Thanh niên áo vàng nhìn thấy chủ tiệm là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, làm đồ ăn lại quá ngon, cũng hợp ý mấy ông, không khọi cọ lại gần Triệu Hữu Vi, hạ giọng nói: "Mày mới chủ tiệm này cũng có chút quen biết đi? Cô ấy tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Triệu Hữu Vi nghiêng đầu liếc hắn một cái, cảm thấy hắn thật đúng là dám nghĩ: "Cô ấy thế nào đều không quan hệ cùng mày. Còn chưa ngủ đâu, đừng có nằm mộng."
"Mày không nói chẳng lẽ tao không tự hỏi thăm được sao? Chúng ta dùng bản lĩnh của chính mình!" thanh niên áo vàng nghĩ lầm hắn cũng coi trọng người ta, ngồi thẳng thân thể nói.
Đương nhiên, kỳ thật cũng không tính là hiểu lầm, rốt cuộc Triệu Hữu Vi xác thật coi trọng người ta, chỉ là biết khó mà lui.Triệu Hữu Vi trừng hắn một cái, cũng lười giải thích, mà là nói mấy ông nhà mình: "Ông, đợi lát nữa lại nói chuyện, chúng ta trước nếm thử món cuối đi."
Những lời này của hắn, lập tức hấp dẫn chú ý của người trên bàn tới cái niêu ở giữa."Món này là bách điểu triều phượng, lấy nộn gà, thịt heo làm chủ......" Nguyễn Miên Man giới thiệu, đang chuẩn bị duỗi tay mở ra, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến ——
"Nguyễn Miên Man cô có biết xấu hổ hay không, có bản lĩnh ngươi liền cùng tiệm cơm chiên Thiên Nguyệt của tôi đường đường chính chính cạnh tranh, cùng Tư tổng cáo trạng thì tính là bản lĩnh gì!"
Thanh âm tức giận truyền tới vài giây sau, người nói chuyện mới tới cửa.Triệu Hữu Vi nghe thanh âm liền đoán được là Hứa Mộng Nguyệt, chờ nhìn đến đúng là cô ta, cười nhạo một tiếng nói: "Vì đoạt sinh ý cho mà mở cửa hàng tặng không tiền cho người ta, mệt cô còn không biết xấu hổ nói câu \' đường đường chính chính \'. Về việc cáo trạng, bạn gái người ta bị khi dễ, nói cùng bạn trai thì có sao?"
"Cái gì? Chủ tiệm là bạn gái của Tư Cảnh Lâm?" thanh niên áo vàng kinh ngạc đến ngây người, tâm tư mới vừa nảy mầm cũng vỡ vụn.
Đừng nói hắn, chính là thanh niên áo đen cùng mấy ông lão đều nhịn không được kinh ngạc.
"Tôi không......"
"Cái gì bạn trai, Triệu Hữu Vi anh đừng nói hươu nói vượn!" Vốn là một bụng hỏa Hứa Mộng Nguyệt nghe được lời này, trong lúc nhất thời cũng chú ý không đến những người khác trong tiệm, "Tuy rằng tôi chướng mắt anh, nhưng anh cũng không cần thiết đắm mình trụy lạc đến mức cùng loại người này liếm cẩu đi!"
Bạn trai, bạn gái là có ý tứ gì Nguyễn Miên Man vẫn là biết, nghe được Triệu Hữu Vi hồ ngôn loạn ngữ, vừa bực vừa thẹn, hai tai trực tiếp đỏ một mảnh.Cô đang muốn giải thích, lại bị thanh âm tức giận của Hứa Mộng Nguyệt đánh gãy.
Chuyện của tiểu bối, mấy oong không tốt tham dự, vốn là định mặc cho bọn hắn tự mình xử lý.Nhưng nghe được Hứa Mộng Nguyệt người này ngữ khí khinh thường cháu trai chính mình, mắng cháu trai mình là cẩu nói, ông Triệu hiển nhiên không có khả năng thờ ơ.
"Nhà họ Hứa là có gia giáo!"
Thân âm nghiêm khắc lộ ra vài phần uy nghiêm làm Hứa Mộng Nguyệt theo bản năng run lên một chút, chờ nghiêng đầu nhìn đến mấy ông lão ngồi ở trong tiệm, sắc mặt nháy mắt có chút tái nhợt.
