Tinh hoa của món canh cá hoa vàng thủy tinh chính là nước canh bên trong, cho nên Tư Cảnh Lâm cũng không gắp thịt cá, mà là lấy chén nhỏ múc hơn phân nửa chén canh cho cô.
Nguyễn Miên Man nhấp môi cười, tiếp nhận chén canh.
"Thật thơm!" Vẻ mặt ông Ngô hưởng thụ chén canh, cắn măng thái nhỏ và nguyên liệu bên trong.
Chờ giải quyết xong canh cá hoa vàng thủy tinh, bọn họ mới bắt đầu ăn những món ăn khác.
"Cải muối này là tự cháu làm sao? Hương vị thật không tồi." Ông Ngô nếm một miếng cải mai úp thịt liền khen nói.
"Phía trước không có việc gì khi làm, cháu làm không ít, nếu ông thích lần sau cháu lại làm." Khi nói chuyện, Nguyễn Miên Man nâng chén tiếp nhận một khối giò thịt nạc Tư Cảnh Lâm gắp qua.
"Ừ ừ, tốt." Ông Ngô gật đầu, tiếp tục ăn những món khác, cảm thấy mỗi một món ăn đều mỹ vị.
Bữa cơm tất niên này, Tư Cảnh Lâm cũng ăn rất vui vẻ, không riêng gì đồ ăn mỹ vị, hơn nữa còn bởi vì năm nay có thêm một người, ý nghĩa bất đồng.
"Ăn viên thịt đi." Tư Cảnh Lâm kẹp lên một miếng thịt viên tứ hỉ chuẩn bị đặt vào trong chén cô.
Bị anh bón đến no tới sáu, bảy phần, Nguyễn Miên Man vội duỗi tay che chén: "Em không ăn được hết đâu."
Phía trước vì để trình bày cho đẹp, mà giờ cô hơi hối hận nặn viên thịt lớn như vậy.
"Chúng ta mỗi người một nửa." Tư Cảnh Lâm nói.
Nguyễn Miên Man gật đầu nói: "Để em chia!"
Cô nói xong, tự lấy cho chính mình một nửa, đem hơn nửa còn lại cho anh.
Biết cô ăn ít, Tư Cảnh Lâm cũng không nói gì, gắp nửa cái thịt viên tứ hỉ kia lên ăn.
Thịt viên tứ hỉ màu sắc kim hoàng hương vị thập phần mỹ vị, ăn lên tiên hàm tô nộn, mang ra ngoài người khác đoạt không kịp, cũng vì cô là đầu bếp nên cũng không hiếm lạ tay nghề của chính mình.
"Chương trình xuân vãn hình như sắp bắt đầu rồi?" Ăn ăn, ông Ngô đột nhiên nhớ tới.
Tư Cảnh Lâm nghe vậy, đứng dậy mở TV một lần nữa.
Xuân vãn xác thật đã bắt đầu rồi, hiện tại đang phát tiết mục hát múa.
Hiện tại rất nhiều người trẻ tuổi đều không thích xem xuân vãn, bởi vì cảm thấy không thú vị.
Bất quá, đối với những người như ông Ngô cùng với Nguyễn Miên Man, người lần đầu xem xuân vãn, tiết mục vẫn là rất thú vị.
Đặc biệt là Nguyễn Miên Man, nhìn đến tiết mục kịch nói còn quên cả ăn cơm.
Tư Cảnh Lâm đối với xuân vãn không có gì đặc biết thích hay ghét, hai người họ thích xem, liền nguyện ý xem cùng bọn họ.
"Lại uống chút canh." Thấy cô cầm chén ăn xong đặt chiếc đũa xuống, Tư Cảnh Lâm múc nửa chén canh thịt bò cho cô.
Nguyễn Miên Man cầm chén, một bên uống một bên xem TV.
Thừa dịp cô xem đến chuyên tâm, Tư Cảnh Lâm thường thường lại bón một đũa đồ ăn cho cô.
Dư quang ông Ngô đảo qua hai đứa nhỏ tình cảm, lại nhìn tiết mục vui vẻ trên TV, biểu tình càng thêm vui mừng.
Ông duỗi tay bưng lên ly rượu nhẹ nhấp, cảm thấy cuộc sống này thật là càng sống vàng vui vẻ.
Thành phố A từ hai năm trước đã cấm bắn pháo, cho nên ăn tết cũng không nghe được tiếng pháo, bất quá lúc 12 giờ, có thể xem pháo hoa.
Ông Ngô không có hứng thú xem pháo hoa, xem xong tiết mục cuối cùng liền có chút mệt mỏi, ông liền mang theo nụ cười đi về nhà.
Kết thúc xuân vãn, trong tiếng âm nhạc vui vẻ, cùng với tiếng mc đếm ngược, Nguyễn Miên Man cùng Tư Cảnh Lâm lên lầu ra sân thượng.
Hưu —— phanh!
12 giờ tiếng chuông vang lên, trên màn trời đen nhánh, một mảnh rực rỡ xuất hiện.
Thật xinh đẹp!
Nguyễn Miên Man nhìn bầu trời đầy pháo hoa, không tự giác lộ ra nụ cười.
Lúc cô đang xem pháo hoa, người bên cạnh lại đang xem cô, trong lòng có loại cảm thán giống cô.
"Năm mới vui vẻ." Tư Cảnh Lâm từ sau lưng ôm cô, ở bên tai cô nói.
Nguyễn Miên Man quay đầu cười: "Năm mới vui vẻ!"
Kế tiếp, Tư Cảnh Lâm an tĩnh cùng cô ngắm pháo hoa, thẳng đến khi pháo hoa kết thúc, đem người dạo qua một vòng.
Nguyễn Miên Man ngửa đầu nhìn anh, mắt hạnh như có một ngôi sao rơi vào, tràn đầy ý cười sáng lấp lánh, cô duỗi tay chủ động vòng qua cổ anh, dần dần dựa vào nhau.
Buổi sáng mùng một năm mới, khó có lúc thời tiết tốt, bầu trời thế nhưng còn có mặt trời.
Ánh mặt trời xuyên qua bức màn không kéo chặt vào phòng, người đối mặt với cửa chậm rãi mở mắt ra.
Tỉnh lại liền nhìn thấy khuôn mặt điềm tĩnh, xinh đẹp đang ngủ, vào buổi sáng đầu tiên của năm mới, Tư Cảnh Lâm chưa từng có tâm tình tốt như vậy.
Tối hôm qua hai người xem xong pháo hoa, cầm lòng không đậu mà ôm hôn một hồi, sau lại vì thời tiết quá lạnh liền về phòng.
Vốn dĩ chỉ là ôm nhau nói chuyện phiếm, lúc sau Nguyễn Miên Man trực tiếp ngủ ở trong lòng иgự¢ anh, Tư Cảnh Lâm không thoát thân được, liền dứt khoát lưu lại.
Biết da mặt cô mỏng, thưởng thức khuôn mặt khi ngủ của cô một hồi, Tư Cảnh Lâm hôn xuống một cái vào giữa chân mày cô, sau đó tay chân nhẹ nhàng đứng dậy.
Mèo béo năm cuối giường bị giật mình, vén lên mí mắt nhìn anh một cái, lại tiếp tục đi ngủ.
Tư Cảnh Lâm từ phòng đi xuống lầu, qua nửa giờ, Nguyễn Miên Man xoay người bị ánh mặt trời chiếu lên trên mặt mới tỉnh lại.
Cô chớp chớp mắt, ký ức từ tối hôm qua tràn về, trên mặt tức khắc đỏ lên, bất quá chờ phát hiện người kia đã không còn ở trong phòng, lại chậm rãi khôi phục như thường.
Mặc dù có mặt trời, độ ấm cũng không cao hơn bao nhiêu, lăn lội ở trong chăn quá ấm áp, cả người Nguyễn Miên Man đều lười biếng, cũng không phải rất muốn đứng dậy.
Cô duỗi tay cầm lấy di động mở ra, thuận tay đi vào vào tiệm.
【 là ** sơn: Năm mới tốt lành, chúc bà chủ chủ nhỏ năm mới vui vẻ, thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý ~】
【4**b: Một năm mới, chúc bà chủ nhỏ vạn sự như ý, sớm ngày phát tài! 】
【n**x: Bà chủ nhỏ năm mới vui vẻ, chúc cô luôn nở nụ cười, mãi mãi trẻ đẹp~】
......
【k**l: Năm mới vui vẻ, cung hỉ phát tài. 】
Nguyễn Miên Man nhìn nhóm khách hàng gửi lời chúc phúc, khóe môi không tự giác giơ lên, đều trả lời tất cả, tiếp tục đi xuống mới phát hiện, tối hôm qua khu bình luận rất náo nhiệt.
Đêm 30 tết, rất nhiều khách hàng đều cố ý chạy đến khu bình luận khu chia sẻ cơm tất niên nhà mình, lúc ấy còn tag cả bà chủ, bất quá Nguyễn Miên Man không cầm di động, tự nhiên không biết.
Lúc này nhìn đến, cô thuận tay đem ảnh chụp cơm tất nhiên tối hôm qua tải lên.
"Đang xem cái gì?"
Giọng nam trầm thấp mà từ tính bỗng nhiên vang lên bên tai, Nguyễn Miên Man sợ tới mức thiếu chút nữa đem điện thoại quăng đi.
Chờ phản ứng lại đây là anh, bên tai đỏ một mảnh.
Tư Cảnh Lâm nhịn không được thò lại gần, ở trên lỗ tai cô hôn một cái rồi mới nói: "Bữa sáng đã làm tốt, trước dậy ăn bữa sáng được không?"
Chớ nói cổ đại, kể cả hiện đại, đàn ông dậy sớm làm cơm sau đó ôn nhu dỗ bạn gái đi xuống ăn sáng đều rất ít.
Nguyễn Miên Man trong lòng ngọt ngào, cũng bất chấp chuyện cùng chung chăn gối tối hôm qua làm thẹn thùng, xoay người chui vào trong lòng иgự¢ anh, ôm anh một chút, xuống giường đi giày.
Bắt đầu buổi sáng ngày mùng một, các nhà đều bắt đầu đi chúc tết, đại khái biết Nguyễn Miên Man có nhiều món ngon, rất nhiều trẻ con trong ngõ nhỏ không cần người lớn chỉ cũng tự chạy tới, há mồm toàn "năm mới tốt lành", "Cung hỉ phát tài".
Nguyễn Miên Man rất vui vẻ khi thấy loại bầu không khí náo nhiệt này, cầm điểm tâm, đồ ăn vặt chiêu đãi không nói, còn cho bao lì xì.
Đương nhiên, theo sau gặp được người già trong ngõ, cô cũng thu được rất nhiều bao lì xì, đẩy đều đẩy không được.
Ông Ngô cũng cho cô một bao lì xì lớn, chỉ cho cô loại này.
Ăn tết vui mừng cho tận tới mùng 8, mùng 9 mới hơi nhạt xuống một ít, mọi người bắt đầu đi làm, đi học.
Hôm nay là mùng 10, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc một lần nữa khôi phục buôn bán, khách hàng chờ đợi đã lâu liền sôi nổi đặt đơn, ghi chú đều viết "năm mới tốt lành" hoặc là biểu đạt đã thèm cơm chiên nhà cô đã lâu.
"Cảm giác bọn họ lúc ăn tết đã ăn thịt ăn đủ rồi, hôm nay thế nhưng có rất nhiều người đặt canh rau xanh đậu hủ, cơm chiên rau xanh cùng cơm chiên Dương Châu." Chu Linh ở trong phòng bếp, một bên đóng gói, một bên nhịn không được nói.
Nguyễn Miên Man cười rộ lên: "Ngày hôm qua em nhìn đến có khách hàng ở khu bình luận oán thán, nói cả tết năm nay, trong nhà trên bàn cơm không có mấy món ăn có màu xanh, hiện tại muốn ăn chút rau xanh."
Chu Linh nghe vậy, cũng cười rộ theo.
"Năm mới tốt lành!"
"Năm mới tốt lành!"
Nhân viên giao cơm bắt đầu đi vào trong tiệm, một phần cơm hộp được đưa đi các nơi, đồng thời cũng có khách hàng bắt đầu tới cửa.
"Thiếu chút nữa quên nhà các cô hôm nay mở cửa, đã ăn chút cơm trong nhà, cho tôi một chén canh rau xanh đậu hủ là được." Vị khách đầu tiên vào tiệm sau khi ngồi xuống lập tức nói.
Chu Linh gật đầu, thực mau bưng chén canh rau xanh đậu hủ ra tới cho hắn.
Canh suông thêm rau xanh đậu hủ, khách hàng nhìn lại rất thích, ăn một đũa rau xanh giòn nộn, ngon miệng, lại đến một khối đậu hủ trơn mềm, tiên hương, cuối cùng uống mấy ngụm canh, nháy mắt cảm giác dạ dày đều thoải mái hơn.
Chờ tới khi khách hàng tới nhiều, Chu Linh cố ý quan sát một chút, phát hiện khách hàng quen mắt trên cơ bản đều béo hơn một vòng, hôm nay lại đây, cơ bản đều gọi canh rau xanh đậu hủ.
"Ngô, cả cái tết mỗi ngày đều ăn gà vịt thịt cá, thật ăn đủ, bỗng nhiên phát hiện hương vị cơm chiên rau xanh lại khá ổn, giòn nộn ngon miệng, cảm giác một chút dầu mỡ cũng không có."
"Cơm chiên Dương Châu cũng không tồi, ăn lên hàm tiên ngon miệng."
Đại bộ phận khách hàng đều thấy hơi ngàn thịt sau kỳ nghỉ tết, lại còn có bộ phận khách theo chủ nghĩa ăn thịt, ăn cơm chiên vịt quay thơm ngào ngạt, ghét bỏ nói: "Mấy người thật là có ngày lành mà không biết, giống như thế hệ trước, người ta muốn ăn thịt mỗi ngày còn không được đâu."
"Kia có thể giống nhau sao? Anh muốn nói như vậy, chúng ta hiện tại muốn ăn một miếng rau dại thuần thiên nhiên như ngày trước cũng không ăn được đâu, vậy anh có thể nói thế hệ trước không biết điều?"
"Không phải, cơm chiên không thơm sao? Mấy người còn thời gian rảnh để cãi nhau?" Khách hàng vây xem cạn lời.
Cơm chiên tự nhiên là thơm, đặc biệt đã có một đoạn thời gian không ăn, liền càng thơm, kế tiếp khách hàng cũng không nói nữa, mà vùi đầu ăn cơm chiên.
Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc khôi phục buôn bán, sinh ý vẫn tốt trước sau như một, khu bình luận vẫn toàn lời khen ngợi nhiệt liệt, phía trước nhiều khách hay đặt cơm hộp nhà cô nên về sau đều lười để lại bình luận, lúc này lại lần nữa khôi phục cảm giác muốn bình luận khen ngợi.
Nguyễn Miên Man nhìn đến những bình luận khen ngợi này, tâm tình tự nhiên vui vẻ.
***
Nhân gian tháng tư mùi thơm tẫn, sơn chùa đào hoa thủy nở rộ.
Nhìn ngoài cửa, cây hoa đào lại lần nữa nở rộ, trong lòng Nguyễn Miên Man không khỏi sinh ra chút cảm thán.
"Suy nghĩ cái gì?" Tư Cảnh Lâm đem hoa mới vừa hái xuống đặt ở trong cái rổ trên tay cô, thấy cô nhìn cây hoa xuất thần, không khỏi hỏi.
Nguyễn Miên Man lắc đầu nói: "Chỉ là cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh." Trong bất tri bất giác, cô tới nơi này thế đã hơn một năm.
Tư Cảnh Lâm nghĩ đến năm trước lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, đúng vào lúc hoa đào nở rộ, trên mặt không tự giác lộ ra một chút tươi cười.
Nói chuyện phiếm hai câu, hai người tiếp tục hái hoa đào.