Trời bên ngoài đang rất nóng, Lý Nguyệt từ ngoài vườn bước vào, phía sau ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi màu xanh nhạt cũng dần đậm màu. Chị cầm túi xách trên tay. Lý Đông Phóng đang chơi bóng rỗ trong sân, đang tiết đại thử mà cũng không sợ cảm nắng. Tuy khung bóng rỗ nằm dưới bóng cây, nhưng không tránh được trời nóng.
Anh thấy chị liền hỏi, “Chị ra ngoài không lái xe à?”
“Đem đi bảo dưỡng rồi?”
“Hôm nay trong nhà có khách.” Lý Đông Phóng đập bóng, hờ hững quăng vào rổ, nhưng lại không trúng mà bắn đi rất xa, anh chạy bước nhỏ đến nhặt bóng.
“Khách nào?”
“Nghe nói là chiến hữu cũ của ba.”
“À.” Chị đáp, “Chị biết rồi, chị từng gặp bác ấy.”
Chị đứng ngoài sân bóng rổ một lúc, nhưng không chịu nổi với thời tiết kiểu này nên đành phải rời đi. Nhưng trước khi đi, chị vẫn không quên nhắc nhở, “Đừng chơi lâu quá, trời nóng coi chừng bị cảm nắng đấy.”
“Vâng.”
“Từ cái lần em bị bong gân, ba dã bảo sau này không cho phép em chơi bóng rổ nữa rồi. Chị thấy em cũng đừng ra sức quá. Trận bóng rổ trong trường, nếu có thể không tham gia thì đừng tham gia.”
“Em là đội trưởng, không thể không tham gia, không có em không được.”
Lý Nguyệt không nhiều lời, chị đi thẳng vào nhà, nghe thấy trong phòng khách có tiếng nói chuyện thì định đi thẳng lên lầu. Nhưng suy nghĩ lại vẫn phải chào một tiếng cho đúng mực, chị đi đến gần, lại nghe thấy giọng nói xa lạ của một người đàn ông, mang theo chút ưu buồn, “Mấy năm nay sức khỏe của ba cháu không tốt, trước khi đi luôn nhớ đến bác, ông ấy nói bác là bạn cũ của ông ấy… Lần trước bác đi thăm ông ấy, tình hình của ba cháu đã không ổn rồi.
Giọng của ba chị truyền đến, “Lúc xưa ba cháu thường đến chỗ bác uống rượu, mấy năm nay quá bận nên cũng ít lui tới. Người đang khỏe mạnh như thế, nói đi là đi. Nhưng cháu phải cố gắng mà sống, bây giờ cháu là trụ cột trong nhà, nếu cháu đã mở miệng, nhất định bác sẽ tìm một vị trí tốt ở công ty cho cháu. Thanh niên phải chịu khổ một chút, học thêm vài thứ, sẽ có ích cho sau này.
“…”
Nghe mấy lời này có vẻ như chị không nên xuất hiện, Lý Nguyệt đi thẳng lên lầu, tắm rửa thay đồ, sau đó lại xuống lầu ăn cơm. Nhưng Trương Minh Côn vẫn chưa đi, anh ta được ông cụ giữ lại.
Khi còn bé bọn họ thường chơi cùng nhau trong đại viện, nhưng từ mười tuổi anh ta đã dọn đi nên chưa từng gặp lại. Vì thế chị không thể tưởng tượng khi gặp lại nhau, Trương Minh Côn không hề giống như trong trí nhớ của mình.
Người đàn ông vừa mất cha nên vẻ mặt mang theo nét ưu thương, trong ánh mắt như chất chứa câu chuyện xưa, anh ta ít nói, lúc ở nhà họ Lý cũng rất câu nệ.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Lý Nguyệt sau khi thành niên đối với Trương Minh Côn.
Nhưng con người anh ta khá thâm trầm, vào công ty chưa được bao lâu đã bắt đầu làm thân với chị. Ví dụ như khi chị tăng ca, anh ta sẽ mang đồ ăn đến công ty cùng chị tăng ca, khi chị đi công tác, dù không có xe nhưng anh ta vẫn bắt xe đến sân bay đón chị.
Trong nhóm người theo đuổi đông đảo của Lý Nguyệt, anh ta là người quan tâm nhất, tỉ mỉ nhất. Thậm chí Lý Nguyệt không cần phải nói gì, có yêu cầu gì với anh ta, bởi vì người đàn ông này sẽ giúp chị nghĩ hết mọi thứ, sắp xếp đâu vào đấy.
Thử hỏi, có một người đàn ông như thế thì cô gái nào mà không đắm chìm?
Anh ta chỉ có một khuyết điểm duy nhất, đó chính là nghèo. Nhưng đối với Lý Nguyệt có cuộc sống sung túc từ nhỏ mà nói, chị không quan tâm chuyện đi ra ngoài thì ai sẽ là người tính tiền. Và chỉ cần anh ta đồng ý, ba chị nhất định sẽ để cho anh ta một vị trí trong tập đoàn.
Chuyện sau này đã chứng minh, anh ta quả thật có một vị trí trong tập đoàn. Nhưng trong thế giới này thứ không có giới hạn nhất chính là Dụς ∀ọηg của con người, chỉ cần lòng tham lớn đến đâu, thì nó sẽ bành trướng đến đó.
Thật ra từ đầu ba chị không coi trọng Trương Minh Côn. Anh ta là con nhà nghèo, mục đích liệu có đơn thuần hay không thì cũng cần phải suy xét kỹ. Nhưng chị đã hãm sâu vào đó, không thể nào kiềm chế được. Một khi phụ nữ đã rơi vào tình yêu thì trí thông minh chỉ là còn số 0, đàn ông sẽ bị Dụς ∀ọηg làm mờ mắt, còn phụ nữ sẽ bị tình cảm làm mờ lý trí.
Vì thế chị mơ mơ màng màng gả cho người ta, ôm ý nghĩ được cưng chiều suốt đời.
Yêu cầu được cưng chiều này trông thì đơn giản, nhưng để đàn ông cưng chiều cả đời thì vô cùng khó, ví dụ như chuyện đắc đạo thành tiên, ngàn dặm mới tìm được một người.
Bây giờ nhớ lại, tựa như đoạn phim cũ chiếu lại trước mắt. Nhưng đáng tiếc, cuộc đời nào đâu phải phim, không thể nào chiếu lại, không có cách nào thay đổi.
Chỉ cần bạn trải qua mới biết được con đường mình từng chọn là đúng hay sai, đúng là do bạn may mắn, sai thì bạn cũng phải trả giá.
…
Trương Minh Côn luôn mồm bảo phải gặp mặt bà, nếu không sẽ không chịu ký tên, lằng nhằng mấy mấy ngày, luật sư cũng hết cách.
Bà đành phải ra mặt, hẹn ông ta ở một quán cà phê.
Bà đến sớm vài phút, thấy ông ta từ từ bước tới, xách theo một cái cặp táp, có lẽ là từ công ty đến thẳng đây. Bà không cần nghĩ cũng biết, hiện giờ có bao nhiêu chuyện đang chờ ông ta, giống như đang đòi nợ vậy.
Đã được một thời gian không gặp nhau, trông ông ta có hơi xa lạ. Bà luôn sợ mình không kiểm soát được tình hình, vì thế luôn tránh mặt không gặp ông ta. Trương Minh Côn đã không còn là Trương Minh Côn của năm nào, mà bà cũng đã không còn là bà của ngày xưa.
Đều là vợ chồng già, ầm ĩ đến mức này cũng không vẻ vang gì cho cam.
Ông ta đi tới, cởi một cúc áo trước иgự¢, nhìn ly cà phê trước mặt bà, cầm lên uống một hớp.
Lý Nguyệt lạnh lùng nhìn ông ta, im lặng không nói gì.
Ông ta không nói hai lời, dứt khoát lôi một bản hợp đồng trong cặp táp ra, nói với giọng như đang giải quyết công việc, “Không cần tôi nói thì bà cũng biết rồi, chúng ta là vợ chồng nhiều năm, không những có tình cảm, mà còn có dính dáng đến lợi ích. Bà phải lí trí một chút. Có người đàn ông nào mà không có tâm địa gian xảo đâu, bà lại lớn tuổi rồi, ly hôn thì còn có thể tìm được người nào nữa?”
Tình cảm của Lý Nguyệt giờ phút này đã hoàn toàn vỡ vụn, bà luôn nghĩ rằng, Trương Minh Côn sẽ xuống nước giữ bà lại, sẽ dùng tình cảm để trói buộc bà. Nhưng bây giờ xem ra, hóa ra chỉ mình bà đơn phương tự mình đa tình, chút tình cảm lưu luyến giữa bà và Trương Minh Côn có lẽ chẳng đáng nhắc tới ở trong lòng ông ta.
Trương Minh Côn thấy bà cứ nhìn mình chằm chằm thì không tài nào đoán ra, đẩy hợp đồng đến trước mặt bà, “Bà xem đi, được thì ký tên. Chúng ta âm thầm chấm dứt quan hệ hôn nhân, ở riêng cũng được, nhưng trước hết đừng có trắng trợn như thế, cũng không cần phải đến cục dân chính xử lý thủ tục li hôn đâu.”
Bà không thèm nhìn, đưa tay vào túi xách lấy ra một tờ đơn ly hôn, “Tôi không muốn xem hợp đồng đó của ông, cũng không muốn ký. Phiền ông ký vào đơn này của tôi.”
Giọng bà bình thản, tựa như mỗi lần chờ ông ta đi làm về, khi bước vào cửa bà luôn chào ông đầu tiên.
Lý Nguyệt không còn sức để ầm ĩ nữa, cũng đã tiếp nhận hiện thực. Cũng may là nhà bà có điều kiện, dù ly hôn có tổn thất lớn thì về sau vẫn không thiếu ăn thiếu mặc, nhà họ Lý sẽ lo cho bà về sau.
Bây giờ nhìn lại, quan điểm của bà và Trương Minh Côn quả thật rất khác nhau. Từ nhỏ bà đã sống trong an nhàn sung sướng, không đặt nặng lợi ích như ông ta. Trong mắt bà, tiền tài chỉ là một con số, từ lúc sinh ra đến nay bà chưa bao giờ lo về tiền bạc. Lý tưởng của bà chính là làm chuyện mình muốn làm, vì thế sau khi kết hôn, bà không thể nào chuyên tâm làm việc.
Trương Minh Côn tuy có lý tưởng và khát vọng. Nhưng lý tưởng và khát vọng của ông chỉ là kiếm tiền. Ông không giống em trai bà, Đông Phóng luôn muốn làm chút gì đó để khiến ông cụ nhìn mình bằng con mắt khác, nó muốn khi người khác nhắc đến nó sẽ không nói là con trai của nhà họ Lý nữa.
Bà ném đơn ly hôn rồi rời khỏi quán cà phê, ánh nắng bên ngoài khá gắt, hơi nóng cứ táp thẳng vào mặt bà. Nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo, làn da lại nóng bừng, nóng lạnh giao nhau, bà có cảm giác như mình sắp bị tan ra vậy.
Trương Minh Côn đuổi theo sau, giữ chặt bà lại, vẻ mặt có hơi thận trọng, có lẽ là thấy mất mặt trước mặt người qua đường, ông ta khuyên bà, “Bà đừng kích động thế, hãu suy nghĩ kỹ lại đi, đặt lợi ích lên đầu, đừng để tình cảm làm mụ mị đầu óc.”
Lý Nguyệt cảm thấy câu này quả thật là một sự châm chọc với bà, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng một lúc, bà quay lại nhìn ông ta, “Ông vẫn luôn bình tĩnh thế à? Chồng tôi ngoại tình, ông bảo tôi bình tĩnh? Chồng tôi ăn chơi đàng điếm sau lưng tôi, còn muốn chiếm hết tài sản nhà tôi, ông bảo tôi bình tĩnh ư? Ông nói cho tôi biết đi, tôi bình tĩnh thế nào? Tôi thật sự không biết.”
Ông ta mím chặt môi, bị bà nói đến xấu hổ, nhưng vẫn giải thích, “Em trai bà không tính kế tôi chắc? Nếu không phải tại nó, cả đời này tôi đâu đến nỗi ngay cả một đứa con ruột cũng không có.
Lý Nguyệt sững sốt, nhíu mày nhìn ông ta.
Một lúc sau bà mới phản ứng lại, “Con của ông với ai? Mấy người đàn bà bên ngoài kia à?”
Ông ta muốn chuyển chủ đề, “Không nói chuyện này nữa, không nói tình cảm thì nói lợi ích trước mắt đi. Tiền, bà có muốn không?”
Bà nhìn ông ta chằm chắm, cúi đầu định bước ra ngoài, nhưng ông ta giữ chặt bà không buông, bà phải đi đường vòng.
Trương Minh Côn đã không còn kiên nhẫn, tức giận hỏi, “Mẹ nói, rốt cuộc bà muốn gì? Một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm. Bà không niệm tình cũ mà muốn dồn tôi vào chỗ ૮ɦếƭ ư? Tới bây giờ tôi nào có dễ dàng gì!”
Lý Nguyệt buồn cười nhìn ông ta, “Ông niệm tình cũ sẽ không làm loạn bên ngoài, người thì đẩy ra ngước ngoài, ông bảo tôi niệm tình cũ thế nào?”
Bà cụp mắt nói, “Đàn ông nhà họ Lý chúng tôi luôn giữ mình trong sạch, chỉ có ông là khác, cố đấm ăn xôi làm người giàu có, thế nên mới có tâm địa gian xảo khiến người ta khinh bỉ.”
“…”