Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An - Chương 23

Tác giả: Bánh Anh Đào

Chương 23: Bánh trung thu ngũ nhân
* Bánh trung thu ngũ nhân là loại bánh trung thu nổi tiếng nhất và được xem là bánh trung thu truyền thống, với năm loại “nhân” là hạnh nhân, đào nhân (nhân hạt đào), hoa sinh nhân (hạt lạc), ma nhân (hạt gai) và qua tử nhân (hạt dưa).
Chu quản gia đập đập cửa tiệm ăn nhỏ.
Thẩm Thiều Quang ngẩng đầu lên, thấy là một ông già tuổi chừng năm mươi, vẻ mặt hiền hậu, phía sau còn có hai tên nô bộc trẻ tuổi đi theo. Thẩm Thiều Quang cười nói: “Lão trượng mời vào. Lão trượng tới uống rượu hay là mua gì thế?”
Chu quản gia cười đáp: “Cô nương, chủ nhân nhà ta muốn đặt chút bánh ngọt Trung Thu.”
Mấy hôm nay Thẩm Thiều Quang bận rộn làm món mới, bận rộn chỉnh sửa quán, không nhận ra thời gian trôi vùn vụt, chẳng mấy chốc nữa đã tới Trung Thu. Mồng bảy tháng bảy bán bánh hoa lời được không ít tiền, đương nhiên Thẩm Thiều Quang sẽ không bỏ qua một dịp tốt để kiếm tiền như Trung Thu.
Nói là “bánh trung thu” nhưng thực ra ở thời này còn chưa có tên gọi như vậy. Thời này, mười lăm tháng tám cũng là dịp để toàn gia đoàn viên, ngắm trăng, uống rượu làm thơ, nhưng Tết Trung Thu còn chưa phát triển thành tết “bánh trung thu”, còn từ bao giờ mà có cái tên bánh trung thu, từ bao giờ nó trở thành “thứ không thể thiếu của mọi nhà” thì Thẩm Thiều Quang không biết.
Thẩm Thiều Quang thích cái cũ, dựa theo hình dạng bánh trung thu ở thời hiện đại để làm bánh nướng và bánh dẻo trung thu, nhân bánh thì chọn đậu sa, hoa quế, mè đen, trứng muối, còn cả “ngũ nhân” bị cả mạng xã hội hiện đại chê bai.
Từ nhỏ Thẩm Thiều Quang đã nằm trong nhóm “ghét ngũ nhân”, ghét nhất là ăn bánh trung thu ngũ nhân với mấy sợi mứt xanh xanh đỏ đỏ, cảm thấy ông bà tổ tiên tạo ra thứ bánh này là không muốn để cho đám trẻ con được ăn tết ngon lành, thật đúng là một loại nguyên liệu “hắc ám”.
Mãi cho tới khi học cấp hai, ăn được bánh trung thu ngũ nhân do nhà của một bạn học tự làm, ôi trời ơi, không phải là bánh ngũ nhân không ngon mà là mình không được ăn bánh ngon! Độ ngọt vừa phải, nhân hạt thông, hạt đào, hạt lạc các loại vừa mềm vừa thơm, ăn không khô nghẹn mà cũng không gây ngán, không có vị gắt, mà quan trọng nhất là không có mấy sợi mứt xanh đỏ.
Sau nữa thì đọc Hồng lâu mộng, thấy trong đó miêu tả “nhân bánh trung thu làm từ hạt dưa hạt thông”, đoán chừng có lẽ đây là mô phỏng công thức làm bánh trung thu ngũ nhân ở trong cung. Kẻ giàu sang cả đời như Giả mẫu không chê bai thì hẳn là ăn rất ngon – chắc hẳn là trong nhân cũng không có mấy sợi mứt xanh đỏ.
Lại sau đó nữa, đọc được thực đơn của người từng thưởng thức nhiều mỹ thực là Viên Mai, Thẩm Thiều Quang đã hoàn toàn không còn ghét bánh trung thu ngũ nhân nữa, còn chỉ ước gì có mấy cái để nếm thử.
Kiếp trước không có cơ hội tự làm, đương nhiên là bây giờ phải làm rồi.
Thực ra làm bánh ngũ nhân cũng rất đơn giản, Thẩm Thiều Quang phân tích, kiếp trước ăn bánh trung thu ngũ nhân thấy không ngon chủ yếu vẫn là do nguyên liệu làm nhân bánh không chính xác, thậm chí là không tươi mới, đặc biệt là có những cái đã bày bán rất nhiều ngày, ăn vào sao có thể không hại dạ dày?
Thế nên Thẩm Thiều Quang hết sức chú ý đến khoản chọn nhân, tới cửa hàng bán hạt khô ở Tây Thị chọn mua hạt thông, hạt đào, hạt hạnh nhân, hạt gai, hạt dẻ loại tốt nhất, lại nhờ người ta xay thành bột. Phần còn lại làm rất đơn giản, thêm đường, thêm mỡ lợn, bọc vỏ bánh, ấn vào khuôn, đưa đi nướng. Nướng xong thì tự nếm thử một cái trước, cảm thấy cũng không tệ, nhưng lại không đủ để nói là ngon đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Lại thử đổi thành vỏ bánh dẻo, nào ngờ cùng một loại nhân bánh, thế mà mùi vị vượt lên hẳn mấy lần! Cái được Viên Mai gọi là “ngọt mà không ngấy, lỏng mà không dai” chính là thế này đúng không? Hẳn là vậy rồi!
Thẩm Thiều Quang hài lòng với ngũ nhân, cũng vừa ý các loại nhân bánh khác, một lòng dự định mượn bánh trung thu để kiếm về một khoản lời to nữa. Bởi đã có món bánh hoa thất tịch trước đó cho nên lần này không cần Thẩm Thiều Quang phải quảng cáo thì đã có không ít khách quen tới mua.
Thẩm Thiều Quang không biết Chu quản gia là nô bộc nhà nào, chỉ cười hỏi: “Lão trượng muốn đặt bao nhiêu? Đặt làm loại nào?” Nàng lại chỉ vào hàng mẫu, giới thiệu các loại khẩu vị, màu sắc và hoa văn, bởi vì hình dạng bánh khác nhau nên có cảm giác như chủng loại cũng đa dạng hơn.
Đã lâu rồi Chu quản gia không làm mấy chuyện lặt vặt như chọn mua hàng thế này, thực sự không biết một cửa tiệm nho nhỏ mà bánh ngọt lại có nhiều màu sắc hoa văn như vậy, nhưng Chu quản gia là người rành việc, chỉ nghĩ ngợi một chút, liền cười nói: “Ngoài loại để nhà mình ăn thì phần còn lại cứ mua cả hộp “cẩm tú đoàn viên” này là được rồi. Lấy loại vỏ nướng, nếu không đi tặng cho người ta bị vỡ ra thì không tốt. Của nhà bọn ta thì…”
Chu quản gia hơi trầm ngâm: “Lấy loại vỏ bánh dẻo đi, mỗi loại nhân bánh lấy một hộp. Thái phu nhân nhà ta tuổi đã lớn, thích ăn mềm. Hoa văn thì không quan trọng, a lang nhà ta không để ý mấy cái này.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu, xem ra chủ nhân nhà bọn họ là người hiếu thuận, cũng dễ nói chuyện, cho nên nô bộc trong nhà mua đồ chỉ suy xét tới khẩu vị của lão thái thái, nhưng mà đây là ăn tết mà… Thẩm Thiều Quang vẫn kiến nghị: “Tiệm ta mới ra một bộ bánh thẻ trung thu, dành riêng cho tiệc trung thu của các hộ quyền quý, biết đâu lang quân hay nương tử trong nhà thích?”
“Mặt trên mỗi chiếc bánh có một câu thơ cũ, mặt còn lại là giải thẻ, chẳng qua là trò chơi, để mọi người dự tiệc có thêm chút thú vui.” Thẩm Thiều Quang lật một cái bánh cho hắn xem.
* Trò chơi rút thăm bánh trung thu lấy linh cảm từ Hồng lâu mộng [tác giả]
Chu quản gia là nô bộc trong nhà quyền quý, cũng từng đọc sách, hỏi thử mấy câu, quả nhiên đều là ý may mắn cát tường, thế là cười nói: “Cái này thú vị, lấy một hộp đi.” A lang nhà mình cả ngày tẻ nhạt lãnh đạm, không giống người trẻ tuổi chút nào, rất nên vui đùa một chút.
Thẩm Thiều Quang cười viết thêm một khoản nữa, đến phần tên khách thì hỏi: “Xin hỏi lão trượng, chủ nhân nhà ngươi xưng hô thế nào?”
“Chính là Lâm thiếu doãn trong phường chúng ta.”
Thẩm Thiều Quang nhướng mày, cười một cái, cúi đầu viết: “Được.”
Chu quản gia không biết tại sao a lang lại chỉ tên muốn mua bánh ngọt của tiệm này, đoán có lẽ là vì mùi vị ngon, thái phu nhân rất thích ngọc tiêm diện của tiệm này – dù rằng có lần ăn rồi bị đau bụng.
Quay trở lại phủ, Chu quản gia tới thư phòng bẩm báo chủ nhân.
Lâm Yến gật đầu, nói một tiếng “vất vả rồi”, sau đó không nói gì nữa.
Chu quản gia lui ra ngoài, người theo hầu Lâm Yến là Lưu Thường đang đứng phía sau thì lại bắt đầu suy nghĩ.
Lưu Thường ngày ngày đều theo chủ nhân ra ngoài. Hắn luôn cảm thấy cách a lang nhà mình đối xử với Thẩm cô nương này không bình thường, chưa nói chuyện khác, nói tới lần đầu tiên đi, a lang bảo mình tới cửa phường mua bánh rán, mua rồi, a lang lại không ăn…
Lại nói tới hai ngày trước, a lang đi qua tiệm ăn Thẩm Ký, bảo hắn đi mua đậu hoa lan và sư tử đầu, a lang hiếm khi ăn bên ngoài, sao biết được trong tiệm này có bán cái gì?
Đúng lúc nhìn thấy cô nương kia “thông minh hạ gục kẻ vô lại”, đi tới bẩm báo với a lang, a lang lập tức bảo đi tìm phường đinh, xe cũng không đi nữa, cứ đứng chờ bên đường. Chút chuyện nhỏ này cần gì phải như vậy?
Thẩm vấn hai tên vô lại kia, biết là có dính líu tới quán rượu Vân Lai, mà quán rượu Vân Lai lại là của Triệu Vương, a lang liền bảo Chu quản gia gióng trống khua chiêng đi đặt bánh trung thu…
Lưu Thường cảm thấy trong này ắt có chuyện! Chắc chắn là có chuyện!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc