Cho đến khi chiếc bánh được đưa đến, Lạc Anh vẫn như nằm mộng.
Vừa mới cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động của Thẩm Chi Châu. Đủ loại bánh trang trí như một tác phẩm nghệ thuật.
Người đàn ông thấy cô chậm chạp không mở miệng, suy nghĩ một chút, hỏi: "Em không thích nó à?"
"Hay muốn tiền?"
"Đưa số cho anh."
"Anh chuyển qua cho em."
Lạc Anh: "..."
Lạc Anh cảm thấy sự phát triển này hơi nhanh, cắn lon nước trái cây, mắt to trừng lớn, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, vẫn không nói lời nào.
Những người còn lại trong chiến đội mắt to trừng mắt nhỏ nhìn lão đại nhà mình, sử dụng phương thức đơn giản nhất để "dụ dỗ" cô bé, nhìn thế nào cũng... cầm thú.
Chỉ có Uyển Vưu cầm điện thoại di động không biết đang trò chuyện với ai, vừa cười vừa gõ chữ, thuận miệng nói: " Anh Đào, nếu không chọn một cái bánh ngọt? Hôm nay là sinh nhật mày, vừa rồi chúc mừng còn chưa ăn bánh, coi như bọn họ chúc mừng sinh nhật mày. "
Người đàn ông hơi nhướn mày, khóe miệng một bên gợi lên,xem nàng khẩn trương, lại có điểm muốn cười.
"Không bằng như vậy,hả?"
Thẩm Chi Châu tùy tay đặt mua một hộp bánh ngọt hoạt hình màu trắng sữa khá xinh xắn, mặt trên vẽ ra hình mặt cười bằng cafe.
Tầm mắt của Lạc Anh rơi trên vị trí đầu ngón tay anh. Nghiêm túc nhìn một lát, mắt rũ xuống, do dự, gật đầu.
Cứ quyết định như vậy.
Lúc này, cô đang ngồi trong góc phòng, cầm hộp bánh ngọt mà Thẩm Chi Châu giành cho cô, đào nó bằng một cái thìa nhỏ, ăn từng chút một, lặng lẽ nhìn Thỏ xám và người của đội NG uống rượu nhảy múa.
Thẩm Chi Châu đang ngồi bên cạnh cô, bởi vì nhàm chán, luôn chơi điện thoại di động, cũng không hút thuốc, lười nhác dựa vào ghế sofa, đôi chân nhàn nhã cong lên.
Thỉnh thoảng, anh nghiêng đầu, liếc nhìn cô gái đang ăn bánh.
Gần hơn, có thể ngửi thấy mùi thơm nhẹ của sữa ngọt ngào trên người cô.
Anh hạ mắt: "Có ngon không?"
Lạc Anh sững người một lúc, liếm khóe miệng, thành thật gật đầu.
Không biết có liên quan đến giá của nó không, bánh này quả thật ăn rất ngon. Từ nhỏ đến lớn, miệng cô rất vụng về, có nhiều thứ cô không thích ăn, nhưng chiếc bánh này đủ để tạo ra dư vị cho cô bất kể giá trị hay hương vị của nó, ngon hơn tất cả những chiếc bánh cô đã ăn ở thành phố B.
Ngón trỏ của Thẩm Chi Châu cử động một chút, ngẩng đầu đè cổ: "Anh nghe nói hôm nay là sinh nhật của em?"
"Vâng."
"Em bao nhiêu tuổi?"
"..."
Mặc dù hỏi câu hỏi này không thân thiện với các cô gái, Lạc Anh không bận tâm chút nào.
"Mười tám."
"Chúc mừng sinh nhật."
"Chà?" Cô mỉm cười, đôi chân trắng ở ghế sofa đưa qua đưa lại, dùng thìa đưa miếng bánh cuối cùng vào miệng, nghiêng đầu " Chúc phúc cho em? Cảm ơn."
Hai người câu được câu không nói chuyện,cuối cùng, Lạc Anh không hỏi ra câu:
"Anh là Pluto sao?"
