Tiểu Anh Đào - Chương 09

Tác giả: Bão Miêu

Thẩm Chi Châu đi câu lạc bộ kỳ thực cũng không có chuyện lớn gì, anh ngồi vắt chéo chân lười biếng dựa vào ghế, một bên điều khiển chuột và bàn phím để luyện tập súng, một bên giải thích tất cả mọi thứ.
Nói rõ rằng anh thực sự không có bất kỳ ý kiến ​​nào về hắn, và anh cũng rất vui khi nghiên cứu và thảo luận với hắn về sự hiểu biết sâu sắc hơn và nhận thức về PUBG.
Mặc dù vậy, không thể tránh khỏi có một cuộc cãi vã.
Lão Lí nhìn chằm chằm ngón tay thanh niên đột nhiên xuất hiện băng cá nhân quá quá đáng yêu, bực mình: "... này... này... đây... cái này là sao?"
"..."
"P thần, đạo đức cơ bản của những người chơi thể thao điện tử chuyên nghiệp là gì? Hãy tự bảo vệ đôi bàn tay của mình. Tôi nhắc cậu bao nhiêu lần, trận đấu này rất quan trọng với cậu, tại sao cậu lại không nghe?"
"..."
Thú Thú đang ngồi ở ghế bên cạnh, chèn một câu: " Lão đại, lần này anh thực sự sai. Anh... Anh còn không đến một tuần sẽ thi đấu, tên Vô Ngạn kia thực sự rất mạnh, anh không có kinh nghiệm chơi PUBG, em sợ anh không thể đánh lại anh ta. "
"Lão tặc Vô Ngạn kia, không chỉ mạnh, mà còn rất đen tối." Hoàng Mao dường như nhớ một số ký ức tồi tệ, cười mắng câu.
Đản Đản đẩy kính: "Lão đại, vết thương có sâu không? Chắc không ảnh hưởng lớn đi?"
Hoàng Mao: "Ai biết được, trận đấu, đặc biệt là trận đấu cao cấp hàng đầu, so sánh tốc độ tay trong vài phần mười giây."
"Ai. Chuyện đó không có cách nào, hy vọng nó không ảnh hưởng đến lão đại. Vô Ngạn đen tối, lão đại của chúng ta có thể sạch đến đâu? Đến lúc đó chỉ so xem hai người họ ai ra sát chiêu nhiều hơn thôi, đừng nghĩ nhiều." Đản Đản duỗi thắt lưng, cố gắng kích hoạt bầu không khí.
Lão Lí cũng thở dài nói: "Quên đi--" hắn không nói câu tiếp theo.
Thẩm Chi Châu âm thanh khàn khàn nói: "Được rồi, việc đã đến nước này, lần này tính cho tôi. Lần sau sẽ chú ý."
Lão Lí không quan tâm quá nhiều: "Thế là tốt. Cậu không còn là người mới nữa. Cậu có những cân nhắc riêng. Vừa rồi là tôi không đúng, cảm xúc quả thật rất kích động, tôi không tốt. Mọi chuyện cũng đã xảy ra, nghĩ xem giải quyết thế nào đi.... "
Thẩm Chi Châu đeo tai nghe cùng ngồi trước máy tính với Lão Lí. Một bên xem lại trận đấu tập luyện vài ngày trước, một bên ghi lại những sai lầm của mình.
Anh nghiên cứu đến xuất thần, mấy người chiến đội dần dần có chút đói bụng, đặt đồ ăn và trà sữa để người ta đưa đến.
Đản Đản là em út trong đội. Thấy mọi người đi qua bắt đầu ăn, chỉ có đội trưởng vẫn ngồi ghế bất động, anh ta hét lên: "Lão đại, đến ăn gì đi!"
"Wow, có một cái đùi gà ở đây." Hoàng Mao nắm lấy một cái đùi gà,cắn một miếng. "Lão đại, để lát nữa làm sau. Đã gần mười giờ rồi. Anh còn chưa ăn tối."
Lão Lí cầm hộp cơm đi qua, còn chưa nói ra tiếng, "Đát " một tiếng vang nhỏ.
Thế giới thật yên tĩnh.
Sau vài giây, Thú Thú chớp mắt hai lần, khi mở ra lần nữa, trước mặt vẫn tối sầm.
"Tôi dựa vào, mất điện!!!!!!"
"Cái quái gì thế, câu lạc bộ bị mất điện, ngàn năm khó gặp."
"Không hay ho gì."
"૮ɦếƭ tiệt, điều hòa không có, nóng ૮ɦếƭ được. Ai chạm vào tôi, ra chỗ khác, nóng ૮ɦếƭ cha ông."
"Cút ngay, ai muốn chạm vào ông. Vài giây không nhìn thấy, ông, mẹ mặt dày hơn cả bức tường. Có muốn tôi vẽ cho ông một lớp sơn không?"
"..."
Lão Lí không nhìn được: "Được rồi được rồi, đừng cãi nhau. Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi xem."
Lão Lí: "Cái gì... chỗ này chưa có điện... thế nào không báo trước? Anh biết rõ câu lạc bộ của chúng tôi ở đây không thể sống mà không có điện, không có thông báo nào... OK, đã gần nửa đêm rồi.. chúng tôi tự nghĩ biện pháp... gác máy. "
Trong lúc Lão Lí gọi điện, các thành viên đã bật đèn flash bằng điện thoại của họ. Thẩm Chi Châu ngồi xuống ghế sofa dưới ánh sáng, nhanh chóng giải quyết bữa tối, lại ngửa đầu uống miếng nước.
Sau khi lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn, đứng dậy lưu loát nói: "Đi, đến nhà tôi".
•••••••
Hoàng Mao đã gặp Lạc Anh tại nhà của Thẩm Chi Châu, nhưng chỉ nói vài lời vào sáng hôm đó. Cũng không biết tên của cô, cũng không biết cô sẽ ở nhà lão đại.
Vài cậu bé đầu rối xù sôi nổi đẩy cửa ra, còn chưa bước vào, liền ngẩn người.
Nhìn nhau, không biết chuyện gì đang xảy ra?
Thẩm Chi Châu lanh tay lẹ mắt, chân dài bước vào nhà, trái tay, đóng cửa lại.
"Đùng" một tiếng.
Hoàng Mao: "Này! Lão đại? Lão đại đang làm gì vậy?"
Thú Thú: " Nhốt chúng ta bên ngoài là ý gì? Chúng ta cũng sẽ không làm gì!"
••••••••••
Lạc Anh nằm trên ghế sofa một lúc, bị đánh thức một cách khó hiểu bởi tiếng đóng cửa. Cô mở mắt ra ngay lập tức và nhìn về hướng cửa. Cô chỉ thấy Thẩm Chi Châu bước vào nhà và đang đứng ở lối vào để thay giày.
Sau đó, anh bật đèn trong phòng khách, chân dài bước vài bước, cầm lấy điều khiển từ xa để tắt TV.
Lạc Anh ngáp, dụi mắt và nói một cách hỗn loạn: "Anh về rồi à?"
Giọng cô dính và nhờn, có chút mệt mỏi.
Thẩm Chi Châu hít một hơi,nói thẳng: " Trở về phòng rồi ngủ?"
"Em biết." Lạc Anh nửa mở mắt, lau bàn trà, sau đó rửa tay, đóng cửa và đi thẳng vào giường.
Cách âm trong căn hộ rất kém. Ngay cả khi cửa đóng, không đến vài giây, Lạc Anh nghe thấy một vài tiếng bước chân lười biếng và nói chuyện từ phòng khách.
Dường như có ai đó bước vào, và tiếng ồn đặc biệt lớn.
Cô quay lại, trong bóng tối nhàm chán cầm điện thoại lên. Phát hiện Thẩm Chi Châu đã gửi hai tin nhắn cho cô nửa tiếng trước.
+ 86132xxxxxxxxx: [ Lát nữa về, có người đến. 】
+ 86132xxxxxxxxx: [ Mau trở về phòng ngủ 】
Lạc Anh đọc xong tin nhắn, cách ván cửa, chỉ nghe thấy vài tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần, càng dựa vào càng gần...
Nhưng không ai nói chuyện, người bên ngoài bước vào phòng máy bên cạnh, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Sau đó, cánh cửa đóng lại,thế giới yên lặng.
Lạc Anh đặt điện thoại di động xuống, nhắm mắt lại và ngủ thi*p đi.
Trong vài giây, bên cạnh mơ hồ truyền đến tiếng nhóm thiếu niên vui đùa nói chuyện ầm ĩ, nói nói cười cười, chỉ là không nghe rõ nội dung.
Làm cho cô không thể ngủ được, còn nói những chuyện không đâu.
Thú Thú: "Nói... cô gái vừa ngủ trên ghế sofa của lão đại là ai vậy? Tôi luôn cảm thấy hơi quen."
Hoàng Mao: "À, người kia tôi đã gặp, em gái lão đại."
Thú Thú: "Em gái? Lão đại thực sự có em gái à? Thực sự? Tôi thế nào cũng không tin? Chị dâu còn không sai, kim ốc tàng kiều?"
Đản Đản: "Tôi cũng không tin, lão đại lấy đâu ra em gái?"
Hoàng Mao cười khúc khích: " Làm sao tôi biết? Ông có gan, ông đi hỏi lão đại đi!"
Đúng lúc, Thẩm Chi Châu vào phòng tắm rửa mặt trở về, vừa vào cửa liền liếc Hoàng Mao một cái.
Người sau rụt cổ, không khí xung quanh cảm giác đều đọng lại, áp suất không khí quá thấp.
Ba thành viên thức thời câm miệng, đeo tai nghe và bắt đầu tập luyện.
Lạc Anh cũng bình tĩnh lại vì sự im lặng đột ngột này, từ từ ngủ thi*p đi.
••••••
Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Anh bị ánh sáng chiếu xiên từ cửa sổ chói mắt.
Cô thói quen dụi mắt, còn tưởng đang nằm trên giường lớn nhà mình, không cố kỵ lười biếng duỗi lưng, nghiêng người, còn chưa phản ứng, rơi xuống.
"..."
May mắn, có một tấm thảm trên sàn, chỉ đập nhẹ vào cánh tay, không có gì đáng ngại.
Cô yên lặng châm chọc, Thẩm Chi Châu chuẩn bị cho cô cái giường quá nhỏ, không chú ý có thể lăn khỏi giường.
Lạc Anh dậy sớm, cô thay quần áo và bước ra khỏi phòng, phát hiện mấy thanh niên hôm qua đến huấn luyện không còn ở đây.
Cửa phòng bên phải vẫn đóng chặt, không có đôi dép nào được đặt ở lối vào, cho nên Thẩm Chi Châu vẫn đang ngủ trong phòng.
Không biết đêm qua thức đến mất giờ?
Lạc Anh giải quyết bữa sáng và trở về phòng chơi điện thoại di động.
Mười giờ sáng, Lạc Anh lên Weibo, như bình thường, có vô số chấm đỏ thông báo bình luận. Cô tùy tiện bấm vào một cái thông báo.
Không gì khác hơn là những lời khoa trương khen ngợi.
【Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh ya, anh đào trắng quá!!!! 】
【Anh đào gần đây không chịu khó đăng ảnh 55555】
[Nhưng thật sự rất đẹp:)]
[[Ảnh]]
【Tôi đã giúp bạn chiều hôm qua, 1 triệu người hâm mộ!!! Muốn QAQ phúc lợi】
[Anh đào để phát sóng trực tiếp, được chứ??? 】
1 triệu người hâm mộ? Phát sóng trực tiếp?
Lạc Anh nhấp vào trang chủ cá nhân và liếc nhìn, quả nhiên là 1 triệu, tăng thật nhanh...
Cô không suy nghĩ nhiều, trượt chân ra khỏi giường và ngồi vào bàn học, đánh một lớp trang điểm nhẹ. Để nhìn rõ hơn, cô sử dụng một màu son đậm hơn trước, màu son đỏ càng làm mặt cô thêm nguyên khí, xinh đẹp hơn.
Sau đó, cô phát một bài đăng ngẫu hứng trên Weibo.
"Sau 10 phút, phát sóng trực tiếp cho mọi người được không? Bạn muốn xem gì?"
Một dòng bình luận ​​được gửi đến, Lạc Anh liếc nhìn vài cái và liếc mắt vào một dòng nào đó.
Mang theo một chồng giấy trắng và 乃út, chương trình phát sóng trực tiếp đơn giản bắt đầu.
Lạc Anh cảm thấy buồn chán mỗi khi phát sóng trực tiếp. Lần trước, cô phát sóng đi ăn, có chút lúng túng. Lần này, để tránh trên đường xuất hiện xấu hổ, cô vẫn chọn tìm một thứ gì đó để làm - đó là vẽ tranh.
Cô gái khẽ cúi đầu xuống, hai bím tóc đen rơi hai bên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không cố kỵ, chiếu thẳng vào màn ảnh. Thỉnh thoảng, khi nhìn thấy những thứ ngộ nghĩnh, cô khoe răng và mỉm cười dịu dàng, đôi mắt cong lên, hai núm đồng tiền nhỏ xuất hiện. Làn da trắng trẻo, người xem hâm mộ.
Các tiểu thiên sứ hỏi: [Anh đào phát trực tiếp lần này vị trí không đúng? Không có ở nhà? 】
Lạc Anh: "A? Vâng, tôi đang ở Thành phố A. Tôi tạm thời ở nhà của một anh trai vài ngày trước khi bắt đầu đi học.]
Không biết từ khi nào, bình luận càng nhảy càng nhanh, Lạc Anh xem không kịp, số người xem truyền hình trực tiếp tăng vọt.
Đột nhiên có người nói-
[Fan hâm mộ của tiểu anh đào đang tăng rất nhanh!!!! 】
[Tôi dựa vào, tôi đã thấy gì??? Pluto đang theo dõi tiểu anh đào!!! 】
[Đoàn fan P thần đến ngắm cảnh càn quét!!! 】
【Càn quét!! Càn quét!! 】
[ P thần hiện đang theo dõi blogger nổi tiếng này. Chứ không phải đang xem trực tiếp đi? 】
【Thỉnh P thần về Weibo nhà mình tiếp tục buôn bán, cảm ơn! 】
[Fan P thần ngày càng nhiều, nói chuyện không cần quá khó nghe, nói không chừng là bạn bè】
•••••••••
Lạc Anh đang vẽ thỏ. Cô vẽ một bụi cỏ, bốn hoặc năm quả cầu tuyết trắng tròn lăn bên trong, với hai cái tai to dài đứng thẳng, động tác không đồng nhất, vui vẻ.
Cô đang tập trung vào những bức tranh của mình và không nhìn vào màn hình.
Cánh cửa của căn phòng bị gõ vang.
Lạc Anh giơ hình vẽ cho người trên mạng xem, màn hình lấp đầy màu hồng trực tiếp đem đoàn fan P thần kéo xuống dưới.
"Được rồi, thời gian vừa vặn. Tôi dừng phát sóng."
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Lạc Anh âm thầm trợn mắt.
Các tiểu thiên sứ hỏi: [Tôi thế nào nghe thấy tiếng gõ cửa? 】
"Bạn nghe nhầm rồi."
Lạc Anh lưu loát tắt máy ảnh, không kịp sửa sang lại, cứ như vậy đi mở cửa.
Người đàn ông cao lớn dựa vào cửa, mặt không biểu cảm liếc nhìn cô bé vẫn mang trang điểm.
Cô gái rõ ràng là không kiên nhẫn, ngước mắt lên, có thể nhìn thấy viên ngọc màu hồng nhạt trên hàng lông mi dài và mượt, đường kẻ mắt của cô hơi nhấc lên, giống như một con cáo nhỏ chưa trải sự đời.
Cùng bình thường không giống nhau.
Thẩm Chi Châu nhíu mày trực tiếp hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
•••••••
Tác giả có chuyện muốn nói:
Sau khi xem chương trình phát sóng trực tiếp Thẩm Chi Châu bị thu hút bởi màn hóa trang trên màn hình của Lạc Anh. Cố tình gõ cửa để cô ra ngoài. Còn hỏi một câu: Em đang làm gì vậy?
(Người đàn ông tự phụ nhất trong lịch sử!!!!!!!!!)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc