Tiếng Thời Gian Du Dương - Chương 31

Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

Lời chất vấn của cô ta rất sắc bén. Cố Bình An có chút giật mình. Tận sâu thẳm đáy lòng cô dội lên cảm giác đau nhói, đầu óc tê dại. Cô như trở về thời thơ ấu. Mạc Phi biến thành cô bé yếu mềm nhưng kiên cường một cách lạ thường. Còn cô, Cố Bình An lại biến thành con bé đầu to tồi tệ.
Sao cô ta lại khóc rồi? Lần nào cũng khóc trước mặt Cố Bình An, sau đó biến Cố Bình An trở thành kẻ xấu xa.
Cố Bình An cười nhạt, ánh mắt u ám. “Cậu biết không? Tôi ghét nhất khuôn mặt tỏ ra cả thế giới này đang nợ mình của cậu. Cậu yêu Thẩm An Bình, đúng không? Thật không phải, tôi cần phải có anh ấy. Cậu quan tâm tới lý do vì sao tôi muốn anh ấy ư? Tóm lại tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ trói chặt anh ấy bên mình. Anh ấy yêu tôi, tôi nghĩ điều này chắc cậu rõ hơn ai hết.”
Cố Bình An nói xong, bỗng có chút hối hận về những gì mình vừa nói. Thẩm An Bình không phải là phần thưởng cần tranh đoạt trong trận chiến giữa hai người. Cô không nên đối xử với anh như vậy, nhưng cô không thể kìm nén, cô đã chịu quá đủ cái cảm giác mọi người luôn cho cô là đứa không biết điều, không hiểu chuyện. Ai cũng nói thích tính cách thẳng thắn này của cô, nhưng chẳng hiểu sao đối diện với những lời nói của Mạc Phi, cô lại buông những lời như thế.
Ai cũng tỏ ra thích vẻ bề ngoài, cô chịu quá đủ cảm giác này rồi.
Hành lang trống trải chỉ có hai người bọn họ đứng song song. Bầu không khí căng thẳng tựa như chiếc dây cung kéo căng, chỉ cần thêm chút sức nữa là bật tung.
Cố Bình An không cử động, cũng chẳng nói lời nào, chỉ chăm chăm nhìn Mạc Phi, quan sát nhất cử nhất động trên khuôn mặt cô ta.
Tiếng gọi oang oang của Quan Tiểu Bảo phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đến lạ kỳ ngoài hành lang, chỉ nghe cô nói: “Thẩm An Bình! Anh đứng đây làm gì? Tiên sư bọn bảo vệ ૮ɦếƭ tiệt, sao lại cho một thằng đàn ông vào đây chứ? Thật không có quy củ gì cả!” Cô hét lên, kéo quần áo, tiếp tục quở mắng: “Muốn tìm Cố Bình An thì gọi điện cho cô ấy chứ, gây bất ngờ cái gì kia chứ, muốn Gi*t người à?”
Cố Bình An chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, như bị ai đó nhét viên đá lạnh sau lưng, khí lạnh thấm sâu vào sống lưng toàn thân nổi da gà.
Như trái bóng căng mọng bị cây kim chọc nổ, chỉ nghe “bụp” một tiếng. Mọi thứ an định trong đầu Cố Bình An chợt nổ tung.
Quan Tiểu Bảo túm chặt áo quần từ trong góc đi ra, lê dép nhẹ nhàng, huých vào người Cố Bình An, chau mày oán trách: “Đầu bị kẹp cửa hay sao, mặc đồ mỏng tang mà còn chưa chịu vào trong? Thẩm An Bình đã đến rồi, cậu vẫn còn đứng ngây ra đó hả?” Cô giơ tay định gõ vào đầu Cố Bình An thì trông thấy trạng thái không chút biểu cảm của Cố Bình An, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Mạc Phi đứng cách đó không xa, kinh hãi tới mức phát run. Cô hé răng, nhếch miệng cười, gượng gạo chào hỏi: “Thật trùng hợp... Lâu lắm không gặp...”
Mạc Phi vẫn giữ ánh mắt sắc bén, cúi đầu có chút ngượng ngùng, lát sau chuyển sang dáng điệu nho nhã. “Thật trùng hợp!” Cô ta mỉm cười, gật đầu với Cố Bình An. “Tôi vẫn còn chút việc nên phải đi trước. Tạm biệt!”
Nói xong, cô ta xoay người bước đi, sống lưng hơi cong, bờ vai như hai cánh bướm tĩnh nhiên mà vững chãi, tư thế toát lên vẻ tao nhã. Cố Bình An thất thần nhìn gót chân kiên cường bước đi của cô ta, lần đầu tiên từ đáy lòng cảm nhận hai người họ sao mà giống nhau đến vậy.
Đương nhiên, thời khắc này tuyệt đối không phải là lúc để cô bùi ngùi về những điều khác, bởi cô biết chỉ cần quay đầu lại, cô sẽ phải đối mặt với anh, người mà cô khó có thể đối diện.
Trước khi làm tổn thương bất kỳ ai, Cố Bình An đều sẽ thầm cân nhắc. Ví như Mạc Phi, cô luôn cảm thấy Mạc Phi không ít lần làm tổn thương mình nên không hề cảm thấy áy náy. Ví như Tất Nhiễm, cô cảm thấy thời gian ở bên anh, cô đã đối xử đủ tốt với anh, chí ít cô còn được coi là hình mẫu bạn gái lý tưởng, cho nên chuyện hợp tan cũng không cảm thấy mắc nợ nhau. Riêng chỉ có thời khắc này, cô không biết nên đối mặt với Thẩm An Bình, người mà sâu tận đáy lòng cô cảm thấy bình yên nhất để đón nhận tình yêu anh dành cho cô.
Cô không biết tâm trạng của Thẩm An Bình lúc này ra sao. Cô sợ sệt tới mức không dám quay đầu.
Cuối cùng, vẫn là Thẩm An Bình giải cứu tình thế, cười cười, nói: “Anh vốn ở gần đây cho nên tiện đường ghé qua. Em làm xong rồi thì mình cùng đi ăn cơm, không phải em nói món canh ở đó rất ngon sao?” Nghe giọng của anh thì có vẻ như không có chuyện gì xảy ra, trầm mặc mà êm tai, sau cùng anh còn nói rõ với Cố Bình An: “Vừa nãy anh đi nhầm nên mới chui vào đây, anh ra ngoài chờ nhé!”
Giọng nói của Thẩm An Bình quá đỗi điềm tĩnh, tới mức nước mắt của Cố Bình An như muốn tuôn trào. Cô không thể tự lừa dối, thôi miên mình để gạt bỏ nơi thất vọng và mệt mỏi trong giọng nói của Thẩm An Bình.
Cố Bình An từ từ quay đầu lại, nhìn dáng vẻ đờ đẫn, hiu quạnh của Thẩm An Bình.
Anh là người đàn ông kiêu ngạo biết bao, chính cô khiến anh trở nên thảm hại như vậy. Xảy ra chuyện mới hiểu anh yêu cô đến nhường nào nên mới tỏ ra trẻ con, xông vào trong cấm địa làm đẹp của phụ nữ. Nhưng cô đáp lại anh như thế nào? Cô vì cái sĩ diện ngu xuẩn đến nực cười, tâm lý trả thù ấu trĩ, thốt ra những lời trái với lòng mình, cô không còn cảm thấy vui vẻ, vừa nói ra, cô đã cảm thấy hối hận. Dáng vẻ quá đỗi bình thản của Thẩm An Bình chìm vào đáy mắt Cố Bình An, như kim châm làm đôi mắt cô đau nhói. Nước mắt bỗng lã chã tuôn rơi. Cố Bình An chỉ cảm nhận được những giọt nước mắt rớt xuống, nóng bừng khuôn mặt, cô nhớ dáng vẻ cuối cùng trước khi vụt mất của Thẩm An Bình, cô tự cảm thấy nước mắt mình lúc này thật rẻ mạt, không đáng được đồng cảm. Nhưng cô lại khó sửa cái tính ương ngạnh trời sinh, cô không biết phải làm gì để xua tan những rối bời do chính cô tạo ra. Lòng cô như bức tường hoang vu, gió lạnh tràn vào, tê dại tới mức không còn cảm thấy đau đớn.
Quan Tiểu Bảo nhìn bộ dạng của cô mà khi*p sợ, vội lau những giọt nước mắt trên mặt cô, vồn vã hỏi: “Làm thế nào bây giờ? Có phải con bé đó dồn bức cậu không? Mẹ kiếp! Để mình đi tìm nó!” Nói rồi, cô xắn tay áo, chuẩn bị đuổi theo Mạc Phi gây sự.
Cố Bình An lắc lắc đầu, cắn chặt môi, giữ chặt Quan Tiểu Bảo. “Không liên quan tới cô ta, là mình ép cô ta.”
“Thế cậu khóc cái gì?” Quan Tiểu Bảo đột nhiên nhớ tới chuyện khi gặp Thẩm An Bình, cô nghĩ rằng anh vẫn chưa tìm được Cố Bình An, nhưng thực tế anh đã nhìn thấy Cố Bình An. Cô chau mày, nhẹ giọng hỏi: “Có phải cậu đã nói những lời không nên nói?”
Cố Bình An không trả lời, ra sức lắc đầu, nước mắt giàn giụa. Quan Tiểu Bảo thở phào, không truy vấn nữa, lặng lẽ ôm chặt Cố Bình An vào lòng, dịu dàng vỗ về. “Đã bao năm rồi, cậu chẳng thay đổi chút nào, cho dù là cậu sai nhưng vẫn muốn người ta phải xin lỗi trước, nhượng bộ trước. Bình An à, trên thế giới này chỉ có một người như Thẩm An Bình thôi, nếu không giữ chặt anh ấy, cậu có thể làm gì nào?”
Khi Cố Bình An bước ra khỏi thẩm mỹ viện cũng là lúc trên bầu trời lấp lánh những vì sao. Thành phố được tô điểm bởi vô số ánh đèn. Thẩm mỹ viện được xây cạnh một chiếc hồ, ánh sao điểm bóng trên mặt hồ phẳng lặng, huy hoàng mà yên tĩnh. Chỉ là không ngờ phong cảnh tĩnh lặng như vậy lại bị một trận gió đêm phá vỡ. Mặt hồ lăn tăn gợn sóng theo từng làn gió, ánh sao in dưới đáy nước như bị vỡ nhòa bởi những con sóng nhấp nhô.
Dọc đường đi, cô luôn đoán Thẩm An Bình có hỏi chuyện ban nãy hay không. Cô thầm hy vọng Thẩm An Bình nổi giận, nếu anh nổi giận, chí ít cô cũng tìm ra điểm then chốt để giải thích. Nhưng cô không biết rằng, trong khi cô bất an, do dự, Thẩm An Bình cũng thấp thỏm không yên.
So với Cố Bình An, tâm trạng của Thẩm An Bình trong mối duyên tình này có phần nặng nề hơn. So với tính phổi bò hay làm tổn thương người khác của Cố Bình An, điều anh không thể chấp nhận được chính là không có cô. Anh không dám, cũng không thể phá vỡ vẻ điềm tĩnh, ngoan đạo hiện tại.
Hạnh phúc chỉ cách có vài bước chân, chỉ cần anh kiên trì thêm chút nữa là có thể đạt được rồi. Cho nên, anh không cho phép mình có bất kỳ sự nghi kỵ nào. Vì thế, khi Cố Bình An lộ vẻ mệt mỏi lúc lên xe, anh liền lựa chọn giả vờ như mọi việc chưa từng xảy ra. Anh đỡ lấy những thứ đồ mà cô đưa cho và xếp gọn như thường ngày, tận tâm thắt dây an toàn cho cô, vuốt lại gọn hàng tóc mai lộn xộn của cô. “Thơm quá, làm rất lâu, đúng không em?”
“Vâng, mất bốn tiếng.”
“Mệt chứ?”
“Không mệt, rất dễ chịu.”
“Có đói không?”
“Không...” Cố Bình An suýt thì buột miệng thốt ra câu: “Không đói”, nhưng cô đã kịp nhếch miệng, nụ cười đượm chút khổ sở không dễ nhận ra. “Em đói rồi, đã nói đi ăn cơm rồi mà.”
“Ừ.”
Thẩm An Bình chuyên tâm lái xe. Lần đầu tiên không khí trầm mặc khiến họ thấy ngượng ngùng. Cố Bình An tì khuỷu tay lên thành cửa ô tô, lơ đễnh nhìn những chiếc đèn xe rực sáng bên ngoài. Cô nghĩ ngợi hồi lâu rồi cất giọng: “Em và Mạc Phi...”
Cô chưa kịp nói hết câu, Thẩm An Bình đã ngắt lời: “Còn một ngã rẽ nữa là tới rồi.” Tay anh gõ vào vô lăng, giọng nói vui vẻ chẳng khác thường ngày là mấy. “Mẹ nói lễ phục đã chuyển đến nhà rồi, kêu tụi mình trong tuần này về thử.”
“Em...”
“Sao?” Thẩm An Bình không quay đầu sang, mắt vẫn nhìn thẳng, chỉ khẽ nhếch hàng lông mày. Vừa nãy giọng nói của Cố Bình An không hề nhỏ, cô thậm chí còn hoài nghi Thẩm An Bình đã nghe thấy rồi.
Cố Bình An nắm chặt vạt áo, nỗi xót xa vô cớ trong lòng trào lên. Được thôi, đằng nào anh cũng muốn giả vờ ngốc nghếch, chi bằng cô vui vẻ phối hợp cùng anh để diễn trọn màn kịch này. Theo như cách nói của cô thì cũng chả có ảnh hưởng gì, đúng không?
Cô bỗng nhớ mình đã từng đọc một cuốn sách, trong đó có câu nói như thế này: “Mỗi lần khi em làm tổn thương tôi, tôi sẽ dùng những kỷ niệm đẹp đẽ đã qua để tha thứ cho em, rồi một ngày kia những ký ức đẹp đó dùng hết, cuối cùng chỉ còn sót lại mảnh vỡ của hồi ức, tất cả sẽ trở thành nỗi giày vò.”
Thẩm An Bình giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, im lặng thỏa hiệp với cô. Cố Bình An nghĩ, có phải anh đang cố gắng nghĩ lại những điểm tốt của cô, hồi tưởng về những kỷ niệm đẹp đẽ không? Có lẽ vì thế anh mới nhẫn nhịn sự quái đản, tàn nhẫn của cô hết lần này tới lần khác.
Vậy nếu những hồi ức đẹp đẽ hết rồi thì sao?Anh không tìm ra điểm tốt gì nơi cô nữa thì sao?
Anh sẽ chán ngán vì không còn hứng thú gì nữa chứ? Sẽ rời bỏ cô chứ? Sẽ cho rằng tất cả sự tàn nhẫn của cô chỉ là sự giày vò chứ?
Quá tiếc nuối, cô chưa kịp tìm ra câu trả lời thì phát hiện một chuyện kinh thiên động địa, lần này, cả cuộc đời cô cũng lật nhào, sụp đổ rồi.
Cái gọi là “tình yêu” trở thành bức tường lớn nhất trước mặt cô, trước mặt cô sẽ chẳng phải là vấn đề dễ dàng phán đoán nữa, mà là một chuỗi lựa chọn tình thân và tình yêu rối rắm, phức tạp.
Mẹ Mạc Phi mất rồi.
Tin tức này đến thật đột ngột. Trong khi tất cả mọi người đang say sưa trong niềm vui đón Tết, mẹ của Mạc Phi đột ngột lên cơn nhồi máu cơ tim, sau một đêm cấp cứu đã ra đi trong sự tiếc nuối.
Khi Cố Bình An biết tin này, cả nhà cô đang ngồi xem chương trình văn nghệ cuối năm. Mẹ cô ngồi một bên bóc quýt, bố cô không mấy hứng thú với những chương trình văn nghệ, dựa vào sofa, ngáp ngắn ngáp dài.
Tiếng điện thoại liên hồi phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Cố Bình An nghĩ chắc là điện thoại gọi chúc Tết, liền đứng bật dậy, tới nhấc máy.
Khi cô đi lướt qua người mẹ, mẹ cô vừa bóc xong trái quýt, tiện tay nhét vào lòng bàn tay cô.
Cố Bình An mệt nhọc tẽ các múi quýt, bỏ một múi vào miệng. Cô nhấc ống nghe, còn chưa kịp nhai thì nghe thấy tiếng khóc nức nở đang cố kìm nén vọng lại. Cô chưa nhận ra là ai thì đã nghe thấy tiếng kêu bi thương mà tuyệt vọng: “Mẹ...”
Cố Bình An kinh ngạc ngậm miệng lại, nước quýt chua chua xộc lên mũi. Cô khổ sở bịt miệng, mấy múi quýt trên tay rơi xuống đất.
Cô vẫn không nói lời nào, người ở đầu máy bên kia vẫn khóc, từng tiếng gọi “mẹ” vang lên. Cố Bình An ngây ra, hồi lâu mới chuyển máy cho mẹ.
Cô rút khăn giấy xì mũi, tê dại nhìn biểu cảm từ kinh động chuyển sang đau lòng trên gương mặt mẹ, cuối cùng bà dập máy, vô cùng lo lắng rồi lôi bố cô cùng lao ra ngoài cửa.
Họ vội vàng chạy đi, tới mức quên mất vẫn còn cô con gái Cố Bình An ở nhà.
Hôm đó là ngày Ba mươi Tết, khi họ đi, thậm chí đến một câu dặn dò cũng không để lại...
Sau đó?
Sau đó, bố mẹ không hẹn mà cùng thở ngắn than dài. Bầu không khí kỳ lạ này kéo dài suốt mười ngày. Tới một ngày, ông Cố, bà Cố cãi nhau kịch liệt trong phòng. Ông Cố thậm chí còn đập nát chiếc điện thoại.
Khi Cố Bình An lấy chiếc chìa khóa dự phòng mở cửa, đập vào mắt cô là cảnh căn phòng lộn xộn cùng khuôn mặt đầm đìa nước mắt, mệt mỏi như không còn chút sức lực.
Cô rụt rè đứng đó, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Cô chẳng nói, chẳng rằng, hai mươi mấy năm qua, đây dường như là lúc Cố Bình An dịu dàng, ngoan ngoãn nhất, cô chẳng hề tò mò, thậm chí ngay cả trong ý thức, cô luôn hy vọng không ai nói gì cả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc