Trong góc phòng học có hai học sinh nam, hai học sinh nam đang ôm nhau, ôm nhau, nhau, đồng thời, hôn, hôn... Này, điều này có lực sát thương quá mạnh đối với Tưởng Tiểu Quân, hắn đứng cứng ngắc ở ngoài cửa sổ mấy giây, đợi đến khi học sinh nam bên trong sắp phát hiện ra hắn, hắn mới phản ứng coi như là nhanh, lập tức ngồi xổm người xuống, lặng lẽ trốn phía dưới cửa sổ.
Chuồn qua khỏi phòng học lớp sơ tam (10), nhanh chóng bật người dậy, nhanh chân chạy đi, một hơi chạy đến cửa phòng lớp sơ nhị (1), cả người ngơ ngác đứng trước cửa phòng học đã đóng chặt, trong đầu toàn bộ là tình cảnh vừa nãy nhìn thấy.
Nam sinh cùng nam sinh... Cả người hắn đều rơi vào trong đó, trong lòng có một loại cảm giác khó giải thích được, không phải buồn nôn không phải sợ sệt, mà là... Hắn cũng không biết nói thế nào, rốt cuộc là một loại cảm thụ như thế nào, đại não mờ mịt, vẫn đứng mãi ở trước cửa phòng học, cũng không biết mình đã đứng bao lâu.
Mãi đến tận khi nghe thấy có người gọi mình, hắn theo bản năng mà nghĩ đến là Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà.
"Tiểu Quân." Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà đồng thời gọi.
Tưởng Tiểu Quân nhìn về phía Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà, hai người đã đi tới bên này, hắn luống cuống tay chân.
Lâm Đông ôm bóng rổ trong tay, hỏi: "Lấy ly chưa?"
Tưởng Tiểu Quân bừng tỉnh nhớ tới, mình tới để lấy ly. Lập tức nói: "Chưa."
"Vậy sao anh không lấy?"
"Anh, anh, anh lấy —— "
Tưởng Tiểu Quân theo bản năng mà nhìn về phía trước,nhìn thấy cửa phòng học đóng chặt, lúc này mới phát hiện lớp sơ nhị (1) người đều đã đi, cửa cũng đã đóng lại, hắn sửng sốt một chút, cũng làm cho Lâm Đông và Mục Hưng Hà sửng sốt một chút.
Tưởng Tiểu Quân nói tiếp: "Anh không lấy được, cửa đóng."
Lâm Đông tò mò hỏi: "Tiểu Quân, anh làm sao vậy?"
Tưởng Tiểu Quân nhanh chóng nói: "Không có chuyện gì, anh không sao."
"Vậy sao anh lấy cái ly thôi mà lâu như vậy?"
"Vừa nãy anh đi vào nhà vệ sinh." Tưởng Tiểu Quân nói rất chột dạ: "Cho nên trì hoãn một chút thời gian."
"Vào thì phòng học đóng cửa rồi à?" Lâm Đông hỏi.
Tưởng Tiểu Quân nhanh chóng thuận theo mà nói: "Đúng."
Lâm Đông cũng không nghĩ nhiều, nói: "Vậy anh dùng ly của em uống nước đi, vừa nãy em rửa ly rồi."
Tưởng Tiểu Quân nhanh chóng nói: "Không cần, không cần, sắp về nhà rồi, về nhà uống cũng được."
"Anh không khát à?"
"Không khát lắm, về nhà uống cũng được."
"Vậy được, chúng ta về nhà đi, trời tối rồi."
"Ừ."
Tưởng Tiểu Quân cùng Lâm Đông và Mục Hưng Hà rời khỏi lớp sơ nhị (1), lúc đi ngang qua lớp (10), không nhịn được nhìn vào trong phòng học, cửa sổ phòng học đã đóng lại, trong lòng hắn thầm thở phào nhẹ nhõm, cùng Lâm Đông và Mục Hưng Hà đến bãi gửi xe lấy xe đạp ra, chạy về hướng trấn Cẩm Lí, dọc theo đường đi không nói lời nào.
Mãi cho đến nhà, về đến nhà ăn cơm tối xong, hắn không tìm Lâm Đông chơi đùa, mà là ngồi trong nhà xem ti vi, nhìn một lát liền trở về phòng làm bài tập vật lý, sau khi làm xong bắt đầu ngủ.
Nhưng ngủ không thẳng giấc, vẫn luôn nằm mơ, trong mộng là hai nam sinh đang dây dưa, một là hắn, một người khác là... Hắn không thấy rõ mặt người nam sinh kia.
Nói chung lúc tỉnh lại, ga trải giường ướt, hắn kinh ngạc một chút, nhớ lại lúc học sinh vật trong sách có miêu tả những biểu hiện của nam sinh khi dậy thì, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại làm cho hắn xoắn xuýt chính là, hắn ở trong mơ lại cùng một nam sinh... Hắn nhanh chóng lắc đầu, vứt toàn bộ hình ảnh không tốt trong đầu đi, dọn dẹp một chút bắt đầu học bài sớm, ăn điểm tâm, sau đó tìm Lâm Đông và Mục Hưng Hà cùng đi học.
Lâm Đông nhiệt tình hỏi: "Tiểu Quân, sáng sớm anh có học bài chưa?"
Tưởng Tiểu Quân nói: "Rồi."
"Học bao lâu?"
"Năm mươi phút đồng hồ."
"Em cũng học năm mươi phút đồng hồ, Hưng Hà anh thì sao?" Lâm Đông quay đầu hỏi Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà ôm lấy Lâm Đông hỏi: "Em đoán xem."
Lâm Đông cười nói: "Em đoán không được."
"Đoán xem đi."
"Cũng là năm mươi phút đồng hồ?"
"Thông minh."
"..."
Tưởng Tiểu Quân không khỏi đưa mắt nhìn Lâm Đông và Mục Hưng Hà, đặc biệt là Mục Hưng Hà đang ôm Lâm Đông trong cánh tay, hắn nhìn thế nào cũng thấy Mục Hưng Hà có cảm giác không được tự nhiên, trong đầu không nhịn được liền hiện lên tình cảnh trong lớp (10) ngày đó, hắn nhanh chóng vỗ đầu của chính mình, vứt hình ảnh kia ra khỏi đầu, không bao lâu lại bị ảnh hưởng, hắn bị ảnh hưởng nhiều lần như vậy, Mục Hưng Hà lại hồn nhiên không biết, nhưng Lâm Đông lại phát hiện hai ngày nay Tưởng Tiểu Quân có gì đó không đúng.
Sau khi học xong tiết thứ hai, Lâm Đông không nhịn được đi đến bàn Tưởng Tiểu Quân, hỏi: "Tiểu Quân, gần đây anh làm sao vậy?"
Tưởng Tiểu Quân nói: "Không có chuyện gì."
"Gần nhất tâm tình anh rất xấu, có phải là học tập gặp phải vấn đề gì không? Nếu anh gặp phải vấn đề gì, anh nói một chút với em, xem thử em có thể giúp anh một chút hay không."
"Không phải."
"Vậy sao anh?"
"Anh —— "
"Đông Đông!" Lúc này Mục Hưng Hà đột nhiên gọi Lâm Đông một tiếng.
Lâm Đông quay đầu trả lời lại.
Mục Hưng Hà nói: "Đi, đi vệ sinh nào."
"Ừ, đến ngay." Lâm Đông trả lời Mục Hưng Hà một câu xong, quay đầu nhìn về phía Tưởng Tiểu Quân hỏi: "Tiểu Quân, anh có đi vệ sinh không?"
Tưởng Tiểu Quân nói: "Anh không đi, hai người đi đi."
"Được, em đi đây, có việc gì thì nói với bọn em."
"Ừ, đi đi"
Lâm Đông đi tới bên cạnh Mục Hưng Hà, hai người đồng thời đi vệ sinh, Lâm Đông không nhịn được mở miệng hỏi: "Hưng Hà, anh có phát hiện gần đây Tiểu Quân có gì đó không đúng hay không?"
Mục Hưng Hà xem như là kẻ thô lỗ, ngoại trừ có thể phát hiện Lâm Đông có biến hóa rất nhỏ ra, những người khác cậu không cảm giác được, rất tự nhiên trả lời: "Không có, làm sao vậy?"
Lâm Đông nói một cách chắc chắn: "Tiểu Quân có gì đó không đúng."
"Chỗ nào không được bình thường?" Mục Hưng Hà hỏi.
Lâm Đông nói: "Tâm trạng anh ấy không tốt, hình như đã xảy ra chuyện gì."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Không biết, cho nên mới hỏi anh."
"Anh nào có biết." Mục Hưng Hà suy nghĩ một chút, hỏi: "Có phải là vấn đề về học tập không, áp lực học tập quá lớn? Mỗi lần Tiểu Quân ᴆụng tới chuyện học tập thì lại sa sút."
Lâm Đông lắc đầu: "Không phải, hiện tại thành tích của Tiểu Quân đã ổn định, kiến thức căn bản đều vững chắc, lại có phương pháp học tập của riêng mình, không phải về vấn đề học tập, chính anh ấy cũng nói không phải vấn đề về học tập."
"Gia đình nó xảy ra vấn đề?"
"Không có, hai ngày nay chú Tưởng thím Tưởng đều vui vẻ, nói là đơn vị phát tiền thưởng."
Mục Hưng Hà cũng nghĩ không ra, hỏi: "Vậy thì vấn đề là gì?"
Lâm Đông nói: "Em cũng không biết."
Mục Hưng Hà vừa quay đầu nhìn thấy hai hàng lông mày nhỏ của Lâm Đông chụm lại một chỗ, cậu vươn tay dùng ngón tay cái nhấn cho giãn ra, nói: "Nhìn em sầu lo kìa, quá nhiều chuyện, lo làm gì?"
Lâm Đông nhìn về phía Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà ôm bả vai Lâm Đông, nói: "Tan học chúng ta đồng thời hỏi Tiểu Quân, chẳng phải sẽ biết chuyện gì xảy ra sao?"
Lâm Đông bị Mục Hưng Hà ôm đi, thấp giọng hỏi: "Nếu Tiểu Quân không nói thì phải làm sao bây giờ?"
"Ép hỏi."
"Không tốt lắm đâu?"
"Có cái gì mà không tốt? Anh nói được là được."
"Vậy được, em nghe lời anh."
"Ngoan." Mục Hưng Hà theo thói quen sờ sờ đầu Lâm Đông.
Hai người cùng đi vệ sinh xong về tới phòng học, tan học, các bạn học đều dồn dập tràn ra khỏi phòng học, chuẩn bị về nhà, vừa vặn vào lúc này trời mưa, từ học kỳ sau của năm nhất, khi trời mưa, có không ít bạn học không trở về nhà vào buổi trưa, một là bởi vì trời mưa đường không dễ đi, thời gian đi dài hơn, dễ dàng đến muộn, hai là bởi vì phía ngoài trường học có mở một cửa hàng thức ăn nhanh nhỏ, ăn ngon lại vệ sinh, có thể trực tiếp ứng phó một phen, ba là không ít học sinh thích ăn mì, đến quầy căn tin mua một hộp là được cho nước nóng.
Nhìn mưa to như trút nước, ba người Lâm Đông cũng quyết định không về nhà, ba người cùng đi đến căn tin, dùng điện thoại công cộng gọi điện thoại về nhà, Lâm Đông cũng không phải lần đầu tiên không trở về nhà buổi trưa, thế nhưng Nguyễn Tâm Bình vẫn đặc biệt dặn dò: "Bảo bối, không nên ăn mì, đi đến cửa hàng thức ăn nhanh ở ngoài trường mà ăn, biết không?"
Lâm Đông nói: "Con biết rồi ạ."
"Đừng sợ dùng tiền, cùng bọn Hưng Hà ăn cho ngon đi nhé."
"Dạ, con biết rồi ạ, buổi trưa ba mẹ cũng ăn cho ngon vào, không thể bởi vì con không ở nhà, thì tùy tiện qua loa."
Nguyễn Tâm Bình ở đầu dây bên kia nở nụ cười: "Mẹ biết rồi, đừng quên uống nhiều nước nóng, còn có buổi trưa đừng chỉ lo chơi đùa cùng Hưng Hà, phải ngủ trưa, như vậy buổi chiều mới có tinh thần đọc sách."
"Dạ, ba mẹ cũng vậy."
"..."
Lâm Đông cùng mẹ hàn huyên một hồi lâu, mới bỏ điện thoại xuống, cúp điện thoại xong, cùng Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân đồng thời chạy đến cửa hàng thức ăn nhanh ngoài trường, ba người gọi sáu cái bánh bao bốn món ăn ba bát cháo, không tới nửa giờ ăn không còn một mống, sau khi ăn xong trở lại phòng học, bên trong phòng học đã có vài bạn học trở về sau khi ăn xong cơm, bọn họ tụ tập cùng một chỗ tán gẫu.
Lâm Đông và Mục Hưng Hà liền xách Tưởng Tiểu Quân, đi đến chỗ ngồi của Tưởng Tiểu Quân, hai người đồng thời hỏi Tưởng Tiểu Quân: "Tiểu Quân, gần đây anh (mày) làm sao vậy?"
Tưởng Tiểu Quân vẫn trả lời như mấy lần trước, nói: "Tao không sao, không có chuyện gì."
Mục Hưng Hà chỉ vào hắn nói: "Đừng tưởng gạt được bọn tao."
Lâm Đông gật đầu: "Bọn em nhìn ra anh và trước đây không giống nhau."
"Chỗ nào không giống nhau?" Tưởng Tiểu Quân hỏi.
"Có tâm sự." Lâm Đông nói.
"Nói mau, chuyện gì." Mục Hưng Hà đập bàn một cái, giống như là đang gõ đường mộc của Bao đại nhân vậy, còn Tưởng Tiểu Quân là phạm nhân dưới công đường.
Nhưng mà Tưởng Tiểu Quân không để mình bị xoay vòng vòng, cắn răng không nói.
Mục Hưng Hà chỉ vào Tưởng Tiểu Quân nói: "Chúng ta có còn là anh em hay không hả?"
Lâm Đông nói: "Chúng ta có còn là bạn bè hay không?"
Mục Hưng Hà còn nói: "Nếu chúng ta là anh em thì có lời gì nói thẳng, có rắm thì thả ra!"
Lâm Đông cũng nói: "Chúng ta phải cùng chung hoạn nạn."
Mục Hưng Hà nói tiếp: "Mày che che giấu giấu không giống đàn ông một chút nào."
Lâm Đông lại thêm một câu: "Trốn trốn tránh tránh chính là có vấn đề."
Mục Hưng Hà nói: "Nói, nói ra thì chúng ta vẫn là huynh đệ tốt."
Lâm Đông nói: "Nói ra thì chúng ta còn có thể vui vẻ mà chơi đùa."
"..."
Tưởng Tiểu Quân bị Lâm Đông và Mục Hưng Hà oanh tạc liên tục, rốt cục không kiềm được, mở miệng nói: "Được, tao nói, là bọn mày bảo tao nói, nghe xong cũng đừng hối hận!"
Lâm Đông và Mục Hưng Hà đồng thời nói: "Không hối hận."
Tưởng Tiểu Quân nhìn chung quanh một lần, xác định mọi người không ở gần ba người bọn họ, lúc này mới có chút ngượng ngùng mở miệng, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước tao có trở về phòng học lấy ly nước đó?"
Lâm Đông Mục Hưng Hà đồng thời gật đầu: "Ừ."
"Tao đi qua lớp (10) nhìn thấy một màn cực kỳ...."
"Một màn gì cơ?"
Tưởng Tiểu Quân do dự một chút, đến cùng vẫn là mở miệng nói: "Tao nhìn thấy hai nam sinh ôm nhau, ôm nhau..."
Mục Hưng Hà sốt ruột hỏi: "Ôm nhau thế nào?"
Tưởng Tiểu Quân nhỏ giọng: "Bọn họ, đang hôn môi!"