Cũng đành vậy, dù sao mội nồi mì ngon đã không còn, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng.Giám đốc chỉ có thể nhìn chỗ sợi mì sống nhỏ như châm kia nhắc nhở nói: "Nấu ngon chút."
Lúc giám đốc ăn mì gà, thì trên tầng cao nhất cuộc nói chuyện phiếm của Nguyễn Miên Man cùng Sở lão tiên sinh cũng chuẩn bị kết thúc.
Đề tài bọn họ nói chuyện chủ yếu là quay quanh những món ăn ngon, bởi vậy người ở đây ngồi nghe cũng không cảm thấy nhàm chán, chỉ là lão tiên sinh đã lớn tuổi, sức khỏ cũng có giới hạn, không thể không trở về nghỉ ngơi.
Trước khi về, Sở lão tiên sinh nói muốn tặng chữ cho Nguyễn Miên Man, để cô treo trong nhà chơi.Nguyễn Miên Man cũng không biết là chữ của Sở lão tiên sinh khó có được tới mức nào, nghĩ chỉ là mấy chữ mà thôi, cũng không từ chối.
"Miên Man, cháu muốn chữ gì?" Cho người đem giấy và 乃út mực tới, Sở lão tiên sinh hỏi cô.
Nguyễn Miên Man suy nghĩ chốc lát nói: "Liền viết tên cửa hàng nhà cháu đi."
Mới vừa rồi bọn họ nói chuyện phiếm, Nguyễn Miên Man thuận miệng nói đến cửa hàng nhà mình, lão tiên sinh còn tỏ vẻ chờ có thời gian liền qua ăn cơm, bởi vậy tất nhiên biết tên cửa hàng.
"Cô không nghĩ lại một chút sao, chọn một bài thơ từ gì đó mà mình thích?" Khó có khi thầy mình chịu tặng chữ, thấy cô chỉ cần năm chữ tên cửa hàng, người trung niên bên cạnh nhịn không được nhắc nhở.
"Tên cửa hàng vừa lúc có chỗ sử dụng." Nguyễn Miên Man nói.
Cũng không phải cô muốn đổi biển hiệu, mà là định đem hình ảnh địa diện của tiệm trên app cơm hộp thay đổi một chút, rốt cuộc lúc trước chụp ảnh đại diện chính là tấm biển bằng gỗ ngoài cửa, nét chữ kỳ thật có điểm mơ hồ.
Sở lão tiên sinh thấy cô xác định muốn lấy tên cửa hàng, động 乃út chấm mực, rất nhanh trên giấy xuấy hiện năm chữ to "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc".
"乃út như đầu rồng, khí thế nối liền, hành thư của ngài thật tốt!" Nguyễn Miên Man thấy ông để 乃út xuống liền khen.
"Cháu còn hiểu thư pháp?" Sở lão tiên sinh nhìn về phía cô.
Nguyễn Miên Man trong mắt hiện lên một tia hoài niệm: "Không tính là am hiểu ạ, chỉ là trước kia gặp một chị gái, được học qua một chút."
Thời nay, người trẻ tuổi học thư pháp rất ít, Sở lão tiên sinh nghe vậy, tức khắc có hứng thú: "Vậy cháu viết mấy chữ cho ta xem xem."
Không nói lão tiên sinh đối với cô không tồi, chỉ nhìn một cách đơn thuần rằng hôm nay là ngày mừng thọ của ông, Nguyễn Miên Man cũng không có khả năng gạt đi hứng thú của ông, lập tức gật đầu nói: "Vậy cháu đây xin bêu xấu."
Cô cầm lấy 乃út, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra nên viết cái gì, tạm dừng hai giây, dứt khoát liền viết câu thơ quen thuộc nhất trong dầu mình—— Miên Man hoàng điểu, ngăn với khâu a.Câu này là trong 《 Kinh Thi 》, lúc trước mẹ cô chính là dựa vào câu này để đặt tên cho cô.
"Không tồi." Sở lão tiên sinh bình vài câu, lại khen nàng vài câu, cỗ vũ cô nên cố gắng thêm, có rảnh liền tiếp tục học.
Chờ đến khi chia tay, Nguyễn Miên Man cầm lấy bức chữ lão tiên sinh viết cho mình mà tạm biệt ông, còn chữ cô viết lại bị Tư Cảnh Lâm thuận tay cuốn lên.
Nguyễn Miên Man ngay từ đầu còn không phát hiện, chờ khi đi từ phòng bao tiến vào thang máy mới nhìn đến cuộn giấy trong tay anh.
"Viết không tồi, vừa lúc trong phòng làm việc của anh thiếu một bức chữ." Tư Cảnh Lâm thấy cô nhìn về phía cuộn giấy trong tay mình liền giải thích.
"Đã lâu không viết nên rất ngượng tay, chờ lần sau em lại viết một bức cho anh đi."
Nguyễn Miên Man nói như vậy, có nguyên do là lần này viết cảm thấy không thuận tay, còn có do câu thơ kia còn liên quan tới tên mình, cảm thấy anh treo trong phòng làm việc không quá thích hợp.
"Được." Tư Cảnh Lâm đáp ứng, nghĩ đến khó có hôm cô không cần mở cửa buôn bán, không khỏi đề nghị, "Em muốn đi dạo xung quanh không?"
Nguyễn Miên Man đang muốn lắc đầu, đột nhiên nhớ tới lần trước nói muốn mời anh uống trà sữa, vì thế gật đầu: "Được ạ."
Lâu Ngoại Lâu vốn ở trung tâm thành phố, hai người ngồi xe không quá vài phút liền đến trung tâm thương mại phụ cận.Vào trung tâm thương mại, Nguyễn Miên Man liền tìm tiệm trà sữa, cũng nói với anh: "Em mời anh uống trà sữa!"
Tư Cảnh Lâm thấy cô còn nhớ rõ lời nói lần trước, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.Chưa tới mười phút sau, trên tay hai người đa có thêm một ly trà sữa.
Nguyễn Miên Man còn ổn, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cầm cốc trà sữa hồng hồng cũng khá hợp, nhưng thật ra Tư Cảnh Lâm, vốn dĩ tỉ lệ quay đầu đã rất cao, lúc này một tay bưng trà sữa, càng làm người ta ghé mắt nhìn.
Nguyễn Miên Man phát hiện, nhẹ kéo tay áo anh: "Có cần em cầm giúp anh không?"
"Không cần." Tư Cảnh Lâm quét mắt nhìn ngón tay trắng nõn đnag kéo ống tay áo mình nói.
Thấy anh cũng không để ý ánh mắt của người khác, Nguyễn Miên Man lúc này mới không nói gì nữa, mà chuyên tâm uống trà sữa thơm ngon, ngọt mà không ngấy, trong tay.
Tư Cảnh Lâm vốn có ý đưa cô tới đây mua chút quần áo, giày dép cùng đồ vật mà con gái thích, không nghĩ tới cô đối với những cái này cũng không quá hứng thú, cuối cùng hai người ngược lại là đi dạo trong cửa hàng thú cưng.
"Anh xem cái áo cho mèo này rất đáng yêu đúng không? Hợp với Quả Quýt nhỏ đúng không?" Nguyễn Miên Man cầm lấy một cái áo nhỏ màu xanh, hồng hỏi Tư Cảnh Lâm.
Tư Cảnh Lâm nhìn cái áo chho mèo, trả lời thập phần nghiêm túc: "Mèo lớn rất nhanh, đến mùa đông sợ là không vừa."
"Cũng đúng nhỉ." Nguyễn Miên Man lúc này mới nhớ tới trời đã bắt đầu nóng lên, loại vải lông xù xù đã không còn phù hợp.
Cô buông cái áo xuống, lại cầm gậy chọc mèo ở bên cạnh lên.Tư Cảnh Lâm yên lặng đứng ở bên cạnh, ngẫu nhiên cho cô một ít ý kiến.
Nhân viên cửa hàng thú cưng ngay từ đầu còn đứng ở bên cạnh, sau lại cảm thấy chính mình có chút dư thừa, dứt khoát đứng ở cách đó không xa, chờ bọn họ có yêu cầu lại đi qua.
Đi dạo một vòng, Nguyễn Miên Man đúng là chọn được không ít đồ vật, đồ chơi, thức ăn cho mèo, đồ ăn vặt, cái gì cần có đều có.Thấy đồ vật chọn không sai biệt lắm, Tư Cảnh Lâm thấy cô cúi đầu xem cao bôi lông mèo, liền đem những món đã chọn đưa đến quầy thu ngân tính tiền.
Nguyễn Miên Man ngắm nghía xong, Tư Cảnh Lâm xách theo túi nói: "Đi thôi."
Nhân viên nữ: "Hoan nghênh quý khách lần sau ghé thăm." Trong thanh âm đó, Nguyễn Miên Man theo bản năng đi theo anh ra ngoài, chờ đứng ở ngoài cửa hàng cô mới phản ứng lại đây."Còn chưa có trả tiền."
Tư Cảnh Lâm nói: "Đã trả."
"Bao nhiêu tiền, em chuyển cho anh." Nguyễn Miên Man vội nói.
"Không cần, coi như anh tặng cho Quả Quýt Nhỏ."
Nguyễn Miên Man nghe vậy, không khỏi nói: "Đồ lúc trước nó dùng vẫn là ông Ngô mua, hiện tại lại để anh mua, cảm giác em làm chủ nhân thật không xứng đáng."
"Ai bảo vậy, ít nhất em làm cơm mèo bên ngoài bao nhiêu tiền đều không mua được." Tư Cảnh Lâm nói.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, phía trước đột nhiên ồn ào, truyền đến tiếng kêu thảm thiết.Tư Cảnh Lâm ngước mắt, nhìn thấy phía trước có một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi cầm gậy bóng chày đuổi đánh một người đàn ông trẻ tuổi, người qua đường chung quanh đều chạy vội tránh né, anh liền giơ tay che chở người bên cạnh thối lui đến ven tường.
"...... Tên khốn nạn này, ai cho mày khi dễ con gái tao...... Mày không phải rất lợi hại sao? Có bản lĩnh đánh nhau với tao này! Đánh phụ nữ thì tính là bản lĩnh gì!"
"Ai u...... A......"
"Cái tay nào của mày đánh con gái tao? Không nói đúng không? Tao đây trực tiếp đánh gãy hai tay của mày!"
"A ——"
Nguyễn Miên Man ngay từ đầu đứng ở phía sau Tư Cảnh Lâm, còn tò mò nhìn chuyện phía trước, hơn nữa nghe ra câu chuyện từ lời nói của người đàn ông lớn tuổi, trong lòng cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi bị đánh thật xứng đáng.
Nhưng mà, lúc người đàn ông lớn tuổi đánh vào cánh tay tên bắt nạt con gái mình, trong đầu cô đột nhiên hiện lên hồi ức không tốt, cả người run lên, ngay sau đó khuỷu tay ᴆụng vào mặt tường phía sau.
Tư Cảnh Lâm nghe được phía sau "bụp" một tiếng, quay đầu lại liền thấy mặt cô trắng bệch, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt muốn rơi lại không rơi, иgự¢ như bị cái gì đánh phải, hạ thấp giọng nói: "Anh ở đây, Đông Đông không phải sợ."
Nguyễn Miên Man nghe được giọng nói của anh, giọt nước ở hốc mắt liền rơi xuống: "Đau......"
Biểu tình Tư Cảnh Lâm căng thẳng, ném mấy cái túi trên tay xuống đỡ cô: "Nơi nào đau?"
"Tay đau quá......"
Thấy tay phải cô ¢ươиg ¢ứиg giữa không trung, một cử động nhỏ cũng không dám, nghĩ đến âm thanh vừa nghe thấy, lông mày Tư Cảnh Lâm nhăn lại, ngay sau đó trực tiếp duỗi tay bế cô lên.Lúc này, Nguyễn Miên Man còn đắm chìm ở trong hồi ức, cũng không phát hiện có cái gì không đúng, ngược lại lúc bị bế lên, theo bản năng hướng vào trong lòng иgự¢ anh.
Ngay tại lúc Tư Cảnh Lâm đem túi ném xuống đất, xa xa mấy người đàn ông mặc tây trang đen đi theo họ đã chạy nhanh tới.Thấy anh trầm mặt ôm cô gái vội vàng đi ra ngoài, một người nhấc mấy cái túi mặt đất, một người chạy nhanh đi gọi xe tới cửa, hai người khác thì mở đường bên cạnh.
Vốn dĩ người trong trung tâm mua sắm đang chú ý hai người đàn ông đang ẩu đả, nhìn đến một màn phim thần tượng này, không khỏi đem ánh mắt chuyển qua, thẳng đến khi bọn họ đi khỏi trung tâm mua sắm, mới tiếp tục quay đầu lại xem trò hay bố vợ đánh con rể tồi.
Tư Cảnh Lâm ôm người ngồi vào trong xe, cảm giác trước иgự¢ đều ướt một mảnh, tức khắc liền không muốn đem cô buông xuống, mà nhẹ vỗ về cô trấn an: "Không có việc gì, rất nhanh liền đến bệnh viện, em lại kiên trì một chút......"
Đáp lại hắn chính là tiếng khóc thút thít của người trong lòng иgự¢, dù cách quần áo anh cũng cảm thấy độ ấm nóng của nước mắt.Tư Cảnh Lâm một bên tiếp tục dỗ cô, một bên nhíu mi, tức giận chính mình vừa rồi không bảo vệ cô tốt.
Tài xế làm việc cho anh cũng có mấy năm, chưa bao giờ thấy anh nói chuyện ôn nhu như vậy, trong phạm vi quy định, lại lần nữa tăng tốc độ xe.Hơn mười phút sau, xe rốt cuộc ngừng ở cửa bệnh viện, Tư Cảnh Lâm ôm người xuống xe, trước tiên chào hỏi qua bác sĩ khoa chỉnh hình đã chờ ở cửa chính.
Nhìn đến người tới, bác sĩ tiến lên nhẹ nhàng kéo tay áo cô lên để quan sát, lại chỉ nhìn đến khuỷu tay có một chút hồng sắp tan hết.Thấy cô bé đem mặt chôn ở trong lòng иgự¢ người ôm cô, thân thể đều run nhè nhẹ lên, bác sĩ thật cẩn thận bắt đầu bắt mạch.
"Đau......"Nghe thấy cô rầu rĩ hô đau, Tư Cảnh Lâm theo bản năng nhìn về phía bác sĩ trước mặt.
Bác sĩ có điểm trống đỡ không được ánh mắt này của anh, vốn định nói xương cốt cô bé này không bị gãy cũng không quá nghiêm trọng, lời nói tức khắc nuốt trở lại, sửa lời nói: "Vẫn là đi chụp X-quang trước rồi lại xem."
Tư Cảnh Lâm chạm nhẹ đỉnh đầu cô một chút, cúi đầu trấn an nói: "Ngoan, đã đến bệnh viện, đợi lát nữa liền không đau."
Nói xong, anh đi theo bác sĩ lên lầu.Không bao lâu, đã có kết quả X-quang, bác sĩ xem một lúc, xác định cánh tay không có vấn đề.Hắn nhìn mắt cô gái thân thể còn run nhè nhẹ, xác định cô cũng không giống như là đang giả bộ, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
"Ngài đem người đặt xuống một chút, chúng ta đi ra ngoài nói?"
Tư Cảnh Lâm nghe được lời bác sĩ, nhíu mi, vẫn là đem cô đặt lên giường bệnh.Cô bé xinh đẹp bị đặt lên giường bệnh, mắt hạnh nhắm chặt, hốc mắt đỏ một vòng, chóp mũi cũng hồng hồng, làm người nhìn không khỏi thương tiếc.
Tư Cảnh Lâm dùng khăn tay mang bên người lau khô gương mặt ướt đẫm nước mắt của cô, quay đầu giao phó hộ lý rồi mới ra cửa.
"Tư tiên sinh, thông qua kiểm tra, tôi bước đầu xác định cánh tay người bệnh hẳn là không có vấn đề, tôi muốn hỏi một chút, lúc trước người bệnh có gặp phải sự tình nghiêm trọng gì hay không?"
Mới vừa rồi cô vẫn luôn ở trong иgự¢ khóc, Tư Cảnh Lâm cũng không có thời gian suy nghĩ cái gì, hiện tại nghĩ đến, cũng cảm thấy vừa rồi cánh tay của cô bị đập một chút, hẳn sẽ không xuất hiện hậu quả quá nghiêm trọng.
Nghe được bác sĩ nói, anh đem sự tình gặp được ở trung tâm thương mại nói một lần, ngay sau đó trong lòng hiện lên một từ ——PTSD.(PTSD: Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn/chấn thương (tiếng Anh: Post traumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm thần có thể phát triển sau khi một người tiếp xúc với một sự kiện đau buồn... theo Wikipedia)
"Ngài nói như vậy liền có thể lý giải, bước đầu có thể xác định, cô hẳn là bị PTSD, cũng chính là bị thương liền có chướng ngại tâm lý, mà bệnh trạng hiện tại của cô, chính là biểu hiện của việc bị thương để lại bệnh trạng."
Nghe được bác sĩ phán đoán trùng với ý nghĩ trong lòng mình, biểu tình Tư Cảnh Lâm ngược lại càng khó xem vài phần.Nhìn đến người khác bị đánh gãy tay liền sinh ra PTSD, đã nói lên cô đã từng trải qua chuyện như vậy.Chỉ là ngẫm lại, đáy lòng Tư Cảnh Lâm liền tức giận vô cùng.
Bác sĩ nhìn đến vẻ mặt của anh, nhất thời đều có chút không dám nói nữa, thẳng đến khi anh chủ động hỏi phương pháp trị liệu mới mở miệng lần nữa: "Trước mắt nói, tâm lý trị liệu là biện pháp hữu hiệu nhất có thể trị tận gốc PTSD......"
Lời bác sĩ còn chưa nói xong, cửa văn phòng đột nhiên bị gõ vang, ngay sau đó một hộ lý đẩy cửa ra nói: "Người bệnh vừa rồi hình như đã không có việc gì."Tư Cảnh Lâm nghe vậy, lập tức đứng dậy vòng qua hộ lý đi tới phòng bệnh.Trong phòng bệnh chỉ có một người, Nguyễn Miên Man lúc này không có nằm, mà là ngồi ở mép giường, tay phải vừa rồi cứng đờ không dám động cũng đã thả lỏng lại.