Lăng Nhiễm bị cưỡng Hi*pLúc Tô Dịch Thừa cùng thư ký Trịnh tới cục công an thành phố, cũng không biết là người nào tiết tin tức, trước cửa đã tới khá đông phóng viên, thấy anh tới đây, vội vàng vây lại, tia sáng đèn huỳnh quang lóe lên không ngừng, nhiều người hỏi tới mức không phân rõ ai với ai.
"Tô thị trưởng, xin hỏi anh hôm nay tới cục cảnh sát có phải chứng minh anh có liên quan tới vụ án cưỡng Hi*p phát sinh vào rạng sáng hôm nay ở công viên?"
"Tô thị trưởng, nghe nói hôm nay rạng sáng cô gái bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ chính là Lăng Nhiễm con gái của Lăng thị trưởng lúc trước, xin hỏi có thật không?"
"Tô thị trưởng, nghe nói hôm nay rạng sáng người bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ rất khẳng định nói tội phạm ngày hôm qua chính là ngài, xin hỏi ngài tối hôm qua lúc phát sinh vụ án ngài ở chỗ nào?"
"Tô thị trưởng, xin giải thích."
. . . . . .
Nhìn thấy loại trận thế này, thư ký Trịnh tiến lên đi xua đuổi những phóng viên truyền thong kia: "Xin lui ra, xin lui ra."
Bất đắc dĩ thư ký Trịnh chỉ có một người, tất nhiên chống không được bọn họ nhiều người như vậy, có người vượt qua thư ký Trịnh, trực tiếp vọt tới trước mặt Tô Dịch Thừa, hỏi: "Tô thị trưởng, xin anh trả lời."
"Tôi không có gì có thể nói , vì tôi căn bản là không biết rạng sáng nay xảy ra chuyện gì, bởi vì khi đó tôi đang ở ngoại thành, cách khu vực thành phố hơn một giờ lái xe, tính khoảng cách tới công viên khoảng hơn 1h20’ để lái xe. Về phần tôi tới đây đúng là phối hợp điều tra vụ án, nhưng cụ thể tiến triển như thế nào, tôi nghĩ các người hỏi lầm người." Tô Dịch Thừa bình tĩnh giải thích.
"Vậy xin hỏi Tô thị trưởng lưới những bức hình cùng đoạn phim truyền lưu trong thời gian qua anh có giải thích gì?" Người nọ cố gắng hỏi, căn bản cũng không có ý tứ bỏ qua cho anh.
Tô Dịch Thừa nhìn anh ta một cái, chỉ nói: "Về chuyện hình ảnh cùng đoạn phim lưu truyền kia, chuyện này thị ủy bộ tuyên truyền đã phát thông báo giải thích qua, đoạn video trên internet kia tất cả đều không phải là thật, chuyện này chúng tôi cũng đã giao cho cục công an đến điều tra, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả, đối với những người ác ý phát tán những lời đồn kia, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm trị không tha."
"Tô thị trưởng, có người nói trước anh kéo vợ anh đi ra ngoài biểu hiện âи áι, cũng chỉ là giành sự đồng tình để xin bỏ phiếu, xin hỏi có thật không?" Người nọ chất vấn, giơ cái micro nhất định phải tìm hiểu rõ ràng.
Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, chỉ nói: "Tôi rất yêu vợ của tôi." Giọng nói kia là khẳng định, chân thật đáng tin.
"Tô thị trưởng ——" người nọ còn muốn hỏi tới cái gì, nhưng trực tiếp bị Tô Dịch Thừa cắt đứt.
"Xin lỗi, tôi chỉ có thể nói những cái này, những chuyện khác không thể trả lời." Vừa nói, trực tiếp lướt qua bọn họ trực tiếp vào cục công an, những ký giả kia còn muốn đuổi theo không tha, nhưng trực tiếp bị cảnh vệ chắn phía ngoài cửa.
Lúc Tô Dịch Thừa vào ký trụ sở công an đội hình sự Ngũ đội trưởng đã ở trong phòng làm việc chờ anh, thấy vậy đi tới, chỉ nhàn nhạt gật đầu, ý bảo anh ngồi xuống, nói: "Về vụ án ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ phát sinh tối hôm qua ở công viên bởi vì người bị hại một ngụm ấn định tối hôm qua người cưỡng gian cô ta là Tô thị trưởng, cho nên tôi nghĩ dựa theo lệ cũ hỏi thăm anh một chút vấn đề, hi vọng Tô thị trưởng có thể phối hợp với công tác của chúng tôi, thành thật trả lời vấn đề của tôi."
Tô Dịch Thừa gật đầu: "Có thể, không thành vấn đề."
Cầm qua giấy 乃út, Ngũ đội trưởng theo thường lệ hỏi: "Xin hỏi tối hôm qua 11 giờ rưỡi tới khoảng rạng sáng lúc 1h trong khoảng thời gian này Tô thị trưởng anh đang ở nơi nào?"
"Tôi ở trong nhà của cha mẹ tôi, ngoại thành quân khu đại viện." Tô Dịch Thừa chi tiết nói.
Nhìn ánh mắt của anh, Ngũ đội trưởng kia lại hỏi: "Có ai có thể chứng minh?"
"Vợ của tôi, cha mẹ tôi, còn có em gái của tôi cùng bạn trai của nó, ngoài ra nhân viên gác cửa cũng có thể chứng minh đêm qua tôi không trở về." Tô Dịch Thừa nói rất thong dong, trên mặt nhìn không ra một chút khác thường.
Ngũ đội trưởng trầm mặc một lát, một lúc lâu liền mở miệng hỏi: "Xin hỏi anh có biết bị người hại Lăng Nhiễm không?"
"Biết." Tô Dịch Thừa gật đầu.
"Các người có quan hệ gì?"
"Không có quan hệ." Tô Dịch Thừa trả lời.
"Nhưng mà cô Lăng cũng không phải là nói như vậy, cô ta nói các người quan hệ rất tốt, anh cũng rất chăm sóc cô ta, các người lúc trước còn có một thời gian yêu nhau, cô ta nói tối hôm qua anh hẹn cô ta ở công viên ven đường gặp mặt, lại không nghĩ rằng anh cường bạo cô ta." Ngũ đội trưởng nói.
"Lời từ một phía chẳng lẽ Ngũ đội trưởng anh cũng tin tưởng sao?" Tô Dịch Thừa hỏi ngược lại.
"Là lời từ một phía hay không tôi sẽ điều tra rõ ràng, nhưng mà đối với chuyện Lăng Nhiễm bị cường bạo này chúng tôi có thể xác định, đồng nghiệp của chúng tôi đã mang cô ta đi bệnh viện kiểm tra, trên người cô vết thương đúng là bị cường bạo mà ra, hạ thân cũng có bị dấu vết bị xâm phạm mạnh mẽ, mặt khác lúc ấy người báo án tại chỗ cũng xác nhận cô ta lúc ấy cả người áo quần rách rưới nằm ở bồn hoa, nghe được thanh âm thì người chứng kiến đi qua, lúc đó mới nhìn rõ một người đàn ông trong lúc bối rối tháo chạy."
Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, chỉ nói: "Tôi không có thời gian để phạm tội."
Ngũ đội trưởng nhìn anh một lúc lâu, sau đó đem giấy tờ cầm trong tay đưa tới cho anh, chỉ nói: "Sau khi xem lời khai của anh không thành vấn đề thì kí ở chỗ này."
Tô Dịch Thừa cầm qua giấy tờ, bên trong là một chút ghi chép anh ta vừa mới làm, xác nhận sau khi không có vấn đề, trực tiếp ở phía dưới kí tên của mình.
Ngũ đội trưởng nhận lấy nhìn thoáng qua, sau đó đem giấy tờ khép lại, nói: "Về phía những lời khai này tôi sẽ sai người đi xác nhận. Mặt khác tôi nghĩ có thể xin Tô thị trưởng phối hợp với chúng tôi đi một chuyến đến bệnh viện làm một chút xét nghiệm DNA, bởi vì ở trên người Lăng Nhiễm chúng tôi tìm được dấu vết tên tội phạm lưu lại. Tôi nghĩ cái này so sánh với khẩu cung và có độ chuẩn xác cao hơn."
Tô Dịch Thừa gật đầu, "Tốt, nếu như vụ án cần, tôi rất sẵn lòng phối hợp."
Ngũ đội trưởng gật đầu, thu thập giấy tờ trên bàn nói, "Chúng ta đi bây giờ được chứ."
Tô Dịch Thừa trực tiếp ngồi trong xe của Ngũ đội trưởng đi tới bệnh viện, trên đường Tô Dịch Thừa hỏi tình hình vụ án đoạn phim lưu truyền trên mạng, Ngũ đội trưởng chỉ nói: "Phía ngoài tìm người phân biệt điều tra đoạn phim trên mạng đúng là cắt ghép, nhưng mà bức hình kia là thật. Từ góc độ bức hình kia chúng tôi có thể khẳng định bức hình đó là ở phía ngoài khách sạn quay chụp, nhưng mà chúng tôi đi tới khách sạn, muốn tìm băng hình giám sát, nhưng mà chậm một bước, đã bị người trước đó cầm đi. Người này hẳn là kẻ đồng phạm, hắn rất hiểu mỗi một bước động tác kế tiếp của chúng ta, rất thông minh, không có để lại một chút đầu mối."
Tô Dịch Thừa chỉ gật đầu, nói: "Có lẽ các anh có thể từ phía bệnh viện bên kia tra ra, đêm hôm đó tôi cùng Lăng Nhiễm rời đi bệnh viện thời hơn 12h đêm, tôi chỉ lái xe đưa cô ta tới khách sạn, sau đó trực tiếp về nhà, tòa nhà nơi chúng tôi ở cũng có quản chế."
Ngũ đội trưởng gật đầu, đem tay lái đánh một vòng tròn, để cho xe trực tiếp dừng lại ở cửa bệnh viện, lúc mở cửa xe liếc nhìn Tô Dịch Thừa nói: "Xem ra lần này là có người nghĩ làm cho anh cực khổ."
Tô Dịch Thừa cười cười: "Chắc thế."
Ngũ đội trưởng không nói gì, chỉ nhún nhún vai sau đó mở cửa xuống xe.
Đợi lúc Tô Dịch Thừa ở trong bệnh viện nhìn thấy Lăng Nhiễm thì chỉ thấy cô ta một người nửa nằm tựa vào trên giường bệnh, quay đầu hai mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ là đang nhìn cái gì đó, không ai biết.
Tô Dịch Thừa gõ cửa, Lăng Nhiễm trong phòng lúc này mới kịp phản ứng, chậm rãi quay mặt sang, nhìn thấy anh đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó ngăn khóe miệng bật cười nói: "Khó được, anh mà chịu đến đây thăm tôi."
Tô Dịch Thừa đi vào, đứng ở đầu giường của cô ta, anh lúc này mới thấy rõ khóe mắt của cô ta xanh tím cùng vết thương nơi khóe miệng, thậm chí ngay cả nửa mặt cũng bị sưng, hết thảy những thứ này chứng tỏ cô ta quả thật bị người đối xử bạo lực.
"Tôi cũng vậy, cảm thấy lần đó là một lần gặp cuối cùng của tôi." Tô Dịch Thừa nhàn nhạt mở miệng.
"Ha ha." Lăng Nhiễm khẽ cười, nhìn ănh mắt anh đột nhiên trở nên bén nhọn , nói: "Tôi nói rồi, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy."
"Ngày hôm đó cô cố ý chạy tới xe của tôi để xe của tôi ᴆụng vào cô, sau đó cố ý giả bộ hôn mê để cho tôi đưa cô đi bệnh viện, sau đó cố ý để cho tôi ôm cô trở về khách sạn, thật ra thì đã sớm an bài tốt người đứng ở bên kia chờ chực để nhìn thấy tôi ôm cô, để đem hình chụp được, rồi làm cho người ta tìm một người nặc danh, đem hình cùng đoạn phim trước đó chuẩn bị xong tung lên mạng, phải không?" Tô Dịch Thừa hỏi, giọng nói bình tĩnh nghe không ra bất kỳ tâm tình.
Lăng Nhiễm cười, nhìn anh nói: "Tôi không biết anh đang ở đây nói gì, nếu tôi nhớ lầm, đoạn video trên internet kia, tôi sẽ làm sáng tỏ với giới truyền thông."
"Phải không." Tô Dịch Thừa ánh mắt thẳng tắp ngó chừng cô ta nói: "Vậy tối hôm qua thì sao, cô một mực chắc chắn là tôi cường bạo cô, thật sự là tôi sao?"
Nghe thấy lời này, cả người Lăng Nhiễm có chút phát run lên, cắn môi thật chặt, tâm tình có một chút kích động, nhìn anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi biến thành như bây giờ, tất cả đều là bởi vì anh! Là anh đem tôi hại thành như vậy ! Không sai là tôi cố ý tìm anh, cố ý để anh ᴆụng tôi, cố ý tìm người chụp hình sau đó đem tung lên mạng, bởi vì tôi muốn phá hủy anh, tôi muốn đích thân phá hủy anh!" Vừa nói, trực tiếp nắm lấy gối phía sau mình ném về phía Tô Dịch Thừa."A! ——"
Tô Dịch Thừa nghiêng người tránh ra, mắt lạnh nhìn cô ta, cả người giống như nổi điên kêu loạn, trên mặt cũng không có quá nhiều vẻ mặt.
"Chuyện gì xảy ra?" Ngoài cửa y tá nghe được thanh âm liền chạy vào, "Xảy ra chuyện gì?" Còn không có đợi cô y tá kịp phản ứng, trong lúc đó một chén trà ném về phía cô, may mắn Tô Dịch Thừa đứng ở một bên của cô ta tay mắt lanh lẹ, trực tiếp đưa tay đem chén trà đang bay kia đánh rớt trên mặt đất.
"Bốp." Chén trà lập tức vỡ trên mặt đất.
Chiếc chén kia liền rơi xuống bên chân, hù cô y tá kia thiếu chút nữa thì u mê, ngẩn người một lúc lâu chưa có lấy lại tinh thần. Cô ta thậm chí cũng không biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
"Cút ngay đi, ai bảo cô tiến vào!" Lăng Nhiễm có chút như phát điên gào thét với cô y tá kia, cô y tá kia lúc này mới kịp phản ứng, chân có chút mềm nhũng liền xoay người đi ra ngoài.
Đợi sau khi cô y tá kia đi ra ngoài, cảm xúc của Lăng Nhiễm so sánh với vừa rồi đã bình tĩnh lại, nhìn Tô Dịch Thừa cười lạnh nói: "Tô Dịch Thừa, tôi cho anh biết, tôi không được tốt, anh cũng đừng nghĩ tới được thoải mái, dù tôi dùng bất cứ giá nào, ૮ɦếƭ tôi cũng muốn kéo anh cùng ૮ɦếƭ chung."
"Cô cảm thấy chuẩn bị những thứ giả dối này rồi vu hãm tôi là có thể được sao?" Tô Dịch Thừa chỉ cảm thấy buồn cười, anh lúc nào thì dễ bị cô ta khi dễ như thế?
"A, cho dù tất cả đều bị các ngươi điều tra ra thì thế nào, anh sẽ không bị tỉnh ủy xử phạt sao, anh muốn giẫm lên cha tôi để lên chức vị, không dễ dàng như vậy!" Cô hủy không được người của anh, cô cũng muốn phá hủy con đường làm quan của anh!
Tô Dịch Thừa nhìn cô, lắc đầu, "Cô điên rồi." Nói xong, không hề liếc nhìn cô ta một cái, xoay người trực tiếp ra khỏi phòng bệnh.
"Tô Dịch Thừa, anh quay lại, anh cút trở lại đây cho tôi!" Phía sau trong phòng bệnh, Lăng Nhiễm điên cuồng kêu.
Tô Dịch Thừa không quay đầu lại, cũng không từng xoay người liếc nhìn cô ta một cái.
Lăng Nhiễm ngồi ở trên giường, cả người nắm gối điên cuồng quật, dịch truyền trên tay bởi vì động tác kịch liệt khiến cho kim tiêm kia rơi ra, tạo thành vết thương nhỏ máu bị chảy ngược ra, sau đó cái chăn tuyết trắng bị nhiễm máu đỏ lòm, Lăng Nhiễm cả người từ từ tỉnh táo lại, ngồi cười khúc khích, lầm bầm lầu bầu nói: "Tôi bị điên rồi, tôi đã sớm điên rồi, tất cả đều là bị anh bức cho điên lên."
Cô đột nhiên nhớ tới hôm qua, mình từ trong quán rượu đi ra ngoài, lúc đi tới công viên ven đường, đột nhiên có người từ phía sau đem cô ôm lấy, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn la lên, lại bị người kia gắt gao lấy tay đem miệng che lại, cô hoàn toàn kêu không ra tiếng, sau đó thì nghe được phía sau có người dùng thanh âm tục tĩu ở bên tai cô nói: "Tao xem đoạn phim của mày rồi, bộ иgự¢ trắng thật ghê gớm, đủ lẳng lơ đủ phóng túng, là thứ anh mày thích nhất, hôm nay để cho anh mày tới thỏa mãn mày." Người nọ vừa nói, thẳng kéo Lăng Nhiễm qua một bên bụi hoa, một tay che miệng cô, một tay kéo cô trực tiếp lôi kéo cổ của cô.
"Ô ô… ô ô ô…." Lăng Nhiễm muốn kêu, nhưng làm sao cũng kêu không ra, trên cổ bị kéo đến rát đau , dưới chân chỉ có thể theo hắn ta thối lui về phía sau, tay không ngừng đập loạn xạ, nhưng một chút cũng tránh thoát không ra.
Chỗ này phòng ốc rất ít, người cũng rất ít, lại là nửa đêm, trên đường ngay cả xe cộ lui tới cũng ít tới thảm thương, Lăng Nhiễm chỉ cảm thấy trên người mình đau xót, sau đó lúc kịp phản ứng lại mình đã bị người nọ ném trên mặt đất, dưới lưng va vào cục đá khiến cô rất đau. Nhưng mà cô chẳng quan tâm trên lưng truyền đến đau đớn, chỉ thấy trước mắt một người đàn ông cười vô cùng hèn mọn ngó chừng cô, nhìn ánh mắt cô trong đêm tối tựa hồ cũng phiếm ánh sáng.
Lăng Nhiễm rất sợ, không ngừng lắc đầu, ánh mắt của cô tràn đầy nước mắt nhìn hắn ta một chút, bộ dạng vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm nói: "Đừng tới đây, không nên tới đây, van cầu ông không nên tới đây. . . . . ." Dưới chân cũng chẳng quan tâm dưới đất toàn nhánh cây với cục đá, dùng cả tay chân lui về phía sau.
"Hắc hắc, tiểu lẳng lơ, mày ở trên mạng không phải rất dâm đãng sao, để cho anh trai tới thoải mãn sự dâm đảng của mày, mở rộng lòng đi, để cho anh trai tới chơi đùa sảng khoái một phen." Người đàn ông hèn mọn kia xoa xoa tay, trên mặt vẻ mặt kinh khủng nở nụ cười.
"Không muốn, không nên. . . . . ." Lăng Nhiễm lắc đầu, không ngừng lui về phía sau, khóc nói: "Đoạn phim kia là giả, đó là tôi tìm người cắt ghép biên tập lại, người trong phim không phải là tôi, thật không phải là tôi, van cầu anh bỏ qua cho tôi đi, bỏ qua cho tôi được không, tôi, tôi cho anh tiền, anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho anh, không cần thương tổn tôi có được hay không, không cần thương tổn tôi. . . . . ." Lăng Nhiễm cầu khẩn, hi vọng hắn có thể xin thương xót bỏ qua cho mình.
Nam nhân hèn mọn kia xoa xoa khóe miệng của mình đều sắp chảy xuống nước miếng, nhìn Lăng Nhiễm ánh mắt càng phát ra tà ác, lòe lòe phát ra ánh sáng, một bên lắc đầu nói: "Không sao, bộ иgự¢ của cô em so với trong đoạn phim trên mạng còn lớn hơn, anh trai thích." Vừa nói, cả người đều muốn nhào về phía Lăng Nhiễm rồi nói: "Tới đây để cho anh trai sung sướng một trận nào."
Lăng Nhiễm sợ hãi kêu, xoay người muốn bỏ chạy, lại bị nam nhân kia một phát nắm được tóc, gắt gao kéo, khiến cho cả người hắn đều đặt trên người cô, khiến cho cô quay đầu nhìn hắn, thấy hắn nói: "Tiểu tiện nhân, còn không có để cho anh trai được thoải mái sao lúc này cô em muốn chạy đi đường nào!" Vừa nói, hung hăng tát một cái lên mặt Lăng Nhiễm, không có một chút ý tứ thương hương tiếc ngọc, đánh Lăng Nhiễm khiến cho một bên mặt sưng đỏ lên.
"A! " Lăng Nhiễm sợ hãi kêu, "Đau quá, đừng…." không đợi cô nói xong, liền thêm một cái tát nữa đánh tới trên mặt cô, sau đó căn bản là không để cho cô có cơ hội mở miệng, tay trực tiếp kềm ở cằm của cô, nắm miệng của cô, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi ở bên tai cô nói: "Đừng loạn gọi, mày muốn ૮ɦếƭ thì kêu người tới đi, để cho tao Gi*t ૮ɦếƭ mày luôn!" Vừa nói thêm một cái tát nữa rơi xuống.
Lăng Nhiễm trên mặt rát đau khiến cô thẳng khóc, cũng không dám khóc ra thành tiếng, rất sợ mình khóc ra thành tiếng bị hắn đánh mình đến ૮ɦếƭ. Từ nhỏ đến lớn cô vẫn là cô gái được chiều chuộng, hàng vạn hàng nghìn sủng ái trên thân, cho dù cha ngoài mặt nói chặt đứt quan hệ cùng cô, nhưng mà vẫn bí mật chu cấp tiền bạc cho cô khi cô sống ở nước ngoài, từ nhỏ cũng chưa có bị ai đánh, một đầu ngón tay cũng không có.
Nam nhân hèn mọn kia thấy cô an tĩnh lại muốn khóc nhưng mạnh che miệng của mình không để cho mình phát ra từ nhỏ, coi như là mãn ý, quay đầu nhìn chung quanh, xác định không ai sau đó bắt đầu ૮ởเ φµầɳ của mình, tháo dây thắt lưng trực tiếp rút đi quần cùng ҨЦầЛ ŁóŤ của mình, Lăng Nhiễm nhìn, không chịu được lắc đầu, cuối cùng tránh tránh né né muốn chạy trốn dùng hết sức lực bản thân nâng nửa người dậy, lại không đợi mình đứng dậy chạy đi, đầu của mình trực tiếp bị nam nhân hèn mọn kia hung hăng bắt được, sau đó trực tiếp nặng nề ᴆụng vào trên mặt đất, Lăng Nhiễm nhắm hai mắt sợ hãi kêu không ta, nhưng một nam nhân kia một chút cũng không thương tiếc buông cô ra, ngược lại còn dùng sức hơn hung hang nắm đầu tóc cô, trong miệng một bên giận mắng: "Tiểu tiện nhân, muốn chạy trốn, không nghe lời, không nghe lời, thì tự tìm."
Lăng Nhiễm đau đến cầu xin tha thứ: "Đau quá, đau quá, tôi không dám, cũng không dám nữa. . . ."
Nghe thấy lời này, nam nhân hèn mọn kia lúc này mới đem đầu của cô buông ra, trong miệng hừ lạnh nói: "Hừ, sớm biết như vậy không phải tốt lắm sao." Vừa nói vừa xoay cả người Lăng Nhiễm, trực tiếp làm cho cô nằm trên mặt đất sau đó đưa tay ra trực tiếp xé rách quần áo trên người Lăng Nhiễm mặc cũng không nhiều lắm, nắm trước иgự¢ của cô, hung hăng nắm, nhéo, một chút cũng không có hạ thủ lưu tình, dùng sức giày xéo, bên cười đến có chút dâm đãng nói: "Mẹ kiếp, bộ иgự¢ quả nhiên lớn, lại mềm nộn, so sánh với những con đàn bà ta đã ngủ qua rất khá, ta thích." Vừa nói, trực tiếp cúi người đi xuống há mồm liền cắn tới, hàm răng dùng sức cắn, một chút cũng không để ý có làm cô đau hay không.
Lăng Nhiễm chỉ chảy nước mắt, rồi lại không dám khóc ra thành tiếng, chỉ sợ mình khóc lên sẽ bị hắn hung hăng kéo tóc đánh.
Nam nhân một bên cắn bộ иgự¢ của cô, một bên thô lỗ đưa tay kéo quần cụt của cô, sau đó không có mở đầu, trực tiếp xông vào, không để ý cô khô khốc cùng đau đớn, hung hăng ᴆụng. Một bên dùng những từ tục tĩu nói bên tai cô: "Mẹ kiếp, thật sự sảng khoái, quả nhiên rất sung sướng."
Lăng Nhiễm chỉ cảm thấy ghê tởm, che miệng không cho mình khóc ra tiếng, cũng không dừng chảy nước mắt.
"Tiểu lẳng lơ, anh trai khiến cho cô em sướng không??" Nam nhân hèn mọn kia một bên dùng sức ᴆụng chạm lấy, một bên tục tĩu cười hỏi Lăng Nhiễm.
Lăng Nhiễm che miệng, một câu nói không nói ra ngoài, nước mắt không ngừng chảy.
Đợi không được đáp lại, điều này làm cho nam nhân hèn mọn kia bắt đầu có chút khó chịu, giật xuống tay cô đang che miệng, sau đó vung lên hung hang tát lên mặt của Lăng Nhiễm, có chút тһô Ьạᴏ nắm tóc Lăng Nhiễm hỏi: "Đồ đê tiện, tao đang hỏi mày, sướng hay không?"
Lăng Nhiễm chỉ khóc, cô đang nghĩ có người phát hiện ra bọn họ và hắn sẽ buông cô ra, nhưng mà không có, chung quanh an tĩnh ngay cả một chút thanh âm cũng không có, chỉ có nam nhân hèn mọn này hung hăng đánh mình, ghê tởm làm cho cô cảm muốn ói, tuy nhiên không có biện pháp nào.
"Nói chuyện! Tao đang hỏi mày, lão tử có khiến cho ngươi sướng không? Sướng thì kêu ra tiếng cho tao. Đừng có dùng bộ dạng cá ૮ɦếƭ!" Không chiếm được phản ứng của Lăng Nhiễm, nam nhân hèn mọn kia rất không thoải mái, lực đạo ᴆụng cũng lớn hơn, tựa hồ nhất định phải làm cho cô nói ra tiếng.
Lăng Nhiễm bị hắn ᴆụng phải làm đau, cả người có chút không chịu nổi, chỉ có thể cắn răng gật đầu, nước mắt chảy tràn ra càng ngày càng hung ác, khuất nhục như vậy, cô cho là cả đời cũng sẽ không phát sinh ở trên người của mình.
"Mẹ kiếp, đừng có gật đầu, gọi ra cho tao, thoải mái liền gọi ra cho tao, có gọi hay không, đàn bà lẳng lơ này, đồ dâm đãng, kêu ra tiếng cho tao." Nam nhân vừa nói vào đề hơn nữa càng dùng sức ᴆụng chạm lấy, bàn tay nắm trước иgự¢ cô càng dùng sức.
Lăng Nhiễm bị ђàภђ ђạ thật sự ở không có cách nào, chỉ có thể cắn răng nói: "Sảng. . . . . . A, sảng khoái. . . . . ."
"Ha ha ha." Nghe vậy nam nhân hèn mọn kia lớn tiếng cười ra tiếng, cô càng hô ra tiếng lại càng ủng hộ cho hắn, khiến cho hắn càng thêm hưng phấn, sau đó cả người càng phát ra kích động, tần số ᴆụng cô càng ngày càng nhanh, lực đạo càng ngày càng nặng.
"A ——" Lăng Nhiễm không chịu nổi sợ hãi kêu .
"Ha ha, tiểu lẳng lơ, tiểu dâm đãng." Lời tục tĩu của hắn không ngừng từ trong miệng tuôn ra .
"Người nào ở đây?"
Đột nhiên chỉ nghe thấy bên ngoài bụi hoa có tiếng quát to.
Lăng Nhiễm chỉ cảm thấy trên người mình chợt nhẹ, sau đó nghe được nam nhân kia thấp giọng một tiếng: "Con mẹ nó, hư việc tốt của tao." Vừa nói vừa nhanh chóng mặc lên quần của mình, đang lúc luống cuống tay chân nhưng làm sao cũng không thể nhanh hơn: "Đáng ૮ɦếƭ." Đang lúc bối rối cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp kéo theo quần tháo chạy ra ngoài. Ném Lăng Nhiễm một người cả người Tʀầռ tʀʊồռɢ nằm ở trên mặt đất.
Phát hiện khác thường là một cặp nam nữ, vừa lúc đi qua gần chỗ này, mỗi ngày đầu phải đi qua quãng đường này, hôm nay hai người gặp một đám bạn bè cho nên về tương đối trễ, lúc đi qua bên này thì nghe thấy âm thanh khác thường, mới hô một tiếng, đã nhìn thấy một người đàn ông cầm quần từ trong bụi hoa tháo chạy đi ra ngoài, đợi hai người đi vào vẹt ra bụi hoa kia, đã nhìn thấy một cô gái nằm trong đó cả người không mảnh vải che thân, trên mặt sưng đỏ , cả người rõ ràng cho thấy dấu hiệu bị cường bạo, chẳng quan tâm nhiều như vậy, nam nhân ૮ởเ φµầɳ áo ra để cho bạn gái bọc lại cho Lăng Nhiễm, sau đó mình trực tiếp cầm điện thoại gọi cho cục cảnh sát báo án.
Nghĩ tới, Lăng Nhiễm cả người lớn tiếng thét chói tai, sau đó cầm toàn bộ đồ trong bệnh viện hung hăng quăng xuống mặt đất, ngay cả dung dịch đang truyền còn một chút nữa cũng bị nặng nề rơi trên mặt đất, chất lỏng trong suốt chảy đầy trên mặt đất, mảnh thủy tinh cũng rơi đầy trên mặt đất.
Bên ngoài mấy y tá đi vào, thấy thế, vội vàng tiến lên ngăn lại Lăng Nhiễm, nhưng mà Lăng Nhiễm cả người giống như đã phát điên, tay chân không ngừng cào cấu, trong miệng hô, "Cút ngay, cút ngay, các người cút đi cho tôi, các người đều cút hết cho tôi, không nên tới đây, không nên tới đây. . . . . ." Điên cuồng cào cấu những y tá kia, kêu: "Đi ra ngoài, cút ngay đi, không nên tới đây, cút, cút hết!" Trong hỗn loạn mọi người thật sự là không có cách nào, mấy người hợp lực đem Lăng Nhiễm đè lại, sau đó có người trực tiếp cho Lăng Nhiễm một mũi an thần, sau đó Lăng Nhiễm cả người mặc dù giống như nổi điên gào thét, nhưng thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ đứt quãng vô lực nói "Cút ngay, không nên tới đây, tất cả đều không nên tới." Sau đó vừa nói xong suy nghĩ cả người từng chút từng chút một trầm xuống, cuối cùng nhắm mắt lại ngủ thi*p đi.
Đợi lúc Lăng Nhiễm ngủ lại, các y tá một bên lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, có người xử lý các vết thương cho Lăng Nhiễm.
Một bên một y tá nhỏ giọng hỏi: "Y tá trưởng, cô nói cô ta có phải là bị kích thích quá độ, nên thần kinh xảy ra vấn đề không?"
Y tá trưởng một bên nhìn cô ta một cái, sau đó liền quay đầu nhìn thoáng qua Lăng Nhiễm, nói: "Đi liên lạc với bác sĩ khoa tâm thần sang đây xem đi." Dù sao cũng là bị cường bạo, ngày hôm qua lúc người ta đưa cô ta tới đây, cả người bị đánh không còn hình dáng, dưới tình huống như thế tinh thần bị tổn thương cũng không phải là không có, cho dù không có, cũng cần thiết tìm bác sĩ tâm lý khám.
Y tá kia gật đầu, xoay người liền đi ra ngoài gọi điện thoại cho khoa tâm thần.
Ở cửa bệnh viện, Tô Dịch Thừa đem điện thoại ghi âm mình vừa mới ở trong phòng bệnh nói chuyện với Lăng Nhiễm đưa cho Ngũ đội trưởng đội hình sự, có băng ghi âm kia, có thể rõ ràng nghe được Lăng Nhiễm đã thừa nhận những chuyện cô ta làm, cô ta cố ý để cho xe của Tô Dịch Thừa ᴆụng vào, cố ý để cho Tô Dịch Thừa đưa cô ta đi bệnh viện, trước đó tìm người tốt an bài ở cửa khách sạn chờ chụp hình, sau đó tính sửa sang lại đoạn phim phát tán trên mạng.
Cầm lấy điện thoại di động, Ngũ đội trưởng bật cười lắc đầu, nhìn Tô Dịch Thừa nói: "Tô thị trưởng chiêu này quá không quang minh chánh đại."
Tô Dịch Thừa cũng cười, chỉ nói: "Gậy ông đập lưng ông, có gì không thể?"
Ngũ đội trưởng nhún bả vai một cái, lắc đầu nói: "Không có gì." Sau đó nhìn Tô Dịch Thừa tù từ nói: "Tôi sẽ tìm đồng nghiệp nói chuyện với Lăng Nhiễm, có tiến triển gì mới nhất chúng tôi sẽ thông báo cho anh, kết quả xét nghiệm DNA chắc ngày mai sẽ có, không có vấn đề gì chúng tôi sẽ gọi điện báo cho anh."
Tô Dịch Thừa gật đầu, suy nghĩ một chút, chỉ nói: "Có thể xin chờ có kết quả DNA rồi hãy thông báo ra ngoài, rồi mới quyết định có nên hỏi tiếp khẩu cung lúc sáng của tôi."
Ngũ đội trưởng khiêu mi, hỏi: "Sao vậy?"
Tô Dịch Thừa thẳng thắn mà thong dong nói: "Vợ tôi đang mang thai, tôi không muốn làm cho cô ấy quá lo lắng cho tôi."
Ngũ đội trưởng nhìn hắn một lúc lâu, gật đầu đáp ứng, "Tốt, không thành vấn đề.”