Tiếng Thời Gian Du Dương - Chương 08

Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

“Làm việc tập trung một chút, đừng có lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đàn ông!” Ý tứ châm chọc trong lời nói của anh quá rõ ràng. Cố Bình An trừng mắt, buổi sáng chẳng biết ai bảo cô hãy để ý đến anh ta, đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách!
“Xin hỏi Phó tổng có điều gì căn dặn?”
“Có mang theo quần áo thể thao không?”
Cố Bình An ngẫm nghĩ một lúc, hình như trong tủ gửi đồ có một bộ đồ thể thao, lần trước Quan Tiểu Bảo hẹn cô mang đến để đi tập aerobic, sau đó Quan Tiểu Bảo có việc không đi được, cô vẫn vứt ở đó chưa mang về. Cô trả lời, giọng đúng mực: “Có mang.”
“Ừ!” Hình như tâm trạng của Tất Nhiễm không đến nỗi nào, ngữ điệu dịu đi một chút: “Buổi chiều chúng ta đi gặp khách hàng, em có biết chơi golf không?”
“Một chút.”
“Không sao, trang điểm xinh đẹp một chút là được.”
Cố Bình An hiểu ý tứ trong lời nói của anh, vội vàng nhắc nhở: “Việc đi gặp gỡ khách hàng đều do phòng Hành chính sắp xếp bộ phận Quan hệ công chúng.”
Tất Nhiễm vẫn giữ giọng nói điềm tĩnh: “Nhưng anh muốn đưa thư ký riêng của mình đi theo, có được không?”
“Tất nhiên.” Cố Bình An nghiến răng nói.
“…”
Vừa gác điện thoại, cô bắt đầu xỉ vả, cái tên Tất Nhiễm này quả thật càng ngày càng quá đáng, làm bộ làm tịch trịch thượng gì trước mặt cô cơ chứ! Nếu không phải vì không muốn về nhà, cô chẳng ham gì mấy đồng tiền vụn vặt ấy, mệt ૮ɦếƭ đi được, lại còn phải chịu tức tối!
Cô thu dọn đồ đạc, trang điểm lại một chút rồi đứng chờ dưới tầng hầm để xe, mười phút sau Tất Nhiễm mới xuất hiện, anh bấm nút trên chìa khóa, chẳng buồn ngẩng lên, nói với Cố Bình An: “Em xuống địa phủ bàn chuyện làm ăn đấy à? Trang điểm lòe loẹt giả làm quỷ thế kia.”
Cố Bình An tức tối: “Phó tổng, tôi đã nói với anh gặp bộ phận Quan hệ công chúng để sắp xếp việc đi gặp gỡ khách hàng rồi, bây giờ anh châm chọc tôi như vậy có phải là làm khó tôi không?”
Tất Nhiễm dừng bước, xoa xoa cằm rồi “ồ” lên một tiếng dài, sau đó chép miệng, nói: “Thư ký Cố của chúng ta tức giận rồi kìa…”
Nhìn vẻ mặt cố tình chọc tức của Tất Nhiễm, Cố Bình An không biết phải nói gì, ngẩng lên trời, trong lòng rối bời. Rõ ràng cô đã hết lần này đến lần khác nhắc nhở mình rằng khi đối diện với kẻ địch phải thật bình thản, nhưng cô lại rất dễ bị kích động, đúng là thất sách! Cô không muốn tranh luận thêm với anh, bước vài bước đến bên xe, mở cửa sau, chui vào xe.
Dọc đường đi, Cố Bình An luôn giữ vẻ im lặng duyên dáng, Tất Nhiễm chắc hẳn cũng nhận ra điều đó, không trêu chọc cô nữa, chỉ giải thích đơn giản về buổi gặp sắp diễn ra. Vị giám đốc họ hẹn gặp lần này có thể coi là quen biết Cố Bình An. Trước đây, có lần đi ăn cùng Thẩm An Bình, cô đã đứng từ xa chào hỏi ông ta. Cố Bình An nhớ lại, khi ấy vị giám đốc này đã nhận nhầm Cố Bình An là bạn gái của Thẩm An Bình, chẳng biết một lúc nữa cô có thể dựa vào điều nhỏ nhặt này để tiếp cận ông ta thêm một chút không.
Mỗi lần Cố Bình An lợi dụng những mối quan hệ của Thẩm An Bình để xử lý công việc, Quan Tiểu Bảo đều nhìn cô với vẻ khinh bỉ, còn Cố Bình An lại cảm thấy việc đó chẳng có gì đáng bàn. Có quan hệ, tại sao lại không thể lợi dụng chứ? Ví dụ, nếu có người nhận ra cô là con gái của Cố Tiên Hành, cô sẽ rất hãnh diện và khéo léo khai quật tất cả giá trị vốn có của bản thân để công việc thuận lợi hơn. Trước giờ cô không hề phủ nhận mình là một người thực dụng, cô thích hàng hiệu, thích đồ trang sức, thích giai đẹp.
Nhưng cô lại chẳng hề yêu Thẩm An Bình. Anh có thể cho cô tất cả những thứ cô muốn nhưng cô chẳng hề muốn. Có người nói hai người bọn họ là: “Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt(1)”, vậy mà cô không hề thấy như vậy.
(1) Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên. Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu: “Cận thủy lâu đài” để ví với việc ở gần thì được ưu tiên trước.
Nếu như tình yêu ngay từ khi bắt đầu đã huy hoàng, rực rỡ, càng về sau sẽ chỉ làm người khác chói mắt, chỉ có ánh sáng mặt trời sau màn đêm dài tăm tối mới đáng ngắm nhìn nhất. Đối với cô, có được Thẩm An Bình là điều quá dễ dàng. Vì thế, cô không muốn biến mình thành một hạt cơm rơi vãi dính trên bộ quần áo của Thẩm An Bình sau bữa ăn, không muốn trong mỗi giấc mơ khi đêm về, ôm gối ngồi trong căn phòng trống trải, chờ đợi sự xuất hiện uể oải của anh.
Xét cho cùng, cô cũng chỉ là một người phụ nữ có những mối lo lắng rất đỗi bình thường, vì thế cô chỉ muốn có một tình cảm ổn định, yên bình, không phải suy nghĩ quá nhiều.
Thẩm An Bình không thể cho cô điều đó.
Cố Bình An không thể ngờ sẽ gặp Thẩm An Bình ở sân golf.
Đúng ra bọn họ đã mấy ngày rồi không liên lạc, đây là việc cực kỳ hiếm gặp, trước đây cho dù hai người có cãi nhau, mâu thuẫn đến mức nào thì cũng chỉ một vài ngày là quay lại bình thường. Thẩm An Bình lúc nào cũng bảo: “Tính khí của Cố Bình An đều là do mình chiều quá mà thành.”
Điều này không sai, từ khi bắt đầu hiểu chuyện, Cố Bình An biết được sự khác biệt giữa con gái và con trai, vì thế cô hiểu rất rõ việc sử dụng những ưu điểm của bản thân, mỗi khi gặp phải chuyện gì, cô sẽ lập tức bù lu bù loa, khóc lóc om sòm, cho đến khi Thẩm An Bình không biết làm thế nào với cô, mọi việc đều phải nghe theo cô mới thôi.
Lần này chẳng biết Thẩm An Bình bị làm sao, để mặc Cố Bình An bực tức, chẳng đến dỗ dành.
Thẩm An Bình ngày trước đã nói rất rõ ràng: “Sự độ lượng của đàn ông ít nhất phải gấp hai lần phụ nữ.” Lần này, người bụng dạ hẹp hòi như Cố Bình An cũng không tức giận nữa, cái tên đáng ghét Thẩm An Bình ấy sao mãi vẫn chưa đến tìm cô chứ!
Cô hậm hực đúng trong khu nghỉ ngơi cách đó một đoạn, nhìn bóng dáng quen thuộc đang đứng chuyện trò vui vẻ với mấy người đứng tuổi. Quả thực chỉ khi so sánh mới thấy được sự khác biệt rõ rệt, Thẩm An Bình hoàn toàn nổi bật giữa đám người ấy, như thiên nga giữa một bầy vịt, bộ quần áo thể thao màu trắng anh mặc nhìn rất phong cách, phong độ ngời ngời, những điểm có phần đáng ghét của anh cũng mang khí chất bất phàm, khỏe khoắn.
Anh đeo đôi găng tay màu trắng, đôi găng tay ấy được mua khi đi cùng Cố Bình An, hai tay anh giữ chắc cây gậy, vui vẻ lắng nghe những người xung quanh bàn luận, thỉnh thoảng tham gia một câu, thỉnh thoảng mỉm cười để lộ hàm răng trắng muốt. Cố Bình An càng nghĩ càng cảm thấy mất bình tĩnh.
Không có cô, cuộc sống của anh dường như vẫn ổn, còn cô, lại có vẻ chẳng ổn chút nào.
Đang nghĩ ngợi ௱ôЛƓ lung, bỗng cô nghe thấy Tất Nhiễm gọi mình từ xa.
“Cố Bình An…” Giọng nói không lớn, không nhỏ, vừa đủ để Thẩm An Bình nghe được.
Cố Bình An nhìn thấy Thẩm An Bình ngẩng lên, lặng lẽ hướng ánh mắt về phía cô. Chẳng thể nhận ra chút cảm xúc trong đôi mắt anh, anh không mỉm cười, cũng chẳng lên tiếng chào, chỉ liếc nhìn Cố Bình An và Tất Nhiễm một lượt, sau đó quay trở lại cuộc nói chuyện như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Cố Bình An cảm thấy hơi thất vọng vì phản ứng này của anh. Cô khựng lại vài giây rồi quay đầu lại tìm Tất Nhiễm.
Một người có thể ngồi sẽ không bao giờ đứng, có thể nằm sẽ không bao giờ ngồi như Cố Bình An sao có thể hiểu về golf? Nếu không phải do trước đây bị Thẩm An Bình ép đi chơi vài lần, có lẽ đến thảm cỏ golf như thế nào cô cũng không biết.
Trước đây cô được nghe rằng, golf là môn thể thao cực kỳ đỏm dáng, thời gian vung gậy còn ít hơn thời gian đi bộ, vì thế thời gian chủ yếu khi đánh golf là để nói chuyện, bàn luận, trời xanh ngắt, cỏ biếc một màu là điều kiện rất tốt cho sự tăng trưởng của hormone.
Nhưng khi đánh golf cùng khách hàng thì lại chẳng thoải mái như vậy, thời gian phải đàm phán quá lâu, vì thế cần chuẩn bị rất nhiều chủ đề, làm sao để có thể uyển chuyển, khéo léo đưa các vấn đề trong làm ăn vào cuộc nói chuyện một cách không lộ liễu, đây đương nhiên là công việc cần có vốn hiểu biết tốt.
Nhưng những điều này đều không phải việc Cố Bình An phải nghĩ đến vì Tất Nhiễm đã quá quen với điều này. Anh và khách hàng nói chuyện rất thoải mái, vui vẻ, giới thiệu chi tiết về dự án hợp tác lần này, từ những cái gật đầu rất nhiệt tình của giám đốc bên đối phương có thể dễ dàng nhìn ra ông ấy đã bị Tất Nhiễm “dụ khị” gần như thành công, lát nữa ra nghỉ có khi sẽ ký hợp đồng luôn được. Cô chỉ cần đi bên cạnh Tất Nhiễm, thỉnh thoảng mỉm cười theo những chủ đề nói chuyện của anh, làm một bình hoa tận tình với công việc là được. Xem ra, tác dụng của cô dường như còn không lớn bằng đứa bé đi nhặt bóng đằng sau.
Sau khi đã đánh hết mười tám lỗ golf, bọn họ trở về khu nghỉ ngơi. Cố Bình An rất chu đáo đưa một tờ giấy ăn cho Tất Nhiễm và vị giám đốc họ Dương. Giám đốc Dương cười vui vẻ nhận lấy. Công việc làm ăn đã đàm phán xong, mọi người đều thoải mái, Giám đốc Dương cuối cùng cũng nhắc đến Cố Bình An, vẻ mặt rất cao hứng, hỏi: “Cố tiểu thư, chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?”
Cố Bình An mỉm cười, gật đầu. “Trí nhớ của Giám đốc Dương thật tốt…” Cô còn chưa nói gì thêm, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng.
“Giám đốc Dương, ông cũng ở đây à?” Một câu hỏi quá thừa, khiến người khác bực bội. Không phải Thẩm An Bình thì còn có thể là ai? Cố Bình An quay lại, liền thấy Thẩm An Bình hơi nghiêng người cầm cốc rượu rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Anh ung dung bắt tréo chân, tựa vào sofa một cách thư thái, một cánh tay đặt trên thành chiếc sofa phía sau lưng Cố Bình An, nhìn vào giống như đang khoác qua vai cô, cô cảm thấy không được tự nhiên.
Nhưng Tất Nhiễm lại hoàn toàn điềm tĩnh, khẽ liếc nhìn Cố Bình An và Thẩm An Bình, lông mày hơi nhíu lại, nụ cười vẫn không đổi. Giám đốc Dương nhanh chóng giới thiệu thân phận của Thẩm An Bình: “Tất Nhiễm, đây là Tổng giám đốc Thẩm An Bình của bên Trung Chấn Quốc tế.”
Thẩm An Bình đưa tay ra rất đúng lúc. “Hân hạnh!”
Tất Nhiễm cũng đưa tay ra. “Tất Nhiễm, cấp trên của Cố Bình An.” Anh không giới thiệu về công ty của mình, cũng không giới thiệu về lai lịch của bản thân, chỉ nhắc đến Cố Bình An một cách chẳng đầu chẳng cuối. Giám đốc Dương ngồi đối diện với Cố Bình An cũng ngớ người. Cố Bình An cúi gằm mặt, hận một nỗi không thể giấu mặt vào trong lòng bàn tay.
Thẩm An Bình cười rất điềm đạm, vẻ mặt ung dung, thoải mái. “Cảm ơn Phó tổng Tất đã quan tâm đến Bình An của chúng tôi, con bé này từ nhỏ đã vụng về, chậm chạp, đi đến đâu cũng gây rắc rối.” Rõ ràng anh đang cười nhưng ai cũng nhận thấy vẻ không thoái mái trên gương mặt anh. Cố Bình An luôn không hiểu nổi làm thế nào mà Thẩm An Bình có thể điều khiển nụ cười một cách hoàn hảo như vậy, không nhiều hơn, cũng không ít hơn khiến người khác luôn tò mò, muốn hiểu rõ.
Cố Bình An muốn nói xen vào, ai ngờ chưa kịp lên tiếng đã bị Thẩm An Bình cắt ngang. Anh nhờ cô một cách tự nhiên: “Đi lấy cho anh cái khăn mặt.”
Cố Bình An ngớ người, nhìn anh chằm chằm, thầm nghĩ: Tôi đâu phải a hoàn của anh, anh ra lệnh cho ai đấy?
Cô định nổi đóa, ánh mắt liếc sang ngang, nhìn thấy Giám đốc Dương ngồi phía đối diện, cô nghiến chặt răng, nụ cười vẫn tươi rói, cầm lấy chiếc chìa khóa xe của Thẩm An Bình, sau đó đứng lên.
Những đồ đạc của Thẩm An Bình chẳng hề khó tìm, vì hầu hết những thứ ấy đều là anh cùng Cố Bình An đi mua. Anh có thói quen sạch sẽ, hơi khắt khe, bình thường rất ít khi dùng đồ không phải của mình, ví dụ như áo khoác hay khăn mặt.
Cố Bình An luôn khinh bỉ cái tính cách công tử ấy của anh, anh đề cao chất lượng cuộc sống nhưng cũng không đến mức quá phô trương, từ trước đến nay chưa bao giờ dùng thân phận cao quý của mình để đòi hỏi bất cứ đặc quyền gì, anh luôn tuân thủ những trình tự thông thường còn hơn Cố Bình An. Ngoài việc thích sưu tập những loại 乃út mực quý giá, đắt đỏ, gần như anh không có thói quen xấu nào. Nhìn ra xung quanh, nếu so với người tiêu tiền như rác Quan Đại Bảo, Thẩm An Bình có thể coi là gã keo kiệt, bủn xỉn như Grandet(2) .
(2) Grandet: nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết Eugénie Grandet của Honoré de Balzac, nổi tiếng vì sự giàu có, khôn ngoan và đặc biệt là vô cùng keo kiệt.
Cố Bình An cầm chiếc khăn của anh, suốt dọc đường suy nghĩ ௱ôЛƓ lung. Vừa bước vào khu nghỉ ngơi đã nhìn thấy Thẩm An Bình, chiếc bàn chỉ còn lại Thẩm An Bình và Giám đốc Dương, Tất Nhiễm chẳng biết đã đi đâu. Thẩm An Bình cười vui vẻ, nói chuyện cùng Giám đốc Dương, mọi hành động của anh chẳng qua đều là giới thiệu mối quan hệ không bình thường của cô và anh, một người tinh ý như Giám đốc Dương đương nhiên sẽ hiểu ra sự tình trong đó và cũng sẽ nể mặt Thẩm An Bình mà quan tâm đến cô hơn.
Cô có vẻ không thích mối quan hệ không rõ ràng như ngắm hoa trong sương, lúc nào cũng có một bức tường vô hình như thế này, nhưng cũng không đủ can đảm để phá vỡ. Cô cảm thấy hồi hộp, nhìn chiếc khăn tay, bỗng cảm thấy bên tai mình, một hơi thở ấm áp và quen thuộc vụt qua. Cô nhảy tránh ra xa theo bản năng, quay ngoắt đầu lại, gương mặt vừa thân quen vừa xa lạ của Tất Nhiễm bất ngờ hiện ra khiến cô giật mình, miệng há hốc.
“Suỵt, đừng giật mình thế chứ, em muốn gọi bảo vệ đến à?” Tất Nhiễm nhíu mày, nói.
Cố Bình An nghe lời, không nói gì nữa, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây? Không bàn chuyện công việc nữa à?”
Tất Nhiễm khẽ nhún vai vẻ không quan tâm. “Có người bàn thay anh rồi, anh phải mệt thêm làm gì nữa?”
Cố Bình An nghi hoặc hỏi lại: “Có phải anh quen Thẩm An Bình không?”
“Đương nhiên.” Tất Nhiễm thoải mái thừa nhận.
“Những người nổi tiếng ngày ngày lên báo như Tổng giám đốc Thẩm, anh còn thấy mệt mỏi ấy chứ!”
“Thôi đi, lắm chuyện, có mà anh ghen tị thì có.”
“Thế à?” Tất Nhiễm mỉm cười, ý tứ sâu xa. “Em dương dương đắc ý như vậy, sao thế, đây mới là người yêu thật sự của em à?”
Cố Bình An ngước mắt liếc nhìn anh, mắng: “Thần kinh!” Nói xong, cô liền quay người, định trở về chỗ ngồi.
Cô chưa kịp bước đã bị Tất Nhiễm kéo giật lại, theo quán tính, suýt chút nữa cô ngã vào lòng Tất Nhiễm, vẫn may cô phản ứng nhanh, hai tay đè lên иgự¢ anh, nhưng tư thế này của hai người quả thật quá gần gũi, nhìn từ xa, chắc hẳn ai cũng nghĩ họ đang ôm nhau.
Cố Bình An nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh, ai ngờ một tay anh ôm chặt lấy eo cô, tay kia giữ lấy cổ tay, hơi cúi đầu, gương mặt càng lúc càng ghé sát, nhìn rất giống đang hôn nhau, Cố Bình An lập tức hiểu ý định của Tất Nhiễm, bực tức nói: “Anh làm cái gì thế hả?”
Đôi môi Tất Nhiễm khẽ quét qua tai Cố Bình An, ấm áp và mềm mại, gương mặt Cố Bình An đỏ bừng. Cuối cùng Tất Nhiễm cũng biết điều buông tay cô ra, cười rất không đứng đắn. “Em thử nói xem, có phải Thẩm An Bình đang tức tối, chỉ muốn cho anh một trận không?”
Cố Bình An bịt tai, trừng mắt nhìn Tất Nhiễm, không thể tin vào tai mình. “Ý của anh là gì?”
Tất Nhiễm khẽ nhướn mày vẻ không quan tâm. “Chẳng có việc gì làm, muốn trêu chọc anh ta.”
“Anh quen anh ấy à?” Cố Bình An nhắc lại một lần nữa, rất rõ ràng, Tất Nhiễm hẳn nhiên không phải là người rỗi rãi đến mức ấy.
“Em không cảm thấy cách cư xử của anh ta lúc này rất buồn cười sao?” Tất Nhiễm trả lời chẳng hề ăn nhập với câu hỏi, cười rất thoải mái, khẽ chỉ về phía sau lưng Cố Bình An. Cô quay lại, liền bắt gặp ánh mắt như đang suy tư điều gì của Thẩm An Bình, anh hơi nghiêng đầu, tay đặt trên sofa, vẫn là điệu bộ không cười mà như cười ấy, Cố Bình An không nhìn ra được bất cứ điểm bất thường nào. Cô tức tối trừng mắt nhìn Tất Nhiễm. “Anh bị thần kinh à? Nếu muốn điên thì đừng lôi em vào. Thẩm An Bình và em chẳng có quan hệ gì cả. Cho anh một trận làm cái gì? Hay anh định nói anh và anh ấy là một đôi, anh như thế này với em, anh ấy ghen nên muốn sử dụng bạo lực gia đình với anh chứ gì?”
Cô cười dịu dàng, vô cùng xinh đẹp, tiện tay cầm chiếc khăn tay của Thẩm An Bình lau lau chỗ khi nãy Tất Nhiễm vừa chạm vào. “Đừng có đốt lửa sau lưng em, anh sẽ bị bỏng trước đấy!” Nói xong, cô quay người bước đi, duyên dáng và quả quyết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc