Tiếng Thời Gian Du Dương - Chương 24

Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

“Cậu không định nói thật sao?” Gương mặt Quan Tiểu Bảo lộ rõ vẻ kinh ngạc. “Tuy mình chỉ muốn nhìn thấy đôi mắt trợn trừng tức tối của thái hậu nhưng nếu cậu quả thực không nói, mình lại cảmthấyThẩm An Bình thật đáng thương.”
Cố Bình An hơi khựng lại, nhấp một ngụm cà phê, cảm giác hơi rát lưỡi, có vị đắng chát. Cô khẽ thở dài một tiếng,không biết nên trảlờira sao, quả thực côkhông có ý định nói chuyện này với gia đình.
Có lẽ là do cô bướng bỉnh, nhưng trong tiềm thức, cô chỉ muốn ở bên Thẩm An Bình suốt đời, cứ như vậy, không hề có áp lực, chẳng cần phải lo lắng điềugì,cũng chẳng muốn phải thề thốt gì, lại càng chẳng muốn phải có bất cứ tráchnhiệm gì.
Quan Tiểu Bảo liếc nhìn cô, hỏi với giọng thămdò: “Có phải cậu vẫn nghĩđến những chuyện trăng hoatrướcđâycủa Thẩm An Bình không?”
Cố Bình An ngẩn ra,một lúc sau mới lên tiếng trả lời: “Không phải... nhưng mà cũngphải.” Nhìngương mặt không hiểu gì của Quan Tiểu Bảo,cô giải thíchthêm: “Trước đây, Thẩm An Bình lúc nào cũng ở trong tầm mắt của mình, anhấy làm gì đều là do mình ngầmđồng ý, mình thấy mình không nên quá để tâm đến những điều đó,vìmình đã có rất nhiều cơ hội để ngăn anh ấy lại, nhưngtrong lòng mình vẫn rất mâu thuẫn, mình không thể quên đượcnhững điều đó.”
“Cậu xong rồi, Cố Bình An ạ!” Quan Tiểu Bảo phun ra một câu, nụ cười trêngương mặt biến mất. Cô nói một cách hết sức nghiêm túc: “Vừa mới bắt đầu mà cậu đã như vậy, vềsau làm sao mà tiếp tục sống với nhau được đây?”
“Mình không biết...”Cố Bình An khẽ nhún vai. “Có lẽ sau vài ngày mình sẽ không đểtâmnữa cũng chưa biết chừng, vảlạimình không muốn cưới anh ấy.”
“Không muốn cưới anh ấy?”Quan Tiểu Bảo cảm thấy ngày hôm nay các dâythần kinh trong đầu Cố Bình An rối loạn hết cả, toàn nói những lời hồ đồ, không ra sao. Cô bực tức trừng mắt, gắt gỏng: “Cậu có biết là chỉ vì Đại Bảo nói cậu vài câu mà suýt nữa anh ấy định đánh nhau với Đại Bảo không hả? Cậu có biết là anh ấy điên rồ đến mức nào không hả? Cậu đang tự làm hại chính mình đấy, có biết không hả?”
“Quan Đại Bảo nói gì mình à?” Cố Bình An trả lời chẳng hề ăn nhập với câuhỏi. “Anh ta ăn gan hùm rồi sao? Cho anh ta cơ hội tự trừng phạt trước đi, mình đỡphải mất công ra tay.”
Quan Tiểu Bảo không nói đượclời nào, gãi gãi đầu, nói vẻngượng ngùng: “Việc này mình cũng đã lên lớp anh ấyrồi, anh ấy cũng vì bực bội thôi, cái bộ dạng ấy của Thẩm An Bình làm anh ấy điên tiết...” Cô giải thích một thôi một hồi mới phát hiện chủ đề cuộcnói chuyện đãbịCố Bình An chuyển sang một hướng hoàn toàn khác, liền gầm lên: “Này! Cố Bình An, nói đi đâu thế hả? Mình đang hỏi cậu cơ mà!...”
Cô còn chưa nói xong, Cố Bình An đã uống xong tách cà phê, bước ra khỏi
phòng trà, đểlại một mình Quan Tiểu Bảo gọi cô đến khàn giọng...
Thực ra không phải là cô chưa hề nghĩ đến những điều Quan Tiểu Bảo nóikhi nãy, cô không để tâm đến quá khứ trước đây của Thẩm An Bình sao? Đáp
án đương nhiên là không phải,cô có quan tâm, rất quan tâm. Nhưng so với việcđánh mất anh,cô lựa chọn việc ép mình chấp nhận tất cả những điều đó. Hơnnữa, cô không cam tâm. Cô không cam tâm thua Mạc Phi, không cam tâm mẹ cô vì Mạc Phi mà sắp xếp cả chuyện của Thẩm An Bình. Giống như câu nói ngày hôm ấy cô nói với Mạc Phi: “Những gì mà cậu muốn chưa chắc đã là thứ tôi cần, nhưng nhất định tôi sẽ không nhường cho cậu...”
Sự ích kỷcủacô, nhiều khi chính bản thân cô cũng cảm thấythật đáng sợ, nhưng cô chưa bao giờ che giấu bất cứ điều gì. Cô dạo phố một mình mãi đến khi Thẩm An Bình trở về nhà, trong lòng cô rối bời. Thực ra cô vẫn chưa thực sự hiểu rõ bản thân mình đã rũ bỏ cảmgiáclo sợ hay chưa, chỉ còn lại tình yêu, nhưng giây phút ấy cô biết chắc chắn một điều, nếu cô không nắm thật chặt thì cô sẽ đánh mất. Cảm giác đã từng có được nhau để rồi đánh mất đau đớn hơn bất cứ cảm giácnào.
Buổi sáng hôm ấy, Tất Nhiễmcầm trên tay phần đồ ăn sáng Cố Bình An mang đến, mỉmcười vui vẻ, trong nụ cười của anh không hề có chút tạp niệm, anh bình tĩnh hỏi cô: “Cuộc sống như bây giờcóhạnh phúc không?”
Cô mỉmcười,vẫn rất tự tin, rất kiêu ngạo, trả lời anh bằng giọng nhẹ nhàng,nhanh nhẹn: “Rất hạnh phúc!”
Thực ra cô cũng không biết mình có hạnh phúc không, cô chỉ cảm thấy tronglòng rất thoải mái, tự do, tự tại. Thực tế cô lúc nào cũng cảmthấy vô cùng khóhiểu, rốt cuộc cô muốn một cuộc sống như thế nào, muốn một người đàn ông nhưthế nào? Chính bản thân cô cũng không rõ, cô lúc nào cũng giống một đứa trẻ, khi không có 乃úp bêthìmuốn có 乃úp bê, có được乃úp bê rồi thì lại thấy xeô tôcũng rất hay ho.
Điều duy nhất cô biết đó là,đừng lôi quá nhiều người vào nữa, cái vòng luẩnquẩn khiến người ta bíbách, ngột ngạtnày, cứ để cho những người vốn đangvùng vẫytrong đó tiếp tục vẫyvùng. Giống như câu trả lời khi ấy cô dành choTấtNhiễm: “Từ hôm nay trở về sau, đừng yêu em thêm nữa.”
Đúng thế, đừng ai yêu cô cả, cả cuộc đời này của cô, cứ như vậy với Thẩm
An Bình đãlà quá đủ rồi.
Buổi tối, Thẩm An Bình muốn đưa cô đến câu lạc bộ snooker.
Cô xin nghỉ làm sớm, không chờ Thẩm An Bìnhđếnđón, tự đi bộ đến khách
sạn Kim Duyệt gần đó. Câu lạc bộ snooker nằm trên tầng cao nhất.
Một mình cô chậm rãi bước đi giữa phố xá đông đúc, tất thảy đều rất hối hả,
chỉ có cô là không thểnào hòa mình vào khung cảnh ấy.
Lúc cúp máy, giọng của Thẩm An Bình rõ ràng hơi gấp gáp, giống như vài
câu nói của cô có thể làm thay đổi cả cuộcđời anh vậy.
Nhưng cô lại có cảm giác mất phương hướng.
Thẩm An Bình luôn nói Cố Bình An là người không bao giờ biết ghen nhấttrên thế giới này. Cho dù anh có cùng người con gái khác lên giường ngay trước mặt cô, có lẽcôcũng chỉ coi như đang xem một bộ ρhɨʍ ɲǥườɨ ℓớɲ mà thôi.
Thẩm An Bình luôn nói Cố Bình An làngười không bao giờbiết hiểu vàbiết thông cảm nhất trên thế giới này, kiêu ngạo, ngang bướng, không bao giờ hiểu rằng người khác cũng có những khó khăn, chỉ cần là thứ cô ấy muốn, ngườikhácnhất định phải có thứ ấy.
Cố Bình An nghe xong liền bật cười, cô cười không phải vì Thẩm An Bình nói làm cô ngại ngùng, mà vì anh biết rõ những khuyết điểm đáng ghét ấy của cô mà vẫn không ngần ngại nói yêu cô.
Cô không nhớ đã đọc được câu nói này ở đâu: “Khi một người đàn ông yêu những ưu điểm của bạn, đó chỉ là một sự thưởng thức, chỉ khianh tabắt đầu yêunhững khuyết điểm của bạn, mới có thể nói lên một điều rằng anh ta sẵn sàng bất chấp tất cả để yêu bạn.”
Tổng hợp tất cả những yếu tố trên,Cố Bình An nên mau chóngcưới anh làmchồng mới đúng. Nhưng tại sao bỗng nhiên cô lại cảm thấy chột dạ?
Quen nhau lâu như vậy, làmbạn lâu như vậy, giờ đây thoát khỏi sợi dây tróibuộc, xác định rõ ràng mối quan hệ, hai người họ đến với nhau hoàn toàn tựnhiên, từ đầu tới cuối gần như không có bất cứ điểm nào không đúng. Tất cả đều thuận lợi một cách khó tin nhưng cô bỗng cảmthấychùn bước. Cảmxúcsợ giành được, sợ mất đi ấy khiến côbắtđầu chán ghétchính bản thân mình.
Giữa việc mất đi Thẩm An Bình, để anh trở thành của người khác và giữanh lại, cô lựa chọn việc giữ anh lại. Giữa việc cứ sống trong sự lo sợ về quá khứvà tin vào tương lai tốt đẹp, cô đã lựa chọn tin vào tương lai. Nhưng cô lại không thể bỏ qua hoàn toàn quákhứđể yêu Thẩm An Bình một cách rất nguy hiểm, rất con người.
Màn đêm dần buông, khung cảnh hoa lệ của thành phố về đêm hiện lên dướiánhđèn, Cố Bình An dừng chân trước tấm kính một cửa hàng bên đường, ngắm nhìn thật kĩ hình ảnh phản chiếu rõ mồn một của mình trên tấm cửa kính. Vẫn làgương mặt ấy của ngày xưa, thần sắc cũng không có bất kỳ sự thayđổi nào,nhưng cô lại cảm thấy mình đã hoàn toàn khác trước. Cô và Thẩm An Bình, kểtừtuổi thành niên đã bắt đầu có những chuyển biến, cả hai đều biết, chỉ là cố tình khiến cảmxúcấy không bùng phát mà thôi. Người này không thể xa rời người kia nhưng cũngrất sợ người kia.
Thẩm An Bình luôn yêu sự độc lập trong mọi việc của cô, yêu sự kiêu ngạo, bướng bỉnh của cô, yêu cái tôi rất lớn của cô. Nhưng một ngày, nếu cô trởnêngiống bao người phụ nữ khác, luôn quan tâm đến anh như điều đương nhiên,anhnhìn ngắm những người con gái khác khi đi trên đường cô cũng sẽ ghen,anhchỉ cần về muộn một chút cũng bắt đầu nghi ngờ, nghĩ ngợi... Khi ấy liệu anh có cònyêucô nữa không?
So với sự không chu đáo, không ngọt ngào, cái tôi to đùng, chẳng quan tâmđến mọi việccủacô, điều đáng sợ nhất thựcra chính làtình yêu của cô!
Khi cô yêu ai đó mới thực sự là điều đáng sợ bởi đó là gông cùm thực sự,
một cảm giáckhông thểnàochịu nổi.
Thẩm An Bình, rốt cuộc anh có hiểu được điều đó không?
Không phải là cô không quan tâm anh ở bên ai mà cô rất quan tâm, đến mứcnếu cô không tự ép mình phải cười thì mỗi giâycô đều sẽ khóc. Không phải côbướng bỉnh, ngang ngược, không phải cô muốn thứgì là người khác buộc phải đáp ứng mà người để cô đối xử như vậy chỉ có duy nhất mình Thẩm An Bình màthôi.
Cô không muốn, không hề muốn cảm giác ấmáp quen thuộc ấy lại trở nên đau đớn như kim đâm vào tim đến vậy. Vì thế cô không muốn, không muốn cóbấtcứ sự ràng buộc rõ ràng nào, một mối quan hệ mang tính trách nhiệm nàovới Thẩm An Bình, ví dụ như hôn nhân. Có nhiều khi cô nghĩ, có phải mình đãquáích kỷ rồi không?
Cố Bình An từ trước đến nay chưa bao giờ tham gia vào công việc ở công tycủaThẩm An Bình, bất đắc dĩ mỗi khi anh gặp gỡ người này, người nọ, cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác mà đi cùng anh. Cô quả thựcdị ứng với vai tròlàmbình hoa di động thế này, ngẫm ra thì cô cũng không phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành gì, tại sao suốt ngày bị người khác mang ra làm đồ trangsứcchứ?
Cô cho tay vào túi áo, bấm thang máy lên tầng trên cùng của tòa nhà. Tấmcửabằng kính của chiếc thang máyngoài trời khiến vạn vật bên ngoài như thu gọn trong tầm mắt, khung cảnh bao la thu gọn trong tầmvới, hết sức choáng ngợp.Chiếc thang máy cứ thế tiến dần lên cao khiến Cố Bình An bất giác bị ù tai, giây phút ấy, cô cảm giácđầu óc mình như tê dại đi.
Bướcra khỏi thang máy, cô nuốt nướcmiếng, cổ họng hơi khô, thính lực dầntrởlại bình thường. Cô bước theo hướngnhân viên phục vụ chỉđường, mùi hương trầm mặc nhè nhẹ lan tỏa khắp dãyhành lang dài hun hút, giống như mùicây cỏ, nhưng cũng phảng phất mùi của sự xa hoa, phù phiếm.
Vẫn chưa đi hếtdãyhành lang, cô đã nhìn thấy dáng hình quen thuộc củaThẩm An Bình. Anh đang đứng đó gọi điện thoại, vô tình đưa taylênvò vò mái tóc, động tác vô cùng tự nhiên và ăn nhập với khung cảnh. Động tác này củaanh, Cố Bình Anđã quá quen thuộc, mỗi lần có chuyện gì đó vui, anh sẽ khôngthểhiện trên gương mặt, chỉ nhè nhẹ vò mái tóc,vầng trán cao rộng của anh sẽ hiện rõ, nhìn vô cùng điển trai. Anh hơi nghiêng người vềphía Cố Bình An,gương mặt có phần nghiêm túc. Anh quay phắt lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Cố Bình An, nét căng thẳng, nghiêmtúctrên gương mặt dần dãn ra, chỉ nghethấyanh nói với người ở đầu máy bên kia: “Thế cứ làmnhưvậy đi, tôi cúp máy đây.” Nói xong, anh liền bước về phía Cố Bình An. Vòng tay anh mở rộng,
khoác lấy vai cô một cách hết sức thoải mái, tự nhiên, một tư thế vô cùng thânmật, gần gũi.
“Bảo để anh đến đón thì emnóikhông cần, kết quả còn đến muộn hơn cả anh.” Rõ ràng giọng điệu trách móc nhưng không hề có sự bực bội, ngược lại anh còn tỏ ra hết sức vui vẻ, thích thú. Cố Bình An hít vào một hơi, lông mày khẽ nhíu, đẩy mạnh anh ra, nói với giọng bực bội: “Người toànmùi thuốc,đứngxa em ra!”
Thẩm An Bình cười ranh mãnh, ômlấyeo Cố Bình An, cất giọng đùa cợt:“Anh có hút đâu, là bọn họ hút đấy chứ, có giỏi thì lát nữa em cũng hung dữnhưthế này với họ đi!”
Cố Bình An dễ giận mà cũng dễ nguôi, buông lời đe dọa: “Anh nghĩ là emkhông dám à? Hình như nếu em đắc tội với bọn họ thì anh mới là người chịu ảnh hưởng lớn nhất thì phải.”
Đầu anh cúi thấp, dụi mặt vào mái tóccủa Cố Bình An, mái tóc đen tuyền sáng bóng của cô rủ xuống, mùi hương thơm mát, cất giọng hậm hực: “Emđắc tội với anh đâu phải ngày một ngày hai, hai mươi mấy năm rồi, anh chẳng quantâmmột hôm nay, anh thích tính cách ấy của em. Đặc biệt!” Gương mặt dươngdương tự đắc vô cùng hài lòng ấy quả thật đang nói về một ưu điểm rất đáng nểcủa Cố Bình An.
Cố Bình An bỗng mềm lòng, khẩu khí cũng dịu hẳn đi, chỉ hằm hè nói:
“Đừng linh tinh, đây làhành lang đấy!Chúý hình tượng một chút đi!”
“Không có ai ra đâu, cũng không có ai đi vào cả, em sợgìchứ?” “Ai bảo làem sợ... Anh nặng ૮ɦếƭ đi được!”
Thẩm An Bình buông cô ra, hai tay khoanh trước иgự¢, nhìn cô một lượt từ đầu đến chân rồi nói: “Con bé này đúng là chẳng có hứng thú gì cả.”
Cố Bình An lườm anh một cái rồi theo anh bước vào bên trong căn phòng đã đặt sẵn, trong lòng rất hậm hực, khi ấy cô thực sự rất muốn trả lời rằng: “Vậythì anh đi tìm ai đó có hứng thú đi!” Nhưng câu nói chưa thoát ra khỏi miệng,cô đãcảm thấy không ổn, một lúc lâu vẫn chưathể nói thành tiếng.
Những người gặp anh hôm nay là một vài công tử nhà giàu mới từ nước ngoài trở về, đều là những người bằng vai phải lứa, trong lúc trò chuyện cũngkhông có bất cứ sự khác biệt nào giữa các thế hệ. Chỉ có điều, những công tửnàytrước đây chưa bao giờ gặp Cố Bình An, chỉ coi cô như một người con gái đi cùng Thẩm An Bình,không quá đểý đến sự có mặt củacô.
Cô ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, nhìn mấy công tử nọ hướng dẫn những cô gái đi cùng mình chơi snooker, tư thế ấy quả thực không hiểu nổi là bọn họ đangchơi snooker hay đang chơi trò tình ái.
Thẩm An Bình vừabước vào trong phòng đã bị kéo đến bên chiếc bàn bi a,một tay anh cầm cây gậy, đang dùng chalk xoa lên đầu gậy một cách thành thục.
Anh hơi cúi đầu nhìn về phía trái bóng, vẻ chăm chú, chuyên tâm ấy gợi cảm đến mê người.
Cố Bình An không lúc nào rời mắt khỏi ThẩmAnBình, nhìn anh chuyển hướng, nhìn anh nghiêng đầu nhìn bóng, không bỏ qua bất cứ một động tác dù lànhỏnhất.
Người con trai đang chơi cùng Thẩm An Bình bỗng ghé sát lại không biếtnói gì vào tai Thẩm An Bình, anh bất ngờ ngẩng lên, chạmphảiánh mắt của Cố Bình An.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc