“Bình An là đứa ngoan ngoãn, bố biết con rất yêu nó. Đã lâu vậy rồi, bố cũng đã tận mắt trông thấy. Bố hối hận vì đã đối xử với con như vậy. Con không hề sai. Con đi tìm nó đi. Còn về Mạc Phi, để bố lo liệu.”
“Bố nói gì cơ?” Cố Bình An không phải không muốn cùng hợp tác với Mạc Phi giải quyết việc này, thậm chí cô còn muốn thức tỉnh cô ta. Nhưng một người ôm nỗi hận mười mấy năm trời, sao có thể đột nhiên bảo cô ta từ bỏ tất cả, đâu có dễ dàng như vậy?
Ông khẽ thở dài, cất giọng khàn khàn: “Bình An à, mẹ con thực sự không kiên cường như vậy đâu, bà ấy cũng giống như chúng ta, đều sợ cái ૮ɦếƭ, vì thế bà ấy lấy việc mình mắc bệnh để bắt chúng ta phải thỏa hiệp. Có một số việc, chính bà ấy cũng không biết phải nghĩ ra sao, ai nói gì cũng không có tác dụng. Cho nên cho dù bố không thuyết phục nổi Mạc Phi, mẹ con cũng nên học cách chấp nhận mọi chuyện.” Ông ngừng lại một hồi rồi nói tiếp: “Con bé Mạc Phi này, cả nhà chúng ta đã mắc nợ nó.”
Trái tim đã tê dại của Cố Bình An lại nhói đau. Cô u sầu hét lên một tiếng: “Bố!” rồi lao vào vòng tay ông, cảm giác ấm áp bủa vây cô.
“Bình An à, con và Mạc Phi đều là con gái của bố, từ trước đến nay không bao giờ có bên trọng bên khinh, đừng hận Mạc Phi, nó sống vất vả hơn con, nó chỉ muốn được khác đi.”
Cố Bình An lau nước mắt, ôm chặt lấy eo bố. “Bố, con xin lỗi.”
Ông xoa đầu Cố Bình An, giống như hai mươi mấy năm qua, mỗi lần Cố Bình An bị bắt nạt, dịu dàng vỗ về. “Là bố phải xin lỗi con. Con chỉ là đứa trẻ nhỏ, là bố mẹ khiến con trở thành như vậy. Mẹ con bây giờ nguy kịch rồi, bệnh tình khó lòng cứu chữa. Thực ra ý của bà ấy là muốn tất cả mọi người đều vui vẻ.”
“Con hiểu...”
“Con gái, con gái yêu quý của nhà họ Cố, đừng khóc!”
“Bố...”
Cô nhận được sự cảm thông từ bố, nhưng cuối cùng cô vẫn không đi tìm Thẩm An Bình. Cô nghĩ rất lâu, vẫn không tìm ra được cái cớ nào. Những lời muốn nói nhất cô lại không biết nên nói thế nào.
Cô nghĩ, nếu Thẩm An Bình đã ổn định lại cuộc sống, đã buông tay cô, cô nên làm gì? Hoặc như Thẩm An Bình vẫn đang đau buồn, cô lại xuất hiện, như đùa giỡn anh vậy, anh sẽ vẫn vui vẻ chứ?
Cuộc đời thật dài, có bao nhiêu người đủ tinh tế, lý trí để biết mình thực sự cần gì? Có những thứ nghiễm nhiên ở trong tay lại không hề biết trân trọng, chỉ biết phung phí, cho đến mãi về sau mới tiếc nuối cảm khái: “Ôi! Đó vốn dĩ mới là cái mình cần.” Có những người đã vượt mất thì khó có thể tìm lại, có những tình yêu đã mất rồi thì vĩnh viễn không còn nữa.
Lần đầu tiên cô nhận ra tình cảm mình dành cho Thẩm An Bình lại sâu đậm như vậy, nhưng đã không kịp nữa. Cô bừng tỉnh thì đã không còn đường lùi nữa rồi.
Thì ra, chỉ có yêu thôi chưa đủ, yêu như thế nào mới là vấn đề.
Quan Tiểu Bao dù bận rộn cũng dành chút thời gian đến bệnh viện thăm mẹ cô. Sự hoạt bát vui tươi của cô ấy khiến phòng bệnh vốn chìm trong cảm giác bi thương bỗng tràn ngập tiếng cười. Nhìn mẹ cô khó thể cười mà cũng phải bật cười, Cố Bình An chân thành cảm ơn Quan Tiểu Bảo đã ghé thăm.
Lúc ra về, Cố Bình An tiễn cô. Cô vẫn mồm miệng oang oang như thuở nào, vung tay sảng khoái nói: “Mình phải đi rồi...”
Cố Bình An chau mày. “Đi đâu?”
“Bắc u, nhân tiện mình sẽ đăng ký một trường nào đó rồi đi học.”
“Tại sao?”
“Mẹ mình bắt mình đi xem mặt, phiền phức lắm!” Quan Tiểu Bảo luôn được cho là thần kinh cứng như thép nên rất hiếm khi nhìn thấy bộ dạng phiền não của cô. Cố Bình An kìm không nổi liếc nhìn lại.
“Làm cái gì vậy?” Quan Tiểu Bảo đẩy gương mặt kề sát cô ra, hùng hổ nói: “Đàn ông là cái thứ quái quỷ gì? Chị đây chỉ coi đàn ông như rác rưởi!” Nói xong, cô ngừng lại một lúc rồi lại nhẹ giọng bổ sung: “Tuy nhiên đàn ông cũng coi mình như vậy.”
Cố Bình An luôn kìm nén lòng mình cũng phải phì cười. “Chưa thấy ai ngốc như cậu, cậu rời bỏ mình, mình biết phải làm sao đây? Nói không chừng, chẳng còn cười được nữa.”
Quan Tiểu Bảo không cười nữa, dè dặt hỏi: “Cậu thực sự không cần Thẩm An Bình nữa ư? Nghe Đại Bảo nói...”.
“Stop!” Cố Bình An vội vàng ngắt lời Quan Tiểu Bảo, khó khăn lắm cô mới có thể bình tĩnh lại, cô không muốn nhắc đến chuyện đó nữa.
Quan Tiểu Bảo liếc nhìn cô một cái, luôn miệng nói: “Cậu không cho mình nói, mình cũng phải nói. Cậu có biết gần đây Thẩm An Bình thường ở với ai không? Với Mạc Phi đấy, cậu có biết không? Mình luôn hoài nghi, không biết có phải anh ta bị điên rồi không? Hay là anh ta cố ý chọc tức cậu?...”
Quan Tiểu Bảo vẫn lớn tiếng nói nhưng Cố Bình An lại như bị sét đánh ngang tai, chẳng hề nghe thấy gì, bên tai là những tiếng ù ù. Cô trợn to mắt, quàng tay ôm lấy vai Quan Tiểu Bảo, cố gắng bình tâm, hỏi: “Cậu nói cái gì?”
Cuối cùng Quan Tiểu Bảo thấy cô cũng có phản ứng, biết cô cũng chỉ tỏ ra kiên cường, liền quát: “Khốn kiếp! Ghét nhất cái kiểu cậu giả bộ trước mặt mình. Thế này có phải đúng không chứ? Con gái nhà họ Cố bị ςướק mất đồ ngay trước mặt mà còn không đi giằng lại, như thế có được không?”
Cố Bình An để ngoài tai những lời Quan Tiểu Bảo vừa nói, lay lay người cô ấy, cố chấp hỏi: “Khi nãy cậu vừa nói gì?”
“Mình nói gần đây Thẩm An Bình ngày nào cũng cặp kè với Mạc Phi.” Cô dõng dạc nói từng từ vì sợ Cố Bình An không nghe rõ.
Nhưng Cố Bình An nghe rõ rồi, lòng như rơi xuống đáy vực, máu như đóng băng. Cô đột nhiên nhớ lại những lời nói kỳ lạ của Mạc Phi. Thì ra... thì ra cô ta cố ý cảnh báo điều gì đó...
Cô nhìn đăm đăm xuống đất, đầu óc tê dại, tim đập thình thịch như muốn vỡ ra.
Thẩm An Bình, cuối cùng anh cũng bị cô làm cho phát điên rồi…
Cố Bình An luôn cho rằng mình là con người kỳ quái.
Từ bỏ Thẩm An Bình rõ ràng là quyết định của cô, anh có cuộc sống mới, bất luận là ai, cô cũng nên tỏ thái độ chúc phúc, nhưng khi cô nghe được từ miệng người khác rằng anh lại quay về với cuộc sống buông thả trước kia, cảm giác đau thương lại không thể kiểm soát.
Thẩm An Bình và cô hiển nhiên đã là hai con người xa lạ, nhưng là người lạ không cùng đường. Niềm vui anh từng đem đến cho cô quả thực quá sâu sắc, mỗi nhịp thở của cô đều như đang hồi tưởng, lưu luyến.
