Lúc bước đến cửa, Cố Bình An mới tỉnh táo một chút. Mặt cô tức khắc nóng lên. ૮ɦếƭ tiệt! Nếu như tiến vào là một thằng tồi thì làm sao cô mở miệng được đây? Không đúng! Không biết đó là người như thế nào, làm sao cô hôn người ta được?
Cô đau khổ chống tay lên trán. Không biết là vô tình hay hữu ý, cô đứng đó mười mấy phút mà vẫn chưa có người đi vào. Cô ngán ngẩm quay lại nhìn bọn họ, bọn họ đều đang uống rượu, nói chuyện kéo dài thời gian, chờ đợi cô thực thi hình phạt của mình. Cô lén lút nhìn nhìn Thẩm An Bình mấy lần.
Từ đầu đến giờ anh luôn trầm lặng. Anh đưa Mạc Phi đi đến, rõ ràng là bạn gái đi cùng mà anh lại rất ít tiếp chuyện cô ta, cũng không hề làm bộ thân mật. Thẩm An Bình vẫn là Thẩm An Bình, anh không phải là một diễn viên giỏi. Người nào không thích, anh không thể làm bộ thích người ta được. Thỉnh thoảng anh cúi xuống uống rượu, hỏi anh cái gì, anh trả lời cái đó, không hỏi thì không nói, tạo một khoảng cách an toàn với mọi người.
Cố Bình An luôn cảm thấy dường như có một ánh mắt luôn theo dõi mình nhưng khi cô ngẩng lên lại chẳng thấy có ai nhìn. Cô hoài nghi không biết có phải mình đã say rồi nên lầm tưởng, chứ Thẩm An Bình không hề ngẩng lên nhìn cô. Cô cong môi, nhìn lại, chiếc cửa kính bị ai đó đẩy ra, Cố Bình An không thể để ý đến bất cứ thứ gì khác, chỉ tập trung vào cánh cửa đang dần hé mở.
Cô giật mình ngẩng lên. Khuôn mặt đã lâu không gặp của Tất Nhiễm bỗng xuất hiện trước mặt cô. Cô thầm an ủi rằng mình vẫn còn may mắn, lập tức nở nụ cười nịnh bợ, túm lấy áo của Tất Nhiễm, nói: “Hôm nay thật là đen ૮ɦếƭ đi được! Tất Nhiễm, cho em mượn anh hôn một cái.” Vừa nói cô vừa nhón chân, chuẩn bị hôn. Không ngờ Tất Nhiễm, mặt không chút biểu cảm, khẽ đẩy cô ra, nói: “Làm gì thế? Lâu không gặp nên đùa quá đáng đấy hả?” Anh giơ tay lên. “Nhìn thấy nhẫn đính hôn chưa? Anh cũng sắp cưới rồi đó.”
Cố Bình An lúc này mới phản ứng lại, khi nãy không nhận ra nhẫn trên tay của Tất Nhiễm là bởi vì anh còn đeo những chiếc nhẫn khác nữa. Nhưng cũng không biết có phải là cô quá vô ý hay không, người con trai cô không yêu mà cô cũng không cảm thấy hối lỗi hay đáng tiếc, còn chân thành chúc phúc: “Thật là tốt quá! Anh đúng là người con trai phóng khoáng nhất mà em từng gặp.”
Tất Nhiễn cười vẻ bất lực. “Có thể không phóng khoáng được sao? Đối với người con gái vô tình nhất, có thể không phóng khoáng được sao?”
“Ừ, đúng.” Cố Bình An nghĩ, ai cũng nói cô là người vô tình nhất, là kẻ không có trái tim, với nỗi đau như thế, làm sao chẳng có chút cảm giác.
Cô ngập ngừng cười, ngẩng lên, nói: “Sao hôm nay anh lại xuất hiện ở đây?”
“Anh đến tìm một người bạn.”
“Ồ!” Cố Bình An và anh trò chuyện, tán gẫu một hồi, quên mất mục đích của mình. Thế là Tất Nhiễm mắt long lanh cười, nhắc nhở cô: “Có phải em thua rồi bị phạt không thế?”
“À, đúng...” Cố Bình An quơ tay. Anh cũng sắp kết hôn rồi! Chắc cũng không thích em đâu, thế cho em hôn một cái, được không?”
Tất Nhiễm nheo mắt, nhìn về góc có mấy người quen, nở nụ cười ranh mãnh với Cố Bình An, nói: “Anh thì có thể sẵn sàng cho em hôn một cái, nhưng anh cảm thấy sẽ bị người ta làm gián đoạn.” Anh vừa nói vừa chỉ về phía sau, ánh mắt như thiêu như đốt của Thẩm An Bình đang hướng về phía hai người họ.
Cố Bình An cảm thấy trái tim mình đập thình thịch. Cả buổi tối hôm nay, cô và Thẩm An Bình không có bất kỳ sự giao tiếp nào cả. Cô cho rằng Thẩm An Bình đã thực sự coi cô như không tồn tại, lại càng không nghĩ đến lúc nhìn thấy đối tượng trong hình phạt là Tất Nhiễm, anh còn đứng dậy, đi đến chỗ cô.
Cố Bình An nắm chặt hai tay. Tuy có căng thẳng nhưng nụ cười trên miệng cô càng lúc càng rõ. Cô nghĩ, có lẽ Thẩm An Bình chỉ mạnh miệng mà thôi. Anh yêu cô nhiều như thế cơ mà, không phải sao?
Cùng với từng bước chân của Thẩm An Bình tiến đến gần, cô cũng dần dần nhìn rõ. Thẩm An Bình xoay chiếc điện thoại trên tay, bấm số rồi đặt lên tai nghe, tuy không biết anh gọi điện cho ai nhưng biểu hiện của anh như nói cho cô biết rằng, anh đang gọi lại cho một ai đó.
Anh đi không nhanh lắm, giống như trong một cảnh quay chậm, một giây mà như cách cả ngàn năm, hơi thở của anh ập đến, nhanh đến mức khiến cô có cảm giác mình vừa gặp ảo giác. Hóa ra chỉ là bên trong quá ồn ào nên anh mới đi ra ngoài để gọi điện thoại, cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Cô quay đầu lại, Mạc Phi cũng đang nhìn cô vẻ châm biếm. Cảm giác sôi sục trong lòng cũng đã dịu xuống. Mặt nóng bừng như lửa đốt. Cố Bình An cảm thấy chân mình mềm đi, hơi lảo đảo lùi một bước.
Cũng không biết là giẫm phải thứ gì, chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, cô trượt ngã về phía sau, ᴆụng phải chiếc tủ được trang trí theo phong cách trừu tượng trong bar, chiếc tủ đó đổ, chạm vào đèn pha lê treo trên trần nhà.
Trong chớp mắt, tất cả mọi thứ đổ liểng xiểng thành một đống hỗn độn. Đôi giày cao gót lênh khênh của Cố Bình An không đủ khả năng giúp cô đứng vững thì làm sao có thể giúp cô thoát thân? Đôi tay cô theo bản năng ôm lấy đầu.
Lúc chiếc đèn pha lê rơi xuống đầu cô, cô chỉ kịp nhắm mắt nên không nhìn thấy một bóng đen lao nhanh đến, ôm lấy cô, không chút do dự bao bọc lấy cơ thể cô, chắn cho cô khỏi chiếc đèn pha lê kia.
Lúc này, cô chẳng nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy có một sức mạnh ấm áp ôm trọn lấy mình. Cơ thể cảm nhận được một phần quen thuộc đang đè nặng lên người cô. Rõ ràng là đèn trong bar đã được bật sáng bừng mà cô lại cảm thấy cả thế giới như đang khép lại. Cô không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào cả, chỉ nghe thấy một tiếng thét như cào xé tâm can của ai đó: “Thẩm An Bình...”
Như một cảnh quay chậm trong phim, Cố Bình An thấy mình ngã theo sức mạnh kia, rơi xuống sàn nhà lạnh ngắt. Khuỷu tay đập xuống đất, cảm giác đau đớn và khó chịu. Trên lưng chịu một sức nặng quá lớn, cô chỉ cảm thấy không khí trong phổi bị ép hết ra ngoài khiến cô ngộp thở. Tim đập nhanh đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng đập thình thịch liên hồi. Cô không thể động đậy. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến nỗi cô không kịp phản ứng.
Trong một khoảnh khắc, cả giới ồn ào đến inh tai, nhưng cũng trong khoảnh khắc, tất cả mọi thứ đều im lặng, đến nỗi dường như cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Âm thanh của chiếc đèn pha lê rơi xuống đất vỡ choang. Những thứ va vào người cô, mặt cô, cô đều không có cảm giác gì, tuyệt nhiên tai cô chỉ có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt của người nằm trên mình. Nhưng cô không thể động đậy không có cách nào nhìn rõ, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình có dòng chất lỏng ấm chảy xuống, từ mái tóc dày chảy dần xuống иgự¢ rồi xuống nền nhà...
Một màu đỏ tươi như màu máu. Cố Bình An ngay lập tức cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Toàn bộ sức mạnh như bị hút hết sạch. Tất cả mọi thứ trước mắt đều biến thành mơ hồ, như đang rơi vào một xoáy nước khổng lồ vô hình. Cô không thể động đậy, tim cô đập thình thịch khi cô nhìn thấy những giọt máu chảy trên nền nhà, cảm giác giống như một con quái vật với bộ móng vuốt khổng lồ đang quơ đi quơ lại làm cô chóng mặt, không thể bình tĩnh.
Người đang đè nặng trên người cô yếu dần nhưng vẫn đang cố gắng kiên trì. Trong thời khắc đó, anh không quản mọi hiểm nguy lao ra bảo vệ cô, rồi bị thương bởi vì che chắn cho cô, cuối cùng anh chỉ nói một câu: “Nhắm mắt lại, đừng sợ!”
Lần đầu tiên Cố Bình An nhìn thấy máu mà không ngất lịm. Trước mặt cô là từng dòng dịch lỏng mờ mờ, tạo thành những hình thù kỳ quái, loang lổ.
Cô rất muốn quay người lại nhìn anh nhưng không còn đủ sức Thẩm An Bình lần đầu tiên không kiêng dè, dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân đè lên người cô. Và đến thời khắc đó cô mới hiểu ra rằng, thực ra sức mạnh của đàn ông và đàn bà là một khoảng cách rất xa.
Cô thật sự cảm thấy hối hận. Nếu như cô tin tưởng vào khả năng của Thẩm An Bình, có lẽ mọi chuyện đã không như thế này. Cô nhớ trước kia, những lần cô gặp khó khăn, Thẩm An Bình đều thay cô gánh vác, bị người khác mắng chửi mà vẫn nở nụ cười ấm áp, quay ra an ủi cô. Anh luôn nói với cô: “Đừng sợ, có anh đây.”
Câu nói này nghe qua thì tưởng chỉ dành để nói cho trẻ con nghe mà thôi, nhưng Cố Bình An lại cảm thấy vô cùng yên tâm. Trước mặt Thẩm An Bình, cô luôn cảm thấy mình là một cô bé, bởi vậy cô thường hay nhõng nhẽo. Cô dựa dẫm vào anh bởi anh luôn có một tình yêu bao la.
Cô phụ thuộc vào anh, gần như trở thành một thói quen. Giống như anh từng nói, đối với anh, cô có một Dụς ∀ọηg chiếm hữu lớn đến biến thái. Thời gian trôi đi, kiểu chiếm hữu này đã biến thành một tình yêu khắc cốt ghi tâm.
Là cô đang tự lừa dối bản thân mình, rằng mình không đau, mình vẫn ổn, mình có thể quên, Cố Bình An cô có thể làm được tất cả. Thực ra cô không thể! Không có Thẩm An Bình, cô chẳng thể làm được gì, đi đâu cũng không được, cô đã sớm tự vẽ rồi nhốt mình trong một cái khung mà cả thế giới trong đó chỉ có Thẩm An Bình, cho nên cô mới không chịu được khi Thẩm An Bình có một chút lay động, phản bội cô. Bởi vậy cô mới lôi quá khứ của Thẩm An Bình ra, xem như đảo lại bát cơm đã nguội.
Lúc này, Thẩm An Bình vô hồn bất động, cô không có cách nào quay lại nhìn vẻ mặt của anh, nhưng cô nhớ rất rõ, đó là vẻ mặt khiến cô có thể yên tâm. Cô bỗng cảm thấy, chỉ cần anh nở nụ cười với cô giống như trước kia thì mọi thứ khác cô đều không cần đến nữa, mọi trách nhiệm, ánh mắt của người bên cạnh, cô đều không quan tâm nữa.
Chỉ cần anh cười với cô thôi...
