Sở dĩ hiện hai người hái hoa đào, là bởi vì chưa tới hai tháng nữa sẽ tới kỳ thi đại học, Tư Cảnh Lâm cùng ông Ngô đều kiến nghị cô tạm đóng cửa hàng, chuyên tâm ôn tập.
Nguyễn Miên Man đồng ý, định vào ngày cuối cùng buôn bán sẽ đưa tặng điểm tâm cho khách hàng.
Vừa lúc hoa đào ngoài cửa đnag nở tươi tốt, nghĩ đến bánh hoa đào thủy tinh đào lúc trước vẫn luôn được khách hàng nhớ thương tới tận bây giờ, Nguyễn Miên Man liền chuẩn bị lại tặng bánh hoa đào thủy tinh cho bọn họ.
Thu thập hoa đào xong, Nguyễn Miên Man làm trước mấy cái bánh hoa đào thủy tinh cho Tư Cảnh Lâm, chờ hấp chín lấy ra, nâng nui đưa đến trước mặt anh.
Tư Cảnh Lâm nhìn đĩa bánh hoa đào thủy tinh hình trái tim, khóe môi giơ lên.
"Anh nếm xem hương vị như thế nào." Nguyễn Miên Man nói.
Bánh hoa đào thủy tinh tản mát ra mùi hoa đào nhàn nhạt không chỉ thoạt nhìn xinh đẹp, ăn vào trong miệng, càng là ngọt thanh sảng hoạt, ăn xong cả miệng đều là mùi hương hoa.
Tư Cảnh Lâm theo ý cô nếm một cái xong liền luyến tiếc ăn nữa, đem chỗ bánh còn lại cất vào tủ lạnh, cúi đầu cho cô một nụ hôn đầy hương hoa đào.
Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, một ngày buôn bán cuối cùng.
"Aiz......"
Vừa tới giờ nghỉ, Trương San liền nhịn không được thở dài một tiếng.
"Làm sao vậy? Không ςướק được cơm hộp của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc?" Bên cạnh, nữ đồng nghiệp nhịn không được hỏi.
"Cậu mới không ςướק được!"
"ςướק được thì cậu than cái gì?"
"Chỉ là nghĩ đến hôm nay là bữa cuối, trong lòng liền khó chịu."
"Vậy cũng không có biện pháp, bà chủ nhỏ muốn thi đại học, đây chính là chuyện lớn của đời người."
"Tớ biết, chỉ là luyến tiếc mà thôi, rốt cuộc đây là cửa hàng đầu tiên mà tớ gắn bó lâu như vậy."
"Thi đại học xong, nói không chừng cửa hàng sẽ mở lại."
"Thi đại học xong nào có thời gian buôn bán, du lịch tốt nghiệp, đi thăm bạn bè, người thân...... Tóm lại chuyện rất nhiều đi, tớ dù sao cũng không hy vọng nhiều, aizz......"
Cô vừa nói như vậy, đồng nghiệp ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, lại nghĩ đến khai giảng, bà chủ càng không thể buôn bán, cũng nhịn không được thở dài theo.
Hai ngươi các cô thi nhau thở dài, di động bỗng nhiên vang lên, là nhân viên giao cơm đưa cơm hộp đến.
Ngày thường, các cô nhận được cơm hộp đều là tươi cười xán lạn, hôm nay lại cười không nổi, thẳng đến khi ——
"A a a! Là bánh hoa đào thủy tinh!"
Trương San mở đóng gói ra, nhìn cái hộp nhỏ phía trên cùng, một bên kêu, một bên kinh hỉ cười rộ lên.Không riêng gì cô, khách hàng tiệm cơm chiên Hạnh Phúc hôm nay đều cảm thấy rất kinh hỉ, đặc biệt là người đã từng nhận được bánh hoa đào thủy tinh một lần, càng lộ ra biểu tình hoài niệm.
Một ngày cuối cùng, trong tiệm khôi phục buôn bán cả ngày như cũ.
Ngày này, Tư Cảnh Lâm tạm gác công việc vẫn luôn hỗ trợ ở trong tiệm, thẳng đến hơn mười một giờ cửa hàng đóng cửa.
Chu Linh quét tước vệ sinh xong rời đi, Nguyễn Miên Man ngồi ở trong tiệm cầm lấy di động.
【6** ngày: Thời gian trôi qua thật mau, bất tri bất giác đặt cơm hộp của cửa hàng gần một năm rồi, hương vị thật là không có lời gì để nói. Chúc bà chủ nhỏ thi đại học thuận lợi! 】
【j**s: Lúc trước tôi cùng ta bạn gái chính là bởi vì bánh hoa đào thủy tinh trong tiệm mà đính ước, lại nói tiếp còn muốn cảm ơn bà chủ nhỏ, hôm nay lại nhận được bánh hoa đào thủy tinh, thật sự kinh hỉ, vốn dĩ bởi vì một chút chuyện nhỏ mà bạn gái cãi nhau với tôi, nháy mắt hai người lại làm hòa. Bà chủ nhỏ thi đại học cố lên nhé! 】
【4**b: Ha ha, nhớ tới lúc trước lần đầu tiên đặt cơm hộp nhà này, là đặt giúp bạn gái, bởi vì một chút ngoài ý muốn, tôi để lại một đánh giá 1 sao trong tiệm, kết quả về sau đặt lần thứ hai, liền bị cơm trong tiệm thu phục! Tiếp đó, một ngày không ăn cơm chiên của tiệm liền khó chịu. Bà chủ nhỏ thi đại học cố lên! 】
【 là ** sơn: Lúc cửa hàng mới vừa khai trương tôi đã thử vào xem, lúc ấy cảm thấy cơm chiên có cái gì ngon, về sau...... Ân, cơm chiên thật không có gì ngon, chỉ khiến cho tôi cầm lòng không đậu mỗi ngày đều đặt mà thôi. [ thi đại học cố lên.jpg ] 】
【n**x: Lần đầu tiên ăn đến cơm hộp nhà này liền yêu hương vị của nó, sau lại bởi vì một phần cơm hộp, được bà chủ nhỏ cứu mạng, đến tận bây giờ liền thành fan trung thành của cửa hàng...... Chúc bà chủ nhỏ thi đại học thuận lợi! 】
......
【3**6: Khó có khi gặp một cửa tiệm tốt như vậy, không cần mỗi ngày đều rối rắm ăn cái gì, không biết tiết kiệm bao nhiêu thời gian mỗi ngày, hiện tại lại khôi phục cuộc sống lúc trước mỗi ngày vì đặt cơm hộp mà đau đầu. Đương nhiên, này không quan trọng, quan trọng là, chúc bà chủ nhỏ thi đại học như ý! 】
【 thanh **l: Một nhà cửa tiệm rất tuyệt, không riêng gì đồ ăn tốt, bà chủ nhỏ làm người càng tốt hơn, thi đại học cố lên! 】
......
Nhóm khách hàng đều để lại lời chúc phúc cùng những kỷ niệm với tiệm, không ai nói hy vọng cô tiếp tục buôn bán, nhưng nhìn từng bình luận này, hồi ức khai từ lúc mới mở cửa hàng lần lượt hiện lên, trong lòng Nguyễn Miên Man không thể không cảm động, trong nháy mắt cô thậm chí có loại xúc động muốn ngày mai tiếp tục buôn bán.
Tư Cảnh Lâm duỗi tay đem cô kéo vào trong lòng иgự¢, vỗ vỗ lưng không tiếng động trấn an cô.
"Em nhớ rõ các bình luận 1 sao này, lúc ấy nhân viên giao cơm còn đứng ra giải thích giúp em, còn có khách hàng đáp trả hắn cả đêm, sau đánh giá này được sửa lại...... Vị khách này, hẳn là cô gái lần đó chúng ta cùng tìm tới cửa, sau đó đưa tới bệnh viện...... Đâu là vị khách đầu tiên trong tiệm, bởi vì bị nhân viên tố cáo " tôi chưa bao giờ gặp ông chủ mặt dày, vô sỉ vậy " mà nổi tiếng ở bình luận khu, rất nhiều khách hàng đều biết hắn...... Còn có người này...... mấy vị khách này đều rất tốt, tới nhân viên giao cơm trong tiệm cũng rất tốt."
Nguyễn Miên Man dựa vào vai anh, chỉ vào từng bình luận chia sẻ với anh, trong giọng nói lộ ra tiếc nuối.
Kỳ thật, rất nhiều chuyện đều là như vậy, cô cảm thấy khách hàng cùng nhân viên giao cơm rất tốt, trên thực tế, người ta còn cảm thấy cô tốt hơn.
"Ngoan, về sau có cơ hội, có thể tiếp tục mở lại cửa tiệm." Tư Cảnh Lâm thấy cô nói nói, khóe mắt đều hồng lên, cúi đầu hôn hôn.
"Dạ." Nguyễn Miên Man gật gật đầu, buông di động sau cúi đầu sâu vào trong lòng иgự¢ anh.
Tư Cảnh Lâm an tĩnh ôm cô, nhẹ vỗ lưng cô.
Mèo béo mở to đôi mắt tròn xoe nhảu lên trên bàn nhìn cô chủ, lúc này cũng vươn móng vuốt ra, học động tác Tư Cảnh Lâm nhẹ nhàng chụp trên vai cô tự như vỗ về.
Dưới đèn dây tóc, hình ảnh thoạt nhìn thập phần ấm áp.
Thời gian cực nhanh, thực mau liền tiến vào thời gian đếm ngược thi đại học.
Mấy ngày cuối cùng, Tư Cảnh Lâm cũng không tới công ty, chuyên tâm chiếu cố sinh hoạt của Nguyễn Miên Man, thậm chí tìm mấy nhân viên trong công ty lấy kinh nghiệm, mỗi ngày thay đổi món ăn đa dạng cho cô.
Vì phần dụng tâm này của anh, Nguyễn Miên Man cảm thấy nếu thi không tốt thì thật có lỗi, vì thế càng thêm nghiêm túc ôn tập.
Ngày thi đại học, Nguyễn Miên Man có điểm khẩn trương, Tư Cảnh Lâm trấn an, tiêu trừ khẩn trương cho cô.
Nhưng mà chờ nhìn cô tiến vào trường thi, tổng tài chưa bao giờ biết khẩn trương là gì, đứng ở cửa lại tự làm mình khẩn trương, lo lắng cô trong quá trình khảo thú gặp được tình huống ngoài ý muốn.
Đại khái là đã chịu quá nhiều chúc phúc, thẳng đến khi thi đại học, còn có khách hàng ở khu bình luận đăng hình ảnh chúc phúc, mấy ngày Nguyễn Miên Man thi đại học hết thảy đều thuận thuận lợi lợi, chút chuyện ngoài ý muốn đều không có phát sinh.
Thi đại học kết thúc, cô còn được một phóng viên phỏng vấn, lên TV, cư dân mạng còn khen là thí sinh đẹp nhất.
Nguyễn Miên Man cũng không quá chú ý, bởi vì ngày hôm sau khi thi đại học kết thúc, cô đã bị Tư Cảnh Lâm mang lên du thuyền bắt đầu chuyến du lịch tốt nghiệp.
Du thuyền là Tư Cảnh Lâm mua, đặt dưới tên cô, xem như quà tặng thi đại học, chỉ là sợ cô không muốn, cho nên không nói cho cô biết.
Khi Nguyễn Miên Man du lịch trên biển, hưởng thụ chyến du lịch, diễn đàn lớp cấp 3 nọ.
【 Oa, các cậu nhìn thấy không, tin tức trên mạng thí sinh thi đại học xing đẹp đnag khá nổi là Nguyễn Miên Man! 】
【 Thấy được, còn tưởng rằng thật sự cậu ấy không đi học tiếp, không nghĩ tới cuối cùng vẫn tham gia thi đại học. 】
【 Vương Lị, phía trước cậu thay Nguyễn Miên Man lo lắng, lo cậu ấy chỉ có văn bằng cấp 3 về sau không có tiền đồ, hiện tại yên tâm đi? 】
Vương Lị nhìn thấy tin nhặt, đen mặt trả lời——
【 Tham gia thi đại học lại không có nghĩa sẽ thi đậu, lời này của bạn cũng nói quá sớm đi. 】
【 Cậu yên tâm, theo thành tích Nguyễn Miên Man trước kia, lại ôn tập lâu như vậy, khác không nói, đậu đại học khẳng định không thành vấn đề. 】
Một ít bạn học vốn luôn im lặng nhìn đến lời này, sôi nổi khẳng định theo, rốt cuộc lớp học bọn họ lúc trước, thành tích Nguyễn Miên Man vốn rất tốt.
Vương Lị cắn môi, nghĩ đến cảm giác ưu việt của mình sẽ biến mất khi Nguyễn Miên Man tham gia thi đại học, tức giận tắt di động, mắt không thấy tâm không phiền.
***
Tháng tám, thời tiết nóng nực.
Trương San cùng đồng nghiệp ra ngoài làm việc, trên đường trở về xe xảy ra vấn đề, chỉ có thể dừng lại bên đường, sau đó gọi điện thoại cho người lại đây.
"Cái thời tiết quỷ quái này, buổi chiều rồi còn nóng như vậy." Trương San oán giận một câu, lôi kéo nữ đồng nghiệp đi tới tiệm tạp hóa bên cạnh mua nước uống.
"Ai, San San, hẻm Hồ Lô ở gần đây đó!" Nữ đồng nghiệp mở bản đồ ra chuẩn bị nhìn xem các cô đnag ở đâu, đột nhiên phát hiện.
Trương San thò sang nhìn thoáng qua, cũng có chút ngạc nhiên: "Trùng hợp như vậy?"
"Muốn đi qua nhìn chút hay không?"
Hai người ăn cơm hộp lâu như vậy, chưa từng trực tiếp đi tới cửa hàng, vì thế ăn nhịp với nhau.
Nhìn bản đồ chậm rãi đi tới hẻm Hồ Lô, cách đầu hẻm chỉ còn khoảng 100 mét, hai người bỗng nhiên ngửi được một mùi hương mê người.
"Là đậu hủ chiên!"
"Chẳng lẽ bà chủ nhỏ khôi phục buôn bán?"
Ngửi được mùi hương quen thuộc, hai người liếc nhau rồi chạy chậm về phía trước.
Chỗ râm mát đầu hẻm, có một cái xe đẩy nhỏ, phía trước xe đồ ăn treo cá bảng "đậu hủ chiên hạnh phúc".
Nhìn tháy xe đồ ăn kia, Trương San cùng đồng nghiệp đều có điểm nghi hoặc, tiến lên hỏi: "Xin chào, xin hỏi chỗ này cùng tiệm cơm chiên Hạnh Phúc có quan hệ gì sao?"
Phía sau xe là một già một trẻ, nghe được lời các cô nói, cô gái trẻ tuổi kia cười ngẩng đầu: "Tôi là nhân viên của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, cô chủ tốt bụng, sợ cửa hàng không buôn bán nữa tôi không tìm thấy cô việc thích hợp, liền đem tay nghề chiên đậu hủ dạy cho tôi."
Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc đóng cửa, ảnh hưởng lớn nhất chính là Chu Linh, nhà họ Lâm cùng cửa hàng đậu hủ.
Chu Linh còn đỡ, có lẽ có thể tìm được coogn việc khác, nhưng bà Lâm lớn tuổi như vậy, không có công việc của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, kiếm tiền sợ là không dễ dàng, còn có cửa hàng đậu hủ, trong nhà người bệnh còn chưa có khỏi, mất đi mối làm ăn với tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, cuộc sống lại trở nên khó khăn, túng thiếu.
Đúng là nghĩ đến điểm này, Nguyễn Miên Man bớt thời giờ đem kỹ xảo chiên đậu hũ cùng cách điều phối gia vị dạy cho Chu Linh cùng bà Lâm, để cho bọn họ bày hàng ở đầu hẻm, như vậy ba nhà này liền giống như trước kia, cuộc sống có thể trôi qua tốt hơn.
Nếu để bảng hiệu "Hạnh phúc", Chu Linh muốn làm đậu hủ chiên thật tốt, cho nên khi Nguyễn Miên Man thi đại học, cùng bà Lâm làm thử hơn một tháng, thẳng đến khi mọi người trong ngõ nhỏ đều thử qua, xác định hương vị không kém tay nghề của cô chủ quá nhiều, mới dám bày quán.
Đây là cuối tuần đầu tiên bày quán, sinh ý thực không tồi.
Trương San nghe vậy, trong lòng cảm thấy bà chủ nhỏ làm người không lời gì để chê, nếu là người khác, đóng cửa hàng liền đóng cửa hàng, quản nhân viên ૮ɦếƭ sống thế nào.
Cô quét mã xong nói: "Cho tôi một phần đậu hủ chiên lớn!"
"Còn có tôi nữa." Nữ đồng nghiệp cũng nói theo.
"Được." Chu Linh gật đầu, đem đậu hũ bà Lâm mới vừa chiên xong bỏ vào hộp cơm, đổ gia vị, dùng xiên tre chọc vài cái làm nó càng ngon miệng, rải tỏi nhuyễn cùng rau thơm lên trên cùng.
Trương San tiếp nhận, đứng ở bên cạnh liền ăn ngay.
Đậu hủ ngoài giòn trong mềm, gia vị thơm cay hàm tiên, ăn vào so với bà chủ nhỏ kém một chút, nhưng hương vị cũng thực không tồi, ít nhất cạnh tranh với các cửa hàng đậu hũ chiên khác cũng không thành vấn đề.
Rốt cuộc ăn được một món từ tiệm cơm chiên hạnh phúc trừ củ cải nhỏ cùng món kho bán sẵn, Trương San lộ ra biểu tình hoài niệm, lại ăn một khối đậu rồi hỏi: "Về sau mỗi ngày cô đều ở chỗ này bày quán sao?"
Chu Linh gật đầu nói: "Đúng vậy, mỗi ngày, buổi chiều đều bán ở đây."
"Đúng rồi, thành tích thi đại học của bà chủ nhỏ như thế nào?" Trương San nhớ tới hỏi.
Chu Linh cười nói: "Thực không tồi, thi đậu đại học A của chúng ta."
Đại học A cũng là đại học có tiếng trong cả nước, cũng là đại học hàng đầu.
Nguyễn Miên Man kỳ thật có chút lưu luyến gia đình, nếu học ở thành phố A liền không cần đi học ở bên ngoài.
"Oa, vậy thực không tồi, lúc này cô ấy còn đi du lịch đi? Bằng không thật phải gặp mặt chúc mừng một chút." Trương San cảm thấy vui vẻ.
Chu Linh nói: "Đúng vậy, còn đang đi du lịch, bất quá cũng không sai biệt lắm nên trở về rồi......"
Nói mấy câu, chung quanh lại tới không ít khách hàng, có người ở phụ cận định mua một chút trở về thêm món cho bữa tối, có người qua đường ngửi được mùi hương bị hấp dẫn tới.
Trương San thấy hai người bận rộn, không hỏi chuyện nữa, mà cùng đồng nghiệp bưng đậu hủ chiên đi vào ngõ nhỏ, chuẩn bị nhìn xem tiệm cơm chiên Hạnh Phúc ngoài đời như thế nào.
"Cho tôi một phần đậu hủ chiên lớn."
"Tôi muốn một phần nhỏ, cho nhiều nước sốt chút ạ."
Xung quanh xe đậu hủ chiên Hạnh phúc, càng ngày càng nhiều khách hàng, náo nhiệt không thôi.
Cách đó không xa, một chiếc màu đen xe chạy đến đầu hẻm, tốc độ chậm lại.
"Em muốn về nhìn xem không?" Thấy cô xuyên qua cửa sổ nhìn bên đường, Tư Cảnh Lâm hỏi.
Nguyễn Miên Man lắc đầu nói: "Không được, đang lúc bận rộn, vẫn là ngày mai lại qua đi."
Nói xong, cô tiếp tục hướng đầu hẻm nhìn vài lần, sau đó cười nói: "Sinh ý thoạt nhìn khá tốt."
"Công thức, kỹ xảo em dạy, sinh ý sao có thể không tốt." Tư Cảnh Lâm nói.
Nguyễn Miên Man dựa vào trong lòng иgự¢ anh cười rộ lên, một bên nắm lấy ngón tay anh thưởng thức.
Trải qua chuyến du lịch tốt nghiệp, tầm mắt Nguyễn Miên Man càng được mở rộng, tình cảm cũng càng thêm thân mật, khăng khít.
"Đúng rồi, anh nói cho ông biết chúng ta đã trở về chưa?" Cô đột nhiên nhớ tới, ngửa đầu nhìn về phía anh.
Tư Cảnh Lâm cúi đầu dùng cằm cọ vào trán cô nói: "Ông đã biết, bất quá ông đang về quê, ngày mai mới có thể trở về."
Nguyễn Miên Man gật gật đầu, một lần nữa dựa vào trên người anh.
Mặt trời bắt đầu khuất núi, xe tiến vào cổng lớn biệt thự, hai người mới vừa xuống xe, một con mèo béo, thân thể lại thập phần linh hoạt chạy về phía bọn họ.
Nguyễn Miên Man duỗi tay tiếp được mèo béo, ước lượng hai cái, nói với người bên cạnh: "Giống như lại béo hơn."
"Mieo ô, mieo ô......"
Thấy cô vừa trở về liền chê mình béo, Quả Quýt Nhỏ không vui kêu lên.
"Được rồi, chị nói sai rồi, em không béo, không béo." Nguyễn Miên Man trấn an nói.
Thấy con mèo béo kia làm nũng thì thôi, còn lén lút duỗi móng vuốt đẩy mình ra, Tư Cảnh Lâm liếc nó một cái rồi nói: "Đông Đông, nó đá anh."
Nguyễn Miên Man nghiêng đầu, liền thấy nó nó cứng đờ mà thu hồi móng vuốt đang đạp lên cổ tay áo của Tư Cảnh Lâm, bất đắc dĩ mà liếc mắt một cái, đem nó thả lại trên mặt đất.
"Không phải mệt mỏi sao, đi vào nghỉ ngơi đi." Thấy cô buông mèo xuống, Tư Cảnh Lâm nắm tay cô đi vào.
Nguyễn Miên Man gật đầu, dư quang thấy mèo béo quay ௱ôЛƓ đối với bọn họ một bộ dáng đang tức giận, bỗng nhiên nắm lại tay anh chạy chậm vào biệt thự.
Mèo béo thấy vậy, lập tức nhảy dựng lên đuổi theo.
Bãi cỏ ngoài biệt thự, hai người chạy phía trước, mèo béo một bên "mieo mieo" một bên đuổi ở phía sau, dưới ánh nắng ấm áp của hoàng hôn, hai dài một ngắn, ba cái bóng dần dần kéo dài.
HOÀN CHÍNH VĂN