Hai mươi phút sau, xe đúng giờ đến khu chung cư của Uyển Vưu.
Lạc Anh đánh thức Uyển Vưu, đỡ cô ấy loạng choạng bước xuống xe. Nghĩ đêm khuya phải tốn bao nhiêu sức lực đưa cô ấy lên phòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Anh nhăn lại với nhau, tự cổ vũ bản thân.
Thẩm Chi Châu ra khỏi xe, chân dài đi về phía cô, từ trên cao nhìn xuống.
Anh đứng dưới ánh đèn đường.
Có một mảnh ánh sáng nhỏ rải rác trên đỉnh đầu, phủ lên người anh một quầng sáng.
Người đàn ông mày rậm mắt sáng.
Anh một tay nghịch điện thoại, dựa vào xe, lười biếng hỏi: "Muốn anh đợi không?"
Hàm ý là cô đưa cô ấy lên, xuống dưới...
Anh đưa cô về nhà.
Lạc Anh mím môi, ngập ngừng, nghĩ đến tin nhắn vừa được gửi mà không có phản hồi gì cả, nghĩ rằng "anh trai" khẳng định đã ngủ, miễn cho quay về gây động tĩnh quấy nhiễu đến hắn.
Ngay lập tức, cô vẫy tay, dứt khoát nói: "Không cần, đã quá muộn. Em sẽ ở đây với Thỏ xám tối nay, ngày mai tự về."
"Chắc chắn?"
Lạc Anh: "Ừ?"
Thẩm Chi Châu: " Được "
"Vậy anh đi đây." Khóe miệng hắn không mặn không nhạt gợi lên, nhìn cô vài giây trước khi rời đi, giả bộ lơ đãng chạm nhẹ cô, ngồi vào trong xe, môi khẽ nhếch, ý vị thâm trường phun ra một câu.
Âm tiết thật nặng, âm thanh thật nhỏ.
"Tiểu vô lương tâm."
Lạc Anh không nghe thấy, không biết anh ta đang nói cái gì. Khóe miệng hơi cong, vẫy tay với anh ta: "Tạm biệt, chú ý an toàn."
Xoay người, kéo Uyển Vưu vào trong tiểu khu.
Ánh trăng thưa thớt một đêm ngủ ngon.
••••••••
Khi bắt đầu thành lập Câu lạc bộ NG, có một quy tắc đặc biệt vô nhân đạo.
[ Không phải ngày lễ lớn, không được say rượu ]
Không được say rượu,không phải không uống rượu.
Thỉnh thoảng, tâm trạng tốt. Uống một chút rượu tâm tình vẫn là có thể, miễn không uống say, câu lạc bộ cũng không quản.
Dù sao người đàn ông nào không thích uống rượu?
Nhưng say rượu, là điều cẩm kỵ trong chiến đội.
Một khi say, ngày hôm sau chắc chắn không thể dậy luyện tập đúng giờ. Ngay cả khi thức dậy và bắt đầu tập luyện trước máy tính, tình trạng không tốt, cả người đần độn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu quả đào tạo của đội.
Tối nay, ngoại trừ Thẩm Chi Châu, hầu như tất cả mọi người trong đội NG đều uống say.
Thẩm Chi Châu lái xe về nhà, quả nhiên em gái đến đây hôm nay không có ở đó. Căn phòng tối om. Anh đổi giày ở lối vào.
Bước vào phòng khách, bật đèn trong nhà, dưới ánh sáng rực rỡ đánh giá xung quanh vài lần. Không có gì thay đổi quá mức rõ ràng.
Anh kéo kéo cổ áo tây trang
Áo sơ mi trắng trên người,một viên một viên đem cúc áo tháo ra, ϲởí áօ.
Thân trên Tʀầռ tʀʊồռɢ có chút gầy, gãi mái tóc ngắn sạch sẽ, thản nhiên đi ra ban công.
Vừa mới bước một chân ra ban công...
Cả người đứng lại đó, nét mặt không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung.
"..."
Gậy phơi quần áo ngoài ban công...
Một chiếc áo sơ mi trắng và váy xếp li dành riêng cho bé gái treo lủng lẳng bên trái quần áo thay đổi của anh.
Đêm vắng, vài cơn gió thổi vào, chiếc váy nhỏ khẽ rung lên theo làn gió, đung đưa, thỉnh thoảng chà xát quần áo vải sẫm màu của anh, gây ra một chút gợn sóng.
Hình ảnh đánh sâu vào thị giác, cứ như thế đập vào mắt anh.
Thẩm Chi Châu hoảng thần trong giây lát, trong đầu không thể giải thích được hiện ra cô bé mặc áo hoodie đứng trước mặt anh bộ dáng xinh đẹp đáng yêu.
Càng nghĩ càng không thích hợp, thậm chí còn cảm thấy hơi vô lý.
Anh áp lưỡi vào khóe miệng, phiền chán chậc lưỡi, lấy quần từ ban công, thuận tay đóng cửa lại, đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa.
Ở bên trong hơn mười phút...
Sau khi ra ngoài, không ngoài ý muốn thấy ba vị Phật ngồi trong phòng khách, ngã trái ngã phải nằm trên ghế sofa.
Nồng đậm mùi rượu tràn ngập bên trong, mùi hỗn hợp của rượu và nicotine trong không khí rất hăng.
Cậu bé thay thế vừa được tuyển dụng trong đội,kéo theo ba người say rượu, giờ phút này đang đứng một bên luống cuống, sợ hãi nhìn Thẩm Chi Châu.
Thẩm Chi Châu đi vào bếp rót một ly nước. Khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, khẽ cười hỏi: "Vào bằng cách nào?"
Cậu bé tự bơm hơi cho mình, can đảm nói: "Đội trưởng, em đem ba anh ấy trước ở nơi này. Anh cũng biết quy tắc trong đội, không thể uống say, họ uống như thế này, lỡ... lỡ em đưa họ trở lại câu lạc bộ chắc chắn bị phê bình, còn trừ tiền lương. Ah? em có thể vào vì anh Hoàng Mao có chìa khóa nhà của anh, em lấy từ túi của anh ấy. "
"Đội trưởng, em biết anh rất tốt." Cậu bé gãi đầu. "Mặc dù bình thường nhìn lạnh như băng, nhưng chắc chắn sẽ không bất cận nhân tình,hơn nửa đêm còn đuổi bọn họ đi."
Sau khi cậu bé nói xong, mỉm cười hồn nhiên, lộ ra hàm răng trắng chói mắt.
Không cần hắn nói, Thẩm Chi Châu hiểu mục đích hắn đưa ba tên ma men đến đây.
••••••••
Một em gái hàng xóm nhà ông nội, ba tên trong đội.
Nhà anh là khách sạn à?
Cậu bé mỉm cười hạnh phúc.
Thật không may,
Chưa đầy hai phút, cửa căn hộ đã đóng lại.
Ba thành viên của đội NG, cùng với cậu bé thay thế, đã bị ném ra ngoài.
Vào mùa hè, thời tiết ở thành phố A bất định.
Buổi sáng mặt trời chói chang, lúc này vừa qua một cơn mưa lớn, không khí trong lành và mát mẻ.
Cậu bé lau mồ hôi, mở cửa căn phòng trong một khách sạn gần đó, kéo Thú Thú và Đản Đản vào.
Chỉ còn một thân hơn 1m8, coi như cao lớn Hoàng Mao lẻ loi hiu quạnh bị vứt lại ngoài cửa.
May mắn, Hoàng Mao là người duy nhất trong đội có chìa khóa cửa của lão đại. Ý thức mơ hồ cậu ta bò lên khỏi mặt đất, run rẩy, một lần nữa mở cửa, sờ soạng tiến về phía sofa mềm và ngủ ngay lập tức.
•••••
Sáng hôm sau, thời tiết có sương mù.
Lạc Anh tỉnh dậy từ ghế sofa trong phòng của Uyển Vưu và chạy chân trần vào phòng tắm để rửa mặt, thu thập một chút.
Sau khi tỉnh táo, cô đưa tay nhận lấy bánh mì nhỏ từ Uyển Vưu, ăn chậm từng chút từng chút một.
"Mày thức dậy lúc mấy giờ? Tối qua không phải mày say sao? Sao dậy sớm hơn cả tao."
"Vừa mới dậy, thói quen." Uyển Vưu vừa mới tắm xong, mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu xanh nhạt, đầy mùi sữa tắm, nghiêng chân, nói: "Tối qua mày có tắm không? Có muốn tắm ở đây xong rồi về không? "
Lạc Anh cúi đầu, chóp mũi sát vào áo hoodie và ngửi thấy mùi bia nhạt, cô có chút ghét bỏ.
"Tao không có quần áo ở nhà mày. Quên đi, tao đi giờ đây, về rồi tắm sau."