Người vây quanh càng đông. Cố Bình An từng giây từng khắc đều nghĩ mình phải tỉnh táo. Máu của Thẩm An Bình như chảy không ngừng. Cô bỗng cảm thấy sợ hãi vô cùng, đến nỗi không biết phải kêu cứu ra sao nữa.
Cổ họng đau như bị người khác đâm kim vào, cô cũng không biết mình đang thì thào câu gì nữa, chỉ vô thức gọi tên Thẩm An Bình, kiên trì nói với anh: “Thẩm An Bình, anh dám làm thế sao? Anh thật sự không cần em nữa sao? Rõ ràng nói muốn chăm sóc em suốt đời, có phải anh hối hận rồi không? Em không cho phép! Anh có nghe rõ không? Em không cho phép!... Anh không màng đến em sao? Gan anh lớn nhỉ?”
Cố Bình An không dám tin tất cả là sự thật. Xe cứu thương đã tới.
Trong dãy hành lang trống trải của bệnh viện, một nhóm bác sĩ, y tá khẩn trương đẩy chiếc giường cứu thương vào phòng cấp cứu. Tiếng bánh xe của chiếc giường lăn trên nền nhà, nghe đều đều một cách máy móc. Cố Bình An luôn kiên cường nắm chặt tay Thẩm An Bình, dù thế nào cũng không chịu buông.
Mỗi lần cô muốn rời khỏi cuộc đời này, Thẩm An Bình luôn là người nắm chặt lấy tay cô, luôn bên cạnh cô. Nhưng riêng lần này, toàn thân anh bất động, vô hồn. Giờ đây, bàn tay to lớn, ấm áp đang bất động, chỉ cần Cố Bình An buông tay là sẽ buông thõng xuống.
Cơ thể anh găm đầy mảnh thủy tinh, những mảnh thủy tinh trong suốt nhuộm máu đỏ. Cố Bình An cảm giác chân mình như đang giẫm trên sàn bông mềm nhũn. Từ bé đến giờ, cô chưa từng gặp phải tình cảnh tuyệt vọng đến thế này. Cô luôn tự cho rằng mình và anh có thần giao cách cảm, nhưng giờ đây mọi thứ hoàn toàn biến mất. Cô không cảm thấy được chút hơi thở nào của anh.
Cửa phòng cấp cứu đóng lại, bác sĩ đẩy cô ra ngoài, cô không thể buông tay anh, cuối cùng các y tá phải cố kéo cô ra khỏi anh. Cô vung lên, kiên quyết đòi vào theo giống một đứa trẻ ương bướng, cứng đầu.
Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng đóng chặt. Cô quỳ trước cửa phòng, không hề động đậy suốt thời gian anh làm phẫu thuật.
Khi nãy phát hiện khắp người cô toàn là máu, nhưng đó lại không phải máu của cô, tất cả đều là máu của Thẩm An Bình. Cô đau lòng gào khóc thảm thiết, túm lấy quần áo của Quan Tiểu Bảo, giống như túm lấy ngọn cỏ cứu mạng. “Tiểu Bảo! Nói thật cho mình biết đi, có phải Thẩm An Bình sẽ rời khỏi thế giới này không?”
Quan Tiểu Bảo muốn ôm cô đứng dậy nhưng cả người cô đã rơi vào trạng thái vô thức. Cô cố chấp hỏi: “Hãy nói cho mình biết, có phải Thẩm An Bình sẽ ૮ɦếƭ không?”
Quan Tiểu Bảo nhìn anh trai, không biết phải nói gì. Để an ủi cô, Tiểu Bảo đành nói: “Không đâu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Cố Bình An vẫn một mực không tin, mở to đôi mắt vô hồn, nói: “Cậu lừa mình, vừa nãy mình đã nhìn thấy rồi, Thẩm An Bình bị đèn rơi vào đầu mà, anh ấy chảy rất nhiều máu... Tại sao anh ấy lại lo cho mình, có phải anh ấy muốn mình mắc nợ anh ấy không?” Cô đột nhiên điên loạn đập cửa phòng cấp cứu, la hét: “Thẩm An Bình, tôi nói cho anh biết, anh mà ૮ɦếƭ thì tôi sẽ quên anh ngay, tôi nói được thì sẽ làm được, anh có bản lĩnh thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh có bản lĩnh thì đừng có ra đây!” Cô cảm thấy ruột gan đau thắt từng cơn, ngoài việc khóc, cô chẳng làm nổi việc gì khác, cô muốn được nhìn thấy Thẩm An Bình, chỉ một giây thôi, thế nhưng cánh cửa phòng cấp cứu lạnh ngắt vẫn bất động, ngăn cách cô với anh. Cô khóc lóc thảm thiết đến cạn kiệt sức lực, từ trước đến nay cô chưa bao giờ trải qua cơn đau đớn nào như vậy.
Quan Tiểu Bảo cũng bị cô làm cho xúc động, không dùng sức kéo cô nữa, mà khóc cùng cô, vừa khóc vừa mắng: “Hai người bọn cậu đừng có mà tạo nghiệt nữa! Mẹ kiếp, đang diễn phim truyền hình chắc? Dọa ai cơ chứ?”
Ca cấp cứu đã diễn ra tròn năm tiếng đồng hồ. Cố Bình An ban đầu còn gào thét thảm thiết, sau đó đến một lời cũng không nói. Cô cứ thế ngồi bất động trước cửa phòng cấp cứu, ai đến lay cũng chẳng ích gì. Tay cô bị trẹo trong lúc ngã, đến khi quá hoảng loạn, cô luôn kiên trì bằng một thứ ý chí mà người thường khó tưởng tượng nổi, nhưng thời gian mỗi lúc một trôi đi, cuối cùng cũng cảm thấy kiệt sức. Vậy mà cô vẫn không đành lòng rời đi, kể cả khi tay cô gần như không nhấc lên được nữa.
Hai tiếng sau khi sự việc xảy ra, bố mẹ Thẩm An Bình cũng tới nơi. Họ ngồi trên hàng ghế ngoài phòng cấp cứu. Ông Thẩm thẫn thờ, không nói nên lời. Mẹ Thẩm An Bình, người xưa nay luôn nhìn Cố Bình An bằng ánh mắt trìu mến như mẹ đẻ, lúc này một câu cũng chẳng nói. Từ lúc vào bệnh viện đến giờ, bà không ngừng khóc.
Tất cả mọi người đều chìm trong cảm giác lo lắng, bi thương trước tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc của Thẩm An Bình. Vậy mà Cố Bình An vô cùng kích động lúc đầu giờ lại im lặng một cách lạ thường. Cô chẳng còn tinh thần để chăm sóc cho bố mẹ Thẩm An Bình, chẳng còn sức lực để nói chuyện với anh em nhà họ Quan, thậm chí không còn tâm trí đi gặp Mạc Phi. Trong mắt cô, trong tâm trí cô chỉ có hình ảnh của Thẩm An Bình đang làm phẫu thuật.
Sáu tiếng đồng hồ đã trôi qua, Thẩm An Bình được đưa đến phòng ICU. Trong vài phút ngắn ngủi, Cố Bình An chỉ thấy các loại bình truyền nước và bịch đựng máu được treo trên cao.
Bảy tiếng trôi qua, ông bà ngoại của Thẩm An Bình đang sống ở nước ngoài cũng vội vã lên máy bay trở về. Bố mẹ Thẩm An Bình đi ra đón họ nhưng bà ngoại do kích động quá đã xông thẳng đến Cố Bình An.
“Bốp!” Một tiếng bạt tai vang lên khiến Cố Bình An vốn đã rất mệt mỏi, yếu ớt, lúc này gần như chao đảo.
Bà trở tay định tát tiếp thì bị ông Thẩm cản lại. Bà tỏ vẻ không cam tâm, chỉ thẳng vào mặt cô, nói: “Loại cầm thú, cầm thú! Nhà họ Thẩm này rốt cuộc đã nợ gì cô mà cô ђàภђ ђạ cháu tôi ra nông nỗi này?”
“Mẹ...” Mẹ Thẩm An Bình chau mày, nói. “Mẹ đừng vội kích động, An Bình đã qua cơn nguy kịch, giờ được chuyển qua phòng ICU rồi, chỉ cần vượt qua được bảy mươi hai tiếng tiếp theo là sẽ được sang phòng bệnh thường.” Bà vừa trấn an mẹ vừa trấn an những người có mặt ở đó, ngay cả khi mọi người đều biết rằng cũng có khả năng An Bình không thể vượt qua được...