Tiếng Thời Gian Du Dương - Chương 39

Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

Chiếc taxi đi trong đêm mưa không quá nhanh, phong cảnh ngoài cửa sổ xe lùi lại phía sau, hàng đèn bên đường như những chú lính canh đứng xếp theo hàng thẳng tắp. Cánh đồng ngô khô héo kẻ một đường thẳng phân cách đường chân trời tạo nên một khung cảnh vỡ vụn khung cảnh ấy vừa tàn tạ vừa thật đẹp. Ánh đèn đường vàng vọt khiến những hạt mưa rơi nghiêng trước mắt như khoác lên mình một lớp ánh sáng màu vàng nhạt khiến con người mơ màng có cảm giác ấm áp, còn cảm giác lạnh buốt của những hạt mưa hắt vào người khi nãy, Cố Bình An chưa khi nào quên.
Cô cụp chiếc ô Thẩm An Bình đưa cho xuống để kế bên chân, những giọt mưa lạnh buốt trên chiếc ô chảy xuống đôi giày, thấm vào da, cảm giác lạnh toát toàn thân.
Khi đến nơi, Cố Bình An mới phát hiện ra rằng mình không mang đủ tiền để trả tiền taxi. Cô đành phải gọi Quan Tiểu Bảo ra trả tiền giúp cô.
Quán bar này nằm ở cuối một con đường hẻo lánh, yên tĩnh, cách xa chốn đô thành phồn hoa, ồn ã. Cửa vào quán bar là một bức tường gạch cao và dốc, bám chắc trên bức tường là cây thường xuân khô héo, chỉ còn lại bộ rễ ở góc chân tường báo hiệu cho sự um tùm trong năm tới.
Quan Tiểu Bảo khoác lấy tay Cố Bình An một cách tinh nghịch, nói: “Hôm nay cậu lại có thể chạy đến đây uống rượu cơ đấy, mình chỉ thử cậu thôi, chứ không hề mong đợi cậu sẽ đồng ý.”
“Ừm.” Cố Bình An khẽ gật đầu, phớt lờ trả lời: “Ngày hôm nay mình đột nhiên cảm thấy nên say một trận ra trò.”
Quan Tiểu Bảo dựa vào kinh nghiệm nhiều năm kết bạn cùng cô, ngay lập tức phát hiện ra trong lời nói tưởng như đơn giản của cô lại có vấn đề, lặng thầm nhìn cô, hỏi: “Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Cố Bình An lắc đầu. “Đâu có, không phải mình cũng độc thân rồi sao, cũng không thể không tiếp xúc với cái mới, con gái mà, thỉnh thoảng cũng nên buông thả bản thân một chút.”
“Mình đợi mỗi câu nói này của cậu thôi đấy!” Quan Tiểu Bảo kích động tự vỗ vào đầu mình, cười híp mắt rồi lôi Cố Bình An bước đi nhanh hơn.
Hai người họ len qua những chiếc bàn san sát trong quầy bar, Cố Bình An lơ đãng xem màn biểu diễn trên bục nhảy, không để ý rằng Quan Tiểu Bảo đã đưa cô đến một bàn đầy người đứng quanh.
Cố Bình An cảm thấy biểu hiện của mình lúc đó thật đáng xấu hổ. Giống như một khán giả bình thường đột nhiên bị ánh đèn sân khấu soi chiếu, tất cả mọi người đều ẩn mình trong bóng tối, chỉ có mình cô đứng dưới ánh đèn, không đường trốn chạy.
Thực ra đèn trong quán bar đã được điều chỉnh theo tiếng nhạc, những mảnh pha lê gắn trên chiếc đèn ở trên trần lấp lánh, nhấp nháy trên đầu Cố Bình An, nhưng ánh mắt soi mói của những người xung quanh khiến Cố Bình An cảm giác như có gai ở sau lưng.
Đặc biệt là điều đó làm cô muốn được say, muốn làm một người say. Thật không dễ dàng gì để quyết định lấy men rượu để xóa đi những ký ức đau khổ mà anh đã đem lại cho cô, lại càng không muốn nhìn anh xuất hiện ngay trước mắt.
Cố Bình An cảm thấy cuống họng mình như bị một ngọn lửa thiêu cháy đến độ cô không nói được lời nào, rõ ràng cô chưa uống ngụm rượu nào, vậy mà lại cảm thấy như mình đã say. Cô mơ màng nhìn Thẩm An Bình, xem bên anh anh có ai ngồi không. Xung quanh, những tia sáng kỳ lạ lập lòe lóe lên, mùi rượu sực nức. Cố Bình An có cảm giác mình như đang ở trong một giấc mơ, nhưng không biết tại sao, tất cả màu sắc đều biến mất, mọi thứ đều bị tráo đổi, chỉ còn lại khuôn mặt thanh cao tự nhiên càng lúc càng hiện rõ. Cô đột nhiên nảy sinh ý muốn thoát khỏi suy nghĩ này, nhưng chưa kịp quay lại với thực tế, cô đã bị Quan Tiểu Bảo lay tỉnh.
“Đây là người chị em của tôi, Cố Bình An.” Cô ấy không nói nhiều, kéo Cố Bình An đến sát bên mình. Cố Bình An lặng im, ngồi xuống, sau đó mới phát hiện người mình lảo đảo, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Cô sa sầm ngước lên, vô tình chạm phải ánh mắt của Thẩm An Bình.
Cô vẫn giữ bộ dạng sợ hãi đó, hoang mang, bối rối nhìn theo anh cho đến khi anh chuyển hướng ánh mắt. Những người xung quanh nói gì, cô đều không nghe rõ. Những người xung quanh có dáng vẻ như thế nào, cô hoàn toàn không chú ý, cô cảm thấy đôi mắt mình lúc này giống như chức năng tập trung lấy nét của máy ảnh. Ngoài Thẩm An Bình, mọi thứ đều mờ ảo, hư vô.
Cố Bình An cảm thấy thấp thỏm, buồn bực, rót rượu vào một cái ly trước mặt. Ly rượu sặc sỡ mang hương vị chua chua, ngọt ngọt, hương rượu từ mũi cô xộc lên não. Như có một ngọn lửa bùng lên, đốt cháy suy nghĩ, cô cảm thấy người nóng đến nỗi không nghĩ được gì khác nữa.
Trong không gian mơ hồ, cô nghe thấy có người nói lớn: “Hôm nay là sinh nhật của Hứa tam thiếu gia của chúng ta, mọi người tặng quà chưa nhỉ?”
Quan Đại Bảo ở cách cô không xa đạp nhẹ lên cái người đang làm huyên náo, chế giễu một câu, nhưng vẫn móc trong túi mình lấy ra vật gì đó, ném qua.
Một người cười, bắt lấy, đột nhiên cười lớn. “૮ɦếƭ tiệt! Đại Bảo! Mày còn dám thực tế hơn nữa cơ à? Tuyệt nhiên là thẻ phòng! Lưu manh ૮ɦếƭ tiệt!”
“૮ɦếƭ tiệt!” Quan Đại Bảo quắc mắt nhìn cậu ta. “Không cần đưa cho tao! Tránh lãng phí tiền của tao lại để rẻ cho bọn keo kiệt chúng mày!”
Trong tiếng cười lớn huyên náo của đám đông, mọi người đều lên tặng quà. Chỉ có Cố Bình An bị kéo đến bất ngờ nên không chuẩn bị quà. Quan Đại Bảo lại cười toe toét. “Người là do tôi đưa đến, tôi sẽ tặng một phần quà hai người! Thấy thế nào?”
Mặc dù bọn tiểu tử này ăn chơi trác táng quen rồi nhưng một phần là do mới quen biết với Thẩm An Bình và Quan Đại Bảo và cũng may là con gái nên mọi người cũng không làm khó dễ.
Nhưng ai ngờ chủ nhân bữa tiệc sinh nhật hôm nay vẫn làm khó: “Không được, mỗi năm chỉ có một lần sinh nhật, tôi rất muốn có được món quà sinh nhật của Cố tiểu thư đây.”
Lời anh ta nói tuy có vẻ đang làm khó nhưng giọng điệu lại thể hiện sự châm chọc. Ai cũng có thể nghe ra anh ta đang nhắc nhở những thằng con trai khác rằng anh ta rất có cảm tình với cô gái này, người không phận sự, miễn động vào.
Cố Bình An thì không hiểu gì, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Cô cắn môi, liếc nhìn xung quanh, theo thói quen tìm sự giúp đỡ của Thẩm An Bình. Lúc này anh lại đang cúi đầu nghịch chiếc bật lửa, từ đầu đến cuối không hề nhìn lên. Cố Bình An thực sự bối rối, tay siết chặt hơn, cô liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở cây piano ở góc sân khấu. Cô từ từ đứng lên, nhìn chủ nhân bữa tiệc sinh nhật, cười. “Tôi không biết hôm nay là sinh nhật anh, vì thế không có sự chuẩn bị trước, bây giờ tôi sẽ chơi một bản nhạc tặng mọi người, ok?”
Quan Đại Bảo có chút kinh ngạc, không ngờ Cố Bình An lại có thể đáp lễ bọn tiểu nhân này, bị sốc nặng, ngay lập tức vỗ tay. “Thật vinh hạnh quá đi! Có biết là Bình An của chúng ta từ khi mười lăm tuổi đến bây giờ chưa từng chơi lại piano không?”
Cố Bình An bị câu nói của Quan Đại Bảo làm cho tỉnh táo hơn. Hồi nhỏ, cô đã có tài năng thiên phú về piano. Thầy dạy piano của cô luôn khen cô có một đôi tay đánh đàn trời sinh. Từ tiểu học đến trung học, giáo viên dạy piano càng ngày càng yêu quý cô.
Mà Mạc Phi, đối thủ lâu năm của cô, cũng giống cô, có tài thiên phú về piano. Mỗi dịp trường có hoạt động gì, hai người bọn họ đều được sắp xếp chơi đàn cùng nhau. Rõ ràng họ không cùng chơi một chiếc đàn, mà như có sự ngầm hiểu, phối hợp hết sức ăn ý. Bây giờ nghĩ lại, đó quả thực là do sự sắp đặt của huyết thống.
Trước mười lăm tuổi, cô luôn siêng năng tập đàn, mong rằng sẽ có một ngày thắng được Mạc Phi. Năm mười lăm tuổi trong một chương trình âm nhạc, chỉ có một người được chọn, giáo viên dạy piano quyết định chọn một trong hai người, Cố Bình An hoặc Mạc Phi. Cố Bình An đã khổ luyện mấy tuần liền nhưng cuối cùng không thắng được Mạc Phi. Mạc Phi luôn giữ thái độ điềm tĩnh, chơi hoàn hảo bản nhạc Đám cưới trong mơ.
Cố Bình An luôn cảm thấy xấu hổ bởi bản nhạc này đối với cô không hề khó, cô đã chọn bản Fantaisie Impromptu của Chopin để phô diễn tài đàn của mình nhằm giành thắng lợi, nhưng không ngờ rằng mình lại thất bại một cách thảm hại.
Cô học đàn, cô nghe Mạc Phi chơi rất nhập tâm, tràn đầy cảm xúc, so với ý nghĩa thuần khiết chỉ là “đàn xong” của cô, không hề giống nhau.
Vì vậy, từ đó cô không bao giờ chơi piano nữa, cả thập kỷ qua Cố Bình An không động vào cây đàn, cũng không muốn nhắc đến những chuyện cũ đáng xấu hổ đó.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, Mạc Phi của lúc đó chơi nhạc nhập tâm như vậy, tràn đầy cảm xúc như vậy, đa phần liên quan đến Thẩm An Bình, bởi tại thời điểm đó, Thẩm An Bình vì một câu nói của Cố Bình An mà yêu cô, cũng bởi vì một lời nói của Cố Bình An mà chia tay.
Đám cưới trong mơ, chỉ cần như vậy là đủ. Đó là thứ cảm xúc như thế nào? Cho đến hôm nay, cuối cùng Cố Bình An cũng đã hiểu được.
Cố Bình An bước lên sân khấu, cô thanh lịch ngồi trước chiếc piano, mở nắp đàn, nhìn thấy các phím đàn đen trắng, rõ ràng đã cả thập kỷ qua cô không động vào nhưng lại không có chút cảm giác xa lạ. Cây đàn như thu hút cô giơ hai bàn tay, đặt lên phím đàn.
Cô nhìn Thẩm An Bình, nhìn Mạc Phi, sau đó thong thả nhắm mắt lại.
Cảm giác quen thuộc trên từng ngón tay, thứ âm nhạc cô chơi như trái tim cô vậy. Giống như trong một giấc mơ, cô bước vào âm nhạc mà thấm thía câu chuyện của một ngôi sao băng trên bầu trời, công chúa xinh đẹp, tình yêu thuần khiết và một kết thúc buồn. Cuối cùng, công chúa trong giấc mơ được gả cho chàng hoàng tử.
Mà còn lại đó phải chăng là giấc mơ? Có lẽ có giấc mơ là đủ rồi.
Cố Bình An bỗng không có ý nghĩ đối địch với Mạc Phi. Mạc Phi của một thập kỷ trước chẳng qua cũng chỉ là một cô bé. Tình cảm của cô đối với Thẩm An Bình thuần khiết mà trong sáng, cô đã trao đi trái tim mình, mà Thẩm An Bình đã nhẫn tâm đè bẹp nó. Có lẽ là báo ứng, cho đến hôm nay cô là tên đầu sỏ của những tội ác thì sẽ cảm thấy một bài hát tâm trạng tương tự.
Âm nhạc làm rung động lòng người, tâm trạng của Cố Bình An thăng trầm theo giai điệu của bản nhạc cho đến khi nốt nhạc cuối cùng kết thúc.
Tiếng nhạc dừng lại, đôi mắt cô vẫn chưa mở, bởi vì nước mắt đã ngân ngấn nơi khóe mắt. Một khoảng lặng, cô ngăn nước mắt mình không tuôn rơi rồi mỉm cười, đứng dậy.
Một tràng pháo tay nổ vang như sấm, rõ ràng là một bản nhạc mà ai cũng rất quen thuộc, nhưng vì cô chơi nên đã mang lại những cảm xúc khác nhau. Cố Bình An cúi đầu, đóng nắp đàn lại, rời khỏi sân khấu.
Người đàn ông ngồi cạnh chủ nhân bữa tiệc nắm lấy cổ tay anh ta. “Tiểu tử! Không tồi đó! Nếu sớm biết, tôi đã giành lấy cô ấy rồi.”
Quan Tiểu Bảo khì mũi một cái, thầm nghĩ trên thế giới này, thiên nga tuy không ít nhưng cũng không nhiều hơn cóc, từng chơi nhiều loại con gái ngốc nghếch thì nghĩ rằng mình là thánh tình rồi chăng, đúng là vẫn chưa đến lúc phát bệnh. Quan Đại Bảo cười khẩy vẻ kinh bỉ.
Anh ta đẩy một ly rượu cho chủ nhân bữa tiệc và người con trai trước mặt kia. “Hứa tam thiếu gia, thực sự là thích rồi sao?” Anh ta nhướng nhướng mày về phía Cố Bình An.
Hứa tam thiếu gia cười đầy hàm ý, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Quan Đại Bảo lại nở một nụ cười. “Mày có biết cô bé này tên gì không?” Không đợi câu trả lời, anh ta đã hỏi: “Nhắc nhở chút, cô ấy họ Cố, tên Cố Bình An.”
Hứa tam thiếu gia có chút nghi hoặc nhìn sang Quan Đại Bảo. Người đàn ông bên cạnh anh ta cũng tỉnh táo trở lại thì thầm: “Khi nãy không để ý lắm, bây giờ nghe thấy có vẻ quen quen. Thời gian trước, nghe đồn Thẩm An Bình kết hôn với cô gái đó.” Anh ta vừa nói vừa cẩn thận để ý ánh mắt của Thẩm An Bình. Mặc dù Thẩm An Bình không thích thú gì việc nghịch chiếc bật lửa nhưng lúc này, toàn thân anh toát lên vẻ lạnh lùng, bí hiểm.
Quan Đại Bảo cười nham hiểm, vỗ đùi một cái. “Này! Chớ nói! Trí nhớ ૮ɦếƭ tiệt của mày cũng không tồi đâu! Chính là cô ấy!”
“Hả?” Người đó tuy có hoài nghi nhưng vẫn bị sốc vì sự thật ấy, kinh ngạc kêu lên rồi ngay lập tức kiềm chế biểu hiện của mình, chỉ lúng 乃úng thăm dò biểu hiện của Thẩm An Bình, cùng lắm là nhanh chân quay về chỗ gần Cố Bình An.
Cố Bình An lặng lẽ quay về chỗ của mình. Cô không hề để ý đến những lời bàn tán, ánh mắt soi mói như muốn đốt cháy mình của đám người xung quanh. Cô ngước lên, chạm phải ánh mắt như đang nghĩ ngợi điều gì đó của Mạc Phi. Cô mỉm cười thật lòng với cô ta, nhưng Mạc Phi lần đầu tiên tỏ ra bất lịch sự, không mỉm cười đáp trả.
Bản nhạc này ít ra cũng gọi lại chút ký ức trong cô. Cố Bình An thầm nghĩ, tâm trạng như thế này, vừa tuyệt vọng vừa hân hoan, cùng với những ký ức, rốt cuộc có phải là rất ngọt ngào hay không?
Một vài phút im lặng, Cố Bình An có chút bất an, cô nghĩ rằng có khi nào bản nhạc của mình đã khiến mọi người đều cảm thấy bi thương.
Cô ngẩng đầu lướt nhìn. Biểu hiện của mọi người có vẻ không tự nhiên lắm. Quan Đại Bảo không chịu được khi bầu không khí căng thẳng tiếp diễn, cho rằng mọi người nên chơi trò một trò chơi, ví dụ như “Bảy sáng, bảy tối”, luật chơi rất đơn giản. Đếm theo dãy số tự nhiên: 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7... khi đến 7, 17, 27, 37... Những số nào có số đuôi là 7 sẽ được gọi là bảy sáng”, số nhân của 7 như 14, 21, 28... được gọi là “bảy tối”, khi người nào đếm đến “bảy tối” hoặc “bảy sáng” thì không được nói ra tiếng, chỉ được gõ nhẹ lên bàn, sau đó theo thứ tự tiếp tục đếm.
Trò chơi tuy đơn giản nhưng khi đến 27, 28 thì đã rất dễ bị sai. Trong cuộc chơi, đã có vài người uống không ít rượu. Về sau Quan Đại Bảo lại cảm thấy vẫn chưa thực sự vui hết nấc liền thay đổi luật phạt thành “Dám làm”, bất cứ người nào làm sai đều phải trả lời những gì mọi người hỏi, bất kể vấn đề gì cũng được, không hỏi những vấn đề nhạy cảm, hỏi càng khó, càng kỳ lạ càng phải trả lời.
Cố Bình An học rất kém môn Toán, không hề nhạy bén với những con số. Cô đành ngồi một góc xem Thẩm An Bình và Mạc Phi. Nam thì tuấn tú, nữ thì tuyệt sắc, trời sinh một đôi. Thẩm An Bình tỏ ra rất có hứng thú, nhiệt tình phối hợp, Mạc Phi chỉ cần cười một cái cũng khiến mọi người cảm thấy xốn xang. Bọn họ chơi trò thật giỏi, mọi người đều mắc sai, chỉ hai người họ không bị sai.
Cố Bình An sau khi bị phạt uống vài ly rượu, ghen tị nhìn hai người họ. Có lẽ người thông minh nên đi cùng người thông minh, hai người họ hợp nhau như thế kia. So với cô, Mạc Phi có phần hợp với Thẩm An Bình hơn. Cái đẹp chói lóa, sự nghiệp thành công, mối quan hệ tốt. Lúc nào cô ta cũng tươi cười, không lúc nào tỏ ra mệt mỏi. Không hề giống Cố Bình An, có gì ngang tai trái mắt là lập tức phản ứng, nổi đóa lên, không ra dáng người lớn.
Cố Bình An cười vẻ tự ti, nhấp một ngụm rượu, đúng lúc đến lượt cô đếm số, cô phấn khích kéo dài giọng: “28...” Lời vừa dứt, cô nhận ra mình đã nói sai, lập tức thè lưỡi tinh nghịch, xấu hổ cười. “Tôi lại sai rồi.” Cô nghĩ đi nghĩ lại “Tôi chọn mạo hiểm.”
Một vài anh chàng uống say và cũng không phải hạng vừa, kêu gào nói: “Không được! Không thể để bọn họ thoát dễ dàng như vậy được! Vừa nãy Đại Bảo để cho tên kia cởi nội y mà vẫn chưa hài lòng. Cô... cô...” Một thanh niên say rượu chỉ vào Cố Bình An. “Cô đến đứng bên cửa ra vào, người con trai đầu tiên bước vào, cô hãy hôn anh ta!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc