Tiếng Thời Gian Du Dương - Chương 03

Tác giả: Ngải Tiểu Đồ

Nghĩ đến điều này, ánh mắt nhìn Thẩm An Bình của Cố Bình An cũng bỗng trở nên phức tạp hơn. Người con trai đang tập trung uống cà phê trước mặt cô, nhìn thì có vẻ nho nhã, phong độ, từng biểu hiện trên gương mặt đều thu hút ánh mắt của người khác, từ lúc anh ta bắt đầu ngồi xuống đã có không ít các cô gái trẻ đưa điện thoại lên chụp hình anh ta, động tác cũng rất lộ liễu, nhưng anh ta dường như không hề cảm thấy bất cứ điều gì, chỉ chăm chú thưởng thức ly cà phê của mình, chậm rãi từng ngụm một, mím môi thưởng thức, mỗi động tác đều rất hoàn mỹ, từ đầu đến cuối đều đẹp trai ghê gớm.
Cố Bình An có điều không hiểu: “Anh không muốn đi xem mặt thì trực tiếp từ chối là xong, kéo em vào làm gì?”
Thẩm An Bình nhíu mày, nhỏ nhẹ nói: “Từ chối phụ nữ không phải là việc mà một người đàn ông tốt nên làm.”
“Oẹ!” Cố Bình An nổi da gà. “Thôi đi anh, có mà anh sợ mẹ anh thì có!”
Thẩm An Bình vẫn thản nhiên như không, nhún vai vẻ không quan tâm. “Em muốn hiểu thế nào cũng được.” Nói xong, anh ta bỗng chuyển chủ đề: “Mẹ em nhờ anh chuyển lời tới em, đợt Quốc khánh này nếu em không về nhà, dì ấy sẽ đến tìm tổng giám đốc công ty em để công bố thành viên gia đình em, để họ cho em một bài học.”
Cố Bình An giật mình. “Chuyện này… từ bao giờ đấy?”
“Hôm qua.”
“Cái tên đểu cáng này làm sao thế hả? Sao anh không báo với em từ sớm? Quốc khánh chẳng phải là ngày kia rồi sao? Em đã kịp chuẩn bị gì đâu!” Cố Bình An tức đến xì khói, trừng mắt, gắt gỏng với Thẩm An Bình.
Thẩm An Bình vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, điềm đạm. “Anh cũng phải về nhà, nhân tiện cho em đi cùng, vì thế anh thấy em chẳng có gì phải chuẩn bị cả.”
“Anh thì hiểu cái gì chứ! Dạo này em đang giảm cân kịch liệt, gầy mất một cân, nếu mẹ em mà biết được, không róc xương, lột da em mới là chuyện lạ đấy!”
Thẩm An Bình nghe xong, nhìn cô từ đầu xuống chân, rồi ánh mắt dừng lại chỗ иgự¢ cô, thở dài ngao ngán, lắc lắc đầu, bình thản chép miệng bình phẩm: “Hình như chỉ gầy đi đúng một chỗ thì phải, thật đáng thương!”
Cố Bình An nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta, liếc xuống иgự¢ mình, sau đó tức tối vươn đôi gò bồng đảo miễn cưỡng đạt size B của mình, phản bác bằng câu nói của Quan Tiểu Bảo: “Tôi giống bố tôi, được chưa?”

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen24h.com
Thực ra Thẩm An Bình đối xử với Cố Bình An không giống những người khác. Ví dụ, với những người con gái khác, anh ta lúc nào cũng ga lăng và phong độ, duy chỉ có với Cố Bình An thì lại lạnh nhạt đến bất thường, thường thích trêu đùa, chọc tức cô. Hồi nhỏ, Cố Bình An thấp nhất trong lũ trẻ con, anh ta lúc nào cũng trêu chọc cô là hội trưởng hiệp hội Người lùn, chỉ cần cô đứng nói chuyện với một người cũng thấp bé khác, anh nhất định sẽ nói hiệp hội Người lùn đang họp hội nghị. Sau đó, Cố Bình An bất ngờ dậy thì, dáng người phổng phao, trở thành nữ sinh có chiều cao đứng thứ hai trong lớp, nhưng cô chỉ phát triển dáng người mà không phát triển иgự¢, và thế là Thẩm An Bình bắt đầu thay đổi cách nói, gọi cô là Thái Bình công chúa, chỉ cần nhìn thấy cô là lập tức cao giọng chào: “Công chúa vạn tuế!”
Trong những năm anh ta đi du học, Cố Bình An dần trở nên xinh đẹp như đóa hoa đang thì nở rộ, tuy cô vẫn luôn cảm thấy tự ti nhưng xung quanh chẳng lúc nào thiếu những anh chàng trồng cây si. Khi Thẩm An Bình trở về nước, anh ta vẫn độc mồm độc miệng như trước. Nhìn thấy Cố Bình An, anh ta nghiêng nghiêng đầu, chăm chú nhìn ngắm cô một lúc, sau đó véo má cô, mỉm cười rồi nói: “Bình An của anh, sao vẫn cứ xấu gái thế hả?”
Anh ta rất ít khi gọi tên thật của cô một cách thân mật như vậy, không những thế lại còn thêm cả định ngữ chỉ sự sở hữu. Cách gọi “Bình An của anh” ấy khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ, thậm chí bắt đầu suy nghĩ linh tinh, nhưng nghe hết câu, ngoại trừ ham muốn băm vằm anh ta ra, Cố Bình An chẳng có ý nghĩ gì khác.
Thái độ của Thẩm An Bình với Cố Bình An thì sao? Còn kỳ lạ hơn. Nếu nói không có chút tình cảm nào thì hình như không đúng. Không người con gái nào ở bên Thẩm An Bình quá một trăm ngày. Cố Bình An thì lại khác. Cô ở bên Thẩm An Bình đã được vô số cái một trăm ngày đó rồi, hơn nữa, anh chưa bao giờ cảm thấy chán ngán.
Dạo trước, Quan Tiểu Bảo từng chuyển tới cô câu nói của anh trai cô ấy: “Cái thằng Thẩm An Bình này, nói nó thế nào cũng được, tìm nó, xin thứ gì nó cũng cho, ngoại trừ Cố Bình An, chỉ cần tranh giành Cố Bình An với nó thì đừng trách nó xấu xa.”
Về điều này thì Cố Bình An tin, bởi anh trai Quan Tiểu Bảo, Quan Đại Bảo, là bạn chí cốt từ nhỏ của Thẩm An Bình, tuy tên của anh ta có hơi khó nghe nhưng ngoại hình thì đúng là ngược lại hoàn toàn, về điểm này, chỉ cần nhìn Quan Tiểu Bảo là biết, không thể không công nhận Quan Tiểu Bảo là một mỹ nhân tiêu chuẩn.
Quan Đại Bảo và Thẩm An Bình là anh em tốt bao năm, những lời anh ta nói hầu như không sai, nhưng Cố Bình An chẳng hề có cảm giác gì đặc biệt vì cô và Thẩm An Bình giống như anh trai và em gái. Cô làm việc gì anh ta cũng giám sát chặt chẽ, còn hơn cả bố cô quản cô.
Có điều phải công nhận những người bạn thuở nhỏ của Thẩm An Bình đều không đến nỗi nào, trước giờ chưa hề có ai dám nảy sinh tình ý với Cố Bình An. Cô không cảm thấy có gì bất thường, chỉ có Quan Tiểu Bảo lúc nào cũng thêm mắm thêm muối bên tai khiến cô cũng cảm thấy bị lung lay. Có lần Cố Bình An không thể giữ trong lòng thêm được nữa, mang ý nghĩ có màu hồng tươi đẹp ấy tới hỏi trực tiếp Thẩm An Bình, hy vọng anh ta sẽ nói điều gì đó thật lãng mạn để kết thúc mối quan hệ thanh mai trúc mã tình nghĩa sâu nặng này của hai người. Chẳng ngờ, Thẩm An Bình cực kỳ bình tĩnh, nói những lời không chút tình cảm: “Anh từ trước giờ luôn ăn ở tốt bụng, sao có thể nhẫn tâm nhìn em làm hại những người thân quen của anh?”
Lúc ấy, Cố Bình An đang nhâm nhi cốc trà sữa cherry Thẩm An Bình mua cho, lập tức cảm thấy trong người như có một con khủng long kỷ Jura đang phun lửa phì phì, liền đổ ụp cốc trà sữa lên đầu Thẩm An Bình, ai ngờ tên Thẩm An Bình ranh ma, tinh quái đã nhanh hơn né được. Đương nhiên, nếu ai đó ở cạnh ngay lúc ấy thì không khó nhận ra rằng, đúng lúc cốc trà sữa được nhấc lên, Cố Bình An đã dịch tay ra một chút, nhớ rằng chỉ một chút thôi nhé!
Đúng chín giờ tối, Thẩm An Bình hộ tống Cố Bình An đến trước cổng ra vào khu nhà cô ở. Quan niệm về thời gian của Thẩm An Bình rất chặt chẽ, còn Cố Bình An thì hoàn toàn ngược lại, cô cực kỳ chậm chạp, ăn uống chậm chạp, đi đứng chậm chạp, lại rất thích đi muộn, điều này cũng dẫn đến một thói quen bất thành văn cho những người quen của cô, ví dụ hẹn cô gặp nhau lúc mười hai giờ thì họ sẽ cố tình nói thành lúc mười giờ. Nhưng cho dù như vậy, những người có hẹn với cô vẫn được chứng kiến bộ dạng hớt hải chạy tới của cô khi đồng hồ đã chỉ qua con số 12.
Thói quen xấu này của cô đã được hình thành như thế nào? Nguyên nhân của điều đó không thể tách rời ba người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Bố cô, Thẩm An Bình và Tất Nhiễm.
Cố Bình An về đến nhà liền thay váy ra, đi giày cao gót suốt cả ngày, bắp chân đau nhừ, mỏi rã rời, cô mắt nhắm mắt mở tắm rửa, vẫn chưa xong, còn cố đắp một chiếc mặt nạ trước khi ngủ trong tình trạng gần như vô thức.
Trước khi trèo lên giường, cô phát hiện cửa sổ cạnh ban công vẫn chưa đóng, bảo sao từ lúc bước vào phòng đã thấy rét run. Cô xỏ dép, chưa kịp bước đến bên cửa sổ đã rùng mình mấy cái, toàn thân lạnh toát. Cô xoa xoa mũi rồi đóng cửa, cánh cửa sổ được đóng lại một cách khó khăn, nhưng người vẫn run lẩy bẩy. Cố Bình An nghĩ thầm, chắc mình bị cảm rồi, mặc cái váy đó cả ngày đúng là sai lầm, trong những ngày thời tiết thay đổi này, cô sinh sự ăn với mặc làm cái gì cơ chứ!
Cô khổ sở tự pha cho mình một cốc rễ bản lam[4] rồi lò dò lên giường nằm.
[4] Một vị thuốc giúp thanh nhiệt, giải độc, lợi yết hầu.
Tuy mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng cơn cảm lạnh đến quá đột ngột, cô nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ mê man. Tầm ba, bốn giờ sáng, Cố Bình An mơ màng cựa mình rồi tỉnh giấc, người nóng ran như lửa, cô chỉ cảm thấy một luồng hơi nóng bốc lên, bao trùm cả đỉnh đầu, đầu đau như 乃úa bổ. Cô lau nước mũi rồi mơ màng ngồi dậy, toàn thân mềm nhũn, không chút sức lực, như đang bồng bềnh bước trên không.
Cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể, phải giơ trước chiếc đèn trong phòng một lúc lâu mới nhìn được rõ, 38 độ 2. Cô ngẩn người một phút, sau đó mò tìm điện thoại, bấm số của Thẩm An Bình theo thói quen.
Chuông đổ được hai hồi, Thẩm An Bình đã bắt máy, giọng nói có phần nặng nề, hơi thở có phần gấp gáp, kèm theo sự uể oải: “Bình An à?”
“Ờ…” Cố Bình An mệt mỏi lên tiếng. Thẩm An Bình lập tức cao giọng hơn: “Sao thế? Sao không ngủ?”
“Em…” Cố Bình An chưa kịp nói rõ sự tình đã nghe thấy tiếng kêu nũng nịu và thỏa mãn của một người con gái ở đầu máy bên kia, cho dù có ngớ ngẩn cô cũng đoán được lúc này Thẩm An Bình đang làm gì. Cô có cảm giác người như bốc hỏa. Cô lắp bắp trả lời: “À… Không… không có gì đâu, định nhắc anh về việc về nhà thôi… Đừng
quên đấy…”
“Bình An?” Giọng nói của Thẩm An Bình đầy sự nghi hoặc. Giây tiếp sau, ở đầu máy bên kia truyền đến những tiếng quần áo lạo xạo. Thẩm An Bình có vẻ vừa thay quần áo vừa nói chuyện với cô. “Em bị ốm đúng không?”
Cố Bình An đang mê man nhưng vẫn ngang bướng nói: “Không phải!”
Thẩm An Bình không trả lời.
“Anh định qua đây à?”
“Ừ!” Thẩm An Bình trả lời, như một việc không thể khác.
“Thế anh tắm trước đi rồi hãy đến.” Cô cũng không hiểu vì sao mình lại nói câu đó. Thực ra, cô chẳng hề cảm thấy tội lỗi khi chen ngang vào màn âи áι lúc đêm khuya của Thẩm An Bình. Ngược lại, cô còn cảm thấy việc đó quá đỗi bình thường, không có gì đáng bàn. Cô luôn tự tin nghĩ rằng, cho dù Thẩm An Bình ở bên ngoài có trăng hoa thế nào, suốt ngày trêu chọc độc mồm độc miệng với cô ra sao, chỉ cần cô chỉ chỉ ngón trỏ, anh nhất định sẽ xuất hiện, cho dù đó là lúc nào.
Chẳng biết bao lâu sau, Cố Bình An mê man tắt đèn rồi chìm sâu vào giấc ngủ, giấc mơ ùa đến vô cùng đáng sợ, cô chỉ cảm thấy đầu óc lâng lâng, người đẫm mồ hôi, không muốn cử động.
Căn phòng hoàn toàn tĩnh lặng, đèn cũng không bật, chỉ thấy màu trắng của trần nhà, mọi đồ đạc đều đang im lìm ẩn mình trong màn đêm. Trong con mơ màng, cô như nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Người đó dù rất mệt mỏi nhưng cũng nhẹ nhàng bước đến trước giường của cô.
Một cánh tay to lớn, lạnh giá đặt lên cái trán nóng ran như lửa của cô. Cảm giác lạnh buốt bất ngờ ùa đến ấy như làm giảm đi phần nào cơn nóng hầm hập khó chịu, cô khẽ kêu một tiếng thoải mái, một lúc sau, cô hé mắt, lên tiếng dò hỏi: “Thẩm An Bình?”
Thẩm An Bình bật chiếc đèn ở đầu giường, dưới ánh sáng màu vàng dịu nhẹ tỏa xuống từ chiếc đèn, khuôn mặt điển trai của anh toát lên vẻ khôi ngô, tuấn tú mờ ảo, lông mày khẽ nhíu, anh cầm bộ quần áo ngủ của Cố Bình An rồi với tay ôm lấy cô, khẽ thở dài. “Nhìn thì có vẻ khỏe mạnh, mà sao suốt ngày ốm thế?”
Giọng nói thể hiện sự cưng nựng ấm áp, đây là Thẩm An Bình mà khi còn tỉnh táo, cô chưa bao giờ được nhìn thấy. Cô ngoan ngoãn nhấc tay, mặc bộ quần áo ngủ mà Thẩm An Bình đưa cho. Thẩm An Bình đỡ cô dậy, sau đó quỳ xuống trước mặt cô. “Đi nào, tới bệnh viện.”
Thẩm An Bình cõng cô trên lưng, bờ vai của anh to rộng, giống như bức tường vững chãi. Cố Bình An mê man thả lỏng người trên lưng anh. Mùi sữa tắm dịu nhẹ, thơm mát trên người anh bay tới mũi cô, mặc dù mũi đã tắc tịt do bị cảm nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc của cơ thể anh.
Mái tóc ngắn của anh hơi dựng lên, có lẽ vừa tắm xong, chưa kịp lau khô tóc anh đã vội vàng ra khỏi nhà. Cô nghĩ lại câu nói cuối cùng của mình trong điện thoại, bỗng cảm thấy hối hận.
Cô dùng những ngón tay nóng giãy của mình bám chặt lấy cổ Thẩm An Bình, giống như lần cô bị ngã gãy chân lúc nhỏ, ôm cổ anh thật chặt, mặt tựa vào vai anh, ghé sát vào một bên má anh, cảm giác bình yên đến kỳ lạ, chẳng hề có chút sợ hãi.
Thẩm An Bình thu dọn rồi đưa cô đến bệnh viện, không biết có phải do quá nhạy cảm với bệnh viện hay không, mùi cồn nồng nặc đến đáng sợ khiến Cố Bình An lập tức trở nên tỉnh táo ngay khi bước vào đây. Bác sĩ khám xong, liền đưa ra chẩn đoán. Cố Bình An phụng phịu ngước mắt nhìn Thẩm An Bình, gương mặt toát lên vẻ đáng thương. “Anh An Bình…” Chỉ cần cô gọi Thẩm An Bình là “anh”, chắc chắn là có việc muốn nhờ, quả nhiên, ngay sau đó cô đã líu ríu nói: “Truyền nước, truyền nước nhé! Em không muốn bị tiêm vào ௱ôЛƓ đâu.”
Thẩm An Bình khóc dở mếu dở. “Lớn thế này rồi, vẫn còn sợ tiêm sao?”
“Thế anh lớn như vậy rồi, vẫn còn sợ gián thì sao?”
Mặt Thẩm An Bình lập tức trắng bệch, anh lập tức cười lớn. “Sốt cao quá nên bị lẫn à, nói linh tinh gì thế?”
Cố Bình An lúc này đã hoàn toàn lật bỏ tấm mặt nạ cừu non ngây thơ, bắt đầu giở trò: “Em không cần biết, em không muốn bị tiêm vào ௱ôЛƓ, em muốn truyền nước! Nếu không, em sẽ kể chuyện anh sợ gián cho đám bạn gái của anh!”
Thẩm An Bình: “…”
Vị bác sĩ ngồi bên cạnh cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn hơn được nữa, đưa cuốn sổ khám bệnh và tờ chẩn đoán ra trước mặt Thẩm An Bình. “Thôi thôi, tới chỗ khác mà giở trò nũng nịu, lớn thế này rồi mà còn sợ tiêm là sao?” Anh ta quay lại lườm Thẩm An Bình một cái. “Không nên chiều bạn gái quá như vậy!”
Thẩm An Bình mỉm cười, cũng không lên tiếng giải thích chuyện hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người họ của bác sĩ, chỉ nhẹ nhàng đáp một câu: “Đúng vậy!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc