Tiến Vào Lòng Anh - Chương 24

Tác giả: Phi Mộc Phi Thạch

“Mấy người làm gì đấy!”
Cánh cửa phòng sau lưng mọi người bỗng nhiên mở ra, Lý Đông Phóng bước ra từ phòng 303 đối diện, anh mặc áo choàng tắm màu trắng, phần ống tay áo và vạt áo được thêu viền vàng, chân mang đôi dép dùng một lần. Anh vừa mới tắm xong, tóc vẫn chưa sấy nên vẫn còn ướt.
Vu Thiến đứng gần đó, vừa nhìn thấy anh xuất hiện từ phía sau thì ngơ ngác, không biết phải làm gì.
Lâm Hựu hỏi, “Gọi điện cho anh mà sao anh không bắt máy?”
“Lúc nãy tôi đang tắm nên không nghe thấy.”
Vị cảnh sát liền hỏi, “Anh đây là?”
Lý Đông Phóng đáp, “Lúc nãy tôi nghe bên ngoài ồn ào, thấy không ổn nên mới ra đây xem thế nào.”
Anh nói xong lại cúi xuống nhìn cánh cửa phòng 302 đang mở toang ra, lạnh lùng hỏi, “Đêm hôm khuya khoắt mà mọi người muốn phá cửa đi vào, có chuyện gì thế?”
Giọng điệu khá lịch sự, anh nói xong thì im lặng chờ bọn họ giải thích.
Quản lý sảnh lặng lẽ nói Lý Đông Phóng đã thuê hai phòng này.
Cảnh sát biết anh là người đang ở phòng này, thế là kể lại mọi chuyện một lần nữa, Lý Đông Phóng thầm nghi ngờ, ánh mắt lại lướt về phía Lâm Hựu.
Lâm Hựu nói, “Đúng là có chuyện này.”
Vu Thiến đã chứng kiến mọi chuyện, bây giờ nhìn cái tên mặt người dạ thú Lý Đông Phóng này liền biết cảnh sát đã đến chậm một bước rồi, không bắt tận tay là do anh ta may mắn, ấy vậy mà dám ra vẻ không sợ hãi.
Cô bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, không chừng trong phòng hiện giờ vẫn còn bừa bộn, Ninh Mật vẫn còn say rượu ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ nằm ở đó, trong lòng cô bỗng dưng nổi giận, hung hăng trừng Lý Đông Phóng một cái.
Lý Đông Phóng tự dưng bị người ta lườm một cái, chợt ngơ ra, nhìn thấy vẻ mặt không thèm đoái hoài tới của cô, anh lại cau mày.
Vu Thiến đẩy đám người dạt ra còn cô thì xông thẳng vào phòng, Lý Đông Phóng nể mặt Lâm Hựu nên không cản cô lại, cũng nghĩ vì cô là phụ nữ, về sau có trở thành người một nhà với anh không cũng phải xem cô có phúc phần này hay không nữa.
Hai cảnh sát thấy thế thì ngẩn người, đang định đi theo vào thì Lý Đông Phóng thu hồi tầm mắt, vẻ mặt trở nên không vui, lên tiếng nhắc nhở bọn họ, “Hai người có lẽ không tiện vào đâu.”
Bấy giờ Lâm Hựu mới có phản ứng lại, giải thích với cảnh sát, “Là thế này, trong phòng có một cô gái đang ngủ, để Vu Thiến vào xem sao, chúng ta ở đây chờ một lát.”
Quản lý sảnh nháy mắt ra hiệu với nữ nhân viên bên cạnh bảo cô ta đi vào theo. Dù sao cũng đã báo cảnh sát có ăn trộm, bọn họ cũng nên tìm hiểu tình hình.
Vu Thiến bước nhanh như bay đi thẳng vào phòng ngủ, lúc nhìn thấy thì sững sờ, cô nhìn kỹ lại, tiếp tục sững sờ.
Ninh Mật ngả chổng vó ở trên giường ngủ ngon lành, ngay cả đồ cũng không có cởi, vẫn là bộ đồ hồi chiều.
Cô kiểm tra một lượt quanh phòng, trên sàn nhà vô cùng sạch sẽ, không có để lại bất cứ thứ gì, khiến cô không thể nào tin được. Nghĩ nghĩ, cô bắt đầu mở thùng rác ở đầu giường ra, một tờ giấy vệ sinh cũng không có.
Cô rõ ràng nhìn thấy…
Lòng cô khẽ run lên, không lẽ Lý Đông Phóng là tội phạm chuyên nghiệp có năng lực phản trinh sát cao? Cô tính toán cẩn thận, thời gian dư giả đủ để anh ta che giấu tội ác, dọn sạch hiện trường gây án!
Nếu không phải thế thì anh ta cũng là đồ cầm thú dám hôn dám sờ mó cháu gái của mình.
Nữ nhân viên không biết cô đang tìm gì, bối rối nhìn cô. Cô gái nằm ở trên giường thì lại vô cùng hưởng thụ, mọi người bị hành cả buổi trời còn cô ấy thì lại ngủ ngon lành.
Lại còn ngáy khẽ nữa chứ.
Lúc cô nhân viên đi đến gần liền ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, bèn hỏi, “Có phải cô ấy uống say rồi không?”
Vu Thiến nhìn bóng lưng của Ninh Mật rồi đáp, “Đúng vậy.”
“Có phải cô ấy say, đầu óc không tỉnh táo nên gọi điện báo cảnh sát không nhỉ?”
“Không phải đâu!”
Nữ nhân viên khó hiểu nhìn cô, không biết vì sao mà cô bỗng nhiên nghiêm túc như thế. Vu Thiến thấy thế bèn giải thích, “Không phải đâu, người báo án say hay không say không lẽ cảnh sát không biết?”
Tối nay đã xảy ra chuyện gì thì chỉ có Vu Thiến là người rõ nhất, mấy người còn lại đến bây giờ vẫn không hiểu gì.
Không tìm ra người báo án, cũng không tìm được nguyên nhân, cảnh sát đành phải rời đi. Quản lý sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của khách sạn, không ngừng tẩy não bọn họ, “Nếu đã không mất thứ gì thì xem như không có chuyện mất trộm ở phòng 302, có lẽ là có người báo án giả, sợ bóng sợ gió một hồi, mọi người giải tán thôi.”
Lý Đông Phóng biết chuyện ở dưới lầu vừa có vụ mất trộm, không còn tâm trạng để quan tâm đến chuyện khác, hạ giọng nói, “Bảo vệ nào chịu trách tầng này? Làng du lịch vừa mới khai trương đã có chuyện mất trộm, bảo phó giám đốc Vương của mấy người ngày mai gọi cho tôi ngay.”
Lòng quản lý lạnh buốt, khóc không ra nước mắt.
Vu Thiến vẫn chưa chịu đi, mãi cho đến khi Lâm Hựu kéo tay cô.
Lý Đông Phóng nhìn Vu Thiến, hỏi thẳng thắc mắc trong lòng mình, “Cô có ý kiến gì với tôi à?”
Cô nhếch môi, người đàng hoàng lúc nào cũng bị ăn Hi*p.
Sau đó cô lại nghe thấy anh nở nụ cười bất đắc dĩ, “Sao cứ trừng mắt nhìn tôi thế? Tôi nhớ là tôi đâu có làm gì đắc tội với cô?”
Lúc này cô mới chịu thôi không nhìn anh nữa, đi thẳng xuống lầu không nói lời nào.
Lý Đông Phóng bĩu môi, “Sao thế?”
Lâm Hựu lặng lẽ xua tay ra hiệu không biết, nhưng lại nổi cơn ghen thầm, đi theo sau Vu Thiến xuống lầu, đi được một đoạn xa mới hỏi cô, “Em không sao chứ? Hôm nay anh phát hiện ra em lạ lắm, cứ nhìn chằm chằm anh họ anh làm gì thế? Để ý anh ấy rồi hả?”
Vu Thiến dừng bước, nhìn anh ta như thằng ngốc, “Anh bệnh à?”
“Sao vẫn còn giận thế này…” Lâm Hựu quệt miệng, “Anh đùa thôi mà.”
Vu Thiến chẳng có tâm trạng đùa với anh ta, cuộn chặt tay thành nắm đấm đi thẳng ra khách sạn, đúng là người tốt thì sống không thọ, kẻ ác thì sống ngàn năm.
Cảnh sát không thể xử lý bản án không đầu không đuôi thế này, nhưng nếu đã có người báo án thì theo quy định của cục là sẽ cho cảnh sát đến hiện trường, cho nên chuyến đi lần này lấy tội quấy rối qua điện thoại để báo cáo. Đây là tội gây rối trật tự công cộng, nếu biết ai làm chuyện này, đưa lên đồn dự thính một khóa giáo dục tư tưởng vẫn còn nhẹ chán.
Lý Đông Phóng chờ mọi người đi hết rồi anh mới vào phòng Ninh Mật xem thử.
Cô vẫn đang ngủ, gương mặt đỏ bừng, vẫn là cái dáng ngủ trước khi anh rời đi, nhưng lại ngủ rất ngoan.
Anh bỗng thở dài một hơi, ngồi xuống ghế đôn đối diện giường ngủ, chắp tay ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của cô gái.
Điện thoại để trong ba lô của cô vang lên không đúng lúc, từ nãy đến giờ vẫn chưa chịu dừng lại, Ninh Mật đang ngủ thì bị làm phiền, cô nhíu mày, rồi lại khẽ hừ hừ vài tiếng.
Nếu không phải bị cơn say chiếm đóng thì có lẽ cô đã tỉnh rồi. Nhưng hôm nay cô uống không ít rượu, nếu bây giờ không thể tỉnh thì có lẽ phải đến sáng hôm sau mới thoải mái được một chút.
Lý Đông Phóng do dự một hồi rồi lấy điện thoại của cô ra xem thử.
Không cần nhìn cũng biết là Chu Tuấn gọi đến, anh nở nụ cười lạnh lùng, mẹ nó chứ, bây giờ đã mấy giờ rồi, người khác bộ không ngủ chắc?
Tưởng ai cũng là cú đêm như anh ta à?
Gọi điện thoại mà không biết để ý thời gian thì đúng là đồ bất lịch sự, không có giáo dục, không ai bắt máy là đáng đời.
Nhưng không hiểu sao lòng anh lại ngứa ngáy, nghĩ nghĩ rồi nghe máy giúp Ninh Mật. Đây là lần đầu tiên anh làm một chuyện không quang minh lỗi lạc như thế, hơn nữa còn là một chuyện so đo thiệt hơn của phụ nữ.
Giọng anh không được tốt lắm, “A lô?”
Người bên kia nghe thấy giọng của đàn ông thì sững sờ, giọng điệu cũng không vui vẻ hơn Lý Đông Phóng là bao, “Xin hỏi… anh là ai thế?”
“Tôi còn phải hỏi anh là ai đấy, không biết tôi là ai mà sao cứ gọi điện mãi thế?” Anh hỏi ngược lại.
“Anh là Lý Đông Phóng ư?” Bên kia im lặng vài giây, sau đó hỏi lại.
Lý Đông Phóng thầm mắng anh ta bất lịch sự, khẽ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, vì anh biết như thế sẽ càng khiến bên kia sốt ruột hơn.
Tiếng cười khe khẽ lại rất êm tai, thật ra thì giọng của hai người qua điện thoại đều rất hay, chỉ tiếc hiện tại đây là cuộc nói chuyện giữa hai tên đàn ông, cho nên không bàn đến chuyện ai thưởng thức ai.
Bên kia lịch sự hỏi, “Ninh Mật đâu rồi? Tôi là bạn của cô ấy, tìm cô ấy có việc, phiền anh đưa điện thoại cho cô ấy… Cám ơn.”
Lý Đông Phóng ngồi bên giường, đưa tay gạt sợi tóc ra khỏi miệng cô, trả lời một câu vô vị nhưng bất cứ lúc nào cũng mang lực sát thương khá lớn, “Cô ấy ngủ rồi.”
Cô đúng là đang ngủ, Lý Đông Phóng nói đúng sự thật, không nói dối cũng không thêm mắm dặm muối, còn chuyện ngủ một mình hay là ngủ với người ta thì cứ để Chu Tuấn tự suy nghĩ.
Bốn chữ ngắn ngủi nhưng chứa đựng sóng ngầm mãnh liệt, Lý Đông Phóng chiếm được lợi thế, hiển nhiên khiến anh ta á khẩu không nói nên lời.
Chu Tuấn cất cao giọng, mang theo sự mất kiên nhẫn, “Cô ấy ngủ rồi? Thế sao anh lại cầm điện thoại của cô ấy? Mấy cuộc điện thoại vừa nãy có phải cũng bị anh cúp ngang không… Nếu tôi đoán không nhầm, anh là Lý tổng đúng không?”
Lý Đông Phóng lười phải tiếp chuyện với anh ta, dứt khoát cúp máy. Thấy điện thoại của cô cũng không còn bao nhiêu pin, rồi lại nghĩ sạc pin trong lúc mở máy thì không tốt cho tuổi thọ của điện thoại, thế là anh có lòng tốt giúp Ninh Mật tắt điện thoại.
Đáng chú ý chính là, Lý Đông Phóng nghĩ rằng đây là “giúp”.
Anh đặt điện thoại xuống, cẩn thận ngắm nhìn cô gái trước mặt mình. Cuộc sống ở nhà không tệ, nhưng anh bỗng thấy cô còn gầy hơn trước đây. Đừng thấy cô cười cười nói nói cả ngày, nhưng có lẽ cô luôn lo lắng không yên, ăn không ngon, ngủ cũng không ngon.
Anh cứ thế mà nhìn ngắm cô hồi lâu, nhỏ giọng phê bình cô, “Trêu hoa ghẹo nguyệt, không an phận.”
Nói xong anh cũng không ở lại, đứng dậy đút tay vào túi quần rồi rời đi.
Lâm Hựu đưa Vu Thiến đến một phòng ở tầng này nghỉ ngơi. Đêm nay Lý Đông Phóng ngủ cũng không ngon, nửa đêm ra ngoài mua thuốc, lúc về thì đi ngang qua phòng của Lâm Hựu, anh vô tình nghe thấy trong phòng có tiếng động, âm thanh lúc cao lúc thấp, miên man không dứt.
Anh không cố tình nghe lén, nhưng trong lòng lại rất ngạc nhiên, điểm tuyệt nhất của phòng resort chính là cách âm rất tốt, nhưng tiếng động truyền ra ngoài lại rõ ràng như thế, Lâm Hựu phải dùng sức thế nào mới gây ra tiếng ồn lớn đến vậy?
Anh nhịn không được lắc đầu bật cười, đi thẳng về phòng mình.
Vừa vào phòng anh liền mở cửa sổ ra ngay, kéo màn cửa ra, tầm mắt trở nên thoáng đãng hẳn, mặt hồ phản chiếu hình ảnh của khách sạn, khẽ dao động theo dòng nước. Bên ngoài không hề tối, mấy người ở ngoài kia còn nhìn rõ trong đêm hơn là anh, hướng về phía bên này mà huýt sáo.
Anh để mặc điếu thuốc trong tay đang cháy mà không thèm hút, để nó tự cháy rồi tự tắt.
Nửa đêm ngủ không được lại càng dễ suy nghĩ lung tung, anh nhớ lại cuộc điện thoại của Chu Tuấn, không nhịn được thầm mắng anh ta mấy lần.
Trước mắt anh chợt hiện lên đôi môi đỏ mọng của Ninh Mật
Lúc ấy đầu óc nóng lên nên làm ra chuyện quá giới hạn, có lẽ do cô quá say, cho nên đã chủ động nghênh đón anh.
Bàn tay đang cầm điếu thuốc cũng chính là bàn tay đã từng chạm vào cô, cảm xúc ấy vẫn chưa tan biến, ký ức trong tâm khảm vẫn còn khắc sâu, mềm mại khiến người ta suy nghĩ liên miên.
Anh cứ tưởng cô gầy, nhưng hóa ra anh đã lầm.
Lý Đông Phóng bỗng nhiên cảm thấy mình thật buồn cười, cô gái này sao lại giống điếu thuốc trong tay mình như thế, vừa chạm vào đã khiến người ta nhớ mãi không quên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc