Ba Kỳ Kỳ chỉ đi ngang qua, nhìn thấy đám nhóc con này chơi đến trưa cũng không biết về nhà, không nhịn được răn dạy hai câu, dạy bảo xong lại rời đi, nhưng mấy đứa nhóc Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân lại đang ngổn ngang trong gió, cố gắng nghĩ lại bài tập về nhà mà thầy cô giáo giao cho vào buổi chiều thứ sáu, càng nghĩ càng ưu sầu.
Đặc biệt là Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên đi học lớp vỡ lòng, bài tập về nhà của lớp vỡ lòng tuần này chính là viết các vận mẫu sau “ai, ei, ui, ao, ou, iu, ie, üe, er, an, en, in, un, ün” mỗi cái mười lần, mười lần đó, phải viết rất lâu, trong nháy mắt Kỳ Kỳ cảm thấy trong lòng mệt mỏi quá tay mệt mỏi quá toàn thân đều mệt, quay đầu nhìn về phía Tưởng Tiểu Quân, Tưởng Tiểu Quân còn chưa làm bài tập của mình, nhìn về phía Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Tiểu Xuyên cùng nó là kẻ tám lạng người nửa cân, nó lại không dám nhờ Mục Hưng Hà, không thể làm gì khác hơn là đưa mắt nhìn Lâm Đông.
Lâm Đông hỏi: “Mày nhìn tao làm gì?”
Kỳ Kỳ hỏi ngược lại: “Lâm Đông, chúng ta có phải là bạn tốt không?”
Lâm Đông nói: “Phải.”
Kỳ Kỳ nói: “Vậy mày làm bài tập giúp tao đi.”
Lâm Đông từ chối: “Tao không làm.”
“Mày không có bài tập về nhà để làm, tại sao mày không giúp tao?”
“Cô giáo nói, việc của mình thì phải tự mình làm.”
Kỳ Kỳ dùng tay nhỏ sờ sờ túi, lấy ra một xu, nói: “Tao cho mày một xu, mày làm bài tập giúp tao đi.”
“Tao không làm.”
“Tao cho mày tiền.”
“Lâm Đông nhiều tiền hơn mày nhiều!” Hạ Tiểu Xuyên đi ra nói: “Lâm Đông có hơn một trăm đồng tiền, Lâm Đông còn có một cái hộp để tiền, đặc biệt có tiền!”
Kỳ Kỳ nghe nói nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Đông gật đầu.
Kỳ Kỳ cầu viện không được, vừa nghĩ tới bộ dáng kiểm tra bài tập của cô giáo, trái tim nhỏ cảm thấy lạnh giá, quả thực không biết nên làm gì bây giờ.
Lâm Đông nói: “Mọi người mau trở về làm bài tập đi.”
Kỳ Kỳ thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng: “Nhưng tao muốn chơi.”
Hạ Tiểu Xuyên thở phì phò nói: “Chơi nữa thì thứ hai mày sẽ bị phạt đứng.”
Tưởng Tiểu Quân nói: “Đi, về nhà làm bài tập đi.”
Tưởng Tiểu Quân vươn tay lôi Kỳ Kỳ đi.
Hạ Tiểu Xuyên cùng rời đi.
Trong sân chỉ còn dư lại Lâm Đông và Mục Hưng Hà, hai đứa bé còn chưa bắt đầu chơi, Mục Hoài An gọi Mục Hưng Hà ăn cơm, Mục Hưng Hà trả lời một tiếng rồi bỏ chạy về nhà, Lâm Đông vui vẻ đứng ở bên trong khu nhà nhỏ, nhặt đồ chơi rải rác trên đất lên, sau đó nghe Nguyễn Tâm Bình gọi: “Tri Nhiên.”
Lâm Đông cầm súng bắn nước nước quay đầu lại: “Mẹ.”
Nguyễn Tâm Bình dịu dàng nở nụ cười: “Tới dùng cơm.”
Lâm Đông gật đầu thật mạnh.
Dọn dẹp đồ chơi xong, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh rửa tay nhỏ, ngồi ở trước bàn cơm cùng Nguyễn Tâm Bình và Nguyễn Tâm Ninh, nhìn thức ăn mà mẹ và dì tỉ mỉ nấu nướng, trong đó có một dĩa thịt viên sốt tương đỏ, là món bé thích nhất, lúc ở đế đô mẹ và dì cũng hay nấu cho bé ăn, khi đó bé đã nghĩ nhất định là cô cùng Tiểu Xuyên cũng thích ăn, vì vậy Lâm Đông nói với Nguyễn Tâm Bình, bé muốn đưa ba viên thịt sốt cho nhà cô nếm thử, hỏi Nguyễn Tâm Bình có được không.
Nguyễn Tâm Bình cười nói: “Đương nhiên là được.”
Sau đó Nguyễn Tâm Bình cố ý lấy cho Lâm Đông một cái đĩa nhỏ nhìn rất đẹp, bỏ ba viên thịt sốt vào bên trong, để Lâm Đông đưa đến nhà Lâm Lệ Hoa ở cách vách, Lâm Đông vui vẻ chạy đến tiệm tạp hóa, gọi: “Cô ơi, cô ơi!”
Lâm Lệ Hoa vừa thấy Lâm Đông liền cười: “Đông Đông à.”
“Cô ơi, cho cô ăn thịt viên sốt đỏ, mẹ con làm ạ.”
“Là con muốn cho cô ăn à?”
“Dạ, ăn cực kỳ ngon, cô ăn đi ạ.”
Lâm Lệ Hoa nhận lấy, vui vẻ xoa khuôn mặt nhỏ của Lâm Đông.
Lâm Đông ngẩng khuôn mặt nhỏ nói: “Cô ơi, mẹ con còn nói, ngày mai mời cô qua nhà con ăn cơm trưa, nói là tân gia.”
“Ồ, con còn biết tân gia cơ à.”
“Mẹ con dạy con ạ.”
“Được được được, vậy trưa nay con ở đây ăn cơm với cô được không?”
“Dạ được.” Lâm Đông thuận miệng đồng ý sau đó nhanh chóng lắc đầu: “Không được, mẹ cùng dì đều đang chờ con ăn cơm ạ.”
“Vậy con chờ một chút, cô cũng cho con đồ ăn mang về.”
Đợi đến lúc Lâm Đông trở lại, trên bàn cơm của Nguyễn Tâm Bình và Nguyễn Tâm Ninh có thêm một dĩa rau xào xanh mướt, Lâm Đông ăn rất ngon, ăn xong bữa trưa, người một nhà tranh thủ sửa sang lại phòng trong phòng ngoài một chút, sau đó bắt đầu nghỉ trưa, nghỉ trưa xong Mục Hưng Hà đi nhà bà nội, Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên và Tưởng Tiểu Quân ở nhà làm bài tập, Lâm Đông lại cùng Nguyễn Tâm Bình và Nguyễn Tâm Ninh dọn dẹp phòng mới tới đêm khuya, cả nhà đều rất sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Trong đó phòng của Lâm Đông là đẹp nhất, ngoài các màu xanh xanh đỏ đỏ như trong phim hoạt hình, Nguyễn Tâm Bình còn cố ý dựa theo hương vị của trấn Cẩm Lí, bỏ thêm một chút chút đáng yêu, ổn định và một chút vui tươi, Lâm Đông rất thích, vui vẻ hỏi: “Mẹ ơi, sau này con sẽ ngủ ở đây à?”
Nguyễn Tâm Bình nói: “Đúng rồi.”
“Vậy con cũng có thể để cho bọn Hưng Hà tới đây ngủ đúng không ạ?”
“Không sai.”
Lâm Đông cảm thấy cao hứng, nhưng mà buổi tối Mục Hưng Hà không có ở nhà, ba người Kỳ Kỳ đang bị bức ép làm bài tập.
Sáng hôm sau, Lâm Đông ăn xong điểm tâm liền cao hứng không thôi, giúp đỡ mẹ cùng dì hái đồ ăn rửa rau, bởi vì mẹ cùng dì muốn mời một nhà cô, một nhà Hưng Hà, một nhà Kỳ Kỳ, một nhà Tiểu Quân, còn có lão Uông bà Uông, lão Trương tới ăn cơm, cảm ơn bọn họ đã chăm sóc bé, bé rất vui vẻ, cơm nước chuẩn bị đã hòm hòm, bé dắt tay Nguyễn Tâm Bình đến từng nhà mời người ta tới ăn cơm.
Kết quả bởi vì ăn phải thức ăn có vấn đề nên lão Uông bà Uông và lão Trương không tới, nhưng bốn nhà Hưng Hà, Tiểu Xuyên, Kỳ Kỳ cùng Tiểu Quân đều là mẹ mang theo con tới, bởi vì ba phải ở nhà giữ nhà, cho nên sáu người lớn năm đứa nhỏ ngồi chỉnh tề trên hai bàn ăn một lớn một nhỏ, náo nhiệt ăn cơm ở trong nhà mới của Lâm Đông.
Lâm Đông nhìn người lớn trẻ con đều hoan hoan hỉ hỉ, bé có chút xuất thần, cây cối trong sân xanh ngát một màu, ánh mắt của bé lại nhìn chằm chằm một đóa hoa dại nơi góc sân, đóa hoa dại màu trắng, gió nhẹ nhàng thổi một hơi, nó liền vui sướng rung rinh, thật giống như đang rất vui vẻ, Lâm Đông không khỏi vui sướng mà rung đùi đắc ý, sau đó đưa đĩa rau cho Tiểu Xuyên cùng Hưng Hà ăn, tình cảnh này bị mẹ Kỳ Kỳ nhìn thấy, mẹ Kỳ Kỳ nói: “Các cô xem Đông Đông vui vẻ kìa.”
Đám người Nguyễn Tâm Bình chuyển ánh mắt về phía Lâm Đông.
Lâm Lệ Hoa cười nói: “Đông Đông thích tất cả mọi người ở cùng nhau.”
Nguyễn Tâm Bình nghe vậy nhìn Lâm Lệ Hoa, gật đầu tán đồng.
Mẹ Kỳ Kỳ nói: “Đông Đông thực sự là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất mà tôi từng thấy, những đứa nhỏ trạc tuổi nó đều không được như thế đâu, nghe nói là mẹ của Đông Đông dưỡng thai tốt.”
Nguyễn Tâm Bình cười nói: “Cũng có thể đó là nguyên nhân, nhưng chủ yếu là do ba nó.”
Trước giờ Nguyễn Tâm Bình chưa nói đến ba của Đông Đông, mấy người Lâm Lệ Hoa lặng thinh không bao giờ nhắc đến những từ có liên quan đến “ba Đông Đông”, để khỏi ᴆụng trúng chỗ đau của Nguyễn Tâm Bình, thấy Nguyễn Tâm Bình nhắc đến, đám người Lâm Lệ Hoa cũng không kiêng dè gì nữa, mẹ Kỳ Kỳ trực tiếp hỏi Nguyễn Tâm Bình về chuyện liên quan đến ba Đông Đông.
Nguyễn Tâm Bình rất thản nhiên trả lời, bầu không khí trên bàn cơm thập phần hòa hợp, ngoại trừ Nguyễn Tâm Ninh ra, năm người mẹ có tuổi tác xấp xỉ mà tuổi tác của mấy đứa con cũng xấp xỉ, cho nên đề tài rất nhiều, đám người Lâm Lệ Hoa vốn cảm thấy người có văn hóa có hàm dưỡng như Nguyễn Tâm Bình sẽ có cảm giác xa cách, nhưng sau khi ăn một bữa cơm phát hiện mọi người đều cực kỳ nhất trí ở vài phương diện khác nhau, ví dụ như gia đình cùng con cái.
Cơm nước xong, mấy người Lâm Lệ Hoa tranh nhau rửa chén dọn dẹp phòng cho Nguyễn Tâm Bình, sau khi thu dọn xong lại hàn huyên, trò chuyện một chút, mẹ Kỳ Kỳ lại lôi đề tài kia ra hỏi: “Chờ ba của Đông Đông tới đây, ba của Đông Đông cũng ở nơi này sao?”
Nguyễn Tâm Bình cười một cái nói: “Em cũng không biết.”
“Kỳ thực hai người đều là người có bản lĩnh, ở nơi này nhân tài không được trọng dụng, cũng là vì con cái.”
Nguyễn Tâm Bình nở nụ cười, nói: “Cũng không hoàn toàn như vậy, nơi này cũng rất thích hợp để em dưỡng bệnh.” Cô không muốn cái gì cũng lôi con cái ra làm lý do, như vậy sẽ khiến cho trẻ con bị áp lực quá lớn, cô thật lòng cảm thấy trấn Cẩm Lý khá tốt.
“Cũng đúng, bọn tôi ở đây rất cẩn thận, không sợ có người xấu.”
“Đúng.”
“Hơn nữa bọn trẻ ở cùng nhau chơi cũng vui vẻ.”
“Đúng vậy, lúc Tri Nhiên ở đế đô rất nhớ bọn họ.”
Nói xong Nguyễn Tâm Bình không nhịn được quay đầu nhìn Lâm Đông, năm đứa nhỏ Lâm Đông và Mục Hưng Hà đã ăn no, giờ khắc này đang nằm úp sấp ở trong phòng khách xem ti vi, từng đứa từng đứa xem rất tập trung, đang xem “Conan”.
Đợi đến khi Conan nói câu kinh điển “Chân tướng chỉ có một”, năm đứa nhỏ đồng thời tạo dáng bắt chước theo “Chân tướng chỉ có một”, nói xong tiếp tục xem phim hoạt hình, cực kì hài hòa.
Xem xong một tập lại hết hài hòa, bắt đầu tranh nhau điều khiển từ xa, một đứa muốn xem “Đông du ký”, một đứa muốn xem “Tây Du ký”, một đứa muốn xem “Cảnh sát mèo đen”, một đứa muốn xem “Anh hùng xạ điêu”, không có một đáp án thống nhất, sau đó năm đứa nhỏ thì có bốn đứa đang ςướק điều khiển từ xa, chỉ có Lâm Đông ngoan ngoãn ngồi ở chính giữa nhìn, nhìn bọn họ tranh tới tranh lui, Lâm Đông muốn ngăn cản nhưng không ngăn cản được, đành đứng lên, đi tới trước TV, nhấn nút nguồn TV “Bụp” một tiếng, TV tắt ngóm.
Bốn người Mục Hưng Hà quay đầu nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Đông nói: “Trẻ con xem TV nhiều, mặt sẽ biến thành hình vuông.”
Kỳ Kỳ hỏi: “Ai nói?”
Lâm Đông nói: “Tôn Ngộ Không.”
Kỳ Kỳ lại hỏi: “Tôn Ngộ Không biết ‘TV’ sao?”
Hạ Tiểu Xuyên tiếp lời: “Kỳ Kỳ mày có ngốc không vậy, Tôn Ngộ Không là thần tiên, thần tiên biết tất cả mọi chuyện.”
“Mày ngốc.”
“Mày mới ngốc.”
“Mày mới ngốc.”
“…”
Bên này Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên cãi vã, bên kia Lâm Đông thở phào nhẹ nhõm, mọi người không trách bé tự ý tắt TV, bé lấy truyện tranh mà mẹ mua cho mình ra xem chung với Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân, chỉ chốc lát sau, Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên cũng bị hấp dẫn lại đây, năm đứa nhỏ hiếm khi không làm phiền người khác mà chỉ đọc truyện tranh.
Tới buổi chiều, Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên và Tưởng Tiểu Quân lại bị phụ huynh gọi về nhà làm bài tập, lúc buổi tối Kỳ Kỳ và Hạ Tiểu Xuyên cố ý chạy đến phòng của Lâm Đông, cùng khoe khoang với Lâm Đông là bọn nó đã làm xong bài tập, nói mình viết rất nghiêm túc rất ngay ngắn, Lâm Đông nhìn sách bài tập của Kỳ Kỳ, phát hiện Kỳ Kỳ chỉ viết mỗi cái chín lần, mà không phải mười lần.
Kỳ Kỳ đếm ba lần, đúng là chín lần, không phải mười lần, trong nháy mắt như gặp sấm sét giữa trời quang, khóc lóc về nhà tiếp tục viết, bởi vì Hạ Tiểu Xuyên đã hoàn thành, đắc ý muốn ngủ cùng Lâm Đông.
Lâm Đông cũng nguyện ý ngủ cùng Hạ Tiểu Xuyên, nhưng Lâm Lệ Hoa sợ Hạ Tiểu Xuyên quấy rầy Nguyễn Tâm Bình, kiên quyết ôm Hạ Tiểu Xuyên về nhà, sau khi ôm về nhà Hạ Thanh Chương liền nói: “Thật ra để Tiểu Xuyên ngủ cùng Đông Đông cũng không có chuyện gì mà.”
Lâm Lệ Hoa nói: “Nếu như làm ầm ỹ đến mẹ Đông Đông thì sao, mất công mẹ Đông Đông lại phát bệnh nữa?”
Không phải là mẹ Đông Đông khỏe rồi à?”
“Còn chưa khỏi hẳn, phải tĩnh dưỡng nhiều, nếu như tĩnh dưỡng không tốt, phát bệnh thì làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, nếu phát bệnh thì phải làm sao bây giờ?” Hạ Thanh Chương nói: “Cô ấy như vậy có thể chăm sóc Đông Đông không? Sao anh cảm thấy có chút vất vả nhỉ? Tâm Ninh cũng là một cô gái mới lớn, không hiểu cách chăm sóc trẻ con, không bằng cứ để Đông Đông ăn ngủ ở nhà chúng ta đi.”
“Như vậy sao được? Mẹ Đông Đông không thấy Đông Đông mới phát bệnh.”
“Vậy Đông Đông còn đi học được không?”
“Được chứ, nghe Tâm Ninh nói, đã lâu rồi mẹ Đông Đông không còn hoảng hốt nữa, bác sĩ nói đây là điềm tốt. Hai người vốn để bảo mẫu tới chăm sóc Đông Đông, nhưng người nhà của bảo mẫu đều ở đế đô, cho nên cũng không đề cập việc này với bảo mẫu, gần đây cô ấy chuẩn bị tìm bảo mẫu để chăm sóc Đông Đông, nhưng một chốc khó tìm.”
Hạ Thanh Chương gật đầu, nói: “Vậy chúng ta giúp một tay là được.”
Lâm Lệ Hoa cười nói: “Đương nhiên, đây cũng là Đông Đông của chúng ta mà.”
“Đúng.”
“Được rồi, tắm rửa ngủ đi, sáng mai thứ hai, anh cũng phải dậy sớm đi lên kiểm tra tự học buổi sáng mà?”
“Ừ, đi ngủ sớm một chút.”
Sáng ngày thứ hai, trời còn chưa sáng Hạ Thanh Chương đã rời giường, mới ra cửa tiệm tạp hóa liền thấy Lâm Đông, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân, kinh ngạc hỏi: “Đông Đông, sao con cũng tới sớm vậy?”
Lâm Đông nói: “Con đi lên tự học sớm ạ.”
“Con còn nhỏ, có thể không lên tự học sớm.”
“Con muốn đi, dì cũng cho con đi mà.”
Lúc Tưởng Tiểu Quân gọi Mục Hưng Hà đi học, bé đột nhiên tỉnh lại, không dám quấy nhiễu mẹ, liền để trần bàn chân nhỏ chạy đến gõ cửa phòng của dì, bảo dì mở cửa giúp, bé muốn đi học.
Hạ Thanh Chương nghe nói xong nở nụ cười, y đã nghe Lâm Lệ Hoa nói qua Nguyễn Tâm Ninh cũng xuất thân từ gia đình nghèo khổ, đừng nói trẻ con sáu tuổi đã phải dậy sớm như thế, phỏng chừng Nguyễn Tâm Ninh cũng phải dậy sớm từ lúc năm tuổi để giúp đỡ người lớn xuống ruộng làm việc, cho nên cô ủng hộ Lâm Đông đi học, Hạ Thanh Chương cũng không cảm thấy kỳ quái, cười nói: “Vậy được, trời tối không nhìn thấy đường, đi, dượng dắt con đi.”
“Dạ.”
Lâm Đông nắm tay Hạ Thanh Chương, một tay khác nắm tay Mục Hưng Hà, vững vàng đi đến tiểu học Cẩm Lý, lại một lần ngồi vào bên trong phòng học của tiểu học Cẩm Lý, dựa vào bốn cái đèn lớn bên trong phòng học, nhìn rõ ràng chữ vuông trong sách vở, trong lòng Lâm Đông như tờ giấy trắng được lấp đầy các chữ màu đen, rõ rõ ràng ràng, đó chính là vì bé thích học, nghe tiếng đọc sách sáng sủa bên trong phòng học, bé cũng mở sách ra đọc trúc trắc từng chữ một, đọc hết buổi sáng sớm, tiếng chuông tan học vừa vang, bé cùng Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đeo cặp sách chạy ra khỏi phòng học chạy ra khỏi trường học.
Rất vui vẻ.
Một đường chạy đến đầu phố đông, đột nhiên nhìn thấy có không ít người đứng vây quanh cửa nhà mình, Lâm Đông sững sờ, xảy ra chuyện gì.