Tiếng Thời Gian Du Dương - Chương 11

Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

“Thẩm tiên sinh đến mua nhẫn ạ?” Cô không hề che giấu sự ngạcnhiên của mình. Thẩm An Bình nhìn phản ứng của cô gái, nở một nụ cười ngượng ngùng hiếm có. “Đúng vậy.” Cô nhân viên có phần hơi thất vọng, lại tỏ ra tò mò: “Chắc hẳn là một cô gái rất xinh đẹp.” Thẩm An Bình cười, nghĩ đến gương mặt anh tú của Cố Bình An, trả lời: “Ừm.” Cô nhân viên lấy rất nhiều mẫu nhẫn cho Thẩm An Bình chọn. Anh vừa nhìn đã ưng ý chiếc nhẫn có viên kim cương màu hồng nhạt nằm trong góc tủ trưng bày. Chiếc nhẫn ấy không quá lớn, nữ nhân viên bán hàng tỏ vẻ ngạc nhiên: “Chiếc nhẫn này hình như hơi thường thì phải. Đây là chiếc nhẫn cuối cùng của mùa này, cũng không có điểm gì quá nổi bật.” Thẩm An Bình không thực sự chú ý lắng nghe lời giới thiệu của cô nhân viên, hào sảng nói: “Tôi muốn mua chiếc nhẫn này.”
Cố Bình An từ nhỏ đến lớn đều có những sở thích rất kỳ lạ,làm việc gì cũng rất ngang ngược. Dùng tiền để mua chuộc cô, Thẩm An Bình không dám làm, anh biết rõ không thể mua chuộc được Cố Bình An, từ nhỏ đến lớn người mà anh không dám chắc chắn nhất chính là Cố Bình An, vì thế anh luôn chú ý đến điều đó, chọn những thứ mà Cố Bình An không ghét bỏ. Anh cũng không biết bản thân mình có vấn đề gì. Trước đây, bên cạnh Cố Bình An cũng có không ít người theo đuổi nhưng anh chưa hề cảm thấy có mùi nguy hiểm nào. Khi anh nhìn thấy Tất Nhiễm, anh lại lo sợ sẽ mất Cố Bình An. Anh có thể chịu đựng được việc Cố Bình An không yêu mình nhưng anh không thể tưởng tượng Cố Bình An sẽ cưới người đàn ông khác, nũng nịu trong vòng tay của người đàn ông khác. Anh thực sự muốn đưa tay ra, dốc hết sức mạnh của mình để giành lấy, chẳng ngờ anh còn chưa kịp mở lời, đã thất bại thảm hại.
Cố Bình An nói: “Không để tâm vì chẳng liên quan gì đến em.”Thì ra, tất cả đều không liên quan đến cô.
Anh lúc nào cũng nghĩ rằng Cố Bình An giận anh vì anh đãnghe theo sự sắp xếp của gia đình mà đi du học. Khi cô biết anh sắp đi du học, cô đã khóc một trận long trời lở đất. Anh chưa bao giờ quên cảnh cô đến tiễn anh. Trong sân bay, người qua người lại nườm nượp, Cố Bình An nhìn anh đăm đăm, đôi mắt long lanh, sáng ngời trở nên trống rỗng, cô lạnh lùng nói: “Anh thực sự muốn đi à?” Thẩm An Bình chỉ cảm thấy trái tim nhói đau, khẽ chỉnh lại cổ áo hơi lệch của cô, nhìn thẳng vào mắt cô, dặn dò: “Nhất định phải học cho thật tốt, năm sau qua đó, anh đi trước thăm dò tình hình.”
“Em sẽ không đi đâu!” Cố Bình An cố chấp một cách khác thường.“Có giỏi thì anh đừng quay lại nữa!”
“Đừng có hư! Chỉ một năm không gặp, chứ có phải cả đời đâu!”
Cố Bình An gần như phát điên: “Một ngày cũng không được mộtgiây cũng không được! Nếu anh đi, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh đâu!” Cô mở trừng mắt, quàng chặt tay Thẩm An Bình, người lớn của cả hai nhà đều giữ chặt lấy Cố Bình An, nghĩ rằng cô chỉ đang giận dỗi kiểu trẻ con vì không nỡ rời xa. Cố Bình An ngang ngạnh như vậy đấy, nhất quyết không chịu buông tay, cuối cùng khó khăn lắm người lớn mới tách được hai người họ ra. Cố Bình An bất ngờ giật một chiếc cúc áo sơ mi của Thẩm An Bình, nắm chặt chiếc cúc bằng kim loại lấp lánh, đến mức tay rớm máu mà không có cảm giác gì.
Thẩm An Bình không bao giờ có thể quên câu nói cuối cùng CốBình An đã nghiến chặt răng thốt ra: “Thẩm An Bình, sẽ có ngày nhất định anh phải hối hận!” Câu nói ấy như vẫn văng vẳng bên tai, Thẩm An Bình đã thực sự hối hận. Một năm trôi qua, Cố Bình An không một lần gọi điện cho anh, anh gọi về, Cố Bình An cũng không bắt máy. Cô quả nhiên không ra nước ngoài, mẹ anh nói cô đã thi vào một trường đại họctrọng điểm, học hành rất tốt, cuộc sống cũng rất ổn, cuối cùng còn nhắc nhở Thẩm An Bình phải nhớ giữ gìn sức khỏe. Sau khi gác máy, anh cảm thấy bồn chồn, ngay hôm ấy anh đã mua vé máy bay về nước. Mười mấy tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay rời chuyến máy bay, vượt núi, vượt biển trở về chỉ để được nhìn thấy người con gái anh ngày ngày mong nhớ một lần. Lúc nào anh cũng nghĩ xem, khi nhìn thấy anh, Cố Bình An sẽ có phản ứng như thế nào. Trong đầu anh hiện ra đủ các khả năng nhưng không ngờ những gì anh nhìn thấy lại hoàn toàn khác.
Anh gọi điện cho Quan Tiểu Bảo, Quan Tiểu Bảo vòng vèo hai,ba câu rồi nói cho anh biết vài địa điểm. Anh đi tới từng chỗ một, cuối cùng đã tìm thấy bóng hình anh ngày đêm thương nhớ tại vườn cây phía sau thư viện trường. Đáng tiếc, Cố Bình An của anh không chỉ có một mình. Giây phút bất ngờ quay đầu lại ấy, anh nhìn thấy một người con trai dáng người dong dỏng đang nâng gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Cố Bình An lên, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn...
Lần anh âm thầm trở về nước ấy chỉ có một mình Quan Tiểu Bảobiết. Khi Quan Tiểu Bảo tìm thấy anh, anh đang ngồi một mình trên chiếc ghế trong khu vườn, vẻ mặt mất bình tĩnh, vẻ điển trai cũng mờ đi một cách lạ thường. Quan Tiểu Bảo nhìn anh vẻ nghi hoặc. “Không tìm thấy Bình An sao?”
Thẩm An Bình mỉm cười gượng gạo, lắc đầu. “Không.”
“Để em gọi cho cô ấy.”
Thẩm An Bình lắc đầu. “Không cần, anh cùng thầy giáo về đâytham gia một vài hoạt động rồi lại đi ngay.”
Nói xong, anh còn dặn dò Quan Tiểu Bảo: “Đừng nói cho BìnhAn biết anh về, nếu không cô ấy lại dỗi anh không mua quà cho cô ấy, thời gian gấp quá nên anh không rảnh.” Quan Tiểu Bảo tuy vẫn nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ gì nữa, chỉ cười tinh ranh, nói: “Mau hối lộ em đi, nếu không, em thêm mắm thêm muối cho Bình An mắng ૮ɦếƭ anh!”
Cố Bình An ghét con trai lại gần như thế nào, Thẩm An Bìnhhiểu rất rõ, sau lần đầu gặp phải lưu manh, lúc nào Cố Bình An cũng nghĩ tất cả đàn ông đều xấu xa. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến anh yên tâm để Cố Bình An ở lại trong nước một mình. Nhưng trong khiThẩm An Bình hoàn toàn yên tâm, Cố Bình An lại vượt qua được rào cản tâm lý, chấp nhận một người con trai khác.
Thì ra Cố Bình An từ trước đến giờ không phải là không thểcó anh.
Thì ra Cố Bình An quả thực không hề để tâm đến những câuchuyện đào hoa của anh.
Thì ra Cố Bình An quả thực không yêu anh.
Tất cả những gì anh làm đều trở thành chuyện nực cười mà anhtự biên, tự diễn. Còn Cố Bình An, từ đầu đến cuối không hề quan tâm.
Thẩm An Bình nâng chiếc nhẫn lên, nhìn kĩ, tự cười nhạomình, sau đó vứt chiếc nhẫn xuống dòng sông lạnh giá, chiếc nhẫn nhỏ bé vẽ lên trên không trung một đường cong, cuối cùng rơi xuống dòng nước. Anh rút một điếu thuốc, bật lửa, hít một hơi sâu, mùi thuốc lá tràn vào phổi. Anh khẽ 乃úng đầu ngón tay, từng mẩu tàn thuốc lập lòe rơi trên mặt đất, cuốn vào trong gió, giống như cảm xúc của anh lúc nào cũng giữ chặt trong lòng, vụt tan biến một cách vô tình.
Sự ngang ngược và kỳ quái của Cố Bình An, nếu là người quenthì sẽ hiểu rất rõ, cô không giống như Quan Tiểu Bảo có gì nói nấy, lúc nào cũng ồn ào, mà giống nữ diễn viên phản diện có thế nào cũng không thể ૮ɦếƭ trong phim truyền hình TVB, quyết xuất hiện đến giây phút cuối cùng. Thực ra, cô cũng đã nghĩ nên đi theo con đường của một thục nữ đoan trang, nhưng cô cố gắng được một thời gian thì cảm thấy rất khó chịu, sến súa ghê gớm, nghĩ đi nghĩ lại, cố gắng là chính bản thân mình vẫn tốt hơn.
Buổi sáng ngủ dậy, cô bị gương mặt mình trong gương dọa đếnmức nhảy dựng lên, sắc mặt chẳng chút sức sống, tóc tai bù xù, hai mắt sưng húp như bánh sủi cảo, lúc chải đầu còn rụng mấy sợi tóc, da đầu đau rần rần. Cô trang điểm thật đậm để che đi vết quầng thâm, lớp son màu cánh hoa hồng trở nên nổi bật trên gương mặt trắng ngần. Cố Bình An nhìn mình trong gương, cười suốt, cảm thấy mình giống con quỷ trong các bộ phim kinh dị.
Đi tàu điện ngầm buổi sáng khiến người cô rã rời, đến mẹnhìn cũng chẳng nhận ra, khó khăn lắm mới lết được tới công ty, còn phải trải qua một trận chiến tranh giành trong thang máy. Tóm lại, ngày hôm nay Cố BìnhAn rất đau khổ và hối hận vì đã không xem lịch tường, hôm nay là cái ngày gì mà mọi việc chẳng ra làm sao vậy?
Tất Nhiễm ngày hôm qua vẫn còn trong bộ dạng quý ông, sau mộtgiấc ngủ dậy, bỗng có cảm giác hoàn toàn xa lạ, sáng sớm đã liên tục gắt gỏng với Cố Bình An. Cô vốn ngủ không đã giấc, lúc này càng cảm thấy mệt bở hơi tai. Trời rõ ràng đã vào thu, Cố Bình An vẫn cảm thấy bức bối khó chịu, lưng nhơm nhớp mồ hôi khiến cô cảm thấy không thể chịu nổi. Cô không thể tập trung làm việc, ngồi đếm thời gian như ngồi trên thảm đinh.
Nhưng một ngày bận rộn cũng khiến cô quên đi sự việc ngàyhôm qua, cảm giác đau lòng cũng vơi đi khá nhiều. Cô mệt mỏi thu dọn đồ đạc, bỏ tất cả vào túi xách, chiếc giày cao gót bỗng hơi chật, Cố Bình An nghiến răng chịu đau khoác túi lên vai, rời khỏi công ty. Trước khi đi, Quan Tiểu Bảo bất ngờ chặn trước mặt cô, cùng cô đi thang máy.
“Nghe nói hôm qua cậu và Tất Nhiễm cùng ra ngoài hả?” QuanTiểu Bảo vẫn giữ vẻ mặt cười nham hiểm, điệu bộ đáng ghét ngày thường. Cố Bình An tỏ vẻ chẳng quan tâm, chỉ cuốn cuốn phần gấu áo hơi nhàu lại, gật đầu rồi “ừm” một tiếng.
“Này, thế là thế nào?” Quan Tiểu Bảo trừng mắt, vẫn chưa chịudừng lại. “Anh ta không ép cậu vào tường à?”
Cố Bình An lườm Quan Tiểu Bảo một cái đầy khinh bỉ. “Này, đầuóc cậu không sáng sủa hơn được à?”
“Oẹ!” Quan Tiểu Bảo chau mày, làu bàu: “Nhìn thấy cậu mặtmày ủ rũ, âu sầu, mình cứ nghĩ là có chuyện đáng để ăn mừng cơ đấy!”
“Nhìn thấy mình âu sầu, ủ rũ là cậu vui chứ gì?” Cố Bình Anliếc xéo cô. “Có đứa bạn đểu như cậu, mình cũng coi như tích đức rồi!”
Quan Tiểu Bảo khịt mũi. “Cậu âu sầu, ủ rũ cái nỗi gì! Đúnglà cái đồ bỏ đi!” Cô kéo kéo tay áo Cố Bình An. “Lớp phấn dày thế này cũng không che được vết thâm trên mắt cậu đâu. Mình thấy cậu lau lớp son môi này đi là có thể trở thành quốc bảo của nước ta rồi đấy!” Cô vỗ vỗ lên vai Cố Bình An. “Mà này, nói thật đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Cuối cùng Cố Bình An cũng cảm thấy bực bội, cáu gắt nói:“Lão nương có mắt như mù, được chưa hả?”
“Ôi chao, ôi chao! Muốn có một người đàn ông rồi hả? Mìnhnói cho cậu biết, cậu không thể ở cạnh Thẩm An Bình được nữa. Chẳng có gì rõ ràng với cậu cả. Một người phụ nữ không có cuộc sống của riêng mình thì sẽ già đi rất nhanh!”
Cố Bình An nghe thấy cái tên Thẩm An Bình, mới đầu khựng lại,sau đó chau mày. “Ngày nào mà cậu không nhắc đến cái tên Thẩm An Bình trước mặt mình là mình đốt hương tạ trời rồi. Phiền ૮ɦếƭ đi được!”
Thang máy mở ra vẻ rất biết điều. Cố Bình An bước từng bướcdài, chẳng quay lại lấy một lần, để Quan Tiểu Bảo ở lại phía sau, lớn tiếng mắng: “Muốn ăn đòn phải không? Cái tên Thẩm An Bình đáng ghét đó gây sự với cậu, cậu lại trút giận lên mình đấy à?” Nói xong, vẫn chưa hết cơn tức cô đá vào bồn hoa để xả hết bực dọc rồi hậm hực đi về phía khu nhà để xe.
Cố Bình An cũng không hiểu vì sao mình lại trút giận lên đầuQuan Tiểu Bảo, nhưng lúc này cô thực sự không muốn có ai đó đặt cô và Thẩm An Bình cạnh nhau. Cô một mình đi bộ tới ga tàu điện ngầm, nơi đó vẫn chật như nêm, mỗi lần đi làm về, khung cảnh này lại khiến Cố Bình An cảm thấy chuơng trình kế hoạch sinh đẻ của nước mình chưa hề thành công. Cô đứng thẳng người, gót chân đau nhói. Cô vội tháo giày, cầm trên tay, đứng chân không. Hành động khác lạ này của cô khiến rất nhiều người đi ngang qua ngoái đầu nhìn lại, thỉnh thoảng một vài ánh mắt vô tình liếc về phía cô, cô tức tối trừng mắt nhìn lại, lớn tiếng mắng mỏ: “Nhìn cái gì mà nhìn! Định giở trò lưu manh à? Nhìn miễn phí không phải trả tiền à?” Cô nói với vẻ tức tối. Nếu thái hậu nương nương nhà cô bắt gặp cảnh này, chắc hẳn sẽ không thể thiếu một trận mắng té tát.
Cô khoác túi xách nghĩ ngợi ௱ôЛƓ lung, tâm trạng của cô lúcnày quá phức tạp, chẳng đầu chẳng cuối, khi nãy vừa nghĩ đến kỳ nghỉ phép, lúc sau đã nghĩ đến khoản tiền tiết kiệm, lúc nữa lại nghĩ đến ngày sinh nhật của thái hậu nương nương... Đến chính cô cũng không biết mình muốn làm gì. Tàu điện ngầm đã vào ga, dòng người như thác lũ ùa đến, qua tấm kính cửa sổ toa tàu, cô nhìn thấy những người trong khoang hành khách bịchèn ép đến gần như không còn một chỗ trống. Cô lắc đầu lè lưỡi, không lên. Đúng lúc cô đang ngơ ngẩn thì bỗng cảm nhận được một hơi thở ấm nóng lướt qua bên tai mình. Cô quay phắt đầu lại, chợt nhìn thấy gương mặt vừa thân thuộc vừa có phần xa lạ của Tất Nhiễm, anh mỉm cười vẻ vô hại. “Hi!”
Cố Bình An trừng mắt nhìn anh rồi quay đầu đi, không thèm đểý đến anh nữa. Tất Nhiễm không để tâm đến điều đó lắm, chỉ yên lặng đứng bên cạnh cô, nhìn thấy đôi chân trần của cô, khẽ chau mày. “Sao em không đi giày?” Rồi nhìn thấy cô đang xách giày trên tay, lông mày anh càng nhíu chặt. “Không biết đi giày cao gót thì đừng có đi, em vốn đã cao rồi, còn đi giày cao gót làm gì nữa, định với đến trời đấy à?”
Cố Bình An bỗng cảm thấy thoải mái hơn, cười ranh mãnh, cố ýđổi giọng, nói: “Sao nào, xót ruột à?”
Tất Nhiễm nhướn mày, gật đầu. “Tất nhiên rồi.”
Cố Bình An không ngờ anh lại giỏi đối đáp như vậy, nhất thờikhông biết nói gì tiếp theo, bèn quay đầu nhìn về phía đường ray tối mịt, sâu hút.
“Sao hôm nay lại rảnh rỗi thế này? Cãi nhau với bồ à?”
Cố Bình An vừa nghe thấy từ “bồ” liền chau mày, cô vẫn khôngquen với việc nói xấu Thẩm An Bình với tư cách người ngoài.
“Bồ cái gì mà bồ. Em có thể coi như anh đang ghen không?”
Tất Nhiễm vẫn cười, đôi mắt sâu hun hút ánh lên vẻ trêu chọc.“Sao, anh ghen mà em cũng muốn quản à?”
Cố Bình An bực bội nói: “Biến ra xa chút, được không? Khôngthèm nói chuyện với anh!”
“Thật sao?” Tất Nhiễm ôm hai tay trước иgự¢ làm bộ chuẩn bịđi rồi quay đầu lại. “Muốn anh biến đi thật hả? Anh chàng bồ của em sắp xảy ra chuyện lớn rồi! Em muốn anh biến đi thật sao? Em không hề biết gì sao?”
Cố Bình An bỗng thấy huyệt thái dương giật giật, cao giọng gọivới theo: “Anh quay lại ngay!”
Tất Nhiễm chưa chịu bỏ cuộc, vẫn giữ điệu bộ của người ở thếtrên: “Không được đâu, Cố công chúa của chúng ta muốn anh biến đi cơ mà!”
Cố Bình An nghiến răng. “Thế này đi. Anh nói cho em biết, emsẽ thơm anh một cái.”
Tất Nhiễm nghe xong, làm ra vẻ không bị mê hoặc bởi mỹ nhân,từ chối bằng giọng nghiêm túc: “Thế sao được, thế thì anh lỗ à? Vừa bị em ăn Hi*p lại vừa phải nói tin tức cho em nghe!”
Cố Bình An mất hết lý trí, tức tối nghiến răng: “Ai thèm cơchứ!” Nói xong, cô hậm hực ném phịch đôi giày xuống đất, giẫm vài cái rồi xỏ vào chân.
Thấy cô tức giận sắp bỏ đi thật, Tất Nhiễm vội vàng chặn lại,vẫn là bộ dạng điềm đạm chẳng nhanh chẳng chậm, gương mặt tươi tắn. “Định đi thật à?” Lông mày anh khẽ nhướn lên. “Đang định bảo nếu em thơm anh một cái, anh sẽ miễn cưỡng nói cho em biết.”
Nhìn điệu bộ tiểu nhân đắc ý của anh, Cố Bình An không thấytức tối nữa. Cô bật cười rồi lại như vừa say độc, xua xua tay một cách lười nhác. “Bà chị này thay đổi ý định rồi! Ngẫm lại, nếu em thơm anh, anh cũng không nói cho em biết, thế thì chẳng phải em lỗ à?”
Nói xong, cô còn chậm rãi chỉnh lại áo ngoài, thẳng lưng,nói với Tất Nhiễm đang đứng đối diện: “Chó khôn thì không chắn đường.”
Tất Nhiễm vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề cử động, ánh mắtsâu thăm thẳm. Anh mỉm cười, khóe miệng hơi cong, nói với Cố Bình An như đang tuyên bố điều gì đó: “Cố Bình An, em hãy nhớ, sự kiên nhẫn của mỗi người đều có giới hạn.”
Cố Bình An không ngẩng lên, chỉ cảm thấy câu nói ấy nghe rấtquen. Hình như mọi người đều rất thích nói với cô câu này. Đầu tiên là Thẩm An Bình, sau đó đến Tất Nhiễm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc