Lạc Anh phản ứng cực nhanh, phát hiện tình huống không đúng, cửa chỉ mở một nửa, đã bị cô nhanh chóng kéo về, đóng cửa.
Trái tim nhảy kịch liệt, sắp theo cổ họng vọt ra ngoài.
Cô giống như kẻ trộm, nhanh chóng chạy về phòng, đóng cửa lại, cả người dựa vào cửa.
Bắt buộc bản thân tỉnh táo lại.
Vừa mới...
Vừa mới...
Đã xảy ra chuyện gì...
•••••
Lạc Anh không dám nghĩ lại, nhưng không thể phủ nhận là, tuy rằng chỉ có gần hai giây, nhưng cái gì không nên nhìn thấy cũng đã nhìn thấy. TAT
Bờ vai rộng,vòng eo hẹp, đôi chân dài, đường cong tuyệt đẹp trên bụng...
Cùng với,...
Ai.
Quên đi.
Lần đầu tiên cô gặp sự việc xấu hổ như vậy, thậm chí đều không biết về sau nên đối mặt với anh như nào.
Cô bé trong phòng, đôi tai đỏ như con thỏ bị nhéo lỗ tai.
Cô hối hận che lỗ tai ngồi xổm phía sau cửa, cả người giống như bị nướng chín.
Nghĩ tới nghĩ lui, đều không biết nên làm cái gì bây giờ...
Kết quả, không tới vài phút, Thẩm Chi Châu liền lau khô thân mình,mặc quần vào, một bên vừa chà tóc một bên đi ra phòng tắm.
Hắn nhớ tới chuyện vừa rồi, liếm liếm môi, đi đến trước cửa phòng Lạc Anh, giơ tay lên không trung, do dự vài giây, cuối cùng vẫn gõ nhẹ hai tiếng.
Lạc Anh dựa vào ván cửa, có thể cảm nhận rõ ràng độ mạnh yếu của tiếng gõ.
Cô không để ý.
Người đàn ông lại gõ cửa hai lần, lần này lực tăng thêm không ít, tiếng đập cửa giòn giã như bùa đòi mạng sau lưng Lạc Anh, làm cô xấu hổ muốn ૮ɦếƭ, nghĩ lập tức tìm một cái lỗ chui xuống.
"Lạc Anh, đi ra."
Thẩm Chi Châu kiên nhẫn, bình tĩnh kêu một tiếng.
"..."
Lạc Anh chuẩn bị trong lòng thật lâu, cắn răng, thử vặn tay nắm, mở ra một khe cửa nhỏ.
Giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, theo trong khe cửa nhẹ nhàng phát ra.
"Làm gì?"
"..." Thẩm Chi Châu tức đến bật cười, " Em tính toán, về sau đều gặp anh như vậy?"
Lạc Anh nuốt nuốt nước bọt: "Ít nhất hiện tại không muốn gặp anh."
Lạc Anh thay đổi cái từ, kỳ thực là, không dám gặp anh...
Thẩm Chi Châu đem khăn lông trên đầu kéo xuống, ném sang bên cạnh, giọng nói lạnh lùng cắt ngang sự yên tĩnh: " Cuối cùng là anh sai à?"
"Không phải là anh sai." Lạc Anh nhỏ giọng nói, "Là em sai, là em không cẩn thận..."
"Em không phải là muốn đi toilet? Muốn nhịn một đêm a?" Thẩm Chi Châu bất đắc dĩ nói.
Cũng đúng...
Lạc Anh cắn cắn môi, kỳ thực cô cũng thực vội, hơn nữa bụng ẩn ẩn đau, hại cô phải hạ thấp eo, nếu lại không đi thay băng vệ sinh, hậu quả khó có thể tưởng tượng.
"Em ra ngoài đây."
"Ừ."
"Không phải chứ." Lạc Anh đột nhiên ý thức được cái gì, "Anh làm gì luôn đứng ngoài cửa, chờ em đi ra vậy?"
Lạc Anh còn chưa nói hết câu, tay đã theo bản năng lại mở ra thêm một chút, kết quả, còn chưa có đến một nửa.
Phanh một tiếng.
Lại đóng lại.
Lạc Anh tức đến nỗi không muốn nói chuyện: "Anh anh anh... Làm gì không mặc quần áo? Mau mặc áo vào!"
Thẩm Chi Châu để trần thân trên đứng ngoài của, căn bản không hề kiêng dè, thân cao chân dài, đỉnh đạc đứng ở đó.
Trên người anh quanh quẩn hương sữa tắm sạch sẽ, không có lúc nào là không nhắc nhở Lạc Anh chuyện gì vừa xảy ra vài phút trước.
"Dù sao đều xem qua, khác nhau ở chỗ nào?"
Thẩm Chi Châu cũng không quản cô, đi đến phòng bếp, lấy ra bánh đậu đỏ vừa phát hiện, vừa ăn vừa hỏi, "Bánh đậu đỏ, là em làm sao?"
Bề ngoài không đẹp lắm, nhưng ăn cũng khá ngon.
Cô bé không lên tiếng.
Thẩm Chi Châu ăn xong bánh đậu đỏ, mặc áo vào, bất đắc dĩ nói: "Anh không đứng ở đấy nữa. Em không đi toilet sao?"
Qua vài phút.
Thật sự là nghẹn đến không được.
Cô bé giống như con chuột, đột nhiên chạy ra khỏi phòng, chạy vào toilet, oành một tiếng, đóng cửa toilet, hơn nữa mơ hồ truyền đến âm thanh khóa cửa.
Lạc Anh mặt đỏ lên, hít sâu một hơi, bắt buộc bản thân trấn định lại, trước đem quần ngủ cùng ҨЦầЛ ŁóŤ cởi, nhìn xem có phải là đến kỳ không.
Quả nhiên, như cô dự đoán, mặt trên nhiễm một đám lớn đỏ tươi, cùng với quần ngủ cũng dính một chút.
Diện tích không lớn, lại rất dễ thấy.
Lạc Anh ảo não cắn môi dưới, trầm mặc một lát.
Cô lúc chạy ra khỏi phòng, không nghĩ nhiều lắm, cũng không có đem ҨЦầЛ ŁóŤ cùng quần ngủ sạch sẽ mang vào.
Lúc này, rơi vào tình huống khó xử, nhìn quần bẩn, căn bản không biết làm thế nào mới tốt.
Ra ngoài một lần nữa?
Nếu như bị anh thấy một mảnh đỏ, không phải rất xấu hổ sao?
Nhưng mà không ra thì sao giờ?
Cô có chút sụp đổ.
Vội vàng, dán băng vệ sinh lên,rồi chạy nhanh ra khỏi toilet, trong lúc vô tình chạm phải tầm mắt anh, Lạc Anh không để ý hắn, tư thế kỳ quái lại quái dị nghiêng thân, nhanh chóng chạy vào phòng.
Tìm ra ҨЦầЛ ŁóŤ cùng quần ngủ sạch sẽ, cuốn thành một cục, mắt sáng rực, lại chạy ra ngoài.
Thẩm Chi Châu nhìn chằm chằm vào một loạt hành vi kỳ kỳ quái quái của cô, không biết cô đang làm gì.
Lạc Anh trước đem quần thay xong, đem quần bẩn bỏ vào trong chậu, đổ bột giặt, ngâm một lát rồi bắt đầu chà xát.
Thẩm Chi Châu thấy cô chậm chạp không đi ra, lo lắng hỏi: "Lạc Anh."
"..."
"Lạc Anh, em đang tắm hả?"
Tắm cái gì mà tắm?
Lạc Anh không nói gì.
"Không tắm."
"Vậy em đang làm gì vậy? Không thoải mái?"
Lạc Anh giặt quần, lại qua một lần nước trong, vắt khô, chậm rì rì đáp: "Có chút không thoải mái, em không sao. Đừng lo, anh không mệt sao? Huấn luyện về trễ như vậy, còn không ngủ?"
"Được rồi, em không có việc gì thì tốt." Thẩm Chi Châu cũng có chút mệt mỏi, quả thật không tinh lực lại trêu chọc cô, "Đi ngủ sớm một chút, đừng quá muộn."
Xoay người, trở về phòng.
•••••
Mấy ngày kế tiếp.
Lạc Anh thái độ đều khác thường, đều sẽ cố ý vô tình tránh đi anh, tránh tiếp xúc với anh, nhất là nhìn thẳng vào anh.
Chỉ cần không phải chuyện rất trọng yếu, cô đều sẽ không nói chuyện trước với anh.
Cho đến buổi tối một ngày nào đó ——
Lạc Anh ở phòng tắm giặt cái váy mới, đổ bột giặt, thô thô chà xát vài cái, tính dùng nước rửa sạch.
Khi vặn vòi, phát hiện căn bản là không có nước chảy xuống, ngược lại mặt bên của vòi nước, một chút một chút nước nhỏ ra.
... Kỳ quái.
Lạc Anh nghi ngờ đóng vòi, phát hiện không có còn giọt nào nữa.
Lại mở vòi ra, nước nhỏ ra gia tăng chút, dòng nước nhanh hơn.
Lạc Anh yên lặng nói thầm: "... hình như vòi nước hỏng rồi."
Cô vươn ngón tay ra xoa xoa chỗ bị rò rỉ, phịch một tiếng, giống như vòi phun nước, bắn tung tóe.
Nếu không phải là cô trốn kịp, hiện tại đã bị ướt sũng.
Lúc này, Thẩm Chi Châu gõ cửa, hỏi câu: "Em xong chưa?"
Lạc Anh không nói chuyện, cố gắng sửa cái vòi hỏng.
Nhưng mà, càng làm càng hỏng.
Người đàn ông ngoài cửa thúc giục nói: " Anh đi vệ sinh xong lại giặt."
"..."
"Nhanh chút!"
"..."
Vội như vậy, vội đi đầu thai à.
Lạc Anh "A" một tiếng, đem vòi nước tắt đi, nước văng tung tóe cũng vì vậy dừng lại.
Cô nhẹ nhàng thở ra, kéo cửa ra, đi ra ngoài.
Chạm vào tầm mắt anh giữa không trung, lại nhanh chóng di chuyển.
Cọ cọ tay, không biết có nên nói cho anh biết vòi nước bị hỏng không.
Chỉ là, cô mới vừa mới nói hai chữ: "Cái kia..."
Thẩm Chi Châu liếc cô một cái, giống như rất vội, bước thật nhanh vào toilet, còn đóng cửa lại.
Trước khi đóng, anh còn lẩm bẩm: "Thế nào lại cằn nhằn như vậy?"
Ai cằn nhằn...?
Lạc Anh tức giận đến nỗi không muốn để ý anh, đại nhân không chấp tiểu nhân, ngồi chờ trên sofa.
Cô vừa mới đi vài bước, còn chưa đi xa, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ống nước cùng tiếng nước phun ra, so với cô vừa mới tạo ra còn muốn vang hơn.
Chắc là hỏng càng triệt để...
Cũng không biết, anh thế nào.
Lạc Anh đứng tại chỗ, không hiểu có chút đồng tình, bả vai khẽ giật, khóe miệng nhịn không được điên cuồng giơ lên, cười trộm.
Bên trong người đàn ông nén giận, bất đắc dĩ kêu: "Lạc Anh!!!!"
"..." Lạc Anh nghe ra tức giận, suy đoán bên trong tình thế hẳn là rất không ổn, cô nỗ lực nghẹn cười hỏi, "Làm gì? Anh làm sao vậy?"
"Vòi nước vỡ, đem thùng dụng cụ trong phòng khách lấy lại đây."
Lạc Anh "A" một tiếng, kinh ngạc nói: "Vòi nước vỡ? Thế nào đột nhiên liền vỡ?"
Bên trong "Chậc" một tiếng, hơi có chút không kiên nhẫn: "Đừng cười trộm, anh đều nghe thấy em cười. Vòi nước vỡ, em không biết?"
"... Ai cười đâu?" Lạc Anh quyệt quyệt miệng, chạy tới trong ngăn tủ tìm thùng dụng cụ, thật sự là quá nặng, lại chạy đến hỏi anh, "Anh muốn dùng cái gì?"
"Trước đem cờ-lê, băng dính, mỏ lết lấy đến."
"... A."
Lạc Anh ngoan ngoãn lấy cho anh, đưa qua khe cửa nhỏ, tinh mắt thấy tóc Thẩm Chi Châu ẩm ướt, tí tách, tí tách, theo gò má và hàm rơi xuống sàn.
Anh tùy ý lấy tay xoa xoa, động tác sạch sẽ lưu loát, mang theo hơi thở nam tính.
Có vài giọt nước bắn lên người Lạc Anh, cô nhăn lại mày: "Anh làm văng lên người em..."
"Tìm em tính sổ sau!"
"..."
Lạc Anh thè lưỡi, ૮ɦếƭ cũng không nhận, nhưng xuất phát từ áy náy, vẫn đứng ở cửa toilet, nhìn xem có giúp được gì cho Thẩm Chi Châu không.
Thẩm Chi Châu ở bên trong sửa đại khái hơn mười phút, tiếng nước dần dần ngừng.
Lạc Anh quan tâm hỏi một câu: "Sửa được chưa?"
"Tạm rồi."
"Làm sao anh lợi hại như vậy a? Còn có thể sửa vòi nước."
"Tùy tiện làm, ngày mai lại gọi người đến sửa lần nữa."
"A, em trở về làm bài tập."
Lạc Anh thấy không còn chuyện gì, sờ sờ cái mũi, xoay người trở về phòng.
Bên trong lại truyền đến một tiếng khàn khàn: "Chờ một chút."
Lạc Anh nghi hoặc xoay người, đến gần một chút hỏi: "Như thế nào?"
"Giúp anh lấy quần áo, anh muốn tắm rửa."
"..." Lạc Anh sửng sốt, theo bản năng hỏi, "Sao anh không tự đi lấy? Dù sao đều sửa tốt lắm, anh tự ra lấy đi."
"Anh đi ra ngoài đem mặt đất làm ướt, làm bẩn, Em lau nhà?"
Lạc Anh vẫn là có chút không tình nguyện: "Nhưng là, nhưng là..."
Cô luôn cảm thấy vào phòng người khác, lật tủ quần áo là hành vi rất thân mật rất ái muội, bởi vì trong tủ quần áo cái gì đều có, nếu thấy một ít không nên xem, rất xấu hổ a.
Lần trước cũng đã đủ xấu hổ...
Lạc Anh ở tại chỗ do dự vài cái, vẫn là đi vào.
Phòng Thẩm Chi Châu đặc biệt sạch sẽ, trên sàn có thảm lông màu xám, thật ấm áp.
Lạc Anh mở tủ quần áo ra, cắn môi, ở bên trong lật qua lật lại, quần áo đều cùng một màu, chủ yếu là màu tối.
Sau đó, không biết nhìn đến cái gì, mặt đỏ lên, thính tai có chút nóng lên.
Cô chọn một bộ vô cùng đơn giản áo ngủ quần dài, nhắm mắt lại, lại duỗi tay ra chọn một chiếc quần boxer tối màu từ tủ bên dưới.
Nắm ở lòng bàn tay.
Chạy ra khỏi phòng, đưa cho anh.
Thẩm Chi Châu, người vừa sửa xong vòi nước, mở rộng cửa, người ướt sũng đứng ở trước mặt cô, áo cùng quần dài đều dán vào da, có vẻ vừa cao vừa gầy.
Đột nhiên nhéo nhéo mặt Lạc Anh, cười nói: "Bé con, lấy quần áo, mặt đỏ cái gì?"