Phải thì thế nào, không phải thì thế nào.
Ông ngoại nói rằng những người đàn ông gặp ở quán bar không thể thân cận, vì vậy Lạc Anh từ nhỏ đã bị giáo huấn có một loại quan niệm kỳ thị, đàn ông trong bar tám phần là cặn bã.
Mà trước mặt chỉ là một cơn gió bị giới hạn bởi mùa hè, cô sẽ không bao giờ gặp gỡ lại nữa.
Thỏ xám đã ở trong vòng tròn này được hai năm, am hiểu việc xã giao. Lúc này, cô nàng và Đản Đản, Thú thú đã say. Dùng tia lý trí cuối cùng, xách túi, say khướt hô lên: "Anh Đào, đi thôi."
"Ừ"
Lạc Anh nói lời tạm biệt với những người trong phòng. Thấy Uyển Vưu say lảo đảo, gót chân đều không ổn định, cô đi lên để giúp cô nàng.
Nhưng, cô vẫn chưa chạm vào tay cô nàng...
Uyển Vưu vẫy vẫy tay:"Chờ một chút."
Đỡ tường, ngã trái ngã phải vào toilet nôn điên cuồng.
Lạc Anh lấy một chai nước khoáng lo lắng đi vào, vừa vặn gặp Hoàng mao bị ném vào toilet đi ra.
Hoàng Mao liếc nhìn cô một cách kỳ quái, không nói gì, chạy đến đập Đản Đản vừa ném anh vào toilet.
Uyển Vưu nôn mửa trong toilet một vòng, trạng thái tốt hơn nhiều và không quá khó chịu, nhưng cô ấy muốn ngủ ngay khi chạm vào ghế sofa, đầu cô ấy choáng váng.
Bệnh nghề nghiệp, còn thích nói lung tung, phút chốc nghiêm nghị, ngồi dậy, lấy tư thế mở miệng: "Xin chào, mọi người, bạn đang xem truyền hình trực tiếp trận chung kết PVA tuyệt địa cầu sinh PUBG PUBG tôi... Tôi... là bình luận viên xám... xám... tôi là ai? "
"..."
Lạc Anh:???
Đây có phải là ở bình luận không?
Lạc Anh: "Mày còn rất chuyên nghiệp. Nhưng bây giờ không phải là lúc để bình luận,mày uống say, tao đưa mày về, đi."
Dù sao đi nữa, Uyển Vưu hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Cô ấy hoàn toàn không nghe thấy lời của Lạc Anh. Cô ấy tự bình luận về những sự kiện lớn mà cô đã tưởng tượng trong tâm trí của mình.
"Trận đấu đã rất căng thẳng cho đến bây giờ. Nghe âm thanh là rất quan trọng tại thời điểm này, đặc biệt là kiểm tra khả năng phân biệt âm thanh của họ."
"..."
"Ah!!! Overlord vào viện dưỡng lão, vị trí của anh ta là ban công của viện dưỡng lão."
"Overlord đã nổ súng!!!"
"Overlord đang tìm kiếm cơ hội!!!"
Nghe id của mình, Hoàng mao đột nhiên bắt đầu nhìn xung quanh, "Ai, ai đang gọi tôi?"
Phòng,một mảnh hỗn loạn.
Thẩm Chi Châu nhéo nhéo mũi cao, quay ra ngoài cầm tách cà phê đưa cho Lạc Anh: "Cái này có thể tỉnh táo,cho cô ấy uống."
"Ah?" Lạc Anh quay lại theo bản năng, liếc nhìn anh.
"Cầm."
"... Cảm ơn anh."
Ngón tay của Lạc Anh siết chặt một chút, lấy cà phê từ tay anh, đầu ngón tay cọ lên lòng bàn tay anh, hơi ngứa.
"Thỏ xám! Thỏ xám?" Lạc Anh nâng Uyển Vưu lên, "Mau uống cái này, đừng ngủ, tao đưa mày về nhà."
