Cô càng tiến về phía Thẩm An Bình càng cảm thấy ánh mắt anh có điều gì đó không bình thường. Nụ cười của anh như ngưng đọng nơi khóe miệng, cộng thêm ngũ quan hoàn mỹ không có điểm gì để chê khiến người khác chỉ muốn ngắm nhìn. Anh không lúc nào rời mắt khỏi Cố Bình An, rồi tay khẽ nâng lên, uống cạn chút rượu còn lại trong cốc. Mùi rượu nho thơm nồng ùa đến, Cố Bình An lặng lẽ quay trở lại chỗ ngồi, đưa chiếc khăn cho Thẩm An Bình. Thẩm An Bình vẫn nhìn Cố Bình An chằm chặp, không nói gì, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm giống một cái động không đáy, cô chỉ cảm thấy mình như sắp bị hút vào đó, ban đầu cô còn có thể trụ vững, nhưng cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, quay mặt đi chỗ khác, ngồi xem điện thoại.
Giám đốc Dương không hiểu chuyện gì xảy ra, tươi cười hỏi: “Tất Nhiễm đâu? Đi vệ sinh rồi chẳng thấy đâu nữa.”
Thẩm An Bình chớp chớp mắt một cách ranh mãnh. “Chắc là gặp được người đẹp nào đấy!”
Giám đốc Dương cười lớn. “Trẻ tuổi thật là hay!”
Thẩm An Bình cũng cười theo. “Đúng vậy!” Cười xong, anh liếc nhìn Cố Bình An như đang nghĩ gì đó.
Thực ra Cố Bình An không muốn quy cách cư xử đáng ghét này của anh là một dạng ghen tuông, vì cô không muốn nghĩ đến chuyện Thẩm An Bình thích mình, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi là toàn thân cô đã nổi da gà.
Khi Tất Nhiễm quay trở lại, theo sau lưng anh là một vài nhân viên mặc đồng phục. Họ đang bê thức ăn và bát đĩa, sau đó họ gắp, múc thức ăn cho vào đĩa, đặt xuống chiếc bàn thủy tinh đều tăm tắp dưới sự chỉ đạo của Tất Nhiễm.
Tất Nhiễm lịch sự giải thích: “Mọi người chắc hẳn đều đã mệt, tôi gọi chút đồ ăn, tiện thể dùng bữa luôn, muộn một chút hãy ra về.”
Giám đốc Dương gật đầu vẻ hài lòng, nhìn về phía Tất Nhiễm, ánh mắt tán dương, đương nhiên cũng có ấn tượng tốt về sự chu đáo và tinh ý của anh.
Trong bữa ăn, thỉnh thoảng Tất Nhiễm lại vô tình mà hữu ý nhắc đến Cố Bình An, không những thế còn gắp thức ăn cho cô một cách rất “dịu dàng” khiến Cố Bình An không hề thoải mái nhưng không dám có phản ứng gì trước mặt khách hàng. Về phía Thẩm An Bình, anh vẫn tiếp tục chuyện trò với Giám đốc Dương, gần như không có gì khác biệt.
Chẳng biết bao lâu sau, cuối cùng Cố Bình An cũng không chịu nổi nữa, ghé sát Thẩm An Bình, gằn giọng nói: “Sao anh vẫn trơ ra đó chưa đi? Bạn của anh, chẳng lẽ anh không để ý đến nữa à?”
Thẩm An Bình không nói gì, chỉ cười rồi xoa xoa đầu Cố Bình An, tư thế hết sức thân mật, dịu dàng. Cố Bình An cũng đã quen với điều đó, chẳng thấy khác lạ, nhíu mày, nói với anh: “Đáng ghét, sao cứ thích nghịch tóc em thế, rối hết rồi!”
Lúc này, Giám đốc Dương ngồi đối diện cũng không thể ngồi yên, làm như không nhìn thấy gì, đôi mắt ông mở to, hết nhìn Tất Nhiễm lại nhìn sang Thẩm An Bình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cố Bình An cũng chẳng chú ý đến việc không khí trên bàn ăn có phần khác thường, cười vui vẻ rồi chỉ về phía món ăn cách xa chỗ cô ngồi nhất, nói: “Em muốn ăn món này.”
Cô còn chưa kịp nói hết, hai đôi đũa cùng chĩa về phía đã thức ăn đó.
Thẩm An Bình và Tất Nhiễm cùng ngẩng lên, nhìn người còn lại. Ánh mắt Thẩm An Bình vẫn sâu hun hút như chẳng nhìn thấy đáy, khóe miệng khẽ nở nụ cười như có như không, còn Tất Nhiễm thì mỉm cười như không có việc gì xảy ra.
Cố Bình An biết sắp có chuyện, đứng dậy, cười tươi tắn, rụt rè đưa tay ra, lên tiếng giải vây: “Hóa ra mọi người đều cùng sở thích, thích ăn món này à?” Đôi đũa của cô vẫn chưa kịp chạm vào đĩa thức ăn đã thấy chân bị hẫng, người lập tức đổ nghiêng về phía Thẩm An Bình. Cô túm lấy Thẩm An Bình theo phản xạ tự nhiên, còn anh cũng lập tức đỡ lấy cô, nhưng chẳng ngờ cánh tay quệt vào chiếc cốc thủy tinh trên bàn, chiếc cốc rơi xuống, anh đưa tay ra bắt lấy.
Chiếc cốc vuột khỏi tay anh, rơi xuống mặt sàn, một tiếng “choang...” vang lên, chiếc cốc vỡ vụn, những mảnh thủy tinh sắc nhọn lởm chởm, một mảnh vỡ bắn vào tay Thẩm An Bình, trên cánh tay trần thon dài của anh lập tức xuất hiện một vết cắt, anh còn chưa thấy đau đã nhìn thấy máu rỉ ra, nhỏ từng giọt trên tấm thảm.
Thẩm An Bình lập tức bịt chặt vết thương, quay ngoắt người lại, quay lưng về phía Cố Bình An. Cùng lúc đó, Tất Nhiễm ngồi đối diện bỗng hét lớn: “Bình An, đừng nhìn!”
Nhưng đã quá muộn, Cố Bình An chỉ cảm thấy một hình màu đỏ tươi nhe răng và móng vuốt ập xuống, vồ lấy cô, tim cô đập thình thịch, một luồng hơi lạnh toát bao trùm lưng cô. Cô cảm thấy trước mắt mình tối sầm, chân tay mềm nhũn, muốn bám vào vật đó nhưng cuối cùng chẳng bám được vào bất cứ thứ gì, đầu óc trống rỗng, cô ngất đi...
Giám đốc Dương chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn khung cảnh trước mắt, lắp bắp hỏi: “Việc này... là sao?”
Hai người con trai đều thở dài một tiếng, chẳng hẹn mà đồng thanh trả lời: “Cô ấy bị chứng sợ máu.”
Toàn thân Cố Bình An mềm nhũn, cô nằm thượt trên sofa, sắc mặt trắng bệch, giống như một con 乃úp bê vô hồn.
Lông mày Thẩm An Bình khẽ chau lại, một tay anh ấn nhẹ lên vết thương, muốn tiến đến nhưng lại không thể.
Tất Nhiễm nhìn thấy điều đó, khẽ thở dài, nói với vẻ không còn cách nào khác một cách ngây thơ vô số tội: “Xem ra Tổng giám đốc Thẩm không thể chăm sóc cho Cố Bình An được rồi, tôi đành phải giúp một tay vậy.” Nói xong, anh nhún vai hết sức thoải mái, điệu bộ ấy cũng khiến người trước giờ luôn điềm đạm, bình tĩnh như Thẩm An Bình có vẻ mất bình tĩnh, đồng tử co lại rồi dần dãn ra, tay giữ vết thương, không nói lời nào, toàn thân giống như đang ngâm trong nước lạnh khiến người khác không dám lại gần.
Một lúc lâu sau, anh quay trở về với thói quen chẳng cần quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cười, nói: “Vậy thì cảm ơn anh trước.”
Tất Nhiễm hơi nhướn mày, bước về phía trước, bế Cố Bình An lên, khi đã đứng vững, khẽ liếc về phía Thẩm An Bình, sau đó tiến thẳng về khu vực y tế...
Cố Bình An về nhà rất muộn. Sau khi cô tỉnh, Tất Nhiễm nhất quyết đòi đưa cô đến bệnh viện, làm hết xét nghiệm này đến xét nghiệm khác. Anh còn chưayên tâm, cuối cùng mấy bác sĩ còn bị anh ép buộc, không còn cách nào khác đành phải kê cho cô mấy loại vitamin, sau đó anh mới chịu dừng lại.
Tất Nhiễm là người rất biết thương hoa tiếc ngọc, mặc dù rất mệt mỏi, vẫn đưa cô về tận nhà rồi mới rời đi. Nhưng Cố Bình An thì chẳng thấy có gì phải ngại, đến một ly nước cũng không mời.
Lúc này Cố Bình An chỉ tò mò vì sao sau khi cô tỉnh lại, không thấy Thẩm An Bình ở bên. Trước đây, anh xuất hiện mọi lúc mọi nơi, gần đây, đến thời gian gặp mặt cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hôm nay anh đến là để giúp đỡ cô, cứ nghĩ rằng tất cả đã quay trở lại bình thường, nhưng cô ngất đi mà chẳng thấy anh đâu, nói là thất vọng thì cũng không hẳn, chỉ là cảm thấy rất khó chịu, thế giới không có Thẩm An Bình với Cố Bình An luôn là một thế giới bị khuyết thiếu.
Một mình đi qua đi lại trong phòng, đèn cũng không muốn bật, nhìn đường phố đã lấp lánh ánh đèn ngoài cửa sổ, Cố Bình An chợt cảm thấy cơ đơn. Cô đi giày, bước ra ngoài, chuẩn bị đi ăn đêm.
Vẫn chưa đến mười một giờ, những bảng hiệu rực rỡ làm sáng bừng con phố đông đúc, nhộn nhịp. Cố Bình An rảo bước một cách vô định, những anh chàng đẹp trai đang khoác tay những cô nàng tóc vàng, đôi chân dài miên man bước đi trên con phố rộng thênh thang.
Cố Bình An giơ tay vẫy một chiếc xe điện, đưa cho tài xế một cái tên rất nổi tiếng gần đó. Tài xế là một bác trung niên đầu hơi hói, chiếc xe điện nhỏ hẹp qua tay bác sửa sang, có thêm một mái che màu đỏ đậm. Xe vừa khởi động đã bắt đầu rung lên, Cố Bình An cảm thấy lớp da dưới chân rung đến tê tê. Bên tai có tiếng vo ve, càng lúc càng lớn.
Cố Bình An co đôi chân dài, ngồi trong xe, lưng hơi cúi phóng tầm mắt ra xa, ngẩn mặt, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì, những ngón tay thon dài nghịch mái tóc buông xõa.
“Đáng ghét, một lũ đáng ghét! Đến một chút kiên nhẫn cũng không có, tưởng là đi xe xịn thì ghê gớm lắm à, bấm còi cái gì chứ!” Bác lái xe điện nói vẻ bất mãn, tức tối. Cố Bình An cũng quay đầu nhìn theo phản xạ, ánh đèn sáng chói trên con phố xe cộ đông đúc về đêm khiến cô chói mắt, cô chỉ cảm thấy mắt mình như nhòađi, cô dụi dụi mắt rồi ngồi thẳng dậy.
“Bác tài ơi, bác đưa cháu về nhà đi, tự nhiên cháu lại không thấy đói nữa.”
Cố Bình An như người thất thần, quay trở về nhà, tìm khắp trong bếp, cuối cùng tìm thấy một gói mì ăn liền, đập thêm một quả trứng, vậy là xong bữa lót dạ đơn giản. Cảm thấy chán ngắt, không có việc gì làm, cô lôi chiếc vòng ra, lắc liền một trăm cái, mồ hôi tứa ra như tắm, vậy mà cô chẳng hề cảm thấy mệt mỏi.
Cô ngồi trên sofa xem tivi, những chương trình ban đêm nhạt nhẽo, những show giải trí được phát đi phát lại khiến Cố Bình An chẳng có chút hứng thú. Cô bỗng ngồi thẳng người, nhớ ra điều gì đó, lục lọi mớ đồ dùng trong ba lô, lôi ra chiếc điện thoại.
Mười cuộc gọi nhỡ, hai cuộc của Tất Nhiễm, tám cuộc là của Thẩm An Bình.
Cố Bình An cầm điện thoại, quỳ dưới sàn nhà, chiếc điện thoại vỏ kim loại cũng phát nóng trong bàn tay cô, gương mặt tươi tỉnh, cô nhìn chăm chăm vào màn hình, hai phút sau, chiếc điện thoại bắt đầu rung, tiếng chuông vang lên.
Cố Bình An nhìn biểu tượng nhân vật người máy đang nhảy múa trên màn hình, để cho nó nhảy tới hơn bốn mươi nhịp rồi mới lười nhác bắt máy.
“Cũng chịu nghe rồi à?” Giọng của Thẩm An Bình không cao cũng không thấp, chẳng nhận ra chút cảm xúc, nhưng lời nói rõ ràng là đang tức giận.
Cố Bình An xoa xoa khóe miệng hơi nhếch lên, không giấu nổi vẻ thích thú. “Ừm.” Câu trả lời của cô vô cùng đơn giản nhưng tâm trạng lại vô cùng phức tạp, tim đập cũng không nhanh, một thứ cảm xúc kỳ lạ từ từ xuất hiện, giống một sự thỏa mãn, một kiểu được đền đáp.
“Lần sau đừng ra ngoài muộn như vậy nữa, không an toàn.”
“Hả?”
“Lúc nãy anh bấm còi phía sau em suốt, chẳng biết em đang nghĩ gì mà không phát hiện ra.” Giọng nói của Thẩm An Bình có ý trách móc.
Cố Bình An “à” một tiếng, bật cười. “Thì ra anh chính là cái tên đáng ghét đó?” Cô nhớ lại những lời khi nãy của bác tài xế, tiếng cười càng lớn.
“Ý em là sao?”
“Không có gì.” Cố Bình An xua xua tay, gương mặtnghiêm túc hơn. “Muộn thế này rồi, tìm em có việc gì?”
Thẩm An Bình tỏ ra bất mãn, hỏi lại: “Không có việc gì thì không được tìm em sao?”
“Được được, đương nhiên là được.” Cô gật đầu lia lịa, lông mày bỗng nhướn lên. “Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Ở ngoài.”
“Ừm.”
Cuộc nói chuyện của hai người chỉ dừng ở đó, hai đầu điện thoại chìm vào im lặng, Cố Bình An đang định nói lời tạm biệt rồi cúp máy.
Cô chầm chậm bước đến bên ban công, chưa đi ra ngoài đã nghe thấy phía dưới vang lên tiếng còi hụ cảnh sát, trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng còi hụ inh ỏi trở nên cực kỳ rõ ràng, Cố Bình An hơi nhíu mày.
Cô nhíu mày không phải vì âm thanh kia mà là vì cô nghe thấy phía đầu bên kia điện thoại cũng vang lên âm thanh tương tự.
Tim cô đập rộn ràng, không chút lưỡng lự, cô mặc áo khoác rồi đi xuống lầu.
Khu nhà cô ở quay lưng về một mặt phố, cả khu nhà chắn hết một con phố đèn đường sáng trưng, còi xe tấp nập, chỉ có một vài ngọn đèn đường tỏa ánh sáng lờ mờ.
Người trên đường lác đác, Cố Bình An vừa xuống lầu đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ cách đó không xa.
Chiếc xe màu đen khoác lên mình thứ ánh sáng màu vàng sẫm dưới ánh đèn đường mờ ảo, đường nét mềm mại, người đang tựa vào thân xe kia cũng trở nên mơ hồ. Cô nghe bên tai mình ù ù, cứ ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ, nhìn cái bóng người cao lớn ấy.
Một tay cô giữ nguyên chiếc điện thoại, người khẽ run lên vì bất ngờ, nhưng vẫn cố làm ra vẻ điềm tĩnh. “Quay đầu.”
Lời nói của cô còn chưa dứt, người đứng phía trước đã nhanh như chớp quay ngoắt lại, vẻ mặt ngạc nhiên, một giây sau, anh mỉm cười, vẫy tay về phía Cố Bình An, giọng nói trầm khàn bỗng trở nên vô cùng gợi cảm trong sự tĩnh lặng của màn đêm, đôi mắt đen tuyền lấp lánh như biết nói chuyện. “Hi!”
Cố Bình An ngắt máy, tay cầm điện thoại, cười rạng rỡ. “Thẩm An Bình, sao anh ngốc thế?”
Thẩm An Bình nhún nhún vai vẻ chẳng quan tâm,bước đến bên Cố Bình An, dang rộng đôi tay, ôm chặt lấy cô, gương mặt nhẹ nhàng, thản nhiên, giống cậu thư sinh mới lớn. Hơi thở của anh bao trùm mọi giác quan của Cố Bình An. Lúc đầu cô hơi khựng lại, sau đó cô đưa tay ra chặn trước иgự¢ Thẩm An Bình. Cô không ngẩng lên mà cúi xuống, cặp mi dài giống hai cánh bướm đang khép lại, ánh trăng và ánh đèn đường giao hòa dịu dàng, ấm áp, chiếu rọi lên gương mặt thanh tú, xinh đẹp của cô khiến người khác muốn chạm vào.
Thẩm An Bình dần cúi thấp đầu, càng lúc càng gần Cố Bình An. Cô cảm thấy tim đập rộn ràng, không kìm được, bật cười thành tiếng, nói trêu chọc: “Em sẽ không đưa tiền cho anh đâu.”