Bọn họ...... Bọn họ như thế nào lại ở chỗ này?Trong lòng hiện lên nghi vấn đồng thời, Hứa Mộng Nguyệt nhìn đến cơm thừa canh cặn trên bàn, tức khắc đoán được bọn họ là lại đây ăn cơm.Mấy ông lão ngồi ở đây, rất nhiều yến hội đều mời không được bọn họ, lại như thế nào sẽ chạy đến một cửa hàng cũ nát như vậy ăn cơm, bọn họ cũng càng sẽ không biết đị phương hẻo lánh như vậy.Không cần nghĩ Hứa Mộng Nguyệt cũng biết, tất nhiên lại là chuyện tốt Triệu Hữu Vi làm.Hứa Mộng Nguyệt hung tợn mà trừng mắt hắn, hoài nghi hắn có phải hay không vì yêu sinh hận, cố ý trả thù chính mình.May Triệu Hữu Vi không biết ý tưởng trong lòng cô ta, nếu không khẳng định nôn ra cho cô xem, cũng khuyên cô không cần lúc người khác mới vừa ăn cơm no mà tới làm người ta ghê tởm.
Phanh ——
Ông Triệu thấy cô một chút không biết hối cải, còn dám trừng cháu trai mình, tức giận đến đập bàn một cái.
"Đừng tức giận, đừng tức giận, trẻ con không hiểu chuyện đều là người lớn không biết dạy bảo, chúng ta đều là người hòa khí, hôm nào dạy bảo một chút là được." ông Đàm nói.
Hứa Mộng Nguyệt nghe được lời nói ôn hòa, phía sau lưng lại lạnh toát, nháy mắt phản ứng lại tình huống hiện tại.
Hôm qua, cô cùng bạn bè tiệc tùng suốt đêm ở biệt thự ngoại thành, hôm nay trực tiếp ngủ tới buổi chiều, mới vừa tỉnh lại liền thấy mười mấy cuộc gọi lỡ từ trong nhà.Cô vừa gọi lại, đã bị cha Hứa răn dạy một trận, cũng nói cho cô biết "Tiệm cơm chiên Thiên Nguyệt" đã bị hắn cho đóng cửa, bảo cô về sau lại không được hồ nháo nữa.
Hứa Mộng Nguyệt như thế nào chịu đáp ứng, cô lái xe đi trong tiệm nhìn thoáng qua, thấy cửa hàng thật sự bị đóng cửa, tức giận về nhà tìm cha Hứa.Mất đi một hạng mục lớn, cha Hứa vốn dĩ liền rất không cao hứng, bị con gái chất vấn, tức giận trực tiếp động thủ ném mấy vật trang trí trong nhà.Bị cái đó va vào cánh tay, Hứa Mộng Nguyệt tức giận chạy đi, cuối cùng nổi giận đùng đùng mà thẳng tới tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.
Cô ta ngày thường nháo, cũng vẫn có giới hạn, đó chính là không trêu chọc người có bối cảnh cường đại hơn mình.
Sở dĩ dám đối với Triệu Hữu Vi không khách khí như vậy, cũng là ỷ vào người ta thích cô.Nói trắng ra là, cô chỉ bắt nạt kẻ yếu.
Biết mấy ông lão này một người cô đều đắc tội không nổi, người ta tùy tiện một câu cũng có thể làm Hứa gia ăn khổ, cô rũ đầu che giấu tức giận trên mặt nói: "Thực xin lỗi ông Triệu, cháu tối hôm qua uống nhiều rượu, lúc nãy còn không có thanh tỉnh, cầu ngài đừng cùng tiểu bối so đo."
Cô dứt lời, trong tiệm một mảnh an tĩnh.
Hứa Mộng Nguyệt thấy vậy, hơi hơi ngẩng đầu lên, đáy mắt mang theo vài phần hơi nước: "Anh Triệu thực xin lỗi, em nhất thời ấm đầu mới nói ra loại lời nói này, không phải cố ý, chỉ là cho rằng anh thích người khác nhất thời sinh khí mới......"
Triệu Hữu Vi, có quỷ mới tin cô.
Một câu "cẩu" mà thôi, hắn thật ra không tức giận như ông nội, bất quá......"Người cô nên xin lỗi không phải tôi." Nói xong, hắn dùng cằm chỉ Nguyễn Miên Man.
Hứa Mộng Nguyệt hiện tại quả thực hận ૮ɦếƭ cô, như thế nào nguyện ý hướng cô xin lỗi.Cô dùng dư quang lặng lẽ nhìn mấy ông lão, thấy bọn họ một thái độ đồng ý, biết không xin lỗi đại khái là không được.
Hứa Mộng Nguyệt không cam lòng, nói xin lỗi ấp úng nửa ngày, rốt cuộc chuẩn bị nói, một cổ mùi hương mê người nháy mắt thổi qua, cô há mồm tức khắc từ khóe môi tràn ra một ít nước miếng.
Vốn dĩ mọi người đều nhìn về phía cửa, thanh niên áo vàng ngửi từ bên trong truyền đến mùi hương từ lỗ khí của cái niêu, thật sự có chút kiềm chế không được, trực tiếp duỗi tay mở lên cái nắp, mùi hương bên trong nháy mắt lan tỏa.
Một giấc ngủ dậy, cái gì cũng chưa ăn Hứa Mộng Nguyệt đã sớm đói bụng, bị mùi hương này kích thích, mới vừa rồi nước miếng ở trong miệng trực tiếp chảy xuống.
"Xì ——" nhìn chằm chằm vào Hứa Mộng Nguyệt, Triệu Hữu Vi nhìn đến cô chưa chảy "Nước mắt" đã chảy nước miếng, trực tiếp cười ra tiếng.
Bất luận là bị đồ ăn kẻ thù làm thèm chảy nước miếng, hay làm trò trước mặt nhiều người như vậy, đều làm Hứa Mộng Nguyệt hận không thể trực tiếp đào cái động chui xuống.
"Nguyễn tiểu thư thực xin lỗi."
Sắc mặt cômột hồi xanh một hồi đen, từ răng dít ra một câu xin lỗi, lập tức xoay người đi, nửa khắc cũng không muốn ở chỗ này ở lâu.
"Đừng đi a, nồi bách điểu triều phượng mới nấu, Hứa tiểu thư không ngồi xuống ăn một chén sao?" Triệu Hữu Vi nhìn bóng dáng cô hỏi.
Hứa Mộng Nguyệt nghe vậy, tức giận dưới chân lảo đảo một cái, ngay sau đó cũng mặc kệ cái gì hình tượng, trực tiếp chạy chậm.
Trên thực tế Hứa Mộng Nguyệt không cần thiết tức giận như vậy, rốt cuộc lúc nắp niêu bị mở ra trong nháy mắt, trừ bỏ Triệu Hữu Vi cùng Nguyễn Miên Man, những người khác cũng không có thời gian thưởng thức cô mất mặt, ánh mắt sớm đã theo mùi hương nhìn về phía trong niêu.
Tuy rằng cái gọi là phượng hoàng là dùng "thịt gà" làm, trăm điểu là dùng sủi cảo tạo hình, nhưng có câu tục ngữ nói "Phượng hoàng bị vặt lông không bằng gà", này đây, nhiệt khí bốc lên không gian, thật là có vài phần cảm giác bách điểu triều phượng.
"Không nghĩ tới công phu của cô chủ tiệm cũng lợi hại như vậy, điểu này thế nhưng mỗi một con đều nặn không giống nhau." ông Nhậm cẩn thận quan sát một lần, khen nói.
"Ông ơi, đừng nói nữa, chúng ta ăn trước đi." Đã sớm thèm thanh niên áo vàng nắm chiếc đũa thúc giục nói.
Hắn dứt lời, đồng dạng bị mùi hương này câu đến có chút chịu không nổi, mấy ông lão sôi nổi cầm lấy chén đũa.
"Cô chủ đừng khách khí, cùng nhau ăn chút." Ông Triệu trước khi ăn còn không quên tiếp đón cô.
Nguyễn Miên Man lại là nhớ tới lười nói lúc trước của Triệu Hữu Vi, vội giải thích nói: "Cháu cùng anh Cảnh Lâm không phải cái loại quan hệ này."
Rốt cuộc không phải là người lớn lên ở hiện đại, nói đến loại sự tình này, cô nhiều ít có chút ngại ngùng, thanh âm có chút nhẹ.Trên bàn mọi người đã yên lặng đắm chìm trong bách điểu triều phượng tuyệt đỉnh mỹ vị căn bản không nghe thấy, chỉ có Triệu Hữu Vi ngồi bên cạnh cô một bên ăn một bên hỏi: "Cô chủ cô nói cái gì?"
"Tôi nói tôi cùng anh Cảnh Lâm không phải cái quan hệ kia!" Nguyễn Miên Man đem thanh âm nói to một ít.
"Nga nga." Trong miệng cắn thịt gà ăn đến chính hương, Triệu Hữu Vi đáp lại thập phần có lệ.Lần này mọi người thật ra đều nghe được, bất quá đầy đầu là "Gà này quá mềm lạn, dương tô, tươi mới", "Sủi cảo này vở dai, nhân mềm cũng quá thơm", bọn họ căn bản không có dư thừa tinh lực phân tích ý tứ trong lời cô nói, vào tai nhưng không vào đầu, nghe cũng như không nghe.Nguyễn Miên Man có chút bất đắc dĩ, bất quá xác định bọn họ đã nghe thấy, cô cũng ngượng ngùng lại lặp lại lần nữa.
Rõ ràng mới vừa rồi đã ăn có chút no, nhưng đối mặt với bách điểu triều phượng loại, tuyệt đỉnh mỹ vị này, mọi người đều có chút khắc chế không được, thành thạo tách ra rớt chỉ gà.
"Ngô! Ngay cả thịt ức gà đều ngon như vậy, thật là quá tuyệt!" Không tranh được cùng mọi người, được phân cho thịt ức gà thanh niên áo vàng nhịn không được kêu lên.
Gà, đặc biệt là gà hầm, thịt ức gà đều sẽ hơi khô, dù sao thanh niên áo vàng ngày thường đều không thích ăn ức, lần này lại ăn thật sự vui vẻ.
Thịt ức gà đều ngon như vậy, bộ vị khác càng đừng nói, Triệu Hữu Vi gặm cái cánh gà, ngay cả xương cốt đều muốn nhai.
Mà ăn tới đùi gà ông Triệu, nếm thử một ngụm, nguyên bản ông không thicsg da gà cũng chưa buông tha, trong cuộc đời lần đầu phát hiện, ăn thịt gà cùng da, hương vị đùi gà lại ngon như vậy.
Thịnh tình không thể chối từ, Nguyễn Miên Man được mấy ông lão mời, cầm lấy cái chén sạch sẽ múc chút canh chậm rãi uống, nhìn đến bọn họ ăn ngon lành, trong lòng cũng thực thỏa mãn.
Làm bách điểu triều phượng phải hầm cả con gà, cho nên con gà này cũng không lớn, thực mau đã bị bọn họ giải quyết xong.
Lại chia "sủi cảo hình điểu", nguyên liệu bên trong là chân giò hun khói, một bàn người chậm rãi uống lên chén canh mới buông chiếc đũa.
Buông chén đũa, bọn họ mới cảm giác no căng, ông Triệu càng là nhịn không được đứng lên: "Không được, ta phải đi lại một chút."
Không thể không nói, người trẻ tuổi chính là thân thể tốt hơn, mấy ông lão căng đến không được, thanh niên áo vàng còn có thể nắm lên cái tăm tiếp tục ăn ốc đồng.
"Cháu làm cho mấy ông chút nước sơn tra đi?" Nhìn đến mấy ông lão đều có chút chống đỡ không được, Nguyễn Miên Man đề nghị.
"Không uống được." ông Nhậm xua tay, "Không bằng lấy mấy quả sơn tra tới chúng ta trực tiếp nhai."
Sơn tra là thứ tốt, trừ bỏ có thể pha trà uống, rất nhiều đồ ăn cũng dùng đến, trong tiệm nguyên liệu nấu ăn luôn có.
Nguyễn Miên Man gật đầu, đi phòng bếp cầm bình đựng sơn tra ra.
Mấy ông lão mỗi người nhai vài miếng sơn tra, một lúc sau mới tốt một chút.
"Ông ơi, không sai biệt lắm cần phải trở về rồi." Mọi người lại ngồi trong tiệm một lúc, thanh niên áo đen thấy thời gian đã không còn sớm, nhắc nhở nói.
"Là cần phải trở về." Ông Triệu nói xong, lại không vội mà đi, mà là nhìn về phía Nguyễn Miên Man.
Nhận thấy ánh mắt của ông Nguyễn Miên Man hỏi: "Ông là có chuyện gì ạ?"
"Cái kia, rượu cháu nấu, có thể để cho ông một chút không?" Ông Triệu chờ mong nói.
"Cháu nấu không nhiều lắm, dư lại còn muốn đưa cho người quen, cho nên chỉ có thể đưa cho ông một lọ ạ." Nguyễn Miên Man nói.
Đây là lần đầu tiên ủ rượu, tự nhiên muốn giữ lại một ít, lại đưa một ít cho ông Ngô bọn họ nếm thử.
"Không thành vấn đề." Rượu ngon khó tìm, có một lọ ông Ngô liền rất vừa lòng.
Chờ Nguyễn Miên Man đi vào rót rượu, hai ông lão khác nhắc nhở hắn: "Ai gặp thì có phần."
"Rượu lại để lâu chút hương vị khẳng định càng tốt, bình này tôi phải để lâu một chút." ông Triệu nói.
"Dù sao ông uống rượu đừng quên chúng tôi, nếu là dám trộm uống một mình, chúng ta đây liền phải đi tìm em dâu tâm sự."
"Mấy ông đang nói cái gì?" Triệu Hữu Vi tò mò thò lại gần.
"Không có chuyện của cháu!" Ý nghĩ trong lòng bị vạch trần ông Triệu đẩy mặt cháu trai ra.Chờ Nguyễn Miên Man cầm rượu ra tới đưa cho ông Triệu, Triệu Hữu Vi đi qua muốn đưa thêm tiền.