Ở bên Thẩm An Bình, dường như cô chưa bao giờ cố gắng làm bất cứ điều gì thật sự khiến mối tình này trở nên sâu sắc. Duy nhất một lần, cô làm ra vẻ rất đỗi đáng thương ngồi xổm trước cửa nhà Thẩm An Bình, cũng chỉ là vì muốn giành lại anh.
Thử nghĩ xem, nếu hai con người đến bên nhau phải vượt qua khoảng cách một trăm bước, như vậy Thẩm An Bình đã bước đến chín mươi chín bước rồi, cô chẳng qua mới ung dung dịch được một bước nhỏ thôi.
Quan Tiểu Bảo giận dữ lườm cô, quở mắng: “Con nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này, việc gì cũng đều giả bộ! Hai mươi mấy năm ngạo mạn, giờ sao lại biến thành nhẫn nhịn rồi sao? Chuyện tình cảm nói nhường là nhường được sao? Thẩm An Bình là con chó, con mèo nuôi trong nhà hay sao? Nói không cần là không cần ư?”
Cố Bình An nghẹn lời, đứng ngây trước cổng bệnh viện, chăm chăm nhìn ngã ba đường nơi cô và Thẩm An Bình lần cuối cùng chia ly. Lúc đó, cô khẽ thở dài, sự tuyệt vọng kìm nén, ngấm ngầm chịu đựng suốt bao ngày qua cũng theo một hơi hỗn loạn mà thoát ra.
Cô mỉm cười. “Mình biết rồi!”
Chỉ ba từ đơn giản, không tán thành cũng chẳng phản đối lời khuyên của Quan Tiểu Bảo. Câu trả lời ba phải làm cho tính nóng vội của Quan Tiểu Bảo càng dữ dội, cô hét lên: “Cậu làm ơn đừng có giả vờ như không biết nữa được không? Lúc này ai cho cậu giả bộ vĩ đại? Mình không tin cậu hy sinh hạnh phúc cả đời thì mẹ cậu có thể yên tâm ra đi.”
Quan Tiểu Bảo thấy cô không hé nửa lời liền nói tiếp: “Mình hiểu cậu, chính cậu biết lần này cậu ngang bướng, ương ngạnh thì sau này cậu sẽ hối hận cả đời. Nhưng cậu đã bao giờ nghĩ rằng, cậu từ bỏ Thẩm An Bình, cậu cũng sẽ hối hận cả đời? Cho dù làm thế nào cũng hối hận cả đời, chi bằng chọn cách khiến mình vui vẻ. Cậu không phải đứa trẻ nhặt ngoài đường về, mẹ cậu rồi cũng sẽ thông cảm thôi. Ôi! Cậu đừng nói mình vô tình, chẳng phải người xưa có câu: “Kim tảo hữu tửu kim triều túy(2)” sao?”
(2) Có nghĩa là: Sống ngày nào vui ngày ấy.
Cố Bình An lườm cái miệng nói không ngừng nghỉ của Quan Tiểu Bảo, chau mày xua đuổi: “Được rồi! Mình hiểu, hiểu, hiểu hết rồi! Cậu mau đi đi, nói lằng nhằng mãi, cứ như bà cụ non ấy!”
Quan Tiểu Bảo liền “hừ” một tiếng khinh thường, cười nhạo cô: “Đúng! Cậu thì trẻ lắm ấy. Thở ngắn than dài, chau mày đau khổ! Thật tốt!”
Cố Bình An lắng nghe những lời lèo nhèo của Quan Tiểu Bảo cho tới khi bóng cô khuất hẳn. Một mình cô đi dạo rất lâu bên ngoài bệnh viện. Cô mua một cốc kem dâu, ngồi ngoài hàng rào bảo vệ cách ly của bệnh viện, xúc từng thìa thật to, đếm những chiếc xe qua lại, đếm đi đếm lại rồi lại quên, rồi lại đếm, cho đến khi bầu trời xanh thẳm dần bị màn đêm nuốt chửng. Thành phố tối mờ vì màn đêm kéo đến, bắt đầu ca hát, nhảy múa tưng bừng, chỉ có tầng mây dày che lấp những vì sao lấp lánh khiến bầu trời lờ mờ, mặt trăng trải những dải ánh sáng trên bầu trời nhưng chẳng hề tròn trịa. Cố Bình An phủi phủi quần, quay trở vào trong bệnh viện, chợt gặp bố đang mang cơm tới.
“Con đi đâu vậy?”
“Hôm nay Tiểu Bảo đến chơi, con tiễn cậu ấy về, nhân tiện đi dạo cho thoáng.”
“Ừ!” Bố cô gật gật đầu. “Bố đem cơm đến cho mẹ con trước, con đợi bố vài phút, bố có chút việc.”
“Vâng. Có y tá trực, để cô ấy thu xếp là được mà.”
“Ừ.”
Cố Bình An đứng đầu hành lang đợi bố. Cửa sổ ngoài hành lang chưa đóng kín, bên ngoài cửa sổ là những chiếc đèn màu rực rỡ, cảnh vật trong đêm đẹp như một bức tranh. Gió đêm thổi tới từng cơn, đem theo làn không khí ẩm ướt. Bầu trời đêm xám mờ, Cố Bình An đoán chắc trời sắp mưa lớn. Cô tiện tay kéo cửa, ngoảnh lại đã thấy bố đang tiến lại gần. Bố cô nhìn ra ngoài trời, lo âu dặn dò: “Hình như sắp mưa rồi, con mau về đi!” Ông rút từ trong túi áo ra một chiếc túi chìa khóa xinh xắn và một tờ giấy ghi địa chỉ, đưa cho cô. “Hôm qua Mạc Phi làm rơi túi chìa khóa ở đây, hôm nay nó gọi điện đến hỏi bố, bố nói tối sẽ đem đến cho nó nhưng hôm nay mẹ con muốn bố ở lại trông, con giúp bố đem qua cho nó nhé!”
Cố Bình An ngây người, chỉ vào mình một cách khó tin. “Bố muốn con đi ư?”
Bố cô cau mày, nắm chặt lấy tay cô khi cô ngoan ngoãn đưa tay đón lấy túi chìa khóa, tận tình khuyên bảo: “Ý của bố, chắc con cũng hiểu rồi, trên đời này chẳng có chị em nào có thù sâu oán nặng. Hôm nay bố nhờ con đi đưa chìa khóa, hai con cũng nên hiểu ý nghĩa của việc này.”
Cố Bình An cúi đầu nhìn thứ đồ hiệu xa xỉ in logo nổi bật trên chiếc túi chìa khóa, bĩu bĩu môi. Bố cô vẫn không hề hay biết, hy vọng hai đứa có thể làm lành, nhưng Mạc Phi thì sao? Lấy chính mình ra để làm tổn thương người khác, làm hại người khác nhưng cũng chẳng có lợi gì cho mình.
“Con biết rồi thưa bố, con còn phải đi nữa...” Cố Bình An nắm chặt lấy túi chìa khóa, kéo cao cổ áo. “Vậy hôm nay con về thẳng nhà luôn nhé, có việc gì thì bố cứ gọi cho con.”
Cuối cùng, bố cô vẫn chưa yên tâm, cố dặn dò thêm: “Con bé Mạc Phi này khẩu xà tâm Phật, nói năng khó nghe, con hãy coi như không nghe thấy gì hết, có gì tức tối thì hãy về trút lên bố.”
Cố Bình An cười tít mắt. “Xem bố nói kìa, cho dù có là bánh pháo thì cũng phải châm ngòi trước đã chứ! Hơn nữa, giờ con là bánh pháo ướt rồi, không còn nguy hiểm nữa.”
Cô so vai, rời khỏi bệnh viện. Bố cô không yên tâm, cứ đứng cạnh cửa sổ, nhìn theo cô. Cô ra khỏi bệnh viện nhưng vẫn không quên quay đầu lại, xua xua tay ra hiệu cho ông đi vào trong.
Chỗ ở của Mạc Phi cách bệnh viện không xa lắm, đi tàu điện ngầm cũng chỉ mất hơn hai mươi phút. Theo địa chỉ có sẵn Cố Bình An tìm tới nơi cô ta ở. Dù sao cũng là một người nổi tiếng, bảo vệ trong khu nhà Mạc Phi ở vô cùng nghiêm ngặt, Cố Bình An nói thế nào, bảo vệ cũng nhất quyết không cho cô vào. Do không có số điện thoại của Mạc Phi, Cố Bình An chỉ có thể nhờ bảo vệ gọi vào số máy bàn. Bảo vệ gọi liên tiếp vài cuộc rồi nói với cô, không có người nghe máy. Có lẽ Mạc Phi vẫn chưa về nhà.
Cố Bình An đứng trước cửa phòng bảo vệ, nhìn những chiếc xe tiến vào không chớp mắt. Vẫn chưa đến mười giờ, trời lại lất phất mưa, Cố Bình An cảm thấy rất lạnh, tầm nhìn cũng không rõ lắm. Thi thoảng một vài chiếc xe tiến tới, nhưng chỉ cần nháy nháy đèn, bảo vệ nhìn thấy là biết ngay xe của ai, mở rào chắn cho họ vào.
“Cô Cố, hay là cô vào đây đợi đi. Xe của cô Mạc tôi biết, cô ấy về tới nơi, tôi sẽ gọi cô.” Người bảo vệ hãy còn chút thông cảm, thấy cô đứng đợi bên ngoài lạnh đến phát run, vẫy tay gọi cô vào. Nhưng cô lắc đầu, vẫn đứng đó, mong Mạc Phi sớm quay về, như thế cô cũng mau chóng được về nhà.
Gió đêm kèm theo những hạt mưa đầu đông lạnh thấu xương khiến cô run cầm cập. Cố Bình An dè dặt đi lại đến dưới mái hiên, xoa chân xoa tay cho ấm. Đợi tầm hai mươi phút, Cố Bình An cảm thấy lạnh buốt, bỗng cô nhìn thấy một chiếc xe màu đen tiến lại.
Bảo vệ vẫn chưa mở rào chắn, chiếc xe vội dừng lại, hai bóng đèn xe rọi tới làm Cố Bình An không thích ứng kịp, nheo mắt lại. Cô mơ hồ nhìn thấy hai bóng người quen thuộc bước xuống xe.
Đến khi mắt quen với ánh đèn xe chiếu rọi, cô mới nhìn rõ, thì ra người đến chính là Thẩm An Bình và Mạc Phi.
Cô đột nhiên lặng người, mưa bụi tạt vào làm ướt tóc cô, cảm giác lạnh buốt đọng trên trán, quần áo cũng thấm ướt nước mưa, lúc này trông cô vô cùng thảm hại.
Thẩm An Bình bật chiếc ô màu đen, tiến dần về phía cô. Cô lúng túng cúi đầu, nhìn thấy đôi giày màu đen sáng loáng xuất hiện trước mắt mình.
Cô dường như muốn mình nhìn nhầm, hoặc là đang hoang tưởng, ngây ngây ngẩng lên nhìn anh, không nói một lời.
Thẩm An Bình im lặng một lúc rồi cất tiếng: “Sao em lại đến đây? Ô cũng không cầm, em đang làm cái gì vậy?”
Cố Bình An vẫn chưa kịp cất lời, giọng nói vừa êm ái vừa mang ý châm chọc của Mạc Phi đã vang lên: “Khách quý đây! Sao lại tìm đến chỗ tôi thế này?” Thân hình mỏng manh, thon thả của cô ta được ôm bó trong chiếc áo jacket, người cô ta trông bừng bừng khí thế mà không hề mất đi nét quyến rũ của một người phụ nữ.
Cố Bình An lạnh lùng nhìn hai người bọn họ một lượt, chỉ hận ánh mắt mình không thể phóng ra những chiếc gai. Cô đưa túi chìa khóa cho Mạc Phi, kèm với chiếc bao chìa khóa, mẩu giấy bố cô ghi địa chỉ nhà của Mạc Phi cũng rơi ra, nước mưa thấm ướt, nét chữ bị nhòe, chẳng còn nhìn rõ. Cố Bình An vo viên tờ giấy, nắm trong tay.
“Túi chìa khóa của cậu rơi trong bệnh viện, bố bảo tôi đem đến cho cậu.”
Mạc Phi đón lấy chìa khóa của mình, phủi những hạt bụi vốn không tồn tại, cười khẩy. “Thực ra cũng chả có việc gì to tát, tôi đi tìm bảo vệ lấy chìa khóa dự phòng, ngày mai tới lấy cũng được.” Cô ta xoay người nói với Thẩm An Bình: “Thế này đi, Thẩm An Bình, anh đưa Cố Bình An về đi. Em lên lầu lấy đồ, lát nữa gặp lại.”
Thẩm An Bình, mặt không chút biểu cảm, nói: “Em lên lấy đồ đi. Anh đứng dưới đợi em.” Anh gạt bỏ ý kiến đưa Cố Bình An về nhà. Cố Bình An cảm thấy câu nói này như một bàn tay vô hình Ϧóþ mạnh trái tim mình.