Chương 81: Hạnh phúc kề cạnhTrưởng công chúa nói là sẽ tới, thật đúng là thỉnh thoảng lại tới ngồi một lát. Cũng giống như Lâm thiếu doãn, thường chọn buổi chiều hoặc là sau bữa tối. Nàng ta luôn sai người tới kiểm tra trước, chắc chắn là Thẩm Thiều Quang có mặt thì mới tới – chẳng hề che giấu chút nào, tỏ rõ luôn là tới vì Thẩm cô nương. Chẳng giống như Lâm thiếu doãn mượn cớ là tới ăn cơm, cho dù đã ăn rồi không đói thì cũng ăn thêm bữa nữa.
Bên ngoài đổ mưa rả rích, trên bàn ánh đèn dầu bập bùng lên xuống, Thẩm Thiều Quang ngồi trước cửa sổ dạy A Viên cắt hoa điền.
Cái môn cắt hoa điền này A Viên học cái được cái không, học từ xuân sang hạ, lại từ hạ sang thu, thế mà mấy loại hoa thường gặp vẫn chưa học xong. Cũng may người học không sốt ruột, người dạy lại càng không sốt ruột.
Phúc Tuệ trưởng công chúa đi vào đúng lúc bắt gặp cảnh tượng thảnh thơi nhàn nhã như vậy.
Thẩm Thiều Quang đứng dậy hành lễ.
Phúc Tuệ trưởng công chúa cười cất lời trước: “Đã để ngươi phải chờ lâu rồi, đáng lẽ ta đã đi rồi, nào ngờ tỳ nữ lại tới nói con mèo ta nuôi bắt đầu nôn mửa.”
Thẩm Thiều Quang cũng là người yêu mèo, vội hỏi: “Bây giờ thế nào rồi?”
“Cho uống viên thuốc, đã không còn nôn nữa.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu: “Có lẽ là do thời tiết, mấy ngày tới cho nó ăn ít hơn, đặc biệt là không được cho ăn thịt khó tiêu hóa, bồi bổ đường ruột một thời gian.”
Phúc Tuệ trưởng công chúa thở dài: “Ta cũng tính như vậy. Nó là con mèo ta nuôi từ lúc còn ở trong cung, đã là mèo già mười mấy tuổi rồi, không biết còn có thể ở cạnh ta bao lâu nữa.”
Một câu nói khá đa cảm, Thẩm Thiều Quang gật đầu.
Phúc Tuệ trưởng công chúa lắc đầu thở dài: “Sau này không nuôi mèo nữa, cứ vài chục năm lại phải bị dằn vặt thế này, chịu không nổi.”
Không ngờ Phúc Tuệ trưởng công chúa lại là người thâm tình như vậy… Thẩm Thiều Quang đổi đề tài: “Trưởng công chúa nếm thử chè hạnh nhân ta mới nấu hôm nay xem.”
81 chè hạnh nhân
Cách làm chè hạnh nhân và chè óc chó không khác nhau lắm, hạnh nhân ngâm nước nóng cạo sạch vỏ, ngâm chung với gạo nếp rồi mài mịn lọc bã chắt lấy nước, bỏ vào ấm đun sôi lên, lúc ăn thì tưới thêm chút hoa quế ngâm hoặc thêm đường hay sữa bò đều rất ngon.
Ngoài sữa hạnh nhân ra, Thẩm Thiều Quang còn bưng lên thêm mấy loại trái cây và bánh ngọt, dù sao cũng không đói, chẳng qua là để Gi*t thời gian mà thôi.
Phúc Tuệ trưởng công chúa cầm thìa bạc khuấy khuấy, bưng cái bát nhỏ lên uống một hớp: “Có mùi hạnh nhân rất thơm, đơn giản thế này tính ra lại ngon.”
Đương nhiên rồi! Chè hạnh nhân phiên bản cung đình có chỗ nào giống chè hạnh nhân chứ? Chỉ hận không thể làm thành cháo bát bảo luôn thì có. Bên trong đủ các loại gạo, đậu, hạt khô, thêm tương mía, cuối cùng còn thêm các loại câu kỷ tử và long nhãn để trang trí, ngọt thì đúng là ngọt thật, chỉ là chẳng còn chút mùi hạnh nhân nào nữa.
Thẩm Thiều Quang lại mời nàng ta nếm thử bánh hạt dẻ khiếm thảo.
Phúc Tuệ trưởng công chúa từng xem thực đơn trong quán, biết tên gọi mỹ miều của món bánh này, cười trêu chọc Thẩm Thiều Quang: “Gọi bánh hạt dẻ khiếm thảo đơn giản như vậy chẳng phải rất tốt sao, bắt chước đám văn nhân cổ hủ gọi gì mà “bánh ngư tiều” làm cái gì?”
Thẩm Thiều Quang nói thật: “Muốn kiếm tiền của người ta mà, dù sao cũng phải làm cho hợp ý người ta chứ.”
Phúc Tuệ trưởng công chúa bật cười.
“Nhưng mà như thế lại hợp với Lâm thiếu doãn thanh đạm nhà ngươi.”
Thẩm Thiều Quang vội vàng giải thích: “Trưởng công chúa nói vậy là không đúng rồi. Không phải là “nhà ta”, Lâm thiếu doãn vẫn là của nhà hắn.”
Phúc Tuệ trưởng công chúa lườm nàng một cái: “Giả bộ đi!”
“Không phải là giả bộ, là thân phận không tương xứng.”
“Nhưng ta thấy các ngươi rõ ràng là chàng có tình, nàng có ý…”
“Thì thân phận vẫn cứ không tương xứng.” Thẩm Thiều Quang uống một hớp chè hạnh nhân, đáp lại.
Phúc Tuệ trưởng công chúa nghĩ nghĩ, cũng phải, hôn nhân là kết hai họ lại với nhau, lại nghĩ tới chuyện của mình với Bùi Phỉ, không khỏi lặng lẽ thở dài một hơi.
Một lát sau, Phúc Tuệ trưởng công chúa cười tinh quái: “Nếu đã vậy thì cũng đừng quan tâm chuyện tương lai nữa, cứ thoải mái muốn làm gì thì làm đi.”
Thẩm Thiều Quang muốn nói là chẳng phải bây giờ vẫn đang thế đấy sao, nói là yêu đương thì không phải yêu đương, thế nhưng lại mập mờ ám muội muốn ૮ɦếƭ, ta đã rối rắm đến nỗi sắp bạc cả tóc đây rồi, lại nghe trưởng công chúa nói: “Cứ ngủ hắn trước đã rồi nói sau.”
Thẩm Thiều Quang thấy may mà vừa rồi không phải nàng đang uống chè hạnh nhân, nếu không thì bây giờ đã phun ra ngoài rồi lại mang tội thất lễ.
“Ngủ rồi cũng coi như đã kết thúc một nỗi băn khoăn. Biết đây ngủ rồi ngươi lại cảm thấy hắn không tốt như vậy thì sao?”
Thẩm Thiều Quang cảm thấy tư duy logic của Phúc Tuệ trưởng công chúa thật là một lời khó tả hết.
Thấy Thẩm Thiều Quang nhìn mình, Phúc Tuệ trưởng công chúa rất hâm mộ: “Nếu ngươi muốn ngủ Lâm thiếu doãn thì chắc chắn hắn sẽ ngược giày chào đón rồi; không giống như tên họ Bùi kia…”
* “Ngược giày chào đón”, tức vội vàng đến nỗi mang ngược cả giày, là thành ngữ chỉ sự tiếp đón nồng hậu, chân thành và nhiệt tình.
“Ngược giày chào đón” mà có thể dùng như thế này sao? Giáo viên thể dục trong cung đúng là kiêm nhiều chức thật.
Phúc Tuệ trưởng công chúa lẩm bẩm: “Không cho ta ngủ, lại không chịu cho ta ngủ người khác, miệng cứ chua loét.”
Thẩm Thiều Quang thật sự nhịn không được, nở nụ cười xấu xa.
Phúc Tuệ trưởng công chúa lườm nàng, lườm xong chính mình cũng bật cười.
Thẩm Thiều Quang cười xong lại hơi bùi ngùi, Bùi Phỉ nhìn thì phong lưu phóng đãng thế mà lại rất cố chấp với nguyên tắc của mình.
“Vậy trưởng công chúa với Bùi lang quân, cũng… cứ vờn nhau như thế?”
Phúc Tuệ trưởng công chúa dựa vào lưng ghế, cười thoải mái: “Cứ thế thôi. Hắn còn chưa cưới thì ta cũng chẳng sợ.”
Thẩm Thiều Quang không biết rằng, Phúc Tuệ trưởng công chúa và Bùi Phỉ cứ như vậy mà dây dưa với nhau, hơn mười năm sau phò mã qua đời, bấy giờ Bùi Phỉ đã làm quan tới thượng thư một bộ, lại thêm chức đồng bình chương sự, có thể gọi là “Bùi tướng” rồi nhưng vẫn chưa thành gia lập thất; mà Phúc Tuệ trưởng công chúa cũng giữ trọn lời cam đoan của mình, gần như trở thành một gương điển hình về nữ đức trong hoàng thất. Nhưng còn khiến mọi người ngạc nhiên hơn là xử lý xong hậu sự của phò mã, trưởng công chúa lại dứt khoát xuất gia làm nữ quan, giống như An Khánh đại trưởng công chúa lúc trước, đi chu du khắp thiên hạ. Khi đó, những tiếng cười mỉa mai chê cười nàng ta lúc trước đã chỉ còn là tiếng thở dài, không biết bao nhiêu người ngâm vịnh, dù sao “kiên trì” và “bỏ lỡ” cũng là những điều dễ khiến người ta cảm khái.
Đương nhiên, đây đều là những chuyện về sau.
“Hôm trước ta nghe được một bài từ, “Cành hoa nên bẻ, bẻ đi; đừng chờ hoa hết, bẻ gì cành không.*”.” Phúc Tuệ trưởng công chúa khuyên nàng: “Cứ bẻ đi, kẻo sau này lại hối hận.”
* Trích “Kim lũ y” (Áo kim tuyến) của Đỗ Thu Nương đời Trung Đường. Bản dịch của Trần Trọng Kim.
Hối hận… Thẩm Thiều Quang tưởng tượng đến lúc mình già rồi, đầu đầy tóc bạc, nằm trên sạp trước cửa sổ hóng gió, bên tai là tiếng cười đùa của đám tỳ nữ, xa xa ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy bầu trời sao sáng lấp lánh, tới lúc đó, có thể nào sẽ đột nhiên nhớ tới chàng thiếu niên lang tuấn tú từng gặp thuở còn trẻ?
Chắc là có nhỉ?
Đêm thu mưa rơi trước cửa sổ, hai người phiền muộn ngồi muộn phiền cùng nhau.
Thẩm Thiều Quang uống một hớp chè hạnh nhân đã nguội mất: “Ta đi đổi cho trưởng công chúa một chén hoa lộ khác. Vẫn là hoa quế mà trong phủ đưa tới đợt trước, ta lấy một ít chưng lên, thời tiết thế này thêm một chút mật vào pha nước uống thì vừa khéo.”
Phúc Tuệ trưởng công chúa uống hết phần chè hạnh nhân còn lại: “Không cần đâu, hôm khác tới rồi uống sau. Bây giờ không còn sớm nữa, ta phải về đây.”
Đám tỳ nữ mặc áo lông cừu lên cho nàng ta, bung ô lên, xe ngựa chờ dưới mái hiên ngoài cửa đi tới cạnh bậc thềm, Phúc Tuệ trưởng công chúa lên xe, vén mành lên, phất tay với Thẩm Thiều Quang. Thẩm Thiều Quang nhìn theo xe ngựa của nàng ta khuất bóng giữa màn đêm.
Trở về phòng, ngẫm lại lời trưởng công chúa đã nói, Thẩm Thiều Quang đột nhiên cảm thấy tư duy logic của nàng ta không hề có vấn đề mà ngược lại lại có đôi phần nhẹ nhàng hư vô của nhà Phật.
Nghĩ tới nhà Phật, Thẩm Thiều Quang lại đột nhiên nhớ tới cái thẻ xăm nàng cầu được ở chùa Thanh Long hồi đầu năm. Trên cái thẻ kia là lời kệ không biết của tăng nhân nào: “Tâm sở an giả tức thích giả, tâm sở đáo xử tức hành xử*.”
* Người trong lòng thấy yên ổn là người thích hợp, chốn trong lòng muốn tới là chốn nên đi.
“Tâm sở an giả tức thích giả, tâm sở đáo xử tức hành xử”… Thẩm Thiều Quang nằm trên giường, lẩm bẩm lại lời của trưởng công chúa và cả lời kệ này, nghe tiếng mưa thu khiến người ta phiền muộn ngoài kia, trở người một lúc lâu mới ngủ được.
Ngày hôm sau, Lâm Yến kết thúc công việc ở nha môn, ngồi xe đi ngang qua cửa Thẩm Ký, liếc mắt thấy A Viên đang ngồi đút đồ ăn cho mấy con mèo hoang ngoài cửa, thế này là đã về rồi sao?
Lâm Yến đổi sang thường phục, sau đó tới quán rượu Thẩm Ký, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hạt dẻ rang.
“Lang quân tới rồi đấy à! Nếm thử hạt dẻ rang của quán ta xem.”
Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, Lâm Yến cũng không khỏi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ngửi thôi đã thấy thơm lắm rồi.”
81 hạt dẻ rang
Thẩm Thiều Quang xúc cho hắn một đĩa nhỏ, hạt nào hạt nấy chắc nịch, kích cỡ xấp xỉ nhau, màu nâu đỏ, miệng nứt ra, tỏa ra mùi đường sem sém: “Lang quân nhìn xem, có phải là hạt dẻ rang của bọn ta không giống nơi khác không?”
Lâm Yến phụ họa theo lời nàng: “Phải, bên ngoài trông sáng bóng.”
Thẩm Thiều Quang cười đắc ý, lần đầu tiên thử làm hạt dẻ rang đường đã thành công như vậy, có thể thấy cái tay nghề bếp núc này thật đúng là tài năng bẩm sinh.
“Đó là do có bỏ thêm đường.” Thẩm Thiều Quang nói với hắn về bí quyết rang hạt dẻ: “Phải chọn những hạt lớn nhỏ xấp xỉ nhau, nếu lớn nhỏ không đều thì hạt lớn không chín hạt nhỏ lại cháy; không cần phải khía vỏ hạt dẻ sống, như vậy thịt hạt bên trong sẽ bị khô, không bóng được thế này, chỉ cần lửa vừa độ thì vỏ hạt dẻ sẽ tự nứt ra; phải dùng xẻng to đảo liên tục, mưa móc phân đều…” Thẩm Thiều Quang hào hứng quá tuôn luôn một tràng rồi lỡ miệng, ho khan một tiếng: “Như vậy thì mới đồng đều.”
“Mưa móc phân đều” ở thời này còn chưa có ý tứ đặc biệt như trong phim cung đình thời hiện đại, Lý Bạch còn từng nói một câu tương tự là “không phụ ơn mưa móc”, cho nên Lâm Yến không phát hiện ra lời lẽ xấu xa của Thẩm Thiều Quang, chỉ cảm thấy nàng thế này còn thú vị hơn trước kia, trước giờ những lời A Tề nói đều rất xinh đẹp.
Thẩm Thiều Quang nhìn Lâm thiếu doãn đang mỉm cười ôn hòa ấm áp, lại nghĩ tới mấy chữ do nàng đề bên ngoài quán ở phường Thân Nhân, tú sắc khả xan, đúng là một lang quân tú sắc khả xan. Không biết tại sao đầu óc lại không chịu khống chế nhớ tới lời nói lưu manh của mình khi nói về gà trống và cả điển cố Đường Tăng. Trong mắt đám nữ yêu tinh hẳn là Đường trưởng lão chính là “tú sắc khả xan” nhỉ?
Lâm thiếu doãn thế này ta cũng tiếc không nỡ ăn thịt…
Trong lòng Thẩm Thiều Quang thì nghĩ ngợi những thứ bẩn thỉu, nhưng ngoài miệng lại nói: “Ta lấy cho lang quân một chén trà? Hạt dẻ không tốt cho tiêu hóa.”
Lâm Yến mỉm cười: “Được.”
Lâm Yến cảm thấy hôm nay Thẩm Thiều Quang có vẻ như không giống trước kia, trong mắt nàng có nét… Lâm Yến nhớ tới con cáo năm đó đi săn đã bắt được nhưng rồi lại để chạy mất.
Thẩm Thiều Quang đặt trà xuống cho Lâm Yến. Lâm Yến hỏi nàng: “Bên phía phường Thân Nhân đã ổn rồi chứ?”
Thẩm Thiều Quang gật đầu cười đáp: “Đã đi vào quỹ đạo rồi.” Nghĩ ngợi một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Sau này ta chỉ cần thỉnh thoảng tới xem là được.”
Lâm Yến nhìn nàng, mặt mày cong lên.
Thẩm Thiều Quang nhướng mày, chẳng phải ngươi có ý này sao? Sợ ta vất vả, muốn mỗi lần tới đây đều nhìn thấy ta…
Lâm Yến mỉm cười nói: “Rất tốt.”
Rất tốt… Thẩm Thiều Quang còn chưa nghĩ ra phải nói cái gì thì đã nghe thấy Lâm thiếu doãn nói: “Ta thấy tranh nàng vẽ bên ngoài rất giống.”
Thẩm Thiều Quang nhàn nhã ôm Minh Nô lên, vừa vuốt ve mèo vừa trò chuyện với hắn về chút kiến thức hội họa nông cạn của mình, nói mấy thứ như tỷ lệ, độ bóng, đường nét khác nhau thì tạo nên cảm giác khác nhau.
Lâm Yến vốn chỉ muốn nói chuyện với nàng, dường như đã rất lâu rồi không được an nhàn ngồi nói chuyện với nàng như thế này, bây giờ thật sự ngồi nghiêm túc lắng nghe.
Thẩm Thiều Quang lại nói sang lối vẽ chấm phá tả hình tả ý.
Nói đến vẽ chấm phá tả ý, Thẩm Thiều Quang khen: “Bức bình phong hồ sen mà lang quân đưa tới dù chỉ lác đác mấy nét 乃út nhưng lại lộ rõ nét thong dong nhàn nhã, có đôi nét “trong họa có thơ” của Vương Ma Cật.”
* Vương Duy, biểu tự Ma Cật, hiệu Ma Cật cư sĩ, là một nhà thơ, một họa sĩ, một nhạc sĩ, một nhà thư pháp và một chính khách nổi tiếng đời Thịnh Đường.
Lâm Yến nhịn không được cong môi, hôm nay A Tề nói năng rất ngọt.
Nhìn nụ cười này của hắn thì biết ngay là mình đã đoán đúng. Thẩm Thiều Quang rất am hiểu cách dỗ người khác, lúc vứt cho người ta một nắm đường thì phải thêm một nhúm muối, thật ra thêm một chút cay cũng khá tốt. Nàng híp mắt cười: “Nhưng mà không biết bức bình phong này là đơn chiếc hay là một bộ tứ quý?”
Nhìn nụ cười trên môi nàng, Lâm Yến lại nghĩ tới con cáo kia.