" Là cái nhà của anh trai không quan hệ huyết thống với mày?" Uyển Vưu nhấp một ngụm sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần, ái muội nói, "Chà, anh ấy có đẹp trai không?"
"Nghĩ cái gì?" Lạc Anh rời xa cô. "Tao còn chưa gặp anh ta, làm sao tao biết được."
Uyển Vưu: " Không sao, mày trở về nhìn cái là biết."
Lạc Anh nuốt miếng bánh mì cuối cùng, đi đến lối vào, xỏ giày, vẫy tay: " Không nói với mày nữa, tao phải về. Hôm qua tao đi ra khỏi nhà anh ấy mà quên lấy chìa khóa. Tao vừa đến nhà anh ấy thật sự quá nóng,ra một thân mồ hôi, liền thay quần áo. Không biết chìa khóa có rơi vào túi quần áo. "
Trước khi ra ngoài, Lạc Anh chạm vào mái tóc dài tán loạn sau đầu,thuận miệng nói: " Dây buộc tóc của tao, dây buộc tóc rơi đâu rồi?"
Uyển Vưu tìm thấy một cái trên mặt đất và ném nó cho cô: "Có một cái ở đây."
"Cảm ơn, tạm biệt."
Lạc Anh ánh mắt cong cong xinh đẹp liếc nhìn cô một cái, mái tóc rối bù tùy ý kéo ra sau gáy, sôi nổi ra khỏi cửa.
Buổi sáng mặt trời chói lọi, đang thiêu đốt dữ dội, đốt người tâm phiền ý loạn.
Lạc Anh tùy tay ngăn chiếc xe, dựa vào trí nhớ đi đến tiểu khu của anh trai kia. Vì chột dạ và bối rối sắp gặp mặt, cô bước đi khó khăn, giống như một con ốc sên bị mắc kẹt trên mặt đất. Mặt trời sắp đem cô nướng tan chảy, vẫn không vội không nóng nảy bước đi.
Tòa nhà ở ngay trước mặt, Lạc Anh hít một hơi thật sâu.
Nhìn thoáng qua một cửa hàng tiện lợi bên cạnh, đôi mắt cô sáng lên, không biết nghĩ đến cái gì, bước vào.
Cắn đầu ngón tay, nán lại kệ hàng một hồi lâu. Cô lấy hai ổ bánh mì, một phần cá viên lớn, lấy cho mình một cây kem có hương vani từ tủ đông bên ngoài.
Thanh toán hoàn tất.
Lạc Anh cầm một túi thức ăn lớn, dùng tay quạt quạt trên mặt, sợ kem tan chảy. Sau khi vào tòa nhà, cô xé tờ giấy gói bên ngoài của cây kem trong khi chờ thang máy.
Đầu lưỡi hồng nhô ra và liếm nhẹ nhàng, liếm đi phần bị tan chảy, vui vẻ liếm khóe miệng một cách thỏa mãn.
Thang máy mở ra.
Lạc Anh đang ăn kem một cách vô tâm, từ từ tiến đến cánh cửa căn hộ, một bước hai bước, ngón tay thon dài đi lên, nhấn chuông cửa một cách bất an.
Cùng lúc, cô ngậm một ngụm kem trong miệng và nuốt nó từ từ, nghĩ cách làm sao cười đủ tự nhiên, để anh trai kia có ấn tượng tốt về bản thân.
Lạc Anh nghĩ ra một vài lựa chọn và luyện tập nhiều lần ở cửa, nhưng cánh cửa vẫn không mở.
Có phải là vẫn chưa rời giường?
Cô suy nghĩ cẩn thận, lại liếm thêm một ngụm kem.
Chưa kịp ngẩng đầu lên, " chi" một cái cánh cửa bị kéo ra từ bên trong.
Dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua, nhấc lên một làn sóng.
Lạc Anh sợ đến nỗi kem gần như rơi ra ngoài. Cô nhanh chóng thu thập cảm xúc, quá muộn để suy nghĩ, nỗ lực ngẩng đầu mỉm cười, để lộ hai vòng xoáy lê nhỏ.
Giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng nói "Em chào anh"
"..."
"..."
Tuy nhiên, giây tiếp theo, sau khi nhìn thấy người tới, cô sững sờ tại chỗ.
Lạc Anh: "?"
°°°°°°°°°
Tiểu kịch trường
Tiểu Châu: Không nghĩ tới......không nghĩ tới......