Uyển Vưu vừa mới nôn, bây giờ đang khát nước. Cô ấy cầm lấy cà phê của Lạc Anh, uống một ngụm, bị sặc, khó chịu ho khan:" Cái gì vậy? Đắng quá. Tao không uống, Tao chưa giải thích xong, tao sẽ tiếp tục giải thích... "
"Này, đừng có nằm xuống nữa." Lạc Anh lo lắng kéo cô lại, "Mày không về hả? Say này thì về kiểu gì."
Sau khi Thẩm Chi Châu giao cà phê cho Lạc Anh, anh đi vào toilet một chuyến.
Đi ra thấy cô bé chưa rời đi, đôi bàn tay trắng và mềm mại miễn cưỡng nắm lấy tai của Uyển Vưu, ngồi trên ghế sofa và trò chuyện với Uyển Vưu say xỉn.
Dáng ngồi quái dị, cô quỳ trên ghế sofa giữa chừng, vạt áo hoodie rộng mở ra một chút, để lộ đôi chân tuyết và chiếc quần nhỏ nóng bỏng, đẹp đến chói mắt.
Hai cô bé không coi ai ra gì đang đùa giỡn trong phòng.
Đùa giỡn trong phòng...
Chiếc mũ của Lạc Anh vô tình bị Uyển Vưu kéo xuống, tinh tế mái tóc dài,buộc đuôi ngựa hai bên, đen sẫm mềm mại.
Lạc Anh xoa xoa mũi bị đánh đỏ, lầm bầm: "Ma men, đầy mùi rượu. Nào, tao đưa mày về, rồi tự về sau."
Thẩm Chi Châu đến gần, vừa khéo nghe được, không nghĩ nhiều, trực tiếp nói: "Anh chở em về."
Giọng nói trầm khàn đột nhiên vang lên phía sau Lạc Anh.
Cô bất ngờ đến phát hoảng, quay đầu lại, cô thấy người đàn ông lấy chìa khóa từ mặt bàn và nhét nó vào túi quần.
"Đi thôi. Sắp một giờ rồi, buổi tối không an toàn."
Người đàn ông cắm túi quần, đi đến cửa phòng, dựa vào cửa đợi cô.
Lạc Anh bấm điện thoại và liếc nhìn thời gian. Hiện tại là 0 giờ 45 phút sáng, ban đêm không im ắng. Thành phố A phồn vinh hơn nhiều so với Thành phố B, dân cư đông đúc,đường phố nhộn nhịp vào đêm khuya.
Ông nói với cô rằng khi cô đến Thành phố A, cô không nên chạy lòng vòng vào ban đêm. Chuyện ngoài ý muốn đều có khả năng phát sinh.
Lạc Anh không già mồm cãi láo, cô cảm ơn Thẩm Chi Châu,kéo Uyển Vưu lên xe cùng nhau và báo địa chỉ cho anh.
Uyển Vưu ngủ lặng lẽ bên cửa sổ xe.
Lạc Anh kéo điện thoại di động của mình một cách nhàm chán, rũ mắt ngẩn người, rối rắm không biết nói thế nào với vị "anh trai" kia một tiếng muốn tối nay về hoặc không quay về.
Ngón tay cô chỉnh sửa vô số lần trên điện thoại, xóa và viết...
Phía trước là đèn đỏ, xe dừng lại trước vỉa hè.
Những ngón tay của Thẩm Chi Châu vô thức gõ vào vô lăng và liếc nhìn vào gương chiếu hậu.
Tình cờ thấy cô gái nhỏ mím chặt môi, khuôn mặt trông như sắp ૮ɦếƭ, ngập ngừng một lúc rồi thở ra, không biết bấm cái gì trên điện thoại.
Cả người trở nên căng thẳng hơn.
"Tinh" một tiếng vang lên, màn hình điện thoại sáng lên.
Thẩm Chi Châu lấy điện thoại di động ra khỏi túi quần và nhìn
Số + 152xxxxxxxx đã gửi cho anh một tin nhắn văn bản.
[Anh ơi, tối nay em không về được không? ]
Một câu vừa mơ hồ vừa trìu mến.
Nó rất giàu trí tưởng tượng...
Thẩm Chi Châu cau mày, không biết xuất phát từ tâm lý gì, sợ cô bé ngồi ghế sau sẽ nhìn thấy màn hình di động, không kịp suy nghĩ, liền đem di động úp xuống, khóa màn hình.
Những ngón tay thon dài cào vào mái tóc đen mỏng manh, giọng nói trầm, rõ ràng đột nhiên vang lên trong xe.
Anh hỏi một cách tự nhiên, "Có phải phía trước quẹo trái không?"
Lạc Anh không hiểu đường giao thông của thành phố A: " Anh không biết đi như thế nào hả? Em thấy anh không mở chỉ đường còn nghĩ anh biết đường."
"Ở đây không quen lắm, nhưng anh vẫn có một số ấn tượng."
Lạc Anh mím môi và ân cần đề nghị: "Vậy, vậy anh đưa cho em di động của anh, em giúp anh bật chỉ đường,tìm đường?"
Thẩm Chi Châu vừa định sờ vào di động, đột nhiên nhớ tới tin nhắn văn bản đó, phát hiện bản thân tự đào một cái hố to, bình tĩnh ho khan hai tiếng: "Điện thoại hết pin rồi".
"Nhưng em đang chờ đợi tin tức, cũng không thể đưa điện thoại ra phía trước." Lạc Anh cảm thấy hơi khó xử. "Không bằng... Em dùng điện thoại của mình mở chỉ đường.Đi như nào thì em nói lại với anh,được không?"
Thẩm Chi Châu sờ sờ mũi không tiếng động chấp nhận kế hoạch này.
Hình ảnh tiếp theo là----
Cô gái nhỏ khung xương gầy yếu, nho nhỏ ngồi ở ghế sau, cầm điện thoại di động không ngừng nói, hướng dẫn nói một câu, cô chậm rì rì mở miệng, nói lại cho anh nghe.
Giọng nói nhẹ nhàng và thanh nhã phát ra, mềm yếu nhu nhu.
【Chuẩn bị rời đi, rẽ trái vào đường chính. Toàn bộ hành trình mất hai mươi phút, bản đồ gd tiếp tục hướng dẫn bạn. 】
【Rẽ trái tại đèn giao thông 100 mét phía trước】
"Rẽ trái một trăm mét phía trước."
【Lái xe bên trái, chuẩn bị rẽ trái. 】
"Lái xe bên trái, rẽ trái, rẽ trái."
【Đi thẳng một km, rẽ phải vào đường Bảo thúy. 】
"Rẽ phải một km vào đường Bảo thúy, đường Bảo thúy."
【Chú ý đến tốc độ. 】
"Hãy chú ý đến tốc độ."
Thẩm Chi Châu: "..."
Phía trước lại có đèn đỏ sáng lên, Thẩm Chi Châu đỗ xe ở ngã tư, còn chưa nói lời nào.
Tạm dừng một lát.
Giọng nữ lạnh lùng và máy móc ở ghế sau lại vang lên: 【Có đèn giao thông phía trước cùng hình ảnh vi phạm. 】
Lạc Anh rút điện thoại, mở tin nhắn văn bản, nhìn chằm chằm vào tin nhắn vừa được gửi không người để ý, phồng má, có chút tức giận.
Mềm nhẹ a một tiếng: "Có đèn giao thông trước mặt bạn và hình ảnh vi phạm, chú ý đến các quy định giao thông."
"..."
Những lời Thẩm Chi Châu chuẩn bị thốt ra,lại nuốt nó xuống, trực tiếp ngậm miệng.
Nếu người ngoài xe nghe thấy hai giọng nói buồn cười này, không chừng cho rằng anh nuôi con vẹt nhỏ trong xe....