“Bình An...”
Người cha yêu cô hơn cả mạng sống bỗng gọi tên cô. Cô thẫn thờ ngẩng đầu. Chỉ có mấy ngày thôi, bố cô tỏ ra mệt mỏi như già đi vài tuổi, mái tóc ngắn đã bạc trắng một mảng. Ông nhìn Cố Bình An, ánh mắt phức tạp rồi cúi đầu như thể có điều gì đó khó nói.
“Bình An...” Mẹ cô lau nước mắt, ngẩng lên như thể hạ quyết tâm. Bà hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt dâng lên sự khẩn cầu tha thiết và quả quyết.
“Bình An, lễ đính hôn của con và Thẩm An Bình... lùi lại đi.” Giọng bà vẫn bình thường nhưng run run, nói cho cùng, bà vẫn không nỡ nói ra.
Cố Bình An giương mắt nhìn mẹ, bật hỏi: “Tại sao cơ!”
Bà nhìn đi chỗ khác, chau mày, nói: “Nghe lời mẹ.”
Cố Bình An vẫn thẫn thờ, hỏi: “Lùi lại đến bao giờ?”
“Mãi mãi.”
Cố Bình An cho rằng mình không thể khóc. Cô luôn nghĩ mình kiên cường nên chỉ có thể kịch liệt phản ứng khi gặp phải sự tổn thương. Nhưng khi đối tượng là cha mẹ mình, cô lại quên rằng mình có nanh vuốt, lúc đó cô chỉ thấy cổ họng đắng chát, đau đớn, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Mẹ... mẹ khẳng định con không phải là con gái của mẹ chứ?”
Bà chăm chăm nhìn Cố Bình An, ánh mắt lấp lánh như âm thầm chịu đựng. “Bình An, con có thể nghe mẹ một lần này, được không?”
Sống mũi cay cay, Cố Bình An vẫn không bỏ cuộc, chuyển sang hỏi bố. “Bố... bố không nghĩ như vậy chứ?”
Người cha yêu cô hơn cả mạng sống lúc này lại do dự, một lúc lâu sau, ông chỉ quay đi, không trả lời câu hỏi của cô.
Cố Bình An run run, khóc nấc lên, trong lòng buồn bã, đau thương, ý thức cũng càng lúc càng xa, cô cảm thấy bố mẹ rõ ràng là đứng ngay trước mắt cô mà sao như xa cách trăm sông nghìn núi, dường như có thứ gì đó ngăn cách cô rất xa, rất xa.
Giây phút đó, mọi ký ức từ nhỏ tới lớn khó có thể quên nhưng phải miễn cưỡng quên đi xuất hiện trong đầu Cố Bình An. Cô cứ nghĩ rằng cái thứ gọi là ký ức sẽ không còn dấu vết sau khi bị mài mòn qua thời gian, nhưng đến bây giờ cô mới hiểu được, cái gọi là ký ức này, càng trải qua thời gian càng rõ nét càng muốn quên đi thì lại càng trở lại, đau đớn trong tim.
Nếu là người ngoài, có lẽ cô có thể nặng lời nhiếc mắng, thậm chí động tay động chân, nhưng đó lại là bố mẹ cô, bến đỗ che mưa che nắng của cô từ nhỏ tới lớn, bờ vai nương tựa của cô mỗi khi cô yếu ớt, bị tổn thương. Cô làm thế nào cũng không thể buông thả, cũng không cách nào phủ nhận thứ tình thân máu mủ kỳ lạ đó.
Cố Bình An cảm thấy mình sắp nghẹt thở, cảm giác như mặt bị bịt bởi chiếc khăn mỏng ướt, khiến cô dần ngạt thở muốn vùng vẫy nhưng chẳng thể làm gì. Cảm giác thống khổ không thể thoát ra làm cô cảm thấy mình như sắp ૮ɦếƭ.
“Mẹ...” Cố Bình An run run kêu lên một tiếng, tiếng kêu yếu ớt không chút sức lực. Cô cảm thấy vị đắng chát mằn mặn trên môi, lấy tay quệt đi, thì ra đó là nước mắt.
Cố Bình An cười nhạo vẻ khổ sở, thì ra thực sự cô không kiên cường như vẫn nghĩ. Cô khóc lóc, cô yếu ớt, thậm chí cô như một đứa trẻ không thể chịu nổi một đòn, nhưng tại sao những người thân cận nhất lại không hiểu cho cô?
Đôi mắt cô vô hồn nhìn về phía bố mẹ, tuyệt vọng hỏi: “Con thực sự là con gái ruột của mẹ sao? Câu hỏi này đã thường trực trong con suốt hơn hai mươi năm nay rồi. Mẹ! Con là con ruột của mẹ chứ?”
Mẹ cô chưa trả lời, nưóc mắt cô đã tuôn rơi như nước vỡ bờ, tâm trạng càng lúc càng mất kiểm soát. Cô như cuồng loạn gào thét: “Chắc chắn con không phải là con đẻ! Mạc Phi mới là con đẻ của bố mẹ! Chuyện đính hôn của con và Thẩm An Bình, mọi người đều biết cả rồi. Giờ bố mẹ lại muốn con không kết hôn với anh ấy nữa. Bố mẹ có biết bố mẹ đang nói gì không? Dựa vào cái gì mà Mạc Phi thích Thẩm An Bình thì con phải nhường cho cô ta? Lẽ nào Mạc Phi muốn tính mạng của con, con cũng phải cho cô ta? Còn nữa... Thẩm An Bình, anh ấy là một con người, chứ không phải đồ vật vô tri vô giác, anh ấy có suy nghĩ riêng của mình, dựa vào cái gì mà mẹ nói không cho anh ấy kết hôn với con là anh ấy liền không kết hôn với con? Mẹ muốn anh ấy đến với Mạc Phi là anh ấy liền đến bên cô ta? Bố mẹ điên rồi, hồ đồ mất rồi! Con là con gái của bố mẹ kia mà!” Cố Bình An hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đã nói những gì, những lời nói điên rồ không suy nghĩ cứ thế tuôn ra khỏi miệng. Cô chỉ biết rằng hiện tại cô rất đau, rất mệt, cô buộc phải trút bỏ.
“Con...”
“Bốp...”
Một cái tát đau điếng ngăn cản Cố Bình An tiếp tục kêu gào mất kiểm soát. Cô ôm gò má bị tát đến đau rát, nhìn bố vẻ khó tin. Người cha yêu cô tới mức phải khoét tim mình, ông cũng đồng ý, vậy mà giờ đây lại tàn nhẫn cho cô một cái tát. Cô không biết rốt cuộc tim mình đau đớn tới mức nào. Cô chỉ cảm thấy có vật gì đó như nắm đấm thụi vào bên trái đầu, đau đớn tới mức cô khó có thể chóng đỡ nổi. Ánh mắt cô dần rã rời, nước mắt như làn sương mịt mù, cô không cất thành lời, cũng chẳng muốn nói gì.
Trong mắt bố cô cũng ánh lên sự hối hận. Ông dang tay như muốn túm chặt lấy Cố Bình An nhưng cô lại lạnh nhạt lẩn tránh. Tay ông đờ đẫn giơ giữa không trung, sau đó co lại, ôm chặt lấy đầu mình.
“Bình An à, con không được nói mẹ con như vậy, con thử hỏi lương tâm mình xem, mẹ con đối xử với con có tốt không? Sao con có thể nói con không phải là con đẻ của bố mẹ?” Trong giọng nói của bố cô ngập tràn mệt mỏi. Trong khi đó, mẹ cô ngồi bên cạnh ông, không hé môi, nước mắt giàn giụa.
“Bình An à, không phải bố mẹ muốn con nhường lại Thẩm An Bình cho Mạc Phi mà là bố mẹ hy vọng hai con không còn bất kỳ quan hệ nào với Thẩm An Bình. Cậu ấy là người rất tốt nhưng không đáng để hai chị em con trở thành kẻ thù.”
“Bình An à, Mạc Phi là chị ruột của con, là con của bố mẹ, cũng như con vậy.”
Câu nói vừa thốt ra, thời gian như dừng lại, không gian như đột ngột xiêu vẹo khiến con người không nhận ra hình dáng của mình nữa. Cả căn phòng im bặt, tới mức khiến người ta rùng mình sợ hãi. Cố Bình An trợn tròn mắt vẻ khó tin, hai tay nắm chặt lại, móng tay dài cắm sâu vào da thịt.
“Mẹ... mẹ nói cái gì?” Cố Bình An quá đỗi bàng hoàng, khó lòng tin đây là sự thật. Cô cho rằng đây là những lời dối trá mà bố mẹ nghĩ ra để lừa gạt cô.
Có lẽ do giữ bí mật này quá lâu nên sau khi nói ra mọi chuyện, bố cô như trút bỏ được gánh nặng, từ từ giải thích: “Khi mẹ con mang thai các con, bà nội con thường nói, sinh đôi sẽ có điềm họa. Bố mẹ đều tốt nghiệp đại học, tất nhiên không tin vào những điều nhảm nhí này. Khi hai con chào đời, bố mẹ mới phát hiện diện mạo hai con không giống nhau, bác sĩ nói là sinh đôi không cùng trứng, rất hiếm gặp. Lúc đó, bố mẹ vui mừng biết nhường nào, một mực muốn nuôi dưỡng hai con... Khi mới chào đời, các con đã đau ốm triền miên, bố mẹ phải bao phen đến bệnh viện. Sau đó, khi các con được chừng tám tháng tuổi, hai đứa đều phát sốt, bác sĩ nói là bị viêm phổi, hai đứa sốt cao liên miên mười hai ngày, không hề thuyên giảm, bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục tình trạng này thì e rằng tính mạng của hai đứa không thể đảm bảo. Sau đó, bà nội con đến, lại nói song sinh là đại nạn, chỉ cần tách ra nuôi dưỡng là được, lúc đó tâm trí bố mẹ rất rối loạn, chỉ nghĩ sao có thể cứu sống hai đứa, liền nghe lời bà nội. Bà nội luôn yêu quý con, trong ngày lễ thôi nôi, con đã nhặt khẩu súng, bà con nói sau này con nhất định sẽ trở thành nữ anh hùng, cho nên ςướק mất Mạc Phi.
Không biết là ý trời hay chỉ là trùng hợp, vừa tách nhau ra, con liền hạ sốt, sự sống bừng nở. Khi bố mẹ quay lại tìm Mạc Phi, bà nội đã đem nó cho người khác, dù tra hỏi thế nào bà cũng không nói đã cho ai. Bà nội rất mê tín, luôn cho rằng Mạc Phi là đại họa, đem cho rồi, mọi việc sẽ trở lại bình yên.
“Sau đó thì sao?” Mắt Cố Bình An ngấn lệ. “Do sai lầm của bố mẹ nên con phải gánh chịu mọi hậu quả sao? Vì bà nội ôm cô ta đi cho nên con hạnh phúc hơn vì được ở lại nhà, do đó con phải bồi thường cho cô ta?” Cô cay nghiệt cười, trừng mắt nhìn bố mẹ. “Điều này chẳng liên quan gì đến con, Mạc Phi nên tìm bố mẹ và bà, lẽ gì vì cô ta mà không cho con kết hôn? Đây là thứ lý lẽ quái quỷ gì vậy?”
“Bình An à...” Mẹ cô cứ khóc mãi, cuối cùng cũng thốt nên lời: “Mẹ biết con hận mẹ, mẹ rất ân hận vì khi đó không thể cùng giữ hai con bên mình, là do mẹ ích kỷ, tất cả đều là lỗi của mẹ, coi như mẹ cầu xin con vậy, đừng hận Mạc Phi nữa, đó là chị gái của con, cả cuộc đời này mẹ chỉ mong hai con có thể chung sống hòa hợp... Bình An à, mẹ không hề mong muốn hai con vì Thẩm An Bình mà kết thành thù hận...” Mẹ cô lúc đó nghẹn ngào khóc, mỏng manh, yếu đuối như không thể chịu nổi cú sốc này. Bà bất lực kéo vạt áo của Cố Bình An, còn Cố Bình An chỉ cảm thấy toàn thân đang run rẩy. Cô hiểu rằng chấp nhận yêu cầu của bố mẹ là đồng nghĩa với việc gì, vì thế cô không thể tùy tiện đồng ý.
“Con không có cách nào chấp nhận điều đó. Làm sao bố mẹ có thể ích kỷ như thế, con rất rất ghét Mạc Phi. Dựa vào lý gì mà con phải vì cô ta mà hủy bỏ hôn ước của mình? Cho dù cô ta có là chị gái con đi nữa thì con cũng không có cách nào thay đổi suy nghĩ của mình, rất tiếc bức tranh cha hiền con thảo, chị em hòa thuận mà bố mẹ hằng tưởng tượng sẽ không thể xuất hiện trong gia đình mình, con không thể chung sống hòa bình với cô ta được. Chỉ nhìn vào thái độ của bố mẹ thôi, con đã hận cô ta đến thấu xương rồi! Giờ bố mẹ càng nói con càng cảm thấy ghê tởm, con chịu đủ rồi, từ lâu đã chịu hết nổi rồi!”
Cố Bình An bịt chặt hai tai, lắc đầu lia lịa, cô như người điên lao ra khỏi phòng, bỏ ngoài tai tiếng khàn khàn cố gắng với gọi.
Cô chạy được vài bước thì bị bố cô đuổi theo tóm lại. Người cha rất mực hiền từ giờ đây lại hết sức nghiêm khắc, lúc này Cố Bình An mới thực sự trong thấy khí chất nghiêm nghị của một quân nhân.
“Cố Bình An, con làm mình làm mẩy đủ chưa? Khi nào con mới thực sự biết nghe lời? Thẩm An Bình là người ngoài, Mạc Phi và bố mẹ mới là người thân của con. Con rốt cuộc có phân biệt rõ ràng được không?”
Cố Bình An ra sức vùng vẫy để thoát khỏi sự khống chế của bố nhưng không địch lại được sức của ông, chỉ còn cách hung hãn phản ứng: “Con từ trước tới nay không hề biết đến hai chữ “nghe lời”. Con chỉ biết rằng cái gọi là “người thân” luôn làm con đau lòng, con đau đến sắp ૮ɦếƭ rồi! Nhưng cái mà mọi người gọi là “người ngoài” từ trước tới nay không bao giờ làm con đau khổ đến vậy. Con không muốn phải lựa chọn! Không muốn! Không hề muốn!”
“Bụp...”
Một tiếng động vang lên khiến cả người đang lớn tiếng cãi lại là Cố Bình An cùng người đang nghe là bố cô đều sững lại. Cố Bình An mở to mắt nhìn người mẹ kiên cường quỳ xuống. Bà không nói một câu. Phút chốc, cả Cố Bình An và bố cô đều thảm thiết kêu lên:
“Mẹ!”
“Mình!”
Cục diện ngày càng hỗn loạn. Đang ra sức túm chặt cô, bố cô liền thả tay cô ra, ông càng tức giận, lông mày dựng đứng như lưỡi mác, ánh mắt giận dữ. “Cố Bình An! Mày thật sự được nuông chiều tới mức không còn coi ai ra gì nữa rồi! Mày rút đi! Coi như tao chưa hề sinh ra đứa con gái như mày!”
Nói rồi, ông đỡ bà đứng dậy. Không ngờ bà Cố lại có thể quật cường đến thế. Bà vùng khỏi tay ông, quay đầu, đau xót cầu xin: “Bình An à, con gái của mẹ, con và Mạc Phi đều là con của mẹ, coi như mẹ ích kỷ, để cho mẹ trước khi ૮ɦếƭ có thể được trông thấy hai chị em con cùng tiễn biệt mẹ, được không? Phi Phi đang nằm trong viện, nó còn lừa mẹ nhầm thuốc dạ dày thành thuốc ngủ, mẹ biết là nó rất đau lòng. Bình An à, còn nhiều người đàn ông khác tốt hơn Thẩm An Bình, mẹ con ta tìm người tốt hơn, được không? Để chị con bình an sống lại...”
Mẹ cô khóc, Cố Bình An cũng khóc theo. “Con không cần người tốt hơn, con chỉ cần Thẩm An Bình thôi. Mẹ à, lẽ nào mẹ muốn con ૮ɦếƭ đi?”
“Bình An à...” Mẹ cô ngồi bất động. “Mẹ cầu xin con, lần này nghe lời mẹ, được không con?”
Cố Bình An đau đớn, chua xót đến không chịu nổi, đầu óc trống rỗng, mơ màng, hai đầu gối hơi khuỵu, cũng quỳ trước mặt mẹ. “Mẹ đứng dậy trước đi, con không chấp nhận nổi điều này đâu.”
“Con nhận lời mẹ đi!” Bà Cố lê đến bên cô, làm thế nào cũng không chịu đứng dậy. Bà run rẩy dang tay ôm lấy cô, giống như mỗi lần cô chịu oan ức hồi bé, dịu dàng vuốt tóc cô. “Mẹ chẳng còn sống được bao lâu nữa, bệnh ung thư ✓ú có thể ૮ɦếƭ người, mẹ biết, mẹ chỉ muốn khi mẹ còn sống được thấy con và Mạc Phi yêu thương, chăm sóc nhau, như thế là mẹ yên lòng ra đi rồi... Bình An à, lẽ nào con đành lòng để mẹ ra đi trong tiếc nuối sao?”
Thời gian luôn để lại những ký ức trắc trở, những sợi xích móc nối những con người và sự việc trong cuộc sống của chúng ta hệt như một con tàu hỏa chở đầy hàng hóa, tiếng xình xịch lăn bánh để lại dấu vết rõ nét.
Cố Bình An cảm thấy nỗi bi thương như sóng thần bất ngờ ập tới, không nể nang nuốt chửng lấy cô. Cô tuyệt vọng, muốn chộp lấy một thứ gì đó nhưng không thể, đến gào thét cũng không thành tiếng.
Cô thực sự muốn cự tuyệt nhưng không thốt nên lời. Mẹ đẻ quỳ trước mặt cô, cô thực sự không thể nói được gì. Hàng trăm nghìn suy nghĩ hiện lên trong đầu, thậm chí cô hoang đường nghĩ rằng cô cũng đi ૮ɦếƭ, như thế mẹ cô mới không quyết định lựa chọn hy sinh cô nữa.
Nhưng nghĩ lại, cô không nỡ dập cái mạng sống lay lắt này. Cô biết mình không nên hy vọng, nhưng cô vẫn lưu luyến sự ấm áp còn sót lại. Cuối cùng Mạc Phi cũng đã thắng cô, cho dù là thật lòng hay cố ý, cô ta có đủ dũng cảm làm tổn thương mình để tranh giành ưu thế, điểm này thì Cố Bình An tự biết mình không bằng cô ta.
Dần dần, cô cũng bình tĩnh lại, lý trí hơn một chút. Cố Bình An nhẹ nhàng ôm lấy mẹ, vòng tay mẹ vẫn ấm áp như ngày nào. Cô từ từ nói khẽ: “Mẹ à, nếu bây giờ con nói với mẹ rằng con có thai rồi thì mẹ sẽ thế nào?”
Cố Bình An nhếch mép cười một cách đầy ẩn ý, ánh mắt dồn vào mẹ, quan sát từng biểu cảm trên gương mặt bà. Bà lau khô nước mắt, tỏ ra sửng sốt, nhìn vào mắt Cố Bình An, cuối cùng chuyển xuống bụng cô.
“Bình An... con...”
Cố Bình An khẽ vén tóc mái của mẹ, cười dịu dàng.