Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 116

Tác giả: Mạc Oanh

Ai trộm bản vẽ?
Người một nhà ăn cơm tối xong, Lâm Tiểu Phân kéo An Nhiên vào phòng khách thảo luận một số chuyện phải chú ý khi mang thai, cái gì mà không được ăn, cái gì mà không được xách vật nặng, cái gì mà không được ngẩng đầu quá gì gì đó, mà Tô Dịch Thừa và Cố cha vừa uống trà, vừa đánh cờ nói chuyện trong thư phòng.
Cả buổi tối khóe miệng Cố Hằng Văn lúc nào cũng nhếch lên, tâm tình rất tốt, thậm chí còn đi sai mấy nước cờ, sau khi bị Tô Dịch Thừa ăn rồi mới phản ứng lại là mình đi nhầm rồi.
Cố Hằng Văn đi nước cờ, sau đó bưng trà đã qua mấy lần nước bên cạnh, rót cho mình và Tô Dịch Thừa, cả tối khóe miệng hầu như không được khép lại.
Tô Dịch Thừa lên xe chiếu tướng Cố Hằng Văn, mỉm cười khẽ nói "cha, chiếu tướng rồi."
Cố Hằng Văn sửng sốt, xoay đầu lại nhìn, đâu chỉ là chiếu tướng, căn bản là chiếu hết, ông đã vào đường cùng rồi. Cười to, đưa trà cho Tô Dịch Thừa, nói: "xem ra hôm nay cha đừng mơ thắng lại con, gỡ lại mấy ván thua."
Tô Dịch Thừa đưa hai tay nhận lấy, cười nói: "là cha không tập trung, con mới may mắn thắng được."
"Cha rất vui." Cố Hằng Văn cười nói: "trong nhà đã lâu không có chuyện vui rồi, chỉ cần nghĩ đến không lâu nữa cha sẽ được làm ông ngoại, trong lòng khó khống chế được kích động."
Tô Dịch Thừa nghe, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
"Nghĩ lại thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã gần ba mươi năm, nhớ ngày đó khi Nhiên Nhiên mới ra đời, chỉ mới hơn năm cân, chỉ nhỏ như vậy." Cố Hằng Văn vừa nói vừa khoa chân múa tay, khóe miệng không nén được ý cười: "hồi đó khi y tá giao Nhiên Nhiên cho cha ôm, nói thật cha còn không dám nhận, quá nhỏ, sợ bất cẩn làm hỏng nó. Nhưng mà đâu thể không ôm nha, nó khóc thật đáng thương." Nói, nghĩ đến cái gì, nhìn ra phía ngoài một chút, nói: "khi còn bé An Nhiên khóc rất dễ thương, động một tí là méo miệng, rất nhiều nước mắt."
"Ha ha, có đúng không." Tô Dịch Thừa cười nhạt tiếp lời.
"Đúng vậy a." Cố Hằng Văn nhìn đêm tối ngoài cửa sổ, cảm khái, "ai, thời gian trôi qua thật là nhanh, chỉ chớp mắt một cái đứa trẻ còn ôm được trong tay khóc đến khiến người ta thương xót hồi đó, bây giờ đã trưởng thành kết hôn, không lâu nữa sẽ có con của mình, trải nghiệm cảm giác làm cha mẹ rồi." Những năm gần đây, nhìn cô lớn lên, nhìn cô đi học, nhìn cô đi làm, thậm chí nhìn cô yêu đương, rồi nhìn cô vì thất tình mà đau đớn khổ sở, lại nhìn cô vì làm việc mà mấy đêm không được ngủ, sau đó lại nhìn cô kết hôn, mặc dù không chính tay đưa cô vào lễ đường, giao cho người đàn ông sau này sẽ cùng cô đi đến cuối đời, nhưng may mắn nhìn ra cô sống rất hạnh phúc, rất vui vẻ, bây giờ cô mang thai rồi, có lẽ sau này chính là nhìn cô từng bước từng bước làm một người mẹ tốt.
Quay đầu lại nhìn Tô Dịch Thừa một chút, bật cười lắc đầu: "bây giờ ngẫm lại tất cả, thật sự là có nhiều cảm nhận, bây giờ con và An Nhiên đã có con, sau này sẽ biết được tâm tình của cha lúc này."
Tô Dịch Thừa gật đầu, nhìn Cố Hằng Văn, bình tĩnh nói: "cám ơn cha đã dạy bảo An Nhiên tốt như vậy, nhờ cha và mẹ, con mới có cơ hội gặp được An Nhiên, sống cùng cô ấy, bây giờ còn có con nữa."
Cố Hằng Văn nhìn anh, một lúc lâu mới mở miệng nói: "con không biết An Nhiên có ý nghĩa thế nào với cha, nhưng mà nếu sau này con mà khiến An Nhiên đau lòng, cha là người đầu tiên không bỏ qua cho con, đây là tình yêu của một người cha dành cho con gái, cũng là lời cảnh cáo của một người đàn ông đối với một người đàn ông."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa rất nghiêm túc gật đầu: "có lẽ con không thể cho An Nhiên cuộc sống tốt nhất, nhưng nhất định sẽ cho An Nhiên hạnh phúc." Đây là cam đoan của anh cho ông.
Cố Hằng Văn nhìn anh, lại nhớ tới đứa bé mình từng ôm vào lòng đến khi trưởng thành, thời gian trôi quá nhanh, bây giờ nghĩ lại, ông thực sự rất mừng là hồi đó đã bảo tiểu Phân giữ lại đứa bé, cho dù đứa bé này không có quan hệ máu mủ với ông, nó vẫn là con gái của ông Cố Hằng Văn.
Lại từ Cố gia đi về đã gần chín giờ tối, trước khi về nhà Lâm Tiểu Phân đưa bình giữ nhiệt chứa hơn nửa cháo gà còn lại sau bữa tối cho bọn họ mang về ăn.
Ngồi trên xe, An Nhiên ôm cái bình kia trên đùi, miệng rầm rì khẽ hát cái gì, ý cười trên khóe miệng cả buổi chưa phai nhạt.
Thậm chí về đến nhà cũng ngâm nga, đến khi Tô Dịch Thừa ra khỏi phòng tắm trong phòng khách về phòng ngủ, thấy An Nhiên ngồi trên giường, tựa vào đầu giường, nhìn tạp chí trong tay, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng lắc đầu, miệng còn lẩm bẩm cái gì.
Dường như Tô Dịch Thừa cũng bị nụ cười cảm hóa, buồn cười lên bên kia giường, thò tay ôm cô vào lòng mình, tối nay tạm thời anh không muốn suy nghĩ đến đống công việc luôn bận bịu kia, anh đã nghĩ cứ cùng cô và đứa bé như thế này, nhẹ tay vỗ vỗ lưng cô, điều chỉnh tư thế cho cô trong lòng mình, sau mới hỏi: "tối nay nói gì với mẹ vậy, nhìn em cả tối vui vẻ."
An Nhiên đưa tạp chí trong tay cho anh xem, chỉ vào một tấm ảnh trên đó, trong ảnh là một gia đình ba người, ba người mặc đồ gia đình (1), có ý nghĩa đặc biệt, trước kia những đồ thế này cô sẽ lật qua luôn, nhưng mà hiện tại có thể nhìn chằm chằm tấm ảnh này rất lâu, biết rõ ba người trong ảnh không nhất định là một gia đình, nhưng mà vẫn nhìn chăm chú, nghiên cứu xem là đứa trẻ giống người mẹ hay giống người cha, nghiên cứu xem bộ đồ gia đình trên người bọn họ là mua ở đâu, đứa trẻ bao nhiêu tuổi rồi, chuyện trước kia mà cô cảm thấy chẳng có nghĩa lý gì, nhưng bây giờ lại thấy vô cùng thú vị. Ngửa đầu nhìn anh, nói: "xem này, bộ đồ gia đình này trông thật đẹp, còn có cái mũ nữa, nhìn đẹp nhỉ."
Tô Dịch Thừa nghiêm túc nhìn chằm chằm tấm hình một lúc lâu, nhíu mày, trầm giọng nói: "tại sao là con trai." Giọng nói kia nghe vẫn có mùi vị ghét bỏ.
An Nhiên nhéo hông anh, nói: "anh quan tâm người ta là con trai hay con gái làm gì, em đang hỏi anh thấy bộ đồ gia đình nhìn đẹp chứ?"
Tô Dịch Thừa nhíu mày, nhìn tấm ảnh kia một lúc lâu, mới lên tiếng: "không đẹp, không có con gái, con chúng ta nhất định là con gái, nhất định là con gái, nếu thật muốn mua đồ gia đinh, vậy nhất định phải mua đồ con gái."
An Nhiên thật là bị sự kiên trì của anh đánh bại, vừa bực mình vừa buồn cười vỗ anh, nói: "anh cho là mắt anh siêu B hả, nói cứ như thật vậy."
Tô Dịch Thừa cũng cười ôm cô chặt hơn, nhẹ giọng nói bên tai cô: "cứ mua đồ con gái trước, đến lúc đó chúng ta và em bé cùng mặc, mặc vào nhất định sẽ rất đẹp."
"Vậy nếu là con trai thì sao?" Tựa vào trong иgự¢ anh, An Nhiên không ngừng nói ngược lại anh.
Đối với lời nói của cô Tô Dịch Thừa khẽ nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn cô một lúc lâu, rồi mới chắc chắc nói: "nếu là con trai, vậy cũng mặc đồ con gái!"
Bởi vì lời anh nói, suýt nữa An Nhiên sặc cả nước miếng của mình, rời khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ anh, chống tay ngồi dậy, vỗ vỗ anh, An Nhiên kháng nghị, "Tô Dịch Thừa, có ai như anh không!"
Tô Dịch Thừa cười to, một lần nữa ôm cô lại vào lòng, đầu đặt lên bả vai cô, hôn mặt cô một ngụm, ôm chặt cô: "An Nhiên."
"Ừ?" An Nhiên nhẹ nhàng đáp lời anh, tay nhỏ bé đùa nghịch tay anh.
Bàn tay bắt được tay cô, đan xen với mười ngón tay của cô, nói: "chúng ta sinh con gái có được không."
"Tô Dịch Thừa!" Thật sự bị anh làm tức ૮ɦếƭ, quay đầu nhìn chằm chằm anh, hỏi: "chuyện này em có thể quyết định sao!"
Tô Dịch Thừa nhìn cô một lúc lâu, sau đó bật cười, nhìn chăm chú vào mắt cô, nói: "nhất định là con gái!"
"Anh điên rồi, muốn con gái đến điên rồi." An Nhiên nhìn anh, lắc đầu, anh quá cố chấp đối với chuyện con gái đi!
Tô Dịch Thừa một tay ôm lấy cô, hôn xuống, giữ khuôn mặt cô, không dùng sức, vẫn rất nồng nàn.
An Nhiên đáp lại nụ hôn của anh, vòng tay lên ôm anh.
Trằn trọc môi cô, Tô Dịch Thừa có chút động tình, ôm cô càng chặt hơn, như là muốn cô hòa tan vào máu mình, để cô trở thành một phần của mình. Nhưng mà vùi mặt vào hõm vai cô, đầu mũi tràn ngập mùi của cô, hương thơm của cô, anh muốn tiếp tục, nhưng lý trí nói cho anh biết không thể, bởi vì An Nhiên mang thai, mà bác sĩ nói trước ba tháng là lúc thai nhi yếu ớt nhất.
Hai người ôm chặt nhau như thế, tất nhiên An Nhiên có thể cảm giác được thân thể anh thay đổi, cũng biết rõ vì sao anh ngừng lại. Tay ôm chặt anh hơn.
Một lúc lâu, đợi phần rung động kia từ từ biến mất, Tô Dịch Thừa mới ngẩng đầu lên từ hõm vai cô, không buông cô ra, tay chậm rãi trượt xuống, đặt lên vùng bụng còn bằng phẳng của cô, nhẹ giọng nói bên tai An Nhiên: "nhất định là con gái! . . . . . ."
Đối với sự khăng khăng và chắc nịch của anh, An Nhiên đã không biết nên nói gì rồi, nhưng mà dù là con trai hay con gái, cô biết nhất định anh đều yêu thương.
Khi hai người đang lẳng lặng ôm nhau như thế, điện thoại của Tô Dịch Thừa đặt trên tủ đầu giường vang lên, âm nhạc nhẹ nhàng phá vỡ sự yên tĩnh, trong bầu không khí và không gian này trở nên đột ngột và phiền phức.
Tô Dịch Thừa cũng không lập tức xoay người để nhận cuộc điện thoại kia, mà vẫn ôm An Nhiên một lúc lâu, đợi An Nhiên vỗ nhẹ nhẹ bờ vai anh, nhắc nhở: "điện thoại, đi nghe điện thoại đã."
Lúc này Tô Dịch Thừa mới nghe lời buông cô ra, với lấy điện thoại di động nghe: "a lô."
Cuộc điện thoại này là từ đại viện quân khu bên kia gọi tới, di động vang lên rất lâu, rốt cục mới được anh nhận, bên kia điện thoại Tần Vân không hề tức giận hay nổi cáu, ngược lại mập mờ hỏi: "con trai, sao lâu thế mới nghe điện thoại, không phải là mẹ quấy rầy các con chứ!"
Tô Dịch Thừa cười, liếc nhìn An Nhiên, nói thẳng: "đúng là mẹ quấy rầy con rồi." Quấy rầy anh ôm An Nhiên, quấy rầy anh đang chào hỏi em bé trong bụng An Nhiên, nói cho nó biết anh là cha.
"A, vậy không thì mẹ cúp máy đã nhé?" Tần Vân hỏi, hơn nữa còn là vẻ mặt rất nghiêm túc, cả giọng nói cũng rất chân thành.
"Được rồi, mẹ, muộn thế này mẹ gọi tới có chuyện gì?" Sẽ không phải là nhàn rỗi buồn chán nên cố ý gọi tới quấy rầy một chút đi!
Nói chưa dứt lời, vừa nhắc tới, Tần Vân liền bất mãn, ngữ điệu không vui nói: "không phải là đã quên mai là ngày bao nhiêu rồi chứ?"
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, đầu óc nhanh chóng nghĩ xem ngày mai là ngày bao nhiêu, lại là mốc quan trọng gì, ngày 24 tháng 7, nhanh chóng nhớ lại mai là sinh nhật của ông nội, ông nội không thích phô trương cũng không thích ồn ào, nhưng mà sinh nhật hàng năm, chỉ yêu cầu đơn giản nhất là mọi người trong nhà phải cùng nhau ăn cơm, không cần thịt cá, thậm chí không cần bánh ga tô mì thọ, chỉ đơn giản ăn một bữa cơm gia đình với nhau, thế là hài lòng rồi.
"Còn chưa nhớ ra?" Tần Vân hỏi từ bên kia điện thoại, giọng nói còn có chút mùi vị hả hê.
"Nghĩ ra rồi, ngày mai con sẽ dẫn An Nhiên trở về." Tô Dịch Thừa nhàn nhạt trả lời, quay đầu nhìn mười ngón tay của mình và An Nhiên vẫn đan xen nhau, trong khoảng thời gian này luôn bận bịu hạng mục ban khoa học kỹ thuật thành phố, mà mấy ngày việc của An Nhiên khá bất ngờ, quá nhiều chuyện dồn dập khiến anh lơ là quên mất mai là sinh nhật của ông nội.
"Ngày mai là chủ nhật, con và An Nhiên có đi làm không, hai đứa nhớ về sớm một chút, ông nội không nói, nhưng trong lòng rất nhớ các con, nhưng mà các con cũng thật là, lâu thế mà không biết về thăm nhà một chút, còn Dịch Kiều nữa, đứa nào cũng không muốn về nhà." Tần Vân bất mãn nói thầm, thật ra thì chẳng qua là nhớ bọn họ rồi.
"Con biết rồi." Tô Dịch Thừa đáp, tự biết đuối lý, nói: "sáng sớm ngày mai con và An Nhiên trở về, buổi trưa nhớ nấu cơm thêm cho hai chúng con."
Nghe bọn họ bảo trưa mai liền trở về ăn cơm, tất nhiên là Tần Vân vui vẻ gật đầu lia lịa, còn nói sáng mai muốn đích thân theo cô giúp việc đi siêu thị mua thức ăn, để bồi bổ cho An Nhiên, lại dặn dò mấy câu, đơn giản là bảo sáng mai anh lái xe chú ý một chút gì gì đó.
Cúp điện thoại, An Nhiên nhìn chằm chằm anh, hỏi: "ngày mai là ngày gì a?" Giọng nói của Tần Vân rất to, cho dù cách xa, An Nhiên vẫn có thể nghe rõ những gì bà nói.
"Ngày mai là sinh nhật ông nội, theo lệ cũ của gia đình, cứ sinh nhật ông hàng năm cả nhà chúng ta sẽ ngồi một chỗ cùng ăn bữa cơm, coi như là chúc mừng ông nội." Tô Dịch Thừa giải thích.
"A, sao anh không nói sớm, chúng ta còn chưa chuẩn bị quà tặng!" An Nhiên khẽ than nói, trong lòng tính toán sáng sớm mai đi siêu thị mua quà làm sẵn cho ông nội có được không.
Tô Dịch Thừa buồn cười nhéo nhéo mũi cô, nói, "yên tâm, quà tặng chúng ta đã sớm chuẩn bị xong, ông nội nhất định sẽ rất thích."
"Là cái gì?" An Nhiên tò mò hỏi, nếu cô vừa nghe không không lầm, thì dường như người nào đó bận bịu căn bản là đã quên mai là ngày gì, chẳng lẽ đã chuẩn bị quà từ trước?
Tô Dịch Thừa cười không nói, nhìn thẳng vào bụng cô, ý trong mắt rất rõ ràng, quà tặng của bọn họ không phải cái gì khác, chính là đứa chắt trong bụng An Nhiên!
Theo ánh mắt anh, An Nhiên cúi đầu nhìn bụng mình, tức giận liếc trắng anh một cái, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, khóe miệng lại lẳng lặng mang ý cười.
Ngày hôm sau cuối cùng không lay chuyển được An Nhiên, khi hai người lái xe về đại viện quân khu đi qua một cửa hàng thực phẩm chăm sóc sức khỏe, rẽ vào mua chút thực phẩm chăm sóc sức khỏe cho ông nội.
Khi hai người đang thanh toán hóa đơn thì điện thoại của An Nhiên vang lên, là số trong thành phố, cảm thấy đuôi số quen quen, nhưng lại không hiện tên. An Nhiên khẽ nhíu mày, vẫn nhận điện thoại: "a lô?"
"Chị Cố."
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng một người phụ nữ, An Nhiên nghe ra là giọng Trần Trừng, thật ra thì sau lần gặp mặt ở quán cà phê lúc trước, hai người cũng chưa gặp lại, mặc dù An Nhiên biết cô ta trộm bản bẽ cũng là bị bức bất đắc dĩ, có nỗi khổ và khó khăn, nhưng đối hành vi này, cô không thể nào hoàn toàn tha thứ. Chỉ nhàn nhạt trả lời: "ừ, có chuyện gì sao?"
"Chị Cố, có kết quả đấu thầu hạng mục ‘trang viên thể thao’ rồi." Trần Trừng nói, giọng nói hơi nặng nề.
Tính toán thời gian, đúng vào khoảng thời gian này là kết quả đấu giá được công bố, nhưng mà điều khiến An Nhiên kinh ngạc là Trần Trừng vẫn chú ý tới hạng mục này, ngay cả cô cũng suýt nữa đã vứt chuyện này lên chín tầng mây rồi, không ngờ cô ta còn chú ý.
"À, thế à?" An Nhiên bình thản trả lời, giọng nói không hề gợn sóng, như là đó là chuyện không hề liên quan tới cô, không cần cô phải tốn sức kích động.
Sự bình tĩnh của An Nhiên khiến Trần Trừng kinh ngạc, hỏi: "chị Cố, chị không để ý công ty nào trúng thầu sao?" Cô cho là An Nhiên ít nhất sẽ hỏi là công ty nào trúng thầu, bọn họ thiết kế như thế nào, so với thiết kế của cô lúc trước thì ai có phần thắng hơn, với nhà thiết kế, tham gia loại cạnh tranh kiểu này, không phải càng nên quan tâm hơn đến bản thiết kế của ai xuất sắc hơn sao.
An Nhiên nhìn Tô Dịch Thừa một cái, chỉ chỉ điện thoại di động, lại chỉ chỉ phía ngoài, ý nói mình đi ra ngoài trước chờ anh.
Tô Dịch Thừa nhìn cô khẽ gật đầu,
An Nhiên đi ra ngoài cửa hàng, cầm lấy điện thoại di động nói: "những chuyện đó có liên quan gì đến tôi, bất kể là ai trúng thầu, đó cũng là chuyện của người khác, tôi cũng không định đến chúc mừng anh ta trúng thầu, thế thì cần gì phải biết, là ai có gì khác nhau."
"Phải không." Trần Trừng im lặng, một lúc lâu mới nhàn nhạt mở miệng, nói: "em nghe nói chị cũng từ chức rồi." Khi cô còn ở công ty, có quan hệ khá tốt với cô bé làm việc cạnh bàn mình, cho dù bây giờ đi rồi, hai người vẫn liên lạc, tin tức An Nhiên rời đi cũng là cô bé đó nói.
"Ừ, rời đi." An Nhiên nhàn nhạt đáp, nhìn xe cộ và đoàn người trên đường phố, hôm nay thời tiết sáng sủa, bầu trời treo cao trên không trung, ánh vàng rực rỡ bao phủ toàn bộ Giang Thành, trời xanh thăm thẳm, nhưng mà rất áng mây rất thưa thớt.
Nghe vậy, Trần Trừng áy náy, "thật xin lỗi, nếu không phải em ——"
Không đợi cô ta nói xong, An Nhiên liền ngắt lời cô ta nói: "cho dù không có cô cũng sẽ có người khác, chuyện này họ nhằm vào tôi, không phải gì khác."
Nếu như cô đoán không sai, sợ rằng ở sau lưng đè ép Hoàng Đức Hưng là chị em nhà họ Lăng gia, đôi khi ngẫm lại quyền thế thực sự không phải thứ tốt, trước khi gả cho Tô Dịch Thừa, mặc dù ở công ty cô bị chèn ép, nhưng sống rất phóng khoáng tự tại, mà bây giờ vì chuyện hạng mục ban khoa học kỹ thuật thành phố, bị cuốn vào bao nhiêu chuyện, Hoàng Đức Hưng trá hình đòi lấy vài hạng mục trong đó, cảm giác này sao không phải là một loại áp lực. nhưng mà cũng phải nghĩ ngược lại, quyền thế cũng thật sự là thứ tốt, nếu Tô Dịch Thừa không ngồi trên chức vị này, thì lần từ chức này, sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Trần Trừng im lặng, một lúc lâu không nói gì, nói cho cùng, thật ra thì nội tâm chính vẫn hối hận, đối với An Nhiên vẫn cảm thấy rất áy náy .
Xoay người nhìn vào bên trong thấy cô bé nhân viên cửa hàng đã cho thực phẩm chăm sóc sức khỏe vào trong túi giấy đưa cho Tô Dịch Thừa, An Nhiên không có lòng nào nói gì với Trần Trừng, nhàn nhạt nói: "được rồi, nếu không có chuyện gì, tôi cúp máy đây."
"Chờ một chút." Nghe cô nói muốn cúp máy, Trần Trừng vội vàng lên tiếng gọi lại.
Chân mày khẽ cau lại, hỏi: "còn có việc?" Cô không cho là mình và cô ta có gì để nói.
"Mặc dù chị không muốn biết đến tột cùng là ai trúng hạng mục ‘trang viên thể thao’, nhưng mà em cảm thấy em cần cho chị biết, để đề phòng bọn họ cẩn thận." Trần Trừng nói như thế.
Nghe vậy, An Nhiên càng nhíu chặt chân mày hơn, nghe không hiểu ý cô ta: "tôi không hiểu ý cô là gì."
"Trúng thầu lần này ‘Phi Phàm kiến trúc ’." Trần Trừng nói.
"Phi Phàm kiến trúc’?" An Nhiên nhẹ giọng lẩm bẩm, cảm thấy cái tên này hơi quen quen, lại nhất thời không nghĩ ra là công ty nào.
"Về ‘Phi Phàm’ trúng thầu, hầu như mọi người đều bất ngờ, vì chỉ trong thời gian hai ba tháng ngắn ngủi, công ty gần như phá sản này đã nhanh chóng nổi lên, hai tháng gần đây đã giành được nhiều hạng mục lớn trong nước, mà bây giờ lại giành được một hạng mục quốc tế quan trọng như thế, quả thực quá thần kỳ." Trần Trừng nói như thế.
"Có lẽ bọn họ thật sự có thực lực." An Nhiên nhàn nhạt trả lời, chuyện của người khác cô lười để ý, đúng là có thực lực hay là dựa vào quan hệ, tất cả đều không liên quan tới cô.
"Không." Trần Trừng bác bỏ câu nói của cô, nói: "em đã xem bản thiết kế trúng thầu của bọn họ lần này, chị sẽ không ngờ được đâu, bản thiết kế lần này của họ không ngờ lại giống bản thiết kế trước kia của chúng ta đến 80%, lấy ánh sáng, còn có lấy gió trời, thậm chí ngay cả số liệu và tỉ lệ cũng giống như đúc, thật là không thể tưởng tượng được, chị cảm thấy là trùng hợp sao?" Sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy, đây căn bản là ăn cắp thiết kế, cô dám khẳng định, bọn họ tuyệt đối là đã xem bản thiết kế trước đây của các cô, nếu không không thể nào vẽ ra bản thiết kế tương tự như thế!
"Cô nói cái gì?" giống nhau 80%, đây không phải là ăn cắp bản vẽ sao chép thì còn là gì!
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Trần Trừng bên kia điện thoại hỏi: "chị Cố biết Mạc Phi không?"
Nghe vậy, An Nhiên bỗng dưng trừng lớn mắt, khó tin: "cô nói ai!"
"Mạc Phi, chính là nhà thiết kế của ‘Phi Phàm’, tác phẩm này chính là xuất phát từ tay anh ta, hình như anh ta là thiết kế trưởng của ‘Phi Phàm’..."
Bên kia điện thoại Trần Trừng nói cái gì nữa An Nhiên đã nghe không vào rồi, lúc này đầu óc ù ù cả lên. Đúng vậy a, cô đã nghĩ tại sao cái tên ‘Phi Phàm’ lại quen quen như thế, đó không phải chính là công ty Mạc Phi sao, chẳng qua là cô thật không ngờ người ăn cắp bản vẽ của cô lại là Mạc Phi, đây là chuyện nằm mơ cô cũng không ngờ tới!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc