Tiếng Thời Gian Du Dương - Chương 17

Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

Không biết câu nào đã chạm vào đúng máu nóng của Cố phu nhân, bà ngay lập tức thay đổi sắc mặt chỉ thẳng tay vào Cố Bình An, quát ầm lên: “Con nói cái gì hả? Đầu óc con có cái tư tưởng gì vậy hả? Thân thế làm sao hả? Mạc Phi tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, giờ lại là nhân viên chính thức của truyền hình, có điểm nào không xứng với Thẩm An Bình?”
Cố Bình An bàng hoàng, đầu óc trống rỗng, có cảm giác đau nhói trong tim. Toàn thân không còn chút sức lực, Cố Bình An cảm thấy hụt hẫng vô cùng, cho đến tận bây giờ, không cần biết là bao lâu, nhưng chỉ cần Mạc Phi lại xuất hiện trong cuộc sống của cô thì mối quan hệ giữa cô và Cố phu nhân lại quay trở về cái vòng khúc mắc, luẩn quẩn. Cảm giác này khiến cô bế tắc đến mức chỉ muốn trốn chạy.
Đã có vô số lần cô muốn hỏi thẳng mẹ, nhưng cũng từng ấy lần cô phải cố gắng kiềm chế. Mối quan hệ khiến con người ta phải cam chịu nhất đó chính là tình thân. Không thể trách móc, không thể rũ bỏ, lại càng không thể ngỗ ngược, bất hiếu.
Không muốn tiếp tục câu chuyện với bất cứ lý do nào, Cố Bình An không nói một lời, đứng dậy, bước về phía tủ quần áo vội khoác áo ngoài, chuẩn bị ra khỏi nhà. Cố phu nhân quát lên: “Con bé này! Con có thái độ gì đấy? Con cáu gắt với ai hả?”
Cố Bình An dừng lại một lát, giọng điệu mệt mỏi: “Con về đây! Sáng mai con phải đi làm sớm.”
“Nha đầu này, muộn như thế rồi... Đi đâu? Đây mới là nhà của con.”
Cố Bình An im lặng, bước thật nhanh về phía cửa. Trong đầu cô lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Rời khỏi đây.
Một tay kéo khóa áo khoác kín cổ, một tay cô thò vào túi lấy chiếc điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc - số điện thoại của Thẩm An Bình.
Gió đêm rít từng cơn lạnh buốt phả vào mặt, Cố Bình An nhắm chặt mắt. Hàng cây bên đường đu đưa theo gió, tiếng lá xào xạc, dưới mặt đất, những cơn gió đang cuốn lên cuộn xuống như những cơn sóng.
Cố Bình An bước vài bước, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại không thể lẫn vào đâu được của Thẩm An Bình. Cô bất giác rùng mình, dừng bước, ngó nhìn xung quanh.
Thẩm An Bình đứng đó, trông anh giống một viên ngọc tỏa sáng, ánh trăng lung linh khiến bóng hình anh càng hiện lên rõ nét. Người con gái đang đứng cạnh anh chính là Mạc Phi. Trông bọn họ giống một đôi tình nhân, đẹp như Kim Đồng - Ngọc Nữ.
Cố Bình An cảm thấy mắt mình như mờ đi, cảm giác như rơi xuống hố sâu thăm thẳm.
Điện thoại trong tay Thẩm An Bình vẫn đang rung lên, Cố Bình An chăm chú nhìn bóng hình phía trước.
Tiếng Thẩm An Bình vang lên trong điện thoại: “A lô!” Giọng nói nhẹ nhàng tựa gió thoảng, mây trôi, giọng anh vẫn bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra.
Cố Bình An lạnh lùng hỏi: “Anh đang ở đâu? Ở cạnh ai vậy?”
“Em có chuyện gì vậy?”
“Nói nhanh!”
Thẩm An Bình thở nhẹ. “Anh đang ở một mình, anh chạy ra ngoài mua bao thuốc.”
Cố Bình An cười cay đắng, giọng đầy mỉa mai, châm chích: “Thẩm An Bình! Anh được lắm! Có nói dối thì cũng phải nói dối cho hợp lý một chút chứ!”
Nói đoạn, cô từ trong bóng cây bước ra, đứng thẳng dưới ánh đèn, từng từ rành rọt bật ra: “Thẩm An Bình! Anh quay lại xem!”
Thẩm An Bình cầm chặt điện thoại, cảm giác như có một luồng điện chạy qua tim, anh giật mình quay lại, ánh mắt chạm phải ánh mắt sắc lạnh của Cố Bình An, lắp bắp nói vào điện thoại: “Bình An...”
Nhìn biểu cảm của Thẩm An Bình, Cố Bình An chỉ có một cảm giác: thất vọng. Tắt điện thoại, cô bước từng bước về phía anh. Vừa bước đi cô vừa chỉ về phía Mạc Phi, nói với Thẩm An Bình bằng giọng điệu đầy châm chích, mỉa mai: “Ở một mình sao? Mua bao thuốc à?”.
Chỉ bước vài bước, Cố Bình An đã đứng bên cạnh Mạc Phi, một tay đặt nhẹ lên vai cô ta, cô cảm thấy miệng mình đắng ngắt. “Mạc Phi đang đứng bên cạnh anh đây là gì vậy? Tại sao lại nói là không có người được chứ? Chắc mắt của anh có vấn đề nên không nhận biết được xung quanh có gì nhỉ?”
Từng câu, từng từ hướng thẳng vào Thẩm An Bình và Mạc Phi, giọng nói đầy phẫn uất. Mạc Phi khẽ ngước nhìn anh, ánh mắt có vẻ không được tự nhiên.
Cố Bình An cảm thấy có chút nhẹ nhõm, từ trước đến giờ cô không có thói quen xen ngang vào chuyện tốt của người khác như thế này, đây là lần đầu tiên, quả nhiên làm chuyện xấu cũng cần phải có năng khiếu, Cố Bình An cô vừa đẹp vừa có cái năng khiếu ấy.
Có vẻ như Thẩm An Bình chẳng để ý đến những lời nói đầy mỉa mai của cô, anh nhướn mày, khẽ cười. “Có vẻ em rất hứng thú với việc chỉ trích anh?” Hàng lông mày đậm đẹp đẽ càng làm cho đôi mắt anh trở nên sâu thẳm, long lanh. Lúc này, nếu không phải đang có một cục đá đứng bên cạnh thì có lẽ Cố Bình An đã cảm thấy rung động.
Cố Bình An khẽ cười, nhìn vào mắt Thẩm An Bình, ánh nhìn lạnh lùng. “Vừa hay, em chưa bao giờ chỉ trích người khác, nhưng lại cảm thấy rất thích thú với việc chỉ trích anh.”
Khoảng cách giữa Cố Bình An và ThẩmAn Bình không quá xa cũng không quá gần. Thẩm An Bình cao hơn cô nửa cái đầu, nhưng đối với cô, đó không phải là vấn đề gì to tát, cô vẫn giữ thái độ khiêu khích. ThẩmAn Bình không hề cử động, ánh mắt không còn vẻ thiếu tự nhiên như lúc trước. Đôi mắt sâu thẳm khiến người đối diện không thể đoán được cảm xúc của anh. Mái tóc anh khẽ bay bay, cơ thể khẽ cử động theo từng nhịp thở, trông anh lúc này vô cùng điềm tĩnh, như chẳng hề có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Anh cười nhạt, khóe mắt nheo lại. “Cố Bình An! Em cứ làm những gì em thích đi!”
Câu nói như sét đánh ngang tai, Cố Bình An thấy đầu óc mình quay cuồng, liếc nhìn Mạc Phi vẻ khinh thị. “Được! Anh được lắm!”
Vừa nói cô vừa rời đi. Đôi môi mím chặt, cảm xúc trong tim lúc này như muốn vỡ òa. Cô tức giận đến mức không thể kiềm chế không phải vì An Bình hung dữ với cô mà là vì anh lừa dối cô, đã thế lại còn trước mặt Mạc Phi, làm cô mất thể diện. Trên đời này, cô có thể mất mặt trước mặt người khác, nhưng trước mặt Mạc Phi thì tuyệt đối không thể.
Người ta nói, những người thường vui vẻ, hay thể hiện ra bên ngoài lại là những người hay tự ti. Cố Bình An chính là người như vậy. Bởi vì tự ti nên trước mặt Mạc Phi, lúc nào cô cũng muốn mình phải là người hạnh phúc, phải có những thứ mà cho dù Mạc Phi có cố gắng cả đời cũng không có được. Vậy mà Thẩm An Bình, anh lại vô tình làm vỡ bức tường thành bảo vệ đó của cô.
Cố Bình An cảm thấy lúc này mình như không còn chút sức lực, trong tim như có hàng ngàn mảnh vỡ đâm vào, đau đến ứa máu, lý trí mơ hồ.
Cô đi qua Thẩm An Bình, bỗng nhiên một bàn tay giữ cô lại Thẩm An Bình nắm chặt lấy cổ tay cô, cô khẽ chuyển ánh nhìn, ánh đèn đường mờ ảo chiếu lên thân hình cao lớn của Thẩm An Bình, bóng của anh in lên người cô. Cô ngước nhìn, chỉ cảm thấy trước mắt mịt mờ, không có bất kỳ ánh sáng nào. Biểu cảm của hai người đều bị khuất lấp trong bóng tối, giống như bị một lớp màn đen bao phủ.
Mặc dù Thẩm An Bình nắm tay cô không quá chặt nhưng cô lại có cảm giác đau buốt đến tận xương tủy. Cô cố gắng nhưng không thể thoát khỏi bàn tay anh.
“Buông ra! Anh không thấy khó coi sao?”
Thẩm An Bình nhíu mày, khóe miệng cong lên như định nói điều gì đó, suy nghĩ một lát, anh lên tiếng: “Anh thích khó coi đấy!” Nói rồi, anh kéo Cố Bình An về phía mình, quàng tay qua vai cô, quay sang nói với Mạc Phi: “Không ngờ hôm nay lại gặp em ở đây, nhưng mà bây giờ anh không rảnh để tiếp chuyện em. Nếu em muốn hỏi thông tin về công ty anh thì ngày mai em có thể đến công ty anh, sau đó anh sẽ bảo thư ký liên lạc với em.”
Nói xong, anh quay lại, vẻ mặt hoàn toàn biến sắc, nghiến chặt răng, nói với Cố Bình An: “Đi theo anh!” Thẩm An Bình kéo Cố Bình An đi, bỏ lại Mạc Phi đứng đó, mặt tái nhợt.
Cố Bình An bị kéo đi như bay, mấy lần suýt vấp ngã. Cuối cùng không chịu được nữa, cô hét lên: “Thẩm An Bình! Anh bị điên rồi hả?”
Thẩm An Bình vẫn không dừng bước, Cố Bình An cố thoát khỏi tay anh nhưng vô ích. Những ấm ức trong lòng lúc này trào lên, sống mũi cô cay sè, mắt đỏ hoe, rưng rưng. “Thẩm An Bình, anh mà không dừng lại là em hét lên đấy!”
Giọng nói nghẹn ngào đong đầy nước mắt. Thẩm An Bình khựng lại, quay lại nhìn Cố Bình An, ánh mắt có chút hỗn loạn, anh muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
“Cố Bình An! Em ăn nhiều quá nên bị lú rồi, đúng không? Anh không nổi cáu với em đâu.”
Những kìm nén trong lòng như vỡ òa, Cố Bình An nức nở: “Anh cáu với em rồi đấy thôi, còn nói cái gì mà không nổi cáu với em chứ!...”
Dường như cơn tức giận trong người An Bình lại trào lên, anh nghiến chặt răng, rít lên: “Cố Bình An! Em ăn vạ vừa thôi!”
Cố Bình An ngước nhìn vẻ khiêu khích, phản bác: “Em thích ăn vạ đấy! Ăn vạ thì sao? Anh ở bên cạnh Mạc Phi thì nói thẳng ra, tại sao phải nói dối? Anh vừa ăn cắp vừa la làng đấy!”
“Bụppp...”
Cố Bình An giật mình, mắt nhắm tịt, không dám cử động. Một lúc lâu sau, đến khi chỉ nghe thấy nhịp thở đều đều của Thẩm An Bình, cô mới từ từ hé mắt. Bàn tay của anh vẫn dính chặt vào thân cây, khuôn mặt anh đỏ bừng, đôi mắt lạnh đằng đằng sát khí. Không gian hoàn toàn im lặng đến mức Cố Bình An cảm thấy sợ hãi.
“Cố Bình An, sự thật là anh đi ra ngoài mua thuốc. Trước khi nhận điện thoại của em đúng hai phút, anh vô tình gặp Mạc Phi. Anh không muốn em phải suy nghĩ nhiều nên nói như vậy. Hiểu chưa? Anh nói lại một lần nữa, anh không phải người thích giải thích loằng ngoằng!” Giọng anh sắc lạnh.
Cố Bình An bối rối, cô không hiểu được cảm xúc của mình lúc này, cũng không biết nên đối diện với anh bằng thái độ nào, không cần biết lý do là gì, cô tin anh đang nói sự thật. Mặc dù vậy, cô vẫn cảm thấy tức tối, ấm ức vì An Bình còn có hành động bạo lực để hù dọa cô.
Cô bật khóc nức nở như một đứa trẻ, vừa khóc vừa chỉ tay vào Thẩm An Bình, trách móc: “Thẩm An Bình, anh là đồ xấu xa! Anh toàn bắt nạt em, toàn lừa em thôi. Anh nghĩ em là đồ ngốc chứ gì! Anh là đồ củ cải lăng nhăng! Là đồ xấu xa! Hu hu hu...”
Thẩm An Bình cảm thấy biểu hiện của mình hơi thái quá, không biết nên nói gì, chỉ còn cách đứng im, vụng về kéo tay áo sơ mi lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má Cố Bình An.
Cô sụt sịt, hít một hơi thật dài rồi hét lên: “Từ giờ em không thèm quan tâm đến anh nữa!”
Khuôn mặt Thẩm An Bình có chút biến sắc, biểu cảm cực kỳ nguy hiểm, lời nói đầy vẻ đe dọa: “Em vừa nói gì?”
Cố Bình An bướng bỉnh dằn từng tiếng: “Từ - giờ - em - không - thèm - quan - tâm - đến - anh - nữa!”
Vừa nói xong, điện thoại của cô đổ chuông, trên màn hình hiện lên cái tên Tất Nhiễm.
Không đợi bên kia kịp lên tiếng, Cố Bình An quay lưng, vội vã nói: “Tất Nhiễm! Em cho anh một cô hội. Nếu bây giờ anh nói anh vẫn yêu em, chúng ta lập tức quay lại với nhau. Ngay lập tức! Nhanh!” Rồi cô hét vào điện thoại: “Nói đi!”
Cô đưa điện thoại ra xa, màn đêm tĩnh mịch, giọng nói phát ra từ chiếc điện thoại đủ cho Thẩm An Bình nghe thấy. Anh nhìn Cố Bình An chằm chằm, ánh mắt lạnh băng khiến cô rùng mình, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn quyết ương ngạnh đến cùng: “Anh có nói không? Không nói, em đi tìm người khác.”
Đến lúc này, Thẩm An Bình không thể kiềm chế được nữa, giật lấy điện thoại trên tay cô. “Choang...” Chiếc điện thoại vỡ tan trên mặt đất. Những mảnh vỡ bắn tung tóe, thậm chí một vài mảnh bắn lên cả người cô.
Cố Bình An bàng hoàng. Cô cảm thấy có một lương khí lạnh băng ở phía sau, mồ hôi túa ra, sống lưng lạnh buốt.
Thẩm An Bình khẽ “hừ” một tiếng rồi khóe miệng khẽ nhếch lên, anh cười nhưng nụ cười thể hiện sự tức giận, phẫn nộ đến cực điểm. Anh lạnh lùng nói với Cố Bình An: “Em muốn tìm ai thì tìm, nhưng đừng có tìm trước mặt anh!” Giọng nói vẫn điềm đạm như mọi khi nhưng giọng điệu thì lạnh lẽo vô cùng.
Anh bước đi. Cố Bình An cảm thấy hoảng loạn, hụt hẫng. Những ánh sao trên bầu trời mờ mờ ảo ảo, màn đêm đen phủ lên hình bóng của Thẩm An Bình khiến Cố Bình An có cảm giác mình không thể nào chạm được vào thế giới của anh. Cô có cảm giác mất mát rất lớn. Cô hét lên: “Anh không quan tâm sao?”
Thẩm An Bình không hề quay lại, giọng anh như bị Ϧóþ nghẹt, anh cất tiếng khàn khàn: “Cố Bình An, là em dựa vào anh yêu em, vậy thì em cứ thỏa thích mà tận hưởng nó đi, thỏa thích mà lãng phí nó đi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc