Giọng Lâm Đông quá nhỏ, "Đại ca ca" không nghe thấy, vẫn cùng những người bạn nhỏ khác chạy chơi đùa như trước, Lâm Đông bị đả kích, bé đứng tại chỗ mờ mịt nhìn những người bạn nhỏ vui sướng chơi đùa, đã có lần thứ nhất, lần thứ hai cũng không còn khó như vậy, bé do dự chốc lát, lại một lần nữa tới gần "Đại ca ca", gọi: "Đại ca ca, đại ca ca."
Những người bạn nhỏ la hét không ngừng, "Đại ca ca" vẫn không nghe thấy.
Lâm Đông đuổi tới gọi: "Đại ca ca, đại ca ca."
Rốt cuộc "Đại ca ca" cũng dừng lại, kỳ thực thằng bé cũng không lớn, khoảng bảy, tám tuổi, tuy rằng mặt có chút bụ bẫm, thế nhưng đã có thể nhìn ra được, lớn lên cũng đẹp trai, ngày sau nhất định là một soái ca, nó cao hơn Lâm Đông rất nhiều, giờ khắc này hơi cúi đầu nhìn Lâm Đông hỏi: "Em nhỏ, em gọi anh hả?"
Lâm Đông gật đầu: "Dạ."
"Đại ca ca" đầy nghi hoặc: "Em gọi anh làm gì?"
Lâm Đông sốt sắng nên tay nhỏ vặn quần áo, nói lắp: "Đại ca ca, em cũng muốn chơi trò chơi, cho em, cho em chơi cùng được không ạ?"
"Đại ca ca" chưa từng thấy Lâm Đông, kinh ngạc hỏi: "Em là ai vậy?"
Lâm Đông tranh thủ thời gian tự tiến cử: "Em là Lâm Đông."
"Lâm Đông là ai? Con cái nhà ai thế?"
Lâm Đông suy nghĩ một chút, trả lời: "Em là đứa nhỏ nhà cô em."
"Cô em là ai? Anh không biết."
"Cô nó là mẹ em." Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên chạy tới, nói: "Hưng Hà, Lâm Đông là em trai em, em họ bên nhà cậu Tư, em trai em cực kỳ tốt lại đặc biệt ngoan, cho nó chơi cùng được không?"
Mục Hưng Hà nghe xong, đánh giá Lâm Đông.
Lâm Đông sốt sắng nhìn Mục Hưng Hà, đợi Mục Hưng Hà trả lời.
Mục Hưng Hà đột nhiên nở nụ cười, nụ cười đặc biệt trong sáng, nói: "Em trai, kêu một tiếng anh nữa xem nào."
Lâm Đông lập tức ngoan ngoãn gọi: "Anh ơi."
Mục Hưng Hà cũng nói lời giữ lời, đồng ý: "Được, vậy thì cho em chơi cùng."
Lâm Đông rất vui vẻ, trái tim nhỏ bên trong giống như nở hoa, đặc biệt đẹp, đôi mắt đen sáng lấp lánh, cả người đặc biệt sống động đáng yêu.
Lúc này Hạ Tiểu Xuyên đột nhiên mở miệng nói: "Hưng Hà, em của em không biết chơi!"
Mục Hưng Hà nhìn phía Lâm Đông, hỏi: "Em không biết chơi thật à?"
Lâm Đông ủ rũ, hào quang vừa nãy trong nháy mắt không còn, đầu nhỏ hơi gục xuống không lên tiếng, cho là anh ấy không muốn dẫn bé chơi nữa, vậy mà đột nhiên nghe Mục Hưng Hà nói: "Không sao, anh dạy em."
Lâm Đông lập tức nhấc mắt nhìn về phía Mục Hưng Hà, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Mục Hưng Hà nói: "Anh dạy em, anh dạy cho em chơi, qua đây."
Lâm Đông gật đầu không ngừng, đi đến trước mặt Mục Hưng Hà, sau đó nghiêm túc nghe Mục Hưng Hà giảng giải quy tắc trò chơi, Lâm Đông biết chơi cờ tướng, phương diện số học và nghe lời đoán ý hết sức ưu tú, nhưng mà trò chơi thì mới lạ vô cùng, học một hồi lâu mới học được, lúc chơi vẫn còn gập ghềnh trúc trắc, mà này điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự vui vẻ của bé.
Chơi đến giờ ăn cơm buổi trưa, các đồng bọn nhỏ khác đều tản đi, bé và Hạ Tiểu Xuyên đầu đầy mồ hôi chạy về phía Lâm Lệ Hoa, Lâm Lệ Hoa hỏi: "Chơi vui vẻ không?"
Hạ Tiểu Xuyên gật đầu lớn tiếng nói: "Dạ vui."
Lâm Lệ Hoa quay đầu nhìn Lâm Đông: "Lâm Đông, còn con thì sao?"
Lâm Đông gật đầu, giọng nói nhỏ hơn: "Dạ vui."
Lâm Lệ Hoa cười nói: "Vui vẻ thì chiều chơi nữa."
Lâm Đông cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Cô ơi, con có thể chơi nữa thật không?"
"Đương nhiên là có." Lâm Lệ Hoa xoa đầu Lâm Đông: "Sau này, con muốn chơi thì cứ chơi, chỉ cần không có nguy hiểm thì cứ chơi."
Ngoại trừ ông ra, Lâm Đông chưa bao giờ được đối xử ấm áp như vậy, bé ngoan ngoãn gật đầu nói: "Cô ơi, con còn muốn bán hàng ạ."
"Được, cho con bán hàng."
Lâm Đông nở nụ cười, khóe miệng hiện ra hai cái đồng điếu, nghe thấy có người tới mua đồ, bé nhanh chóng chạy tới lấy đồ, sau khi làm xong ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế, bụng kêu ùng ục ùng ục.
"Lâm Đông, mày đói bụng à?" Hạ Tiểu Xuyên chạy tới hỏi.
Lâm Đông gật đầu.
Hạ Tiểu Xuyên cứ như đang tuyên bố sự kiện lớn trong lịch sử, nói: "Anh cũng đói bụng, ngày hôm nay anh muốn ăn một cái màn thầu lớn!"
Lâm Đông cũng muốn ăn một cái màn thầu lớn, nhưng bé không dám nói.
Lúc ăn cơm buổi trưa, Lâm Lệ Hoa dựa theo thông lệ mấy ngày trước cho Lâm Đông nửa cái màn thầu, Lâm Đông kẹp khoai tây thái sợi chua ngọt vào rồi ăn, bởi vì ngày hôm nay lượng vận động lớn vô cùng, ăn xong nửa cái màn thầu lại thêm nửa bát cháo bé vẫn còn đói bụng, bé nhìn Lâm Lệ Hoa, Hạ Thanh Chương cùng Hạ Tiểu Xuyên, ba người đều đang nghiêm túc ăn cơm, không ai chú ý đến bé.
Bé nhìn về phía cái rá nhỏ bằng tre trên bàn cơm, bên trong rá nhỏ có một, hai, ba, bốn, bốn cái bánh màn thầu đã bẻ đôi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm nửa cái màn thầu, kìm lòng không đặng liếm miệng nhỏ...... Bé ăn không no, bé còn muốn ăn, bé còn muốn ăn nửa cái màn thầu, ăn thêm nửa cái nữa là no, nhưng bé không dám ăn.
Bé đoan đoan chính chính ngồi, chịu đựng, chịu đựng hết nổi không nhịn được đem tay nhỏ đưa về phía rá nhỏ, còn chưa đưa đến, Lâm Lệ Hoa hô một tiếng "Thanh Chương", bé bị doạ nhanh chóng rụt tay về, sau đó ngoan ngoãn ngồi, hơi cúi đầu, tim đập cực nhanh, quên luôn cả đói bụng.
Đúng lúc này, trước mắt đột nhiên xuất hiện nửa màn thầu.
Lâm Đông ngẩng đầu nhìn, thấy được Lâm Lệ Hoa.
Lâm Lệ Hoa cười nói: "Ăn đi, lần sau muốn ăn thì tự mình lấy, không có gì đâu, vươn tay là với tới rồi, biết không?"
Lâm Đông gật đầu nhận lấy, vùi đầu ăn, bữa cơm này bé ăn đặc biệt no, đặc biệt thỏa mãn, bé chưa từng được chơi vui vẻ như vậy, ăn no như thế, sau khi ăn cơm xong, bé lập tức giúp đỡ Lâm Lệ Hoa thu dọn ghế, chịu khó đến mức Hạ Thanh Chương cũng cảm thấy không bằng.
Hạ Thanh Chương đi tới bên người Lâm Lệ Hoa lặng lẽ khích lệ Lâm Đông, nói: "Đứa nhỏ Lâm Đông này thật sự khiến cho người ta tìm không ra tật xấu."
Lâm Lệ Hoa hỏi ngược lại: "Trước kia không phải anh còn có ý kiến với nó à?"
Hạ Thanh Chương sờ mũi không lên tiếng.
Lâm Lệ Hoa bây giờ đối với Lâm Đông rất yêu thích, nói liên miên cằn nhằn với Hạ Thanh Chương, ý tứ chính là Hạ Thanh Chương phải đối xử với Lâm Đông giống như đối xử Hạ Tiểu Xuyên, để cho Lâm Đông có một tuổi ấu thơ tốt đẹp, để cho Lâm Đông khỏe mạnh trưởng thành.
Hạ Thanh Chương gật đầu nghe.
Lâm Lệ Hoa cằn nhằn xong, mở miệng gọi: "Lâm Đông."
Lâm Đông vội vàng từ phía cửa tiệm chạy đến bên cạnh Lâm Lệ Hoa: "Dạ."
"Con ăn no chưa?"
"Dạ rồi."
"Ăn no thì đi chơi đi, đi theo Tiểu Xuyên mà chơi." Hạ Tiểu Xuyên đã sớm chạy đi.
Lâm Đông trả lời: "Cô ơi, con không đi chơi đâu, con muốn trông cửa tiệm bán hàng."
"Không có gì đâu, đi chơi đi, cô ở chỗ này trông được rồi."
"Con không đi." Lâm Đông kiên trì nói: "Con giúp cô trông cửa tiệm."
Lâm Lệ Hoa bất đắc dĩ cười nói: "Được, theo ý con."
Lâm Đông ngoan ngoãn ngồi ở trong tiệm, kỳ thực bé cũng muốn đi đùa, nhưng nếu bé đi chơi, một mình cô làm sẽ rất mệt, mệt rồi sẽ bị bệnh giống như ông, bé không muốn cô sinh bệnh, cho nên cả một buổi chiều bé ở lại cửa tiệm bán hàng.
Tới gần chạng vạng, nhóm học sinh tiểu học mới vừa khai giảng đi đóng học phí cầm sách mới trở lại, trấn nhỏ trong nháy mắt náo nhiệt lên, Lâm Đông nhìn bọn học sinh lui tới trên đường, không nhịn được vui vẻ, vừa lúc đó bé thấy được anh trai Mục Hưng Hà buổi sáng dạy bé chơi.
Đại ca ca.
Đại ca ca!
Lâm Đông không có gọi thành tiếng, mà tự vui vẻ đứng lên nhìn theo Mục Hưng Hà, sau đó bé lại ngoan ngoãn ngồi xuống, ở trong lòng yên lặng niệm "Một, hai, ba, đầu gỗ không được nhúc nhích", sau đó thân thể của bé cùng căng cứng không nhúc nhích, tự mình chơi đuổi bắt với bản thân rất vui vẻ.
A, chơi thật vui, bé còn muốn chơi nữa, muốn cùng bọn Đại ca ca chơi đùa.
Nhưng mà bé chơi quá tệ, bọn Đại ca ca chắc chắn không muốn chơi cùng bé, cho nên khi trong trấn nhỏ truyền đến tiếng cười cười nói nói, bé không dám tiến lên, chỉ đứng ở cửa hướng ra đường nhìn xung quanh.
"Lâm Đông!" Đúng lúc này, ngoài đường truyền đến giọng Mục Hưng Hà.
Mắt Lâm Đông ngay lập tức toả sáng.
Mục Hưng Hà mang theo một đám bạn nhỏ chạy tới, trong đó còn có Hạ Tiểu Xuyên.
"Lâm Đông!"
Lâm Đông nhanh chóng chạy đến, nhìn Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà nói: "Đến chơi đuổi bắt đi."
Lâm Đông không chút nghĩ ngợi mà trả lời: "Được!"
Trả lời xong, bé nghĩ tới việc mình phải trông cửa tiệm, sau đó nói: "Em đi xin phép cô em đã."
"Đi đi."
Lâm Đông chạy vào tiệm tạp hóa, gọi: "Cô ơi."
Lâm Lệ Hoa đang tính sổ sách thấy được toàn bộ sự việc xảy ra ngoài quán,hỏi: "Hưng Hà tới tìm con chơi hả?"
Lâm Đông gật đầu, đôi mắt toả sáng.
"Vậy thì đi chơi đi."
Lâm Đông lập tức vui sướng chạy ra khỏi tiệm tạp hóa, cùng Mục Hưng Hà, Hạ Tiểu Xuyên chơi cùng nhau, trong lòng bé thật cao hứng, lần đầu tiên có người tới tìm bé chơi đuổi bắt, so với buổi trưa bé càng chơi đùa càng hăng say, không chỉ chơi "Một hai ba đầu gỗ không được nhúc nhích", còn chơi "Trốn tìm" cùng "Diều hâu bắt gà con".
Trước cửa tiệm tạp hóa đều là tiếng cười cười nói nói.
Trong lúc vô tình ánh tà dương chiếu xuống mặt đường trước cửa tiệm tạp hóa, giống như khoác trên người bọn nhỏ đang nô đùa một vầng sáng dịu dàng, Lâm Đông bên trong vầng sáng bước chân ngắn chạy rồi cười khanh khách, quên luôn cả đông tây nam bắc, đột nhiên ᴆụng vào người Mục Hưng Hà, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, Mục Hưng Hà ngã rầm trên mặt đất.
Lâm Đông quay đầu nhìn lại, bị làm cho khi*p sợ.
"Lâm Đông, mày ᴆụng vào Hưng Hà rồi!"
"Lâm Đông! Mày làm gì vậy? Sao mày ᴆụng vào Hưng Hà hả!"
"Hưng Hà ngã sấp xuống rồi!"
"Hưng Hà không đứng dậy nổi!"
"..."
Một đám trẻ con kêu ríu rít, nhanh chóng dìu Mục Hưng Hà.
"Lâm Đông!" Hạ Tiểu Xuyên hô một tiếng.
Lâm Đông nghe tiếng ngơ ngác quay sang nhìn Hạ Tiểu Xuyên.
Hạ Tiểu Xuyên chạy tới đem Lâm Đông che chở ở phía sau, sau đó cùng Lâm Đông đang ló đầu nhìn Mục Hưng Hà.