Chương 73: Thiếu doãn bất đắc dĩNgày hôm sau, rốt cuộc trời cũng nắng ráo trở lại.
Ăn xong bữa sáng, bốn người quán Thẩm Ký vội vàng đi ra quán dọn rửa vết máu và đồ đạc bị đập vỡ tối qua, người theo hầu mà Lâm Yến để lại cũng giúp sức, lại đều bày ra vẻ phục vụ Thẩm cô nương là chức trách. Buổi chiều Thẩm Thiều Quang dẫn người tới Tây Thị mua mấy món đồ, lại hẹn người ngày mai tới sơn tường – dứt khoát tân trang lại quán lần nữa, cho biết thế nào gọi là càng đánh càng mạnh, càng dập càng bùng.
Lúc ra ngoài vứt rác thì gặp hàng xóm và thực khách. Thực ra tối qua về sau cũng có người nghe tiếng đi ra xem, nhưng thấy mấy người cầm đao cầm kiếm thì lại quay về.
Thẩm Thiều Quang cười giải thích với họ: “Là có phạm nhân chạy trốn đến phường, lại ăn cơm ngay trong quán rượu bọn ta, nha sai phủ Kinh Triệu đã tới bắt bọn hắn rồi. Thật là dọa cho bọn ta sợ muốn ૮ɦếƭ…” Câu nào câu nấy đều là sự thật, chẳng qua ở giữa tóm tắt bớt một số chi tiết “không quan trọng lắm” mà thôi.
Hàng xóm nhìn cảnh tượng trong quán, chậc lưỡi tiếc nuối: “Quán nhà ngươi bị đập phá không ít đâu…”
Thẩm Thiều Quang cũng xót ruột: “Còn không phải sao!”
“Chẳng may ᴆụng phải, cũng không làm gì được…”
Thẩm Thiều Quang gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Lâm Yến bận tới tận nhá nhem mới ngồi xe trở về. Bởi vì đêm hôm trước không về nhà, cho nên về nhà trước, rửa mặt thay y phục, đi vấn an bà nội, ngồi ăn vài miệng cùng lão thái, sau đó thì ra khỏi nhà tới thẳng quán rượu Thẩm Ký.
Quán rượu phía trước khóa cửa, dựng tấm biển “Chủ quán có việc, quán rượu ngừng buôn bán năm ngày”. Lâm Yến đi vòng ra ngõ nhỏ phía sau, từ xa xa đã ngửi thấy mùi thịt dê nướng xen lẫn mùi an tức hồi hương*, tới gần cửa lại nghe thấy tiếng cười nói bên trong, có cả tiếng của đám người theo hầu của hắn.
* Tên gọi của thì là ở thời này, xem chương 58.
Lâm Yến cười, A Tề thật là…
Lâm Yến đập vòng cửa, A Xương mở cửa: “Lâm lang quân…” Vội vàng đón hắn vào.
Trên nền sân gạch trải chiếu và lót nệm, trên que sắt của giá nướng ở giữa xâu mấy miếng thịt dê, thịt gà, rau xanh và đậu phụ, Vu Tam mặc tạp dề, vấn khăn, đang vui vẻ nướng thịt, người theo hầu Chu Khuê của hắn thì ở cạnh đó giúp đỡ. Mấy người còn lại ngồi xung quanh, tất cả đều đang ăn, Thẩm cô nương ngồi ở chính giữa – đang híp mắt cười nhìn người khác ăn.
Thấy Lâm Yến đi vào, mấy người theo hầu đều vội vàng đứng dậy chắp tay hành lễ, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Thẩm Thiều Quang bất đắc dĩ, Lâm thiếu doãn tới để quấy rối đúng không? Bữa tiệc đang yên đang lành lại bị phá rối.
Nhìn thấy vẻ mặt nàng, Lâm Yến hắng giọng, mỉm cười nói với mọi người: “Ta ăn rồi, các ngươi cứ ăn đi.” Nghĩ ngợi một lát lại thêm một câu: “Thịt dê nướng bỏ thêm hồ tiêu và an tức hồi hương, khắp ngõ toàn là mùi thơm.”
Mấy người theo hầu âm thầm đưa mắt nhìn nhau, hôm nay a lang thật là ôn hòa… Lại còn nói nhiều nữa!
Thẩm Thiều Quang biết là có hắn ở đây thì người khác ăn uống không thoải mái được, dù sao nàng cũng không ăn thịt nướng, bèn bưng hoa quả và nước uống lên: “Nếu đã vậy, bên ngoài bị khói hun, lang quân vào phòng ngồi đi.”
Lâm Yến nhếch môi: “Được.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Yến bước vào gian nhà của Thẩm Thiều Quang, dù chỉ là phòng khách.
Gian nhà không lớn, trải thảm kiểu Hồ màu trắng, trên thảm tùy ý bày mấy cái bàn và ghế bằng gỗ du, trên chiếc bàn dài ở chính giữa bày tờ giấy ngọc lương đỏ đang cắt dở, hai cây kéo, một đống hoa điền đủ các loại hoa, chim, cá đã cắt xong, cạnh đó đặt một quyển sách, ấm trà chén trà, đĩa trái cây hình lá sen, bên trong đựng rất nhiều củ ấu tươi, bên cạnh còn một ít vỏ củ ấu chưa dọn đi.
Lâm Yến cúi đầu mỉm cười, thì ra A Tề lại nhàn tản vui thú như vậy.
Thẩm Thiều Quang đặt hoa quả và nước uống xuống, gẩy bấc đèn, nhìn đống đồ lộn xộn trên bàn thì hơi ngượng – buổi chiều tới Tây Thị mua mấy thứ trong quán còn thiếu, tiện thể tới cửa hàng giấy 乃út mua một nghiên mực, nghiên mực cũ đã bị đập vỡ, nào ngờ lại nhìn thấy giấy ngọc lương đỏ thếp vàng rất đẹp mắt, thế là mua mấy tờ, xế chiều rảnh rỗi thì dạy A Viên cắt hoa điền, vẫn còn chưa kịp dọn…
Thẩm Thiều Quang đang định thu dọn thì Lâm Yến lại ra hiệu cho nàng ngồi: “Chớ vội.”
Mà thôi, dù sao thì cũng là cái tính thế rồi, Thẩm Thiều Quang đẩy đám đồ sang một bên, lấy một chén trà, rót nước ô mai cho Lâm Yến.
“Sao tối nay lại không ăn cơm?” Lâm Yến để ý thấy vừa rồi ở bên ngoài, trên bàn của nàng chỉ có chút bánh và mấy quả đào quả nho, không có thịt như mấy người khác.
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Cũng không có gì, chẳng qua cổ họng hơi khó chịu thôi.” Tối hôm qua bị tên ςướק kia siết cổ, kề kiếm vào cổ, để lại mấy vết ứ và cả mấy vết đỏ ửng. Đáng lẽ ra chỉ là vết thương ngoài da, thế mà sáng nay giọng lại bắt đầu khàn khàn, sờ thử thì hình như là viêm amidan – chẳng lẽ vết thương bên ngoài còn có thể biến thành vết thương bên trong? Đã thế này rồi thì Thẩm Thiều Quang cũng không dám ăn thịt dê nướng nữa.
Lâm Yến nhìn cổ nàng, mấy vết bầm đã thành màu tím, lại có một vết đỏ, da nàng vốn rất trắng cho nên càng lộ rõ mấy vết này.
“Vẫn rất đau sao?” Lâm Yến nhẹ giọng hỏi.
Nghe hắn nói như vậy, trong đầu Thẩm Thiều Quang đột nhiên hiện lên một cảnh tượng khó nói nào đó, vội vàng ngừng lại, cười khan một tiếng: “Không đau, uống một chút tam hoàng thượng thanh hoàn gì đó là được.”
Lâm Yến gật đầu, bầu không khí bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Để che đậy ý nghĩ xấu xa của mình, Thẩm Thiều Quang mời Lâm Yến ăn hoa quả: “Nho trong sân nhà ta mới kết quả, ngọt lắm! Củ ấu cũng ngon, giòn mọng.”
“Ừ.” Lâm Yến đáp lời.
Cạnh đĩa đựng đầy trái cây trước mặt hắn là quyển “Thu tắc tập”, Lâm Yến vươn tay lật ra trang sách được đánh dấu bằng thẻ kẹp làm từ lông chim tước, “Tương khán bạch nhận tuyết phân phân, tử tiết tòng lai khởi cố huân…*” Lâm Yến yên lặng gấp quyển sách lại đặt sang một bên, sau đó cầm lấy cái kẹp trong đĩa lên kẹp một củ ấu. Kẹp xong thì đưa cho Thẩm Thiều Quang ở đối diện.
* Trích “Yên ca hành” của Cao Thích, nghĩa là: Nhìn nhau lưỡi gươm sáng loáng, tuyết bay tơi bời; xưa nay những người tử tiết há nghĩ đến công lênh.
Thẩm Thiều Quang hơi ngẩn ra mất một lúc, nhận lấy, lột vỏ, cắn một miếng thịt củ ấu, thật là giòn mọng.
“A Tề, ta cho người tới đề thân được không?”
Thẩm Thiều Quang suýt thì bị sặc cả củ ấu trong miệng.
Lâm Yến hơi nhíu mày, đẩy chén nước ô mai lúc nãy nàng mới rót cho hắn sang.
Thẩm Thiều Quang xua tay, không phải chứ, Lâm thiếu doãn, sao mà ngươi nói chuyện chẳng có một chút mào đầu nào thế?
“Nàng ở bên ngoài như vậy, ta thật sự không yên tâm.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu, hiểu rồi, nàng cười nói: “Chuyện này thì không có gì phải lo lắng, ta mua thêm vài người hầu nam nữa là được, sẽ chọn mấy người vạm vỡ cường tráng, thân cao trượng hai.”
Lâm Yến: “…”
Thẩm Thiều Quang lại nói tiếp: “Nghe nói cửa hàng đao kiếm Quan gia ở Tây Thị có kiếm sắc có đao dài, lại còn có thể chế tạo mấy thứ νũ кнí có cơ quan, không biết có thể nhờ bọn họ làm một món không, cột vào cánh tay, nhấn một cái sẽ lập tức phóng ra châm độc…” Rõ ràng đây là đang nghĩ tới “bạo vũ lê hoa châm” trong truyện ở kiếp trước.
Lâm Yến bất đắc dĩ nhếch môi: “Nàng biết rõ ta không phải ý này.”
Lần này đổi thành Thẩm Thiều Quang không lên tiếng.
“A Tề, nàng thực sự không có tình cảm gì với ta sao?” Lâm Yến ngước mắt nhìn nàng chăm chú.
Thẩm Thiều Quang đối diện với ánh mắt của hắn, thế mà lại cảm nhận được chút buồn bã oan ức, cho nên chữ “Không” trái lương tâm bị giấu lại trong miệng, chỉ gượng gạo cười một tiếng, vươn tay lên gãi gãi lỗ tai.
“Hay là nàng băn khoăn điều gì?”
“Có lẽ nàng không rõ chuyện trong nhà ta. Bà nội tuổi tác đã cao, chuyện trông mong nhất hiện giờ là ta có thể sớm thành thân, cả đời bà đã trải qua đủ vinh nhục hưng suy, có thể nhìn thoáng rất nhiều chuyện, cũng không phải kiểu người cổ hủ cố chấp; mà…” Lâm Yến dừng lại một chốc: “Tiên phụ tiên mẫu hôn nhân không hòa hợp, dẫn tới rất nhiều bất hạnh, bà nội chỉ mong ta không giẫm lên vết xe đổ, sẽ không xoi mói bắt bẻ cháu dâu. Ở quê Hà Đông còn vài người họ hàng gần gũi, cũng đều không phải kiểu người thích sinh sự, cho nên nàng không cần phải lo lắng chuyện nhà ta.”
“Còn về người ngoài thì lại càng không cần băn khoăn, nương tử của ta thì chính là nương tử của ta.” Câu nói cuối cùng rất là thản nhiên.
Ái chà, không ngờ người nghiêm túc thận trọng như Lâm thiếu doãn lại có đôi nét ngông cuồng “hát Phượng cười Khổng Khâu*” cơ đấy.
* Trích thơ Lý Bạch: “Ta vốn người Sở cuồng, hát Phượng cười Khổng Khâu.” Khổng Khâu là tên gọi của Khổng Tử. Câu thơ thể hiện tính tình ngông cuồng của Lý Bạch, ông yêu rượu, yêu thơ, phản đối đạo Nho của Khổng Tử, ấp ủ những tư tưởng hư vô của Lão (Tử), Trang (Tử) và tư tưởng giải thoát của nhà Phật.
Thẩm Thiều Quang thì trái ngược với hắn, ngoài mặt thì phóng túng, nhưng bên trong lại là sự dè dặt lý trí, thậm chí còn có chút lạnh nhạt của người hiện đại.
Mầm hy vọng của một gia tộc lớn đã sa sút, tuổi niên thiếu đã thi đậu tiến sĩ, hơn hai mươi tuổi đã mặc áo quan đỏ tươi, dòng tộc, người thân, sư hữu và cả chính hắn mong đợi như thế nào về tương lai của hắn? Con đường làm quan sau này của hắn sẽ đi tới bước nào? Chưa đến mức kết thân với danh gia vọng tộc, lấy được lợi ích từ chuyện hôn nhân, nhưng ít ra hôn nhân cũng không nên là nhân tố hãm chân hắn.
Cưới nữ nhi của một tội thần, đối mặt với vị hoàng đế đa nghi thành tật, ứng phó với sự dò xét thậm chí có thể là xa lánh của bằng hữu… Thẩm Thiều Quang không hề nghi ngờ thành ý của hắn lúc này, thậm chí không hề nghi ngờ rằng với tính tình của hắn và khả năng thích nghi của mình thì sau khi thành hôn hai người sẽ thuận hòa êm ấm đến lúc bạc đầu, nhưng Thẩm Thiều Quang không mong rằng bản thân nàng sẽ khiến cho con đường tương lai của hắn gặp nhiều trắc trở.
Hắn có thể sẽ là một danh thần ghi tên vào sử sách, giống như Diêu Sùng Tống Cảnh, như Võ Nguyên Hành Lục Doãn Minh.
* Diêu Sùng vốn tên Diêu Nguyên Sùng, sau là Diêu Nguyên Chi, nhưng vì tránh niên hiệu Khai Nguyên của Đường Huyền Tông nên đổi thành Diêu Sùng, là vị quan phụ tá ba triều vua Đường, một vị tướng tài đức sáng suốt. Tống Cảnh là tể tướng nổi tiếng thời đầu Khai Nguyên (Đường Huyền Tông). Diêu Sùng và Tống Cảnh được xưng là hai vị hiền tướng tạo dựng nên thời Khai Nguyên phồn vinh thịnh thế, được người đời xưng “Diêu Tống”. Võ Nguyên Hành là nhà thơ đồng thời là một danh tướng thời Đường.
Còn về thê tử, hai kinh có biết bao khuê tú, có hoạt bát có đoan trang, có tình có thú, chắc chắn sẽ có người hợp ý hắn chứ? Mà những khuê tú đó hẳn cũng sẽ hài lòng với bề ngoài và tính cách của Lâm thiếu doãn thôi nhỉ?
* Thời Đường, hai kinh gồm Trường An (thủ đô) và Lạc Dương (đông đô).
Thẩm Thiều Quang nghĩ đến nỗi bắt đầu phát ghen, điên thật, tờ vé số năm triệu, à không, một trăm triệu của bà đây cứ như vậy mà bị máy giặt vò nát! Thật đúng là gan phổi cũng đau nhói!
Thẩm Thiều Quang đang xót gan xót phổi cầm lấy một quả đào như chưa hề có chuyện gì: “Đào này cũng không tệ, có chút giống đào mật Quan Trung, lang quân nếm thử xem? Thêm một thời gian nữa thì đào cũng hết mùa rồi.”
* Quan Trung là lưu vực sông Vị, thuộc tỉnh Thiểm Tây.
Lâm Yến nhìn nàng, Thẩm Thiều Quang thản nhiên gọt vỏ đào.
Nàng gọt hơn nửa quả đào, đầu ngón tay bẻ một miếng cho vào miệng ăn. Má hơi phồng lên, bên môi dính nước, ăn rất chăm chú, cứ như quả đào kia ngon lắm vậy.
Ăn xong rồi thì cầm khăn lên lau miệng, lại chùi chùi tay, ngẩng đầu lên mỉm cười, mặt mày cong cong.
Nhìn nụ cười này của nàng, trong lòng Lâm Yến vừa chua chát vừa đau xót, một lúc lâu sau, rốt cuộc sắc mặt hắn cũng thả lỏng, sau đó kẹp cho nàng một củ ấu: “Nàng cũng không cần mua người hầu nam vạm vỡ cường tráng thân cao trượng hai gì đâu, để ta cho nàng hai người.”
“Không phải là ta khách sáo.” Thẩm Thiều Quang vội vàng xua tay: “Là vì thật sự không thích hợp. Trước cửa nhà tể tướng là quan thất phẩm, người theo hầu trong phủ thiếu doãn Kinh Triệu lại tới quán rượu nhỏ lau bàn rửa bát cho ta…” Thẩm Thiều Quang biết, ở trong lòng các quý nhân đời Đường, “nô tài là tiện nhân, ngang hàng gia súc”, nhưng tâm lý của người hầu thế nào, hẳn là với EQ của Lâm thiếu doãn thì có thể hiểu được nhỉ?
Huống hồ, ta có tiền mà! Hộ vệ thế nào mà ta chẳng mua được? Thẩm Thiều Quang cảm giác cái tinh thần nhà giàu mới nổi của mình lại bốc lên đầu rồi.
Lâm Yến mím môi, cô nương có chủ kiến riêng của mình là chuyện tốt, nhưng mà quá có chủ kiến thì lại… Lâm Yến cảm thấy nàng còn khiến người ta hao tâm tốn sức hơn cả mấy phạm nhân trong nhà lao.
Để khiến hắn yên tâm, Thẩm Thiều Quang còn phân tích cho hắn nghe: “Sau chuyện này, chắc chắn nhà lao của phủ Kinh Triệu sẽ còn kiên cố hơn, muốn bắt cóc thân nhân bằng hữu của quan viên phủ Kinh Triệu sẽ chẳng có tác dụng gì.”
“Còn chuyện trả thù… Mấy tên ςướק đó có mục đích của bọn hắn, đối với bọn hắn thì ta chỉ là công cụ, sao bọn họ lại đi lãng phí sức người sức của đi trả thù một công cụ như ta chứ?”
Bản thân việc trả thù đã là một việc rất không phù hợp với kinh tế học tội phạm. Đối với một nhóm người có mục đích chính trị rõ ràng, trả thù một NPC người qua đường, trả thù một NPC người qua đường chắc chắn đã có chuẩn bị là một chuyện có chi phí phạm tội quá cao mà lại không có lời… Tính khả thi quá thấp.
* NPC (từ viết tắt của: non-player character) là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được. Thông thường những NPC sẽ được nhà phát hành trò chơi tạo sẵn, kèm theo các hội thoại và người chơi có thể tương tác với chúng đến một giới hạn nào đó. Nhiệm vụ của mỗi NPC là hỗ trợ người chơi cách thức chơi, cung cấp nhiệm vụ, cũng như những tính năng trong trò chơi.
Nếu mấy tên đó là kiểu nhân cách biến thái phản xã hội không thể suy đoán theo lẽ thường thì Thẩm Thiều Quang đã không cần suy nghĩ, đi tìm sự bảo vệ của lực lượng chức năng từ lâu rồi.
Lâm Yến nhìn nàng một lát, cuối cùng bất đắc dĩ bật cười.
Lâm Yến đứng dậy, đi tới trước bức tranh treo trên tường bên, màu mực nhạt phác họa cánh cổng đen và bức tường trắng, từ trong tường lộ ra một cành hải đường đỏ, hoa rơi lác đác, góc trên triện một con dấu nhỏ “Lưu xuân trú” màu đỏ tươi, nét chữ trên con dấu vừa xinh đẹp thanh nhã lại ẩn chứa tinh thần kiên cường, là do nàng tự khắc.
Hải đường ở hậu viện… Lâm Yến lại đau lòng, đình đài hoa cỏ ngày trước giờ đã cảnh còn người mất.
Không muốn khiến nàng thương cảm, Lâm Yến nhìn chữ khắc này, kết hợp với nhũ danh của nàng, lại suy xét tới phong cách văn chương của phụ thân nàng, mỉm cười hỏi: “Con dấu này rất đặc biệt… Sắc xuân xán lạn… Thiều Hoa*?”
* Cảnh xuân tươi đẹp.
Thẩm Thiều Quang trợn to hai mắt, thế này mà cũng có thể đoán trúng được?!
Thẩm Thiều Quang lắc đầu, mỉm cười: “Không đúng.”
Nhìn sắc mặt hơi ngạc nhiên của nàng, Lâm Yến biết là cho dù chưa trúng thì cũng đã gần sát rồi: “Phương Hoa? Thiều Quang?”
Cuối cùng Thẩm Thiều Quang cũng không tự gò bó bản thân nữa, cười ngả ngớn: “Ngươi đoán xem?”