Tít… tít…
Chiếc điện thoại đáng ૮ɦếƭ của Cố Bình An rung lên, một hồi chuông tin nhắn rất nhẹ nhàng và đường hoàng vang lên trong buổi họp của sếp tổng, đầu óc Cố Bình An vốn đang mơ màng, cô bỗng giật mình, hoảng hốt quay trở lại thực tại.
Không khí trong phòng họp lập tức trở nên đông đặc đến kỳ quái vì tiếng chuông tin nhắn bất ngờ truyền tới ấy, đến tiếng trang giấy lật qua lật lại cũng trở nên rõ ràng. Mọi ánh mắt đều không hẹn mà cùng hướng về phía Cố Bình An, hiển nhiên, trong đó có cả ánh mắt u ám của sếp.
Cố Bình An toát mồ hôi, cúi gằm mặt, làm ra vẻ chẳng hề có việc gì xảy ra, nghịch nghịch mấy ngón tay của mình. Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng thở hắt ra vẻ sợ hãi của người ngồi bên cạnh, bên tai cô như có hàng vạn con ong vò vẽ đang bay vù vù, tất cả mọi người đều như muốn nói với cô một điều rằng, cô coi như xong rồi.
“Cố Bình An, tan họp đến gặp tôi.” Sếp hờ hững thốt ra vài từ đơn giản, Cố Bình An cảm thấy mình như vừa trượt chân xuống vực thẳm, da đầu giật giật liên hồi.
Sau một phút tạm dừng ngắn ngủi ấy, sếp lại thao thao bất tuyệt tiếp tục bài thuyết trình như không có điểm dừng. Cố Bình An liếc mắt nhìn chiếc điện thoại, sau đó sầm mặt, trừng mắt nhìn Quan Tiểu Bảo đang ngồi phía đối diện.
Cái con mụ này, đang họp tự nhiên dở chứng nhắn cho cô làm gì? Chẳng lẽ không biết sếp ghét nhất là trong lúc họp mà mất tập trung sao? Hẳn nhiên, điều khiến cô đau khổ hơn đó là một người lúc nào cũng làm việc nghiêm túc, tập trung như cô tại sao lại phạm phải lỗi vô cùng ngớ ngẩn là không tắt điện thoại trong lúc họp thế này? Cô thở dài ngao ngán.
Tan họp, cô ngoan ngoãn bước vào phòng làm việc của sếp. Một trận lên lớp tơi bời, tối tăm mặt mũi, một bài thuyết giảng không có điểm dừng… Nhưng tất cả những dự liệu này của cô đều không xảy ra. Sếp mặt mày điềm nhiên, tươi tỉnh đẩy về phía cô một túi tài liệu, nhẹ nhàng đến bất thường, nói: “Bình An, sau khi em xử lý xong xuôi việc này, anh sẽ thêm tiền thưởng cho em kỳ này.” Sếp cười rất ranh mãnh, cái bụng bự cũng theo đó mà rung lên, Cố Bình An lo lắng nhìn anh ta, sợ rằng bụng anh ta không chịu đựng được sức nặng mà rơi bịch xuống.
Sếp đầu hói xoay người một vòng, đứng thẳng, quay lưng về phía Cố Bình An, tiếp tục: “Nếu như không xử lý được… thì với việc vi phạm quy định mở điện thoại trong giờ họp hôm nay, chắc cũng sẽ bị trừ lương.” Anh ta nói nhẹ nhàng như không hề có chuyện gì to tát, còn Cố Bình An thì tức tối nghiến chặt răng, trong lòng muốn băm vằm anh ta ra thành trăm ngàn mảnh mới hả giận.
Một lúc sau, cô cầm túi tài liệu, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười rất chuẩn xác và chuyên nghiệp, sau đó cũng trả lời rất chuyên nghiệp: “Thưa Tổng giám đốc, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, anh cứ yên tâm.”
Vừa bước ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, mặt cô như muốn rơi bịch xuống đất, cô mở túi tài liệu, chưa đọc hết hai dòng đầu tiên đã nhìn thấy cái tên mà đối với cô, nó đã rất quen thuộc.
Thẩm An Bình.
Thẩm An Bình ơi là Thẩm An Bình, đến bao giờ mới có thể thoát khỏi cái tên này đây? Cô cảm thấy bực bội, cô chẳng phải vợ của Thẩm An Bình, cũng chẳng phải mẹ anh ta, tại sao ai nấy đều thích đặt hai bọn họ cạnh nhau thế này?
Sếp cũng thật kỳ lạ, công ty của Thẩm An Bình mời thầu, đó là việc do bộ phận Chủ quản khách hàng bên phòng Phục vụ khách hàng chịu trách nhiệm, từ khi nào việc này lại đến phiên một nhân viên quèn ở phòng Hành chính như cô phải quan tâm vậy?
Nhưng chuyện này xét cho cùng vẫn là lỗi của Thẩm An Bình. Nếu không có việc cái tên Sở Khanh đáng ghét ấy cố tình lái chiếc xe thể thao Lotus Elise bóng loáng xuất hiện ngay trước cửa tòa nhà công ty cô thì cô cũng không đến nỗi trở thành một kẻ hám danh lợi, bán thân cầu vinh trong mắt sếp như vậy, lúc này cũng sẽ không nghĩ đến việc dựa vào mối quan hệ của cô để tiếp cận đối tác.
Nhắc đến Thẩm An Bình, vô số chuyện kể mãi không hết ấy lúc nào cũng có thể khiến Cố Bình An cứ nhớ đến là ấm ức đến phát khóc.
Thẩm An Bình là ai? Thẩm An Bình là một Sở Lưu Hương thời hiện đại mà lũ con gái mỗi khi nhắc đến là vừa yêu vừa hận rồi sau đó chỉ biết giấu mặt mà khóc thầm; là người anh em nghĩa khí Kiều Phong thời đương đại mà bất cứ gã trai nào cũng có thể nhập hội với anh ta.
Tất nhiên, trong thế giới của Thẩm An Bình, ngoài con trai và con gái, vẫn còn một loại người nữa, đó chính là Cố Bình An. Đối với Thẩm An Bình, Cố Bình An là một dạng tồn tại mang tính hiển nhiên, xét trên bất cứ mối quan hệ tình cảm nào đều không hề có sự phân biệt về giới tính.
Những câu này là Thẩm An Bình nói, Cố Bình An sau khi nghe xong, lập tức dành tặng cho anh ta một từ: “Ọe!”
Cố Bình An và Thẩm An Bình lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Thẩm An Bình hơn cô một tuổi, ông nội của họ là những chiến hữu cùng nhau trèo đèo lội suối, về sau lại cùng được phân về tổng quân khu X thuộc thành phố A, vì thế có một tình bạn sâu đậm, bền chặt. Thẩm An Bình và Cố Bình An cũng là một đôi thanh mai trúc mã, cùng cởi truồng nghịch bùn đất chính hiệu. Mối quan hệ của bọn họ thân thiết đến mức nào? Chỉ nhìn vào hai cái tên là có thể nhận ra được rồi, phải không?
An Bình, Bình An.
Nếu như không phải từ lâu đã không còn chế độ cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy như ngày trước thì có lẽ hai bên gia đình đã định sẵn hai người sẽ là vợ chồng từ khi họ còn chưa sinh ra rồi. Nhưng có lẽ vì đời cha ông đã quá thân thiết, mà người ta thường nói, cái gì quá cũng sẽ phản tác dụng, bọn họ cũng vậy, chỉ cần nhìn thấy nhau là xảy ra chiến tranh. Thẩm An Bình từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng ngoan ngoãn, thành tích học tập cũng rất tốt, trước mặt mọi người luôn là đứa bé hiền lành, dễ bảo, nhưng chỉ khi ở bên cạnh Cố Bình An là lập tức hiện nguyên hình, ở cái thời mà Abdomen Black Man(1) vẫn chưa thịnh hành, trong mắt Cố Bình An, mọi việc làm của Thẩm An Bình chỉ có thể dùng một từ để diễn tả, đó là “đáng ghét”! Nếu ông trời cho cô điều ước khiến một người nào đó trên thế giới này biến mất thì người đầu tiên cô chọn chắc chắn là Thẩm An Bình!
(1) Một kiểu nhân vật trong truyện manga, bề ngoài hiền lành nhưng trong lòng rất xấu xa.
Cố Bình An nhớ rõ như in trận tuyết rơi dày hồi cô năm tuổi, lũ trẻ con trong khu nhà đều háo hức, tíu tít chơi trò đánh trận giả bằng tuyết dưới trời tuyết rơi. Cố Bình An rõ ràng cùng đội với Thẩm An Bình, nhưng những quả cầu tuyết của Thẩm An Bình cứ như có mắt, nhằm thẳng về phía Cố Bình An mà lao tới. Đến quân địch cô còn chẳng ứng phó kịp, lại còn phải chiến đấu với quân mình. Từ sau chuyện ấy, mối thù giữa cô và Thẩm An Bình được thiết lập. Gặp ai, cô cũng nói: “Thẩm An Bình ấy à! Con người anh ta vô cùng xấu xa! Trong bụng toàn là những thứ xấu xa!”
Về sau, hai người dần lớn lên, Thẩm An Bình từ một cậu bé sáng sủa, thông minh thời thơ bé trở thành một thiếu niên anh tuấn, cao lớn, thế giới của anh ta bắt đầu hoa đào nở rộ, anh ta cũng từ một cậu bé ngoan ngoãn, hiền lành trở thành một công tử đào hoa, cao thủ tình trường. Về phần Cố Bình An, cũng từ đó cách nói của cô bắt đầu thay đổi, mỗi lần gặp phải đứa con gái thích Thẩm An Bình, Cố Bình An đều làm ra vẻ rất kinh ngạc, nói: “Thẩm An Bình á? Cậu thích Thẩm An Bình á? Là cái tên Thẩm An Bình mà ai nói chuyện với anh ta cũng sẽ có thai ấy á?”
Thẩm An Bình lăng nhăng với những người con gái khác nhưng tình cảm anh ta dành cho Cố Bình An hoàn toàn có thể gọi là “si tình”, hay theo như cách nói của Quan Tiểu Bảo, đó là một thứ “ngược luyến tình thâm(2)”. Chỉ cần bên cạnh Cố Bình An đôi lúc xuất hiện một vài con ruồi vệ tinh bay vo ve thể hiện chút tình cảm với cô, Thẩm An Bình sẽ ngay lập tức “vừa mới” thất tình một cách rất đúng lúc, sau đó xuất hiện bên cạnh cô, ngọt ngào chăm chút, mãi tới khi những nhân vật kia biết đường mà rút lui, cũng chính vì điều này, cho tới khi lên đại học, Cố Bình An mới có mối tình đầu, mà mãi tới khi Thẩm An Bình đi du học, mối tình đầu ấy mới nảy nở.
(2) Ý chỉ khái niệm “ngược” trong truyện ngôn tình.
Đương nhiên, những điều này đều xảy ra về sau, nếu như cho Cố Bình An lựa chọn một lần nữa, cô ước gì Thẩm An Bình chưa hề đi du học, lúc nào cũng ở bên cạnh cô để xua đuổi những vệ tinh kia, còn hơn là phải trải qua một mối tình như vậy.
Đã đến giờ tan làm. Cố Bình An thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về nhà. Cô nghĩ ra đủ các kiểu đối thoại, đang nghĩ xem phải ký kết bao nhiêu điều ước xấu xa, đen tối thì mới có thể giành được hợp đồng toàn quyền đại diện quảng cáo từ Thẩm An Bình. Có điều, tuy cô vắt óc để nghĩ cách nói năng nhưng trong lòng đã có dự tính, quá bán là sẽ thành công. Tuy Thẩm An Bình rất đáng ghét nhưng không thể không công nhận, khi lớn lên, anh ta đối với Cố Bình An rất tốt, anh ta luôn tự lấy tư cách một người anh trai để tham gia vào cuộc sống của cô. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã chuyển ra ngoài sống, tuy là con gái duy nhất trong nhà nhưng Cố Bình An lúc nào cũng có ý chí phấn đấu, không giống những cô gái có thân phận “con ông cháu cha” khác, vì thế chỉ vừa tìm được việc đã lập tức chuyển ra ngoài tự thuê phòng ở, đồng thời không tiếp nhận bất cứ sự tiếp tế nào từ gia đình.
Khi cô vẫn còn là một nhân viên quèn ở vị trí thấp nhất trong công ty quảng cáo A4, Thẩm An Bình từ nước ngoài trở về, ung dung trở thành CEO của một công ty đa quốc gia có quy mô lớn nhất thành phố A, quản lý mọi công việc của công ty con có trụ sở trong nước. Tòa nhà nơi anh làm việc cũng là tòa nhà cao nhất tại khu CBD(3) của thành phố A, mọi người vẫn đồn thổi rằng đó là nơi mà trong không khí lúc nào cũng thoang thoảng mùi tiền.
(3) Viết tắt của Central Business District: khu trung tâm hành chính và thương mại của một quốc gia hay thành phố.
Cô đang suy nghĩ rất đăm chiêu thì khuôn mặt được phóng to đến n lần của Quan Tiểu Bảo bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt khiến cô giật nảy mình, chút nữa thì trượt chân ngã.
“Quan Tiểu Bảo, mình cảnh cáo cậu một lần nữa, lần sau không được xuất hiện bất ngờ, dọa mình như thế nữa!” Cố Bình An sầm mặt, lạnh lùng nói.
“Mình gọi cậu nãy giờ, cậu ngẩn ra nên không nghe thấy đấy chứ!” Quan Tiểu Bảo nói với vẻ rất nghiêm túc, rồi cười ngặt nghẽo, nói tiếp: “Đồng chí Cố Bình An, đến đây, nói cho tôi biết nguyên nhân nào khiến bạn cứ như người mất hồn cả ngày hôm nay vậy?”
Cố Bình An lườm cô một cái, cười khẩy. “Đồng chí Quan Tiểu Bảo! Cậu hãy thật duyên dáng mà biến đi, cảm ơn!”
“Hê hê!” Quan Tiểu Bảo cười gian xảo rồi ghé sát lại gần. “Không phải Thẩm An Bình lại có đối tượng mới rồi đấy chứ? Mỗi lần anh ta có người mới là cậu lại làm ra vẻ sống dở ૮ɦếƭ dở. Nói thật nhé, hai người bọn cậu không phải “tình trong như đã” thì mình cứ vặt đầu làm bóng cho cậu đá!”
Cố Bình An nghe xong, cười nghiêng ngả như vừa nghe được câu chuyện buồn cười nhất từ trước đến giờ. Cô chỉ vào chiếc mũi của Quan Tiểu Bảo, vừa nhịn cười vừa nói: “Đồng chí Quan Tiểu Bảo, chiêu này quả là có hiệu quả! Lần sau, nếu cậu muốn mắng mỏ mình thì cứ bảo mình thích Thẩm An Bình nhé, chiêu này thật là có hiệu quả!”
Quan Tiểu Bảo nhìn bộ dạng cười rung bần bật có phần hơi lố của cô, lườm nguýt một cái, ấm ức nói: “Người trong cuộc sao có thể hiểu rõ như người ngoài cuộc, cậu không tin thì thôi.” Cô chuẩn bị rời đi nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, bất ngờ quay đầu lại. “Mình bảo này Cố Bình An, nghe nói công ty vừa mới điều động một anh chàng cực đẹp trai về làm phó tổng, cậu làm bên hành chính, không thể nào không biết đấy chứ?”
Gương mặt Cố Bình An lập tức cứng đờ, trắng bệch, lúc đó cô như vừa bị điện giật, người như hóa đá, nhưng chỉ một giây sau đã lập tức trở lại bình thường, nhanh đến nỗi Quan Tiểu Bảo không hề phát hiện ra vẻ bất thường ấy của cô, chỉ nghe thấy cô nói với giọng vô cùng điềm tĩnh: “Tài liệu về phó tổng đều do sếp quản lý, mình chỉ là một nhân viên hành chính quèn, sao có thể xem được mấy tài liệu cao cấp thế được?” Gương mặt cô không có chút bất thường nào, không hào hứng cũng chẳng buồn bã. Thực tế, cô không chỉ nhận được tài liệu về phó tổng giám đốc mới từ sớm, mà đó còn chính là lý do khiến tâm trí cô treo ngược cành cây cả ngày hôm nay.
Quan Tiểu Bảo vẫn tỏ ra ồn ào như mọi khi: “Chẳng lẽ cậu chẳng có chút mong chờ nào sao? Nghe nói đó là một người cực kỳ điển trai, lại còn được khai quật từ Thịnh Thế của thành phố B nữa chứ! Cậu cũng biết mối quan hệ ghê gớm này mà. Với sức ảnh hưởng của Thịnh Thế trong giới A4, có tên ngốc nào lại muốn đến công ty của chúng ta chứ! Mình nghe nói, sau khi xem xong thông tin về nhân viên trong công ty mình, anh ta bỗng thay đổi ý định, đồng ý tới làm việc, mọi người đều nói rằng anh ta đến đây là vì một cô gái, không biết có phải không…”
Cố Bình An im lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy những lời của Quan Tiểu Bảo giống như hàng nghìn bàn tay đang ra sức cào cấu, Ϧóþ nghẹt trái tim cô, vừa buồn vừa đau, lúc đó cô cảm thấy đến hít thở cũng vô cùng khó khăn, không khí dường như chứa đầy keo dán, đông đặc, bám chặt Ⱡồ₦g иgự¢ cô.
Anh ta có thực sự đến vì một cô gái không?
Từ lúc nhìn thấy đống tài liệu ban sáng, tâm trí cô đã không tài nào tập trung nổi, những hồi ức mà cô chôn vùi tận sâu trái tim giờ ào ạt ùa về khiến cô cảm thấy bất lực. Cô cứ nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa, giống như câu anh ta nói với cô trước khi rời đi: “Cả đời này, mong rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau.”
Anh ta có biết cô cũng làm việc ở công ty này không? Nếu biết, anh ta nuốt lời như thế này là có ý gì? Còn nếu không biết, vậy thì cô nên đối diện với anh ta thế nào đây?
“Này!” Quan Tiểu Bảo thúc vào khuỷu tay Cố Bình An, hậm hực nói: “Cố Bình An, cậu có nghe mình nói không đấy?”
“Hả?” Cố Bình An ngẩn người, gãi gãi đầu, ngượng ngùng hỏi lại: “Khi nãy cậu nói gì thế?”
Quan Tiểu Bảo tỏ ra tức tối: “Mình nói sao cậu lại không có phản ứng gì! Sắp có một đại soái ca xuất hiện mà cậu không vui sao?”
“Hả?” Cố Bình An khẽ nhướn mày. “Cái này có liên quan gì đến chúng ta?”
“Lẽ nào cậu chưa bao giờ nghe đến truyền thuyết trong công ty này, người nào nhìn thấy một anh chàng điển trai thì người đó sẽ trường sinh bất lão sao?”
“Phì!” Cố Bình An phì cười. “Em yêu ơi, truyền thuyết này hay ho quá đi, nói cho chị biết, cưng nghe thấy nó ở đâu vậy?”
“Biến thôi!” Quan Tiểu Bảo lập tức trở mặt, phủi tay, quay người đi thẳng. “Từ nay trở đi còn lâu mình mới tìm cậu buôn chuyện! Kể từ khi cậu với Thẩm An Bình ở cạnh nhau, cậu cũng trở nên nhạt nhẽo y hệt anh ta! Mình ghét nhất kiểu giả bộ nghiêm túc của mấy người đấy!”
“Này, nói cho cậu biết, Tiểu Bảo! Cậu đang sỉ nhục ai đấy? Cậu bảo ai giống Thẩm An Bình? Mình có giống lợn, giống chó cũng không thể giống Thẩm An Bình được!”