Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con - Chương 130

Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục

Ở trấn Cẩm Lí đợi hai ngày, Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đồng thời về tới đế đô, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân về trường học trước, Lâm Đông mang trong tay đặc sản của trấn Cẩm Lí trở về nhà một chuyến, nói với Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi một ít tình hình của trấn Cẩm Lí, sau đó ở nhà ăn cơm trưa.
Dường như Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi nghe không đủ, lúc ăn cơm còn không ngừng hỏi về tình hình của một ít hàng xóm ở trấn Cẩm Lí, ăn cơm xong, Lâm Đông muốn về trường học.
"Hiện tại liền trở về sao?" Nguyễn Tâm Bình hỏi.
Lâm Đông gật đầu nói: "Dạ, hiện tại liền trở về."
"Cơm tối không ăn ở nhà à?"
"Dạ, con về tự làm, bây giờ còn có việc chưa làm xong, đi về trễ sợ làm không xong."
"Vậy được rồi." Nguyễn Tâm Bình cũng không mạnh mẽ giữ lại: "Nhớ cuối tuần về dùng cơm nhé."
"Dạ được." Lâm Đông cười nói.
"Mang theo Hưng Hà nữa."
Nghe mẹ nói mang theo Hưng Hà, Lâm Đông cảm kích nhìn về phía mẹ, không nhịn được ôm mẹ một cái, nói: "Dạ được."
"Đi đi, trên đường chú ý an toàn."
"Biết rồi ạ."
Lâm Đông đeo cặp sách đạp xe đạp xuất phát ra khỏi nhà, trên đường đi đến đại học đế đô, nghĩ trong nhà không có gì ăn, vì vậy chuyển hướng đi một chuyến đến chợ thực phẩm, mua thức ăn chín, hoa quả, trứng gà, thịt, trên đường đạp xe đạp về nhà nghĩ ngày mai nấu cơm cho Mục Hưng Hà ăn, kết quả vừa lên lầu liền thấy Mục Hưng Hà đứng ở cửa.
Lâm Đông vui mừng gọi: "Hưng Hà!"
Mục Hưng Hà lộ ra nụ cười đẹp trai nói: "Đông Đông."
"Sao anh lại ở đây?"
"Chờ em đó." Mục Hưng Hà thập phần tự nhiên nói.
"Chờ đã bao lâu rồi?"
"Cũng không lâu." Kỳ thực đã rất lâu.
"Mau vào đi." Lâm Đông nhanh chóng dùng chìa khóa mở cửa phòng ra, mời Mục Hưng Hà đi vào, thoáng nhìn theo cái túi to màu đen mà Mục Hưng Hà mang theo, túi màu đen cực kỳ bự, Lâm Đông tò mò hỏi: "Hưng Hà, bên trong túi đen là cái gì?"
"Quần áo."
"Đều là quần áo sao?"
"Còn có đồ dùng hàng ngày."
"Xách theo làm gì?"
"Ở đây với em đó."
"Ở đây với em?" Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà cũng chỉ mới gặp lại hơn mười ngày, hơn mười ngày này hai người vừa phải đi gặp cha mẹ hai bên, lại còn phải đi về trấn Cẩm Lí, căn bản là không thể nào hoạch định đàng hoàng về cuộc sống của hai người, lần này không cần lập kế hoạch, Mục Hưng Hà trực tiếp đăng đường nhập thất.
Thấy Lâm Đông không lên tiếng, Mục Hưng Hà sững sờ, trong lòng có chút bồn chồn, hỏi: "Em không muốn anh ở đây à?"
Lâm Đông nhanh chóng nói: "Không phải."
"Vậy thì là đồng ý!"
Mục Hưng Hà vui vẻ mang theo túi to màu đen tiến vào, vừa vào phòng khách liền bắt đầu bận rộn, mở dây kéo ra, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, ly, lược thả vào phòng vệ sinh, đặt giày ở trên kệ gọn gàng, áo khoác máng lên móc áo, sơmi, áo ngắn tay bỏ vào trong tủ —— đặt cùng một chỗ với quần áo của Lâm Đông.
Mục Hưng Hà vui vẻ quá trời.
Lâm Đông đứng ở bên cạnh nhìn, nhìn Mục Hưng Hà bận rộn, nhìn Mục Hưng Hà gọi điện thoại cho Ngô Tranh, nói với Ngô Tranh: "Ngô Tranh, bà xã tớ chứa chấp tớ rồi, cậu nhanh chóng đem đồ của tớ tới đi, nhanh lên."
Lâm Đông vừa quay đầu liền thấy Ngô Tranh và hai, ba người nữa mang theo hai cái túi xách to tiến vào, vứt cho Mục Hưng Hà rồi chạy đi, Mục Hưng Hà vui vẻ mở túi ra, bên trong túi có màn hình máy vi tính, máy chủ, sách, bàn phím, con chuột, Mục Hưng Hà đặc biệt chịu khó mà móc ra, vừa nghiêng đầu nhìn thấy Lâm Đông đang trố mắt ngoác mồm, động tác trên tay của cậu khựng lại, hỏi: "Em không muốn anh chuyển vào à?"
Lâm Đông nhanh chóng hoàn hồn nói: "Em đồng ý."
Mục Hưng Hà nở nụ cười: "Anh biết là em đồng ý mà."
Lâm Đông co giật khóe miệng, nói: "Đồ của anh thật nhiều."
"Cũng vừa đủ, anh có thể tự thu dọn được, em đừng giúp anh."
"Em không giúp anh, em đi nấu cơm."
“Đừng, đừng, đừng, để anh làm, anh thu dọn xong liền nấu cơm."
"Không sao, em nấu được."
"Em thả xuống đi, để anh làm, để anh làm." Mục Hưng Hà kiên trì bắt Lâm Đông thả củ cà rốt trong tay xuống, cái gì cũng không để cho Lâm Đông làm, sau đó để Lâm Đông nhìn mình bận bịu tứ phía, trong lòng cậu đắc ý.
Sửa sang lại không sai biệt lắm rồi, Mục Hưng Hà tiếp nhận củ cà rốt từ trong tay Lâm Đông, tiến vào nhà bếp đeo tạp dề, bắt đầu thuần thục nấu ăn, Lâm Đông nhìn vóc người cao to của Mục Hưng Hà đang bận rộn trong phòng bếp, quay đầu lại nhìn về phía phòng khách, phòng ngủ, huyền quan, phòng vệ sinh cùng nhà bếp, cái nào cũng đều có vết tích của Mục Hưng Hà, giống y như con người của cậu, bá đạo vô cùng, nhưng Lâm Đông lại rất thích cậu bá đạo, nhìn một chút khóe miệng liền giương lên ý cười.
"Đông Đông, đĩa nhỏ đâu?" Bên tai truyền đến tiếng Mục Hưng Hà hỏi, Lâm Đông nhanh chóng đi tìm đĩa nhỏ cho Mục Hưng Hà, thuận tiện giúp Mục Hưng Hà làm cơm.
Sau khi làm xong một bữa cơm chiều, hai người ngồi cùng một chỗ ăn, lúc thường Mục Hưng Hà lười biếng nói chuyện, vừa thấy được Lâm Đông miệng liền không dừng được, lúc thì hỏi Lâm Đông cơm nước có mùi vị như thế nào, sau lại nói chuyện trong trường học với Lâm Đông, Mục Hưng Hà rất vui vẻ, ăn cơm xong, chủ động rửa chén rửa đĩa nhỏ rửa nồi, thuận tiện cũng tắm cho mình luôn, sau đó liền nằm trên giường của Lâm Đông.
Lâm Đông nhìn Mục Hưng Hà nằm ở trên giường mình, sững sờ một chút.
Mục Hưng Hà hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Đông hơi ngượng ngùng mà nói: "Không, không có chuyện gì."
"Vậy sao em còn không đi tắm?"
"À, ờ."
Lâm Đông xoay người đi vào buồng tắm rửa ráy, trong lòng nói thầm, từ nhỏ đến lớn cậu và Mục Hưng Hà, khi còn bé ngủ cùng nhau còn chưa tính, dù sao khi đó cái gì cũng không hiểu, hiện tại lớn rồi, hai người lại yêu nhau, ngủ cùng nhau thì... Lẽ nào Mục Hưng Hà không cảm thấy sốt sắng sao?
Kỳ thực Mục Hưng Hà căng thẳng muốn ૮ɦếƭ, nhìn Lâm Đông tiến vào buồng tắm, cậu thở ra một hơi thật dài, ngày hôm nay vừa dọn nhà vừa ngủ trên giường Lâm Đông, những việc này dựa cả vào việc không biết xấu hổ chống đỡ, nếu mặt mỏng... Nếu mặt mỏng thì làm gì có vợ chứ! Cậu mặc kệ, cho dù có xấu hổ hay không, phải không biết xấu hổ đến cùng!
Nhưng khi nhìn thấy Lâm Đông tắm xong, mặc bộ đồ ngủ pyjamas đi ra, gương mặt tuấn mỹ ửng đỏ, đôi môi hồng hồng có chút nước xẹt qua, Mục Hưng Hà da mặt dày xoẹt một cái đỏ lên, cậu nhanh chóng quay người, đưa lưng về phía Lâm Đông, giả vờ đang ngủ.
Lâm Đông gọi một tiếng: "Hưng Hà."
Mục Hưng Hà làm bộ không phản ứng.
Lâm Đông liếc mắt nhìn thời gian, gần tới mười giờ, hai ngày gần đây bọn họ vừa đi máy bay rồi đi ô tô, tiếp đó là xe công cộng rồi lại xe đạp, đúng là mệt mỏi, nên đi ngủ sớm một chút.
Cậu ngủ ở đâu đây?
Cậu đi ra khỏi phòng ngủ nhìn một chút, trong khách phòng không có giường, ghế sô pha quá nóng, xoắn xuýt một hồi lâu, cậu vẫn là ngủ ở giường mình đi, cùng ngủ với Mục Hưng Hà, vừa mới nằm dài trên giường cũng có cảm giác căng thẳng, rõ ràng khi còn bé đã từng ngủ chung, sao lại căng thẳng như vậy chứ?
Lâm Đông nhớ tới thời điểm lên mạng lúc trướng, không cẩn thận nhìn thoáng qua một người đàn ông xem phim điện ảnh bên cạnh, hai người đàn ông rất duy mỹ quấn quýt cùng nhau, lúc đó cậu liền nghĩ đến Mục Hưng Hà, nếu là cậu và Mục Hưng Hà... Bỗng nhiên cảm giác thứ gì ᴆụng vào mình, cậu phản xạ có điều kiện vung tay lên, chỉ nghe "Bốp" một tiếng, cậu quay đầu nhìn lại, thì ra là mình hất tay của Mục Hưng Hà vào tường.
Mục Hưng Hà gào lên một tiếng đau đớn.
Lâm Đông căng thẳng trong lòng, cầm chặt cánh tay Mục Hưng Hà hỏi: "Đau ở đâu? Có phải là cánh tay không?"
"Phải." Mục Hưng Hà nói.
"Còn có chỗ nào đau nữa không?"
"Tay."
Lâm Đông liền nhanh chóng xoa tay Mục Hưng Hà, trong mắt đều là quan tâm, Mục Hưng Hà nhìn mà tâm tình thật tốt, cậu nói không đau nữa, nhưng Lâm Đông vẫn đau lòng vô cùng, vừa xoa vừa thổi, cậu được lợi cực kỳ, Lâm Đông hỏi lại: "Còn đau nữa không?"
Mục Hưng Hà lập tức đổi giọng: "Có chút."
"Chỗ nào đau?"
"Đầu vai."
"Đầu vai cũng đau?"
"Ừ, bị tay cùng cánh tay liên lụy, a, đau quá."
"..."
Cả người Lâm Đông đều nằm nhoài trên người Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà khoan khoái cả người, tâm tình khoái trá mà ôm Lâm Đông một cách tự nhiên, ôm vào trong lòng, trong miệng nói: "Có chút đau, còn có chút đau, nhưng mà không có chuyện gì, không có chuyện gì, chúng ta ngủ đi, ngủ đi."
Mục Hưng Hà ôm ôm Lâm Đông rồi hôn lên, thuận theo tự nhiên mà hôn, hôn hơn mười phút, hai người tự động tách ra, nhìn nhau, hài lòng ôm nhau.
Mục Hưng Hà gọi: "Đông Đông."
Lâm Đông đáp: "Ừ."
"Bên em thật tốt."
Lâm Đông nở nụ cười.
"Em bên anh có vui vẻ không?"
"Cực kỳ vui vẻ."
"Sau này chúng ta liền ở chỗ này mỗi ngày."
"Được."
"Qua một thời gian ngắn anh sẽ mua lại chỗ này."
"Mua nơi này?"
"Đúng, mua chỗ chúng ta đang ở bây giờ."
"Anh có tiền sao?"
"Có."
"Chúng ta cùng nhau mua."
"Không được, anh mua, trên giấy bất động sản viết tên hai người chúng ta."
"Em cũng có tiền."
"Em có tiền là của em, anh có tiền cũng là của em!"
Lâm Đông nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Mục Hưng Hà, cùng Mục Hưng Hà anh một câu em một câu mà nói, nói đến khi trời tối người yên, hai người đều cưỡng không được cơn buồn ngủ, ôm nhau tiến vào mộng đẹp, ngày hôm sau nghe đồng hồ báo thức vang, hai người cùng nhau thức dậy, rời giường, mặc quần áo, đứng trước gương đánh răng rửa mặt, ăn điểm tâm uống sữa tươi, đeo cặp sách, cùng ra ngoài.
Mục Hưng Hà đạp xe đạp, Lâm Đông ngồi trên phía sau xe đạp, cùng đi đến đại học đế đô, Mục Hưng Hà đưa Lâm Đông đến khoa tài chính, Mục Hưng Hà đạp xe đạp đến khoa máy tính.
Lâm Đông đứng ở cửa phòng học nhìn bóng lưng Mục Hưng Hà tung bay, trong lòng ngọt ngào như mật, cuộc sống đại học của hai người vừa mới bắt đầu, cậu mang theo tâm tình khoái trá tiến vào phòng học, lúc tan học Mục Hưng Hà gửi tin nhắn đến.
Mục Hưng Hà: Em còn đang học sao?
Lâm Đông: Còn một chút.
Mục Hưng Hà: Thật gay go.
Lâm Đông: Làm sao vậy?
Mục Hưng Hà: Không có bản copy chương trình học của em, không biết khi nào thì em có lớp.
Lâm Đông: Khi nào về cho anh một bản là được rồi.
Mục Hưng Hà: Được, bà xã, yêu em.
Lâm Đông: Ngoan, bà xã.
Mục Hưng Hà:!!! Em muốn tạo phản hả?
Lâm Đông cầm điện thoại di động cười.
Mục Hưng Hà: Em là vợ của anh, anh là người đàn ông của em!
Thật ấu trĩ, nhưng Lâm Đông rất vui vẻ, đợi đến khi cậu tan học, Mục Hưng Hà đứng ở ngoài phòng học chờ cậu, mỗi một ngày đều là như vậy, hai người đi học chung, đồng thời tan học, nếu như không thể "Đồng thời", như vậy thì ૮ưỡɳɠ éρ "Đồng thời", về đến nhà làm cơm, chơi game, làm việc, ngủ.
Hai người trôi qua những ngày tháng cực kỳ thoải mái, đương nhiên hai người cũng không chỉ lo cho bản thân mình, luôn luôn cùng người nhà, từ khi có Lâm Đông, cả người Mục Hưng Hà liền thay đổi, đối với hai nhà Mục, Bùi đặc biệt tốt, thỉnh thoảng liền về nhà một chuyến, làm cho người hai nhà đều thật vui vẻ.
Lâm Đông vốn đã tốt, sau khi ở cùng Mục Hưng Hà càng tốt hơn, thường xuyên dùng tiền làm công của mình mua quà cho người lớn hai bên, đặc biệt thương em gái ruột Bối Bối của Mục Hưng Hà, Bối Bối thích Lâm Đông nhiều hơn Mục Hưng Hà.
Vì để cho Bối Bối thường xuyên gặp được mình, Lâm Đông mua một máy vi tính cho Mục Hoài An, đồng thời còn kiên nhẫn hơn Mục Hưng Hà dạy vợ chồng Mục Hoài An cách sử dụng máy vi tính, để cho cậu và Bối Bối có thể video, mà Mục Hưng Hà dương quang tuấn lãng, vừa đến nhà họ Bùi, liền chọc cho Nguyễn Tâm Bình, Bùi Thức Vi cùng với bốn lão nhân cười ha ha, tinh thần khí tức đều sung túc.
Người lớn hai nhà đã từng muốn ૮ɦếƭ muốn sống mà phản đối Lâm Đông và Mục Hưng Hà bên nhau, hiện tại chỉ có thể nói: Thật là tốt.
Kỳ nghỉ hè đến rất nhanh, Kỳ Kỳ cùng Hạ Tiểu Xuyên được nghỉ hè trước tham gia thi đại học, hai người kia từ nhỏ đến lớn, mặc kệ là làm gì cũng đều bét bảng, lần này thi đại học cũng y như vậy, hai người đồng thời đươc một trường đại học trọng điểm ở đế đô tuyển chọn, ba Kỳ Kỳ cao hứng ở nhà xếp đặt chừng mười bàn tiệc rượu, Lâm Đông, Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân cũng trở về uống hai chén.
Tưởng Tiểu Quân uống tới mức mặt đỏ hồng, gục xuống bàn cười khúc khích.
Lâm Đông hỏi: "Tiểu Quân làm sao vậy?"
Mục Hưng Hà nói: "Thời kỳ động dục!"
Lâm Đông liếc mắt với Mục Hưng Hà một cái.
Mục Hưng Hà nhéo tay Lâm Đông một chút, Lâm Đông cũng không nói gì Mục Hưng Hà.
Kỳ Kỳ mở miệng nói: "Anh của tao đang yêu."
Lâm Đông và Mục Hưng Hà đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ nhướn lông mày hai lần, nói: "Lại là bạn trai nhỏ kia..."
Lâm Đông và Mục Hưng Hà đồng thời nói: "Cái người cấp ba đó hả?"
Kỳ Kỳ gật đầu.
"Chuyện khi nào?"
Kỳ Kỳ giải thích với Lâm Đông và Mục Hưng Hà, cũng là chuyện nửa tháng gần đây, Kỳ Kỳ thi đại học xong, cảm thấy thi không quá tốt, tâm tình rất xấu, Tưởng Tiểu Quân nhìn không được, liền mang theo nó đi dạo giải sầu, Kỳ Kỳ thoải mái được một nửa, Tưởng Tiểu Quân liền chạy mất rồi, bảo nó đi về nhà chơi đi.
Kỳ Kỳ tức không nhịn nổi, theo dõi Tưởng Tiểu Quân đến một đầu hẻm, nhìn thấy Tưởng Tiểu Quân cùng một người nam sinh dáng dấp tuấn tú, hai người vừa thấy mặt đôi mắt liền đỏ, rồi ôm nhau gặm. Kỳ Kỳ hỏi Tưởng Tiểu Quân mới biết là mối tình đầu.
Kỳ Kỳ tình cảm dạt dào mà nói: "Mày không biết hai người kia nói chuyện buồn nôn cỡ nào đâu, tao nghe mà nổi da gà, hai người bọn họ khóc ào ào, hai người nói xem, sao anh của tao lại có cái đức hạnh này chứ?"
Mục Hưng Hà cười không nói.
Lâm Đông nói: "Kỳ Kỳ, tao nghe nói Tiểu Xuyên có bạn gái."
Kỳ Kỳ nói: "Đúng vậy mà."
"Mày không có."
"Không có."
"Không trách được."
"Không trách được cái gì?"
"Bằng thực lực của mày, ai mà chịu được?"
"Lâm Đông, mày châm chọc tao."
"Đúng vậy." Lâm Đông cười nói: "Tao đúng là châm chọc mày đấy."
"Ta ——" Kỳ Kỳ vươn tay tính đẩy Lâm Đông một chút, nhìn thấy Mục Hưng Hà ôm Lâm Đông vào trong иgự¢ che chở, đến bây giờ nó còn sợ Mục Hưng Hà nên đành nói: "Tao là xem thường việc nói chuyện yêu đương, nói chuyện yêu đương có cái gì tốt? Nói chuyện yêu đương không bằng ăn, nói chuyện yêu đương không bằng chơi, nói chuyện yêu đương không bằng kiếm tiền."
Lâm Đông và Mục Hưng Hà không để ý tới Kỳ Kỳ, ngược lại dìu Tưởng Tiểu Quân trở về phòng, sau đó từng người về nhà, khi sắp khai giảng, Lâm Đông, Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân, bạn trai nhỏ của Tưởng Tiểu Quân, Hạ Tiểu Xuyên, bạn gái của Hạ Tiểu Xuyên cùng với Kỳ Kỳ, ba cặp cùng một người ngồi máy bay đi đế đô, dọc theo đường đi ba cặp nói chuyện với nhau, một mình Kỳ Kỳ nhìn chung quanh, mình là một cẩu độc thân, đột nhiên rất muốn nói chuyện yêu đương.
Tiến vào đại học, Kỳ Kỳ thật sự tìm một người bạn gái, ngày tháng trôi qua cũng thoải mái, thế nhưng mỗi tuần vẫn sẽ rút ra một ngày, cùng Hạ Tiểu Xuyên, Tưởng Tiểu Quân đến nhà Lâm Đông và Mục Hưng Hà.
Mỗi lần đều ăn đầy một miệng cẩu lương của Lâm Đông và Mục Hưng Hà, lần này cũng không ngoại lệ, đặc biệt là Mục Hưng Hà, ba người Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tưởng Tiểu Quân đều không ưa Mục Hưng Hà, Mục Hưng Hà nói chuyện yêu đương đều giống như tên thiểu năng trí tuệ.
"Đông Đông! Đông Đông!"
Đang cùng ba người Kỳ Kỳ nói chuyện, Lâm Đông nhanh chóng đáp một tiếng: "Làm sao vậy?"
Mục Hưng Hà nhanh chóng nói: "Muỗi đốt anh!"
Lâm Đông nhanh chóng đứng dậy đi vào thư phòng, bật nhang muỗi điện.
Trở lại ghế salon không bao lâu, lại nghe được Mục Hưng Hà gọi: "Đông Đông, Đông Đông!"
Lâm Đông lại hỏi: "Lại làm sao?"
"Muỗi đốt một nốt rồi."
Lâm Đông vừa nghe, đứng dậy, đi vào phòng cầm dầu gió, giúp Mục Hưng Hà bôi dầu còn hỏi: "Có đau không?"
Mục Hưng Hà nũng nịu nói: "Đau ~~ "
Một tiếng "Đau ~~" này khiến cho ba người Kỳ Kỳ run rẩy cả người một cái, không khỏi mắng ở trong lòng: Mẹ, thiểu năng trí tuệ!
Nhưng trái lại là Lâm Đông, Lâm Đông còn thật sự để chuyện "Muỗi cắn" này vào trong lòng, ở trong thư phòng tìm kiếm khắp nơi, sợ có một chỗ quét tước không cẩn thận, nên có muỗi, đợi đến khi Lâm Đông bận rộn xong từ thư phòng đi ra, ba người Kỳ Kỳ không cẩn thận nhìn thấy ở cổ Lâm Đông có một cái dấu hôn, lần thứ hai ở trong lòng mắng: Hưng Hà, ngu ngốc! Lập dị!
Nhưng Mục Hưng Hà căn bản là không quản bọn họ, vui cười hớn hở mà dán vào Lâm Đông, Lâm Đông không phiền chút nào, cực kỳ kiên trì với Mục Hưng Hà, ba người Kỳ Kỳ đem Mục Hưng Hà mắng từ đầu đến chân một lần, kỳ thực trong lòng đố kị —— Lâm Đông thật sủng Hưng Hà.
Ba người Kỳ Kỳ ăn no cẩu lương rồi rời đi, Lâm Đông và Mục Hưng Hà tiếp tục trải qua ngày tháng của mình, rất nhanh kết thúc năm ba tiến vào năm thứ tư đại học, bạn học bên cạnh đều đang tìm việc làm, Lâm Đông và Mục Hưng Hà đã sớm ký hợp đồng vào công ty mà người khác ước ao.
Tuy rằng hai người có thực lực tự mình mở công ty, thế nhưng hai người vẫn muốn cho bản thân hai, ba năm học tập một chút tri thức của xã hội, ba năm sau, Mục Hưng Hà thành lập công ty game, Lâm Đông cũng thăng chức, hai người làm viêc một thời gian ngắn, sau đó đi tới Hy Lạp cử hành một lễ cưới điệu thấp lại xa hoa, nhận được tất cả chúc phúc của thân bằng hảo hữu.
Sau một tháng, hai người trở về nhà của mình, mặc quần áo ở nhà nhẹ nhàng khoan khoái, dựa lưng vào nhau ngồi ở trên ghế salon, trong tay mỗi người cầm một cái máy tính bảng, một người đang đọc báo tài chính và kinh tế, một người đang kiểm tra game, ánh nắng từ ban công chiếu vào, như một tầng ánh sáng nhu hòa, khiến hai người đặc biệt mê người, hai người không hề hay biết, đồng hồ quả lắc trong nhà nhắc nhở mười hai giờ, Lâm Đông gửi một cái tin nhắn.
Lâm Đông: Ông xã, đói bụng.
Mục Hưng Hà: Đi, đi đến quán cơm của Kỳ Kỳ ăn cơm.
Hai người đồng thời thả máy tính bảng trong tay xuống, thay một bộ quần áo thể dục, tay trong tay, cùng ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng lại, ánh nắng long lanh như trước, giống như bụi vàng rơi vào một tấm hình trên tường phòng khách, trong hình là hai người đàn ông, một người ôn nhuận, một người tuấn lãng, mỉm cười ôm nhau dưới ánh mặt trời sáng lấp loá.
———————— toàn văn xong ——————
Tác giả có lời muốn nói:
Chính thức kết thúc, muốn nói rất nhiều lời, lại không biết nói cái gì, cảm ơn mọi người một đường làm bạn, chúng ta dừng 乃út thôi.
Hoàn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc