Sau rất nhiều năm hoạt động chuyên nghiệp, Thẩm Chi Châu đã thành thói quen. Không ăn sáng,chờ tập luyện cho đến khi thực sự đói, mới nghĩ gọi đồ ăn đến.
Thức khuya và không ăn đúng giờ luôn là chủ đề chính của đội ngũ chuyên nghiệp của họ. Một số người thậm chí còn chế giễu rằng đánh ít một năm, có thể sống thêm năm năm nữa, nhiều hơn một nhúm tóc.
Bất kể bạn có tham gia vào ngành này hay không, bất kỳ ai có một chút hiểu biết về thể thao điện tử đều biết rằng các đội chuyên nghiệp rất khó khăn. Họ không hào nhoáng như bạn thấy trên Internet, họ luyện tập cả ngày lẫn đêm, cuối cùng thành danh, cũng chỉ có số ít người đứng trên đỉnh kim tự tháp.
Nhưng mỗi năm, hàng ngàn người sẽ giao tranh, phấn đấu, la hét, điên cuồng vì giấc mơ của họ.
Thẩm Chi Châu tháo tai nghe và bước ra khỏi phòng máy. Liếc mắt liền thấy một vài hộp cơm trưa trên bàn trà trong phòng khách. Các món ăn trông khá phong phú.
Anh nheo mắt, lông mi giật giật, khẽ kéo khóe miệng, ngồi xuống ghế sofa.
Lạc Anh kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi đối diện anh, nhặt đũa và nói: "Em không biết anh thích ăn gì, vì vậy tùy tiện gọi một ít. Anh ăn được không?"
Có bốn món ăn trên bàn này, sườn heo giòn, lươn ngâm, khoai tây tổ ong, và một bát súp sườn heo lớn.
Hộp mang đến được đóng gói đẹp mắt, đó là nhà hàng yêu thích của Hoàng Mao nhưng lại luyến tiếc đặt hàng.
Phải tốn rất nhiều tiền...
Tùy tiện gọi đến?
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Thẩm Chi Châu ánh mắt nhàn nhạt, anh cầm đũa ăn một miếng sườn heo, thản nhiên nói: "Không tệ."
Lạc Anh nhìn anh, nhếch môi lên, mỉm cười: "Vậy là tốt rồi... vậy là tốt rồi."
Thẩm Chi Châu cúi đầu im lặng ăn, mặc kệ cô.
Trong bữa ăn, gần 20 phút, người đàn ông không nói một lời.
Lạc Anh đều nhanh nghẹn ૮ɦếƭ. Cô ngước mắt lên, cẩn thận nhìn anh, vừa vặn, chạm phải ánh mắt anh nhìn tới.
Có lẽ ánh mắt nhìn cô quá mức nóng làm cô phát hoảng, hoặc có lẽ đôi mắt đó quá chói mắt, không bị cản trở, sáng như hắc diệu thạch, nhìn cô không tránh né.
Lạc Anh uống một ngụm canh, gần như nghẹn, khó chịu ho khan hai lần.
Thẩm Chi Châu nhướn mày, vẫn không có biểu hiện gì, đưa khăn giấy lên.
Khoảnh khắc Lạc Anh lấy khăn giấy, cô vô tình nhìn thấy khu vực ngón tay bị thương. Không có chảy máu không cần dán băng cá nhân, nhưng vết thương vẫn rõ ràng, nhìn gần còn thấy ghê người.
Sau khi Thẩm Chi Châu dùng bữa xong, cũng không thừa nước ᴆục thả câu, hỏi trực tiếp, "Nói đi."
"À?"
"Mời anh ăn cơm, có mục đích gì?"
"..." Lạc Anh không nghĩ đến cô còn chưa nói ra vấn đề,đã bị anh nói trước, sau đó cô nói một cách khiêm tốn, "Không có việc gì, chỉ là chuyện nhỏ."
Thẩm Chi Châu: "Hả?"
"Kia, em nói " Lạc Anh khẽ cắn môi. "Đó là, em... cái kia... có một vài chuyển phát nhanh gần phòng bảo vệ không thể di chuyển, anh có thể giúp em không?"
Thẩm Chi Châu liếc cô, không ngờ là chuyện đơn giản như vậy.
"Vài cái?"
Lạc Anh mở Taobao và đếm nó một cách cẩn thận. Cô không có ý nói, nhưng cô vẫn bẻ ngón tay và thì thầm rụt rè, "Một hai ba bốn năm... sáu..."
Thẩm Chi Châu: "...?"
"... bảy... bảy."
Thẩm Chi Châu: "???
Thẩm Chi Châu: "Em mua nhiều thế? Có cái gì vậy?"
"Cái gì?" Lạc Anh hơi thiếu tự tin. "Đó không phải là đồ dùng thiết yếu sao? Em sử dụng nó ở trường. Huống hồ, em đến đây một mình mà không mang theo bất kỳ hành lý nào. Ông nói, thay vì để em một mình kéo quá nhiều thứ, còn không bằng đến đây mua mới... Dù sao, đi học đại học, cũng phải mua cái mới. "
Khi Thẩm Chi Châu thấy giọng nói của cô ngày càng nhỏ hơn, nhịn không được cười khẽ, ngắt lời cô: "Em sợ cái gì? Anh chỉ hỏi em mua cái gì thôi."
"Chỉ là... chăn này đó, những thứ cần dùng trong ký túc xá. Nó khá nặng."
"Chăn?" Thẩm Chi châu mí mắt giật giật, phảng phất cho rằng mình nghe nhầm, anh lặp lại từ từ, "Em muốn nội trú?"
"Ừ." Lạc Anh coi đó là điều hiển nhiên, "Em không thể luôn sống với anh, phải không? Mặc dù em nhỏ hơn anh, coi như em gái anh, nhưng dù sao em cũng là một cô gái. Một nam một nữ sống cùng nhau trong một căn hộ thời gian dài. Em không quen với nó. Em sợ nếu anh... nếu anh... "
Người đàn ông đứng thẳng dậy, dự đoán những gì cô sẽ nói tiếp theo, mà không ngắt lời.
Lạc Anh tiếp tục: " Nếu anh yêu đương thì sao? Em không phải cản trở anh sao? Vì vậy, em phải sống trong trường."
"Ừ." Người đàn ông im lặng trong vài giây, không nói anh ta đồng ý di chuyển đồ đạc, cũng không nói không, đột nhiên khóe miệng kéo kéo, phun ra một câu, "Làm sao em biết sẽ cản trở anh? Chỗ này rất gần với trường của em... "
"Không được." Lạc Anh lắc đầu khi nghe điều này, không có tâm tư gì nói, "Em phải sống ở trong trường, như vậy rất tốt, em không muốn bỏ lỡ bất kỳ câu lạc bộ và hoạt động nào trong lớp."
Thẩm Chi Châu không nói chuyện, anh im lặng đứng dậy và đi vào bếp lấy một miếng giẻ để dọn bàn.
Lạc Anh hoàn toàn không biết gì về bầu không khí lạnh như băng gần đó, thêm một câu: " Em chưa từng đến trường đại học, còn rất chờ mong. Em nghe nói các chàng trai và cô gái ở Đại học A rất tốt, em còn muốn làm quen nhiều bạn mới. "
Thẩm Chi Châu đã giúp cô dọn dẹp xong, lau bàn sạch sẽ và không đưa ra câu trả lời chắc chắn từ đầu đến cuối. Không biết cuối cùng rốt cuộc là giúp, hay không giúp.
Lạc Anh " Uy" một tiếng:" Thẩm Chi Châu cuối cùng anh có giúp không?"
Người đàn ông vứt rác bên ngoài nhà, đóng cửa lại, dựa vào tường, im lặng ít nhất mười giây trước khi nói: "Giúp. Nhưng, anh có một điều kiện..."
Lạc Anh:?
"Giúp anh giặt đồng phục đội."
Lạc Anh:???
Lạc Anh cau mày: "Không, đây... còn có điều kiện?"
Cô bĩu môi, vừa định nói "Một bữa ăn không đủ, vẫn còn điều kiện...".
Người đàn ông trông có vẻ lười biếng, bước tới, nhìn chằm chằm vào Lạc Anh, mang theo chút nghiền ngẫm nói: "Vốn không có, hiện tại có. Không nghĩ giặt cũng được, anh cũng..."
Câu cuối cùng, như sấm sét bất ngờ giáng xuống đầu Lạc Anh.
Không giúp? Khẳng định là không được.
Nếu cô tự đi lấy chuyển phát nhanh, bốn năm chuyến cũng không hết.
Quả thực chính là, muốn mạng cô!!!
Lạc Anh ngẩng đầu cười hì hì, lặp lại, " Em biết, em hiểu! Ông chủ Thẩm!!! Anh nói cái gì liền là cái đó, không phải chỉ giặt quần áo thôi sao, không phải là vấn đề lớn. Anh đi lấy chuyển phát nhanh, giặt đồng phục cứ giao cho em! "
Thẩm Chi Châu ho hai lần, "Ừ " một tiếng, không nói gì.
Lạc Anh khó chịu thổi tóc mái trước trán, nhịn không được oán thầm:... từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy người như vậy!! Chưa bao giờ!!!
Cô bước vào phòng tắm, dùng chậu lấy nước, ném bộ đồng phục đội NG qua, đổ bột giặt, chà xát nghiêm túc.
Chất liệu quần áo đặc biệt mềm mại, áo mùa hè rất mỏng. Mặt sau được nhuộm bằng chữ tiếng Anh nguệch ngoạc "NeverGiveup" màu trắng, là tên đầy đủ của đội NG. Năm chữ cái tiếng Anh trên иgự¢ trước - Pluto, ký không điệu thấp lại giàu thiết kế.
"Pluto... Thẩm Chi Châu..."
Lạc Anh đang xoa xoa quần áo trong khi mặc niệm, suy nghĩ của cô không biết thần du ở đâu, nhịn không được cảm khái.
Thế giới này thật kỳ diệu, đầy những điểm bất ngờ.
Vài ngày trước, cô không bao giờ nghĩ tới. Sau vài ngày, cô sống trong nhà của Pluto, ăn với anh ta, cãi nhau, và giờ giặt đồng phục đội của anh?
Chữ cái tiếng Anh Pluto không còn xa lạ với cô.
Lúc ở trường trung học cơ sở khi trò chơi CF phổ biến, các trò chơi mà mọi người chơi không có gì khác hơn là: Ma thú, CF, CS...
Cùng một bàn, bao gồm một số nam sinh trong lớp không hứng thú với việc học, họ thường cầm điện thoại di động dưới ngăn bàn để xem truyền hình trực tiếp trận đấu Pluto vào tiết tự học buổi tối.
Thỉnh thoảng, tin tức về Pluto sẽ thổi vào tai cô.
Cô cảm thấy mệt mỏi khi nghe nó, đơn giản chỉ là vài cái xưng hô "xạ thủ đầu tiên trên thế giới", "nhà vô địch thế giới trẻ nhất Trung Quốc", "tay trái của trời", "ánh sáng của thể thao điện tử"...
Đồn cái gì mà chỉ có trên trời, năm ngàn năm khó gặp thiếu niên thể thao điện tử.
"... Còn không phải là tên quỷ tính toán chi li" Lạc Anh thoát khỏi ký ức, không hiểu thấu châm chọc câu.
Đùng đùng
Người đàn ông dựa vào cửa phòng tắm, ngón tay gõ vào cửa hai lần, nhắc nhở cô: " Em không cần phải giặt kỹ như vậy, chỉ cần chà hai lần và cho vào máy giặt."
Lạc Anh giật mình khi thấy bóng dáng đột nhiên xuất hiện phía sau cô, tim thiếu chút nữa ngừng đập. Cô quay đầu lại và liếc anh.
Thẩm Chi Châu khẽ nhíu mày, không biết đang nghĩ gì. Đột nhiên bước về phía trước hai bước, đến gần Lạc Anh, đôi chân dài đi đến phía sau cô gái nhỏ, thậm chí còn lấy tay cắm túi quần ra.
Duỗi đến má cô, cách mặt cô chưa đến một centimet, giúp cô đem tóc rũ xuống, vuốt đến sau tai.
Động tác đột ngột và ái muội.
Động tác xoa xoa quần áo của Lạc Anh dừng lại, đôi mắt cô mở to, cô quay đầu ngây người nhìn anh.
Nhưng Thẩm lão đại dường như có kinh nghiệm tình trường, đối với chuyện này không cảm thấy xấu hổ. Anh ta chỉ đứng sang một bên và nhìn lại cô bằng đôi mắt đen. Đôi mắt cũng toát ra một ánh sáng dịu dàng mê hoặc, đào sẵn bẫy khiến cô nhảy xuống.
Cũng đúng, người thường ra vào quán bar, có lẽ rất thành thạo loại chuyện này.
Lạc Anh nghĩ đến đây lại có chút giận, sau đó, sau khi suy nghĩ, suy nghĩ...
Hắn thành thạo, liên quan quái gì đến cô!
Lạc Anh nhặt quần áo, bình tĩnh quay lại, trừng anh một cái, nhân lúc không chú ý đá anh một cước " Tránh ra, em muốn đem đồ vào máy giặt."
"..."
Thẩm Chi Châu mày không nhăn một cái, thở dài bất lực, chừa cho cô một chỗ.
Sau khi thấy cô ném quần áo, khởi động máy giặt và rửa tay, anh nói nhẹ: "Chuyển phát nhanh ở cổng nào?"
Khu vực nơi Thẩm Chi Châu sống khá rộng, có tổng cộng bốn cổng. Cổng phía đông gần nhất ở đây, cổng phía bắc và phía nam tương tự nhau, và cổng phía tây đặc biệt xa.
Lạc Anh không biết sự khác biệt giữa những cánh cửa này. Khi viết địa chỉ, cô chỉ định vị nó một cách tình cờ và chỉ đề cập đến từ "cổng".
Cô mở tin nhắn nhìn chăm chú, ngước mắt lên và nói, "Tây"
"..."
Thẩm Chi Châu mặt không thay đổi, không chút để ý tươi cười, chỉ nói hai chữ "Đi thôi".
•••••••
Ba giờ chiều, thời tiết vẫn rất nóng, mặt trời thiêu đốt, ve kêu trên cành.
Lạc Anh mang theo một chiếc ô gấp và đi ra ngoài với Thẩm Chi Châu.
Lúc đầu, để che cho Thần Trạch Châu, tay phải của cô không ngừng giơ cao, hai người họ tách ra một nửa không gian bên trong chiếc ô.
Thẩm Chi Châu thấy cô cầm có chút mệt mỏi, giật giật khóe miệng, buồn cười nói, " Không cần che cho anh, che mình em thôi."
"À?" Lạc Anh sững người trong giây lát, "Ồ."
Hạ ô xuống một chút, đặt cán ô trên vai của mình
Bề mặt ô lớn trực tiếp chặn cơ thể gầy gò và nhỏ bé của cô. Từ trên nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy hai chân trắng thon, đi từng bước một.
Trông giống như một cây nấm lớn.
Thẩm Chi Châu chậc một tiếng, cúi xuống: "Đưa cho anh."
"..."
"Đưa anh cái ô."
Lạc Anh do dự nhìn anh.
Thẩm Chi Châu đã cầm lấy tay cầm của ô bằng một tay và đỡ cô lên.