Mẹ Thẩm An Bình lặng lẽ kéo Cố Bình An cách xa khỏi bà ngoại anh. Bà Thẩm đã khóc tới đỏ cả hai mắt, vậy mà vẫn ân cần hỏi Cố Bình An: “Cháu có đau không?”
Trong chốc lát, nước mắt Cố Bình An lại chực trào. Cô thở dài chua xót. “Bác, Thẩm An Bình sẽ không sao, phải không ạ?”
Thấy Bình An rơi nước mắt, bà Thẩm gật đầu một cách gượng gạo. “Sẽ ổn, sẽ ổn thôi, thằng bé Bình An này từ nhỏ đã phúc lớn, mệnh lớn rồi.”
“Bác gái, cháu xin lỗi, đều là lỗi của cháu! Thẩm An Bình là vì cứu cháu, nếu không phải vì cháu thì đã không xảy ra chuyện gì rồi...”
Bà Thẩm lau nước mắt, nhẹ nhàng nói với Cố Bình An: “Bình An, bác biết cháu là cô gái tốt, bác luôn cảm thấy nếu cháu có thể là người một nhà với gia đình bác thì xem như tâm nguyện của hai bác cũng đã được đền đáp. Có thể là do lớp già này thiếu sót quá, không quan tâm tới suy nghĩ của cháu...” Bà nghẹn ngào, như thể buồn vô hạn. “Bác biết nhà họ Thẩm rất quý cháu, lúc An Bình sắp kết hôn với cháu họ vui mừng khôn xiết, lúc đó bác thật sự rất hạnh phúc. Là một người mẹ, chỉ cần con trai mình hạnh phúc thì phải làm điều gì cũng xứng đáng. Mặc dù bác không biết lý do hai đứa không kết hôn nữa, nhưng điều này đối với An Bình thực sự là cú sốc lớn. Thời gian này, An Bình chẳng quan tâm đến sức khỏe của chính mình. Bình An, bác chỉ có một đứa con trai là nó, cháu nghe bác một lần này thôi, được không? Không có An Bình, bác cũng không biết phải sống tiếp thế nào nữa...”
Mẹ An Bình khóc nghẹn, tiếng khóc của bà sao tuyệt vọng đến thế! Bà nói hết tình hết lý, van nài Cố Bình An. Cố Bình An chẳng nói câu nào, cô không biết phải đối đáp ra sao. Cô trước giờ không hiểu nổi rốt cuộc mình đã gây ra những tai họa gì cho Thẩm An Bình.
Hồi lâu sau, cô mới lắc đầu, cố chấp và kiên định trả lời: “Bác, cháu không thể. Tất cả mọi chuyện hãy đợi An Bình tỉnh dậy rồi hẵng nói, chỉ cần anh ấy nói muốn cháu rời xa thì cháu nhất định không níu kéo. Nếu anh ấy muốn cháu ở cạnh anh ấy thì lần này, dù trời có sập, cháu cũng không đi.”
Cô thật sự không muốn chống lại lời người lớn nhưng lần này, cô không thể đánh lừa bản thân được nữa, cũng không thể một lần nữa chà đạp lên tấm lòng chân thành của Thẩm An Bình.
Bà Thẩm vẫn còn điều gì đó muốn nói nhưng ông Thẩm nghiêm mặt, vỗ nhẹ vai bà. “Đừng khóc nữa, An Bình tỉnh rồi.”
Trên gương mặt bà Thẩm hiện rõ vẻ vui mừng, không nói gì nữa, định quay người đi. Ông Thẩm lại dừng lại, chau mày dò xét Cố Bình An, quẳng ra một câu nói lạnh lùng: “Cô đi thay đồ vô trùng trước đi. Bác sĩ nói Thẩm An Bình muốn gặp cô đầu tiên.”
Bà Thẩm trợn trừng mắt. “Không được, An Bình không được gặp cô ta!”
Vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của ông Thẩm cuối cùng cũng dãn ra. “Bà nói vậy không được! Con trai bà giờ tỉnh rồi, chẳng khác nào đang lên cơn điên, cứ nói rằng Cố Bình An ૮ɦếƭ rồi. Không gặp được con bé, nó sẽ không bình tĩnh lại đâu!” Ông tức giận trừng mắt nhìn Cố Bình An. “Còn đứng ngây ra đấy làm gì! Không mau đi đi!” Cuối cùng, lúc phủi tay áo quay đi, ông còn để lại một câu quở trách: “Hết lần này đến lần khác! Chẳng thể nào mà lớn được!”
Nhiều năm sau Cố Bình An cũng không cách nào quên được khoảnh khắc khi cô bước vào phòng bệnh. Lúc này, người cô được bao kín bởi bộ quần áo khử trùng, chiếc khẩu trang đã che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt với hàng mi cong dài đang nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh. Trong phòng chỉ có tiếng kêu “tít... tít” của các loại máy móc. Thẩm An Bình do va đập mạnh nên đã phải cạo trọc đầu, đầu cuốn kín băng gạc, những vết máu Thẩm ra cả lớp gạc khiến người ta phải rùng mình. Trong phòng chẳng có ánh sáng mặt trời, cũng chẳng có gió, chỉ thấy một đường hiển thị nhịp tim là đang hoạt động.
Cố Bình An lấy tay bịt miệng, không thể tin vào những gì diễn ra trước mắt mình, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống, cô quay lưng bước đi, không muốn để Thẩm An Bình trông thấy bộ dạng khóc lóc thảm hại của mình.
Sau gần mười tiếng trải qua phẫu thuật, cơ thể Thẩm An Bình đã chạm đến giới hạn, nếu như không có ý chí kiên trì chống chọi, e rằng anh sớm đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Vừa rồi anh còn la hét đòi gặp Cố Bình An, nhưng đến khi cô thực sự xuất hiện, lại không biết phải nói gì với cô. Người phụ nữ nhẫn tâm này nói đi là đi, còn anh lại chẳng đành lòng dứt bỏ.
Anh lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, không bỏ lỡ một giây phút nào, dường như một ánh mắt dài cả ngàn năm. Thấy cô vẫn bình an, anh bỗng cảm thấy nếu mình có ૮ɦếƭ thật thì cũng xứng đáng. Anh cố gắng nhìn cô thật lâu, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở vết máu mờ thấm qua lớp vải bộ quần áo vô trùng, nhất thời không thể nghĩ ra cô đã bị thương thế nào.
Anh khẽ thở ra, cho dù là lúc nào, người đầu tiên anh nghĩ đến luôn là cô.
Sau những đau đớn phải trải qua, anh trở nên vô cùng yếu ớt hỏi cô một cách khó nhọc: “Bị thương rồi hả, sao lại nhiều máu thế kia?”
Cố Bình An khẽ rơi nước mắt, hít một hơi sâu rồi trả lời: “Không phải em bị thương, là máu của anh.”
Thẩm An Bình vừa nghe đó là máu của mình, bỗng thấy yên tâm một cách lạ thường. Cảm giác yên tâm qua đi, tiếp theo, anh lại không biết phải dùng vẻ mặt thế nào để đối diện với cô. Khoảnh khắc đó, anh lao về phía cô theo phản xạ tự nhiên. Nếu như cho anh một cơ hội lựa chọn nữa, anh nghĩ mình sẽ vẫn làm như vậy. Anh chỉ muốn cô sống tốt. Anh không muốn cô phải gánh vác trách nhiệm. Trong khoảnh khắc giữa sự sống và cái ૮ɦếƭ, anh bỗng cảm thấy tất cả không còn quan trọng nữa. Cô có trách nhiệm và cách suy nghĩ của riêng cô, anh không thể mãi áp đặt cô được. Một lúc lâu sau, anh quay đầu sang, cố gắng tỏ vẻ lạnh lùng, nói với cô: “Em có thể đi rồi đấy, không cần phải cảm thấy tội lỗi, là do anh tự nguyện.” Anh nói với thái độ như thể anh và cô chưa từng quen biết, như thể cái con người vừa tỉnh lại đã la hét đòi gặp cô không phải là anh nữa.
Thấy Thẩm An Bình đuổi mình không chút do dự, Cố Bình An bỗng hoảng loạn, trống иgự¢ đập liên hồi, cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra một câu. Cô không biết còn có thể nói gì vói anh được nữa, nói gì cũng không đúng nói gì cũng đều là sai.
Cô nhẹ nhàng thở ra một tiếng, lí nhí nói: “Em... có thể nắm tay anh một lát... không...” Giọng cô run rẩy, mắt ngấn nước.
Một lát sau, Thẩm An Bình thở dài, ánh mắt đăm chiêu, đầy suy tư. Từ giây phút đó, chẳng ai còn nhìn rõ rốt cuộc người kia đang suy nghĩ gì, nhưng cũng chẳng ai nỡ rời bỏ đối phương.
Anh không còn đủ sức lực nữa, giọng nói nhỏ dần nhưng cũng đủ để cô nghe thấy: “Bình An, em lại đây!” .
Cố Bình An ngoan ngoãn bước tới.
Thời gian như dài vô tận. Cô từ từ nắm lấy tay Thẩm An Bình. Gần mười mấy tiếng đồng hồ trước, anh còn không có cảm giác gì. Cô hết lần này đến lần khác nhấc tay anh lên, còn anh lại chỉ có thể buông thõng tay một cách bất lực.
Vào giây phút ấy, cô đã thực sự nghĩ rằng mình sẽ mất anh. Nhưng giờ đây, khi cô dịu dàng chạm vào đôi tay anh, cô có thể cảm nhận được những phản ứng dù là rất yếu ớt của anh. Giống một đứa trẻ nghịch ngợm, cô chăm chú đùa nghịch những ngón tay anh, nhẹ nhàng đan chúng vào những ngón tay của mình, cuối cùng, mười ngón tay hòa vào nhau, vừa tự nhiên vừa chắc chắn.
Cô biết nơi này không phải là nơi phù hợp để nói những lời có cánh, nhưng cô không thể kiềm chế. Chiếc áo khử trùng cọ sát tạo nên những tiếng lạo xạo, giống như một thứ tiết tấu tự nhiên. Cố Bình An cẩn thận áp những ngón tay của Thẩm An Bình lên má mình, hơi ấm từ lòng bàn tay anh lúc này chính là động lực sống mạnh mẽ nhất đối với cô. Lồng иgự¢ của cô giống như được thổi đầy gió, chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ òa. Cô xoa lên hai bàn tay ấy như không để sót một vị trí nào, rất lâu sau đó, mới nói giống như đang tuyên thệ: “Thẩm An Bình, đợi bao giờ anh ra viện, chúng mình sẽ kết hôn nhé?”
Cố Bình An cô là một người phụ nữ khác người đến lập dị, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng hạnh phúc như thế này, hạnh phúc vì mọi thứ vẫn còn đó, Thẩm An Bình vẫn còn đó và tình yêu vẫn còn đó.
Cô đã từng đau khổ dứt bỏ tình yêu, ép mình vào bước đường cùng, mệt mỏi đến cùng cực, vứt bỏ phần quan trọng nhất trong cuộc đời như tự tróc da thịt mình. Cô nhẫn tâm đến mức chính mình cũng không thể tin nổi. Nhưng giờ đây, cuối cùng cô cũng hiểu rõ tất cả. Cô chẳng qua chỉ là một người bình thường, đâu có quá nhiều trách nhiệm, quá nhiều dằn vặt đến vậy. Nếu như thực sự mất đi rồi, đó mới gọi là hối hận cả đời.
Cô nắm chặt bàn tay Thẩm An Bình, gần như không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô không hề cử động, sợ rằng cô chỉ cần khẽ cử động, những giọt nước mắt chực sẵn kia sẽ tuôn rơi.
Bộ dạng như cách xa người ta đến cả vạn dặm lúc nãy cũng không thể che giấu trái tim ấm áp của anh. Cô chẳng bao giờ có thể quên được, cái ôm của anh ấm áp như thế nào, những lời nói dịu dàng của anh mới ngọt ngào làm sao. Cô sợ sẽ phải nghe một câu từ chối, nhưng cũng không thể đoán biết được câu trả lời của Thẩm An Bình, chỉ có thể nhìn anh một cách bất lực. Cô bỗng có một ý nghĩ bi ai, Thẩm An Bình có phải đã vô số lần dùng ánh mắt ấy để nhìn cô? Thì ra, sự báo ứng, ở đâu cũng có thể bắt gặp.
Thẩm An Bình không nói gì. Anh nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi bàn tay Cố Bình An. Cô không giữ được, trong lòng trống rỗng. Cô nhìn anh như không muốn rời xa, thầm nghĩ đến tình huống xấu nhất, chấp nhận một câu trả lời từ chối. Cô không thể nào trách móc, đây là hậu quả cô đáng phải nhận.
Thẩm An Bình rút tay mình lại nhưng không quay đi một cách lạnh lùng, mà là để nắm chặt lấy bàn tay Cố Bình An. Sức của anh yếu hơn rất rất nhiều so với trước đây, nhưng anh vẫn cố gắng nắm chặt lấy tay cô. Ánh mắt anh dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt, giọng nói âm trầm vui tai: “Bình An, em nhìn này, thực ra trái tim em chỉ lớn thế này mà thôi.”
Anh khẽ mỉm cười, tuy khắp người đều đau nhưng nụ cười của anh vẫn không hề mất đi vẻ đẹp. Anh nắm bàn tay mình thành một nắm, đặt cạnh bàn tay Cố Bình An, một to một nhỏ, nhìn ngắm cẩn thận như một đứa trẻ nghịch ngợm, cuối cùng nói như đang tổng kết: “Nhìn xem, thực ra trái tim của anh lớn hơn của em.” Anh cười một cách đắc ý, sau đó lật tay lại, nắm chặt lấy bàn tay Cố Bình An. “Bình An, đừng khiến mình quá mệt mỏi, trái tim anh đủ lớn, hãy ở trong trái tim anh thôi.”
Thời gian dần trôi đi, trong phòng bệnh rõ ràng không có ánh mặt trời mà vẫn như đang sáng lên rực rỡ, căn phòng rõ ràng không có gió thổi mà Cố Bình An lại có cảm giác mát lạnh đến dịu dàng. Những giọt nước mắt cố gắng kìm nén khi nãy lúc này tuôn rơi. Cô không biết nên nói gì, cô chỉ có thể cảm ơn Thượng Đế đã khiến một người con trai tốt như vậy cuối cùng cũng tha thứ cho cô.
Cô khóc thút thít vì vui mừng, những giọt nước mắt lã chã rơi, nhưng nụ cười xuất hiện trên gương mặt cô. Cô nghĩ, biểu hiện trên khuôn mặt cô lúc này chắc hẳn rất xấu xí, nhưng cô không nỡ nhắm mắt, không nỡ lau nước mắt. Đến một giây, một phút cô cũng không nỡ để mình không nhìn thấy Thẩm An Bình, đến chớp mắt cũng trở thành một thứ xa xỉ. Cô cố gắng mở mắt thật lớn, nhìn anh say đắm, sợ rằng nếu mình chỉ cần chớp mắt, tất cả mọi thứ sẽ trở thành bọt biển.
Lòng bàn tay to lớn, ấm áp của Thẩm An Bình nắm chặt lấy bàn tay cô, giọng nói ấm áp, an yên: “Đừng khóc nữa, anh đã ૮ɦếƭ đâu mà. Anh không nỡ ૮ɦếƭ trước em, không nỡ để em lại một mình. Yên tâm đi!”
Cố Bình An không thể kiềm chế những giọt nước mắt. Phòng bệnh hẳn nhiên không phải là nơi phù hợp để nũng nịu nhưng mỗi lời nói của Thẩm An Bình đều như đập từng hồi lên trái tim cô. Giọng nói của anh, biểu hiện trên gương mặt anh và cả hơi ấm từ lòng bàn tay anh tạo thành một thứ ấm áp tuyệt đối, bao bọc lấy trái tim cô, giống như một cơn đại hồng thủy ùa đến, không thể nào ngăn chặn.
Anh nói, anh không nỡ ૮ɦếƭ trước cô, không nỡ để cô lại một mình, anh khiến cô an tâm.
Lúc này, cô cảm thấy những lời nói ấy còn tuyệt vời hơn câu nói: “Anh yêu em” đến hàng nghìn, hàng vạn lần.
Cô cảm thấy hạnh phúc tràn đầy, nghĩ rằng, cả đời này, chỉ cần vậy là đủ rồi...
Trên thế gian này có rất nhiều biểu hiện của tình yêu, có lẽ thứ tình yêu ích kỷ, khó chịu này của cô sẽ khiến người khác không thể tiêu hóa nổi, nhưng cô thật may mắn, người yêu cô chính là Thẩm An Bình có tấm lòng bao dung vô bờ bên.
Có lẽ cũng chỉ vì yêu cô nên anh mới không thể làm khác đi. Nhưng không cần quan tâm đến điều đó nữa, quá trình và kết quả, Cố Bình An không hề lưỡng lự khi lựa chọn kết quả.
Cô đưa bàn tay còn lại của mình ra, nắm chặt lấy tay Thẩm An Bình, nhẹ nhàng mà có lực. Rất lâu sau đó, cô mới nói như tuyên bố một cách rất trịnh trọng: “Thẩm An Bình, em hứa với anh, lần này, cho dù trời có sập xuống em cũng sẽ không buông tay anh, anh cũng phải tuân thủ lời hứa của mình, trước khi em ૮ɦếƭ, anh nhất định phải sống thật tốt. Đừng để em lại một mình trên thế gian này.”
Một mình... sẽ quá cô đơn...
Cố Bình An nhìn anh, thầm nói: “Nếu như anh không thể chịu được mà muốn ra đi thì anh nhất định phải mang em theo cùng. Nơi nào có anh, nơi đó chính là thiên đường, nơi nào không có anh, nơi đó chính là địa ngục, mỗi phút mỗi giây đều là sự đày đọa...”
“Này!” Một lúc lâu sau, một tiếng thở dài của Thẩm An Bình phá vỡ bầu không khí ngọt ngào. Anh khẽ xoa đầu mình, nói một cách tiếc nuối: “Em thấy chưa, nếu em nghĩ thông suốt ngay từ đầu thì anh đã không bị một vố như thế này.”
Cố Bình An cười ngẩn ngơ, nói với vẻ được thể. “Nếu không phải là cú đập ấy, em nào có thể biết anh quan trọng đối với em như thế nào. Đây gọi là trong họa có phúc đấy, biết chưa?”
Thẩm An Bình gõ gõ lên trán cô, cố làm ra vẻ gầm gừ đáng sợ, nói: “Đồ vô tâm, vô tính, mong anh ૮ɦếƭ đi mới thích, phải không?!”
“Tất nhiên rồi, lúc ấy anh không nghe thấy à? Nếu như anh ૮ɦếƭ đi, em nhất định sẽ quên được anh.”
Thẩm An Bình trừng mắt. “Em dám?”
Cố Bình An cũng trừng mắt. “Anh cứ thử xem, em có gì mà không dám chứ!”
Thẩm An Bình vẫn tức tối trừng mắt. Một lúc sau, anh bỗng ôm lấy đầu, kêu lên: “Ôi ôi, đầu anh đau quá, sao em nhẫn tâm thế, chỉ biết chọc tức anh!”
Cố Bình An nhìn thấy anh có biểu hiện bất thường liền hoảng hốt, chân tay luống cuống, ghé sát lại phía anh. “Anh sao thế, đau chỗ nào? Hay là gọi bác sĩ vào nhé, có phải là do nói chuyện quá lâu không?”
Thẩm An Bình vẫn ôm lấy đầu, nói giọng trịnh trọng: “Cưới một cô vợ vô tâm, vô tình, nghĩ đến chuyện phần đời còn lại phải sống trong địa ngục trần gian, anh có thể không đau đầu sao?”
Cố Bình An lúc này mới vỡ lẽ, thì ra là anh đang châm chọc cô.
Cô đứng phắt lên, hậm hực nói: “Anh cứ dưỡng bệnh đi em về đây.”
“Thật sao? Được thôi, em đi đi!” Giọng nói của anh rất sảng khoái nhưng tay lại nắm chặt lấy tay Cố Bình An, không rời. Cố Bình An dễ cười mà cũng dễ giận. Cô nói với vẻ cao ngạo: “Kéo tay em làm gì? Đầu không đau nữa à?”
Thẩm An Bình cười hỉ hả. “Anh nghĩ... sống chung với em, ở đâu mà chẳng là địa ngục, dù sao cũng đã quen từ lâu rồi.”