Chương 12: Tiểu thang baoMãi một tháng sau đó, Thẩm Thiều Quang mới tìm được cửa hàng thích hợp, cách cửa phường không xa, cũng bố trí kiểu trước là cửa hàng sau là nhà ở, cửa hàng chỉ rộng chừng mười thước vuông, vốn là một cửa hàng thịt dê, chủ cửa hàng đã có tuổi, đi mưa bị ngã gãy chân, cho dù có khỏe lại cũng không làm buôn bán được nữa, lại cũng không có con cháu, cho nên dứt khoát cho thuê lại mặt tiền cửa hàng, cũng tranh thủ kiếm chút tiền để dành.
Các cửa hàng trong phường chủ yếu đều cho thuê cả cửa hàng mặt tiền và phòng ốc phía sau, chỉ có cửa hàng mặt tiền thì khó cho thuê, vừa khéo gặp được Thẩm Thiều Quang đã có chỗ ở tạm thời, lại đang thiếu tiền vốn, hai bên vừa vặn ăn khớp với nhau.
Trước đó bị mấy khách thuê xoi mói, lão tẩu cũng không muốn đòi giá thuê cao, cửa hàng nho nhỏ này lấy của Thẩm Thiều Quang mỗi tháng năm trăm văn tiền. Thẩm Thiều Quang đồng ý ngay, viết khế ước, giao trước tiền thuê một năm, sau đó dẫn A Viên tới thu dọn.
Mặt tường bên trong cửa hàng vốn bị dính không ít phân ruồi, dầu mỡ, thậm chí là máu dê, nền nhà cũng loang lổ gồ ghề, lại thêm hai cái bàn cũ kĩ thủng lỗ chỗ đầy vết dầu mỡ bị vứt lại, đúng là chả nên hồn.
Quét dọn qua một lượt, vứt hết những thứ không cần thiết, Thẩm Thiều Quang lại đi tìm thợ tới quét vôi tường, không ngại vất vả chạy tới lò gạch ở ngoại thành mua gạch xanh về lát lại nền, cũng tới chỗ thợ mộc đặt làm mấy cái bàn dài để đồ cùng với mấy cái bàn ăn, mấy cái ghế xếp kiểu người Hồ, lại tới Tây Thị mua bát đĩa các loại, thuê cửa hàng dùng hết năm lạng bạc, thu dọn sửa soạn mấy cái này lại mất năm lạng nữa, thật đúng là khiến Thẩm Thiều Quang ruột đau như cắt. Thôi thì được rồi, đầu tư mà, sau này lại kiếm về.
Cũng không chọn ngày tốt lành gì, tiệm ăn Thẩm Ký yên lặng khai trương.
Bởi vì mấy ngày trước bán bánh rán ở cửa phường đã tranh thủ quảng cáo nên mấy khách cũ thích ăn bánh rán đã nhanh chóng tìm tới, ví dụ như vị Liễu công tử thường đi mua hộ bữa sáng kia – đối phương còn bưng một chậu thược dược nhỏ tới làm lễ vật chúc mừng.
“Mừng ngày khai trương tiệm ăn của cô nương.” Liễu Phong cười ngượng ngùng, đặt chậu hoa lên bệ cửa sổ.
Thế này thực sự vượt quá quan hệ giữa người bán hàng và khách quen, Thẩm Thiều Quang đang muốn từ chối thì Liễu công tử kia lại khẽ chào một cái rồi vội vã đi luôn, ngay cả hai cái bánh rán vừa làm xong cũng không cầm.
“Ài…” Thẩm Thiều Quang nhếch miệng, cười bất đắc dĩ, đưa bánh rán cho A Viên.
Buổi sáng A Viên đã ăn ba cái bánh ú, một cái bánh rán, một bát cháo, thấy Thẩm Thiều Quang đưa bánh, nàng ta cũng nhận lấy, mở miệng ra cắn.
“Cô nương, không phải Liễu công tử kia vừa ý cô nương đấy chứ?” Gặm được một nửa, A Viên đột nhiên nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Thiều Quang vội vàng nhìn ra ngoài cửa, vị khách mới mua bánh ú lúc nãy đã đi xa.
“Lời thế này về sau chớ nói lung tung.” Thẩm Thiều Quang nhắc nhở, thế gian khó xử nhất không gì bằng tự mình đa tình.
A Viên nghĩ ngợi một chút: “Cũng phải, nếu như hắn có ý thì đã để bà mối tới, thế này tính là gì chứ?”
“…” Thẩm Thiều Quang nhướng mày nhìn A Viên, cũng được đấy! Chẳng lẽ tiểu nha đầu này chính là kiểu ngoài mặt khờ khạo nhưng trong lòng lại rõ hết trong truyền thuyết?
A Viên cười nói: “Bánh hai trứng đúng là ngon hơn hẳn bánh một trứng.”
Thẩm Thiều Quang bật cười: “Nếu tháng này chúng ta có thể kiếm được hơn ba ngàn văn thì mỗi sáng đều sẽ làm cho ngươi bánh hai trứng.”
A Viên lại xua tay: “Không cần, không cần, để dành tiền trước đã, không phải cô nương muốn mua phòng ở sao?”
Không ngờ mình chỉ thuận miệng lẩm bẩm thế thôi mà nha đầu này lại nhớ kĩ trong lòng, Thẩm Thiều Quang vỗ vỗ lên tay nàng ta: “Không lo thiếu chút đồ ăn này của ngươi đâu.”
Vì đã có địa bàn riêng của mình, Thẩm Thiều Quang liền làm phong phú thêm các loại đồ ăn, thời gian buổi sáng có hạn, chủ yếu bán bánh rán và bánh giầy cùng bánh ú làm xong từ đêm hôm trước, còn mua sữa đậu nành tươi từ cửa hàng tào phớ về đặt trên lò, làm đồ uống sẵn.
Buổi tối thì nhiều thời gian hơn, có thể thong thả làm nhân bánh, gói đủ loại màn thầu nhọn đầu hoặc là bánh hoa theo mùa.
12 bánh bao dị hình
Màn thầu nhọn đầu, trong cung gọi là ngọc tiêm diện, thực ra chính là bánh bao dị hình – phần trên hơi nhọn lên, lộ ra một chút nhân bên trong.
Đương nhiên màn thầu nhọn đầu của quán nhỏ không thể nào so được với trong cung, trong cung hơi một tí là “tiêu hùng”, “sạn lộc”, tầm thường cũng là “cánh chim cút”, “gạch cua”, còn thứ Thẩm Thiều Quang làm chỉ là đồ bình dân, bánh nhân thịt lợn.
* Trích “Thanh dị lục”: “Lúc Triệu Tông Nho ở Hàn Lâm, có nói: “Hôm nay ngọc tiêm diện bữa sáng dùng tiêu hùng, sạn lộc làm nhân bánh, các vị bên trên rất thích ăn.”.” Tiêu hùng là phần tinh hoa được tách ra từ mỡ gấu; sạn lộc chỉ hươu được nuôi dưỡng một cách tỉ mỉ. Tham chiếu “Ẩm thực thời Đường” của Vương Trại Thời. [tác giả]
Thời này người ta ăn thịt dê là chủ yếu, Thẩm Thiều Quang lại thích thịt lợn hơn, cho rằng đây là loại thịt phù hợp nhất với tính từ “ngon lành”, đương nhiên, cũng là bởi vì giá thịt lợn rất rẻ.
Nếu làm bánh bao nhân thịt to như bình thường thì không hợp với thói quen đã tốt còn muốn tốt hơn của kẻ sành ăn như Thẩm Thiều Quang, cho nên nàng quyết định làm tiểu thang bao.
Ở thời hiện đại, người ta làm tiểu thang bao rất tốt, phổ biến khắp từ bắc chí nam, đặc biệt nổi tiếng nhất là ẩm thực Hoài Dương, nhưng cho dù là ở đâu thì bí quyết tạo nên nước canh cũng là ở nhân thịt. Tạo ra được nước canh rồi thì bánh có ngon hay không là nằm ở bản lĩnh nhào bột trộn nhân của người làm bánh.
* Ẩm thực Hoài Dương là những món ăn có nguồn gốc từ Dương Châu và Hoài An, nguyên liệu chủ yếu là thủy sản từ sông Giang Hồ, chú trọng sự tinh túy trong hương vị, kết hợp hài hòa giữa sự tinh khiết và tươi mới.
Thẩm Thiều Quang vốn không phải là đầu bếp, tính cách lại rất thoáng, nàng không để ý có chính tông hay không, chỉ cần ngon là được, dựa theo khẩu vị của mình, ngoài nhân thuần thịt thường gặp thì còn làm thêm măng và nấm để đỡ ngấy.
Làm xong thì cùng A Viên ăn thử trước.
Cắn một cái, nước canh lập tức chảy ra, A Viên lập tức há miệng ra hút, Thẩm Thiều Quang vội vàng kêu “cẩn thận” nhưng cũng đã muộn, tỳ nữ ngốc nghếch này đã bị bỏng lưỡi rồi.
Mặc dù đã bị bỏng nhưng A Viên cũng không cam lòng nhổ ngụm nước canh kia ra, vẫn cố nuốt xuống, Thẩm Thiều Quang hết sức bất đắc dĩ.
Mỗi dạng nhân bánh ăn một Ⱡồ₦g, được Thẩm Thiều Quang cam đoan “sau này sẽ có”, A Viên mới lưu luyến không rời mà buông đũa xuống. Thẩm Thiều Quang hỏi nàng ta loại nào ngon nhất, A Viên chớp mắt ra vẻ khó xử: “Cái này sao có thể so sánh ra được?” Vừa rồi chỉ mải ăn.
Được rồi, đều là Trư Bát Giới gặm nhân sâm cả!
Thẩm Thiều Quang thích nhất là nhân măng, vừa có mùi măng thoang thoảng lại không bị ngấy, nhưng mà sự thật chứng minh, khẩu vị của nàng hơi lệch với số đông, nhân thuần thịt là bán đắt hàng nhất.
Món thang bao này vẻ ngoài bắt mắt, mặc dù không phải cái nào cũng gấp đủ mười tám nếp, nhưng mà vẫn khá đẹp – đây là do bà ngoại, người từng mở cửa hàng bánh bao, tự tay dạy nàng ở kiếp trước lúc nàng vẫn còn bé – luận về hình dạng thì không hề thua kém ngọc tiêm diện và màn thầu nhân thịt đang phổ biến hiện giờ.
Huống hồ nhân bánh lại thơm, còn chứa nước canh khiến người ta cảm thấy mới lạ.
Món thang bao của Thẩm Thiều Quang vừa bán đã đắt khách, tới giờ cơm, bán hết Ⱡồ₦g này tới Ⱡồ₦g khác, có thể nói là hấp không kịp bán, khách hàng chen chúc trong quán, thậm chí còn xếp hàng trước cửa, cho nên Thẩm Thiều Quang không thể không dùng mấy miếng trúc nhỏ làm thẻ số chờ đồ ăn, tránh cho phát sinh cãi cọ trong lúc xếp hàng chờ đợi. Thẩm Thiều Quang không ngờ thì ra trong phường lại có nhiều khách ăn bánh bao như vậy.
Sau lại nghe khách hàng nói mới biết là còn có người bên ngoài phường. Thẩm Thiều Quang hơi ngớ ra, nói thế này có phải là mình có thể dựa vào bán bánh bao để làm giàu không?
Cũng không thể trách Thẩm Thiều Quang mơ tưởng hão huyền, bởi vì bánh nhân thuần thịt và thang bao đều đi theo hướng thực phẩm hạng trung và cao cấp, mỗi cái bánh bao lời khoảng bốn văn tiền, mà mỗi cái bánh bao lại chỉ nhỏ như thế, người lớn bình thường ít nhất cũng phải ăn một Ⱡồ₦g sáu cái, vậy là hai mươi bốn văn, đủ để mua bảy, tám cái bánh nướng!