Dưới sự bàn bạc của hai bên, lễ đính hôn của Cố Bình An và Thẩm An Bình được quyết định tổ chức một cách đơn giản.
Thẩm An Bình đặt một phòng tiệc cỡ trung tại một nhà khách tư nhân trong nội thành, chỉ mời bạn bè thân thiết của hai bên tới tham dự.
Hai ngày trước khi cử hành lễ đính hôn, Cố Bình An và Quan Tiểu Bảo hẹn nhau đi chăm sóc da mặt và sơn sửa móng tay. Tuy nói cử hành đơn giản nhưng những nghi thức cần thiết vẫn phải có, bởi dẫu sao đây cũng là sự kiện trọng đại trong đời người con gái. Thực ra Cố Bình An là người rất khó hiểu. Có việc gì buồn phiền là cô sẽ thể hiện trên gương mặt, nhưng nếu có chuyện vui thì lại bình thản, giống như những cao nhân đắc đạo coi mọi việc đều là hư không.
Quan Tiểu Bảo rất ghét bộ dạng này của cô, nằm trên giường vừa mát xa mặt vừa mím môi nói chuyện: “Cố Bình An, cậu cũng sắp lấy chồng rồi, dẫu có thế nào thì cũng tỏ ra vui mừng chút chứ! Nhìn bộ dạng cậu bây giờ cứ như là đang nợ tiền người ta, chịu nhiều khổ cực và căm thù sâu sắc ấy.”
Cố Bình An nhắm mắt suy ngẫm, ung dung nói: “Nói ít chút đi, muốn nhiều nếp nhăn hả? Có gì đáng vui mừng chứ? Cậu không nghe mấy đứa con gái đó bàn tán, nói Thẩm An Bình bị người ta đá nát rồi, được mình nhặt về, mình phải cẩn trọng, đừng để làm trò cười cho người khác sao?”
Quan Tiểu Bảo khinh thường giễu cợt: “Ăn không được tất nhiên muốn đạp đổ rồi, nếu như Thẩm An Bình cưới mấy thứ của nợ đó về thì chẳng phải dư luận xôn xao, mọi người ai cũng biết?”
Cố Bình An im lặng, cũng chẳng phản bác nữa. Thực ra Cố Bình An chẳng hề để ý tới suy nghĩ của những người phụ nữ đó. Từ nhỏ đến lớn cô luôn tỏ ra không có ai lọt vào mắt mình, do vậy sao có thể để ý đến những kẻ lưỡi không xương vốn không thuận mắt đó, chỉ là cô đang hoài nghi thứ tình cảm kỳ quái trong lòng mình mà thôi.
“Tiểu Bảo...” Cố Bình An từ từ mở mắt, đôi mắt có chút lo âu chăm chăm nhìn lên trần nhà đong đầy ánh sáng đèn, nhẹ nhàng nói: “Mình cảm thấy chính mình cũng không rõ tình cảm của mình bây giờ.”
“Cái gì cơ?” Quan Tiểu Bảo sững sờ hỏi, dường như cũng nhận ra trong giọng nói của Cố Bình An có chút do dự, sợ hãi. Cô hạ thấp giọng hỏi: “Làm sao mà không rõ?”
“Nói không thích Thẩm An Bình cũng không phải.” Cô giơ bàn tay trái còn đang đeo chiếc nhẫn mà tự tay Thẩm An Bình đeo cho cô, chiếc nhẫn kim cương hồng sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Kim cương hồng là màu mà cô thích nhất, nó mang hàm ý tốt đẹp, đơn giản mà lại hoa lệ khiến tim cô ấm áp mà mềm mại, hơn nữa màn cầu hôn ngốc nghếch của Thẩm An Bình, có lẽ cả đời này cô sẽ không quên được.
“Nói không muốn cưới Thẩm An Bình, dường như cũng không phải...” Cô từng chút giãi bày suy nghĩ của mình, trong lòng đầy do dự và thất vọng. “Mình thực sự rất sợ hãi. Mình luôn tự cho rằng mình rất gan dạ, nhưng đúng là mình sợ sau khi lấy anh ấy, nếu bọn mình chia tay thì phải làm sao? Nếu chưa có con còn dễ nói, có con rồi thì còn phiền phức hơn. Còn mẹ mình nữa, rõ ràng bà không thích bọn mình đến với nhau. Đến bây giờ bà vẫn nuôi hy vọng mình ghép Thẩm An Bình và Mạc Phi thành một đôi cơ! Cứ nghĩ đến chuyện này là mình lại càng muốn kết hôn với Thẩm An Bình, nhưng càng kiên định bao nhiêu, mình lại càng sợ hãi bấy nhiêu, mình chưa bao giờ thấy mình ngu dại như vậy.”
Cố Bình An càng nói càng cảm thấy lòng rối bời, phiền não, nhưng cô không hiểu được mình đang phiền não về điều gì. Mọi thứ chẳng phải đều hiển hiện rõ ràng như nước chảy tất thành mương rồi sao?
Quan Tiểu Bảo nghe xong, đăm chiêu nói: “Cái tật này của cậu cũng là bình thường thôi. Có cái tên khoa học đấy...”
“Cái gì cơ?”
“Hội chứng khủng hoảng trước hôn nhân thì phải!” Quan Tiểu Bảo nói rồi mỉm cười an ủi cô: “Đừng sợ, phần lớn đều như vậy. Cậu đọc Thành phố Dụς ∀ọηg đi, trong truyện chẳng phải cũng đề cập đến vấn đề này sao? Cái tật này rất nhiều người mắc phải, chỉ là triệu chứng không giống nhau mà thôi. Vấn đề của cậu chưa phải là quá nghiêm trọng đâu, chỉ cần cậu muốn kết hôn với anh ấy là được rồi, kết hôn xong, cậu sẽ thấy chẳng còn chút khủng hoảng nào, tự nhiên sẽ bình thường thôi.”
Nghe xong, Cố Bình An cảm thấy cũng có chút lý lẽ, nhưng nhìn cách nói chuyện có vẻ quả quyết của Quan Tiểu Bảo thì cảm thấy đó là thật. “Vậy thì sao cậu không kết hôn đi?”
“Haizz!” Như bị chọc vào chỗ đau, Quan Tiểu Bảo kêu la. “Những anh chàng trông có vẻ đàn ông đích thực, nhìn thuận mắt mà mình gặp trên phố đều dắt theo một con bé nào đó. Mình còn có thể làm được gì đây?”
“Tiểu Bảo, nghe cậu thực lòng nói chuyện thì mình lại thấy toàn thân ngứa ngáy là sao?”
“Haizz!” Quan Tiểu Bảo máu sôi lên não, lại trở về với bộ dạng thường ngày. “Toàn thân ngứa ngáy là do cậu chưa tắm. Sao mà cậu ti tiện thế, nói chuyện nghiêm túc với cậu cũng không được à? Không thể không làm người ta bực mình mà chửi cậu.”
“Hì hì...” Cố Bình An toét miệng cười, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Quan Tiểu Bảo nói rất có lý, chỉ cần cô muốn kết hôn với anh, vậy thì còn gì phải lo ngại nữa đây? Không cần biết tương lai sẽ ra sao, hiện tại vẫn chưa qua đi mà, vội gì chứ? Tính toán đuổi không kịp sự thay đổi, chi bằng mở rộng lòng mình để tận hưởng.
Đắp mặt xong, Quan Tiểu Bảo lại bảo cô mát xa toàn thân. Không thể ngăn nổi sự quấy nhiễu của bạn, cô chỉ còn cách đồng ý. Quy trình vẫn chưa bắt đầu thì có điện thoại. Cố Bình An hí ha hí hửng cầm lấy điện thoại, đi ra ngoài hành lang nghe máy.
Bên ngoài hành lang của thẩm mỹ viện treo rất nhiều ảnh của những người nổi tiếng trên bức tường kính, bên trên là những chiếc đèn thủy tinh đang chiếu sáng, chỗ lồi chỗ lõm trên bề mặt bức tường kính toát lên đủ loại màu sắc, hình dáng, cực kỳ xa hoa. Thẩm mỹ viện này có chế độ hội viên. Cái đứa ham chơi đến tán gia bại sản như Quan Tiểu Bảo này từ trước đến nay chẳng bao giờ đi chỗ khác ngoài chỗ này, cho nên bọn họ mới cắm rễ ở đây. Cố Bình An nhấc điện thoại, câu được câu chăng nói với Thẩm An Bình. Vô vị, nhạt nhẽo, đầu ngón tay mò mẫm theo những đường vằn trên mặt tường kính, cảm giác mát lạnh làm giảm bớt luồng khí nóng trong người.
Giọng của Thẩm An Bình nghe có vẻ mệt mỏi. Một tuần liên tục chẳng tối nào là anh không có tiệc tùng, uống rượu tới tận nửa đêm, anh không nói với Cố Bình An, cô cũng chẳng chủ động hỏi, chỉ là nghe lời oán trách của Quan Tiểu Bảo mà biết được.
Cô thi thoảng mới qua đêm tại nhà Thẩm An Bình, anh nửa đêm gà gáy mới về, vì không muốn làm cô tỉnh giấc nên nằm luôn ngoài phòng khách, buổi sáng thức giấc, quầng thâm trên viền mắt mới thể hiện rõ sự tiều tụy của anh, nhưng từ trước tới nay anh chưa từng oán trách, đối với cô vẫn rất mực dịu dàng.
Có những lúc Cố Bình An tự nghĩ, cứ như thế này đi. Trên đời này không có ai là hoàn mỹ cả. Có những việc anh không muốn nói ra để cùng sẻ chia với cô, cô cũng không truy vấn cũng như cô có những suy nghĩ riêng của mình, không muốn nói với anh vậy. Sự tôn trọng nhau này chỉ là một loại trao đổi.
“Hôm nay mới có một ngày rảnh rỗi, anh về nghỉ ngơi đi!” Cô quan tâm nhắc nhở Thẩm An Bình. “Phải ăn cơm trước khi đi ngủ nhé! Con phố phía sau nhà anh có quán cơm bình dân, canh hầm cũng rất ngon.”
“Ừ, anh biết rồi.” Thẩm An Bình cười cười. “Mấy giờ em làm xong, anh đến đón em?”
“Không cần đâu, lát nữa em về với Quan Tiểu Bảo được rồi.”
“Thì anh đang ở gần đây, nhân tiện đến đón em.”
“Thật sự không cần đâu.”
Nghe Cố Bình An một mực cự tuyệt giọng kiên quyết, Thẩm An Bình ở bên kia điện thoại trầm hẳn xuống. Cố Bình An nắm chiếc điện thoại, bỗng ý thức được khẩu khí vừa rồi của mình có chút không đúng mực, vội vàng nói thêm: “Không phải em không muốn anh đón, mà em sợ anh mệt. Nếu anh không thấy mệt thì đến đi, em cũng sắp làm xong rồi. Mà về trước cũng chẳng sao.”
“Ừ.”
Ngắt điện thoại, Cố Bình An hơi chu môi rồi mới cất điện thoại đi. Cô vừa ngẩng lên thì bắt gặp bức ảnh của Mạc Phi treo trên bức tường kính. Mái tóc ngắn xinh đẹp, đôi môi hồng hơi chu lên, đôi mắt mơ màng. Vẻ quyến rũ ૮ɦếƭ người này hoàn toàn trái ngược với hình tượng người dẫn chương trình đoan trang trên truyền hình của cô ta.
Cố Bình An đứng trước bức hình của Mạc Phi, tỉ mỉ quan sát, photoshop hơi quá khiến làn da đẹp tới mức có chút giả tạo nhưng vẫn không ảnh hưởng tới vẻ đẹp kiều diễm của Mạc Phi. Cố Bình An suy nghĩ, nếu như Mạc Phi thực sự, là chị gái của cô thì cái gọi là “di truyền” đại khái là phân chia không công bằng, ông trời đã khiến diện mạo của cô hơi quá ngẫu nhiên thì phải?
Cô đang tự chế giễu thì nghe thấy có người gọi mình. Cô quay đầu nhìn lại phía sau. Mạc Phi xuất hiện ngay trước mắt cô.
Cô đột nhiên có chút cảm giác không gian, thời gian bị sai lệch, cũng chẳng phải là diễn phim ma, chủ nhân của bức ảnh trên đang sống sờ sờ, xuất hiện trước mắt vẫn khiến cô cảm thấy sợ hãi đến phát hoảng.
“Chào cậu!” Nụ cười gượng gạo, nhưng may mà vẫn còn chút phong độ.
“Xin chào!” Nét mặt tươi cười, đôi mắt đẹp tựa biết nói của Mạc Phi chớp chớp thôi là đã mê hoặc người đối diện.
“Mẹ nuôi gần đây vẫn khỏe chứ?”
“Ừ.” Cố Bình An tuy trong lòng căm hận nhưng khi gặp mặt cũng không đến mức như thuốc nổ sắp châm ngòi.
Mạc Phi vén vén mái tóc, chiếc váy dài nhiều tầng cũng đung đưa theo cử động của cô ta, cử chỉ đầy tự tin và xinh đẹp. Trong khi Cố Bình An thì mặt mộc, còn vận bộ đồ tắm, trông có phần nhếch nhác.
Đàn bà mà, luôn sợ sự so sánh, dù là đứng giữa phong ba bão táp vẫn luôn hy vọng có thể lấy lại chút thể diện. Cho nên khi Mạc Phi giả bộ như vô ý hỏi: “Nghe nói cậu và Thẩm An Bình sắp đính hôn?”, cô cười nhạt, cố ý làm ra vẻ không có gì quan trọng, nhún nhún vai, trả lời: “Đúng vậy, sắp phải làm thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, Thẩm An Bình không hài lòng với việc tôi độc thân mà.” Cô biết rõ Mạc Phi có tình cảm với Thẩm An Bình nhưng vẫn cố ý châm chọc cô ta. Thực ra đây không phải là tính cách thật của Cố Bình An, nhưng cô cũng không biết tại sao mình lại nói ra được những lời này, còn nói một cách rất lưu loát.
Sắc mặt của Mạc Phi có chút nhợt nhạt nhưng cô ta vẫn cố điềm tĩnh mỉm cười. “Chúc mừng cậu!”
“Cảm ơn!” Cố Bình An mãn nguyện với cách phản ứng đó của mình. Cô cười, nói: “Tới lúc đó nhớ đến tham dự hôn lễ của chúng tôi. Tôi cũng không định không nhận món quà chúc phúc của cậu đâu.”
“Nhất định rồi!”
Mạc Phi điềm tĩnh trả lời rồi hất mái tóc, tạm biệt Cố Bình An.
Cố Bình An không tưởng tượng được Mạc Phi lại có thể bình tĩnh đến vậy. Lòng cô xao động, không yên nên bỗng nhiên mất kiểm soát, lùi lại. Dáng điệu khác hẳn với những gì cô tưởng tượng, cô khó có thể chấp nhận điều đó.
“Mạc Phi!” Cố Bình An gọi với theo.
“Gì vậy?” Mạc Phi xoay mặt lại, nở nụ cười rạng rỡ như hoa nở. “Còn chuyện gì nữa à?”
Cố Bình An bị cô ta hỏi thì sững lại. Cô không nghĩ rằng mình lại tình cờ gặp cô ta. Có rất nhiều thứ cô phải ra sức kìm nén mới có thể khiến mình không nghĩ đến nữa.
Cô cũng không hiểu tại sao cô lại có thể lo lắng đến vậy, sau khi gặp Mạc Phi, cảm giác đó lại trào lên.
“Mạc Phi, cậu hận tôi chứ?” Giọng cô âm u, lạnh lẽo.
“Tại sao lại hỏi vậy?” Mạc Phi vẫn cười như vô tội. Cố Bình An thấy nét mặt tươi cười này thật khó coi, đến mức cô không nổi chịu, chỉ muốn lao đến đập tan.
“Tôi luôn mong cậu hận tôi, giống như tôi hận cậu vậy.” Cố Bình An ngập ngừng rồi ngẩng lên, cao ngạo ngửa chiếc cổ mảnh dẻ tựa thiên nga. “Cậu nói mọi thứ mà cậu có đều là do bản thân nỗ lực đạt được, tôi chẳng phải cũng như vậy sao? Thật không may cái mà cậu muốn, tôi cũng muốn có được.
Mạc Phi đang mỉm cười bỗng nghiêm mặt, đôi mắt sáng lấp lánh bỗng trở nên sâu thẳm. Cô ta nhìn Cố Bình An không chớp mắt, nghiêm túc hỏi: “Cậu thực sự yêu Thẩm An Bình hay vì tôi thích anh ta nên cậu mới muôn kết hôn với anh ta?”
Cố Bình An không hề nghĩ cô ta sẽ hỏi như vậy, cô cũng nhất thời đờ đẫn. Đúng vậy, cô chưa hề nghĩ phải chủ động tóm chặt lấy Thẩm An Bình. Là cái gì đã thúc đẩy cô vội vã muốn tóm chặt lấy anh? Cô bị những câu tự chất vấn thế này làm cho khi*p sợ. Từ trước tới nay, cô không hề nghĩ rằng mình lại tệ đến vậy.
“Câu hỏi này chẳng có ý nghĩa gì cả, cho dù tôi có yêu anh ấy hay không thì chúng tôi cũng sắp kết hôn, đó là kết quả.”
“Không, câu hỏi này không có ý nghĩa gì với cậu nhưng đối với tôi, nó rất quan trọng.” Trong mắt Mạc Phi bỗng ánh lên sự nghi hoặc. Còn trong mắt cô xuất hiện sự tránh né.
“Tôi yêu anh ấy. Khi tôi chẳng có gì trong tay, là anh ấy dang tay giúp đỡ tôi, khiến tôi trở thành trung tâm trong mắt mọi người. Không giống cậu, khi sinh ra đã hưởng mệnh tiểu thư đài các, sao có thể hiểu được cảm giác bị khinh rẻ, hắt hủi?” Giọng nói của Mạc Phi có chút nghẹn ngào. “Tại sao anh ấy lại đến với tôi? Tôi nghĩ cậu phải rõ hơn tôi. Cố Bình An, sao cậu có thể mạnh miệng, cứng rắn như vậy? Cầm dao đâm người còn nói đó là lỗi của dao nữa sao?”