Chương 88: Mua nhà và tặng nhàQuán mới ở phường Kim Thành khai trương, Thẩm Thiều Quang và Thiệu Kiệt cùng tới đó thết đãi một ngày.
Quản sự của quán mới là một người chu đáo, cũng không cần hai người phải nhọc lòng. Quản sự còn phải nhọc lòng với bọn họ, sai người đưa trà và bánh ngọt ra phía sau.
Thiệu Kiệt vừa ăn bánh hạt dẻ vừa hỏi Thẩm Thiều Quang: “Thế tòa nhà kia ngươi còn định mua nữa không? Ta đã hỏi giúp ngươi rồi, Khúc nương tử kia ra giá năm mươi vạn.”
Thẩm Thiều Quang nhìn hắn: “Chẳng lẽ Thiệu lang quân lại có quen với Khúc nương tử kia?” Bởi vì nhìn trúng tòa nhà này nên Thẩm Thiều Quang đã nghe ngóng thử, những tòa tứ hợp viện kiểu như vậy thì ít nhất cũng phải tầm trăm vạn, tòa nhà này vì mang tiếng “hung” nên Khúc nương tử chỉ lấy giá bảy mươi vạn, sao bây giờ lại bớt hẳn hai mươi vạn nữa?
Thiệu Kiệt cười đáp: “Nữ nhân gia ta quen thế nào được!” Nói xong lại vội vàng sửa lời: “Ngươi không phải là nữ nhân bình thường.”
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Không phải giải thích, nói chuyện chính!”
“Người ta quen là huynh trưởng của Khúc nương tử này, cũng buôn bán lương thực, thỉnh thoảng đi phía nam lấy hàng cùng nhà ta. Ta đánh tiếng với hắn tỏ ý muốn mua, vài hôm sau thì hắn sai người đưa thư tới.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu, đúng là mức giá của nhân tình.
“Ngươi không ngại thì tìm thời gian rảnh tới xem một chút, nếu thấy được thì ta sẽ sai người tới tìm bọn họ, ngay mặt ký khế ước, nhanh chóng thu dọn, vẫn còn kịp đón tết ở nhà mới.”
Thẩm Thiều Quang tính toán vốn liếng tích lũy, nếu gom cả lại thì cũng tầm tầm đó, sau đó đến tết chia hoa hồng thì lại bỏ vào quán mới… Chặt đầu cá, vá đầu tôm kiểu đó thì tính ra cũng có thể tạm chắp vá được. Tòa nhà này mua với giá bằng nửa giá thị trường, đúng là rất rẻ, bỏ lỡ thì e là sẽ hối hận mãi – giống như ở kiếp trước bỏ lỡ mất mấy căn hộ.
Thiệu Kiệt cũng lo nghĩ chuyện này, nói rất oai: “Tiền nong không ổn sao? Có thể mượn một ít từ kẻ có tiền như ta, sau này cứ lấy đồ ăn làm lợi tức, mấy món gà nướng, gà quay, gà hầm, gà luộc, gà chiên, bá vương biệt kê; vịt kho tương, vịt kho, vịt sốt, vịt nấu cơm rượu, vịt phú quý gì đó…”
Thẩm Thiều Quang bật cười: “Không phải đến tiền mua một thanh bảo đao ngươi cũng không có sao? Sao lại có tiền riêng?”
Thiệu Kiệt cười đáp: “Ta thì không có, nhưng mẹ ta có. Buổi sáng ta tới chải tóc cho lão nhân gia thì đảm bảo đủ mua nửa tòa nhà của ngươi.”
Đồ phú nhị đại đáng ghét! Thẩm Thiều Quang phẫn nộ: “May mà tiền của ta đủ mua, không đến nỗi không mua nổi thanh đao như ai đó.”
Thiệu Kiệt: “…”
Thẩm Thiều Quang nhướng mày, cười đắc ý.
Thiệu Kiệt: “Xì…”
Ngay ngày hôm sau Thẩm Thiều Quang đi xem nhà luôn, chắc hẳn nô bộc trong tòa nhà kia đã được dặn dò, vô cùng hòa nhã dẫn nàng đi tham quan một vòng.
Đây thật đúng là một tòa nhà tốt. Chủ nhân dọn đi chưa lâu, mà tòa nhà vốn cũng vẫn còn mới, không có nơi nào có cảm giác cũ nát, trước sau ba khoảng sân, hai bên lại có mấy khóa viện nhỏ, sân trước sạch sẽ, sân sau tinh xảo, cảm giác hài hòa, thậm chí còn có phần thanh nhã.
Vào chính phòng, Thẩm Thiều Quang mỉm cười, cả phòng đầy gia cụ sơn son bóng loáng, đặt giữa tòa nhà này thật giống như Lâm Đại Ngọc cắm trâm vàng khắp đầu.
Người nô bộc cười xòa: “Lúc nương tử đi hơi vội, tòa nhà này cứ để đó không dùng tới, cho nên mấy thứ to hơn đều không mang đi.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu, chắc hẳn là lúc đi vẫn còn hơi do dự, cho nên mấy thứ khó di chuyển đều không mang đi.
Càng đi ngắm nghía Thẩm Thiều Quang càng cảm thấy phải bỏ năm mươi vạn này, thế là mời Thiệu Kiệt làm bên trung gian, đi gặp Khúc nương tử và huynh trưởng của nàng ta, khách sáo một phen, ký khế ước, giao tiền, tới nha môn làm chứng từ, roẹt roẹt roẹt mua xong nhà.
Bởi vì tòa nhà này còn khá mới nên cũng không cần sửa sang gì nữa, chẳng qua chỉ là quét lại vôi cho gian nhà chính, dọn sạch cỏ khô trong vườn ở tiền viện, vá mấy phiến đá bị vỡ trên lối đi lại, quét sạch mạng nhện và bụi bặm các viện, sắp xếp lại gia cụ, thế là đã có thể dọn vào ở.
Thẩm Thiều Quang đắc ý, quá tốt, đỡ được một khoản tiền trùng tu.
Nghe Thẩm Thiều Quang nói mình cũng mua một tòa “hung trạch”, Phúc Tuệ trưởng công chúa mừng khỏi nói: “Thảo nào chúng ta lại nói chuyện hợp ý thế!”
Thẩm Thiều Quang đáp: “Thật đúng là nhặt được đồ rẻ! Nếu không phải vì cái này thì tòa nhà kia cũng phải trên dưới trăm vạn.”
Phúc Tuệ trưởng công chúa chậc một tiếng: “Thì thế, khu vườn của ta nếu không phải mang tiếng không tốt thì cũng đã chẳng dễ gì rơi vào tay ta.”
Thẩm Thiều Quang cảm thấy, đúng vậy, khu vườn danh tiếng như vậy khó mà có thể rơi vào tay một vị công chúa không tính là rất được sủng ái.
Hai kẻ nhặt được hung trạch ra sức đạp đổ quan niệm mê tín, châm chọc mấy kẻ “mê bất ngộ”.
Nói xong nhà cửa lại nói tới nam nhân – dù cho Thẩm Thiều Quang tạ ơn thì trưởng công chúa cũng không nhắc tới chuyện mình tặng cho thái hậu một nồi lẩu hoàng đế một nồi lẩu, lại khéo léo kể chuyện thịnh thế thái bình bách tính an khang.
Phúc Tuệ trưởng công chúa và Bùi Phỉ dạo này càng ngày càng gượng gạo, thấy Thẩm Thiều Quang như vậy thì rất hâm mộ: “Thế rốt cuộc là ngươi đã ngủ được Lâm thiếu doãn chưa?”
Thẩm Thiều Quang chẳng hề nghi ngờ rằng nếu như nàng nói là đã ngủ được thì trưởng công chúa ắt sẽ hỏi tỉ mỉ từng tí một.
May mà vẫn chưa – hoặc cũng có thể nói là tiếc rằng vẫn chưa.
Phúc Tuệ trưởng công chúa chê Thẩm Thiều Quang vô dụng. Thẩm Thiều Quang cũng bất đắc dĩ: “Sắp đông chí rồi mà, đông chí xong lại tới năm mới, nha môn nào cũng bận rộn…”
“Bận thế nào thì vẫn phải có thời gian ngủ.”
Thẩm Thiều Quang: “…”
Sau khi bị Phúc Tuệ trưởng công chúa rót cho một đầu toàn “ngủ”, tới lúc Thẩm Thiều Quang trở lại phường Sùng Hiền, nhìn thấy Lâm thiếu doãn đang chờ mình thì ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là vấn đề này.
Có lẽ đúng là dạo này rất bận nên mắt hắn hơi có quầng, dưới cằm và phía trên môi có chút màu xanh, áo dài cũng không thẳng thớm chỉnh tề như bình thường, so với dáng vẻ tao nhã lịch sự thường ngày thì lại càng có vị nam nhân hơn.
Thẩm Thiều Quang mời hắn ra hậu trạch ngồi, Lâm Yến gật đầu, A Viên bưng chậu than vào cho bọn họ.
Thẩm Thiều Quang ngồi trên sạp, cầm que cời than khẩy tro than, cười nói: “Không biết là người nào thèm ăn đi nướng khoai sọ đây, vừa khéo chúng ta lại có cái ăn.”
Lâm Yến mỉm cười.
Thẩm Thiều Quang nói: “Có một loại khoai gọi là khoai lang, cũng gần giống thứ này nhưng còn ngọt hơn thứ này, đặc biệt là loại ruột đỏ, nướng ăn là ngon nhất. Nướng tới khi vỏ bên ngoài cháy đen, bóc ra, ruột bên trong đỏ vàng bốc hơi nóng, nhân lúc còn nóng cắn một miếng, vừa ấm vừa thơm vừa ngọt. Ta thì thích nhất là phần sát vỏ, ăn cực kỳ ngon, chỉ là sơ ý một chút thì cả miệng sẽ bị đen thui.”
Có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ tham ăn của nàng, Lâm Yến cong khóe môi lên thêm chút nữa, một lát sau nói: “Nghe nàng nói vậy đã muốn ăn rồi.”
Thẩm Thiều Quang cười híp mắt, đương nhiên rồi, có chuyên môn mà, miêu tả đồ ăn mới là bản lĩnh thật sự của ta.
Thẩm Thiều Quang lại lấy que cời than gạt củ khoai sọ kia ra.
Trước khi nàng ăn đến nỗi cả tay và miệng đều đen thui, Lâm Yến móc một tờ giấy ra đưa cho nàng.
Thẩm Thiều Quang nhướng mày cười hỏi: “Gì đây?”
Mở ra – khế ước mua bán nhà!
Hôm qua A Viên nói nàng ta tình cờ gặp Lâm thiếu doãn ở cổng nhà mới, lại kể cho Thẩm Thiều Quang nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, Thẩm Thiều Quang đã có dự cảm rồi, nào ngờ Lâm thiếu doãn ghen tuông lại chịu chi như thế!
“Ta chỉ nói với Lâm lang quân là cô nương mua tòa nhà này nhờ có Thiệu lang quân giúp đỡ nên bớt được không ít bạc. Cũng không nói gì khác nữa.” A Viên kể như vậy.
Thẩm Thiều Quang: “…”
Thẩm Thiều Quang cẩn thận quan sát sắc mặt của Lâm Yến, vẫn là nụ cười hiền hòa ấm áp đó, không nhìn ra cái gì.
“Làm ta hết hồn, còn tưởng là ngươi muốn tặng ta khế ước của tòa nhà trong phường.” Thẩm Thiều Quang cười nói.
“Nhà mình, có gì mà tặng với không tặng.”
Thẩm Thiều Quang: “…” Lời này mập mờ nước đôi quá thể.
“Thế chỗ này thì sao?” Thẩm Thiều Quang chỉ chỉ khế ước mua bán tòa nhà ở núi Chung Nam.
Lâm Yến nhấp môi: “Mua lúc hè, muốn làm nàng vui.”
Thẩm Thiều Quang thật đúng là không biết nói gì nữa.
“Là ta suy nghĩ không chu đáo…” Lâm Yến nhẹ giọng nói.
Suy cho cùng thì Lâm Yến vẫn mang thói quen của con nhà danh gia vọng tộc, lại có chút bản tính hào hiệp của văn nhân, chẳng có chấp niệm gì đối với chuyện mua nhà cửa, nếu có tiền dư dả thì thà mua ngựa mua kiếm, mua đàn cổ mua sách hiếm, so với đám công tử ăn chơi bỏ tiền mua tỳ nữ tuyệt sắc thì có phẩm vị hơn một chút nhưng thực ra cũng đều không có tính ổn định.
Về việc Thẩm Thiều Quang thích mua nhà cửa, Lâm Yến vốn dĩ không nghĩ ngợi sâu xa gì, cũng giống như có người thích sưu tầm bảo đao, có lẽ nàng thích mua nhà cũng nên? Mãi cho tới khi thấy nàng mua tòa hung trạch trong phường, Lâm Yến mới nghĩ ra, nàng như vậy có lẽ là bởi vì không có nhà nữa… Cho nên mới vô cùng thích mua nhà ở phường Sùng Hiền.
Còn ghen tuông thì đương nhiên là cũng có một chút, nhưng hơn hết thảy là đau lòng.
Lâm Yến dịu dàng dỗ nàng: “Chờ đến năm mới phát bổng lộc thì sẽ tới Vị Thủy mua mấy gian nhà, có thể sẽ không lớn lắm, nhưng cũng đủ cho chúng ta thỉnh thoảng tới câu cá rồi ở lại.”