: "Ông, người làm sao vậy? Người không thoải mái sao?"
"Không có, không có." Ông cười nói, "Ông gọi điện thoại đến, chính là muốn cho cháu biết, mẹ cháu về nước."
Lạc Anh có chút không thể tin được: "Về nước? Bà ấy đâu? Bà ở nhà sao?"
Ông nói: "Không ở, vừa mới đến đây một chuyến, lập tức đi rồi. Hiện tại cũng không biết đi đâu..."
"Đến một chuyến, rời đi?" Lạc Anh châm chọc câu môi, cười nhạo hạ, "Còn có, cái gì kêu không biết đi đâu a? Bà ấy đi đâu, ông không biết sao? Bà ấy là con gái người, ông ngoại."
"..."
"Hai người chúng ta, tại sao phải nhìn mặt bà ta mà sống? Nói trắng ra, bà ấy nhiều năm như vậy, có quan tâm chúng ta sao? Bà ấy xứng trở về sao?"
"Lạc Anh!"
Ông tức giận đến gầm nhẹ với cô một tiếng, "Mặc kệ thế nào, nó cũng là mẹ cháu, ông ngoại không có khả năng quản cháu cả đời, nó là chỗ dựa duy nhất của cháu."
"Cháu không cần thiết cái gì dựa vào, cháu có thể chiếu cố tốt bản thân."
Lạc Anh treo điện thoại, ngồi ở sofa, cằm vùi vào trong đầu gối, sững sờ, cả người giống như mèo dựng lông, thấy thế nào cũng khó chịu.
Thẩm Chi Châu đi qua, vuốt tóc cô: "Như thế nào?"
"Còn thế nào?" Lạc Anh khẽ hừ một tiếng, "Bị bà già chọc giận."
"Làm gì có ai nói mẹ mình như vậy?" Thẩm Chi Châu bất đắc dĩ nói, "Về sau có cơ hội gặp mặt, cùng cô nói chuyện thật tốt."
Lạc Anh ngước mắt lên, hung dữ trừng anh: "Thế nào ngay cả anh cũng thay bà ấy nói chuyện?"
"Không có thay cô nói chuyện, sợ em về sau hối hận." Thẩm Chi Châu rót chén nước, cho cô uống, "Nếu về sau gặp mặt, liền cẩn thận nói chuyện, dù sao như chân với tay, cô có cái gì khổ sở, em khẳng định cũng sẽ thay cô khổ sở, muốn không có khổ sở, lại khác nói..."
Lạc Anh bĩu môi, không nghĩ lại cùng anh thảo luận chuyện này.
Cô thu liễm cảm xúc, phút chốc nghiêng đầu, đột nhiên đặt câu hỏi: "Anh sắp thi đấu hả?"
"Tuần sau." Thẩm Chi Châu thản nhiên nói.
"Đi đâu thi? Đi bao lâu?"
"Rất xa, đế đô. Mất khoảng hai tuần lễ trở về." Thẩm Chi Châu nhìn chằm chằm cô, đáy mắt tràn ra ý cười, "Thế nào? Anh còn chưa có đi, liền luyến tiếc anh hả?"
Người đàn ông nói trắng ra, làm Lạc Anh cả kinh.
Cô gắt giọng: "Ai luyến tiếc anh? Anh giữ chút mặt mũi đi được không?"
"Lạc Anh."
Người đàn ông bỗng nhiên nghiêm túc đứng lên, thoáng nghiêng người, đôi mắt đen nhìn cô hai giây, cúi xuống, nói, "Còn nhớ, anh nói gì với em vào ngày tuyết rơi không?"
Ngày tuyết rơi đó... Nói gì đó
Lạc Anh đơn giản nhớ lại một chút, không vài giây, liền biết anh là chỉ vài câu kia.
Lúc đó, gió đêm phơ phất, tuyết đầu mùa bay tán loạn.
Anh khom lưng đứng ở trước mặt cô, ôn nhu ẩn tình hỏi:
—— Bé con, trưởng thành có muốn yêu đương không?
—— hoặc là nói, có nghĩ muốn yêu đương không?
—— Anh trai, được không?
Nhưng là, ngày đó Lạc Anh cũng không có cho anh đáp án.
Thẩm Chi Châu hầu kết cao thấp lăn lộn, ở trong đêm tối, không hiểu được có hơi thở nam tính mạnh mẽ xâm lược.
Anh còn nhìn chằm chằm cô, cũng không mang bất cứ cảm giác áp bách gì, nhếch môi,vô cùng ôn nhu mở miệng: "Thế nào? Thật sự nghĩ anh say?"
"..."
"Tửu lượng của anh không kém như vậy."
"..."
"Tất cả mọi thứ, vẫn còn trong trí nhớ."
Lạc Anh sợ run vài giây, lại biến trở về lúc ấy không biết làm sao, nhưng khác với trước, rõ ràng đã không sợ hãi nữa, thậm chí còn dám đón nhận ánh mắt của Thẩm Chi Châu.
Nhìn anh, châm chước vài cái, môi hồng khẽ nhễch, mở miệng: "Em... em..."
Thẩm Chi Châu sợ nghe được đáp án không tốt, ảnh hưởng trận đấu, giành nói: "Không cần trả lời ngay, anh trai còn có thể chờ, chờ trận đấu kết thúc, em lại nói với anh."
Lạc Anh ngậm miệng, cô không biết bản thân có câu trả lời trong lòng không, nhưng vừa mới cô theo bản năng mở miệng, chuẩn bị thốt ra lời nói, ngay cả chính cô cũng bị phát hoảng.
"Trận đấu kết thúc sao?" Cô thử thăm dò hỏi một câu.
"Ừ." Thẩm Chi Châu nở nụ cười, trở về phòng, sờ sờ đầu cô, thong thả nói, "Vốn không nghĩ nhanh như vậy nhắc tới việc kia, nhưng mà cô gái mình thích mỗi ngày ở nhà của mình lắc lư, lại không thể hôn hôn ôm ôm, có chút khó chịu."
"..."
Lạc Anh xấu hổ đến không muốn nói, cũng lười phản bác anh, ôm lỗ tai, không thích nghe, nhanh chóng đi trở về phòng.
Oành một tiếng.
Lực lớn đóng sầm cửa phòng.
Lạc Anh đem dép lê đá rơi xuống, trèo lên giường, nghiến răng, chăn che qua mặt, liên tục lăn vài vòng, kích động một hồi lâu, mặt đều đỏ.
Chỉ chừa một đôi mắt xinh đẹp, vẫn không thể bình tĩnh.
Vì sao...
Vì sao...
Vì sao!!!!
Cuối cùng rốt cuộc là vì sao!!!!
Anh luôn có thể bình tĩnh nói một số câu không thể giải thích, không cần vài giây, liền đem cô biến thành mặt đỏ tai hồng, xấu hổ, giận dữ muốn ૮ɦếƭ.
Thật là ma quỷ!!!
Uyển Vưu tan tầm nhàm chán, phát Wechat cùng Lạc Anh nói chuyện phiếm, hai cô gái nói nói lại nói lên người Thẩm Chi Châu.
Uyển Vưu một bộ bát quái, hỏi: [ Mày làm bánh đậu đỏ cho anh ấy chưa? ]
Lạc Anh: [ làm. ]
Uyển Vưu: [ thế nào? Anh ấy có nói gì không? Có phải rất vui vẻ không? ]
Uyển Vưu: [ Nhiều ngày trôi qua như vậy, hai người liền không có một điểm tiến triển? ]
Tiến triển?
Lạc Anh nghĩ lại một chút tình huống ngày đó, thật sự là rất khó hiểu, không muốn nghĩ.
Lạc Anh muốn thoát khỏi chủ đề này, tùy tiện trả lời một câu: [ Hình như là không có. ]
Uyển Vưu như là bị tức ૮ɦếƭ: [ sao lại thế này? Không phải chứ, hai người cũng quá lằng nhằng đi ]
Lạc Anh: [??? ]
Lạc Anh: [ cùng lằng nhằng có quan hệ gì? ]
Uyển vưu: [ Rõ ràng là thích nhau, làm gì kéo dài như vậy? Ngay cả người ngoài cuộc như tao cũng gấp thay có biết không? ]
Uyển Vưu: [ Mày đừng nói với tao, mày đối với anh ấy không có hứng thú! Mày cho là tao sẽ tin sao? ]
Lạc Anh: [... ]
Lạc Anh ô mặt, đều rõ ràng như vậy sao?
Uyển Vưu: [ tao mà là mày, tao liền trực tiếp đi tỏ tình, sợ cái gì? Trên mạng không phải là có cái video sao? Tao nghĩ mặc một chiếc váy xinh đẹp, uống chút rượu, lung lay thoáng động bổ nhào vào trong lòng người ta, hỏi người ta có thích tao hay không, người ta nếu trả lời không thích, tao liền cầm chai đập hắn. ]
Lạc Anh: [... ]
Lạc Anh: [ thực xin lỗi, tao dị ứng cồn. ]
Uyển vưu: [... ]
•••••
Mặc dù nói đùa, nhưng ban đêm trước khi đi ngủ, Lạc Anh vẫn là nghiêm túc cẩn thận suy tư một chút, tình cảm của bản thân đối với Thẩm Chi Châu.
Suy nghĩ một đêm, không biết có phải nghĩ thông suốt không...
Giống như không biết khi nào thì bắt đầu, cô cùng anh trong lúc đó rất trong sáng, chỉ coi anh thành bạn bè hoặc là anh trai, còn có một chút thay đổi.
Thích nhìn anh cười, thích anh đi cùng mình,khi không vui, cũng thích cùng anh oán giận, nói cho anh biết, làm cho anh an ủi.
Thậm chí, nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác thân cận, một cỗ dấm chua nồng nhiệt đánh úp lại, không thể giải thích tức giận, khó chịu.
Còn luôn là bị anh nói một hai câu liền đỏ mặt...
Cô cũng không biết đây rốt cuộc có tính là thích không.
Nếu là tính, kia chắc là đúng đi.
Thẩm Chi Châu đi ngày đó, vừa khéo là cuối tuần.
Lạc Anh sớm rời giường, ngồi xếp bằng ngồi trên sofa, theo dõi anh chậm rãi sửa sang lại hành lý, một bên cầm ly nước uống, một bên châm chọc: "Anh buổi tối làm gì không thu dọn a? Trước khi ra cửa mới thu dọn."
Người đàn ông bận rộn rất nhiều, ngước mắt liếc nhìn cô một cái, bình tĩnh giải thích nói: "Lười. Ngày hôm qua huấn luyện đến rất muộn."
"A, đúng." Lạc Anh gật gật đầu, "Anh gần đây giống như đều rất trễ mới trở về, các anh câu lạc bộ không có phòng ngủ sao? Tất cả đội viên đều là huấn luyện xong chạy về nhà ngủ?"
"Có phòng ngủ."
"Anh là Pluto ôi, khẳng định có phòng ngủ riêng đi? Vậy anh vì sao..." Lạc Anh nói một nửa, đột nhiên dừng lại, lời nói sắp sửa thốt ra nuốt trở vào.
Cảm giác có chút lấy đá đập chân mình
Thẩm Chi Châu ngừng động tác trên tay, đứng lên, nhìn chằm chằm cô nửa ngày, trực tiếp hỏi: "Em hi vọng anh ở trong phòng ngủ?"
"Không có..." Lạc Anh cúi đầu, như là đứa nhỏ làm sai chuyện, không dám nhìn anh, lại muốn nói ra suy nghĩ thật của mình, "Em nghĩ anh trở về. Nhưng là, em sợ anh sẽ rất mệt..."
"Không mệt." Người đàn ông theo bản năng mở miệng, không mang theo một chút do dự.
Lạc Anh nhất thời không phản ứng lại: "Hả?"
Anh hướng cô cười, gằn từng tiếng, nói được cực kỳ rõ ràng: "Không mệt. Không nhìn thấy em, mới mệt."
Lạc Anh tim đập nhoáng lên một cái, mặt trắng nõn nhiễm lên một tầng đỏ ửng, lỗ tai nóng hừng hực.
Đôi mắt dưới lông mi dày tràn ra ý cười.
Hôm nay trời không lạnh lắm.
Thẩm Chi Châu mặc áo hoodie, quần đen dài, mang theo khẩu trang, chỉ lộ một đôi mắt đẹp, liền ra cửa.
Đôi mắt anh hẹp dài, con ngươi tối như mực, ở dưới ánh mặt trời dịu nhẹ, lộ ra một cỗ câu nhân.
Lạc Anh đưa anh ra cửa, dắt tay áo của anh, đi chậm rì rì.
Bên ngoài ngừng một chiếc xe bảo mẫu màu trắng tinh.
Trên xe Hoàng mao vươn đầu ra ngoài, chuẩn bị di chuyển, hô lớn: "Lão đại!!! Lên xe!!!"
Thú Thú đá hắn một cước: "Kêu cái rắm! Không nhìn thấy đôi vợ chồng nhỏ có chuyện muốn nói sao?"
Đản Đản ngạc nhiên suýt nữa rơi bánh mì trong tay: "Đôi vợ chồng nhỏ?"
Thú Thú nhíu mày, nhìn phía ngoài cửa xe: "Ông xem."
Lạc Anh nghe thấy được trong xe vài thành viên trong đội không đứng đắn chế nhạo, mặt bánh bao nhất thời đỏ lên.
Thẩm Chi Châu đem mũ đen đội lên, chống đầu gối, khom lưng nhìn thẳng cô, che đội viên phía sau, từ từ mở miệng: "Bé con, anh phải đi rồi?"
Lạc Anh chớp mắt, tuy có chút lưỡng lự, nhưng vẫn là đặc biệt ngoan gật đầu, "Ừ" một tiếng: "Chú ý an toàn nha, thi đấu cố lên."
"Anh sẽ đi hai tuần." Anh hạ mắt, đè nặng cổ họng, ngữ khí chậm rì rì.
Lạc Anh không biết là có phải là mình xuất hiện ảo giác không, vậy mà cảm thấy Thẩm Chi Châu đang làm nũng.
"Em biết a."
"Em liền..." Anh trầm mặc vài giây, câu môi, tựa tiếu phi tiếu nói, "... Không tỏ vẻ gì sao?"
"Tỏ vẻ?" Lạc Anh một mặt mờ mịt, "Cái gì a?"
"Bản thân muốn."
"Em không biết..."
Lạc Anh cắn môi dưới, chớp mắt, có chút làm không được, cũng không thể tưởng được có cái gì tỏ vẻ, nhưng lại cảm thấy anh thật đáng thương, như là cậu bé không ai quan tâm không ai yêu, khao khát người mình thích chú ý.
Thẩm Chi Châu tựa hồ có chút tức giận, không tiếng động cười cười, chuẩn bị đứng dậy rời đi: "Không biết liền thôi."
Chỉ là, anh tiếng nói vừa dứt, Lạc Anh liền vươn tay ra, ôm lấy cổ anh, không cho anh đứng lên, cơ thể mềm mại vươn lên, mặt chôn ở đầu vai anh, ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: "Anh trước chớ đi... Như vậy có thể chứ?"
Trong nháy mắt không nghĩ tới đã ôm nhau, Hoàng mao nằm trong xe kêu vài tiếng: "Lão đại định ngâm ở đây hả?"
Đản đản: "Ôm!"
Thẩm Chi Châu vươn hai tay quanh eo Lạc Anh, kéo càng chặt hơn, ngửi mùi thơm sữa ngọt nhẹ trên người cô, khóe miệng không nhịn được nâng, cằm để ở bờ vai cô, mềm giọng nói: "Anh đào, thực ngoan..."
Không biết ôm bao lâu,giống như qua thế kỷ dài,lại giống như chỉ qua vài giây.
Lạc Anh mặt đỏ tai hồng đem mặt chôn trên người anh, thanh âm ôn nhu hỏi: "Đã được chưa? Anh rất cao, em kiễng chân rất mệt a."
"Còn chưa có ôm đủ, kiên trì một lát, được không?"
Lạc Anh liếm liếm môi, tiếng trầm nói: "Vậy anh nhanh chút."
Thẩm Chi Châu không nghĩ buông cô ra, nhưng lại không thể không buông, anh ngồi xổm xuống, nhéo nhéo mặt cô, thật nghiêm cẩn nói: "Anh thật sự đi."
Lạc Anh không dám nhìn anh: "Anh mau đi đi, bọn họ đều đang đợi anh."
Thẩm Chi Châu đối người phía sau ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đem lời chưa nói xong nói hết ra: "Lạc Anh, chờ anh trở lại, khả năng ôm cũng không đủ. Đến lúc đó, làm sao bây giờ a?"
Lạc Anh có chút thất thần, nhất thời không phản ứng lại.
Dừng vài giây, anh sờ sờ khóe miệng cô, nói thẳng ra: "... Muốn hôn em."
Lạc Anh sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại, đánh hắn: "Có bệnh a! Anh thật phiền a, làm sao anh phiền như vậy!"
Anh bắt lấy tay cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng, nghiêm cẩn hỏi: "Nói với anh, được không?"
Lạc Anh nghĩ gật đầu, nhưng lại có chút làm không được, nội tâm do dự thật lâu, đều không biết nên trả lời thế nào.
Cả người có chút không biết làm sao, suýt nữa bật khóc.
Thẩm Chi Châu kỳ thực cũng không có bao nhiêu phần thắng, anh sở dĩ hỏi như vậy, là sợ nửa tháng không thấy, tiểu hồ ly nhà anh nói không chừng đã bị tên đẹp trai nào trong trường bắt cóc mất.
Nếu không phải là cô cần phải lên lớp, thật muốn đem cô cất vào trong túi, cùng mang đi trận đấu.
Ngay tại lúc anh chuẩn bị buông tha cho ——
Tiểu hồ ly tinh cắn môi, chậm rì rì mở miệng, ấp úng nói: "Anh thắng, là có thể..."
Chỉ cần anh đứng vị trí đầu, là có thể...
Thẩm Chi Châu bắt lấy tay cô, nắm chặt vài phần, trái tim đập dữ dội, cả người nhiệt huyết trong nháy mắt này đều bị cô kích phát xuất ra.
Hầu kết lăn lộn, kém chút nữa cười ra tiếng, nhưng vẫn là khống chế tốt cảm xúc, cúi đầu khàn khàn hỏi: "Thật sự?"
"Ừ."
"Được. Em nói, đừng đổi ý."
"Sẽ không."
"Ngoan, chờ anh trở lại."