Tư Cảnh Lâm khẽ cười một tiếng, thanh âm lộ ra sự gợi cảm nói không nên lời.
"Anh nhớ rõ." Anh nói xong, biểu tình ôn nhu mà chuyên chú nhìn cô, "Thanh Thanh tử câm, du du ngã tâm......"
Nghe được anh thế nhưng trực tiếp đọc lên, nháy mắt mặt Nguyễn Miên Man liền đỏ lên.
====
Cách Đoan Ngọ nửa tháng, khách hàng đã ở khu bình luận ồn ào muốn bà chủ làm bánh chưng bán, thậm chí còn dẫn tới một cuộc tranh luận vị mặn - ngọt.
Nguyễn Miên Man nghĩ dù sao Tết Đoan Ngọ chính mình cũng muốn ăn bánh chưng, cũng là làm một lượt, liền đồng ý.Lúc này, đã gần tới Tết Đoan Ngọ, cô đã chuẩn bị tốt nguyên liệu, liền cùng Chu Linh bắt đầu gói bánh chưng.
"Cô chủ, em làm sao vậy?" Chu Linh đem một lá gói bánh chưng qua, thấy cô không tiếp, không khỏi quay lại nhìn.
Nguyễn Miên Man lắc đầu, xua đi giọng nói trầm thấp từ tính trong đầu, nói: "Không có gì."
"Có chỗ nào không thoải mái sao?" Thấy mặt cô có chút hồng, Chu Linh quan tâm nói.
"Không có, em không có việc gì." Nguyễn Miên Man nói xong, tiếp nhận lá gói bánh trưng trêи tay cô, ngón tay linh hoạt cuộn lại, đổ gạo nếp cùng thịt đã ướp vào bên trong, rất nhanh liền gói xong một cái bánh chưng hoàn mỹ mà tinh xảo.
Ứng theo yêu cầu của nhóm khách hàng, trong tiệm làm cả bánh chưng vị mặn và ngọt, ngọt có bánh chưng mứt táo, bánh chưng nhân đậu, bánh chưng bát bảo, vị mặn lại là bánh chưng thịt lòng đỏ trứng, bánh chưng thịt tươi, bánh chưng thập cẩm, bánh chưng tôm hùm đất.
Bánh chưng nhân tôm hùm đất là rất nhiều khách hàng không được ăn tôm hùm đất xào cay vô cùng đáng thương cầu mong có bánh chưng vị này, Nguyễn Miên Man không có biện pháp với bọn họ, chỉ có thể đồng ý.
Mặt khác, bởi vì Nguyễn Miên Man yêu thích, bánh chưng còn phân lớn nhỏ, có bánh chưng chưng lớn như kϊƈɦ cỡ thông thường, còn có loại bánh chưng nhỏ theo phong cách cung đình rất tinh xảo, đại khái một miếng là ăn hết một cái loại này.
Xác định cô không có việc gì, Chu Linh tiếp tục nhìn động tác của cô để học gói bánh.Có Nguyễn Miên Man cầm tay dạy dỗ, Chu Linh gói bánh chưng cũng không tồi, nhưng tốc độ lại không nhanh lắm, trêи cơ bản là cô gói xong 3 - 4 cái, Chu Linh mới gói xong một cái.
"Cô chủ tay em thật khéo, gói bánh chưng vừa nhanh vừa đẹp." Thấy cô lại gói xong một cái bánh chưng, ngữ khí Chu Linh lộ chút hâm mộ.
Nguyễn Miên Man nói: "Quen tay hay việc mà thôi, chờ chị gói nhiều cũng có thể gói nhanh như vậy."
"Ừm." Chu Linh gật đầu, tiếp tục gói bánh.
Không bao lâu sau, bà Lý cùng mấy bà lão đi ngang qua thấy các cô đáng gói bánh chưng, không khỏi nói: "U, Đông Đông hiện tại đã bắt đầu gói bánh chưng? Thật là chăm chỉ."
Hai người ngẩng đầu chào hỏi, Nguyễn Miên Man nói: "Đều làm để bsan trong tiệm, cho nên cần bắt đầu gói từ bây giờ ạ."
Nghe nói là gói để bán, bà sợ các cô gói không kịp, muốn hỗ trợ.
"Không cần, sao cháu lại không biết xấu hổ như vậy được." Nguyễn Miên Man xua tay nói.
"Haiz, chúng ta cũng rảnh không có việc gì làm."
Mấy bà nói xong, không hề cho cô cơ hội cự tuyệt, rửa tay sạch sẽ xong liền ngồi xuống bắt đầu hỗ trợ.Nói về gói bánh chưng, mấy bà lão đã gói bánh chưng vài thập niên cũng không thể kém hơn Nguyễn Miên Man, có các bà gia nhập, bồn đựng bánh trưng rất nhanh đã đầy, các loại nguyên liệu cũng gần hết.
"Đông Đông bánh chưng này nấu lên khẳng định ngon." Vẫn là thịt muối sống mà ngửi cũng thơm như vậy, bà Lý nhịn không được nói.
Bên cạnh một bà lão khác nói: "Khẳng định như vậy."
Nguyễn Miên Man cười cười chưa nói cái gì, trong lòng lại nghĩ chờ gói xong để các bà lấy một chút về nhà nếm thử.Có nhóm bà Lý hỗ trợ, vốn dĩ bánh chưng có khả năng phải gói tới buổi tối ới xong, mà hiện mới hơn 5 giờ chiều liền gói xong toàn bộ.
"Các bà thích vị gì? Lấy một chút trở về nếm thử đi ạ." Chờ các bà chuẩn bị rời đi, Nguyễn Miên Man vội đứng dậy nói.
"Không cần, không cần, cháu để lại mà bán, hai ngày nữa chúng ta cũng gói bánh chưng."
"Đúng vậy, chính chúng ta cũng muốn gói, không cần khách khí."
Ở trong mắt mấy bà lão, ăn nhiều hai miếng, còn không bằng để cô bán lấy tiền, bởi vậy trực tiếp cự tuyệt.
Nguyễn Miên Man tự nhiên không có khả năng để các bà hỗ trợ không, thấy các bà không cần, vì thế nói: "Vậy đợi lát nữa nấu chín, mỗi loại đưa một ít tới nhà các bà."
Đám người bà Lý nghe được lời cô nói, không có biện pháp, chỉ có thể nói: "Cháu cũng thật là khách khí, chúng ta liền lấy hai cái nếm thử."
Nói hai cái, mấy bà thật lấy đúng hai cái, lấy xong sợ cô còn muốn khách khí, vội từ trong tiệm rời đi.
Nguyễn Miên Man nhìn theo các bà rời đi, nói vơi Chu Linh: "Chúng ta buổi tối liền nấu bánh chưng ăn thay cơm được không?"
Chu Linh định nói mình về nhà ăn, bánh chưng để lại bán đi.Nhưng nghĩ lại nghĩ đến vị Tư tiên sinh kia đã mấy ngày không tới, gần đây ông Ngô lão cũng có chút bận, nói không chừng cô không có người ăn tối cùng, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.
Thấy chị gật đầu, Nguyễn Miên Man liền đem mỗi loại bánh chưng nhặt một cái mang vào phòng bếp nấu.Gói bánh chưng cả một buổi trưa, trong tiệm liền tràn ngập mùi lá gói bánh chưng diệp, chờ bánh chưng hạ nồi, mùi hương dần dần đậm đà hơn.
"Thơm quá." Ngửi được mùi hương, nghĩ sắp đến Đoan Ngọ, trong lòng Chu Linh cảm thán thời gian trôi thật nhanh.
Nguyễn Miên Man cười nói: "Chờ vài phút liền có thể ăn."
Vài phút sau, bánh chưng tinh tế nhỏ xinh đựng đầy một đĩa sứ Thanh Hoa, nhìn thập phần xinh đẹp.Hai người chụp mấy tấm ảnh, mới cầm lấy một cái bắt đầu bóc ăn.
So với vị ngọt, Chu Linh càng thích loại mặn hơn, bóc lá bánh chưng, lộ ra lòng đỏ trứng và thịt bên trong hương khí bốn phía.Mới vừa nấu xong bánh chưng còn rất nóng, nhưng mà nghe mùi hương mê người, cô lại không rảnh lo nhiều như vậy, há mồm liền cắn xuống.
Loại bánh chưng nhỏ này, khả năng đàn ông một ngụm là có thể ăn hết, Chu Linh miệng nhỏ cắn một miếng, cũng cắn một phần ba cái, nếm được cả gạo nếp, lòng đỏ trứng cùng thịt.Bánh chưng thịt lòng đỏ trứng cho vào miệng mềm mại hàm hương, lòng đỏ trứng bùi béo cùng miếng thịt ba chỉ mềm mà không lạn ăn với gạo nếp, hương vị quả thực hoàn mỹ.Ăn xong một cái sau, cảm giác đói bụng hoàn toàn bị khơi lên, Chu Linh đem lá bánh chưng đặt trêи bàn, lập tức cầm lấy một cái bánh chưng khác bóc vỏ.
Bên cạnh, Nguyễn Miên Man còn ở thổi cái bánh chưng đậu trêи tay, cái miệng nhỏ cắn cắn.Bánh chưng nhân đậu là cô dùng đậu đỏ ninh nhừ, ăn mỗi đậu thôi cũng đã ngon rồi, gói vào bánh chưng, phối hợp với gạo nếp mềm mại cùng lá bánh chưng thanh hương, hương vị tự nhiên không thể chê.
Nấu chín lên, bánh đậu ngọt thanh được gạo nếp hấp thu, mềm mại ngọt ngào, tuyệt đối là món nhưng người hảo ngọt thích nhất.
Nguyễn Miên Man ăn xong bánh chưng nhân đậu trêи tay, chuẩn bị đem lá gói bánh chưng đặt xuống, liền nhìn thấy một thân ảnh lén lút không biết từ khi nào đã nhảy đến cái ghế bên cạnh bàn.
Thấy nó lặng lẽ vươn móng vuốt, đem lá bánh trưng chị Chu Linh đặt trêи bàn bánh gạt tới trước mặt, sau đó vươn đầu lưỡi lặng lẽ ɭϊếʍ ɭϊếʍ, bộ dáng buồn cười lại có điểm đáng thương, làm Nguyễn Miên Man suýt cười ngất.
Rõ ràng ngày thường cũng không để nó thiếu ăn thiếu uống, kết quả là nhìn đến cái gì cũng thèm, thật đúng là một con mèo tham ăn.
"Được rồi đừng ɭϊếʍ, lá cây đều bị em ɭϊếʍ rách, không phải mới cho em ăn cơm cùng cá khô sao? Làm gì mà tự làm mình đáng thương thế." Nguyễn Miên Man duỗi tay đem lá gói bánh chưng thịt lòng đỏ trứng từ bên miệng nó kéo ra.
"Mieo ô ~" từ lá bánh chưng nếm được mùi ngon, mèo béo vươn móng vuốt đè tay cô ại, một bên ɭϊếʍ một bên kêu.
Nghe được lời co nói, Chu Linh đang cúi đầu đắm chìm trong mỹ vị, lúc này mới phát hiện mèo béo trong tiệm thế nhưng trộm ɭϊếʍ lá bánh chưng mình ăn qua.
"Không trách nó thèm, thật sự là em làm bánh chưng quá ngon." Chu Linh cười nói.
Bất quá, thèm cũng không thể ăn lá gói bánh chưng, cô nói xong, giúp đỡ đem lá bánh chưng cầm lên, đặt ở trung tâm cái bàn.
"Mieo ô......"
Mất đi lá bánh chưng, mèo béo tròn xoe hai mắt nháy mắt lộ ra chút nước, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.
"Được rồi, lại cho em mấy con cá khô." Nguyễn Miên Man một tay đem nó từ ghế trêи bế lên đặt trêи mặt đất, trấn an mà sờ sờ đầu nó nói.
Nói xong, cô đứng dậy cho nó một ít cá khô, lúc này mới có thể tiếp tục ngồi xuống ăn bánh chưng.
Món ăn từ gạo nếp rất dễ làm chắc bụng, cuối cùng, một đĩa bánh chưng này các cô cũng không ăn hết được, Nguyễn Miên Man để Chu Linh đem mấy cái dư lại mang về cho bà Vương cùng An An nếm thử.
Bánh chưng gói xong, Nguyễn Miên Man tự nhiên sẽ không quên ông Ngô.Sáng sớm hôm sau, ông Ngô liền tới đến trong tiệm.
Ngửi được mùi bánh chưng từ phòng bếp bay ra, ông cười nói: "Đông Đông, ông tới ăn bánh chưng đây."
Nguyễn Miên Man nghe được thanh âm, bưng một mâm bánh chưng đã nấu chín từ phòng bếp ra: "Ông Ngô ——"
Cô một tiếng chào còn cưa nói xong, liền nhìn thấy người đàn ông bên cạnh, dừng một chút mới ra vẻ tự nhiên nói: "Ông Ngô, anh Cảnh Lâm."
Tư Cảnh Lâm cũng không nghĩ tới, ngày đó mình bất quá đọc một câu thơ hàm súc, kết quả cô bé trực tiếp đỏ mặt trốn lên lầu không xuống.
Vừa lúc công ty gần đây có chút bận, Tư Cảnh Lâm dứt khoát chưa đến ngay, cho cô một chút thời gian giảm xóc.Cách mấy ngày không nhìn thấy cô, trong lòng Tư Cảnh Lâm có chút nhớ, bất quá thấy cô trừ bỏ kinh ngạc lúc đầu, đã khôi phục trạng thái ngày thường với mình, lại có chút mất mát.
"Bánh chưng đã nấu xong, một dây là vị ngọt, hai dây là vị mặn, hai người nếm thử đi ạ." Nguyễn Miên Man nói xong, đem đĩa đặt lên bàn, lại đi trong phòng bếp múc canh nấm tuyết cho hai người.
"Bánh chưng Đông Đông gói thật xinh đẹp, còn thơm như vậy, khẳng định ăn ngon." Ông Ngô một bên ngồi xuống một bên nói.
Ông nói xong, ngẩng đầu thấy cháu trai còn đứng nhìn phía trước, không khỏi nói: "Còn nghĩ cái gì thế?"
Tư Cảnh Lâm khẽ lắc đầu ngồi xuống, tùy tay cầm lấy một cái bánh chưng.
"Đó là vị ngọt." Ông Ngô tử nhắc nhở.
Tư Cảnh Lâm nghe được, lại vẫn bóc cái bánh chưng trêи tay như cũ mở, lộ ra bánh chưng bát bảo bên trong.
Bánh chưng bát bảo chỉ mang theo vị ngọt nhàn nhạt, ăn lên phần nhiều mùi hương của gạo nếp cùng mùi hương của các loại đậu.
Ngày xưa đối với bánh chưng Tư Cảnh Lâm này sẽ đều cảm thấy gióng nhau, nhưng bánh chưng trêи tay hương vị thật ngon.
Bên cạnh, Ông Ngô đã bóc ra một cái bánh chưng thịt tươi bắt đầu ăn, hương vị đậm đà ngon miệng, làm ông gật đầu liên tục.
Nguyễn Miên Man bưng canh nấm tuyết ra tới, thấy bọn họ đã ăn cái bánh chưng thứ hai, trêи mặt tức khắc lộ ra tươi cười: "Uống chút canh nấm tuyết đi ạ."
"Cảm ơn Đông Đông." Tư Cảnh Lâm nói lời cảm ơn, tự mình đem canh nấm tuyết bưng đến trước mặt.
Nguyễn Miên Man đối diện với ánh mắt sáng ngời của anh, trong lòng lại có chút không được tự nhiên, dời đi tầm mắt, đem một chén canh nấm tuyết khác cho ông Ngô.
Ông Ngô ăn liền hai cái bánh chưng thịt, tiếp nhận chén canh uống một ngụm giải ngấy, buông chén nói: "Đông Đông gần đây ôn tập thế nào?"
"Dạ lúc trước đã đem kiến thức cấp hai ông tập một lần nữa, cho nên hiện tại vừa mới ôn đến nội dung cấp ba ạ." Nguyễn Miên Man trả lời.
"Khá tốt, nắm chắc kiến thức cơ bản rất quan trọng." Ông Ngô gật đầu khẳng định sau lại hỏi, "Ôn tập có gặp cái gì khó khăn không?"
Nguyễn Miên Man nhìn Tư Cảnh Lâm nói: "Anh Cảnh Lâm ôn tập cùng cháu, gặp chỗ nào không hiểu anh đều giảng cho cháu."
"Vậy là tốt rồi." Ông Ngô không nghĩ nhiều, sau khi gật đầu tiếp tục ăn bánh chưng.
Bữa sáng kết thúc, Ông Ngô và Tư Cảnh Lâm cùng nhau rời đi.
Nguyễn Miên Man tiễn bọn họ rời đi, Tư Cảnh Lâm đi chậm một bước nói: "Gần đây tương đối bận, qua mấy ngày tiếp tục cùng em ôn tập."
Nguyễn Miên Man gật gật đầu, ngược lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Nhóm bánh chưng đầu tiên gói xong, trực tiếp bán trêи app cơm hộp, khách hàng có thể chính chọn bánh đã nấu chín hoặc còn sống.Nhìn đến bánh chưng trêи thực đơn, nhóm khách hàng kϊƈɦ động không ngừng, trừ bỏ mấy vị khách muốn để tới tết Đoan Ngọ mới ăn, không ít người đều mua bánh chưng đã nấu chín.