Hôm qua có hai vị luật sư đến nhà, hai người đã nói chuyện với ông cụ trong phòng ngủ một hồi lâu. Bọn họ nói chuyện gì thì không rõ, nhưng nhìn gương mặt như có ai thiếu nợ mình mấy trăm triệu của Lý Đông Phóng thì có thể đoán ra, chắc chắn là ông cụ tìm luật sư để lập di chúc.
Mấy hôm nay trời trong nắng ấm, rất thích hợp để đi ra ngoài. Ninh Mật ăn xong bữa sáng thì nói chuyện cùng với ông cụ một lát như mọi hôm, bệnh tình của ông cụ đang dần dần chuyển biến xấu, tinh thần cũng càng lúc càng kém.
Ông cụ nói, “Nếu ông đi rồi, cháu muốn ở cùng chú hay ở cùng cô và dượng hả? Cháu thích ở với ai?”
Ninh Mật sửng sốt, “Ông nội đừng nói gở, cháu… cháu không muốn ở với ai cả.”
“Cháu còn nhỏ…” ông cụ ho vài tiếng, “Cháu thấy cô đối xử với cháu thế nào?”
“Cô rất dịu dàng, đối xử với cháu rất tốt, quan tâm cháu…”
“Thế Đông Phóng có tốt với cháu không?”
Ninh Mật nhìn ông, “Cũng tốt ạ.”
Ông cụ thở dài, “Chú cháu còn trẻ, không thể chăm sóc cháu tốt được, cô cháu thì khác, con cô đã đi du học, trong nhà chỉ còn một đứa trẻ là cháu thôi.”
Cô cúi đầu suy nghĩ, cô đã lớn rồi, không cần người giám hộ, nhưng ông cụ đã nói như thế, vậy chỉ có một khả năng chính là ông cụ đã chia một phần tài sản cho cô, nghĩ cô còn nhỏ không có năng lực quản lý nên muốn ủy thác cho Lý Đông Phóng hoặc Trương Minh Côn.
Ninh Mật do dự một lát, cười nói, “Lần này cháu trở về nhà, dượng đối xử với cháu rất tốt.”
Ông cụ ngây ra một lát, chậm rãi hỏi dò, “Tối lắm hả?”
“Dạ vâng.” Giọng cô khá thoải mái, “Tốt hơn trước kia.”
Ông cụ không nói gì.
Ninh Mật lại nói tiếp, “Cô nói quan hệ giữa chú và dượng đang rất căng thẳng, cháu nhớ trước kia hai người rất thân nhau. Hai người thích ngồi dưới tán cây ngoài sân chơi cờ, mỗi lần chơi là chơi đến trưa.”
“Giờ ông đã già, không quản được nữa nên bắt đầu có suy nghĩ riêng rồi.” Ông cụ bình thản nói.
Ninh Mật không nói nữa, nói nhiều thì dẫn lửa thiêu thân, để lửa đó đi đốt người khác thì hay hơn.
Cô bước ra khỏi phòng, thấy phòng khách có khách. Có thể vào nhà chắc chắn là người đi thăm ông cụ.
Lý Đông Phóng nghe điện thoại, giọng không lớn không nhỏ vừa đủ để cô nghe thấy, “Câu cá? Bây giờ ư?”
Anh “Ừ” vài tiếng rồi cúp máy.
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, anh hỏi, “Lâm Hựu gọi điện nói hôm nay trời đẹp nên rủ tôi đi câu cá. Cháu đi không?”
Lúc nãy khi nghe thấy là cô đã thấy thích rồi, mấy hôm nay ở trường không có tiết, cô ở nhà chán đến nỗi mốc meo cả lên, “Cháu đi có tiện không? Có những ai vậy ạ?”
“Lâm Hựu và bạn gái cậu ta, còn có hai người mà cháu không biết.”
“Bạn gái Lâm Hựu là cái chị gặp ở quán bar lần trước ấy ạ?”
“Ừ.”
Ninh Mật ngạc nhiên, “Chú ấy nhanh tay thế.”
Lý Đông Phóng chỉ cười mà không nói gì.
Lâm Hựu đã chuẩn bị đồ câu và mồi câu cá sẵn sàng, chỉ chờ xuất phát.
Cô mặc một chiếc đầm hoa nhí màu trắng ở nhà, Lý Đông Phóng nhìn xuống đôi chân thon dài trắng nõn của cô, dặn dò, “Cháu đi thay đồ đi, mặc bộ nào thoải mái một chút.”
“Vâng.” Tâm trạng của cô tốt thì nói chuyện cũng dễ hơn.
Không đến một lúc cô đã mặc một bộ đồ thể thao màu hồng phấn đi xuống lầu, Lý Đông Phóng híp mắt nhìn cô một hồi lâu.
Sao còn trẻ hơn cả vừa nãy là thế nào?
Anh lên giọng chê bai, “Bình thường ai mua đồ cho cháu thế?”
“Dì Tôn với cô ạ.”
“Cháu mặc thế này thì chả ai chào đón cháu đâu, biết không hả?”
“… Tại sao?”
“Dẫn cháu ra ngoài để chơi hay để nhấn mạnh là mình đã già hả?”
Ninh Mật không nhịn được, che miệng lại cười.
Anh mở cửa xe, “Tôi không đùa với cháu đâu.”
Lâm Hựu lại gọi điện đến, hỏi anh đang ở đâu, nghe thấy anh nói vừa ra khỏi nhà thì muốn sang đó tập hợp.
Sáu người đi hai chiếc xe, hai chiếc nối đuôi nhau đi về phía sông Liên Hiếu.
Ninh Mật hỏi, “Chỗ đó được câu cá ạ? Cháu nghe nói hồ ở trong trường nuôi rất nhiều cá kiểng, người ngoài trường vào câu cá, bã cá còn chưa thấy thì đã bị bảo vệ bắt phạt hai ngàn tệ.”
Lý Đông Phóng đáp, “Không sao, bên này có nhiều người câu cá lắm, đa phần đều đến đây.”
“Nhiều người thì không sao, có nhiều cá không ạ?”
“Cái này thì không rõ, không chừng người còn nhiều hơn cá.”
“Cháu còn đang chờ tối này được ăn canh cá mà.”
Lý Đông Phóng liếc cô, “Vì câu này của cháu mà tôi phải câu hai con cá to mới được.”
Lái dọc theo con đường vừa rộng rãi vừa sạch sẽ, kiến trúc hai bên đường càng lúc càng thưa thớt. Ngay lúc Ninh Mật nghĩ bọn họ đã đi sai hướng thì hai bên trở nên sáng sủa hơn, cô trông thấy mấy căn nhà được xây bằng gạch xanh xanh đỏ đỏ, lại chạy thêm vài mét nữa thì nhìn thấy bảng hướng dẫn, “Công viên đầm lầy Liên Hà.”
Đông Đài lắm sông nhiều núi, công viên đầm lầy cũng rất nhiều, nhưng đa phần đều vắng vẻ, không đạt tiêu chuẩn để du lịch.
Ninh Mật hạ cửa sổ xe xuống, hít lấy không khí trong lành, nhìn công viên không thấy có khách, cô thắc mắc, “Chỗ này có khách đến chơi không ạ?”
“Đây là nơi nghỉ ngơi dành cho người dân Đông Đài.”
“Không thu phí vào cổng thì lấy đâu ra vốn mà kinh doanh? Cháu đi suối Báo Đột ở Tế Nam cũng mất bảy mươi tệ rồi.”
Lý Đông Phóng liếc cô, “Bản chất khác nhau, đây là công trình công cộng, người dân nộp thuế theo yêu cầu thì sẽ có một phần tiền thuế được trích ra để phục vụ cho nhân dân nộp thuế. Thu của dân, dùng cho dân.”
Cô cười, “Hóa ra là thế, thế chẳng phải cháu được lời ư, cháu chưa nộp thuế bao giờ.”
“Chứ còn gì nữa, chuyến đi lần này cháu là người lời nhất đấy.”
Chiếc xe trước mặt dừng lại, một đôi nam nữ lạ mặt bước xuống xe, chính là hai người bạn mà Lý Đông Phóng nói cô không quen. Ngay sau đó, cô bạn gái mới Vu Thiến của Lâm Hựu cũng xuống xe, vẫy tay với Ninh Mật.
Lý Đông Phóng nói, “Cháu xuống đi với bọn họ đi, tôi và Lâm Hựu đi đỗ xe đã.”
Cô mím môi, “Cháu muốn đi vệ sinh… Hay là mấy chú đi trước đi, cháu qua bên kia đường tìm thử.”
Lý Đông Phóng nhìn sang hướng cô chỉ, sau đó gọi với theo nhóm người đằng trước, “Ai đến đây lái xe đi đỗ đi, tôi đi vệ sinh.”
Vừa dứt lời anh liền rút chìa khóa ra ném sang cho Vu Thiến.
Ninh Mật lạ chỗ, vừa xuống xe đã chuyển hướng, không phân biệt được phương hướng, chỉ biết trình độ đoán phương hướng của mấy người biết lái xe rất tốt, may mà có anh đi theo cô.
Trước cửa nhà vệ sinh có mấy công nhân dọn vệ sinh ngồi đó, có lẽ do trời nóng nên bọn họ ngồi đây hút thuốc cho mát. Lúc Ninh Mật đi ra, Lý Đông Phóng đang nói chuyện với bọn họ, mỗi người một điếu thuốc, không biết đang nói gì.
Ninh Mật xoa tay, nhắc anh, “Đi thôi.”
Anh “Ừ”, cầm điếu thuốc đi tới.
“Chú quen hả?”
“Không.”
Cô nghi ngờ, “Sao ai chú cũng có thể nói chuyện được hết vậy?”
“Đều là người nói tiếng Trung, bọn tôi trao đổi ý kiến thì có gì kỳ lạ hả?” Anh dập tắt điếu thuốc, chỉ về phía mặt sông, “Bọn họ nói chỗ này vừa xả nước, có lẽ cá cũng chạy mất rồi. Không tốt lắm.”
Cô đã từng đọc được một câu, khi có một ngày bạn cảm thấy mình nói chuyện hợp rơ với một người bạn không thân mấy trên Wechat, không hẳn là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, mà cũng có thể là do EQ của đối phương quá cao.
Ai Lý Đông Phóng cũng có thể nói chuyện, không biết EQ của anh thế nào, nhưng da mặt thì nhất định là dày hơn cả mấy người bình thường.
Bọn họ cùng quay về, Tiền Minh Nghiêm xoay người nhìn Ninh Mật, rồi lại trêu Lý Đông Phóng, “Chuyện gì đây, mọi người đều dẫn theo bạn gái, còn cậu sao lại dẫn theo cháu gái thế?”
Lý Đông Phóng trả lời, “Cậu hiểu tôi mà, giữ mình trong sạch, nhất thời tìm bạn gái ở đâu ra?”
“Dẹp đi.” Tiền Minh Nghiêm nói, “Người khác nói thì tôi còn tin.”
Lý Đông Phóng ngoài cười nhưng trong lòng không cười, anh giũ ống quần, kéo một cái ghế xếp ngồi xuống, loay hoay với cần câu, “Để tôi thử xem chỗ mấy cậu chọn nước sâu hay nước cạn.”
Lâm Hựu nói, “Ai câu không được thì mời mọi người ăn cơm. Tôi nói trước rồi đó.”
Tiền Minh Nghiêm nói, “Vậy thì không được rồi, lão Lý chuyên nghiệp lắm, cậu cũng không kém, lần này không phải tôi thua chắc à?”
Ninh Mật nghe thế thì quay sang nhìn chăm chú bóng lưng của Lý Đông Phóng, anh còn sở trường nào nữa không?
Cho đến bây giờ, Ninh Mật không thấy có cái gì mà anh không làm được, ngoại trừ lần trước ông nội chê tài thư pháp của anh quá kém ra, nhưng có một lần cô vào thư phòng đã nhìn thấy chữ viết của anh, cứng cáp mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết anh là cao thủ viết bằng 乃út đầu cứng.
“Đưa mồi câu cho tôi…” Lý Đông Phóng không ngẩng đầu lên mà sai cô, nói xong còn cố ý nói với Tiền Minh Nghiêm, “Lão Tiền, bạn gái của cậu… hình như không giống người lần trước nhỉ?”
“Sao lại không giống!” Tiền Minh Nghiêm cười nói, “Cậu đừng có nói lung tung, bạn gái tôi chỉ có một thôi, từ đầu đến cuối chỉ có một người.”
Trương Quyên nghe thấy cũng chỉ cúi đầu cười không nói gì.
Lý Đông Phóng lắc đầu, “Thế là tôi nhớ nhầm rồi, không phải người lần trước.”
“Lần trước nào nữa? Lần trước ở đâu ra hả? Đừng có mà lần này lần nọ nữa.”
Lâm Hựu lắc đầu chế giễu, “Mặt lão Tiền đỏ rần rồi kìa.”
Lý Đông Phóng ra vẻ như bừng tỉnh, hối hận nói, “Toang rồi, hình như tôi nói gì sai rồi… Lão Tiền, xin lỗi nhé.”
Nói xong anh còn chớp chớp mắt, cố ý càng bôi càng đen thêm, “Chị dâu à, lão Tiền nói đúng đó, hoàn toàn không có chuyện gì cả.”
Tiền Minh Nghiêm càng nghĩ càng thấy sai, Lý Đông Phóng nói kiểu này giống như đã định tội anh ta vậy.
Ninh Mật cười đến nổi không ngậm miệng lại được.
Tiền Minh Nghiêm và Trương Quyên đã quen nhau được hai, ba năm, về chuyện này thì vẫn có lòng tin tưởng nhau, Lý Đông Phóng dám nói đùa như thế chính là đang thăm dò tính tình của hai người.
Lý Đông Phóng chỉ chiếm thượng phong ở ngoài miệng nhưng anh lại không được may mắn như thế, Tiền Minh Nghiêm vừa thả câu đã câu được một con cá trắm cỏ khoảng hai lạng rưỡi, Lý Đông Phóng thả câu mười mấy lần mà vẫn không có thu hoạch gì.
Anh không thoát khỏi cảnh bị chế nhạo, “Hôm nay cậu không may thì phải? Sao rồi?”
Tiền Minh Nghiêm vỗ vỗ Lâm Hựu, “Là do lão Lý cố ý nhường tôi thôi.”
Lý Đông Phóng xấu hổ nhìn cháu gái mình, nói nhỏ, “Làm sao đây? Hôm nay hơi xui xẻo.”
Ninh Mật ngồi xổm bên cạnh anh, bình tĩnh nhìn mặt sông, “Không sao, lần sau sẽ tốt hơn.”
“…”
Cô quay đầu nhìn anh, tìm giúp anh một cái cớ, “Có phải mồi câu lỏng quá không? Hoặc do lưỡi câu bị hư?”
Lý Đông Phóng nhìn cô một buổi trời mới đáp, “Con cá này… ngày nào cũng bị câu nên nó càng ngày càng thông minh, không dễ dàng mắc câu đâu.”
Ninh Mật nhìn sang con cá lớn ở trong thùng của Tiền Minh Nghiêm, bĩu môi, “Ồ.”