Tiệm Cơm Chiên Hạnh Phúc - Chương 113

Tác giả: Tô Hương Lan Sắc

Nguyễn Miên Man không nghĩ nhiều, theo bản năng gật đầu, ngay sau đó lại bị anh giơ tay nhẹ xoa đỉnh đầu một cái, ngữ khí lộ ra vài phần ý cười cùng thân mật: "Kẻ lừa đảo."
Nguyễn Miên Man nghe được câu "Kẻ lừa đảo", ngay cả anh sờ đầu mình cũng không chú ý, ngước mắt trừng anh một cái, lộ ra vài phần không cao hứng.
Tư Cảnh Lâm khẽ cười một tiếng, đối diện với đôi mắt hạnh thanh triệt linh động, trấn an nói: "Anh nói sai, Đông Đông đáng yêu như vậy, làm sao thành kẻ lừa đảo được? Là tiểu hoàng điểu được không."
Cái biệt danh "Tiểu hoàng điểu" này, bởi vì tên cô xuất phát từ câu "Miên Man hoàng điểu", cũng vì đôi mắt hạnh long lanh như hồ nước của cô là anh nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô cũng mặc một bộ váy màu vàng nhạt.
Đây cũng không phải lần đầu tiên có người gọi cô như vậy, kiếp trước, chị gái nhà bên dạy cô thư pháp - chị Ôn cũng từng gọi cô bằn cái tên này, lúc ấy Nguyễn Miên Man cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng mà lúc này nghe được anh gọi như vậy, trong lòng lại có loại cảm giác nói không nên lời.
Nương theo ánh đèn trong tiệm, Tư Cảnh Lâm thấy khuôn mặt trắng nõn của cô nháy mắt nổi lên một mảnh ửng đỏ, làm anh có chút ngứa tay, muốn véo một cái.
Nhưng mà, rốt cuộc anh vẫn khắc chế được, thấy cô hơi cúi đầu không nói lời nào, đang muốn nói cái gì đó đánh vỡ không khí an tĩnh này, lại thấy cô đột nhiên ngẩng đầu nói với mình: "Tiểu tuyết hoa!"
Tư Cảnh Lâm vốn tưởng rằng cô mới vừa rồi mặt đỏ là nghĩ thông suốt, lúc này thấy trong mắt cô lộ ra vài phần đắc ý gọi biệt danh khi còn nhỏ của mình được ông nội đặt cho, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
"Ông nói cho em?"
Nguyễn Miên Man nhìn thấy biểu tình của anh, nhấp môi nén cười gật đầu.Trêи thực tế, lúc ông Ngô nói cho cô biết, anh có một cái biệt danh như vậy, cô cũng đã cười một trận, dù không nói cái biệt danh này không thích hợp với con trai, với hình tượng của anh hằng ngày, khiến cho người ta cảm thấy không liên quan.
Mà sở dĩ ông Ngô sẽ đặt biệt danh như vậy cho anh, liên quan tới ngày anh được sinh ra, bởi vì anh được sinh vào ngày có "Tiểu tuyết".Đương nhiên, ông Ngô gọi anh như vậy, cũng là cảm thấy anh còn nhỏ nhưng tính cách quá mức nghiêm túc, muốn cho cái biệt danh đáng yêu làm anh hoạt bát một chút.
"Ông nội cùng em có quan hệ thật tốt." Tư Cảnh Lâm liếc cô gái trong mắt đều ép không được ý cười.
"Kỳ thật cái biệt danh này rất đáng yêu nha, anh xem, biệt danh của em không phải cũng là căn cứ vào ngày sinh sao?" Nguyễn Miên Man bị anh nhìn như vậy, vội thu liễm tươi cười.
Nói đến cũng thật trùng hợp, cô cùng nguyên chủ không chỉ họ tên giống nhau, bởi vì sinh nhật giống nhau, nên biệt danh cũng giống nhau, chỉ là từ khi mẹ ruột cô qua đời, cũng không có ai gọi biệt danh của cô.
Tư Cảnh Lâm vốn cũng không phải thật sự tức giận, từ trong lời nói của cô nhớ tới sinh nhật hai người đều cùng mùa, trong lòng ngược lại có chút vui vẻ.
"Được rồi, mau vào đi thôi, đem cửa đóng lại." Tư Cảnh Lâm lại xoa nhẹ đỉnh đầu cô một cái.Cho rằng vừa mới nhắc tới "Nhũ danh" của anh chọc anh không cao hứng Nguyễn Miên Man ngoan ngoãn mặc anh vuốt, chờ thấy anh tựa hồ không tức giận, lui về bên trong cánh cửa.
Cô khép lại một bên cửa, thấy anh còn đứng tại chỗ, không khỏi hỏi: "Anh ngày mai còn tới không?"
Tư Cảnh Lâm ngày mai kỳ thật có chút bận, bất quá thấy cô hỏi, vẫn là theo bản năng gật đầu: "Giữa trưa lại tới."
"Vậy ngày mai em làm làm mì lạnh trộn sốt tôm cho anh ăn." Nguyễn Miên Man cười nói.
"Được."
Cô bé cười rộ lên càng thêm xinh đẹp, Tư Cảnh Lâm nhìn gương mặt tươi cười của cô, cảm thấy lại nói thêm cùng cô hai câu sợ là chính mình không đi nổi.Cố tình đối phương hoàn toàn không biết đáy lòng anh đang buồn rầu, còn dùng giọng nói dễ nghe êm tai tiếp tục hỏi: "Ăn mì lạnh, anh muốn uống chè đậu xanh hay là canh nấm tuyết?"
"Đều được."
Hai người lại nói thêm mấy câu về cơm trưa ngày mai, Nguyễn Miên Man rốt cuộc đem cửa chính hoàn toàn đóng lại.Tư Cảnh Lâm thử một chút, xác định cô đã khóa chặt cửa mới rời đi.
Chờ đi ra khỏi đầu hẻm nhỏ, người đàn ông quần áo không chút cẩu thả bỗng nhiên duỗi tay cởi bỏ cúc áo khoác, cũng lấy ra di động phân phó tài xế chờ ở ngoài hẻm đi mua ít thuốc tiêu hóa.
Tài xế nhận được tin tức còn có điểm kỳ quái, rốt cuộc ông chủ nhà mình luôn luôn bình tĩnh giữ mình, thật sự tưởng tượng không tới anh sẽ có lúc ăn quá no.
Hơn 8 giờ.Nguyễn Miên Man đã lên lầu, ngồi ở trêи giường chơi di động.
Trước cô đọc tiểu thuyết một lúc, chờ xem xong chương mới nhất, chưa đã thèm mà thoát ra, bắt đầu mở ra app bánh trôi cơm hộp.
Lúc nhìn đến khu bình luận của cửa hàng, tất cả khách hàng đều làm nũng, lăn lộn cầu cô đem tôm hùm đất xào cay vào thực đơn, Nguyễn Miên Man kinh ngạc qua đi, mới từ một bình luận nhớ tới, khách hôm nay đặt tiệc có phát sóng trực tiếp.
Bán thêm tôm hùm đất sao?
Nguyễn Miên Man dùng ngón tay điểm môi, có chút do dự.Tôm hùm đất làm thật ra cũng đơn giản, nhưng lúc xử lý lại có chút tốn thời gian.
【4**b: Bà chủ ơi! Cứu cứu đứa nhỏ đi! Bạn gái tôi nói nếu là không ăn được tôm hùm đất nhà cô liền chia tay vơi tôi! 】
【 là ** sơn: Hôm nay lúc xem xong phát sóng trực tiếp nước miếng cả đời đã chảy khô, cái khác cũng không dám hy vọng xa vời, bà chủ tốt xấu trước bán tôm hùm đất cho chúng tôi đỡ thèm. 】
【5** còn: Lăn lộn cầu xin bà chủ bán tôm hùm đất xào cay. 】
【6** ngày: Bà chủ là người tốt, lúc trước cá bán hương xuân cho chúng tôi một mùa xuân hoàn chỉnh, hiện tại cũng bán tôm hùm đất một chút, cho chúng tôi một mùa hè hoàn chỉnh đi! 】......
【k**l: Một người viết huyết thư cầu bà chủ bán tôm hùm đất! 】
Cuối cùng, nhìn đến nhóm khách hàng muốn ăn tôm hùm đất ɖu͙ƈ vọng mãnh liệt như vậy, Nguyễn Miên Man vẫn là quyết định bán, bất quá phân lượng khẳng định sẽ không nhiều, có thể ςướק được hay không liền xem vận khí của bọn họ.
Tôm hùm đất xào cay cô đã làm rất nhiều lần, di động có không ít ảnh chụp, quyết định dứt khoát tải luôn lên thực đơn đi, sau đó phản hồi.
【 Chủ tiệm phản hồi: Ngày mai bắt đầu bán tôm hùm đất xào cay, bất quá bởi vì sức người hữu hạn, cho nên mỗi ngày chỉ có hai mươi phần. 】
Bình luận của cô mới đăng không bao lâu, lập tức nhảy ra một đám khách hàng.
【 là ** sơn: A a a —— quá tuyệt vời, bà chủ tôi yêu cô! 】
【5** còn: Hai mươi phần? Không thể nhiều thêm chút sao? Cảm giác rất khó đoạt a! 】
【H**q: Bà chủ nguyện ý bán đã không tồi, cảm thấy đủ đi. 】
【4**b: Bà chủ, tôi thay bạn gái hỏi, có thể đặt trước không? 】......
【3**6: Tôi nhớ rõ app bánh trôi cơm hộp là có chức năng đặt trước, lúc trước ở cửa hàng khác có nhìn đến, tỷ như hiện tại có thể đặt trước cơm ngày mai, cũng có thể lựa chọn thời gian giao cơm, không bằng bà chủ cũng thử một chút? 】
【6** ngày: Nguyên lai thật có thể đặt trước sao? Vậy bà chủ thử một cái đi. 】
Nguyễn Miên Man cũng là mới biết, nguyên lai app bánh trôi cơm hộp còn có chức năng này, cô tò mò vào mục cài đặt sờ soạng một hồi, phát hiện thật sự có.
Sinh ý trong tiệm tốt lên, mỗi khi bắt đầu buôn bán đều như đánh giặc, chị Chu Linh còn phải phí tâm tư tính toán thời gian tiếp đơn.Nếu cho phép đặt trước, chẳng những hệ thống tự động tiếp đơn, mỗi khoảng thời gian giao cơm cũng còn có thể cài đặt số lượng cố định, khách hàng có thể chọn thời gian giao cơm phù hợp.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Miên Man cảm thấy mở chức năng đặt trước đối với các cô hay đối với khách hàng đều tương đối tiện lợi, vì thế từ mục cài đặt bật chức năng đặt trước.
Đặt trước dài nhất thậm chí có thể đến bảy ngày, bất quá Nguyễn Miên Man cảm thấy không cần thiết, hơn nữa cũng sợ vạn nhất có chuyện đột xuất, cho nên chỉ mở cài đặt cách ngày, nói cách khác, hiện tại khách hàng có thể đặt trước cho cơm ngày mai.
Chuẩn bị tốt, cô đi khu bình luận nói một tiếng, nhìn thời gian thấy đã 9 giờ, gọi mèo béo còn ở trong phòng chạy khắp nơi: "Quả Quýt Nhỏ, chuẩn bị ngủ."
"Miêu ô ~" Quả Quýt Nhỏ kêu một tiếng, nhảy đến cuối giường.
Đang chuẩn bị tắt đèn Nguyễn Miên Man cảm giác cái giường theo động tác của nó rung một chút, cảm thấy nó đại khái nên đổi cái tên.
"Chị có phải nên đổi em thành Quả Quýt Lớn hay không? Không, cảm giác gọi Quả Bưởi Lớn càng thích hợp hơn."
Quả Quýt Nhỏ không biết có phải nghe ra lời nói trêu ghẹo của cô hay không, đi đến đầu giường cọ cánh tay cô "Mieo mieo" kêu lên.
"Được rồi được rồi, chỉ đùa một chút mà thôi, không có ghét bỏ em béo." Nguyễn Miên Man sờ sờ đầu nó, đẩy nó trở lại cuối giường, tắt đèn ngủ.
Đẩy nó đi cũng không phải ghét bỏ nó, mà là trời nóng, dựa gần một con mèo thật sự có chút nóng.Trong phòng tối xuống, một người một mèo thực mau đi vào giấc ngủ.
Mà lúc này, biết được cô thật sự mở ra chức năng đặt trước, nhóm khác hàng một bên hưng phấn một bên vội tới trong tiệm đặt đơn trước.
Chờ phát hiện tôm hùm đất cũng đã có trong thực đơn, bọn họ một bên nhìn hình ảnh chảy nước miếng, một bên ở trong lòng khen bà chủ hành động thật nhanh, đồng thời trêи tay cũng không chậm, nhanh thêm vào giỏ hàng.
Chờ ςướק được tôm hùm đất đặt đơn thành công, có khách hàng kϊƈɦ động đến khu bình luận phát ra tiếng thét chói tai."A a a a ——"
Office building nọ.Đang giờ tăng ca, một khu vực đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, cũng may là âm lượng không đủ lớn, nếu không sợ là có thể kinh động tới bảo vệ tới đây.
"Buổi tối rồi, Trương San cậu tăng ca đến phát điên sao?"
"Không đến mức đó đi, tháng này cũng chỉ làm thêm hôm nay thôi."
"San San nếu cậu không thoải mái liền trở về trước đi, phần việc của cậu tới làm giúp cho."
Trương San chỉ là nhất thời hưng phấn mà thôi, bất quá nghe được cô đồng sự cuối cùng nói, vẫn là rất vui vẻ: "Vẫn là Gia Gia tốt với tới, bất quá không cần, tớ không phải không thoải mái."
"Vậy vừa rồi là làm sao? Chẳng lẽ là có người thổ lộ với cậu?" Gia Gia suy đoán nói.
Đồng nghiệp khác ở khu làm việc nghe vậy, sôi nổi dựng thẳng lên lỗ tai hóng chuyện.
"Không phải, là tớ ςướק được tôm hùm đất xào cay của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc!" ngữ khí Trương San kϊƈɦ động.
Đối với một người ham mê ăn uống mà nói, thổ lộ tính là gì, sẽ không làm cô giống hiện tại kϊƈɦ động như vậy, đặc biệt là ςướק được tôm hùm đất, cô mới không muốn thêm một người ăn tôm của mình.
Gia Gia cũng là khách quen của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, buổi chiều còn cùng cô xem phát sóng trực tiếp yến tiệc của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.
Bất quá......
"Chẳng lẽ là buổi chiều cậu bị thèm đến xuất hiện ảo giác?" Gia Gia lo lắng mà nhìn cô.
Không trách Gia Gia nghĩ như vậy, thật sự là trong tiệm căn bản không có bán tôm hùm đất, hơn nữa cho dù có, cái này cũng không có khả năng mua được.Thấy đồng nghiệp thế nhưng hoài nghi chính mình, Trương San một bên đem đơn đặt hàng cho cô xem, một bên nói cho cô chuyện vừa rồi ở khu bình luận.
"A a a! Cậu như thế nào không nói với tớ một tiếng! Tớ cũng rất muốn ăn tôm hùm đất!" Gia Gia cũng đi theo kêu lên.
"Còn không phải sợ không kịp sao." Trương San nói xong, nể mặt cô bạn mới vừa rồi nguyện ý giúp mình san sẻ công việc nói, "Đến lúc đó tới chia cho cậu một ít nếm thử."
Gia Gia cao hứng ôm cô: "San San cậu thật tốt quá, thật hy vọng nhanh đến ngày mai a!"
Mấy đồng nghiệp khác đang tăng ca không nói chuyện, lại ở trong lòng hạ quyết tâm ngày mai phải đặt được một ít nếm thử.
Số ít khách hàng ςướק được tôm hùm đất của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc chờ mong ngày mai nhanh đến, còn có rất nhiều người không ςướק được căn cứ theo suy nghĩ không thể để một mình mình thèm, đem hình ảnh tôm hùm đất xào cay trêи thực đơn, cùng với chụp lại màn hình video phát sóng trực tiếp buổi chiều, lên mạng xã hội phóng độc đêm khuya.
Tỷ như diễn đàn nọ, có người thiếu đạo đức dùng tiêu đề "Kinh thiên đại dưa, mau xem" lừa một đám quần chúng thích hóng chuyện tiến vào, nội dung lại là các loại hình ảnh món ngon.
【Lầu 1: Tiêu đề lừa đảo, lâu chủ là kẻ lừa đảo, hơn nửa đêm còn muốn thèm ૮ɦếƭ tôi sao? 】
【Lầu 2: Đêm khuya phóng độc, lâu chủ có sợ bị đánh ૮ɦếƭ không! 】......【Lầu 8: Quả thực thèm ૮ɦếƭ người, ngón tay ngo ngoe rục rịch muốn đặt cơm. 】
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc