Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc - Chương 128

Tác giả: Tô Hương Lan Sắc

"Ha! Mười đồng? Bà gặp được cô gái thật hào phóng, tôi cũng mới có năm đồng."
"Năm đồng cũng không ít, khác gì tự dưng nhặt được tiền đâu, nên thấy đủ."
"Gì? Mấy người trẻ tuổi là nghĩ như thế nào vậy!" Bà Vương không đoán được đối phương là khách vừa từ trong tiệm đi ra ngoài, cảm thấy có chút không thể lý giải.
Nhưng thật ra mấy người khách khách ngồi trong tiệm nghĩ một chút liền minh bạch là chuyện gì, cảm thấy có thể học theo một chút.
Theo sau, Chu Linh ra tới, phát hiện trong tiệm bỗng nhiên nhiều thêm mấy ông bà hàng xóm, hỏi nhiều hai câu, lập tức đoán được mọi chuyện.
"Cô chủ, hình như có khách trả tiền nhờ mấy ông lão, bà lão trong hẻm giúp bọn họ mua cơm chiên mang đi." Chị tiến vào phòng bếp, bất đắc dĩ nói.
Nguyễn Miên Man nghe vậy, cũng có chút bất đắc dĩ: "Bọn họ trả bao nhiêu tiền?"
"Hình như là năm đồng, đặc biệt có người hào phóng thậm chí trả tới mười đồng, đem mấy ông lão, bà lão vui mừng không thôi."
Đại khái là tư tưởng bất đồng, trong mắt mấy người già ở đây, tựa hồ sẽ không coi thời gian của mình là tiền bạc.Ngày thường vì được tặng mấy quả trứng gà, bọn họ đều nguyện ý đi làm hoạt động địa phương, hiện tại chỉ có đi vài bước mua giúp hai phần cơm chiên là có thể cầm tiền mặt, đối với bọn họ mà nói, không khác gì nhặt được tiền, bọn họ đương nhiên cao hứng.
"Hiện tại làm sao bây giờ?" Chu Linh hỏi cô.
"Thôi, cứ bán cho bọn họ bình thường."
Nguyễn Miên Man nghĩ người làm như vậy hẳn là không nhiều lắm, hiện tại bọn họ cao hứng, mấy ông lão, bà lão cũng cao hứng, không cần thiết làm mọi người đều không thoải mái, dù sao ngày mai nghỉ ngơi, nhiều nhất là hôm nay đóng cửa trễ chút.
Chu Linh kỳ thật cũng có chút rối rắm, một phương diện sợ quá nhiều việc, Nguyễn Miên Man lo liệu không hết, một phương diện thấy mấy ông lão bà lão vui vẻ như nhặt được tiền, lại không muốn làm bọn họ mất hứng.Nghe được Nguyễn Miên Man nói, chị mới không cần tiếp tục rối rắm, sau khi gật đầu tiếp tục bận rộn.
Ngày hôm nay, vẫn luôn bận rộn đến 10 giờ rưỡi mới có thể đóng cửa.An An ngày mai còn muốn lên đài biểu diễn, hơn 8 giờ tối, bà Vương liền mang bé trở về trước.
Lúc này, Chu Linh vệ sinh trong tiệm xong, cùng Nguyễn Miên Man tạm biệt liền đơn độc rời đi.Nhìn theo chị ra khỏi hẻm nhỏ, Nguyễn Miên Man đang muốn đóng cửa, liền nhìn thấy một nữ sinh từ ngoài hẻm chạy tới.
"A! Đã đóng cửa......" Nữ sinh chạy tới cùng cô bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy cô chuẩn bị đóng cửa, thất vọng nói.
Nguyễn Miên Man đang định nói cho cô gái, ngày mai không buôn bán, có thể chờ ngày kia lại qua đây, liền thấy cô bỗng nhiên không tiếng động khóc lên, nước mắt chảy thành chuỗi từ trêи má chảy xuống.
Cô biết cơm chiên nhà mình rất được khách hàng yêu thích, nhưng hẳn là không tới mức ăn không được liền phải khóc chứ?
Nguyễn Miên Man bị nước mắt của của cô bé làm kinh ngạc, đem cái cửa còn chưa hoàn toàn đóng lại mở ra nói: "Em tiến vào trước đã."
Phát hiện chính mình thế nhưng bật khóc nữ sinh giơ tay lau mặt, rũ đầu giải thích muộn màng: "Vừa rồi em chạy quá nhanh, có hạt cát rơi vào mắt, nếu đã đóng cửa, liền không quấy rầy chị nữa."
"Chỉ là thấy không còn khách mới đóng cửa, em vào đi."
Nguyễn Miên Man nói xong, người đang rũ đầu lặng lẽ liếc nhìn cô một cái, thấy biểu tình cô ôn hòa, cũng không có cái gì tứ chán ghét lúc này mới đi theo vào.
"Muốn ăn cái gì?" Đem người vào tiệm ngồi xuống, thấy cô bé không nói lời nào, Nguyễn Miên Man chủ động hỏi.
Cô nhỏ giọng hỏi: "Có thạch không ạ? Em nghe bạn học nói, trong tiệm có thạch hoa quế đặc biệt ngon."
"Có." Nguyễn Miên Man gật đầu, đi vào tủ lạnh lấy thạch ra cho cô gái.
Lúc cô xoay người đi, nữ sinh ngồi ở trong tiệm đem mặt chôn ở cánh tay lại khóc một hồi, ngay sau đó như là sợ bị phát hiện, móc ra khăn giấy vội vàng đem nước mắt nước mũi lau khô.
Vài phút sau, Nguyễn Miên Man bưng một chén thạch hoa quế đường đỏ đặt tới trước mặt cô gái.Thạch vốn dĩ trong suốt, nhưng bởi vì có nước đường đỏ, thoạt nhìn có màu đỏ sậm, mặt trêи được rải chút nho khô cùng đậu phộng, tản ra mùi thơm hoa quế, thoạt nhìn thập phần mê người.
"Cảm ơn." Nói lời cảm ơn xong, nữ sinh trước bàn cầm lấy cái muỗng ăn một ngụm.
Ăn miếng thạch hoa quế trơn mềm ngon miệng, thanh hương thấm ngọt có thể chảy tới tận đáy lòng, hơi xóa tan một chút tâm trạng không vui.
Lúc cô gái ăn thạch, Nguyễn Miên Man đánh giá vị khách này, đoán đại khái cũng chỉ khoảng 13-14 tuổi, hẳn là còn đi học.
"Sao muộn như vậy em còn tới ăn thạch hoa quế?" Thấy cô ăn được non nửa chén thạch rồi, cả người tựa hồ bình tĩnh hơn chút, Nguyễn Miên Man nhẹ giọng hỏi.
"Mới vừa xong tiết tự học buổi tối ạ." Trừ bỏ thạch hoa quế vốn dĩ dẻo mềm, cùng nước đường đỏ ngọt ngào, thêm nho khô có chút vị chua ngọt, thêm đậu phộng có vị thơm giòn, làm người ăn không tự giác thả lỏng hơn.
"Người trong nhà có biết em tới đây không? Có cần gọi điện về nhà không, miễn cho bọn họ lo lắng."
Nguyễn Miên Man dứt lời, nữ sinh đnag ăn thạch hoa quế lập tức phản bác: "Bọn họ mới không lo lắng cho em!"
Có lẽ là ăn thạch hoa quế quá ngon, hoặc là cô bé đnag cần người tâm sự, phản bác xong liền chủ động nói tiếp: "Từ khi em trai ra đời, bọn họ chỉ quan tâm tới nó, đã sớm không quan tâm em......"
Kế tiếp, Nguyễn Miên Man an tĩnh nghe cô bé oán giận rất nhiều, đại khái chính là người trong nhà chỉ yêu chiều em trai, bó mẹ đều không hiểu cô, trong trường học có mấy nữ sinh đáng ghét thường xuyên kiếm chuyện cùng cô, bạn thân gần đây lại có bạn mới, giáo viên tiếng Anh thực không thích cô......
Này đó, đại khái phiền não chung của rất nhiều đứa trẻ đang tuổi dậy thì, bất quá, dẫn tới cô sau tiết tự học buổi tối liền không về nhà, tối muộn còn chạy tới ăn thạch hoa quế lại là do ——
Buổi chiều cô tan học về nhà, biết được người trong nhà đem con chó cô nuôi từ nhỏ đi tặng người khác, người trong nhà còn kiên quyết không nói cho biết là tặng đi đâu, cô chỉ có thể tìm khắp nơi, cuối cùng tiết tự học buổi tối liền đến muộn, bị giáo viên phê bình trước mặt học sinh cả lớp.
Chịu đựng hết tiết tự học buổi tối, tâm tình cô thật sự không tốt, không muốn ngốc tại trường học, cũng không muốn về nhà, nơi nơi hoảng loạn lại vô tình đi vào phụ cận hẻm Hồ Lô, nhớ tới bạn học nói nơi này có cửa hàng bán thạch hoa quế đặc biệt ngon, tâm tình không tốt liền thích ăn chút đồ ngọt vì thế cô liền tới đây tìm.
Nguyễn Miên Man nghe cô kể lại con chó kia là mẹ cô mang về, người trong nhà đều thực thích nó, nuôi từ nhỏ tới lớn, cảm thấy hẳn là sẽ không tùy tiện tặng ra bên ngoài, vì thế nói: "Em có hỏi qua người nhà vì sao muốn đem chó tặng cho người chưa?"
"Chocolate từ nhỏ ở nhà của em lớn lên, trong mắt em không khác gì người nhà, dù là lý do gì bọn họ cũng không thể đem chocolate cho người khác!"
Nói như vậy, hiển nhiên là cô không hỏi qua, Nguyễn Miên Man nói: "Em nói đúng, nhưng việc đã đến nước này, cùng người nhà náo loạn cũng vô dụng, còn không bằng tìm ra nguyên nhân trước, sau đó xem có thể đúng bệnh hốt thuốc hay không, khuyên bọn họ đem Chocolate mang về."
Đại khái là cảm thấy Nguyễn Miên Man nói có đạo lý, nữ sinh không mở miệng nữa.
Nguyễn Miên Man cũng không nói nữa, nhìn cô ăn xong một phần thạch hoa quế liền nói: "Đã khuya, mau gọi điện thoại về nhà để bố mẹ tới đón em đi."
"Không cần." Nữ sinh lắc đầu, đại khái là cảm thấy bà chủ thoạt nhìn xinh đẹp lại ôn nhu, nhịn không được nói, "Em, em có thể lưu tại nơi này không? Em có thể giúp chị làm việc!"
"Không được, thuê lao động trẻ em là phạm pháp." Nguyễn Miên Man nói.
Nữ sinh phản ứng nhanh nhẹn: "Không trả tiền liền không tính là thuê, em giúp chị làm việc, chị chỉ cần bao ăn bao ở là được."
Nguyễn Miên Man khẽ cười một tiếng nói: "Áp bức lao động trẻ em, chị sợ tội danh càng nặng hơn."
Dứt lời, thấy cô còn muốn nói cái gì, Nguyễn Miên Man nói: "Được rồi, không nói giỡn nữa, em vẫn nên gọi điện thoại cho người nhà đi, không phải còn chưa tìm được chó trở về sao? Chị tin tưởng, trải qua chuyện lần này em tan học không trở về nhà, em nói chuyện hẳn hoi, bọn họ hẳn là sẽ nghe một ít ý kiến của em."
Nữ sinh nghe thấy Nguyễn Miên Man nhắc tới "Chocolate" của mình, trầm mặc vài giây mới nói: "Bọn họ còn lâu mới nghe vào, nếu biết em đi lang thang không về nhà, không đánh em một trận là may rồi."
"Em đem số điện thoại nói chi chị, chị thay em nói chuyện với bố mẹ." Nguyễn Miên Man nói.Cuối cùng, nữ sinh vẫn nói ra số điện thoại của người nhà.
Điện thoại vừa kết nối, đối phương biết được con gái ở trong tiệm Nguyễn Miên Man, ngữ khí thập phần vội vàng hỏi rất nhiều vấn đề.
Nguyễn Miên Man trấn an nói: "Hai người yên tâm, cô bé không có việc gì, chỉ là tìm chó lại lạc đường cho nên tới chỗ tôi bên này, hai người tới đón con bé một chút đi. Địa chỉ là...... Phía đông hẻm Hồ lô tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, dạ dạ, tốt, không cần khách khí."
Cúp điện thoại, Nguyễn Miên Man nhìn về phía nữ sinh đối diện nói: "Bọn họ vẫn rất lo lắng cho em, đặc biệt là mẹ em, nghe ngữ khí như đang khóc, đợi lát nữa em hãy nói là đi tìm chó nên bị lạc đường, lại làm nũng một chút, bọn họ khẳng định khỗng nỡ trách em, nói không chừng còn sẽ đón chó của em trở về."
"Dạ." Nữ sinh trong miệng nói cứng là không định về nhà, trong lòng khéo đang nghĩ muộn như vậy không về nhà sợ người nhà tức giận nên mới không dám về, hiện tại cố ý trốn khỏi nhà đi được Nguyễn Miên Man giải thích thành đi lạc, lý do vẫn là đi tìm chó của mình, tức khắc thả lỏng lại, "Cảm ơn chị."
"Thật sự muốn cảm ơn chị thì đồng ý với chị một việc." Nguyễn Miên Man nhìn cô nói.
Nữ sinh gật đầu, một bộ dạng chuyện gì đều đồng ý: "Dạ, chị nói đi."
"Lần sau buổi tối đừng lại chạy loạn bên ngoài một mình, không an toàn." Nguyễn Miên Man nói xong, sợ cô bé không để trong lòng, lại bổ sung, "Lúc trước ngay tại ngõ nhỏ này, đã xuất hiện chuyện ςướק bóc giữa ban ngày, thứ bị ςướק chính là một bông hoa tai của một bà lão, đối phương lúc ấy duỗi tay túm mạnh và nhanh, thiếu chút nữa đem vành tai bà lão kéo đứt."
Nữ sinh nghe xong, bỗng nhiên cảm thấy lỗ tai có chút đau, vội gật đầu nói: "Được, em nhớ kỹ."
Đồng ý xong, cô có chút cảm động, cảm thấy bà chủ thật tốt bụng, nếu mình có một người chị gái như vậy thì thật tốt.Mười phút sau, một đôi vợ chồng đi vào trong tiệm, người đàn ông cảm ơn Nguyễn Miên Man rối rít, người phụ nữ ôm con gái thật chặt không buông tay.
"...... Sớm biết rằng con đứa nhỏ này ngang bướng như vậy, đã nói thật với con ngay từ đầu, chocolate không phải là đem tặng cho người khác, mà là lúc tản bộ trong tiểu khu bị xe ᴆụng phải không cứu được, bố mẹ sợ con thương tâm mới nói là tặng cho người ta."
Nghe được sự thật, nữ sinh "Oa" một tiếng liền khóc.
Lúc người mẹ ôm con gái dỗ dành, thấy thời gian đã khuya, ngượng ngùng lại quấy rầy nhà người ta, không khỏi nhìn chồng mình.Người chồng lập tức móc ra một ít tiền mặt, nhất định bắt Nguyễn Miên Man nhận lấy, coi như là cảm ơn.
"Không cần, chỉ là chuyện nhỏ không tốn công sức gì mà thôi. Hai người có thời gian vẫn nên nói chuyện nhiều với đứa nhỏ...... Mặt khác, hôm nay cô bé bởi vì đi tìm chó nên đến trễ bị giáo viên phê bình, hai người có thời gian nên thay cô bé tìm giáo viên giải thích một chút." Nguyễn Miên Man cũng nhìn ra, đôi vợ chồng này vẫn rất yêu thương nữ nhi, lúc này mới nhiều lời hai câu.
"Tốt tốt, hôm nay thật là cảm ơn cô, bằng không con nhóc này nếu xảy ra chuyện gì, tôi cùng mẹ nó cũng không biết làm sao bây giờ." Thấy cô kiên quyết không chịu lấy tiền, người đàn ông luôn nói lời cảm ơn mãi, mang theo vợ con rời đi.
Tiễn bọn họ đi, Nguyễn Miên Man đem cửa chính khóa chặt, lúc dọn chén lại phát hiện phía dưới thế nhưng đè một tờ hai mươi đồng được gấp thành hình trái tim.Cô cười lắc đầu, không nghĩ ra cô bé kia dùng cách nào dưới mí mắt mình mà có thể yên lặng gấp được hình trái tim như vậy.
Rửa mặt xong, Nguyễn Miên Man cầm lấy "Trái tim" lên lầu, tùy tay kẹp ở trong một quyển sách trong ngăn kéo, trong lòng lại nghĩ, chờ lần sau nhìn thấy cô bé đó, đem tiền trả cho cô.
Ngày 01/06 cùng ngày, không cần buôn bán Nguyễn Miên Man rốt cuộc ngủ nướng một giấc, thẳng đến 8 giờ mới rời giường.
Xuống lầu ăn xong bữa sáng, cô lấy ra quà tặng chuẩn bị sẵn cho An An cùng với nước,hộp trái cây cho vào túi đi tới nhà bà Vương hội hợp cùng mọi người.
"Đông Đông tới đó hả? Ăn sáng chưa?" Bà Vương nhìn thấy cô, cười hỏi.
Nguyễn Miên Man gật đầu: "Ăn rồi ạ."
"Vậy là tốt rồi, vậy chúng ta hiện tại xuất phát thôi." Bà Vương nói xong, chờ Chu Linh cũng từ trong nhà ra tới, xoay người bắt đầu khóa cửa.
Hôm nay, các bạn nhỏ vẫn là theo thời gian bình thường tới nhà trẻ, phụ huynh thì 8 giờ rưỡi mới đến nhà trẻ, 9 giờ 20 phút, buổi biểu diễn ngày 01/06 chính thức bắt đầu.
Đi trêи đường tới nhà trẻ, bà Vương nhìn trêи tay Nguyễn Miên Man có một cái túi rất lớn không đựng cái gì, hiếu kỳ nói: "Cháu mang theo cái gì vậy? Lớn như vậy."
"Tặng chút quà cho An An ạ." Lát nữa đều biết, Nguyễn Miên Man cũng không ý giấu giếm.
"Cần gì tốn kém như thế chứ!" Bà Vương lập tức nói.
Chu Linh nghe nói là quà cho con gái, cũng vội nói: "Ngày hôm qua em khắc cho con bé mâm trái cây đã là quà tặng quá tốt rồi, không cần lại chuẩn bị mấy thứ này."
"Tết thiếu nhi tổng cộng cũng chỉ có thể đón mấy năm, trẻ con cao hứng là tốt rồi." Nguyễn Miên Man nói.
Cô mua cũng đã mua, lại kiên trì muốn tặng, Chu Linh cùng bà Vương cũng không nói cái gì nữa, chỉ có thể đem ý tốt của cô ghi tạc trong lòng.
Nguyễn Miên Man vẫn là lần đầu tới nhà trẻ, đi theo bà Vương cùng nhau tiến vào, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Biểu diễn được tiến hành ở sân khấu mới lắp tại sân thể ɖu͙ƈ của nhà trẻ, dưới đài xếp rất nhiều ghế nhỏ, các phụ huynh tới đây, dựa theo vị trí của con trẻ trong lớp mà ngồi xuống.
Bởi vì Nguyễn Miên Man ngày hôm qua làm mâm trái cây xinh đẹp, phụ huynh của An An ở lớp hai rất được mọi người chú ý, lúc vừa tới mấy phụ huynh nhìn thấy các cô, chủ động mở miệng chào hỏi.
Chờ từ trong miệng mẹ An An biết được, người làm mâm trái cây chính là cô gái bên cạnh tiểu, mọi người đều sôi nổi khen ngợi.
"Cô cũng quá lợi hại, làm mâm trái cây như một tác phẩm nghệ thuật vậy."
"Đúng vậy, con trai tôi về nhà vẫn luôn nháo muốn có một cái giống như vậy, cô nói xem chúng tôi làm thế nào ra được!"
Theo sau, bởi vì có phụ huynh hỏi chuyện, Nguyễn Miên Man sẽ dạy các cô một ít tiểu xảo.Trò chuyện trò chuyện, biết được cô còn biết nấu nướng, lại có người bắt đầu thỉnh giáo trù nghệ của cô.
Trong quá trình chờ biểu diễn bắt đầu cũng nhàn rỗi, Nguyễn Miên Man cũng nguyện ý cùng mấy phụ huynh nhiệt tình tâm sự.
Bất quá, chờ trong đó có một người mở miệng hỏi cô có bạn trai chưa, tỏ vẻ muốn giới thiệu đối tượng cho cô, bên tai Nguyễn Miên Man nóng lên, tức khắc không muốn nói chuyện tiếp nữa.
"Con bé còn nhỏ lắm, sang năm còn muốn thi đại học, sao có thể tìm đối tượng bây giờ." Vẫn là bà Vương nói một câu, những người khác mới tiếc nuối đánh mất ý niệm giới thiệu đối tượng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc