Chương 5: Sắp khai giảngTrình Vân bởi vì ngồi xổm, Dịch Tranh Hoa không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt cậu, chỉ thấy cậu không động đậy, tư thế dựa khung cửa đổi chút, hỏi: "Em khai giảng là lớp 12...không thích những sách này sao?"
Dịch Tranh Hoa đối với tặng quà cũng là dựa vào tra tư liệu, anh đã rất lâu không có đích thân chuẩn bị quà, mấy món quà tụ hội thương giới khác đều là trợ lý chuẩn bị, đối với lần đầu tiên của bạn nhỏ, anh muốn nghiêm túc chút, không muốn để bạn nhỏ cho rằng mình không xem trọng cậu, làm trong lòng cậu lại có khúc mắc gì.
Cây 乃út máy kia anh tỉ mỉ chọn đã rất lâu, sau đó nghĩ tặng một cây 乃út có phải đơn điệu quá không, liền tiếp tục tra tư liệu, bên dưới có người bình luận: Tặng tài liệu, tặng tài liệu học tập a, đứa trẻ ngoan, thích học tập nhất định sẽ rất cao hứng.
Mà Trình Vân vừa vặn ở trong ấn tượng của Dịch Tranh Hoa, chính là loại trẻ ngoan, mềm mại, đặc biệt nghe lời, thành tích học tập tuy ở mức giữa, nhưng thấy chính là một đứa trẻ cố gắng.
Dịch Tranh Hoa đã bổ não ra dáng vẻ bạn nhỏ chịu khó cố gắng nhưng thành tích lại luôn không lên được chỉ có thể càng thêm chịu khó cố gắng.
Trình Vân không biết Dịch Tranh Hoa sẽ có hiểu lầm lớn như vậy với cậu, cho rằng cậu là đứa trẻ ngoan ngoãn, tuy cậu xác thực rất ngoan, nhưng cậu cũng không hi vọng nhận hai thùng tài liệu học tập a.
Tiệc sinh nhật mỗi năm hiện tại của Trình Vân đã biến thành giao lưu thương giới, quà mỗi lần đều đa dạng đủ kiểu, cậu căn bản không để ý, có thể là ấn tượng của Dịch Tranh Hoa với Trình Vân quá tốt, chênh lệch với thông tin nhận được từ bên ngoài lúc trước quá lớn, Trình Vân không tự giác rất ỷ lại Dịch Tranh Hoa, đối với quà của anh cũng đặc biệt chờ mong.
Màn đánh lô tô trong lòng Trình Vân tuy đã nhiều đến nhìn không rõ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, đẩy thùng vào dưới bàn học, đứng lên, cười nhìn Dịch Tranh Hoa: "Thích, em đặc biệt...thích học! Tài liệu học tập Dịch tiên sinh tặng em thật là đã giúp em."
Dịch Tranh Hoa thấy mắt bạn nhỏ phát sáng, nghe lời khen này, rất là hưởng thụ, xem ra mình tặng quà vẫn không tệ, bạn nhỏ rất vui vẻ, mục đích của anh cũng đã đạt được.
Dịch Tranh Hoa xoa tóc mềm mại của bạn nhỏ, ôn hòa cười nói: "Bạn nhỏ sắp xếp đồ trước đi, anh đến thư phòng, có việc tìm anh."
Trình Vân gật đầu, chờ sau khi Dịch Tranh Hoa đi, không bắt đầu sắp xếp đồ trước, lần nữa ngồi xổm xuống, kéo thùng ra, nhìn hai thùng tài liệu học tập này, khóc không ra nước mắt.
........
((pupanda đồng hành cùng chương trình này))
Đồ của Trình Vân không nhiều, sắp xếp cũng rất nhanh, cậu sau khi sắp xếp xong, biết Dịch Tranh Hoa có việc bận, liền tự mình ngồi trên giường chơi di động, không muốn đi quấy rầy.
Lúc này, Dịch Tranh Hoa ở thư phòng xác thực có việc bận, anh đang gọi điện thoại, đối tượng là Chu Vân Thu.
"Tranh Hoa, con đừng trách mẹ, mẹ cũng là vì tốt cho con, mẹ không hi vọng con trai mẹ sau này sống cô độc, cả đời đều một thân một mình, đứa trẻ kia mẹ đã trải qua lựa chọn tỉ mỉ, nhân phẩm thật sự rất được, hoạt bát sáng sủa, rất xứng với con, hơn nữa cũng rất ngoan." Chu Vân Thu biết con trai hôm nay đi đón Trình Vân về, bà thực ra hôm nay cũng muốn đến, còn chưa nêu ra ý nghĩ này đã bị con trai cự tuyệt.
Dịch Tranh Hoa nghe thấy mẹ khen bạn nhỏ, nghĩ đến mắt sáng rỡ lúc vừa nãy nhìn thấy 乃út máy của Trình Vân, trong đó tựa như chứa tia sáng, nụ cười của cậu nhóc cũng rất đẹp, anh phụ họa mẹ một câu: "Em ấy xác thực rất ngoan." Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Hở? Thật chứ, rất ngoan đi." Chu Vân Thu vốn đã làm xong chuẩn bị diễn một mình, không ngờ con trai lại còn phụ họa mình, trong lời nói nháy mắt mang ý cười: "Nè, con cũng rất thích thằng bé đúng chứ? Hai đứa ngày mai về đi, mẹ đều chưa gặp qua đứa trẻ kia, chỉ xem ảnh thôi mẹ đã thích rồi...nói ra, chúng ta tuy cùng Trình gia là quan hệ hợp tác, nhưng Trình Vân mẹ thật sự thích, mẹ thật hi vọng hai đứa con có thể dài lâu, hai đứa hiện tại ở cùng nhau, con đừng bắt nạt người ta."
Dịch Tranh Hoa dựa lưng ghế, ngón tay ở trên bàn có tiết tấu mà gõ, nghe mẹ nói dông dài, giơ tay xoa mi tâm, anh biết mẹ anh đối với hôn sự của anh thật sự là gấp, nhưng Trình Vân quá nhỏ, nếu một người tuổi tác hơi lớn chút, ngày lãnh chứng nhận anh sẽ cùng đối phương đặt ra điều khoản, không làm phiền nhau, nhưng đối phương là Trình Vân thì không được, lúc anh ra mỗi quyết định, đều nhịn không được nghĩ nhiều, bạn nhỏ a, còn đang đi học, khá đơn thuần, anh không thể bởi vì việc mình làm khiến bạn nhỏ bị tổn thương.
18t, độ tuổi đẹp biết bao a....
Dịch Tranh Hoa nhẹ giọng dạ một tiếng: "Con sẽ không bắt nạt em ấy." Nào chỉ không bắt nạt, quả thật chính là muốn sủng như con trai.
"Mẹ nói với bên Trình gia cần phải sống chung là muốn để hai đứa bồi dưỡng tình cảm, Trình Vân sắp khai giảng đi?" Chu Vân Thu nghe thấy đáp án làm mình hài lòng, nhịn không được bắt đầu tiếp tục càm ràm, bà cũng không kỳ vọng Dịch Tranh Hoa đáp lại, anh chỉ phụ trách nghe là đủ, Chu Vân Thu tiếp tục nói: "Con mẹ thật đáng thương, đang thời kỳ tân hôn, vợ lại sắp đến trường....sau này chính là yêu xa rồi...."
Chu Vân Thu diễn kịch đến nghiện, lời nói đều mang theo giọng khóc.
Dịch Tranh Hoa nghe mà đau đầu, anh xoa thái dương, có chút đành chịu: "Mẹ, em ấy ở nhà, mỗi tối đều sẽ về."
"Vậy cũng là yêu xa a...ban ngày xa, vậy sẽ ít nhiều bớt thời gian bồi dưỡng tình cảm a....con mẹ thật đáng thương...."
Nghe mẹ nói như vậy, Dịch Tranh Hoa nhớ đến một chuyện cười, anh có lần trong vô tình nhìn thấy một bài đăng, là viết thế này.
[Hỏi: Xin hỏi bạn từng nhận được lý do chia tay xàm nhất là gì?
Đáp: Hồi tiểu học, bạn trai nói anh ấy không chấp nhận được yêu xa.
Hỏi: Đối phương là ở đâu?
Đáp: Lớp kế bên.]
Tâm tình hiện tại của Dịch Tranh Hoa gần giống tâm tình của người trả lời, thật sự dở khóc dở cười, anh đành phải nói: "Con lát nữa hỏi Trình Vân thử, ngày mai xem có thể về không."
Chu Vân Thu thu lại giọng khóc, "Được, mẹ chờ hai đứa."
Nói xong liền cúp điện thoại, Dịch Tranh Hoa mỗi lần nói điện thoại với mẹ đều đau đầu, mẹ từ sau khi cha mất, đối với chuyện của mình liền vô cùng để tâm, vì đạt được mục đích, khóc nháo đều dùng, kết quả mỗi lần đều là Dịch Tranh Hoa thỏa hiệp.
Anh ngẩng đầu xem thời gian, phát hiện lại đã sắp 12h, nên ăn cơm trưa rồi, anh ra khỏi thư phòng, đến bếp một chuyến trước, thấy dì làm cơm xong rồi, mới lại lên tầng hai, đi tìm bạn nhỏ, trong lòng suy đoán bạn nhỏ đang làm gì?
Dịch Tranh Hoa gõ cửa, không người đáp, bạn nhỏ không ở trong phòng? Anh có chút khó hiểu đẩy cửa ra, liền nhìn thấy bạn nhỏ đang nằm sấp trên giường, trước mặt để một cuốn tài liệu học tập, một tay kê dưới cằm, một tay để trên sách, đã ngủ.
Anh chú ý thấy, tài liệu học tập bạn nhỏ xem, chính là mấy thứ mình mua cho cậu, bạn nhỏ thật sự rất ngoan, học tập đều chịu khó như vậy.
Hiểu lầm của Dịch Tranh Hoa với Trình Vân, là ngày càng lớn, cậu nhóc chịu khó học tập trong mắt anh, không phải học mệt, là đã chơi di động một lúc, xem sách một lúc thì buồn ngủ, lúc này mới nằm sấp ngủ.
Trình Vân ngủ như vậy dẫu sao ngủ không sâu, lúc mở mắt ra nhìn thấy Dịch Tranh Hoa định rời đi, mơ hồ gọi một tiếng: "Dịch tiên sinh."
Bởi vì vừa tỉnh dậy, tiếng nói trầm thấp, còn mang theo âm mũi, nghe càng mềm hơn bình thường.
Dịch Tranh Hoa tức thì dừng bước chân, nhìn dáng vẻ bạn nhỏ nửa mê nửa tỉnh, mềm mềm, cảm thấy thật là cực kỳ đáng yêu: "Đánh thức em hả?"
Trình Vân dần dần tỉnh táo, từ từ ngồi dậy, trả lời câu hỏi của Dịch Tranh Hoa: "Không có. Em ngủ no rồi."
Bởi vì bảo trì tư thế nằm sấp quá lâu, lúc Trình Vân ngồi dậy cảm thấy eo lưng nhức mỏi, cậu vươn vai một cái, xoa eo, triệt để tỉnh táo, mở mắt liền nhìn thấy Dịch tiên sinh, cười càng thêm ngọt: "Dịch tiên sinh bận xong rồi?"
Bạn nhỏ bởi vì tay kê cằm, chỗ cằm có một dấu đỏ, trông đặc biệt hài, tâm tình Dịch Tranh Hoa cũng trở nên tốt, cười cười, nói: "Ừ. Đói chưa? Xuống lầu ăn cơm thôi."
"Được ạ." Trình Vân đáp ứng đặc biệt vui vẻ, có thể lần nữa ăn cơm với Dịch tiên sinh, không hiểu sao rất cao hứng.